Nhớ tới vụ án Tiểu Thuyên Tử mất tích, Vân Nhược Linh lập tức liên hệ hai chuyện này lại.
“Cái gì? Sao Thúy Nhi lại ác độc như vậy chứ? Nương nương, sao người nhìn ra được đây không phải tim người?” Tiểu Lam khâm phục hỏi.
“Ta là đại phu, đương nhiên là biết.
Tim heo lớn hơn tim người, vả lại, lớp mỡ ở bên ngoài tim heo có màu trắng, còn tim người là màu vàng nhạt.
Các ngươi nhìn xem, mỡ trên này màu trắng, cho nên đây là tim heo.” Vân Nhược Linh nói.
Hơn nữa, vẫn còn những cách khác để phân biệt.
Nàng học y, dĩ nhiên là nhìn ra được.
Nghe nương nương nói, ba người tức khắc thở phào.
Mạch Liên nói: “Xem ra, người hại Tiểu Thuyên Tử chính là Thúy Nhi.
Nàng ta bỏ quả tim này vào đây để bêu xấu Vương phi là yêu quái ăn thịt người.
Chúng ta phải nhanh chóng báo chuyện này cho Vương gia.”
“Không cần nôn nóng, chúng ta đừng bứt dây động rừng, trước hết quan sát đối phương xem rốt cuộc các nàng muốn làm cái gì.” Vân Nhược Linh nói.
“Thế nhưng Tiểu Thuyên Tử phải làm sao bây giờ? Hắn cũng quá đáng thương, không biết bây giờ sống chết ra sao…” Mạch Liên đau lòng cắn môi.
Tiểu Lam nói: “Mạch Liên đại ca, huynh không cần lo lắng.
Tiểu Thuyên Tử đã được Vương phi phái Lý Tam đi cứu rồi.”
“Thật sao? Sao Vương phi lại biết? Hơn nữa làm sao cứu người?” Mạch Liên mừng rỡ hỏi Tiểu Lam.
“Đêm qua, sau khi chúng ta phát hiện Phấn Nhi bị hại chết, liền đi cùng nương nương đến bên hồ tìm chứng cứ của hung thủ.
Kết quả, chúng ta tìm thấy một cái hầu bao có thêu chữ Thúy, bởi vì Thúy Nhi biết võ công, chúng ta nghi ngờ cái hầu bao này là của nàng ta, hung thủ hại chết Phấn Nhi cũng là nàng ta.
Nếu như hầu bao là của Thúy Nhi, chắc chắn nàng ta sẽ quay lại tìm, vì lẽ đó chúng ta ở đằng sau ngọn núi giả chờ đợi một hồi, quả nhiên phát hiện Thúy Nhi quay lại đi tìm hầu bao.”
“Điều này nói rõ Thúy Nhi có vấn đề, ngay sau đó nương nương phái chúng ta giám sát động tĩnh của Thúy Nhi và Vũ Nguyệt Các cả ngày.
Buổi trưa hôm nay, ta nhìn thấy Thúy Nhi thì thầm với Tiểu Thuyên Tử cái gì đó, sau đó Tiểu Thuyên Tử quăng chổi đi ra ngoài vương phủ.
Ta vội vàng kêu Lý Tam phái người ở bên ngoài bám theo.
Cuối cùng, Lý Tam phát hiện Tiểu Thuyên Tử đứng đợi ở trong ngõ nhỏ bên ngoài vương phủ một hồi thì bị một đám người ăn mặc như sơn tặc bắt đi.”
“May mắn là ta đã báo trước với Lý Tam.
Lý Tam dẫn người đi theo đám sơn tặc đó, cứu được Tiểu Thuyên Tử ở trong một ngôi miếu đổ nát.
Lúc Lý Tam tra hỏi, đám sơn tặc đã thú nhận chuyện Thúy Nhi bỏ tiền thuê bọn hắn bắt Tiểu Thuyên Tử đi, còn nói Thúy Nhi vốn định kêu bọn hắn giết chết Tiểu Thuyên Tử, móc tim Tiểu Thuyên Tử ra giao cho nàng ta, nhưng sau đó Thúy Nhi cảm thấy làm vậy quá đẫm máu, sợ hồn phách của Tiểu Thuyên Tử tìm nàng ta báo thù, cho nên nàng ta chỉ dặn dò bọn sơn tặc giết chết Tiểu Thuyên Tử, không cần móc tim nữa.
Sau khi bọn hắn đưa Tiểu Thuyên Tử đến ngôi miếu đổ nát, nhằm đề phòng Tiểu Thuyên Tử tiết lộ bí mật, bọn hắn định giết cậu bé.
May mắn thay, Lý Tam đến đó rất kịp thời, hắn ta chế ngự đám sơn tặc, cứu được Tiểu Thuyên Tử.”
Sau khi nghe xong, Mạch Liên và Mạch Lan mới biết bên trong còn nhiều chuyện như vậy.
Mạch Liên vô cùng khâm phục nhìn Vân Nhược Linh nói: “Vương phi, người đã phái Lý Tam cứu được Tiểu Thuyên Tử, vậy tại sao người không nói cho mọi người biết?”
Còn hại bọn hắn rong ruổi từ sáng đến tối mệt muốn chết.
Tiểu Lam nói: “Vương phi không muốn bứt dây động rừng, ý đồ của đối phương còn chưa rõ ràng, động cơ thực sự vẫn chưa sáng tỏ.
Vương phi giả vờ trúng kế của các nàng, đợi đến khi các nàng hành động thì mới vạch trần.
Vương phi gọi hai vị tới, là vì muốn hai vị làm chứng cho người, chứng minh quả tim heo này là do Thúy Nhi bỏ vào, không phải của bản thân Vương phi.”
“Hóa ra là thế, chúng ta đã biết.
Vương phi, người yên tâm, lúc nào chúng ta cũng chờ người sai bảo.
Hiện tại chúng ta sẽ làm như không biết chuyện này, tiếp tục tìm kiếmTiểu Thuyên Tử.” Mạch Liên nói.