Thiên Tài Hồn Chú Sư - Chương 1: Chuyển Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Thiên Tài Hồn Chú Sư


Chương 1: Chuyển Sinh


Hỗn độn trong thiên địa, linh khí dày đặc tạo thành từng lớp sương mù.

Trong mảnh mộ địa, từng tầng lớp mộ đá nhô cao, cỏ lan mọc dại dày đặc mang theo ẩm ướt, dinh dính, âm phong từng trận. Tiếng gió rít kèn kẹt thổi qua những bệ đá cũ kỹ vang lên từng trận ma sát. Trời có chút hắc, bầu không khí âm trầm đến cực điểm.

Vài đạo bạch quang lóe qua, nhanh đến người ta bắt không kịp, biến mất ở trong hắc ám

Mộ Ly co rút người ở phía sau một cái quan, quan màu nâu mộc mạc, thô sơ, thoang thoảng lên mùi mục gỗ, có chút ẩm ướt, mộc quan nhìn qua rất lâu đời, thế nhưng chất liệu còn là không sai, mặc dù có chút cũ kĩ nhưng không đến nỗi đụng một cái là hóa thành bột phấn.

Mộ Ly nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy không có ai mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, lưng tựa vào mộc quan thở từng ngụm phì phò.

Nếu như nhìn kỹ, sẽ rất kinh ngạc, bởi vì Mộ Ly là không có thực thể, chỉ là một cái linh hồn vất vưởng mà thôi. Lưng dựa vào mộc quan nhưng không có đụng phải vật gì mà là xuyên qua mộc quan, chân cũng không có chấm đất mà lơ lưng trên không. Hư thể cũng không phải trong suốt như những linh hồn khác mà lóe lên nhàn nhạt kim quang, nhìn kỹ còn có thể thấy nhỏ nhỏ trúc trắc văn tự kéo dài từ đầu đến chân hình thành từng đạo phù ấn. Trong đêm tối ngược lại phá lệ sáng chói.

Mộ Ly nhìn thoáng qua thân thể của mình, chỉ là lẳng lặng không nói gì

Một ngàn năm, nàng chết rồi một ngàn năm, lại không thể nhập luân hồi, cũng không hôi phi yên diệt, nàng xem hết thế sự vô thường, xem hoa nở hoa rơi, ngắm trăng tàn trăng khuyết, nhìn biết bao cuộc sinh ly tử biệt, yêu hận tình sầu, nhìn nhân quả luân hồi giải thoát cho biết bao nhiêu người, mà nàng lại không thể giải thoát cho bản thân. Chỉ vì đạo nguyền ấn trên linh hồn, không siêu thoát cũng không tiêu tan.

Nàng từng là hoa hạ dòng dõi thư hương môn đệ, hoàng hoa khuê tú. Chỉ vì gia tộc chọc phải vu thuật cổ xưa gia tộc mà đưa tới trả thù. Họ đưa nguyền ấn vào linh hồn nàng, không có cách nào hóa giải, trơ mắt nhìn cha mẹ huynh đệ già yếu mà từng bước rời xa, lại không thể có cách nào. Bởi vì âm dương cách biệt, trăm năm nàng cô độc, luôn tìm cách trả thù. Nàng không tiếc nuốt chửng hồn phách của người khác để tăng sức mạnh cho mình, nàng không còn là khuê nữ thiện lương như trước. Nàng dốc hết mọi thủ đoạn cũng không thể cởi bỏ nguyền rủa trên linh hồn mình.

Không biết rồi qua bao lâu, một trăm năm, hai trăm năm,.. nàng bất lực, từ hi vọng rồi đến thất vọng, từ bồng bột rồi đến bình tĩnh đón nhận. Nàng tâm như hồ nước không gợn sóng. Mấy trăm năm qua đi, nàng du thủ du thực đi hết thời không này đến thời không khác. Từ hiện đại cho đến dị giới, từ cổ đại cho đến tu tiên. Đối với phù ấn trong linh hồn, nàng là vừa yêu vừa hận. Yêu là vì nó bảo vệ linh hồn nàng, người khác muốn nuốt chửng nàng, nó sẽ như một tấm thuẫn kiên cố không ai có thể động đến mảy may. Vừa hận là nó như một cái nhà tù, cầm cố, ràng buộc, dày vò nàng suốt ngàn năm vạn năm. Nàng cô độc, tịch mịch, nó là nguyên nhân gây ra lại cũng là người bạn duy nhất bên cạnh nàng ngàn năm qua. Giống như một người làm ra sai lầm đối với ngươi, lại cố gắng ở bên cạnh ngươi để bù đắp .

Thế nhưng, có thể bù đắp được sao ?

Giống như hiện tại, nàng bị người truy đuổi muốn cắn nuốt, nó lại như tia sáng trong màn đêm âm u tâm tối làm cho nàng có cảm giác an toàn.

Hai tay ôm lấy hư thể, phong thổi làm cho thân thể nàng cũng lắc lư theo, linh hồn vặn vẹo theo chiều gió.

Sau lưng từng trận tiếng cười quỷ dị truyền vào màng tai, nàng quay đầu nhìn lại, đó là hai bóng người, hai vị lão giả đầu bạc tóc trắng, mặc trường bào dài, có vẻ tiên phong đạo cốt. Thế nhưng lời nói ra lại làm người ta ghê tởm.

” Cạc cạc, dát, tiểu oa nhi mau ngoan ngoãn ra đây, ngươi không trốn thoát đâu, ngoan ngoãn cho gia gia cắn nuốt ngươi, ngươi là sẽ được siêu thoát về với bụi trần, không còn vất vơ cô độc nữa “

” Phi ! Lão già thối, ngươi dụ dỗ trẻ con sao ? Không thấy oa nhi đạo hạnh cũng đã ngàn năm rồi sao. Chậc chậc ! Nếu để cho lão già ta nuốt chửng, ta không còn sợ nữa mấy tên đạo sĩ thối tha kia, khặc khặc “

” Phi ! Ngươi nằm mơ, oa nhi là ta phát hiện trước, lão già ngươi ở đâu chạy tới chia một chén súp, không có cửa đâu. Oa nhi là của ta ! “

” Oa nhi là của ai thì dựa vào bản lãnh, nói nhảm nhiều như thế làm gì ! “

Mộ Ly mắt lạnh nhìn hai người, đúng là không biết xấu hổ, già mà không kính. Nàng khẽ hừ một tiếng, hai tay ở trên không trung lược động, từng đạo từng đạo hoàng tuyến bắn phá về nơi sâu xa.

Hai lão giả vừa vặn thấy được, hô một tiếng đuổi theo, biến mất ở nơi chân trời.

Mộ Ly thở phào nhẹ nhõm, hai lão giả đạo hạnh cao hơn nàng nhiều lắm, hai người tương đối khó đối phó, nàng cần chính là thời gian. Không dám có một tia thả lỏng, nàng môi mỏng khinh câu, hai tay họa họa ở trên không, kéo theo từng sợi kim quang, hai tay nàng múa như một hồi vũ đạo, từng sợi tuyến đan dệt thành một cái thật lớn võng cầu. Miệng niệm khởi pháp quyết, một đạo phù ấn chói mắt cố định trên nóc võng cầu. Môi nàng xẹt qua một đạo đường cong, muốn nuốt nàng cũng phải trả giá thật lớn

Gần nửa nén hương thời gian, hai đạo tiếng thét phá vỡ chân trời, hai đạo bạch thể đã rơi xuống trước mặt nàng.

Hai lão giả đã bị từng sợi kim quang gói thành bánh chưng. Hai người giãy dụa, nó lại càng thít chặt. Hai người oán hận trừng mắt nhìn nàng, không cam lòng mở miệng :

” Oa nhi, mau thả ta ra, nếu để ta trốn ra được, ta chắc chắn sẽ xé nát linh hồn ngươi, để ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh “

” Oa nhi, ngươi không thể giết ta, ta sai rồi, ta sẽ đích thân cắn nuốt lão già này, ta không bao giờ nữa xuất hiện trước mặt ngươi, ngươi thả ta ra đi “

” Lão già ! Ngươi nói cái gì ? Ngươi dám “

” Có cái gì mà không dám, chỉ cần có thể sống sót, ta cái gì cũng có thể làm “

” Ngươi… “

Đối với hai lão giả cầu xin, Mộ Ly trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ. Sau đó ở hai lão giả hoảng sợ ánh mắt giơ lên võng cầu, võng cầu một trận hưng phấn bay lên đỉnh đầu của bọn họ. Thoát ra từng sợi kim quang đi vào cơ thể họ, mãnh liệt xé rách, cắn nuốt, linh hồn có xu hướng chia năm xẻ bảy. Hai người thống khổ rít gào ” Oa nhi, ngươi sẽ hối hận ! “

Dần dần, kim quang ngày càng mãnh liệt, nó hưng phấn cắn nuốt, dung hợp. Tiếng hai người càng ngày càng nhỏ, cuối cùng tan tành trong thiên địa. Chỉ còn võng cầu phát sáng trong đêm đen. Võng cầu hưng phấn quay trở lại, nó đi vào trong cơ thể nàng, mang tất cả năng lượng vừa mới cắn nuốt dung nhập trong linh hồn nàng. Linh hồn một trận run lên, ngay cả hư thể cũng ngưng thực chút ít

” Tạm biệt ” – Mộ Ly môi mỏng khẽ nỉ non hai chữ, tay vươn ra muốn bắt lấy mấy hạt bụi vừa rơi xuống đất, lại bị cuồng phong cuốn đi mất.

Nàng đứng ở đó ngẩn người thật lâu, sống lưng có vẻ đơn bạc, tịch liêu !

Phanh ! Phanh !

Mộc quan sau lưng bỗng nhiên tê toái ra thành từng mảnh nhỏ, một trận cuồng phong từ trong mộc quan chui ra, há to miệng như hồng hoang cự thú nuốt lấy nàng vào trong đó.

Thế giới rốt cuộc yên tĩnh, phong vẫn thổi, dạ vẫn hắc, có vài thứ đang lặng lẽ thay đổi.

Mộ Ly thấy mình đứng ở một cái hành lang dài, nhỏ hẹp, nhìn không rõ sâu cạn. Không gian hắc ám một mảnh, không có bất kỳ hơi thở sinh vật, ngay cả phong cũng không thổi.

Nàng cất bước đi về phía trước, không biết đi về đâu, cũng không biết đây là nơi nào. Thế nhưng trong vô thức luôn có một giọng nói, bảo nàng phải đi về phía trước.

Mộ Ly đi rất lâu, không định hướng được ngày hay đêm, chỉ biết thẫn thờ đi về trước. Nàng cảm giác thời gian trôi qua cực chậm, giống như chỉ cần nàng ở nơi này, thời gian một ngàn năm của nàng không tính là gì so với nó. Nó như là vũ trũ hỗn độn sơ khai, không có sự sống, không biết hồi kết. Nó như một bí mật ngàn năm vạn năm cần con người đi khai phá.

Cho đến khi trước mặt nàng lóe lên ánh sáng, nàng nhìn thấy những chấm nhỏ như hạt đậu lóe lên mọi màu sắc, xích chanh hoàng lục bảy loại màu sắc, nó như những chùm pháo hoa rực rỡ trong đêm tối. Mộ Ly có trong nháy mắt ngây ngốc, nàng còn nhớ kiếp trước nàng rất thích pháo hoa, pháo hoa hiện đại linh lung đẹp mắt, nó như muôn ngàn tia hi vọng thắp sáng tương lai.

Bây giờ, nàng cũng thấy những hạt đậu này rất đẹp, đẹp như pháo hoa, thế nhưng cái đẹp của nó vẫn không thể vượt qua rào cản hắc ám, nó cố vươn mình phát sáng lại chung quy bị hắc ám nhấn chìm. Nàng chợt nhớ lại một câu:

Chỉ là ngôi sao nhỏ, làm sao cùng nhật nguyệt tranh huy !

Giống như một quy luật của tự nhiên, cho dù ngươi có cố gắng thế nào, vẫn không thoát khỏi số mệnh an bài. Nói không hay, con người chỉ là con cờ của thiên địa. Nó tạo ra ngươi, cũng có thể sắp xếp ngươi như thế nào ! Ngươi chỉ có thể là một con cờ nhỏ bé trong bàn cờ rộng lớn, phức tạp mặc cho nó bài bố.

Thiên địa vạn vật vi sô cẩu, thiên địa coi vạn vật như chó rơm, như cỏ rác, luôn cho rằng mọi sắp xếp của mình là công bằng.

Thế nhưng, có thực sự công bằng sao ?

Tại sao con người luôn phải giãy dụa giữa lục đạo luân hồi ? Tại sao con người luôn cố chấp trên con đường trường sinh?

Sống có ý nghĩa gì, chết sẽ ra sao !

Biết bao nhiêu câu hỏi thiên địa không thể trả lời, cũng không muốn trả lời. Bởi vì tất cả mọi hành động của con người đều nằm trong lòng bàn tay của nó. Cho dù ngươi có làm gì, cũng tránh không được ! Ngươi có hỏi, có oán thán, cũng không ai có thể giải thích cho ngươi. Vì ngươi chỉ là một con kiến nhỏ bé không đáng kể, ai sẽ đi nghe lời của một sinh linh nhỏ bé, mong manh.

Từ từ, ánh sáng bay về Mộ Ly càng nhiều, thắp sáng cả một vùng không gian. Nàng muốn đưa tay ra bắt lấy, lại cười khổ không thôi, nàng có thể bắt được sao ?

Thế nhưng, sự vật kỳ quái lại xảy ra, một đạo ánh sáng màu tím chợt lóe mà qua, nằm gỏn gọn ở trong lòng bàn tay nàng, nàng hiếu kỳ dùng ngón tay chọc chọc nó, lại thấy nó uốn éo thân mình hạt đậu thành những hình kỳ quái khác nhau. Lâu lắm rồi nàng mới có thể đụng được đồ vật !

” Ha ha ha ” – bên môi nàng tràn ra từng tiếng cười vui vẻ, nàng chơi bất diệc nhạc hồ, quên mất cả thời gian, không gian. Nàng lại không chú ý tới mình như lọt vào một loại cảm giác kỳ diệu, xung quanh nàng đã dày đặc các hạt đậu màu tím, chúng vờn quanh nàng giống như đợi chờ một nghi thức nào đó.

Đang chơi rất vui vẻ, nàng chợt ngạc nhiên thấy hạt đậu lại chui vào cơ thể mình, nàng sững sờ trong giây lát, rồi sau đó mừng rỡ, ánh sáng này cư nhiên không sợ phù ấn của nàng, một ngàn năm qua, bất kì đồ vật nào tới gần linh hồn nàng, cũng sẽ bị phù ấn cho tiêu diệt, hóa thành tro tàn, ánh sáng này cư nhiên có thể ở trong cơ thể nàng mà không bị bất kỳ phản ứng nào, bảo nàng sao không kích động !

Lúc này, nàng mới nhìn rõ xung quanh mình, có chút trợn mắt há mồm, đây là ra sao sự ? Thế nào mà ánh sáng tím lại bao vây nàng đây ?

Còn không đợi nàng kịp giải thích rõ, những hạt đậu ánh sáng tím đã chen chúc chui vào cơ thể nàng, giống như nàng là cái nam châm không đáy, chúng cứ lũ lượt chen vào, có bao nhiêu cứ hút bao nhiêu.

Mộ Ly tiếp tục đi về phía trước, càng đi nàng hút ánh sáng càng nhiều. Để cho nàng ngạc nhiên là chỉ có ánh sáng tím mới chui vào cơ thể nàng, những màu sắc khác giống như sợ hãi mà đứng qua một bên.

Đi rồi không biết bao lâu, nàng chợt thấy trước mắt sáng choang, nếu như lúc nãy là một hắc ám thế giới thì bây giờ là một mảnh quang minh. Ở đây rất sáng, thế nhưng làm cho linh hồn nàng hốt hoảng.

Không hiểu sao nàng có một cảm giác bất an, nàng cảm nhận được ở đây sáng thì sáng nhưng lại rất âm u, rất không thực, từng đợt rét lạnh thẩm thấu vào linh hồn nàng, nàng mơ hồ còn có thể nghe được trong từng đợt gió rét hòa lẫn tiếng rên rỉ, khóc than ! Nàng lấy hai tay ôm lấy thân thể mình, nàng cứ tiếp tục đi về phía trước.

Mộ Ly tâm thần đã có chút mê mang, căn bản không nhớ rõ mình là ai, chỉ là bước chân vẫn cố chấp đi về phía trước. Bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng lại kiên cường. Mộ Ly không biết mình đi bao lâu, ở thời điểm cho rằng mình không thể trụ nổi nữa rồi, trước mắt nàng xuất hiện một đoàn bạch vụ, càng tới gần nó, nàng cảm giác linh hồn tan rã, tay chân bủn rủn.

Bạch vụ bao vây lấy đồ vật gì đó, cho dù đã muốn hư thoát, Mộ Ly vẫn cố chấp tới gần để thấy rõ, có lẽ trong tiềm thức Mộ Ly cảm thấy đồ vật đó có thể xuất hiện kỳ tích, có thể cứu lấy nàng.

Đợi nàng thấy được đồ vật đó, hình như là một cái hồ lô màu đen, hồ lô cao khoảng một mét, thân dưới tròn phình ra, thân trên hẹp dần cho tới đỉnh nắp, xung quanh hồ lô trúc trắc những văn tự cổ xưa, Mộ Ly từng học cổ ngữ, thế nhưng vẫn không nhìn ra trên đó viết gì. Trên thân mơ hồ còn có thể thấy được bảy đạo trụ cột xếp cách đều nhau, trên đầu bảy đạo trụ cột còn khắc bảy đạo hình vẽ khác nhau. Bởi vì có lớp bạch vụ che đi, Mộ Ly cũng không thấy rõ hình vẽ vẽ gì.

Bỗng nhiên, hồ lô run lên, sau đó kim quang sáng lên, khắp thân nó đột nhiên xuất hiện đạo đạo phù ấn. Từng trận kim quang như muốn thoát phá bạch vụ mà ra. Kim quang đâm vào bạch vụ vang lên từng tiếng choang choang ma sát, bạch vụ giống như cũng rất lợi hại, nó thả ra từng cơn vụ khí như một cái kén bao lấy kim quang, kim quang tấn công dữ dội, không gian xung quanh nổi lên từng trận cuồng phong. Kim quang càng phát ra mãnh liệt bao nhiêu bạch vụ lại càng chèn ép bấy nhiêu. Không ai thắng ai, kim quang thoát ra không được mà bạch vụ cũng có chút cố hết sức.

Mộ Ly ngây người nhìn hồ lô phát ra kim quang, mắt trợn to như chuông đồng, tinh thần chấn động !

Đây chẳng phải là…..

Kim quang trên hồ lô đó không phải là phù ấn giam cầm nàng ngàn năm nay sao ? Nói như vậy, đồ trong mộc quan đưa nàng tới đây vốn không phải ngẫu nhiên, mà là được định sẵn. Nếu như không có hai lão giả đuổi giết, nàng cũng không tới nơi đó, cũng không được truyền tống đến nơi này. Có lẽ mọi sự đều được sắp xếp, nàng không nên nghĩ nhiều.

Thế nhưng, nàng lại không biết, việc nàng tới nơi đây, gặp được hồ lô, cũng là việc thoát khỏi thiên địa sắp đặt. Thiên địa cũng sẽ không ngờ tới nàng lại gặp được cơ duyên này, mở ra cho nàng một tân con đường.

Còn không đợi Mộ Ly kịp nghĩ nhiều, phù ấn trên người nàng đã xuẩn dục động đứng lên, nó thoát khỏi người nàng công kích bên ngoài tầng bạch vụ, giống như gặp phải đại địch một sống một còn. Bạch vụ gặp hai mặt giáp công, nhất thời khổ không thể tả, vốn dĩ nó và kim quang trên hồ lô ngang tài ngang sức, nay lại gặp phải phù ấn trên người Mộ Ly, dần dần rơi vào hạ phong. Bạch vụ tầng tầng thoát phá, vỡ vụn không còn hình dạng ban đầu, nó co rút lại thành một đoàn bắt đầu chạy trốn khắp nơi. Nó chạy tới đâu, kim quang và phù ấn sẽ điên cuồng đuổi theo. Đột nhiên, nó quay ngược đầu, dùng tốc độ nhanh nhất dung nhập vào cơ thể Mộ Ly. Mộ Ly linh hồn một trận lạnh buốt, tê cứng, từng tiếng rên rỉ bên tai. Vốn dĩ Mộ Ly chịu đựng ở đây đã là cực hạn, nay bạch vụ lại chui vào cơ thể nàng. Linh hồn nàng một trận run lên, cảm giác như mình đang ở một vùng băng thiên tuyết địa, lạnh lẽo, cô độc, âm hàn. Nàng cảm giác rất mệt mỏi, bạch vụ dần dần ăn mòn ý chí của nàng, nàng hai mắt trĩu xuống, hư thể bắt đầu tiêu thất tới đầu gối. Trong đầu nàng chỉ còn một ý nghĩ.

Nàng được giải thoát rồi !

Thế nhưng, không có như trong tưởng tượng của nàng, nàng mở mắt ra, đập vào mắt là một mảnh kim quang sáng chói, kim quang mang theo hồ lô thu nhỏ lại đi vào trong cơ thể nàng, phù ấn cũng ầm ầm thoát phá, trước khi mất đi ý thức, nàng chỉ biết, phù ấn giam cầm nàng được hóa giải rồi.

Ở nàng không biết rõ tình huống, kim quang như một cái kén bao bọc lại nàng, nó mang nàng cùng biến mất trong mảnh không gian này.

Không gian giống như chưa từng lay động, vẫn hắc ám như cũ, chỉ là thiếu đi vài thứ mà thôi !

Mộ Ly ở trong mơ màng, nàng thấy mình đi qua rất nhiều nơi, xung quanh một mảnh hỗn độn trắng xám, dài hun hút như một cái động không đáy.

Đây là một mảnh hỗn loạn không gian, thời gian vặn vẹo, không gian nát vụn, không có thanh âm, chỉ có một phiến hỗn độn. Nó lẻ loi trơ trọi, một hơi thở sự sống cũng không có, chỉ có chung quanh là cực độ nguy hiểm hỗn loạn dòng khí cùng không gian khe hở. Dòng khí lưu như dòng chảy ngàn năm bất biến, lặng lẽ chầm chậm sinh trưởng biến hóa.

Kim quang mang nàng vụt qua rất nhanh, cơ hồ nơi đi qua, để lại từng đạo vết cắt màu đen trong không khí. Bỗng nhiên, một trận hấp lực kéo nàng đi về phía trước, đó là một cái khe hở lốc xoáy, từng dòng khí lưu màu trắng tạo thành một cái khe xoáy khổng lồ, như một con hồng hoang cự thú chờ chực cắn nuốt con người.

Nàng trơ mắt nhìn mình bị hút vào đó, sau đó một trận thiên toàn địa chuyển, nàng đã không có ý thức.

Đợi nàng tỉnh dậy lần nữa, đã thấy mình ở trong một cái không gian, mà mình thì lại bị một đoàn trong suốt dịch thể bao bọc lấy, xung quanh chầm chậm chảy xuôi từng tia màu đen cùng màu trắng khí thể, hắc bạch luân phiên. Nàng thử dùng tay chọc chọc cái kia dịch thể.

Kết quả vừa mới giơ lên tay, tay nàng triệt để cứng đờ ở không trung, hai mắt trợn trừng, nàng có chút không thể tin.

Đây là ra sao sự ?

Hai tay hai chân nhỏ xíu, mềm da trắng nõn sáng bóng, chỗ chỗ có thể thấy lóe ra từng sợi lỗ chân lông ngắn ngủi. Thân thể như một đoàn nhục cầu, nho nhỏ không có bao nhiêu trọng lượng. Nhúc nhích một cái sẽ cảm thấy hô hấp áp lực. Giống như có trọng lực đè lên nàng bình thường !

Đây là nàng ?

Mộ Ly triệt để không nói gì, qua một hồi trầm mặc,nàng xác nhận một sự thật, nàng đây là trọng sinh chuyển thế rồi !

Nhưng là nàng cảm thấy có cái gì đó không đúng ?

Không phải nói chuyển thế luân hồi cần phải đi qua cầu nại hà, uống canh mạnh bà để quên hết trí nhớ đời trước sao ? Thế nào từng hình ảnh còn khắc sâu mồn một trong đầu nàng.

Kỳ thật, nàng cũng không rõ cảm giác của chính mình bây giờ là cái gì. Không có trong tân sinh vui vẻ, chỉ cảm thấy đó là điều hiển nhiên phải như thế. Ngoài ra còn có một tia không xác định, cảm giác giống như mình nằm mộng vậy. Đầu óc mơ màng, không có phương hướng ! Nàng thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày sẽ được tân sinh, nếu đổi lại là mấy trăm năm trước nàng chắc chắn sẽ rất vui mừng. Thế nhưng, nàng đã tịch mịch hơn ngàn năm, nhìn rồi rất nhiều, hiểu thấu đạo lý rất nhiều. Cho nên, nàng không có bất kì tâm tình nào khác. Lục đạo luân hồi, tử vong và tân sinh luôn luân phiên xoay chuyển, nói nó là một hồi tàn khốc, kì thực cũng rất công bằng.

Nghĩ lại, nàng cũng thấy bình thường, ngược lại cũng không có cái gì, chỉ là sống lại một hồi mà thôi. Thế gian này đối với nàng mà nói chỉ là một hồi qua đường, không còn có sự vật sự việc gì để cho nàng quyến luyến, cũng không còn ai có thể làm cho tâm nàng gợn sóng. Ngàn năm đã tôi luyện tâm nàng như mặt hồ bằng phẳng, như thái sơn đứng vững vĩnh hằng bất biến.

Nàng chung quy cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi !

Có lẽ quá một hồi kịch liệt sự, nàng ngược lại mệt mỏi không thôi, nhắm mắt lại, nàng chìm vào giấc ngủ.

Lần này Mộ Ly là ngủ rất sâu, một ngàn năm mệt mỏi, dày vò hóa thành hư không. Nàng chưa từng cảm thấy ấm áp đến như vậy. Ngược lại là ngủ liền một mạch hai ngày. Đến khi ở ngoài một trận nói chuyện mới đem nàng đánh thức.

Bên ngoài là một tòa đình viện, có vẻ thô sơ giản lược, trước viện có một cái hồ xanh biếc, một cây cầu trắng nhỏ xuyên qua bên kia hồ, chân cầu cắm sâu vào nền đất đá xanh, từ trong viện nhìn ra có thể mơ hồ thấy rõ nền trời xanh thẳm, xa xa một rừng trúc phong xào xạt trong gió. Hai bên tả hữu lác đác mấy cây ngô đồng. Ánh nắng vàng chiếu xuống phản xạ những cái bóng đung đưa trên mặt đất, xuân phong thổi nhè nhẹ mang theo hơi thở tiêu điều. Đình viện có khoảng chừng hơn trăm mét vuông, góc tường viện phủ đầy rêu xanh, cỏ dại mọc tràn lan. Dọc theo có một cái lối đi nhỏ vào viện, hai bên san sát. Đình viện chia rất nhiều gian, thô sơ lại không mất thanh nhã.

Trong một gian phòng, trên giường ngồi một vị nữ tử, nữ tử khoảng chừng hai mươi lăm tuổi, tóc búi kiểu lưu vân, bên ngoài phủ một lớp áo hồ cừu trắng tôn lên da thịt trắng nõn nà, môi đỏ anh đào, mắt điểm chu sa, cả người toát ra hơi thở nữ nhân thành thục lại thêm vài phần mị lực. Bên người đứng một vị nữ tử trẻ tuổi, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, tóc vấn cao lộ ra vần trán trắng bóng, thân khởi hoàng y lụa dài võ sĩ, bên hông đeo một thanh kiếm, nhìn có vẻ thập phần khoan khoái. Nữ tữ cầm trên tay nhất cái chén , trong chén nước đen ngòm, tỏa ra mùi vị khó chịu. Quân La cầm cái chén đưa cho nữ tử ngồi trên giường, nói :

” Tiểu thư, người uống thuốc “

Phượng Cầm nhẹ nhíu lại mi, có chút ghét bỏ nhìn qua cái chén nói : ” Phải uống sao ? “

Quân La che miệng cười thầm, sau đó nghiêm túc nhìn nàng

” Tiểu thư, ngài nhất định phải uống, đây là thuốc bổ Quân La khổ cực sắc cho ngài. Thuốc này chứa nhiều dược liệu quý hiếm rất tốt cho sức khỏe ngài cùng thai nhi trong bụng. Cô gia cũng thật đáng giận, thế nhưng không tới thăm ngài, đều tại Lan gia tiểu tiện nhân kia, cả ngày quấn quít lấy cô gia, đồ hồ ly tinh. Nếu như lão gia biết ngài ở đây chịu ủy khuất, lão gia sẽ… ”

Quân La còn tính nói, Phượng Cầm đã cắt ngang :

” Quân La ! Đủ rồi, đừng nói nữa, ta uống là được chứ gì ? ” – tay đã giật lấy cái chén uống một hơi cạn sạch.

Quân La thấy nàng sắc mặt không tốt, không dám hỏi nhiều, cầm lấy cái chén cạn lui ra ngoài

Phượng Cầm ngồi ở trên giường, tay vuốt ve bụng khởi nhô cao, sắc mặt có chút trắng bệch, thất thần ngồi.

Chẳng lẽ, là nàng sai rồi sao ? Thế nhưng, còn có thể quay đầu sao ? Nhớ nàng là Phượng gia viên minh châu, từ nhỏ bị người truy phủng, hình thành ngạo khí thiếu nữ. Trong một lần ra ngoài lịch lãm, nàng gặp gỡ Mộ Vân, tâm hồn thiếu nữ sau lần đó đã đánh mất. Hai người lưỡng tình tương duyệt, thế nhưng cha nàng lại không đồng ý. Nàng trẻ tuổi khí thịnh, cùng cha cãi nhau nóng giận rời nhà bỏ đi, lúc ấy nàng mười sáu tuổi. Tính ra đã có gần mười năm cha con không gặp mặt, nàng cũng từng hối hận qua, nhưng cuối cùng còn là không có trở về tạ lỗi. Nàng cùng Mộ Vân kết hôn đã được năm năm, lúc đầu tình còn nồng nàn thắm thiết, sau lại trở nên hờ hững vô tình. Hai năm trước, hắn lên làm gia chủ Mộ gia, cưới thêm Lan gia nhị tiểu thư làm bình thê, chúng tinh phủng nguyệt. Mà nàng, lại chua xót trở thành nữ tử không rõ lai lịch, bị đưa đến biệt uyển này, không thể tiếp xúc với ngoại giới. Ngay cả tu vi cũng không tiến triển. Đồng dạng là thê tử, tại sao hắn có thể trở mặt vô tình, không quan tâm đến nàng. Chẳng lẽ, trong mắt hắn, chỉ có quyền lực mới là quan trọng sao, chỉ có nữ nhân kia mới có thể cho hắn. Mà nàng, chỉ có thể chết dần chết mòn ở đình viện này sao ? Nếu có cơ hội làm lại, nàng sẽ không cãi lời phụ thân. Phụ thân, nữ nhi bất hiếu, đã làm ngài phiền lòng rồi !

Mộ Ly ở bên trong nghe, đại khái cũng hiểu được ngọn nguồn câu chuyện, lại là vở kịch hào môn quen thuộc, nàng không biết đã nhìn qua bao nhiêu lần. Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện lẽ thường, có trách thì trách nữ nhân số phận bạc bẽo, tin lời nam nhân. Mặc dù nàng cũng từng thấy qua, thật không ngờ nay lại cho nàng trải nghiệm vai trò nạn nhân của hào môn thế gia. Sinh ra trong gia đình như thế, không biết nên vui hay nên buồn !

Thế nhưng nàng biết, muốn sống yên ổn xem thế gian là không được rồi !

Thoáng chốc, nàng đến nơi này cũng gần ba tháng, tính đến ngày cũng có thể sinh rồi. Vừa nghĩ vậy, bên ngoài một trận tiếng thét chói tai, sau đó nàng hô hấp trầm trọng, một trận hấp lực ánh sáng kéo nàng ra phía ngoài. Nàng theo ánh sáng mà ra, không gian xung quanh dần co rút lại, chèn ép nàng đến da thịt ửng đỏ. Một cơn đau đớn đánh úp lại, nàng đã ở trong một vòng tay mềm mại. Khó khăn mở ra đôi mắt, đập vào mắt nàng là một khuôn mặt nhỏ nhắn, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi. Nàng thầm suy nghĩ, cái này có lẽ là thiếu nữ tên Quân La đi !

Quân La ôm nàng ở trong lòng, có chút luống cuống tay chân. Quái lạ ! Đứa nhỏ này sao là lạ chỗ nào nhi ? Không khóc không nháo, không phải đứa nhỏ mới sinh ra sẽ khóc sao ? Nàng ngước xuống vừa nhìn, này không nhìn thì thôi, vừa nhìn làm cho nàng giật cả mình. Này căn bản không phải là một đôi mắt mà trẻ con nên có, trầm tĩnh, vô lân vô ba, đó là một đôi mắt đã trải qua thương hải tang điền, thấu hiểu hết thế sự.

Nàng đây là nhìn lầm sao ?

Có chút không tin dụi dụi hai mắt, vừa nhìn lại đã thấy Mộ Ly nhắm lại hai mắt. Nàng mới thở phào nhẹ nhõm, có lẽ nàng là hoa mắt nhìn lầm rồi !

Đùa giỡn, Mộ Ly đương nhiên là phải nhắm lại mắt, nàng cũng không muốn để người ta nói nàng là quái vật hay quỷ nhập thân gì gì đó !

” Tiểu thư… tiểu thư, là nữ hài, người nhìn xem này, da thịt sáng bóng, xinh đẹp như tiểu thư lúc nhỏ vậy ” – Quân La ôm Mộ Ly đưa đến bên giường, kinh hỉ nói

” Quân La, em lúc nào cũng biết nịnh hót, dẻo miệng như thế rồi ! ” – Phượng Cầm tiếp nhận Mộ Ly ôm vào lòng, cái trán chảy xuống giọt giọt hãn, sắc mặt có chút trắng bệch nhưng bên môi treo một nụ cười hạnh phúc. Tay vươn lên khẽ nhéo nhéo má Mộ Ly, ân, da thịt còn là không sai đâu !

Mộ Ly thân thể vi cứng đờ, có chút không thể tiếp nhận được người khác đụng vào thân thể nàng. Nhưng rồi vẫn an tường nằm ở đó, hưởng thụ mùi thơm trên cơ thể tân mẫu thân. Có lẽ, người mẫu thân này cũng không phải là khó tiếp nhận lắm !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN