Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Luyện Thể Tầng Một
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Luyện Thể Tầng Một



Mấy hôm sau đó, Giang Trần tất nhiên là cúp cua, cả ngày đều trốn học.

Tất cả mọi người đều nghĩ là Giang Trần bị Đường Nguyệt đuổi ra khỏi phòng học cho nên không có mặt mũi nào để quay trở về. Chỉ có mình Đường Nguyệt là biết rõ, da mặt của Giang Trần còn dày hơn cả tường thành, hắn ta không trở về lớp học, không phải là vì không có thể diện mà là vì căn bản hắn không muốn.

Đường Nguyệt cũng biết rất rõ, nguyên nhân Giang Trần trốn học là bởi vì muốn đến phòng tập thể dục đánh bao cát.

Chẳng qua, Đường Nguyệt cũng không muốn tiếp tục đi tìm Giang Trần để nói chuyện, có một số học sinh thuộc thể loại bùn nhão không thể trát nên tường(*), giống như là mấy người Quách Hổ và Trương Đại Bằng vậy.

(*): ý nói vô dụng.

Đám người Quách Hổ bị Lý Sơn đánh phải nằm viện, tất nhiên chuyện này Đường Nguyệt cũng biết, Đường Nguyệt còn biết chuyện này nhất định có quan hệ với Giang Trần.

Theo lí thuyết, chuyện này Giang Trần nhất định phải chịu trách nhiệm, chỉ là không biết rốt cục đã có chuyện gì xảy ra, sau khi Lý Sơn đi bệnh viện để kiểm tra thân thể về, kết quả lại là thân thể hắn căn bản không bị thương. Chính vì thế mà chuyện Giang Trần đánh Lý Sơn không có cách nào được chứng thực, đây cũng là lí do tại sao mà trước mắt, Giang Trần không bị truy cứu trách nhiệm.

Đáng lí ra, cô phải đến bệnh viện để thăm đám người Quách Hổ một chút nhưng Đường Nguyệt lại không đi, đơn giản là bởi vì cô không muốn.

Giống như bây giờ vậy, rõ ràng là cô biết Giang Trần đang ở phòng tập thể dục, cô cũng không muốn đi tìm Giang Trần, cho dù là vì Giang Trần tự muốn rèn luyện thân thể thật tốt hay là vì muốn đắm chìm trong truỵ lạc, muốn nháo loạn thế nào thì nháo, người giáo viên chủ nhiệm như cô cũng đã cố gắng hết sức rồi.

Hơn nữa, cô chỉ là cô giáo chứ không phải là bảo mẫu, càng không phải là một người bảo mẫu lúc nào cũng kè kè bên cạnh Giang Trần. Cái cô muốn là mình phải có trách nhiệm với toàn bộ học sinh trong lớp chứ không phải là phụ trách với chỉ riêng một học sinh nào đó.

Tất nhiên, thỉnh thoảng khi nhớ tới việc Giang Trần dám thông qua Lý Năng Siêu để tính kế với mình, khiến hắn có thể quang minh chính đại mà không cần đến lớp, trong lòng Đường Nguyệt chắc chắn không thể tránh khỏi việc cảm thấy khó chịu.

Nhưng lúc này đây, Đường Nguyệt cũng chỉ có thể đem cảm giác khó chịu trong lòng đó đè nén xuống đáy lòng bởi dù gì thì Giang Trần cũng chỉ là trốn học, không có ầm ĩ mà làm ra những chuyện khác, chính vì thế cô mới không thèm để ý đến Giang Trần.

Đường Nguyệt không đi tìm Giang Trần, Bao Thế Phàm cũng đi qua phòng tập thể dục hai lần, chẳng qua khi thấy Giang Trần đang đánh bao cát, Bao Thế Phàm chỉ cảm thấy không có gì lạ, nhìn nhìn một lúc rồi rời đi.

Còn có mấy tháng nữa là thi tốt nghiệp trung học rồi, thành tích của Bao Thế Phàm lại không tốt lắm, hắn nghĩ muốn tranh thủ nốt mấy tháng này, cố gắng học tập một chút, giống như là lời của Giang Trần nói, nếu đã thi thì phải thi đỗ được đại học tốt nhất.

Bao Thế Phàm không cho rằng mình có thể thi đỗ vào đại học tốt nhất nhưng mà hắn lại không cam tâm học trường kém nhất.

Chính Bao Thế Phàm cũng không biết, trong lúc vô tình, hắn đã bị Giang Trần ảnh hưởng, tính cách của hắn gần đây đã dần dần thay đổi.

Mà không biết từ nơi nào, Khương Yến Yến lại biết Giang Trần đang ở phòng tập thể dục, vì thế đã kéo theo An Kỳ đến phòng tập thể dục lượn một vòng, nhìn chằm chằm Giang Trần suốt hai giờ đồng hồ.

Cuối cùng, sau khi xác định Giang Trần thật sự chỉ là “rèn luyện thân thể”, đồng thời Giang Trần cũng không để ý đến hai người bọn họ hơn nữa còn giống như một ông già chậm chạp ung dung, đánh Thái Cực quyền ở công viên, không có chỗ nào đáng để thưởng thức, cuối cùng lại hậm hực rời đi, lười để ý đến Giang Trần.

Giang Trần trốn học cả ngày, không phải một ngày mà là cả một tuần lễ.

Một tuần này, ngoại trừ Bao Thế Phàm, An Kỳ và Khương Yến Yến đi qua đi lại thì không có người nào đến quấy rầy hắn.

Những người thường xuyên đến phòng tập thể dục đã thấy quen với sự tồn tại của Giang Trần, dù có rất nhiều người cho rằng phương thức rèn luyện này của Giang Trần không có bất kỳ tác dụng gì nhưng lại không có ai trêu chọc hắn.

Còn nữa, do có vết xe đổ là Lý Sơn vẫn còn đó nên cho dù bọn hắn có muốn đi trêu chọc Giang Trần cũng thì cũng phải cân nhắc một chút xem mình có năng lực đó hay không.

Trong một tuần lễ này, ngoại trừ những lúc phải trở về phòng ngủ ở bên ngoài thì mười mấy tiếng còn lại, hắn đều ở trong phòng tập thể dục.

Chẳng qua, Giang Trần không phải chỉ là đánh bao cát, mà có một số lúc, hắn còn phải ăn cơm.

Giang Trần ăn trong phòng học, thái độ phách lối, ngang ngược, quả thật là vì có ý trêu ngươi Đường Nguyệt, nhưng đây cũng không phải toàn bộ nguyên nhân, nguyên nhân chính vẫn là do Giang Trần thật sự rất đói.

Phương thức luyện thể của Giang Trần tàn khốc như thế, tất nhiên sẽ khiến cơ thể tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhất định phải bổ sung đầy đủ đồ ăn để cung cấp năng lượng.

Nếu không thì đừng nói là có thể rèn luyện được cơ thể mà thay vào đó sẽ càng làm hại cho thân thể.

Kết quả của mỗi ngày điên cuồng bổ sung đồ ăn chính là khiến tiền sinh hoạt đáng lí ra dùng trong một tháng nay chỉ trong một tuần ngắn ngủi đã bay mất.

Sau một tuần lễ, Giang Trần vẫn ngày này qua ngày khác đánh bao cát, khiến trong mắt một số người, Giang Trần vẫn luôn lặp đi lặp lại một động tác, không ngừng làm những việc vô dụng. Nhưng mà bọn họ cũng không phát hiện ra, Giang Trần kỳ thực vẫn luôn thay đổi dần dần.

Ba ngày đầu, Giang Trần chỉ tập trung đối phó với một bao cát. Đến ngày thứ tư, một bao cát đã biến thành hai, ngày thứ năm biến thành ba, ở ngày thứ sáu, lại nhiều thêm hai cái là thành năm cái, đến ngày thứ bảy, bao cát lại một lần nữa trở về con số 1.

Mà khi bao cát lại chỉ còn một cái thì Giang Trần đã trọn vẹn ở trong phòng tập thể dục suốt một tuần.

Mồ hôi Giang Trần vã ra như tắm, nhưng hắn ta vẫn không ngừng vung quyền.

Nếu như trong lúc này có người chú ý quan sát Giang Trần thì đã phát hiện ra, cho dù mỗi lần Giang Trần đánh ra một quyền vẫn không có lực như cũ nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi, Giang Trần đã đánh ra ít nhất là mười quyền.

Tốc độ… tốc độ khủng khiếp.

Mà đây cũng chính là một loại thể hiện khi thân thể đã đath tới trình độ hoàn mỹ nhất.

Giang Trần đã đánh bao cát trong rất nhiều ngày, trong mắt một số người, việc làm của hắn là vô ích nhưng tất nhiên sự thật không phải là như vậy.

Sở dĩ mỗi quyền của Giang Trần đánh ra không đáng để thưởng thức, nhìn ngắm, cũng không mang lại cảm giác mạnh mẽ, có một chút lực lượng nào trong mỗi quyền là vì trong khoảng thời gian này, Giang Trần chỉ chú trọng rèn luyện tính cân đối của cơ thể.

Giang Trần vẫn luôn không ngừng khống chế lực lượng của mỗi quyền đánh ra, đối với kiểu người như hắn thì nếu như chỉ cần một phần sức lực đã có thể làm được việc, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ ra hai phần.

Giang Trần tính toán rất kỹ càng, điều này là thói quen được tạo nên từ kiếp sống tu chân dài dằng dặc trước đó, tuy bây giờ hắn còn chưa bắt đầu tu chân nhưng hắn luôn cho rằng những thói quen tốt đẹp thì cần phải giữ lại.

Đương nhiên, đây cũng không phải là một việc dễ dàng gì, từ đầu tới cuối đều phải giữ nguyên góc độ và cường độ ra quyền, điều này chỉ có người có sức chịu đựng và ý chí phi thường mới làm được.

Nếu không phải Giang Trần có một linh hồn cường đại thì tất nhiên hắn cũng không làm được.

“Rầm!”

Một quyền của Giang Trần đánh trên bao cát khiến khí thế trong người Giang Trần dâng lên cuồn cuộn, huyết khí bao quanh thân thể, giống như là nhận được một lời kêu gọi nào đó mà đồng loạt trỗi dậy, chuyển động tán loạn, bừa bãi tàn phá, quần áo trên người Giang Trần vốn đã ướt đẫm mồ hôi nay lại giống hệt như vừa được nhúng vào nước, từng giọt từng giọt, thi nhau nhỏ xuống trên mặt đất.

– Luyện thể tầng một, thành công.

Giang Trần khẽ nói, lời nói vừa dứt đã ngay lập tức phun ra một ngụm máu lớn.

Sau đó Giang Trần cũng không quay đầu lại mà nhanh chân bước ra khỏi phòng tập thể dục.

– A, tên nhóc kia ói ra máu.

Có người thấy được cảnh Giang Trần bị hộc máu, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.

– Đúng vậy, thân thể thật sự quá yếu rồi, đánh bao cát một cách ung dung và chậm chạm như vậy mà vẫn có thể ói ra máu được.

Cũng có người cảm thấy không thể tưởng tượng được.

– Không đúng, các cậu nhìn đi.

Có người hét to một tiếng, đưa tay chỉ về phía bao cát mà Giang Trần vừa đánh.

Đám người trong phòng tập thể dục, nhìn theo phía ngón tay của người kia chỉ thì lại thấy, bao cát kia lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được mà bỗng nhiên nổ tung.

– Bao cát nổ tung, là do tên Giang Trần kia đánh nổ sao?

Có người kinh ngạc nói.

– Chắc không phải đâu, với sức lực đó của Giang Trần làm sao có thể khiến bao cát kia bị nổ tung.

Có người lại hoài nghi nói.

– Anh Kiệt, anh nhìn kìa, bao cát bị nổ tung rồi.

Gần đó, ở trên chiếc máy chạy bộ, Trịnh Vũ trợn trắng mắt mà thì thào nói.

Đứng cạnh Trịnh Vũ, mắt Khâu Thiểu Kiệt sáng lên, không biết là nhớ ra điều ra gì đó, thoáng chốc như hiểu ra được điều gì đó, hắn cười một tiếng.

Mỗi ngày Trịnh Vũ sẽ đến đây để chạy một tiếng trên máy chạy bộ, Khâu Thiểu Kiệt cũng không thường xuyên đến đây, trong một tuần này, tính cả hôm này thì đây là lần thứ hai hắn ta đến đây.

Nhưng Khâu Thiểu Kiệt lại không ngờ rằng, lần này tới đây lại có thể thấy được cảnh tượng này, nói thật là hắn cũng có chút rung động.

Có người nghi ngờ bao cát bị nổ tung là do Giang Trần đánh nhưng Khâu Thiểu Kiệt ngay cả một chút cũng không nghi ngờ. Theo hắn thấy, bao cát kia chính là bị Giang Trần đánh nổ.

Theo lí mà nói, với lực ra quyền của Giang TRần thì căn bản là không có cách nào đánh vỡ được bao cát. Nhưng mà hết lần này đến lần khác, Giang Trần lại có thể khiến bao cát bị nổ tung, đó chắc chắn không phải là do một lực lượng nào đó tác động vào mà là biểu hiện của một ý chí biến thái.

Điều này quả thật rất đúng với câu “nước chảy đá mòn”.

Đúng vậy, chính là biến thái, Khâu Thiểu Kiệt từ trước tới nay chưa từng gặp qua một người nào có ý chí nghị lực phi thường đến như vậy, ngoại trừ hai chữ “biến thái”, hắn thật sự không còn từ nào thích hợp để miêu tả được Giang Trần.

Việc bao cát bị nổ tung đối với Giang Trần mà nói thì đó đã là kết cục trong dự liệu.

Nhưng mà Giang Trần cũng không biết bởi vì mình ói ra một ngụm máu mà một lần nữa, hắn lại thành công hấp dẫn được sự chú ý của mọi người, lại càng không biết, Khâu Thiểu Kiệt đã xem hắn là một tên biến thái.

Đương nhiên, cho dù có biết thì Giang Trần cũng không thèm để ý đến.

Bây giờ Giang Trần đang cảm thấy rất đói, suy nghĩ duy nhất của hắn lúc này chính là tìm một cái gì đó để ăn.

Hiện tại đã là tám giờ tối, nhà ăn trong trường học đã sớm đóng cửa.

Giang Trần cũng không đến quầy bán đồ ăn vặt để mua đồ ăn bởi vì tiền trong người của hắn đã không còn nhiều lắm. Bây giờ trong túi của hắn chỉ còn có hai mươi đồng, căn bản là không mua được nhiều đồ ăn nhưng mà hai mươi đồng này cũng có thể mua được hai suất ăn nhanh.

Thế là Giang Trần quyết định ra khỏi trường, tất nhiên, cũng giống như lần trước rời khỏi trường học, lần này Giang Trần cũng là leo tường để ra ngoài.

Ngoài trường học có mấy quán cơm, sau khi Giang Trần rời khỏi trường học, vừa lúc xuất hiện ở một quán cơm nhỏ gần đó.

– Quán cơm của Lan Tỷ.

Giang Trần ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của quán cơm, trực tiếp đi vào trong quán.

– Lan Tỷ, xào hai đĩa đồ ăn, một đĩa ớt xanh xào thịt, một đĩa bắp cải xào.

Sau khi vào trong quán cơm, Giang Trần ngồi xuống ghế, uể oải nói.

Một đĩa ớt xanh xào thịt là mười hai đồng, một đĩa bắp cải xào là tám đồng, tổng cộng là hai mươi đồng, gọi hai đĩa đồ ăn này cũng đồng nghĩa là tiền trên người Giang Trần đã tiêu hết.

– Giang Trần, thế nào, chưa ăn cơm tối sao?

Một giọng nói êm ái truyền đến, vang lên bên tai Giang Trần, chủ nhân của giọng nói đó là một người phụ nữa trẻ tuổi, khoảng chừng ba mươi tuổi, cũng chính là bà chủ của quán cơm này- Lan Tỷ.

Lan Tỷ muốn lấy tên của chính mình – chủ quán để đặt tên, cho nên quán mới có cái tên là “Quán cơm của Lan Tỷ”.

– Lan Tỷ, để lát nữa nói chuyện sau, mau đi làm đồ ăn đi.

Giang Trần khoát khoát tay, bây giờ hắn ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.

Sau khi đột phá luyện thể tầng một, huyết khí toàn thân hắn trở nên sôi trào, giống như là mỗi tế bào trong cơ thể đều đang kêu gào, muốn há mồm kêu đói. Thật sự nếu như bậy giờ không ăn một chút gì đó để bổ sung năng lượng, Giang Trần cảm thấy mình rất có thể sẽ vì đói đến choáng váng, chóng mặt rồi ngất đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN