Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch) - Nữ Cảnh Sát Bé Nhỏ Không Bắt Được Ai
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Thiên Tài Tà Thiếu (Dịch)


Nữ Cảnh Sát Bé Nhỏ Không Bắt Được Ai



– Tay tôi đau chết mất.

– Hai tay tôi đã bị phế.

– Không được, tôi muốn báo cảnh sát.

– Không sai, chúng ta phải báo cảnh sát đến bắt hắn.

Bốn người này như quên mất vừa rồi Lan Tỷ đã uy hiếp bọn họ thế nào, cũng quên mất thân phận của mình. Từng tên từng tên kêu gào muốn báo cảnh sát.

Nghe được vậy, Lan Tỷ không chỉ có cảm giác khác thường mà lúc nhìn ánh mắt Giang Trần cũng có chút lạ.

Cô biết người ra tay chính là Giang Trần bởi trong tiệm cơm, ngoại trừ bốn người kia thì bên ngoài chỉ còn lại Giang Trần đang đứng, nhưng cô lại không thấy rõ hắn xuất thủ thế nào.

– Ai, là ai muốn báo cảnh sát?

Ngay thời điểm ấy, một thanh âm thanh thúy vang lên.

Tiếp theo đó là một bóng người hấp tấp chạy vào từ bên ngoài.

– Oa, bốn người các anh muốn báo cảnh sát sao?

Người cảnh sát xông tới nhìn bốn tên dưới đất, cười không ngậm được mồm vào mà nói.

Bốn người nọ hai mắt nhìn nhau, không hiểu nổi vì sao nữ cảnh sát này lại cười như vậy, bộ dáng có vẻ rất hưng phấn nhưng bọn họ cũng rất nhanh cùng kêu lên:

– Không sai, chúng tôi muốn khai báo, mỹ nữ, cô mau bắt tên kia lại.

Đinh Linh Linh quả thật rất hưng phấn. Cô tốt nghiệp trường cảnh sát gần nửa năm nay nhưng ngay cả một vụ án cũng không được tiếp xúc mà ngày nào cũng phải làm giấy tờ. Thật là phiền muốn chết!

Không nghĩ rằng sau khi tan tầm, trong lúc đi dạo một phen lại nghe được có người muốn báo cảnh sát. Chính vì vậy, đây rất có thể là lần đầu tiên cô xuất cảnh, sao có thể không hưng phấn cho được.

– Mắt chó của các người mù rồi à, các người cũng có thể gọi tôi là mỹ nữ sao? Gọi tôi là chị cảnh sát.

Hai tay cô chống nạnh, đôi mắt trừng lên mà nói.

Bốn người sửng sốt một chút, nhưng cảm giác không thể đối đầu với nữ cảnh sát này dấy lên trong lòng nên thành thành thật thật mà nói ra:

– Chị cảnh sát, chị mau bắt người đi để chúng tôi còn đi bệnh viện đây.

Tới lúc này, Đinh Linh Linh mới phát hiện trên bàn tay bốn người đều cắm một cây đũa.

Cô nhẹ nhàng hít môi hơi lạnh, đôi mắt mở lớn, nhìn Giang Trần mà nói:

– Tiểu lưu manh, cậu làm bọn họ bị thương đúng không?

Đinh Linh Linh không nói hai lời, trực tiếp chụp lên đầu Giang Trần cái mũ lưu manh. Đương nhiên cô cũng không tùy tiện chụp mà cô đã suy nghĩ kỹ. Nếu Giang Trần không phải lưu manh thì sao lại đánh nhau cùng người khác?

– Tôi có thể phủ nhận sao?

Giang Trần có chút đau đầu.

Không nghĩ tới bốn tên mù kia lại kêu to như thế khiến cảnh sát tới, mà nữ cảnh sát này tới đây cũng nhanh quá đi?

– Đương nhiên không thể phủ nhận, hiện giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu hãy thành thật một chút, đi với tôi tới cục cảnh sát một chuyến. Nếu không đừng trách tôi không khách khí.

Đinh Linh Linh nói nhanh, trong mắt hiện lên quang mang kích động.

Nếu nàng có thể thành công bắt Giang Trần về cục cảnh sát nghĩa là có thể chứng minh nàng không phải bình hoa. Lại nói về sau có thể quang minh chính đại phá án, không phải rất tốt sao.

Giang Trần cười nói:

– Cô bé, tôi rất tò mò, không biết cô sẽ không khách khí với tôi như thế nào đây.

– Tôi còn chưa nghĩ ra nhưng cậu hãy thành thật một chút cho tôi.

Đinh Linh Linh thuận miệng nói, nhưng cảm giác có gì đó không đúng liền lớn tiếng hơn:

– Tiểu lưu manh, cậu vừa gọi tôi là cô bé sao?

– Là cô bé.

Giang Trần cười nhạt nói, ánh mắt hắn đồng thời lướt qua thân thể của cô.

Đinh Linh Linh không còn nhỏ, cô giờ đã hai mươi hai tuổi. Cũng không lâu nữa là tới sinh nhật thứ hai mươi ba.

Chỉ bởi vì cô sinh ra đã có một gương mặt giống em bé, khiến cho thoạt nhìn tuổi tác ít hơn nhiều, chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi mà thôi.

Tuy nhiên, cô cũng không chỉ có khuôn mặt non nớt mà thân hình không sai biệt lắm so với thiếu nữ mười bảy mười tám. Những bộ phận mà mấy năm qua cần phát dục cũng không có tiến triển.

Chính vì vậy mà cô ghét nhất người nói cô nhỏ bé. Dù sao cũng bởi gương mặt cùng với dáng người nhỏ bé khiến cho cô nửa năm nay phải phụ trách công việc giấy tờ, cơ hội xuất cảnh không có một tý nào.

Với lại, một số bộ vị trên người so với những nữ nhân cùng tuổi mà nói cũng nhỏ hơn một chút. Vì vậy mà Đinh Linh Linh càng chán ghét cái chữ “nhỏ” hay “bé” này. Một câu nói kia của Giang Trần đã đụng trúng chỗ nhạy cảm nhất của cô.

– Cậu mới là cô bé, cả nhà cậu là cô bé thì có.

Đinh Linh Linh nổi giận, la hét.

– Cô xem lại chính cô đi, ngực nhỏ, mông cũng nhỏ. Cơ thể hoàn toàn không phát dục ha, không phải cô bé thì là gì?

Giang Trần cười tủm tỉm.

– Tiểu lưu manh, tôi cảnh cáo cậu, đừng có gọi tôi là cô bé, tôi đây không nhỏ nhé, tôi đã hai mươi ba tuổi rồi đấy.

Đinh Linh Linh nói một cách phẫn nộ.

Không khí trong quán cơm nhỏ nhất thời có chút cổ quái. Bốn tên nằm bị thương có chút chịu không nổi. Bọn họ bên này còn đau mà nữ cảnh sát này chả quan tâm gì, còn cãi nhau với tên Giang Trần, ngay cả tuổi tác cũng nói cho hắn biết.

– Chị cảnh sát, chị có định bắt người hay không đây? Đừng ở đây nhiều lời làm gì mà hãy bắt hắn lại đi.

Một tên trong đó không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở.

– Liên quan gì đến anh, tôi bắt người còn cần anh phải dạy hay sao?

Đinh Linh Linh trợn mắt nói.

– Chị cảnh sát, không liên quan cái rắm á? Chúng tôi bị hắn đánh thương đây này.

Tên nọ vừa bị mắng, đành giở giọng đáng thương nói.

– Ây da, sao anh có thể nói thô tục như thế. Kể cả có liên quan đến anh thì anh cũng không thể nhã nhặn được sao? Không thấy tôi là phụ nữ à? Anh ăn nói cho cẩn thận không tôi bắt cả anh lại đấy.

Đinh Linh Linh khó chịu, giơ nắm đấm nhỏ uy hiếp.

Tên kia vốn đau không chịu được lại nghe được những lời này thì ủ rũ hẳn. Mọi người đều nói phụ nữ ngực to không có não, vậy mà cô gái này ngực không lớn, sao đầu óc cứ như không dùng được vậy.

Hơn nữa, rõ ràng cô cũng nói lời lẽ thô tục, vậy mà cấm người khác?

Tên nọ có chút hối hận khi báo cảnh sát. Nếu không thì giờ bọn họ đã có thể đến bệnh viện rồi.

Cũng may, Đinh Linh Linh khó chịu thì khó chịu nhưng vẫn đặt sự chú ý lên người Giang Trần, cô nói:

– Tiểu lưu manh, hôm nay cậu đã đắc tội tôi biết không? Nhanh gọi tôi một tiếng chị cảnh sát, nếu không tôi sẽ không khách khí.

– Cô bé, tôi nói thật chứ đầu óc cô có phải có vấn đề không?

Giang Trần thấy mình đã nhiều lần trả lời mà nữ cảnh sát này vẫn không hiểu.

– Cậu mới có vấn đề ấy… Dám ngang nhiên nhục mạ cảnh sát, đây chính là khiêu khích quyền uy của cảnh sát nhân dân, cậu có biết không?

Giống như bị đánh bại, Giang Trần cảm thấy lười cùng cô nói nhảm nên quay đầu nói với Lan Tỷ:

– Lan Tỷ, chuyện vừa phát sinh, chị nói với cô ta đi, em còn chưa ăn xong cơm.

Dứt lời, Giang Trần cầm bát đũa lên tiếp tục ăn cơm.

– Tiểu lưu manh, tôi cho phép cậu ăn cơm hả? Đứng lên cho tôi, về cục cảnh sát.

Đinh Linh Linh mất hứng nói. Cô không hiểu sao tên lưu manh này lại không sợ cô chút nào. Chẳng nhẽ cô biểu hiện không tốt. Rõ ràng cô thấy cô biểu hiện rất khá mà.

– Vị cảnh sát này… chị cảnh sát…. Sự tình vừa rồi đều không như bọn họ nói đâu. Có chút hiểu lầm.

Lan Tỷ nói nhưng cô không biết xưng hô như thế nào với Đinh Linh Linh. Do dự một chút, cô đành phải xưng hô là chị cảnh sát. Dù sao cô cũng giống Đinh Linh Linh, thích được gọi là chị nhưng tuổi của cô lớn hơn Đinh Linh Linh nhiều, một tiếng chị này có chút kỳ quái.

Rất nhanh sau đó, Lan Tỷ đem chuyện phát sinh ở quán cơm nói ra một lượt.

– Bốn người họ đang uy hiếp tôi, Giang Trần lúc đó ra tay. Người cần bắt, hẳn phải là bọn họ mới đúng.

Giang Trần ra tay là bởi cô, vì vậy mà cô không thể không đứng ra nói. Bằng không, nếu Giang Trần bị bắt tới cục cảnh sát cũng không tốt.

– Chị, chị lớn tuổi hơn em, sao có thể gọi em là chị cảnh sát. Em là Đinh Linh Linh. Gọi là Linh Linh cũng được hay Linh Nhi cũng được.

Đinh Linh Linh luôn luôn không nắm được trọng tâm câu chuyện, vì vậy, nghe xong lí do thoái thác của Lan Tỷ, cô cũng không gấp rút đi xử lý vụ án mà ngược lại, càng tới gần Lan Tỷ hơn.

Sau đó, cô nhủ thầm trong lòng rằng Lan Tỷ gọi cô là “chị cảnh sát” không phải là xem cô như bà già sao? Như thế cô không vui nổi.

– Được rồi, Linh Linh.

Lan Tỷ bị Linh Linh làm nhức đầu, khiến cô có chút bất dắc dĩ. Tuy vậy, coi như Đinh Linh Linh không để ý, sự tình trước mắt cũng đỡ khó hòa giải.

Nghe được Lan Tỷ gọi mình là Linh Linh, Đinh Linh Linh mới hài lòng, nhưng sau đó lại hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía bốn tên kia mà nói:

– Mấy người dám vừa ăn cắp vừa la làng, chán sống rồi sao?

Khuôn mặt bốn người tức thì ủ rũ, một trong số đó cất tiếng nói:

– Chị cảnh sát, chị đừng nghe ả nói lung tung, chúng tôi mới là người bị hại.

– Bốn người các anh trông thậm thà thậm thụt, xem ra cũng không phải hạng người tốt lành gì. Đừng hòng trốn khỏi Hỏa Nhãn Kim Tinh của tôi. Muốn sống, vậy thành thật một chút đi.

Đinh Linh Linh lên mặt nói.

Mấy phần uy nghiêm của cô khiến bốn người nhìn nhau, bấm bụng tối nay khó mà giở trò giá họa cho Giang Trần mà Đinh Linh Linh này lại càng không thể tin tưởng, vẫn cần tranh thủ thêm thời gian mới được.

Bốn người như hiểu nhau từ trong ánh mắt, nên trong phút chốc đều bốn chân tám cẳng mà chạy ra ngoài.

– Dừng lại, tất cả đứng lại cho tôi.

Đinh Linh Linh thấy bốn người lần lượt biến mất thì vô cùng luống cuống nhưng cũng nhanh chân đuổi theo.

Chỉ là sau đó, cô về lại quán cơm, trực tiếp đi tới trước bàn ăn của Giang Trần mà vỗ một cái, lớn giọng nói:

– Tiểu lưu manh, tôi hoài nghi cậu có liên quan tới một vụ án hình sự nào đó, làm phiền đi một chuyến cùng tôi tới cục cảnh sát để hỗ trợ điều tra. Cậu có quyền giữ im lặng, nhưng mỗi câu nói của cậu sẽ là bằng chứng tố cáo cậu trước pháp luật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN