Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Chương Quyển 1 - Chương 37: Cuối cùng cũng đến à?
Vân Phong và Trạch Nhiên chạm mặt ở ngoại viện Vũ học viện vào sáng sớm, Trạch Nhiên có vẻ hưng phấn, Vân Phong thật bình tĩnh, nếu như đổi thành người khác, đánh chết Vương Hữu Tài xong sẽ phải nghĩ đến hậu quả.
Trạch Nhiên mới đầu cũng có chút lo lắng, nhưng xem Vân Phong bình tĩnh thế kia cũng hoàn toàn yên lòng, tâm tình thoải mái rất nhiều, lại nói, Trạch Nhiên kết giao được với Vân Phong thì cảm thấy rất cao hứng, thậm chí là…… Tự hào!
Nghe Trạch Nhiên kể vài chuyện vui, tâm tình Vân Phong cũng tốt hơn rất nhiều, tuy bây giờ hai người gần như bị tất cả lũ trẻ vừa vào học cô lập, không ai dám tiếp cận bọn họ, thậm chí ánh mắt nhìn họ rất khác lạ, nhưng Vân Phong không quan tâm, Trạch Nhiên cũng hoàn toàn không thèm để ý, hai người bị cô lập cũng rất tự tại.
“Vân Phong này, người nhà ta đều tính cách như thế……” Trạch Nhiên mỉm cười nói giỡn với Vân Phong, nụ cười ấm áp như ánh mặt trời khiến Vân Phong cảm thấy lo lắng, tại nơi dị thế xa lạ, ngoài phụ thân và đại ca, đây là người đầu tiên chân thành với nàng như thế.
“Bữa nào đến nhà ta làm khách nhé, hehe, ta kể với người nhà kết bạn cùng ngươi, kết quả bị giáo huấn, ha ha, ta chưa từng thấy phụ thân khẩn trương như thế!” Trạch Nhiên nhếch miệng cười, hai lúm đồng tiền khắc sâu trên gương mặt, thiếu niên vốn rạng rỡ này lại càng tỏa sáng, mắt Vân Phong tràn đầy ý cười, gật đầu.
“Thật sự? Ngươi đồng ý! A, thật tốt quá! Phụ thân nhất định sẽ cao hứng chết mất!” Trạch Nhiên thấy Vân Phong đáp ứng, lúc này lộ rõ sự vui mừng của trẻ con, dù sao giờ hắn vẫn là đứa trẻ, chỉ có Vân Phong khác thường thôi.
“Ai là Vân Phong! Cho ngươi ba giây, mau lăn ra đây!” Ngoại viện vốn yên tĩnh, đột nhiên vang lên một tiếng hô lớn, cuồng vọng trong giọng nói khiến tất cả đứa trẻ ở ngoại viện không khỏi sắc mặt căng thẳng.
Vân Phong nhăn mày, mắt nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy cửa ngoại viện và nội viện bị người thô lỗ đá văng, một nam hài vẻ mặt dữ tợn đi ra, vừa vào ngoại viện liền rống to lên, hơn còn gọi tên người mình muốn tìm.
Vân Phong yên lặng đứng ở kia, không nói thành tiếng, Trạch Nhiên thật có chút khẩn trương che phía trước Vân Phong, khiến Vân Phong mỉm cười, người này, không có việc gì cũng chắn trước mặt mình!!
Nam hài vẻ mặt dữ tợn nhìn quanh mọi nơi, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, khiến bọn nhỏ ngoại viện không dám lên tiếng, hắn tìm Vân Phong, tân sinh vừa đến đã đánh chết Vương Hữu Tài!
“Mẹ kiếp, Vân Phong ở đâu!” Nam hài cao giọng, dáng vẻ không kiên nhẫn, tiện tay bắt một đệ tử ngoại viện, nghiêm mặt gầm nhẹ, “Nói, Vân Phong ở đâu!”
Đệ tử ngoại viện bị tóm cổ cả người run rẩy, không trả lời hai tay vội vàng tóm lấy bàn tay to đang túm áo mình, nhưng dù hắn ra sức thế nào cũng không làm gì được chủ nhân của đôi tay đó.
“Mẹ mày nói mau!” Nam hài dùng sức, đệ tử bị túm cổ lại nói ra hết! Các đệ tử bên cạnh đều trắng mặt, mắt Vân Phong hơi trầm xuống, tên vẻ mặt dữ tợn thực lực chiến sĩ cấp 2.
“Được rồi, thô lỗ làm gì, chỉ tìm một người mà thôi, buông ra.” Một tiếng nói chậm rãi truyền đến từ trong viện, ngay sau đó công tử hoa phục đi ra, gương mặt có vài phần tuấn lãng, chẳng qua ánh mắt lộ ra tia ác độc, đi phía sau hắn có mấy người, các đệ tử ngoại viện đều hít một hơi!
“Hừ! Coi như ngươi may mắn! Nể mặt Lâm thiếu tạm tha cho ngươi mạng nhỏ!” Nam hài Vẻ mặt dữ tợn mạnh mẽ quăng đệ tử túm trong tay ra ngoài, đệ tử chật vật ngã ở nơi không xa miệng phun máu tươi, một chiến sĩ cấp 2 tiện tay đẩy ngã, đệ tử ngoại viện làm sao có thể ngăn cản được!
Nam hài nhìn đệ tử miệng phun máu tươi, khóe miệng cong lên hiểm ác, xoay người cung kính cúi người với công tử kia, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo vừa rồi.
Vân Phong đứng ở cách đó không xa, mắt nhìn công tử hoa phục, trong đầu hiện lên một màn ký ức, tràn ngập vô tận khuất nhục và bi thống!
“Vân Gia? Vân Phong? Ha ha ha, tiểu phế vật, Vân Gia các ngươi vĩ đại lắm à? Triệu hồi sư có gì đặc biệt hơn người, không phải là bị ta dẫm nát dưới lòng bàn chân hả? A? Không phục? Không phục này!”
“Có thể chết trong tay ta là quang vinh của Vân Gia bọn ngươi, yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi chết thống khoái, ta rất nhân từ mà!”
Lời nói tràn ngập vũ nhục, gương mặt dữ tợn cuồng tiếu, còn có quyền ác độc đánh vào thân thể, phế bỏ khí mạch dụng tâm hiểm ác, Vân Phong hít một hơi thật sâu, trong lòng bừng lên ngọn lửa, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lại mở, lưu quang xẹt qua!
Lâm Mông, cuối cùng ngươi cũng đến?
Lâm Mông đứng ở kia, có chút uy áp của cao thủ, dù sao thực lực tam cấp của hắn có thể một chường chụp chết rất nhiều hài tử ở đây, tầm mắt khẽ quét một vòng, rốt cục phát hiện một thân ảnh sau đứa bé nam kia, đồng tử Lâm Mông đột nhiên co lại, bắn ra oán độc, nàng quả nhiên không chết sao, đúng là tốt số.
Mấy người lúc trước chứng kiến Lâm Mông đánh chết Vân Phong nhìn thấy Vân Phong cũng khẽ thay đổi thần sắc, bọn họ không ngờ người chết rồi lại có thể sống lại!
Khóe miệng Lâm Mông cười lạnh, từ từ đi tới, đệ tử ngoại viện đều tránh đường, sau đó lại tò mò không thôi vây quanh lại, Lâm Mông từ từ đến, nhiu mày nhìn Vân Phong cạnh Trạch Nhiên.
“Ngươi còn chưa chết, Người Vân Gia đúng là sống như gián.”
Thần sắc Trạch Nhiên tối sầm lại, chỉ cảm thấy có chút lực bất tòng tâm, bằng chút thực lực của hắn làm sao có thể chắn bọn họ, sao có thể bảo vệ Vân Phong!
Trạch Nhiên đang hết sức ảo não, cảm thấy vai bị vỗ, Trạch Nhiên kinh ngạc nhìn nữ hài phía sau mình, giờ phút này khuôn mặt xinh đẹp mang một lớp hàn sương, thậm chí mang theo thù hận!
Vân Phong kéo Trạch Nhiên sang một bên, nhìn Lâm Mông mặt người dạ thú trước mặt này, cảnh Vân Phong chết thảm ngày đó vẫn xoáy trong đầu, bi phẫn và oán hận vẫn dấy lên trong lòng nàng!
“Ngươi muốn ta chết phải hỏi ông trời có đồng ý hay không đã.”
Lâm Mông híp mắt, lực chiến sĩ tam cấp cao nhất đột nhiên bùng nổ, mọi người đi theo hắn khẽ lui ra phía sau vài bước, mang theo trêu tức cười nhìn Vân Phong, giống như nàng là một người sắp chết.
“Lá gan ngươi thật không nhỏ, cũng dám xuống tay với Lâm Gia.” Lâm Mông híp mắt, tiếng nói cũng rét lạnh không ít, Vân Phong lại cười yếu ớt.
“Dám vũ nhục Vân Gia, muốn động đến Người Vân Gia, đều đáng chết!”
Lâm Mông ha ha ngửa mặt lên trời cười to, mắt có chút điên cuồng nhìn Vân Phong, mang theo mãnh liệt khinh thường, giống như đang nhìn con kiến, “Chỉ bằng ngươi sao? Chỉ bằng phế vật bị phế khí mạch?”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong đều kinh ngạc, khí mạch bị phế? Trời…… Một người khí mạch bị phế lại đánh chết được Vương Hữu Tài,…… Làm sao có thể chứ!
Trạch Nhiên cũng đột nhiên chấn động, không tiếp nhận nổi sự thật, ánh mắt nhìn về phía Vân Phong có thêm sầu lo, hóa ra là khí mạch bị phế, chẳng trách không có lão sư, chẳng trách……
Nụ cười nơi khóe miệng Vân Phong không biến mất, nhìn Lâm Mông, mắt hiện lên sát ý, “Lâm Mông, có dám chấp nhận lời thách đấu của ta không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!