Thiên Thần Cánh Trắng - Chương 31: Phu Quân Mặt Liệt (Cải Tử Hồi Sinh)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
45


Thiên Thần Cánh Trắng


Chương 31: Phu Quân Mặt Liệt (Cải Tử Hồi Sinh)


Trần Minh mở mắt ra, trước mắt hắn không phải là khoảng không đen vô tận cùng cầu nại hà, không có tiếng thét chói tai của oan hồn vất vưởng, mọi thứ xung quanh vô cùng vẳng lặng. Đập vào mắt chính là trần nhà gỗ có chút cũ nát.

Hắn thơ thẩn, ngây ngốc chớp chớp mắt vài cái, đầu óc mông lung như đang suy nghĩ, nhưng kỳ thực lại chẳng suy nghĩ gì.

Phải một hồi, mới ý thức được tình hình hiện tại, hắn không rõ vì sao bản thân lại ở đây?

Tâm trạng có chút phức tạp, Trần Minh đứng bật dậy, thân hình xiêu vẹo có chút khó đứng vững. Toàn thân hắn hoàn toàn vô lực.

Cánh cửa đang yên tĩnh đột ngột được mở ra, một ông lão tay cầm tô cháo, khuấy khuấy cái muỗng trong tay, chậm rãi bước vào.

Ông lão đầu tóc bạc phơ, ngay cả chòm râu dài ngang ngực cũng bạc trắng, trông không khác gì một lão già gần đất xa trời. Nhưng điều khác thường là, ánh mắt lão lại vô cùng minh mẫn, trong sáng hơn bất cứ vì sao nào trên trời.

Lão cầm tô cháo, tiến tới Trần Minh ân cần hỏi thăm: “Đã tỉnh?”

Trần Minh chấp tay thủ lễ trước ông lão, giọng đầy cảm kích: “Đa tạ tiền bối đã cứu mạng, ân này tiểu bối nhất định sẽ đền đáp.”

Ông lão vừa cười vừa lắc đầu: “Không cần, không cần, chỉ là tiện tay.” Lão chỉ là đi hái thuốc, không ngờ thấy một cái xác bất động. Lão lâu rồi không thấy người leo được đến trên này, bất quá, xác người làm phân bón cây thuốc của lão cực kỳ tốt nên lão lôi về đây. Chỉ không ngờ, tên tiểu tử này vậy mà sức sống mãnh liệt như vậy, không những không chết, chỉ vài canh giờ liền có thể tỉnh dậy. Lão quả thật chỉ là tiện tay.

Cái khiến lão tò mò hơn cả sức sống mãnh liệt của Trần Minh chính là lý do khiến hắn trèo lên được đây.

Đã vài trăm năm rồi, lão chưa từng thấy con người ở trên này.

“Tại sao ngươi lại cố gắng leo lên đỉnh núi Nguyệt Lăng như vậy?”

Trần Minh sững người, nghĩ đến một vấn đề hắn không dám tin, e dè hỏi: “Ý tiền bối, đây là đỉnh núi Nguyệt Lăng?”

Ông lão nhìn Trần Minh nhíu mày như thể nhìn một đứa ngốc.

Trần Minh ngập ngừng lại hỏi tiếp: “Ngài chính là thần y?”

Nghe đến hai chữ ‘thần y’, hai mắt lão lấp lánh sáng rỡ. Miệng liên tục nói “không dám, không dám” nhưng mũi sớm bị lão hất cao lên trời.

Lão nhìn Trần Minh cười ha hả nói: “Ta biết, bản thân ta rất tài hoa, người người ngưỡng mộ, nhưng cũng không cần nhìn ta đến mức ngu ngốc vậy đâu.”

Trần Minh vốn không còn tâm trí để nghe lão nói những lời trêu chọc. Tâm trí hắn hiện thời trống rỗng, chỉ có tiếng tim đập thình thịch vô cùng vui mừng và căng thẳng.

Lồng bàn tay Trần Minh đổ ra đầy mồ hồi lạnh, hắn khẩn trương, siết chặt lồng bàn tay. Trong đầu điên cuồng lặp đi lặp lại một ý nghĩ.

Nàng ấy được cứu? Nàng ấy được cứu? Nàng ấy được cứu?…

Bất thình lình, Trần Minh quỳ phịch xuống đất. Hành động đột ngột của Trần Minh khiến cho ông lão sững sờ.

Không đợi lão lên tiếng, Trần Minh liền khẩn thiết cầu xin: “Thần y, cầu xin ngài hãy cứu nương tử ta, cầu xin ngài.”

Nhìn dáng vẻ của Trần Minh, ông lão cũng đoán được lý do Trần Minh leo lên đây. Ông không đáp ứng, ánh mắt lóe lên một cái, giọng nói cợt nhả vốn biến mất lại trở lại: “Không cứu, không cứu, không cứu.” Bộ dáng như đứa trẻ vừa cầm tô cháo, vừa nhảy chân sáo xung quanh phòng.

Nhìn bóng lưng ông lão, trong lòng Trần Minh dâng lên nổi căm phẫn. Không phải ngài là thần y sao, tại sao ngài lại thấy chết mà không cứu, không phải thần y thì nên cứu giúp mọi người hay sao?

Ngài không cứu?

Nếu vậy, ta sẽ giết ngài bồi táng cùng nàng.

Trần Minh mắt long lên sòng sọc, ánh sáng xanh lạnh lẽo lóe lên, đoản đao vắt ngang lưng bị Trần Minh rút ra khỏi bao.

Mũi đao được chĩa lên, nhưng ngay lập tức, toàn thân Trần Minh đều cứng đờ. Hắn nhận thức được hắn vừa có ý nghĩ độc ác không giống hắn.

Ông lão đột ngột dừng lại, không tiếp tục nhảy chân sáo nữa. Lão đưa lưng về phía Trần Minh, giọng ồm ồm mang theo ý lạnh lẽo: “Ta không cứu nương tử ngươi, không đâm ta sao?”

Trần Minh ý nghĩ bị đọc thấu đâm ra hốt hoảng xen lẫn chột dạ, đoản đao trong tay không cầm chắc mà rơi xuống sàn. Ánh mắt hắn trống rỗng xen lẫn tuyệt vọng.

Ý nghĩ hại người bị nhìn thấu, nương tử hắn không thể còn hi vọng rồi.

Ông lão sắc mặt vốn lạnh băng bỗng trở nên hòa hoãn. Ông xoay người nhìn Trần Minh cười hơ hớ: “Thật sự không đâm sao?”

Trần Minh không hiểu sao lão lại hỏi vậy, chỉ nặng nề lắc đầu.

“Thật sự không đâm?”

Trần Minh bị lão hỏi đi hỏi lại đâm ra khó hiểu.

Ông lão bất ngờ nhét tô cháo vào trong lòng Trần Minh, vỗ vai hắn bộp bộp cười ha hả nói: “Tiểu tử, khá lắm khá lắm. Nếu ngươi thực sự đâm ta, hiện tại ngươi chính là một trong số bọn họ.” Ông lão tùy ý chỉ vào một gốc cây gần đó.

Một trong số bọn họ?

Trần Minh vẫn không kịp hiểu ý ông lão, nhưng khi nhìn theo ngón tay kia, hắn đã hoàn toàn hiểu ý.

Tại gốc cây đó, lấp ló vài bộ hài cốt sớm đã mục rữa hết chỉ còn lại xương trắng.

Nhìn thái độ của ông lão, Trần Minh không chắc lắm hỏi lại: “Ngài đồng ý cứu nương tử ta?”

“Cứu thì có thể cứu, nhưng chính là ta cần máu người để nuôi cây thuốc.”

“Ta có thể cho ngài máu.”

Ông lão “ồ” một tiếng, như thể việc Trần Minh đáp ứng quá nhanh thật rất ngây thơ.

“Ta không chỉ cần một hai giọt máu, mà cần phải tưới máu cho tới lúc nó nở hoa.” Vừa nói lão vừa móc trong tay áo ra một hạt giống.

Nhìn hạt giống màu đỏ thẩm kia, Trần Minh hiểu, nếu muốn cứu Dạ Mễ, hắn buộc phải đem mạng mình đổi lấy.

Cứ tưởng Trần Minh sẽ chùn bước, lão thật không ngờ, hắn nghĩ cũng không suy nghĩ liền gật đầu mình đồng ý.

Lời hứa hẹn giữa hai người cứ thế mà thành giao.

Mỗi ngày, Trần Minh đều phải hai lần tưới máu cho hạt giống.

Hạt giống mỗi ngày một khỏe mạnh, đâm chồi, sau đó là thành cây. Trái ngược với hạt mầm kia, Trần Minh ngày càng xanh xao, hơi thở càng ngày càng nặng nề.

Mỗi lần Trần Minh chuẩn bị cắt cổ tay mình tưới máu cho cây, ông lão luôn hướng hắn mà nói: “Mau từ bỏ đi, không khéo ngươi cũng nghẻo theo nàng ta.”

Mỗi lần như thế, Trần Minh chỉ trong lòng cười yếu ớt: “Đi theo nàng ấy, có gì không tốt?” Nói rồi hắn lại nhẹ nhàng cắt lấy cổ tay mình, như thể hắn đang cắt cổ tay ai chứ không phải bản thân, ngay cả một cái nhíu mày cũng lười nhíu.

Một ngày rồi lại một ngày.

Trần Minh cảm nhận được, bản thân ngày càng yếu đi.

Ánh trăng hôm nay đặc biệt sáng khác thường, mầm cây ngày ngày hắn tưới máu chăm sóc rốt cuộc cũng đã có nụ. Chỉ cần tưới một lần nữa, hẳn là sẽ nở hoa.

Không hiểu vì sao khi nhìn nụ hoa nhẹ đung đưa trong gió, những ký ức ức giữa hắn và nàng không ngừng tràn về. Đêm nay, hắn dành chọn cả đêm để nhớ về nàng, vì hắn biết, bản thân không thể chống cự nữa.

Ánh mặt trời nhẹ nhàng nhô lên cao, tia nắng soi rọi khuôn mặt trắng bệch của Trần Minh khiến hắn trông càng thêm trong suốt. Hôm nay, hắn khoác lên người ba bốn áo, nhưng lại không thể nào sưởi ấm được con người hắn, hắn luôn thấy toàn thân mình lạnh lẽo.

Vẫn như thường lệ, mỗi khi hắn cắt cổ tay đều có ông lão bên cạnh. Nhưng hôm nay, lão lại yên tĩnh cực kỳ, ngược lại, Trần Minh lại không ngừng nói. Hắn nói về những ký ức đẹp giữa nàng và hắn, từ lớn đến nhỏ, từ quan trọng đến vụn vặt.

Hóa ra, những điều về nàng, hắn đều có thể ghi nhớ rõ đến thế.

Đột ngột,Trần Minh ngừng huyên thuyên, thay vào đó, hắn nhìn ông lão mà thỉnh cầu: “Thần y, ngài có thể sau khi chữa trị, tiện thể xóa ký ức của nàng ấy về ta hay không? Ta tin, ngài có thể làm được.”

Lời nói vừa dứt, con dao trong tay đưa lên cổ tay mà cắt sâu xuống. Từng giọt máu trong người hắn chậm rãi trong người chảy ra tưới lên nụ hoa. Nụ hoa tham lam rút cạn từng giọt máu mà bung nở rực rỡ.

Giọt máu cuối cùng rơi xuống, sinh mệnh của Trần Minh theo đó mà chấm dứt. Mặc dù mỗi ngày đều rút máu trong đau đớn, nhưng khi chết đi, Trần Minh lại nở nụ cười vô cùng mãn nguyện.

Ông lão sắc mặt hừng hờ nhìn thân thể Trần Minh nằm dưới sàn nhà, ông lại nhìn bông hoa đỏ thẩm kia hoàn toàn bung nở.

Thật không ngờ, tiểu tử này lại có thể làm cho bông hoa Tái Sinh nở.

Bông hoa Tái Sinh này, không phải chỉ cần tưới máu mà có thể sinh trưởng nở hoa. Tái Sinh vốn có linh tính, chỉ cần người cho máu có một chút ý nghĩ căm hận hoặc ghét bỏ cây, cây sẽ tự động mất đi linh tính mà héo chết đi.

Thật không ngờ, vì cứu nương tử, hắn lại có thể yêu thích luôn cả Tái Sinh, dùng máu bản thân nuôi lớn cây mà không chút căm hờn.

Ông bứt bông hoa Tái Sinh cầm trên tay, lại khom người xuống thô lỗ vỗ vài cái vào mặt Trần Minh, giọng cợt nhả nói: “Tiểu tử thối, nương tử ngươi, tự ngươi về mà dỗ dành.”

Đỉnh núi Nguyệt Lăng vốn nhiều truyền thuyết thần kỳ, nhưng không ai có thể kiểm chứng.

Ngỡ đâu những câu chuyện thần tiên từ đỉnh núi Nguyệt Lăng đã chìm vào quên lãng, nay lần nữa lại bị một hiện tượng kỳ lạ khơi dậy.

Có người nói, nhìn thấy một ông lão cùng với một nam nhân trẻ tuổi đạp mây từ trên núi Nguyệt Lăng đáp xuống sau đó biến mất. Có người lại nói, nam nhân trẻ leo núi té chết, nhưng vì sự kiên trì nên làm cảm động tiên nhân trên đỉnh núi Nguyệt Lăng, độ cho nam nhân đó thành tiên lên trời. Và còn nhiều, nhiều câu chuyện về tiên ông và nam nhân trẻ kia nữa,…

Sau khi được ông lão đưa về nhà, Trần Minh vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Mặc dù ở trên đỉnh núi Nguyệt Lăng khá lâu, nhưng sau khi xuống núi hắn mới biết, chỉ mới một ngày trôi quá.

Có lẽ mọi người nói đúng, vị thần y trên đỉnh núi Nguyệt Lăng này kỳ thực là tiên nhân.

Nhìn Lâm Dạ Mễ được đút cho ăn bông hoa Tái Sinh, vết thương dần dần khép miệng lại sau đó biến mất, trong lòng Trần Minh vô cùng xúc động.

Ông lão nhìn Trần Minh, đôi mắt đỏ hoe, nhưng lại không biểu lộ được cảm xúc trên mặt thì thở dài: “Ta tiện tay, tiện tay, không cần đa tạ.” Vừa nói, ngân châm trong tay lão chớp nhoáng đều được cắm đầy mặt Trần Minh.

Một lúc sau, trên khuôn mặt vốn cứng đờ của Trần Minh lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.

Ông lão thu lại ngân châm, xoay người biến mất. Trước khi biến mất, lão vừa cười khà khà vừa ra vẻ tiếc nuối: “Tại sao tiểu tử thối như ngươi ta lại không sớm phát hiện ra. Thật đáng tiếc, đáng tiếc.”

Ông lão biến mất, Lâm Dạ Mễ cũng mở mắt. Những lần Trần Minh cắt máu bản thân để nuôi hoa Tái Sinh đều được hoa Tái Sinh ghi nhớ. Sau khi nuốt lấy bông hoa, những ký ức ấy từ bông hoa đều chuyển qua cho Lâm Dạ Mễ.

Nàng mở mắt liền thấy Trần Minh, lại nghẹn ngào không nói nên lời, mãi một lúc sau chỉ có thể bật thốt lên: “Chàng thật ngốc!”

————————-
“Thế nào, kết thúc có hậu như vậy đã khiến cô hài lòng chưa” Đại thiên thần giật lại tấm gương, còn không quên chọc cô một câu.

Lâm Dạ Mễ bĩu môi không trả lời, nhưng khóe miệng lại không kìm được nhếch lên cười vô cùng vui vẻ.

Hài lòng, vô cùng hài lòng, cực kỳ hài lòng.

—‐———‐—————–
Tác giả: Thế Giới Thứ Nhất rốt cuộc cũng kết thúc rồi nhé mọi người. Tính ra thêm Ngoại Truyện nhưng lại lưỡng lự không biết nên ra không hay sang Thế Giới Thứ Hai luôn, do số chương ở Thế Giới này vượt ngoài dự định của tác giả rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN