Thiên Thần Hộ Mệnh
Chương 15 :3
Harry đã nhanh chóng lấy lại vẻ tự đắc. “Đúng là ta đã làm thế.” Ông thừa nhận và cười toe toét. “Nhưng con mới là người xuất sắc. Ta chưa bao giờ thấy một tên trộm bẩm sinh hay là một kẻ nói dối từ trong bụng mẹ giống như con trong suốt cuộc đời ta. Ta thực sự tự hào về con, bé con.”
“Cảm ơn bác Harry.” Cô đáp lại, đỏ mặt vì lời khen ngợi của ông. Harry không phải là người vung vít những lời khen và cô biết rằng những lời ông nói xuất phát từ tận trái tim của mình.
Tuy nhiên, vẻ mặt ông vẫn nhàu nhĩ khi ông quay trở lại câu nói ban đầu của cô. “Nhưng con không nghĩ rằng con thuộc về ai đó ư? Con thực sự đã nói rằng con muốn được phụ thuộc, bé con.”
“Ý con là chuyện trở thành một người vợ chuẩn mực.” Cô nói dối. “Đó là những gì con nghĩ khi nói đến chuyện thuộc về ai đó.”
“Con đã không nói rõ ràng chút nào, bé con.” Ông tuyên bố và trông có vẻ nhẹ nhõm hẳn đi. “Về bản thân ta thì ta đã luôn luôn muốn làm ông ngoại.”
Cô đỏ bừng mặt mũi. “Con cũng không biết làm thế nào để có em bé nữa.” Cô rên rỉ.
Harry đã định làm cho tâm trạng của cô khá hơn, nhưng lúc này ông nhận ra cách tiếp cận của mình thật sai lầm. “Quỷ tha ma bắt, không có người đàn bà nào biết chuyện đó cho đến khi thời điểm đến, bé con. Nói ta biết nào, con có yêu Caine không? Nó nói rằng con yêu nó.”[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]
Cô lẩn tránh câu hỏi của ông. “Sẽ thế nào nếu như anh ấy cảm thấy chán con? Lúc đó anh ấy sẽ bỏ rơi con, Harry.” Cô thì thào. “Con biết anh ấy sẽ làm thế.”
“Nó không làm thế đâu.”
“Anh ấy cần thời gian để nhận ra …” Cô dừng lại giữa câu. “Đúng thế, Harry. Nếu thời gian tìm hiểu nhau đã đủ dài, có lẽ anh ấy sẽ nhận ra rằng anh ấy đã phạm phải sai lầm.” Rồi cô mỉm cười. “Và trong thời gian đó, trong trường hợp anh ấy không phạm sai lầm, con sẽ cố gắng học tất cả những gì mà con cần phải biết. Đúng thế, bác Harry, đúng thế. Lúc này Caine đang tỏ ra là một người có trách nhiệm, cố gắng làm chuyện đúng đắn …”
“Nào, bé con.” Harry cắt ngang. “Về cái kế hoạch thời gian tìm hiểu dài ngày này …”
“Ồ, Harry, đó là câu trả lời duy nhất.” Cô chặn ông lại. “Con sẽ yêu cầu một năm. Con cược là anh ấy sẽ đồng ý ngay lập tức.”
Cô quá hài lòng với quyết định của mình và nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Harry chỉnh lại cặp kính xộc xệch trên sống mũi, túm lấy bó hoa và cắp nó dưới cánh tay, rồi đuổi theo sau cô.
“Chờ đã!” Ông gầm lên.
“Con phải nói chuyện với Caine ngay.” Cô nói với lại qua vai mình. “Con chắc chắn là anh ấy sẽ đồng ý thôi.”
“Ta cũng chắc chắn không kém là nó sẽ không đồng ý.” Harry lẩm bẩm. “Bé con, từ từ đã. Ta vẫn còn chút chuyện cần phải nói với con.”
Cô đã đi đến phòng giải trí khi Harry chạy ra đến đầu cầu thang. “Họ đang ở cả trong phòng khách ấy.” Ông quát lên trong lúc lạch bạch chạy xuống cầu thang.
Jade bất ngờ khựng lại khi cô vừa mở cánh cửa phòng khách ra và nhìn thấy cái đám đông đang tụ tập trong đó. Harry bắt kịp cô và bắt cô vịn tay vào cánh tay của mình. “Chúng ta sẽ phải làm việc này đúng nghi lễ, nào bé con.” Ông thì thào.
“Tại sao tất cả những người này lại ở đây?” Cô hỏi và nhìn vào đám đông, nhận ra tất cả mọi người trừ một người đàn ông thấp lùn, đầu hói một khoảng đang đứng bên cạnh cánh cửa kiểu Pháp. Ông ta cầm một cuốn sách trên tay và đang say sưa nói chuyện với Ngài Công tước vùng Williamshire cùng Phu nhân. Caine đang đứng bên cạnh lò sưởi nói chuyện với Lyon. Anh hẳn là đã cảm thấy sự có mặt của cô, bởi vì đột nhiên anh quay lại trong khi đang nói dở và nhìn thẳng vào mắt cô.
Vẻ mặt của anh vô cùng trang trọng.
Nhìn vào vẻ mặt ngây ra của cô ngay lập tức anh biết rằng cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Caine chuẩn bị sẵn tinh thần cho sự phun trào mà anh chắc chắn rằng sắp sửa xảy ra, và bước băng qua phòng tiến về phía Jade.
“Ta không có thời gian để hoàn thành việc giải thích.” Harry nói.
“Tôi có thể thấy là ông vẫn chưa hoàn thành.” Caine xen vào. “Jade, em yêu, chúng ta sẽ…”
“Ta sẽ nói chuyện đó.” Harry khăng khăng. Ông cặp chặt tay Jade dưới cánh tay mình sao cho móng tay của cô sẽ không làm ông bị thương, rồi nói. “Sẽ không có một năm tìm hiểu gì đâu, bé con.” Cô tiếp tục nhìn ông chăm chăm với ánh mắt ngây thơ như thiên thần. Harry cặp chặt tay cô hơn nữa. “Mà sẽ có một đám cưới.”
Con bé bắt đầu hiểu ra, Harry đoán khi ông nhận thấy đôi mắt của cô đã lại chuyển sang màu ngọc lục bảo trở lại. Cô cố gắng rút tay lại nhưng Harry giữ rất chắc. “Đám cưới đó diễn ra khi nào?\” Cô hỏi bằng một giọng thì thào khản đặc.
Harry nhăn nhó trước khi trả lời. “Bây giờ.”
Cô há hốc miệng ra định hét lên phản đối, nhưng Caine đã di chuyển đến gần, chặn tầm nhìn của cô đối trước những khán giả khác. “Chúng ta có thể làm việc này theo cách dễ dàng, Jade, hoặc là cách khó khăn. Em chọn đi.” Cô ngậm miệng lại và trừng mắt nhìn anh. Caine có thể thấy cô hoảng sợ đến mức nào, gần như bên bờ vực của sự hoảng loạn, cô thực sự đang run bắn lên. “Cách dễ dàng là em sẽ bước về phía vị mục sư và đọc lời thề của mình.”
“Thế còn cách khó khăn?” Jade hỏi.
“Anh sẽ túm tóc em kéo lại đằng kia.” Caine nói với cô, đảm bảo chắc chắn là vẻ mặt mình trông như thể anh sẵn sàng làm điều đó. “Dù cách nào thì anh cũng sẽ thắng. Chúng ta sẽ kết hôn.”
“Caine …”
Sự sợ hãi trong giọng nói của cô làm trái tim anh ứa máu. “Quyết định đi,” anh ra lệnh với giọng nghiêm khắc. “Dễ dàng hay khó khăn?”
“Em sẽ không để anh rời bỏ em.” Cô thì thào. “Em sẽ không để điều đó xảy ra! Em sẽ rời bỏ anh trước.”
“Con đang lắp bắp cái gì thế, bé con?” Harry hỏi.
“Jade? Cách nào?” Caine gặng hỏi một lần nữa, phớt lờ cả câu phản đối của cô lẫn câu xen vào của Harry.
Hai vai cô sụm xuống. “Dễ dàng.”
Anh gật đầu.
“Ta sẽ dẫn nó tới chỗ mục sư.” Harryra khi naoo tuyên bố, rồi kêu lên. “Nathan, con có thể đi theo sau.”
“Chỉ một phút nữa thôi.” Caine ra lệnh.
Trong khi Jade đứng đó run rẩy với cảm giác hoảng loạn và Harry đứng đó trao cho Nữ Công tước ánh mắt lả lơi thì Caine bước về phía vị mục sư và nói chuyện với ông ta. Khi đã xong, anh đưa một mẩu giấy cho ông ta.
* * *
Cuối cùng tất cả đã sẵn sàng. Colin đứng dậy bên cạnh anh trai mình, được hỗ trợ bởi cánh tay của Caine. Jade đứng phía sau Caine, Harry đã phải đỡ cô.
Jade lặp lại lời thề của mình trước, một nghi lễ truyền thống mà Caine đã khăng khăng đòi thực hiện. Anh nhìn chằm chằm vào cô dâu của mình trong khi anh nhắc lại lời thề của anh. Anh để cô cúi gằm nhìn xuống đất cho đến khi anh đọc xong bản kinh cầu nguyện đó, rồi anh nâng cằm cô lên bắt cô phải nhìn thẳng vào mắt anh.
Cô trông vô cùng hoảng hốt, vô cùng mong manh, mắt cô ngân ngấn nước. Anh yêu cô biết bao nhiêu. Anh muốn trao cho cô cả thế giới, nhưng trước tiên anh phải giành được sự tin tưởng của cô đã.
Vị mục sư gấp cuốn sách của mình lại, mở mảnh giấy trong tay ra, và bắt đầu đọc. “Con có hứa sẽ chung sống với vợ con tới chừng nào con còn sống trên cõi đời này không? Con có thề trước Chúa và những người chứng kiến ở đây rằng con sẽ không bao giờ rời bỏ cô ấy cho đến khi cái chết chia lìa hai người?”
Mắt cô mở lớn trước những câu hỏi của vị mục sư. Cô quay sang nhìn mẩu giấy mà ông đang cầm trong tay.
“Con thề.” Caine khẽ nói khi Jade quay lại nhìn anh. “Và giờ điều cuối cùng.” Caine ra lệnh cho vị mục sư.
“Chuyện này thật quá sức không bình thường.” Vị mục sư lẩm bẩm, rồi ông quay sang nói với Jade. “Con có hứa là sẽ nói với chồng con rằng con yêu anh ấy trước khi ngày hôm nay trôi qua không?”
Nụ cười của cô thật rạng rỡ. “Con hứa.” Cô nói.
“Con có thể hôn cô dâu.” Vị mục sư tuyên bố.
Caine tuân theo với vẻ vô cùng hạnh phúc. Khi ngẩng đầu lên, anh nói. “Giờ em là của anh.” Anh kéo cô vào trong vòng tay mình và ôm cô thật chặt. “Anh sẽ không bao giờ phạm một sai lầm đến lần thứ hai, em yêu.” Anh thì thầm.
“Em không hiểu, Caine.” Cô bối rối. Lúc này những giọt nước mắt vẫn đang chực trào ra khỏi mắt cô và cô đang cố gắng đến mức tuyệt vọng để níu giữ lại chút bình tĩnh cuối cùng. “Tại sao anh lại không bắt mục sư yêu cầu em hứa là sẽ không rời bỏ anh? Anh không tin là em sẽ tôn trọng lời thề của mình hay sao?”
“Một khi em đã hứa, anh biết rằng em sẽ giữ lời.” Anh trả lời cô. “Nhưng em phải hứa một cách tự nguyện. Khi nào em sẵn sàng, em sẽ nói điều đó với anh.”
Anh không còn thêm thời gian để nói chuyện với cô nữa bởi vì đám đông những người chúc mừng đã dồn đến và nói những lời chúc tụng. Harry đứng ở góc phòng cùng với người của mình, chấm nhẹ lên khoé mắt bằng mép chiếc khăn quàng. Mẹ của Caine trông có vẻ thành thật vui mừng khi có Jade trong gia đình họ. Dĩ nhiên bà không biết rằng cô con dâu mới của mình là một tên trộm tầm thường, Jade tự nhắc nhở mình.
“Ông bác của con sẽ đến thăm con thường xuyên chứ?” Gweneth hỏi sau khi liếc trộm Harry.
“Ông ấy sống cách khá xa nước Anh.” Jade giải thích. “Có lẽ ông ấy chỉ có thể đến thăm con mỗi năm một lần thôi.”
Caine nghe được câu cuối cùng từ Jade, nhìn thấy vẻ nhẹ nhõm thoáng qua trên mặt mẹ mình, anh liền cười phá lên. “Mẹ anh vẫn còn khá căng thẳng khi ở cạnh bác em đấy.” Anh nói.
“Ồ, Phu nhân không nên thế.” Jade phản đối. “Harry thực sự là một người rất tốt bụng. Có lẽ nếu như Phu nhân biết ông ấy nhiều hơn …”
Mẹ Caine trông tuyệt đối hoảng hốt khi nghe lời gợi ý của cô. Jade không biết nên nghĩ gì về điều đó. “Đó là ý tưởng của Harry lúc trước.” Caine giải thích. “Ông đã muốn biết rất nhiều hơn nữa về mẹ.”
Bởi vì Jade không chứng kiến cảnh Harry cố kéo Nữ Công tước ra phía cửa trước nên cô không hiểu vì sao mẹ Caine lại có vẻ hoảng hốt đến thế. Cô cũng không hiểu sự thích thú của Caine trong chuyện này.
“Nào, con trai, giờ không phải là lúc …”
“Phu nhân gọi anh ấy là con trai,” Jade kêu lên. “Và anh cũng gọi Phu nhân là mẹ, đúng không?”
“Hầu tước là con trai của ta.” Gweneth tuyên bố. “Ta còn có thể gọi nó là gì nữa chứ? Ta được nó cho phép rồi mà.”
Jade cảm thấy vô cùng mãn nguyện, cô không thể không mỉm cười. “Ồ, con đã hiểu sai.” Cô khẽ nói. “Con đã nghĩ rằng anh ấy chỉ gọi người là Phu nhân, và rằng Phu nhân chưa bao giờ gọi anh ấy là con trai. Con đã muốn anh ấy thuộc về … đúng thế, con đã sai lầm.”
Cả Caine lẫn mẹ của anh đều không giải thích chuyện gì đã xảy ra cho cô nghe, họ chỉ nhìn nhau mỉm cười.
“Henry đâu nhỉ?” Đột nhiên Gweneth hỏi. “Harry đang đi đến đây kìa.” Bà vội nhấc chân váy lên và chạy về phía chồng mình trước khi Caine hay Jade kịp ngăn bà lại.
“Em đã lo lắng rằng anh không thuộc về gia đình mình ư?” Anh thì thầm hỏi.
Cô trông có vẻ lúng túng. “Tất cả mọi người ai cũng nên thuộc về người nào đó, Caine, kể cả anh.”
Harry đẩy bó hoa hồng vào trong tay cô. “Đây sẽ là những bông hồng cuối cùng mà Jimbo đem về cho con đấy, bé con, vì thế con tốt hơn hết là nên thưởng thức chúng đi.” Ông nghĩ rằng có lẽ lời tuyên bố của mình nghe có vẻ gắt gỏng, vì vậy ông hôn lên trán cô, rồi sau đó quay sang Caine. “Ta cần phải nói chuyện với con về vụ cháy mà chúng ta đã lên kế hoạch dành cho con tàu.” Ông nói. “Chuyện sơn sửa sẽ được hoàn thành vào ngày mai.”
“Nếu hai người không phiền, con muốn nói chuyện với Nathan.” Jade nói. Cô nhìn thấy anh trai mình đang đứng một mình ở phía bục cao.
Caine lắng nghe Harry khi ông phác họa kế hoạch của mình, nhưng anh vẫn không rời mắt khỏi cô dâu của mình trong suốt thời gian đó. Jade đứng đối diện với Nathan và nói chuyện với anh trai mình một lúc lâu. Nathan gật đầu vài lần, vẻ mặt anh rất nghiêm trọng. Anh cũng có vẻ bất ngờ khi Jade lôi ra một bông hồng trong bó hoa của mình và đưa cho anh.
Nathan lắc đầu nguầy nguậy, còn Jade gật đầu.
Và rồi anh mỉm cười với cô em gái của mình, nhận lấy bông hồng, và kéo cô vào trong vòng tay.
Lần đầu tiên kể từ khi gặp Nathan, giờ Caine mới được nhìn thấy con người thực sự của anh chàng này. Nathan lúc này tuyệt đối không còn giấu mình trong vỏ bọc nữa. Vẻ mặt của anh khi anh ôm chặt lấy cô em gái của mình tràn ngập tình yêu thương. Caine không xâm phạm giây phút riêng tư đó, anh chờ cho đến khi Jade rời khỏi Nathan và quay trở lại bên cạnh anh.
Harry và người của ông tất cả lúc này đều đang quan sát Nathan. Khi anh trai của Jade giơ bông hồng lên không trung, một tiếng hoan hô vang rền nổ ra. Những anh chàng thủy thủ ngay lập tức chạy ùa đến chỗ Nathan, cả Jimbo và Matthew đều vỗ bình bịch vào lưng anh.
“Tất cả những chuyện này là gì thế?” Caine hỏi Jade. Anh quàng tay quanh người cô và kéo cô sát vào mình.
“Em đã tặng cho Nathan một món quà cưới.” Cô bảo với anh. Mắt cô lấp lánh vẻ hớn hở. Anh như bị dội ngược lại vì cảm giác ham muốn bất ngờ muốn được hôn cô. “Sao thế?” Cô hỏi khi anh chỉ nhìn cô chằm chằm với vẻ chăm chú. “Anh không muốn biết em đã tặng anh ấy cái gì hay sao?”
“Một bông hồng.” Anh khẽ nói, rồi cúi xuống và hôn lên trán cô. “Tình yêu của anh, hãy lên trên lầu vài phút đi.”
Sự khẩn cấp trong giọng nói của anh cùng với vẻ mặt anh làm cô như không thể thở được. “Chúng ta không thể.” Cô thì thầm. “Chúng ta có khách, và chúng ta phải đi London nữa.”
Caine thở dài thườn thượt. “Vậy thì đừng có nhìn anh như thế nữa.”
“Như thế nào?”
“Như là em cũng muốn lên lầu ấy.” Anh gầm gừ.
Cô mỉm cười. “Nhưng em thực sự muốn lên lầu mà.”
Thế rồi anh hôn cô, giống như cái cách mà anh muốn, sử dụng lưỡi của mình trong trò chơi tình ái gợi cảm, giả vờ trong một khoảnh khắc như thể họ thực sự chỉ có một mình. Cô rũ người xuống như lá rau diếp khi anh ngẩng đầu lên, Chúa ơi, sao mà anh yêu cái cách cô hưởng ứng lại anh đến thế chứ.
Rồi anh nhớ lại lời hứa mà cô đã nói với vị mục sư. “Jade, không phải là em có điều gì đó muốn nói với anh hay sao?” Anh dịu dàng thúc giục khi vẻ mặt đờ đẫn của cô đã bắt đầu dịu đi.
“Vâng,” Cô thì thầm, “Em muốn nói với anh rằng em đã đưa cho Nathan một bông hồng trắng.”
Cô trông vô cùng chân thật, anh biết rằng cô không đùa giỡn với anh lúc này, vì thế anh quyết định là sẽ phải chờ cho đến khi họ chỉ còn lại một mình rồi anh mới kì kèo cô bắt cô phải thừa nhận là cô yêu anh. Khỉ thật, anh cần phải nghe cô nói lên điều đó.
“Anh có hiểu tầm quan trọng của điều đó không, Caine?”
Anh lắc đầu. “Em đã trao tên của mình cho anh ấy.” Cô giải thích.
Anh vẫn chưa hiểu. “Cậu ta trông sẽ cực kỳ ngớ ngẩn nếu mang tên em, tình yêu của anh.”
“Pagan.”
“Gì cơ?”
Cô gật đầu khi anh nhìn như thể là muốn tranh luận với cô. “Từ giờ Nathan sẽ trở thành Pagan, đó là món quà của em dành cho anh ấy.”
Cô trông có vẻ vô cùng hài lòng với bản thân, anh cảm thấy tội lỗi khi phải tranh cãi với cô. “Jade, Pagan phải chết, nhớ không?”
“Chỉ trong một thời gian ngắn thôi.” Cô trả lời. “Những thủy thủ cần có một thủ lĩnh mới, Caine, và Nathan lại muốn có Emerald. Anh ấy có việc cần phải làm.”
“Việc gì?”
“Anh ấy phải đi đón cô dâu của mình.
Câu nói đó đúng là đã giành được phản ứng thích đáng, Caine choáng váng. “Nathan đã kết hôn rồi sao?”
“Kể từ khi anh ấy lên mười bốn tuổi.” Cô trả lời. “Bởi yêu cầu của Đức Vua.”
“Thế vợ của cậu ấy đâu?” Caine hỏi.
Cô bật cười, cảm thấy vui thích vì sự sửng sốt của anh. “Đó là cái công việc mà anh ấy phải làm, Caine.”
Anh cười phá lên. “Em đang nói với anh rằng Nathan đã làm mất vợ đấy à?”
“Không hẳn là thế.” Cô trả lời. “Chị ấy bỏ chạy khỏi anh ấy. Giờ thì anh có thể hiểu vì sao anh ấy cứ cáu kỉnh như thế rồi chứ?”
Caine gật đầu. “Em yêu, còn bao nhiêu bí mật khác nữa mà em sẽ phải chia sẻ với anh đây?”
Cô không có nhiều thời gian để có thể ngẫm nghĩ về câu hỏi đó. Ngài Richards cắt ngang với lời nhắc nhở rằng đã đến lúc họ phải rời khỏi đó để đi London.
“Jade, tốt hơn là em nên thay sang bộ đồ cưỡi ngựa đi.” Caine gợi ý. “Chúng ta sẽ không đi bằng xe ngựa.”
Cô gật đầu, nhanh chóng nói lời tạm biệt với mọi người rồi lên lầu để thay quần áo. Sterns đem túi hành lý của cô xuống nhà đưa cho người trông ngựa để cậu ta có thể buộc nó lên lưng con ngựa của cô.
* * *
Caine vừa mới mặc áo choàng vào thì Jade bước vào trong phòng anh. Anh đã thay một chiếc quần chẽn vừa vặn gọn gàng màu nâu vàng và một đôi ủng Hessian màu nâu sậm. Anh vẫn mặc chiếc áo sơ mi màu trắng trước đó nhưng đã tháo bỏ cà vạt.
“Em đã sẵn sàng rồi.” Cô nói vọng vào từ phía ngoài cửa để làm anh chú ý.
“Thật là một cách tuyệt vời để bắt đầu cuộc hôn nhân của chúng ta.” Caine lẩm bẩm.
“Chúng ta đáng lẽ đã có thể đợi.” Cô đáp lại.
Anh lắc đầu. “Không, chúng ta không thể đợi được.”
“Caine, tại sao chúng ta không thể đi bằng xe ngựa?”
“Chúng ta sẽ đi đường phụ, xuyên qua khu rừng, bắt đầu từ hướng ngược lại, dĩ nhiên rồi, và sau đó vòng lại. Chúng ta sẽ lẻn đến London, em yêu.”
Cô mỉm cười. “Giống như McKindry.” Cô tuyên bố.
Caine luồn một con dao găm dài vào trong một chiếc ủng, chú ý trở lại vào công việc của mình, rồi hỏi. “McKindry là ai?”
“Kẻ đã dùng roi ngựa quất vào em.” Jade trả lời. “Đừng có quên súng lục, Caine.”
“Anh sẽ không quên đâu.” Caine trả lời rồi quay lại nhìn cô. “McKindry là thằng con hoang đã đánh dấu lên em đó ư?” Anh gặng hỏi.
“Đừng có vẻ giận dữ quá thế, Caine, chuyện đó đã lâu lắm rồi.”
“Bao lâu rồi?”
“Ồ, lúc đó em lên tám, có lẽ là chín. Harry đã chăm sóc McKindry rồi. Và đó là một bài học vô cùng quý giá đối với em.” Cô thêm vào khi thấy vẻ mặt của anh trở nên chết chóc.
“Bài học gì?”
“McKindry đã lén lút đánh lén sau lưng em.” Cô giải thích. “Sau đó, cứ mỗi lần Harry để em lại phía sau thì những lời cuối cùng của ông luôn luôn là ‘Hãy nhớ McKindry!’. Đó là một lời nhắc nhở, anh biết đấy, rằng em phải luôn luôn cảnh giác đề phòng.”
Cái tuổi thơ quái quỷ gì mà lại như thế? Anh tự hỏi mình và cố giấu sự giận dữ. “Thế Harry để em lại có thường xuyên không?” Anh hỏi, giọng anh vẫn nhẹ nhàng, thậm chí anh còn quay về phía tủ quần áo để cô không thể nhìn thấy vẻ mặt của mình.
“Ồ, liên tục.” Cô trả lời. “Cho đến khi em đủ lớn để có thể giúp đỡ, dĩ nhiên rồi. Khi đó thì em đi cùng ông. Caine, thực sự là anh nên nhanh lên. Ngài Richards sẽ nóng ruột cho xem, em sẽ xuống lầu…”
“Lại đây, Jade.”
Giọng anh thì thầm khản đặc, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm trọng. Jade hoàn toàn bối rối trước thái độ cư xử của anh, cô bước đến và đứng trước mặt anh.
“Vâng, Caine?” Cô hỏi.
“Anh muốn em nhớ một điều khác nữa ngoài McKindry.” Anh nói.
“Điều gì?”
“Anh yêu em.”
“Em không bao giờ có thể quên là anh yêu em.” Cô nhón gót và nhẹ nhàng vuốt nhẹ những ngón tay lên má anh.
Rồi cô cố gắng hôn anh, nhưng anh lắc đầu thì thầm. “Anh cũng muốn em nhớ thêm một điều nữa. Hãy nhớ lời hứa của em với anh rằng em sẽ không bao giờ ra biển trở lại.”
Mắt cô mở lớn. “Nhưng em chưa hề hứa với anh …”
“Vậy thì giờ hứa đi.” Anh ra lệnh.
“Em hứa.”
Trông cô lúc này khá choáng váng, Caine cảm thấy thỏa mãn trước phản ứng đó. “Anh sẽ nói với Harry rằng ông sẽ phải đến nước Anh nếu như ông muốn gặp em. Chúng ta sẽ không đi đến chỗ ông ấy. Anh cũng sẽ nói với ông là anh đã bắt em hứa với anh chuyện này, ông sẽ không tranh luận gì đâu.”
“Anh đã biết bao lâu rồi, Caine?” Cô hỏi.
“Rằng em sợ nước ư?”
Cô rụt rè gật đầu. “Kể từ cơn ác mộng đầu tiên của em.” Anh giải thích, rồi kéo cô trở lại vào trong vòng tay anh. “Em đã rất lo lắng, đúng không?”
“Một chút.” Cô thì thầm, rồi lại lắc đầu. “Không, Caine, em không chỉ lo lắng một chút. Em cảm thấy kinh hoàng. Harry sẽ không hiểu được đâu.” Một phút lúng túng trôi qua trước thi cô lại thì thầm lên tiếng. “Caine, anh có nghĩ rằng em là một kẻ hèn nhát vì đã sợ nước không?”
“Em có cần phải hỏi anh câu hỏi đó không?” Anh nói. “Không phải là em đã biết câu trả lời rồi hay sao, Jade?”
Cô mỉm cười. “Không, anh không tin rằng em là một kẻ hèn nhát. Em xin lỗi vì đã sỉ nhục anh khi hỏi câu hỏi đó. Em chỉ không quen với việc thừa nhận .”
“Em yêu, Poseidon sẽ không quay trở lại với mặt nước nếu như ông ta phải trải qua nỗi kinh hoàng giống như em.”
Jade bắt đầu bật cười và đồng thời cũng khóc nức lên. Cô cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm vì anh đã cất đi gánh nặng trên vai cô, cô cảm thấy mình đã vô cùng nông nổi. “Nathan mạnh mẽ hơn em.” Cô nói. “Anh ấy sẽ quay trở lại với biển lần nữa.”
“Nathan không phải là người, em yêu, vì vậy cậu ta không được tính đến.” Caine trả lời.
“Ồ, anh ấy là người mà, thôi được. Nếu em nói cho anh nghe một bí mật, anh sẽ giữ kín chứ? Anh sẽ không tra tấn anh trai em bằng …”
“Anh hứa.”
“Nathan bị say sóng.”
Caine cười phá lên. “Cậu ta sẽ làm một tên cướp biển xuất sắc đây.” Anh kéo dài giọng.
“Em yêu anh.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!