Thiên Thần Hộ Mệnh - Chương 8 :3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Thiên Thần Hộ Mệnh


Chương 8 :3



Caine cúi xuống và tựa trán vào trán cô. Anh nhắm mắt cố gắng chống cự lại sự tra tấn ngọt ngào đó. “Anh cũng bị đau ư?” Cô hỏi trong tiếng gần như nức nở.

“Không, tình yêu của anh.” Anh thì thầm, “Anh không đau.”

“Em không còn là một trinh nữ nữa, đúng không? Chúng ta đã xong rồi, đúng không?”

Cô như bị choáng ngợp bởi những cảm xúc rối rắm đang mâu thuẫn lẫn nhau trong cô. Sự đau đớn vẫn còn và cô muốn Caine để cô lại một mình … nhưng cô cũng muốn anh cứ ôm cô như thế.

“Không, bé con, em không còn là trinh nữ nữa.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng trả lời. “Giờ em đã là của anh. Và chắc như bắp là chúng ra vẫn chưa xong chuyện này.”

Anh nói như thể anh vừa mới phải chạy bộ một quãng đường dài. Vẻ mặt dữ tợn trên gương mặt anh khi anh nhìn xuống cô thực sự làm cô thấy hoảng sợ trở lại. Rõ ràng là anh ghét chuyện này cũng nhiều như chính bản thân cô. Cô cảm thấy tuyệt vọng vì sự thất bại của mình. “Em biết em không giỏi chuyện này chút nào.” Cô nức nở. “Làm ơn hãy rời khỏi em. Anh đang làm em đau.”

Caine run rẩy lấy lại sự tự chủ. “Bé con, anh không thể dừng lại.” Anh lặp lại và cố gắng hôn cô, nhưng cô quay mặt đi và bắt đầu vùng vẫy bên dưới anh.

“Nếu anh không dừng lại, em sẽ khóc cho xem. Em ghét phải khóc.” Cô nài nỉ bằng một giọng nức nở bên tai anh.

Anh không nói cho cô biết rằng thực ra cô đã khóc rồi. Quỷ tha ma bắt, cô làm anh cảm thấy bản thân mình tồi tệ như một con rắn độc, anh muốn xoa dịu cô, nhưng cái sự thật rằng anh đang bị bao bọc hoàn toàn trong vỏ bọc chặt khít, nóng bỏng của cô làm sự tự chủ của anh như hoàn toàn bỏ rơi anh. “Em yêu, cảm giác đau đớn sẽ không kéo dài đâu.” Anh hứa với cô và cầu Chúa rằng anh nói đúng.

Hai bàn tay anh thô bạo ôm lấy khuôn mặt cô, và rồi miệng anh chấm dứt cuộc nói chuyện của họ.

Lưỡi anh trượt sâu vào trong miệng cô và quấn lấy lưỡi cô, và khi anh cảm thấy sự chống cự của cô bắt đầu dịu đi, tay anh liền di chuyển xuống dưới giữa phần thân thể gắn liền với nhau của họ, và bắt đầu vuốt ve nụ hoa mới hé nở vô cùng nhạy cảm cho đến khi cô lại rơi vào tình trạng bị khuấy động một lần nữa.

Jade không quên đi cảm giác đau đớn, nhưng dường như điều đó lúc này không còn quan trọng nữa. Cảm giác ham muốn lại quay trở lại với cường độ ngày càng cao. Caine tự ép mình phải nằm im bất động hoàn toàn cho đến khi cơ thể cô đã điều chỉnh và quen với sự xâm nhập của anh. Và khi cô bắt đầu từ từ ưỡn người lên áp vào anh, anh liền nhẹ nhàng lùi lại một chút, rồi lại tiến vào trong cô trở lại.

Tiếng rên rỉ ngắt quãng của cô làm anh ngay lập tức dừng lại. “Anh vẫn làm em đau à?” Anh hỏi, trong lòng thầm cầu nguyện mong sao anh không làm cô đau đớn thêm nữa. Cơ thể anh đang gào thét đòi hỏi được giải tỏa, và anh biết rằng, thậm chí nếu cô có cầu xin anh đi chăng nữa thì lúc này anh cũng không thể dừng lại được nữa. “Giờ đã khá hơn chưa?”

“Một chút.” Cô trả lời trên cổ anh, giọng cô nghe có vẻ bẽn lẽn và không chắc chắn. “Khá hơn một chút rồi.”

Anh tiếp tục do dự cho đến khi cô cắn nhẹ lên dái tai anh và lại áp sát người vào anh lần nữa. Đó là tất cả sự khuyến khích mà anh cần, và rồi cơ thể anh bắt đầu làm chủ. Mặc dù anh thề là sẽ dịu dàng với cô, nhưng sự di chuyển của anh trở nên ngày càng mạnh mẽ hơn, ngày càng vượt ra ngoài tầm kiểm soát hơn.

Đùi cô siết chặt lấy anh. Những ngón chân của cô uốn cong lại bám lấy cẳng chân anh, móng tay cô cắm sâu vào bắp thịt trên hai vai anh.

Lúc này Caine tập trung không ngừng nghỉ vào nhiệm vụ của mình nhằm đẩy cô vượt qua bên kia sự kiểm soát. Anh tiến sâu vào trong cô và rồi lại từ từ lùi lại, hết lần này đến lần khác. Anh biết rằng anh nên lùi lại trước khi anh đạt được sự giải tỏa cho riêng mình, bởi vì không ai trong số họ đã áp dụng bất cứ biện pháp phòng ngừa nào, nhưng cô quá nóng, quá chặt đến mức những suy nghĩ cao quý trong anh trở nên không còn tồn tại được nữa. Và từ một nơi nào đó tối tăm phía bên trong tâm tư anh đó là lời thừa nhận chân thật rằng anh muốn trao cho cô đứa con của mình.

Nhịp điệu lứa đôi lúc này đã dẫn đường. Chiếc giường kêu cọt kẹt với mỗi lần di chuyển mạnh mẽ. Tiếng sấm hòa lẫn với những tiếng rên rỉ khàn đục vì khoái lạc trong khi anh thì thầm những lời yêu đương với cô. Caine sẽ không để cô tiếp nhận mọi thứ một cách nửa vời. Từng đợt sóng đam mê mãnh liệt hết lớp này đến lớp khác bắt đầu ập tới xuyên qua cơ thể cô theo đường xoắn ốc cho đến khi cô run lẩy bẩy vì nhu cầu cần được giải tỏa. Anh làm cô cháy bùng lên trong sự thỏa mãn. Jade đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi vì những gì đang xảy ra với cô. Nó như thể là anh đang cố gắng đánh cắp tâm hồn của cô vậy. “Caine, em không thể …”

Anh xua nỗi sợ hãi của cô đi bằng một nụ hôn dài và đê mê khác. “Cứ để nó xảy ra, Jade. Ôm chặt lấy anh. Anh sẽ giữ an toàn cho em.”

An toàn! Anh sẽ giữ an toàn cho cô. Theo bản năng Jade ngay lập tức tin tưởng anh sẽ xua nỗi sợ hãi và cảm giác mong manh của cô đi thật xa. Cô để cho cơn bão chiếm lấy cô cho đến khi cô bị cuốn đi hoàn hoàn theo cơn gió. Và rồi cô có cảm giác như thể cô đang vỡ tan thành từng mảnh nhỏ bay xuyên qua không gian và hướng đến với mặt trời. Cơ thể cô siết chặt lấy anh. Cô hét lên tên anh, với niềm vui sướng, với sự giải thỏa, và với cảm giác yêu thương vô hạn.

Caine chôn vùi hạt giống của mình trong cô ngay cùng khoảnh khắc đó. Đầu anh gục xuống vai cô và anh thốt lên một tiếng gầm gừ vô cùng thỏa mãn.

Sự giải tỏa của anh làm anh run rẩy trong cảm giác kinh ngạc sửng sốt. Chưa bao giờ anh cảm thấy đầu hàng nhưng lại vô cùng hạnh phúc đến như thế. Anh cảm thấy mình bị vắt kiệt … và như được tái sinh.

Anh sẽ không bao giờ để cô ra đi. Ý nghĩ bất chợt đó nện vào đầu óc anh với sức mạnh không kém gì so với trái tim anh đang nện hoang dã trong lồng ngực. Anh không thể đấu tranh với sự thực đó cũng như cố gắng để cử động.

Anh cảm thấy thỏa mãn.

Jade thì hoàn toàn kiệt sức.

Chỉ đến khi cánh tay cô bắt đầu tê dại đi thì cô mới nhận ra là cô vẫn đang đeo cứng lấy anh. Cô từ từ nới lỏng vòng tay của mình, rồi thả cánh tay rơi xuống hai bên hông. Cô quá kinh ngạc bởi những gì vừa mới xảy ra với mình để có thể lên tiếng. Không có ai từng nói với cô rằng mọi chuyện sẽ như thế này. Thánh thần ơi, cô đã hoàn toàn mất kiểm soát. Cô đã dâng hiến bản thân cho anh hoàn toàn, cơ thể và tâm hồn, tin tưởng anh tuyệt đối rằng anh sẽ giữ cô được an toàn.

Không có một ai từng có quyền uy với cô đến thế. Không một ai.

Jade nhắm mắt lại để ngăn dòng nước mắt. Caine, cô nhận ra, là một tên trộm xảo quyệt hơn rất nhiều so với cô. Người đàn ông đó đã dám đánh cắp trái tim cô. Tệ hơn nữa, cô đã cho phép điều đó xảy ra.

Ngay cả khi anh cảm thấy cô trở nên căng cứng bên dưới anh, anh vẫn không thể tìm được đủ sức mạnh hay ý chí để rời khỏi cô.

“Em nghĩ anh nên rời khỏi đây ngay.” Cô thì thầm, giọng cô run run.

Caine thở dài trên cổ cô. Anh vòng tay quanh người cô và lăn người xuống nằm nghiêng trên đệm. Jade không thể cưỡng lại thôi thúc muốn cuộn người lại rúc vào ngực anh dù chỉ trong một phút. Mặc dù cô không hiểu vì sao, nhưng cô thực lòng muốn nghe vài lời khen ngợi từ anh trước khi cô để anh rời khỏi cô … chỉ là vài lời nói dối về tình yêu và sự tôn trọng, để cô có thể rút lui và tự an ủi bản thân trong những đêm dài lạnh lẽo sau này khi cô chỉ còn lại có một mình. Đúng vậy, những lời nói đó có thể là dối trá, nhưng dù sao đi chăng nữa cô vẫn muốn được nghe chúng.

Dĩ nhiên, cô không biết phải nghĩ thế nào về chuyện đó cả. Cô có thể cảm thấy bản thân mình trở nên giận dữ với anh. Tất cả những điều này là lỗi của anh bởi vì anh đã biến cô thành một kẻ khờ khạo suốt ngày ăn nói huyên thuyên, một người không thể nào tự quyết định liệu mình muốn òa lên khóc sướt mướt hay là nên hét toáng lên vì giận dữ.

“Em yêu, em đã bắt đầu cảm thấy hối hận chưa?”

Cô không thể tìm thấy một dấu hiệu hối hận nào trong giọng nói của anh. Thực ra thì giọng anh nghe hoàn toàn có vẻ thích thú. Khi cô không trả lời câu hỏi của anh, anh liền kéo nhẹ mái tóc của cô buộc cô phải ngẩng lên nhìn anh. Anh hoàn toàn hài lòng với những gì anh nhìn thấy. Gương mặt cô đỏ bừng vì cuộc làm tình của họ, môi cô sưng phồng vì những nụ hôn của anh, và mắt cô vẫn còn đờ đẫn vì nỗi đam mê.

Caine cảm thấy như thể anh đã vừa đóng dấu của anh lên cô. Một làn sóng sở hữu nguyên sơ lấp đầy trong anh, và anh gật đầu một cách ngạo mạn. Anh quyết định phớt lờ vẻ mặt cáu kỉnh của cô, đoán rằng tất cả đó chỉ một chút ầm ĩ vì anh mà thôi. Anh không thể nào kiềm chế cảm giác thôi thúc muốn hôn cô lần nữa. Khi anh từ từ cúi xuống và chiếm lấy miệng cô, cô liền cố gắng quay đi. Caine chỉ xiết chặt nắm tay trên tóc cô để giữ cô nằm im.

Nụ hôn là nhằm xóa tan đi ánh mắt gườm gườm của cô. Ngay khi miệng anh bao phủ miệng cô, lưỡi anh liền lách vào phía bên trong nóng bỏng, ngọt ngào, say mê của cô. Trò chơi ái ân gợi cảm đó đã dỗ ngọt được phản ứng cau có của cô. Đó là một nụ hôn dài, mãnh liệt và rồi cuối cùng khi anh ngẩng đầu lên để nhìn vào mắt cô trở lại thì cô đã đang đeo cứng lấy anh rồi.

“Em muốn anh cũng nhiều như anh muốn em, Jade.” Anh nói. “Em đã lựa chọn, tình yêu của anh, và giờ em sẽ phải sống với sự lựa chọn đó.”

Người đàn ông này đúng là một tên vô lại. Mắt cô rưng rưng những giọt nước mắt trinh nguyên. Thái độ của anh thật cứng còng như một vết chai lâu năm, và anh có cần phải mỉm cười với cô sau khi thốt lên những lời đau đớn như thế hay không chứ?

Cô thề rằng anh sẽ không bao giờ biết những lời nói của anh đã làm cô tổn thương đến mức nào. “Đúng thế, Caine, em thực sự đã lựa chọn việc dâng hiến trinh tiết của em cho anh, và em sẽ sống với những hậu quả của chính hành động của mình. Giờ, nếu anh không thấy phiền, em thực sự buồn ngủ và em muốn …”

“Đó không phải là những gì anh đang nói đến.” Anh cắt ngang, giọng anh rời rạc như tia chớp. “Sự lựa chọn mà em đã đưa ra là em sẽ thuộc về anh. Chúng ta sẽ kết hôn, em yêu.”

“Gì cơ?”

“Em nghe anh rồi đấy.” Anh trả lời, giọng anh lúc này đã dịu dàng hơn. “Đừng có vẻ hoảng sợ thế, tình yêu của anh. Chuyện đó không tệ đến mức thế đâu.”

“Caine, em chưa bao giờ lựa chọn điều gì như thế.” Cô lắp bắp.

Anh đang không ở trong tâm trạng để nghe cô từ chối, anh muốn cô chấp thuận. Thề có Chúa, anh sẽ không rời khỏi giường cô cho đến khi anh đạt được điều đó. Anh đẩy cô nằm ngửa trên giường, rồi thô bạo đẩy hai chân cô tách ra bằng đầu gối của mình. Hai bàn tay của anh giữ chặt tay cô phía trên đầu. Anh chủ tâm đè xương chậu của mình vào cô. “Nhìn anh đây.” Anh ra lệnh, và khi cô làm theo mệnh lệnh đó, anh liền nói tiếp. “Những gì chúng ta vừa có với nhau không thể lấy lại được nữa. Giờ em là của anh. Hãy chấp thuận điều đó, Jade, và như thế mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn cho em rất nhiều.”

“Tại sao em phải chấp thuận?” Cô hỏi. “Caine, anh không biết anh đang đòi hỏi điều gì đâu.”

“Anh là một người đàn ông vô cùng ích kỷ.” Anh phản đối, giọng anh trở nên vô cùng đanh thép.

“Em đã nhận ra điều đó.” Cô lẩm bẩm. “Đó là tội lỗi.”

“Anh sẽ không chia sẻ những gì thuộc về mình, Jade. Em hiểu không?”

“Không, em không hiểu.” Giọng cô thoang thoảng. Ánh mắt của anh làm cô ớn lạnh. “Có phải đó là vì em là một trinh nữ và anh cảm thấy có lỗi không? Có phải đó là lý do mà anh muốn cưới em không?”

“Không, anh không cảm thấy có lỗi.” Anh trả lời. “Nhưng em sẽ kết hôn với anh. Anh sẽ nói với anh trai em ngay khi anh ta quay trở về …”

“Anh là kẻ ngạo mạn nhất, cứng đầu nhất mà em từng xui xẻo gặp phải.”

Một nụ cười nhếch lên ở khóe miệng của anh. “Nhưng em thích những anh chàng ngạo mạn và cứng đầu, cưng ạ. Nếu không em đã không để anh chạm vào em rồi.”

Thật kỳ cục, nhưng cô không thể bác bỏ lý lẽ đó của anh. “Làm ơn rời khỏi em đi, em không thể thở được.”

Ngay lập tức anh lăn xuống khỏi người cô và nằm nghiêng trên hông mình. Rồi anh nhỏm đầu dậy và chống người trên khuỷu tay để có thể quan sát được vẻ mặt của cô. Jade kéo tấm khăn trải giường đắp lên trên cả hai người bọn họ, xếp hai tay ngang ngực, và chăm chú nhìn lên trần nhà.

“Jade?”

“Vâng?”

“Anh đã làm em đau à?”

Cô không quay sang nhìn anh, Caine kéo nhẹ mái tóc cô để nhấn mạnh sự thiếu kiên nhẫn của mình. “Trả lời anh đi.”

“Đúng thế, anh làm em đau.” Cô thì thầm và có thể cảm thấy mình đang đỏ bừng mặt.

“Anh rất tiếc, Jade.”

Cô run rẩy trước sự dịu dàng trong giọng nói của anh, rồi nhận ra rằng cô cần phải kiểm soát những cảm xúc của mình. Cô cảm thấy muốn oà lên khóc mà không thể hiểu vì sao. “Không, anh không tiếc gì cả.” Cô nói. “Nếu không anh đã dừng lại khi em yêu cầu rồi.”

“Anh không thể dừng lại.”

“Anh không thể ư?” Cô quay sang nhìn anh.

“Ừ, anh không thể.”

Cô gần như bị tan chảy trước sự dịu dàng mà cô có thể nhìn thấy trong đôi mắt của anh. Ở đó rõ ràng cũng có một tia sáng lấp lánh biểu lộ sự thích thú. Cô không biết nên nghĩ gì về anh lúc này. “Ồ, cũng thật tốt là anh không cảm thấy tội lỗi gì vì anh không có gì để phải cảm thấy tội lỗi cả.”

“Và vì sao lại thế?” Giọng anh kéo dài.

“Vì sao ư? Bởi vì anh không bắt em làm điều gì mà em không muốn làm cả. Tất cả những chuyện này là quyết định của em.”

“Ngay cả anh cũng không tồn tại ở đây sao?” Anh hỏi. “Anh nhớ dường như anh là một nhân tố chủ động đấy chứ.”

Cô phớt lờ tiếng cười trong giọng nói của anh. “Dĩ nhiên là có anh ở đây rồi, nhưng em đã cho phép anh trở nên … chủ động.”

Nếu trông cô không vô cùng chân thành đến thế, nếu cô không xoắn chặt hai bàn tay vào với nhau như thế, anh hẳn là sẽ phá lên cười ngặt nghẽo. Tuy nhiên, cảm nhận của cô là rất quan trọng, và vì lý do đó nên anh cố kiểm soát bản thân mình. “Thôi được.” Anh đồng ý. “Em chủ động hơn anh. Vui rồi chứ?”

“Vâng.” Cô trả lời. “Cảm ơn anh.”

“Anh rất vui lòng.” Anh đáp lại. “Giờ hãy nói cho anh biết vì sao em lại muốn anh làm tình với em.”

Ánh mắt cô quay trở lại nhìn trần nhà trước khi cô trả lời anh. Caine cảm thấy bị thôi miên trước gương mặt đỏ bừng của cô. Thiên thần bé nhỏ ngây thơ của anh lại xấu hổ rồi. Cô đã trở nên hoang dã chỉ vài phút trước – khi mà họ làm tình. Hai vai anh vẫn còn nhức nhối vì những vết bấu của cô. Bản năng đam mê của cô còn hơn là hoà hợp với chính bản thân anh, nhưng dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên của cô, và anh cho rằng cô vẫn còn e thẹn và bối rối trước những gì vừa mới xảy ra.

“Bởi vì em muốn thế.” Cô trả lời. “Anh biết đấy, em luôn biết rằng em sẽ không bao giờ kết hôn và em muốn … Ồ, anh sẽ không hiểu đâu. Em cược là sẽ sớm thôi, sau khi em rời khỏi đây, anh thậm chí sẽ còn không nhớ đến em nữa.”

Cô quay lại quan sát phản ứng của anh trước câu nói của cô, đoán chắc là cô đã làm anh nổi giận. Nhưng anh lại cười phá lên. “Anh thật quá thô lỗ.” Cô tuyên bố trước khi chuyển ánh mắt lên trần nhà trở lại. “Em thực sự ước gì anh đi khỏi đây đi.”

Ngón tay của anh kéo dọc một đường trên cổ cô làm cô thấy rùng mình. “Jade, chuyện này là không thể tránh khỏi.”

Cô lắc đầu. “Không phải thế.”

Anh chậm rãi kéo tấm khăn trải giường xuống cho đến khi ngực cô lộ ra hoàn toàn. “Đúng thế đấy.” Anh thì thầm, “Chúa ơi, anh đã muốn em lâu quá rồi.”

Anh tiếp tục kéo tấm trải giường xuống thấp hơn cho đến khi bụng cô hiện ra trọn vẹn. “Em biết gì không, em yêu?”

“Biết gì cơ?” Cô hỏi, giọng cô nghe như vẻ hụt hơi.

“Anh lại muốn em rồi.”

Anh cúi xuống và hôn cô trước khi cô có thể tranh cãi với anh. Jade để anh làm theo ý mình cho đến khi miệng anh trở nên kiên quyết hơn, rồi cô đẩy anh ra. Cô lăn cùng anh, và khi họ lại đối mặt nhau, ánh mắt cô cố định trên ngực anh. “Caine?” Ngón tay cô nghịch ngợm với lớp lông xoăn tít trong khi cô cố gắng thu hết sự can đảm để hỏi anh.

“Gì thế?” Anh hỏi, trong lòng tự hỏi vì sao cô lại trở nên e thẹn như thế.

“Thế chuyện vừa rồi có ổn không?”

Anh nâng cằm cô lên bằng ngón tay cái. “Ồ, có chứ, rất tuyệt.”

“Anh không cảm thấy thất vọng ư?”

Anh cảm thấy bị kích thích vì cảm giác mong manh của cô. “Không, anh không thất vọng chút nào.”

Vẻ mặt anh bỗng dưng thẫm lại, và cô biết rằng anh vừa nói sự thật. “Em cũng không thất vọng.”

“Anh biết.” Anh trả lời và cười toe toét với vẻ mặt vô cùng ngạo mạn.

“Làm thế nào anh biết được?”

“Dựa vào cái cách em phản ứng lại trước sự đụng chạm của anh, cái cách em tìm được sự giải toả, cái cách em hét lên tên anh sau đó.”

“Ồ.”

Nụ cười của anh cuốn trôi đi phần lo lắng còn lại trong cô. “Chuyện này với em vẫn hơi choáng váng một chút, đúng không Jade?”

Cô gật đầu. “Em không biết rằng nó lại quá … tuyệt vời như thế.”

Anh hôn lên đỉnh đầu cô. “Anh có thể ngửi thấy mùi của anh trên người em.” Anh nói. “Và anh thích điều đó.”

“Vì sao?”

“Nó làm anh bị kích thích.”

“Em phải tắm rửa.”

“Anh sẽ tắm cho em.” Anh đề nghị.

Cô lăn khỏi người anh và bước ra khỏi giường trước khi anh có thể kéo cô lại. “Anh sẽ không làm việc gì như thế cả.” Cô nói trước khi quay lưng lại với anh và vật lộn với chiếc váy ngủ của mình. Nụ cười của cô thật mê mẩn nhưng nó nhanh chóng nhạt đi khi cô nhìn thấy những vết máu lốm đốm trên tấm khăn trải giường.

“Anh làm em chảy máu.” Lời buộc tội đó được thốt ra với một giọng lắp bắp.

“Em yêu, đây là lần đầu tiên của em mà.”

“Em biết điều đó.” Cô đáp lại.

“Theo lẽ thường thì em sẽ bị chảy máu.”

Cô như bị dội ngược lại bởi câu nói đó. “Anh nói nghiêm túc chứ?”

Anh gật đầu.

“Nhưng chỉ lần đầu tiên thôi chứ, Caine? Nói thế không có nghĩa là sẽ có lần thứ hai đâu.” Cô vội vã thêm vào. “Nhưng em sẽ không …”

“Chỉ lần đầu tiên thôi.” Anh trả lời, quyết định phớt lờ sự phản đối của cô về chuyện họ sẽ không làm tình lại với nhau và thay vào đó hỏi cô. “Jade, chưa có ai từng giải thích những chuyện này cho em sao?”

“À, dĩ nhiên là có rồi.” Cô trả lời, cảm thấy mình như một con ngốc thực sự.

Anh không tin cô. “Ai? Cha mẹ em mất trước khi em đủ lớn để có thể hiểu. Có phải anh trai em không? Nathan có giải thích gì không?”

“Nathan đã rời bỏ em.” Cô thực sự không có ý định thốt lên câu nói đó. “Ý em là, anh ấy đã đi học trong suốt khoảng thời gian qua và em rất ít khi gặp anh ấy.”

Caine nhận ra cô đã trở nên bối rối đến mức nào. Cô đang xoắn dây buộc váy của cô thành các nút. “Nathan rời bỏ em từ khi nào?”

“Anh ấy đã đi học.” Cô lặp lại.

“Bao lâu rồi?”

“Tại sao anh lại hỏi em những câu như thế?” Cô hỏi. “Bác Harry của em đã nhận nhiệm vụ dạy dỗ em khi Nathan đi xa. Ông ấy đã làm việc đó rất khá, Caine.”

“Ông ấy rõ ràng là đã bỏ qua một số kiến thức quan trọng cơ bản.” Caine nhận xét.

“Bác em là một người đàn ông rất kín đáo.”

“Có người phụ nữ nào ở đó có thể …”

Anh dừng lại khi thấy cô lắc đầu. “Có phụ nữ nhưng em sẽ không bao giờ thảo luận vấn đề riêng tư như thế này với bất cứ ai trong số họ, Caine. Chuyện đó là không đứng đắn.”

Cô bước ra phía sau bình phong trước khi anh có thể hỏi thêm nữa. Jade rửa ráy bằng những miếng xà bông hương hoa hồng và nước từ trong chậu. Chỉ đến khi đó cô mới nhận ra là cô đau nhức đến mức nào. Cô trở nên hoàn toàn cáu kỉnh với anh và với bản thân mình khi cô quay lại giường.

Caine trông như thể sẽ ở lại qua đêm ở đó. Những chiếc gối đã được xếp thành chồng phía dưới đầu anh, trông anh cực kỳ thoải mái. Cô thắt lại dây lưng trên chiếc váy ngủ và cau mày nhìn anh. “Caine, anh thực sự cần phải hiểu một điều.” Cô bắt đầu với một giọng cứng rắn.

“Chuyện gì thế, em yêu?” Anh hỏi.

Cô rất ghét khi anh mỉm cười với cô với vẻ ngây thơ như thế, nó làm trái tim cô đập thình thịch và đầu óc cô trống rỗng không còn chút ý nghĩ nào. Cô phải nhìn xuống sàn nhà để có thể tiếp tục. “Chuyện này không thể xảy ra một lần nữa. Không bao giờ. Sẽ không tốt cho anh chút nào nếu tranh cãi với em, Caine. Ý của em đã quyết. Giờ đã đến lúc anh rời khỏi đây rồi.”

Để trả lời cho mệnh lệnh sôi sục của cô, Caine nhấc tấm chăn lên và ra hiệu cho cô lại gần bằng một ngón tay. “Lên giường đi, Jade. Em cần nghỉ ngơi.”

Cô rên rỉ thành tiếng. “Anh đang trở nên khó bảo đấy à?”

“Anh e là thế, em yêu.”

“Làm ơn nghiêm túc lại đi.” Cô yêu cầu khi thấy anh nháy mắt với cô.

“Anh đang rất nghiêm túc.” Anh phản đối. “Nhưng cũng thực tế nữa.”

“Thực tế ư?” Cô bước đến gần mép giường, gặm nhấm môi dưới của mình trong khi nghĩ đến mưu kế tốt nhất để có thể làm anh rời khỏi đó.

Sai lầm của cô là đã bước đến quá gần, cô nhận ra điều đó khi đã quá muộn. Caine dễ dàng chiếm được cô. Đột nhiên cô thấy mình đã lại nằm dài trên giường bên cạnh anh. Đùi anh ấm áp, nặng trịch khoá hai chân cô tại chỗ và một bàn tay của anh giữ cô thật chặt trên eo. Jade nhận ra rằng thậm chí khi hành động thật mạnh mẽ, anh vẫn cẩn thận để không chạm phải vết thương của cô. Anh là một người đàn ông dịu dàng không thể tin được, và vô cùng ngạo mạn. Cô đã bị mắc bẫy, và anh thì vẫn cả gan mỉm cười trước chiến thắng của mình.

“Nghe này, anh là người thực tế bởi vì anh biết rằng chuyện này chỉ mới bắt đầu thôi.” Anh giải thích. “Jade, đừng có cấu véo anh nữa. Không thể nào em lại chân thành tin rằng anh sẽ không bao giờ chạm vào em nữa, đúng không? Những cặp vợ chồng đã kết hôn …”

“Đừng có mà đề cập đến chuyện kết hôn trước mặt em lần nữa.” Cô cắt ngang.

“Thôi được.” Anh đồng ý. “Bởi vì dường như chuyện đó làm em quá lo lắng nên anh sẽ chờ một khoảng thời gian trước khi nêu lại cái chủ đề đó. Tuy vậy, em đồng ý là em sẽ ở lại đây trong khoảng hai tuần tới, đúng không?”

Anh đã bắt đầu trở nên logic trở lại. Jade thực sự thấy khuyết điểm đó lúc này lại khá là dễ chịu. “Đúng thế, mặc dù tính từ giờ thì nó không còn là hai tuần nữa. Em đã ở đây hơn nửa tuần rồi.”

“Tốt.” Anh đáp lại. “Giờ thì, em có nghĩ rằng trong suốt khoảng thời gian còn lại mà chúng ta ở đây anh sẽ sống như một thầy tu không?”

“Có.”

“Chuyện đó là không thể.” Anh phản đối. “Anh cảm thấy bị tổn thương.”

“Không đâu.”

“Có đấy.” Anh lẩm bẩm. “Chết tiệt, Jade, anh lại muốn em rồi. Ngay lúc này.”

“Chết tiệt, Caine, anh phải cư xử cho đứng đắn chứ.” Cô nghe thấy giọng mình khàn hẳn đi, nhưng tất là là do anh, cô tự nhủ. Anh đã cố ý khiêu khích cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN