Thiên Thần Lai
Chương 3
Khu E.
Thiên Di dừng chân trước 1 căn phòng mà Di đã chắc chắn rằng đó chính là phòng dành cho người hầu.Vừa bước vào căn phòng Di đã nhận được một xô nước lạnh,cô lấy tay ôm quanh người để đỡ lạnh hơn nhưng nó chẳng thấm vào đâu khi trong xô nước còn có vài viên đá.Sau đó là vài tiếng cười của đám người hầu,họ nhìn Di bằng ánh mắt ghen ghét,đố kị.Va từ trong đám đông một cô gái có gương mặt khá xinh bước ra nhìn Di bằng ánh mắt khinh bỉ:
-Nó là giúp việc mới sao?
-Vâng ạ.Nó là người giúp việc mới nhưng cậu 3 đã nói chuyện riêng với nó rồi đấy chị Nhã.
Nhắc đến Thiên Nam khuôn mặt Uyển Nhã tối sầm lại.Cầm lấy tóc Di kéo lại khiến cô không được thoải mái:
-Giúp việc mới sao.Đẹp nhỉ nhưng làm sao đây người hầu mà đẹp thì khó sống lắm.Mày nghĩ là với khuôn mặt ngây thơ giả dối đấy mà có thể ve vãn được cậu 3 thì nên từ bỏ suy nghĩ ấy đi chị đây nhìn thấy khuôn mặt giả tạo của mày mà còn thấy buồn nôn.
Di vẫn nhìn Uyễn Nhã bằng ánh mắt bình thản.Điều đấy lại càng làm cô điên hơn.
Chát
Di loạng choạng,cố giự và cái thành giường kế bên để không ngã sau cái tát như trời giáng của Uyển Nhã.Di ngước mắt lên nhìn Uyển Nhã ánh mắt không chút sợ sệt.Và bây giờ thì cô đã thật sự điên lên.Cô chỉ tay vào mặt Di.Miệng rí lên:
-Con khốn mày dám nhìn tao bằng ánh mắt ấy sao?Được thôi,tao sẽ cho mày thấy hậu quả của việc đối đầu với Uyển Nhã này lớn như thế nào.Uyển Nhã quay về phía đám người hầu:
-Bọn mày muốn làm gì nó thì làm?
Uyển Nhã vừa dứt lời đám người hầu chạy đến vừa đá vừa nói vài câu năng mạ khó nghe duy chỉ có 1 người chạc tuổi Di là vẫn ngồi yên và nhìn Di.Không hiểu sao Di cảm thấy trong ánh mắt ấy có vài tia thương xót.Khi Di đã gần nhất đi thì Uyển Nhã lên tiếng:
-Thôi đi.Nếu đánh nhiều thì cậu 3 sẽ nghi ngờ đấy.Mà sao có thể cho nó chết dễ dàng như vậy chứ.Phải cho nó nếm mùi địa ngục dần dần.
Đám người hầu bắt đầu tản ra,bây giờ cô bé kia mới chạy đến đỡ Di đến chiếc giường cuối cùng của căn và đặt Di nằm xuống.Uyển Nhã nhìn về phía cô bé với 1 ánh mắt khinh bỉ:
-Thiên Ân mày có vẻ hợp với con bé ấy quá nhỉ.1 đứa giả tạo và 1 đứa thiểu năng hợp quá còn gì.Vậy thì từ giờ nó sẽ chugn giường với mày.Hôm nay chị mệt rồi,bọn mày đi ngủ sớm đi.
Cô bé quay qua chỗ Thiên Di nói:
-Bạn bị chị Nhã để ý đến thì khó sống rồi nhưng mà với ánh mắt của bạn vừa nãy thì chắc là bạn sẽ chịu đựng được nhỉ.Hay là mình kết bạn đi.Mình tên là Thiên Ân.Còn bạn?
-Thiên Di
-Ak tên của bạn đẹp thật đấy mà hình nhưng bọn mình cùng đệm nhỉ.Thiên Ân,Thiên Di.Mà bạn đẹp thật đấy đẹp như cái tên của bạn vậy.Bây giờ đi ngủ thôi bạn còn phải lấy sức để ngày chiến đấu với chị Uyển Nhã chứ.
Thiên Ân đã ngủ,Thiên Di vẫn thức cô lặp đi lặp lại từ Thiên Ân.Hình như Người này đã từng xuất hiện trong giấc mơ của cô nhưng cô không muốn suy nghĩ nữa cô mệt và muốn ngủ.Cô phải chuẩn bị tinh thần cho những ngày không yên bình sắp tới.
Chương 4
5 giờ sáng
-Con kia bây giờ là mấy giờ hả?Sao mày còn chưa dậy mày nghĩ mày đang ở khách sạn hở?hay đây là nhà của mày?
Thiên Di giật mình vì tiếng quát của 1 cô giúp việc.Di đứng dậy,dụi mắt cô không quen nhìn ánh sáng mặt trời cho lắm nói cách khác là cô không thik nó và cũng gần như ghét rồi.Thiên Ân bước đến đưa cho Di bộ đồ giúp việc:
-Bạn thay đi rồi ra làm việc không thì chị Uyển Nhã lại gây sự.
Thiên Di nhận lấy bộ quần áo,chậm rãi đi thay đồ.
7h phòng ăn
-Chúng em chúc cậu chủ 1 buổi sáng tốt lành.
Thiên Nam bước vào phòng ăn,quay về phía đám người hầu cười nhẹ:
-Các em cũng vậy.
Nam lướt nhanh qua Di,bây giờ cậu ko muốn gặp Di,không hiểu tại sao từ lúc gặp Di đến giờ cậu nhìn đâu cũng chỉ thấy hình bóng của cô,lúc nhắm mắt,mở mắt cũng chỉ thấy cô gái với đôi mắt màu xanh lá quyến rũ.Và khi nhìn vào mắt Di cậu cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Rầm
Dòng suy nghĩ của Nam bị cắt ngang bởi tiếng đá cửa.Thiên Bảo bước vào mặc quần jeans,áo sơ mi đen xắn đến tận khuỷu tay và chỉ đóng 3 khuy áo cuối để lộ ra bộ ngực rắn chắc vẫn dáng vẻ ngông cuồng như mọi ngày.
-Chúng em….
-Im đi.Thiên Bảo cắt ngang lời đám người hầu.Cậu bước đến gần Di,cúi xuống,khuôn mặt sát lại gần Di,điệu bộ rất mờ ám.Cậu nói nhỏ:
-Bọn họ đối đãi với em tốt chứ?
Di lơ đãng quay mặt về phía khác.
-Và đừng quên 12h đêm ta…luôn chờ em.Thiên Bảo quay về bàn ăn.
Thiên Nam đã chứng kiến hết mọi việc,cậu cảm thấy khó chịu vì những cử chỉ thân mật mà Thiên Bảo dành cho Thiên Di.Nam rít lên:
-Anh cả.Ngiêm túc đi.
-Mày thích dạy đời anh mày từ lúc nào đấy hả thằng chó?
-Nếu tôi là chó thì anh cũng là chó đấy.
-Mày dám…
Thiên Bảo chuẩn bị phóng đến để cho Thiên Nam 1 trận thì cậu cảm nhận được một mùi hương hấp dẫn khá quen thuộc,đó là mùi hương của Di,cô vừa chạy vào nhà tắm và nôn thốc nôn tháo.Cô vừa ngửi thấy cái mùi kinh khủng đấy-mùi tỏi.
-Cô ấy bị sao vậy?
-Cậu chủ em không biết nữa.Uyển Nhã cất giọng đầy quan tâm nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy khuôn mặt có chút đắc ý.
-Chị Nhã ơi,ở nhà kho chỉ còn 1 ít tỏi không đủ để làm món soup.Một cô người hầu chạy đến trên tay là 1 bịch tỏi.
-Nghi à,không cần nữa đâu các cậu chủ đã dùng bữa xong rồi.Em vào xem Thiên Di bị làm sao.
Nháy mắt với Uyển Nhã chô người hầu tên là Nghi chạy vào nhà tắm.Thiên Di ở trong nhà tắm cô lặp đi lặp lại từ tỏi và thánh giá-2 thứ duy nhất khiến cô sợ hãi.Cô ngất đi khi nghĩ đến chuyện cô nàng tên Nghi sẽ chạy vào nhà tắm.Cô sợ tất cả những thứ liên quan đến tỏi.
“Con gái à,khi đi ra nắng thì con phải mặc áo khoác và nhé đeo kính nhé”
“Vâng mẹ à,con cũng thật sự rất ghét nắng,mỗi khi ra nắng con thường cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt vậy.Mẹ à chả lẽ ai ra nắng cũng như vậy sao”
“Không con ạ,chỉ một vài người thôi”
“Vậy ba mẹ và chị Ân có bị như vậy không?”
“Chỉ có con và ba con thôi”
“Sao lại vậy hả mẹ?”
“Mẹ cũng không biết nữa.Thôi đừng nói chuyện này nữa.Mẹ con mình cùng nấu ăn đi.”
“Dạ vâng ạ”
Mẹ!
Mẹ!
Mẹ!
Di bật dậy,mồ hôi túa ra.Cô lại tiếp tục mơ về giấc mơ này nó khiến cô cảm thấy sợ hãi.Bây giờ Di mới thấy sự khác lạ,cô đang nàng trên 1 trên giường khá êm,và trong căn phòng cô đang ở tất cả đều được trang hoàng như nơi ở của 1 vị vua nhưng đèn trong căn phòng quá sáng nó khiên cho Di cảm thấy khó chịu.Khẽ nhăn mặt.Bỗng 1 tiếng nói vang lên:
-Tỉnh rồi sao?Vậy thì giờ em có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra với em không?
-…..Di không trả lời.
-Được thôi.Em không muốn nói cũng được.Nhưng ta muốn em ở đây nghỉ ngơi.Bây giờ ta có việc phải làm.Cần gì em cứ nói với quản lí của ta.
Thiên Nam quay đầu về phía cửa.Cậu đã rất khó chịu khi thấy người con gái ấy ngất đi.Khi thấy người con gái ấy tỉnh dậy thì cậu đã an tâm nhưng bây giờ cậu phải rời khỏi đây vì người con gái ấy quá quyến rũ và hấp dẫn,mùi hương trên người cô khiến cậu bị kích thích nặng nề,nếu ở chung với cô thì cậu không chắc sẽ không làm gì Di.Nhịp tim của của Thiên Nam dạo này không bình thường,nó thường đập mạnh hơn mỗi khi gặp người con gái đấy,chắc là cậu phải gọi bác sĩ thôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!