Thiên Thần Nổi Giận - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
75


Thiên Thần Nổi Giận


Chương 46


– Cái thằng tồi đó cứ định hại tao, – Salvatore Fiore bé nhỏ than phiền, – vì vậy cuối cùng tao phải thịt nó.

Nick Vito cười phá lên, vì hắn biết kẻ nào ngu ngốc định hại thằng cha này nhất định sẽ bị thịt trước. Nick Vito cùng với Salvatore Fiore và Joseph Colella đang vui vẻ tán gẫu trong bếp của trang trại, chờ cho cuộc họp trong phòng khách kết thúc. Thằng cha nhỏ bé cùng với tên khổng lồ chính là những người bạn tốt nhất của hắn. Chúng đã vào sinh ra tử có nhau. Nick Vito nhìn hai thằng bạn và sung sướng nghĩ, chúng như là anh em của mình vậy.

– Thằng anh họ Pete của mày độ này ra sao rồi?

Nick Vito hỏi tên Collela khổng lồ.

– Nó gặp nhiều khó khăn lắm, nhưng chắc chắn nó sẽ giải quyết được thôi.

– Thằng cha thật hay.

– Pete chơi được lắm, có điều nó hay gặp vận rủi. Một lần nó cướp nhà băng và suýt nữa bị bọn cớm tóm. Nhưng cuối cùng nó vẫn thoát.

– Vậy hả. Thằng cha cừ thật.

– Ừ. Hắn toàn làm ăn lớn thôi.

Từ phòng khách vọng ra những giọng nói gay gắt và giận dữ. Chúng lắng nghe một lát.

– Hình như Colfax bị xếp đì thì phải.

Thomas Colfax và Michael Moretti đang ngồi trong phòng thảo luận về việc mở rộng sòng bạc lớn ra cho gia đình ở Bahamas, Michael đã cử Jennifer phụ trách công việc đó.

– Anh không thể làm thế được Mike ạ. – Colfax phản đối – Tôi biết tất cả các chàng trai ở đó, cô ta chẳng biết ai cả. Anh phải để tôi phụ trách việc này. – Hắn biết mình đã nói hơi to, nhưng không thể tự kiềm chế được.

– Quá muộn rồi, – Michael nói.

– Tôi không tin cô gái này. Cả Tony cũng vậy.

– Tony không còn làm với chúng ta nữa. – Giọng Michael bình tĩnh một cách đáng sợ.

Thomas Colfax lập tức hiểu rằng phải rút lui ý kiến của mình.

– Ồ chắc chắn rồi, Mike. Tôi chỉ nói là cô gái này không họp với công việc. Cô ta rất giỏi, nhưng tôi phải báo trước để anh biết cô ta có thể làm chúng ta sập tiệm đấy.

Chính Thomas Colfax mới là người Michael lo ngại.

Uỷ ban điều tra tội ác do Warner đứng đầu đang hoạt động đến mức tối đa. Khi họ tóm được Colfax, liệu hắn sẽ chịu đựng được bao lâu trước khi phun ra hết. Hắn biết nhiều về gia đình hơn là Jennifer Parker rất nhiều.

Colfax chính là người có thể tàn phá tất cả và Michael không tin hắn ta.

Thomas Colfax nói:

– Đưa cô ta đi đâu đó một thời gian. Cho đến khi cuộc điều tra này xẹp xuống. Cô ấy chỉ là một người đàn bà. Nếu bọn chúng gây sức ép với cô ta, cô ta sẽ khai ra hết.

Michael nhìn hắn một lát và đi đến quyết định.

– Được rồi, Tom. Có lẽ anh nói đúng phần nào. Jennifer có lẽ cũng không nguy hiểm mấy đâu, có điều nếu cô ta không phải là người của chúng ta một trăm phần trăm, cần gì phải liều một cách vô ích nhỉ.

– Đó cũng chính là điều mà tôi muốn đấy, Mike ạ. – Thomas Colfax đứng dậy nhẹ nhõm. – Anh quyết định thật sáng suốt.

Tôi biết. – Michael quay ra phía bếp và gọi to – Nick!

Một lát sau Nick Vito xuất hiện.

– Anh sẽ đưa ngài cố vấn về New York nhé!

– Tất nhiên, thưa sếp.

– À Trên đường về anh hãy chuyển cho tôi một kiện hàng nhé. – Hắn quay sang Thomas Colfax. – Anh không phản đối chứ?

– Tất nhiên là không rồi, Mike. – Hắn vẫn đang phấn chấn vì thắng lợi vừa đạt được.

Michael Moretti nói với Nick Vito:

– Lên đây. Nó đang ở trên gác. – Nick theo sau Michael lên phòng ngủ của hắn ta. Khi họ vào phòng, Michael đóng chặt cửa lại.

Tôi muốn anh dừng xe trước khi ra khỏi bang New Jersey

– Xin tuân lệnh, thưa sếp.

– Tôi muốn anh quăng hộ một thứ rác rưởi. – Nick Vito ngây người ra không hiểu. – Viên cố vấn ấy, – Michael giải thích.

– À được rồi. Tôi sẽ theo lệnh ông.

– Vứt hắn xuống hố rác. Lúc đó sẽ chẳng có ai đâu.

Mười lăm phút sau, một chiếc xe sang trọng chạy về hướng New York. Nick Vito cầm tay lái và Thomas Colfax ngồi ở ghế bên.

– Tôi rất mừng là Mike đã quyết định cho con chó đẻ đó ra rìa. – Thomas Colfax lên tiếng.

Nick liếc nhìn viên luật sư đắc thắng ngồi cạnh mình.

– Ừ hừm.

Thomas Colfax liếc nhìn đồng hồ đeo tay hiệu Baume và Mercier. Lúc này là ba giờ sáng, đã quá giờ đi ngủ của hắn rất lâu. Ngày hôm đó thật là dài và khó khăn đối với hắn. Mình đã quá già đối với những trận đánh kiểu này. Hắn nghĩ.

– Chúng ta đi được nhiều chưa?

– Chưa đâu, – Nick lẩm bẩm.

Tâm trí của Nick Vito đang xáo trộn. Giết người là một phần công việc của hắn và đó là phần việc mà hắn thích. Vì cảm giác về quyền lực của hắn có lúc ấy. Hắn có quyền lực tối thượng. Nhưng tối hôm nay hắn thấy khó chịu. Hắn không hiểu tại sao phải giết Thomas Colfax. Colfax là cố vấn, một người mà ai cũng cần đến khi gặp khó khăn. Sau ông trùm, cố vấn là người quan trọng nhất của Tổ chức. Hắn đã cứu Nick biết bao nhiêu lần.

“Chó chết, Nick nghĩ. Colfax nói đúng. Mike đáng lẽ không được để một người đàn bà dính vào công chuyện. Đàn ông suy nghĩ bằng đầu óc còn đàn bà thì nghĩ bằng cái bướm của họ. Hắn mà nắm được Jennifer trong tay nhỉ! Hắn sẽ cối cho đến khi cô ta phải gào lên và rồi…

– Cẩn thận nào? Cậu định lao xuống hố đấy à?

– Xin lỗi! – Nick nhanh chóng lái xe vào đúng đường.

Bãi rác chỉ còn cách một quãng ngắn nữa. Nỉck có thể thấy mạch máu đập nhanh hơn. Hắn lại liếc nhìn Thomas Colfax.

Giết ông ta thật một việc quá dễ. Giống như là cho một đứa bé đi ngủ thôi mà. Nhưng mẹ kiếp, đó là một đứa bé không bình thường. Mike quyết định sai rồi.

Đây là một tội lỗi. Giống như là giết chết ông bố già vậy. Hắn ước có Salvatore và Joe ở đây. Chúng sẽ bảo cho hắn biết cần phải làm gì.

Nick đã thấy bãi rác phía bên phải xa lộ. Các dây thần kinh của hắn bắt đầu căng phồng lên, như thường thấy trước khi hắn bắn. Hắn ép tay trái vào hông và thấy khẩu súng ngắn 38 hiệu Smith và Wesson ở đó.

– Đáng lẽ tao được một giấc ngon rồi. – Thomas Colfax ngáp.

– Vâng. – Hắn sẽ ngủ một giấc dài, rất dài.

Chiếc xe đã đến gần bãi rác. Nick kiểm tra kính chiếu hậu và nhìn trước mặt. Xung quanh không có một chiếc xe nào cả. Hắn đột ngột hãm phanh và nói:

– Mẹ kiếp, hình như xe hết hơi rồi.

Hắn dừng xe bên vệ đường, mở cửa và bước xuống.

Hắn rút súng ra khỏi vỏ rồi bước sang ghế bên kia.

– Ông giúp tôi một tay với. – Thomas Colfax mở cửa và bước ra.

– Tao cũng không thạo về… – Hắn thấy họng súng đen ngòm trong tay Nick và đứng lại. Hắn cố nuốt nước bọt. – Có, có chuyện gì vậy Nick? – Giọng hắn như vỡ ra.

– Tao đã làm gì? – Đó chính là câu hỏi lởn vởn trong đầu Nick suốt buổi tối hôm đó. Có ai đó đã làm Mike mất trí. Colfax là người của bọn chúng. Khi em trai Nick bị bọn nhân viên Cục điều tra liên bang làm khó dễ, chính Colfax đã đứng ra cứu thằng bé. Rồi hắn còn làm việc cho nó nữa. Mình mang ơn ông ta, mẹ kiếp. Nick nghĩ.

Hắn hạ súng xuống.

– Thành thật mà nói, tôi cũng không biết nữa, ông Colfax ạ. Điều này phi lý quá.

Thomas Colfax nhìn hắn một lát rồi bảo:

– Hãy làm việc mà anh phải làm đi, Nick.

– Chúa ơi, tôi không thể làm được ông là cố vấn của chúng tôi.

– Mike sẽ giết cậu nếu cậu tha tôi.

Nick biết rằng Colfax nói đúng sự thật. Michael Moretti là một người không bao giờ dung thứ cho sự bất tuân thượng lệnh. Nick nghĩ đến Tommy Angelo.

Angelo lái xe trong một vụ cướp cửa hàng lông thú. Mike ra lệnh cho hắn phải hủy chiếc xe đó ở bãi xe thải gần New Jersey, Tommy Angelo đang vội tới một cuộc hẹn với bồ, vì thế hắn đã vứt chiếc xe ở phố Bờ Đông, nơi các nhân viên điều tra tìm ra nó. Ngày hôm sau Angelo biến mất và mọi người nói là xác hắn bị ép trong một chiếc xe Chevy cũ. Không có ai làm Michael Moretti tức giận mà còn sống sót. Nhưng vẫn có cách, Nick nghĩ.

– Mike sẽ không biết đâu! – Nick nói. Đầu óc đần độn của hắn bỗng làm việc mau lẹ và sáng suốt không ngờ.

– Nghe này, – Hắn nói. – Tất cả những gì mà ông phải làm là chuồn khỏi nước Mỹ cho mau. Tôi sẽ nói với Mike là tôi đã dấu xác ông xuống dưới bãi rác để cảnh sát không phát hiện ra. Ông có thể trốn ở Nam Mỹ hoặc ở đâu đó. Chắc ông có tiền ở nhà băng nước ngoài?

Thomas Colfax cố giữ cho giọng khỏi run lên vì một hy vọng bất ngờ.

– Tôi có nhiều lắm, Nick ạ. Tôi sẽ cho cậu bao nhiêu…

Nick lắc đầu quầy quậy.

– Tôi làm việc này không phải vì tiền. Tôi làm thế vì… vì sự kính trọng đối với ông. Có điều là, ông cũng phải bảo vệ tôi. Sáng mai ông có thể bay đi Nam Mỹ được không?

Thomas Colfax nói.

– Không có vấn đề gì, Nick. Hãy chở tôi về nhà. Tôi để hộ chiếu ở đó.

Hai tiếng sau, Thomas Colfax đã ngồi trên máy bay của hãng hàng không Miền Đông. Nó bay về hướng thủ đô Washington.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN