Thiên Thần Nổi Giận
Chương 48
Tiếng mưa rơi buổi sáng đánh thức Jennifer dậy và cô nằm trên giường lắng nghe tiếng tí tách trên nóc nhà.
Cô liếc nhìn đồng hồ. Đã đến lúc phải dậy rồi.
Nửa tiếng sau, Jennifer xuống nhà để cùng ăn sáng với Joshua ở phòng ăn. Cậu không có ở đó.
Bà Mackey từ trong bếp đi ra.
– Chào cô Parker.
– Chào chị, Joshua đâu rồi?
– Nó có vẻ mệt mỏi quá nên tôi muốn để nó ngủ thêm chút nữa. Ngày mai nó mới phải đi học cơ mà.
Jennifer gật đầu.
– Chị làm thế đúng đấy.
Cô ăn sáng xong và lên gác để tạm biệt Joshua. Cậu vẫn ngủ say sưa trên giường.
Jennifer ngồi xuống mép giường và nhẹ nhàng nói:
– Ồ bé lười có muốn tạm biệt mẹ không nào?
Cậu chậm chạp mở mắt.
– Tất nhiên rồi, chào bạn. – Giọng cậu khê đặc vì ngái ngủ. – Con có phải dậy không đấy?
– Không đâu. Mẹ bảo này. Con có thể ngủ lười hôm nay được đấy. Ở nhà vui vẻ nhé. Ngoài trời mưa to lắm.
Cậu gật đầu uể oải.
– Được rồi mẹ ạ.
Mắt cậu nhắm nghiền lại và cậu ngủ thiếp ngay đi.
Jennifer ở tòa án suốt cả buổi chiều và khi cô xong việc trở về nhà đã là bảy giờ tối. Mưa lún phún suốt ngày và đến tối trời lại sập mưa xuống. Khi Jennifer lái xe về cô thấy ngôi nhà trông như một pháo đài.
Bà Mackey mở của trước và giúp Jennifer cởi áo mưa. Jennifer giũ tóc cho khỏi ướt và hỏi:
– Joshua đâu rồi?
– Nó đang ngủ.
Jennifer nhìn bà Mackey lo ngại:
– Nó ngủ suốt cả ngày à?
– Trời đất, không đâu. Nó dậy và đi chơi suốt. Tôi đã làm xong bữa tối cho nó, nhưng khi tôi lên gác nó lại đang gà gật và tôi nghĩ là nên để nó yên.
– À ra vậy.
Jennifer đi lên gác và nhẹ nhàng bước vào phòng Joshua. Joshua đang ngủ. Jennifer cúi xuống và sờ trán cậu, không nóng. Sắc mặt cậu cũng bình thường.
Cô bắt mạch cho cậu, không có gì đặc biệt ngoài trí tưởng tượng của cô. Có lẽ Joshua đã chơi quá sức ban ngày và lẽ tự nhiên là nó sẽ mệt vào buổi tối. Jennifer rón rén đi ra khỏi phòng và đi xuống nhà.
– Chị làm bánh sandwich cho nó đi. Chị Mackey. Để ở đầu giường nó đấy. Khi thức dậy nó sẽ ăn bánh.
Jennifer ăn tối bên bàn làm việc, vừa ăn vừa đọc tài liệu chuẩn bị cho một vụ án ngày hôm sau. Cô định gọi điện cho Michael, báo cho hắn biết mình đã trở về, nhưng cô ngập ngừng chưa muốn gọi cho hắn ngay sau cái đêm ấy với Adam.
Quá nửa đêm cô mới đọc xong. Cô đứng dậy vươn vai vặn mình cho đỡ mỏi cổ và mỏi lưng. Cô cho hết hồ sơ vào cặp, tắt đèn và đi lên gác. Cô đi ngang qua phòng Joshua và ngó vào. Cậu vẫn ngủ say.
Những chiếc bánh sandwich trên cái kệ bên giường vẫn chưa hề được động tới.
Sáng hôm sau khi Jennifer xuống phòng ăn, Joshua đã ở đó, ăn mặc chỉnh tề và chuẩn bị đi học.
– Chào mẹ.
– Chào bé. Con khoẻ chứ?
– Khoẻ mẹ ạ. Hôm qua con mệt quá. Chắc là do nắng Mexico.
– Chắc vậy đấy.
– Acapulco đẹp thật. Kỳ nghỉ sau chúng ta lại đến đấy được không ạ?
– Tại sao lại không được nhỉ. Con có thích đi học không?
– Con từ chối trả lời vì nếu trả lời thì con sẽ là người có lỗi.
Vào buổi chiều khi Jennifer đang soạn thêm một bài phát biểu để đọc trước tòa thì Cynthia nối máy.
– Em xin lỗi vì làm phiền chị, nhưng có một bà Stout muốn… Đó là cô giáo chủ nhiệm của Joshua.
– Chị sẽ nghe!
Jennifer nhấc ống nghe.
– Xin chào bà Stout, có chuyện gì không hay chăng?
– À không. Mọi chuyện đều tốt cả thôi, bà Parker ạ. Tôi không muốn làm bà phải lo lắng. Tôi chỉ muốn gợi ý là Joshua nên được ngủ nhiều hơn nữa ở nhà.
– Thế là thế nào ạ?
Cả ngày hôm nay em cứ ngủ gật suốt. Cả cô Williams và Toboco đều nhắc với tôi như vậy. Có lẽ chị nên cho cháu đi ngủ sớm hơn một chút.
Jennifer nhìn chằm chằm vào ống nghe.
– Vâng, tôi sẽ làm như vậy.
Cô thong thả đặt máy và quay sang nhìn những người trong phòng đang theo dõi cô.
– Tôi xin lỗi, – Cô nói.
Cô đâm bổ sang phòng tiếp khách. – Cynthia, tìm Dan. Bảo anh ta viết nốt bài phát biểu cho tôi. Có chuyện không ổn rồi.
Cô phóng xe về nhà như một con điên vượt quá tốc độ cho phép vượt qua cả đèn đỏ, đầu óc tràn đầy những viễn cảnh kinh khủng về những gì đã xảy ra với Joshua. Chặng đường về nhà dường như dài vô tận và khi gần tới nơi, Jennifer trông đợi đường lên nhà sẽ đầy xe cứu thương và xe cảnh sát. Nhưng chẳng có ai ở đó cả. Jennifer đỗ xe trước cổng và chạy vội vào nhà.
– Joshua!
Cậu bé đang ngồi trong phòng riêng xem một trận bóng đá trên tivi.
– Chào mẹ. Mẹ về sớm thế. Hay bị đuổi việc rồi.
Jennifer đứng trên ngưỡng cửa nhìn cậu, người nhẹ hẳn đi. Cô thấy mình quá ngớ ngẩn.
– Mẹ không được xem cú vừa rồi, tiếc quá. Craiy Swan chơi cực kỳ.
– Con thấy người thế nào?
– Khoẻ mẹ ạ.
Jennifer đặt tay lên trán cậu. Đầu không nóng.
– Con có chắc là không có chuyện gì không?
– Chắc chắn mẹ ạ. Mà sao trông mẹ buồn cười thế. Mẹ lo gì đấy ạ? Mẹ có muốn nói chuyện nghiêm chỉnh với con không đấy?
Cô mỉm cười.
– Không đâu bé yêu ạ, mẹ chỉ… À mà, con có thấy đau đâu không?
Cậu lên lên:
– Có đấy. Đội Mets đang bị thua 6-5 đây này. Mẹ có biết họ đã chơi như thế nào trong hiệp đầu không? – Cậu bắt đầu hào hứng kể lại cách chơi của đội bóng mình yêu thích.
Jennifer đứng đó, nhìn cậu và thán phục. Cô nghĩ, trí tưởng tượng của mình quái gở thật! Con đang khoẻ thế này cơ mà.
– Con xem nốt trận đấu đi. Mẹ chuẩn bị bữa tối đây.
Jennifer vào bếp, lòng nhẹ nhõm hẳn đi. Cô quyết định sẽ làm bánh chuối, món tráng miệng ưa thích của Joshua.
Nửa tiếng sau khi Jennifer quay lại, Joshua đang nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
Chặng đường đến bệnh viện Blinderman dường như dài vô tận. Jennifer ngồi sau xe cấp cứu, nắm chặt tay Joshua. Một người y tá chụp mặt nạ oxy lên đầu Joshua. Cậu vẫn chưa tỉnh. Xe cấp cứu rú còi inh ỏi nhưng đường phố quá đông và nó không thể đi nhanh được. Trong khi đó những người tò mò ngó vào cửa xe, để nhìn người đàn bà mặt trắng bệch và một cậu bé bất tỉnh. Đối với Jennifer đó là một sự vi phạm đáng sợ đối với quyền riêng tư của con người.
– Sao họ không dùng cửa kính một chiều ở xe cấp cứu nhỉ. – Jennifer chợt hỏi.
Cô y tá nhìn lên hoảng sợ.
– Gì cơ, thưa bà.
– À không, không có gì.
Cuối cùng thì chiếc xe cấp cứu cũng đã đỗ lại trước cửa vào khẩn cấp ở phía sau bệnh viện. Hai bác sĩ trực đã chờ sẵn ở cửa. Jennifer đứng đó bất lực nhìn người ta chuyển Joshua từ xe lên cáng.
Một cô y tá hỏi:
– Bà là mẹ cậu bé này à?
– Vâng.
– Mời bà đi lối này.
Tiếp sau đó là một mớ hỗn độn âm thanh, ánh sáng và chuyển động. Jennifer nhìn người ta đẩy Joshua trên xe dọc theo hành lang tới phòng X-quang.
Cô định đi theo nhưng cô y tá đã nói:
– Bà chờ để làm thủ tục cho cậu bé trước đã.
Một người đàn bà gầy gò ngồi trên bàn hỏi Jennifer.
– Bà định thanh toán bằng cách nào đây? Bà có thẻ bảo hiểm y tế hoặc một hình thức bảo hiểm nào khác không?
Jennifer muốn chửi vào mặt mụ đàn bà đó, muốn quay lại ngay bên Joshua nhưng cô vẫn cố ép mình trả lời. Khi cô đã trả lời xong các câu hỏi, ghi vào một vài mẫu kê khai, họ mới để cô đi.
Jennifer lao vội tới phòng X-quang và bước vào.
Phòng vắng lặng, Joshua đã được đưa đi. Jennifer chạy trở lại lành lang, đảo mắt nhìn khắp chung quanh. Một người y tá đi ngang qua.
Jennifer túm chặt tay cô ta.
– Con tôi đâu rồi?
Cô y tá đáp:
– Tôi không biết. Cháu tên là gì?
– Joshua. Joshua Parker.
– Chị để cháu ở đâu?
– Nó… nó đi chụp X-quang, nó… – Jennifer bắt đầu nói lộn xộn. – Họ đã làm gì nó rồi. Hãy nói cho tôi biết đi.
Cô y tá nhìn Jennifer chăm chú hơn và nói:
– Chị chờ ở đây một chút. Tôi thử đi tìm cháu xem sao.
Vài phút sau cô ta quay trở lại.
– Bác sĩ Morris muốn gặp chị. Mời chị đi lối này.
Jennifer thấy chân mình run bắn lên. Cô đi không vững nữa.
– Chị có làm sao không? – Cô y tá lo ngại hỏi.
Môi cô khô lại vì sợ hãi.
– Tôi muốn gặp con tôi.
Họ bước vào một căn phòng đầy những dụng cụ lạ mắt.
– Chị chờ ở đây nhé.
Một lát sau bác sĩ Morris bước vào. Ông ta là một người đàn ông to béo, mặt đỏ với những ngón tay vàng khè vì khói thuốc lá.
– Bà là bà Parker?
– Joshua đâu rồi?
– Mời bà sang dây một lát. – Ông ta dẫn Jennifer sang một phòng nhỏ bên cạnh. – Mời bà ngồi.
Jennifer ngồi xuống ghế.
– Joshua… nó có làm sao không hả bác sĩ?
– Chúng tôi chưa biết. – Giọng ông ta dịu dàng đến mức đáng ngạc nhiên. – Tôi cần biết một vài thông tin nữa. Con trai bà mấy tuổi rồi?
– Nó mới có bảy tuổi.
Câu trả lời vang lên như một lời trách móc đối với Chúa Trời.
– Gần đây cháu có bị tai nạn gì không?
Jennifer chợt nhớ lại tất cả cảnh Joshua quay lại vẫy cô, và mất thăng bằng ngã đập vào ván trượt.
– Nó bị tai nạn lúc đang lướt ván. Đầu đập vào ván trượt.
Bác sĩ bắt đầu ghi chép.
– Chuyện đó xảy ra đã lâu chưa?
– Cách đây… cách đây vài hôm. Ở Acapulco. – Cô không thể suy nghĩ mạch lạc được nữa.
– Sau tai nạn cháu vẫn bình thường chứ?
– Vâng. Cháu nó bị sưng u lên ở gần sau gáy, nhưng nó có vẻ vẫn khoẻ.
– Bà có để ý thấy cháu bị lãng trí không?
– Không ạ.
– Cháu có thay đổi tính tình không?
– Không.
– Cháu có bị co giật hoặc đau đầu chứ?
– Không.
Bác sĩ ngừng viết và ngẩng lên nhìn Jennifer.
– Tôi đã chụp X-quang cho cháu nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Tôi còn muốn chụp CAT.
– Gì cơ ạ?
– Đó là một loại máy mới của Anh do máy tính diện tử điều khiển, có thể chụp hình bên trong của bộ não. Tôi muốn được làm thêm một vài thí nghiệm nữa. Vậy có được không?
– Nếu… nếu… cần thiết – Cô lắp bắp – Nó sẽ không làm đau cháu chú ạ?
– Không đâu. Tôi cũng cần phải lấy tủy cháu đấy.
Ông ta làm cô phát hoảng.
Cô cố gắng lắm mới nói ra lời.
– Ông nghi cháu bị bệnh gì vậy? Con trai tôi có làm sao không? – Cô không nhận ra giọng mình nữa.
– Tôi không muốn phỏng đoán, bà Parker ạ. Một hai tiếng nữa chúng ta sẽ biết thôi. Cháu đang thức đấy, bà có thể vào gặp cháu được.
Một cô y tá dẫn Jennifer vào phòng Joshua. Cậu đang nằm trên giường, trông xanh mét. Khi Jennifer bước vào cậu ngẩng lên.
– Chào mẹ.
– A, bé! – cô ngồi xuống mép giường. – Con thấy trong người thế nào?
– Buồn cười lắm. Hình như là con không ở đây ấy.
Jennifer với tay cầm chặt lấy tay cậu.
– Con đang ở đây và mẹ đang ở bên con đây.
– Mọi cái hình như nhân đôi ý.
– Con có nói với bác sĩ như vậy không?
– Ôi, ôi, con thấy hai bác sĩ mẹ ạ. Hy vọng là ông ấy không đưa cho mẹ hai cái hóa đơn thanh toán tiền.
Jennifer nhẹ nhàng choàng tay qua người Joshua và ghì chặt lấy cậu. Thân thể mảnh mai của cậu run rẩy.
– Mẹ ơi?
– Gì đấy bé?
– Mẹ không để con chết đâu mẹ nhỉ?
Mắt cô chợt cay sè.
– Không đâu, Joshua ạ. Mẹ không bao giờ để con chết cả. Các bác sĩ sẽ chữa cho con khoẻ rồi mẹ sẽ đưa con về nhà.
– Tốt quá. Mẹ nhớ là đã hứa cho con trở lại Acapulco rồi đấy nhé
– Ừ. Khi nào…
Cậu bé lại ngủ thiếp đi.
Bác sĩ Morris vào phòng cùng với hai người đàn ông mặc áo choàng trắng.
– Chúng tôi sẽ bắt đầu kiểm tra bây giờ, bà Parker ạ. Sẽ không mất nhiều thời giờ đâu. Bà có thể chờ ở đây và lấy lại bình tĩnh.
Jennifer nhìn họ đưa Joshua ra khỏi phòng. Cô ngồi xuống góc giường, người đau như bị ai đánh vậy. Cô thấy như không còn chút hơi sức nào nữa. Cô ngồi đó nhìn trừng trừng vào bức tường trắng câm lặng.
Một lát sau có tiếng gọi:
– Bà Parker.
Jennifer nhìn lên và thấy bác sĩ Morris đứng ở cửa.
– Các vị cứ tiếp tục xét nghiệm đi, – Jennifer nói.
Ông ta nhìn cô vẻ lạ lùng.
– Chúng tôi đã làm xong.
Jennifer nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường. Cô đã ngồi ở đây hai tiếng đồng hồ. Thời gian trôi đi đâu nhỉ? Cô nhìn vào khuôn mặt bác sĩ, cố đọc trên đó những dấu hiệu liệu ông ta mang đến tin lành hay dữ. Cô đã làm như vậy bao nhiêu lần đọc trên khuôn mặt các thẩm phán, biết trước từ vẻ mặt họ lời phán quyết sẽ như thế nào? Một trăm lần rồi? Hay là năm trăm lần? Giờ đây nỗi đau đớn lan toả khắp người cô, Jennifer không thể đoán trước được gì cả. Người cô bắt đầu run rẩy.
Bác sĩ Morris nói:
– Con trai bà bị chứng bọc máu dưới màng cứng. Nói nôm na là bị tổn thương não rất nặng.
Cổ cô bỗng khô lại đến mức không còn nói gì được nữa.
– Sao… – cô nuốt nước bọt và cố thốt ra, – cái đó là cái gì vậy.
– Tôi muốn phẫu thuật ngay. Tôi cần sự đồng ý của bà.
Ông ta đang đùa ác với cô. Ngay bây giờ ông ta sẽ mỉm cười và nói cho cô biết là Joshua vẫn mạnh khoẻ. Tôi chỉ phạt bà, bà Parker vì đã làm mất thì giờ của tôi. Chẳng có vấn đề gì với con trai bà cả, trừ việc cháu cần ngủ. Cậu bé đang lớn mau. Bà không được làm mất thì giờ của chúng tôi, khi chúng tôi còn bao nhiêu bệnh nhân ốm thật sự cần được chăm sóc. Ông ta sắp sửa mỉm cười với cô và nói: “Bà có thế đưa con trai về nhà được đấy”.
Bác sĩ Morris tiếp tục:
– Cậu bé có vẻ khoẻ mạnh. Có đầy đủ lý do để hy vọng là ca phẫu thuật sẽ thành công.
Ông ta sắp mố não con cô, lùa lưỡi dao sắc nhọn vào đó và có lẽ sẽ phá hủy những gì đã tạo nên Joshua. Có lẽ sẽ giết chết nó.
– Không! – Cô gào lên giận dữ.
– Bà không cho phép chúng tôi mổ à?
– Tôi… – đầu óc cô rối bời đến mức không nghĩ ngợi được gì nữa. – Điều gì sẽ xẩy ra nếu ông không mổ?
Bác sĩ Morris nói thẳng:
– Con trai bà sẽ chết. Bố cháu có ở đây không?
Adam! Trời, cô muốn có Adam biết chừng nào, muốn có anh bên cạnh để an ủi cô. Cô muốn anh nói với cô rằng mọi việc sẽ tốt đẹp cả thôi và Joshua sẽ khoẻ lại.
– Không. – Cuối cùng Jennifer đáp. – Anh ấy không có ở đây. Tôi… tôi đồng ý. Bác sĩ giải phẫu đi.
Bác sĩ Morris điền vào một tờ khai và đưa cho cô.
– Bà có thể ký vào đây được không?
Jennifer ký mà không nhìn vào tờ giấy.
– Ca mổ sẽ kéo dài bao lâu?
Tôi không biết, chừng nào tôi chưa mổ… Bác sĩ nhìn vẻ mặt cô. – Cho tới khi tôi bắt đầu ca mổ. Bà có muốn ngồi chờ ở đây không?
– Không! – Bốn bức tường như khép chặt lấy cô, bóp nghẹt cô. Cô thấy khó thở. – Ở đây có chỗ nào để cầu nguyện không?
Đó là một phòng cầu nguyện nhỏ với một bức tranh Chúa Giê su treo trên chiếc bàn lễ. Trong phòng chỉ có mình Jennifer. Cô quỳ xuống nhưng không cầu nguyện nổi. Cô không phải là một người theo đạo. Liệu Chúa có nghe lời cầu xin của cô không? Cô cố trấn tĩnh để có thể trò chuyện với Chúa, nhưng nỗi lo sợ trong cô quá lớn. Nó làm chủ cô hoàn tòan. Cô tự nguyền rủa mình một cách không thương xót. Giá mà mình không để cho nó đi lướt ván. Giá mà mình đừng quát tay bác sĩ Mexio lang băm… Giá như. Giá như… Cô mặc cả với Chúa. Hãy làm cho con tôi khoẻ mạnh, tôi sẽ làm mọi việc mà người yêu cầu.
Cô phủ nhận Chúa. Nếu có Chúa, liệu người có làm như thế đối với một đứa trẻ chưa làm hại ai bao giờ không? Chúa Trời kiểu gì mà lại để cho trẻ con vô tội chết đây.
Cuối cùng mệt mỏi quá, suy nghĩ của Jennifer chậm lại và cô nhớ lại điều mà bác sĩ Morris đã nói.
“Cậu ta còn trẻ khoẻ. Có đầy đủ lý do để hy vọng rằng ca phẫu thuật sẽ thành công.
Mọi chuyện rồi sẽ tới thôi. Tất nhiên là phải như vậy rồi, khi Joshua khỏi, cô sẽ đưa nó đi chơi đâu đó để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng. Acapulco nếu nó thích. Họ sẽ đọc sách, chơi đùa và nói chuyện…
Cuối cùng, khi đã quá mệt không còn nghĩ ngợi được gì nữa, Jennifer gục xuống ghế ngủ, đầu óc trống rỗng.
Có ai đó chạm vào tay cô và khi cô nhìn lên, bác sĩ Morris đang đứng bên cạnh. Jennifer nhìn thẳng vào ông ta và không cần phải hỏi han gì nữa.
Cô ngất đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!