Thiên Thần Trong Mơ
Chương 48
” Anh Thành, anh Lâm, anh Nguyên, em có chuyện muốn nói với các anh.” Tôi mở toang cửa xông thẳng vào. Hoe, trong này không có ai cả. Vừa đúng lúc ấy, một nam sinh đi ngang qua, tôi liền nhảy chồm ra hỏi. Sau một hồi tra hỏi rất quyết liệt, cuối cùng tôi nhận lại cái kết quả chẳng thể nào tồi tệ hơn. Cậu ta chẳng thể nào cho tôi biết đàn anh Hội học sinh ở đâu, hại tôi chạy khắp sân trường tìm muốn nổ con mắt. Ông trời quả thực không phụ lòng người, sau một hồi chạy mệt bở hơi, tôi đã phát hiện ra đàn anh đang giải quyết vụ đánh nhau “tan nhà nát cửa” ở cổng trường. Cũng may là tôi đến đúng lúc sự việc được giải quyết xong.
“ Anh…” Tôi chạy mệt đứt hơi đến nỗi nói không ra lời, tay cứ chốc chốc lại vuốt vuốt ngực vài cái cho xuôi.
“ Em bị hóc xương cá hay sao mà không nói được vậy?!” Anh Lâm nói. Anh này cũng hay thật đấy! Thấy người ta mệt như thế này rồi mà vẫn còn trêu chọc được! Không vì con bạn thân của tui thì tui cũng không phải chạy hùng hục đi tìm các anh thế này.
“ Cậu cứ trêu chú ấy, phải thông cảm cho chú ấy chứ! Chắc là sợ đàn anh đi mất, không xin được chữ ký nên mới hớt hải chạy đến đây như sắp có người chết vậy, anh nói như vậy có đúng không, Bảo Nam?” Ôi trời ơi, cái giọng oanh vàng này không thể nào nhầm lẫn với ai khác ngoại trừ anh Thành-người suốt này chỉ biết đến “fan” với “fèn”.
“ Không phải…” Tôi vừa nói được có hai từ thì đã bị anh Nguyên chặn ngang họng.
“ Nào, nào, ba người cứ bình tĩnh, chúng ta phải từ từ ngồi lại mà bàn luận chứ?!”
Tôi nhìn ba annh mà tức không chịu nổi. Người thì châm chọc, người tự sướng, còn người thì chen ngang không cho ai nói câu nào. Rốt cuộc thì cái đống lộn xộn này là cái gì đây hả trời?!? @.@
“MỌI NGƯỜI ĐỂ YÊN CHO TÔI NÓI ĐƯỢC KHÔNG?” Tôi hét lên.
“ Ừ ừ, em nói đi.” Anh Thành gãi đầu cười trừ, theo đó, hai tên đàn anh kia cũng nhìn tôi cười cười vờ như biết lỗi. Tôi liếc xéo ba anh ấy một cái rồi đưa cho xấp “giấy” vẫn cầm trên tay nãy giờ.
“ Mấy anh xem cái này đi.” Tôi nhìn vẻ mặt của từng người một, ai nấy cũng đều nheo mắt nhìn một hồi lâu rồi chốt lại một câu:
“ Ai đây?” Anh Thành nhìn vào “tờ giấy” hỏi.
“ Bạn em. Nó nhờ em mai mối hộ. Nể mặt em, mấy anh đi chơi với nó nhá?” *mắt long lanh hết cỡ*
“ Alo, ờ ờ, hiểu rồi, đến liền… Xin lỗi anh có việc bận rồi, em giữ hộ anh tấm này nhé! Anh đi trước đây.” Anh Lâm bỗng nhiên rút điện thoại “ờ ờ” vài câu xong chuồn lẹ. Nhìn là biết anh ấy không muốn giúp mình rồi! Híc, sao mà số phận tôi thảm thương thế này?!?! Được rồi, còn hai anh nữa, cố lên! (*^*)
“ Anh mới tìm được một cô, vậy nên…cho anh xin lỗi nhé.” Anh Nguyên dúi tấm ảnh vào tay tôi rồi cũng chuồn đi luôn.Lại một người nữa bỏ rơi tôi(?) Aaaaaaaa! Tôi không tin,tuyệt thế mỹ nhân như Ngọc Tuyết lại không có ai đếm xỉa đến thì thực là quá bất công. Vô vọng quá rồi, còn mỗi anh Thành thôi, chắc ảnh cũng tính bài chuồn luôn rồi. TT.TT
“ Anh Thành…” Tôi quay sang nài nỉ , mong rằng tia hi vọng này không vụt mất.
“ Ờ, anh… thôi được rồi, anh sẽ đi với bạn em, bạn em cứ giao cho anh lo.” Anh Thành nhìn tôi cười tươi như hoa. Yeah, vậy là có người đồng ý rồi. Ngọc Tuyết, bà giờ sướng rồi nhá, tui là tui làm mối cho bà người của Hội học sinh chứ không phải dạng tầm phào đâu!
Tôi cũng nở một nụ cười phải gọi là chết ngất đối với bọn con gái. Cứ nhìn xung quanh mà xem, tôi chỉ nở nụ cười ấy để đáp lại thành ý của anh Thành thôi mà mấy cô con gái ở gần đó, cô thì thẹn thùng không dám nhìn, cô thì mắt nổ hình trái tim nhìn tôi. Mọi chuyện xem chừng như đã ổn vậy mà chẳng biết nhỏ Anna từ đâu “chui ra”, đứng lù lù trước mặt hai bọn tôi. Nhỏ giật lấy tấm ảnh từ trên tay anh Thành, mắt trợn tròn nhìn vào tấm ảnh như sắp thiêu đốt nó vậy.
“ Gì đây, sao tự nhiên lại có ảnh của con nhỏ Ngọc Tuyết ở đây? Không lẽ cậu định mai mối cho con nhỏ đáng ghét này sao?” Nhỏ nhìn tôi khó hiểu.
“ Em nói ai là ‘con nhỏ đáng ghét’ vậy? Người trong tấm hình này sao?! Anh không ngờ là em lại có thể thốt ra những lời nói khiếm nhã đó đấy! Nhỡ người khác nghe thấy được thì họ sẽ nghĩ sao về ‘Ngọc nữ’ của trường Gyleo đây? E trả lời anh đi. Sự đoan trang, hiền thục hàng ngày của em giờ đâu hết rồi?” Anh Thành nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng nhìn Anna. Ha ha, nhỏ đang xấu hổ kìa, chắc hẳn là giờ nhỏ rất muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống. Thật không thể tin nổi, người như nhỏ mà cũng biết xấu hổ cơ á?
P/s: Sorry các bn vì lâu lâu Joon mới đang một chap ạ (tình hình là đang học lớp 9 nên có ít thời gian viết truyện lắm ạ :3)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!