Thiên Thần Và Ác Quỷ - Chương 111
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
51


Thiên Thần Và Ác Quỷ


Chương 111


Sự sang trọng trong hành lang Belvedere khiến Kohler thấy mệt mỏi. Chỉ riêng tấm vàng lá dát trên trần cũng đủ để trang trải cho cả một năm nghiên cứu về bệnh ung thư. Rocher dẫn nhà khoa học ngồi xe lăn đi theo một con đường dốc dành riêng cho người tàn tật, đi theo dường vòng để vào cung điện Apostolic.

– Không có thang máy à? – Kohler hỏi.

– Không có điện. – Rocher đưa tay chỉ những cây nến đang cháy đặt rải rác khắp nơi. – Một phần trong nỗ lực tìm kiếm của chúng tôi đấy.

– Những nỗ lực chắc chắn không đem lại kết quả.

Rocher gật đầu…

Kohler lại chịu thêm một cơn ho nữa. Rất có thể đây sẽ là một trong những cơn ho cuối cùng trong đời ông ta. Dù sao thì Kohler cũng chẳng muốn thế chút nào.

Khi hai người lên đến tầng trên cùng và sắp sửa rẽ vào hành lang dẫn tới phòng làm việc của Giáo hoàng thì bốn người lính gác Thuỵ Sĩ hớt hải chạy đến:

– Thưa đại tá, ngài đang làm gì vậy? Chúng tôi tưởng là người này có thông tin về…

– Ông ấy yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với Giáo chủ Thị thần.

Những người lính lùi lại, vẻ hoài nghi.

– Vào báo với Giáo chủ Thị thần ngay. – Rocher ra lệnh. – Giám đốc của CERN, ông Maximilian Kohler đã có mặt ở đây, và muốn gặp ngài ngay lập tức.

– Tuân lệnh. – Một người lính nhận lệnh, và lập tức chạy lên trước.

Những người lính còn lại vẫn đứng im. Họ chằm chằm nhìn Rocher, vẻ không hài lòng.

– Từ từ đã, thưa chỉ huy. Việc thông báo có khách vào tiếp kiến Giáo chủ Thị thần là của chúng tôi chứ.

Kohler không thèm dừng lại ông bấm nút, cho xe ngoặt hẳn sang một bên, tránh mấy người lính gác.

Mấy người cũng quay phắt lại và chạy theo chiếc xe lăn.

– Dừng lại đã, thưa ông!

Kohler chẳng ưa gì bọn họ. Thậm chí những người lính gác ưu tú nhất cũng không tránh khỏi cảm giác thương hại thông thường đối với những kẻ không may bị tàn tật. Nếu Kohler là người bình thường thì hẳn sẽ bị bọn họ tấn công ngay lập tức. Đã tàn tật thì còn được tích sự gì nữa, Kohler thầm nghĩ. Hay đúng hơn là người đời vẫn nghĩ thế.

Kohler biết thời gian không còn nhiều, và ông cần phải hoàn thành sứ mệnh của mình. Rất có thể đêm nay ông sẽ phải chết ở đây nhưng chẳng có gì đáng kể. Ông sẵn sàng trả giá bằng chính mạng sống của mình. Cả đời ông đã phải chịu đựng quá nhiều, và một người như Giáo chủ Thị thần Ventresca không được phép làm hỏng thành quả của ông.

– Thưa ông! – Những người lính chạy vượt lên trước. rồi đứng thành hàng ngang chắn trước chiếc xe lăn. – Ông phải dừng lại ngay! – Một người lính rút súng chĩa thẳng vào người Kohler.

Kohler dừng lại.

Rocher bước lên, vẻ hối lỗi:

– Xin lỗi ông Kohler. Chỉ chốc lát thôi ạ Không ai được phép vào phòng làm việc của Giáo hoàng mà không thông báo trước.

Nhìn sâu vào mắt viên đại tá, Kohler biết là không còn cách nào khác. Tốt thôi, ông thầm nghĩ. Chúng ta cùng đợi vậy.

Như thể những người lính này đã cố tình bắt Kohler phải dừng lại trước một cái gương lớn choán cả một mảng tường. Nhìn thấy hình ảnh méo mó dị dạng của mình, Kohler bất giác lùi lại.

Rồi ngay tức thì, cảm giác căm phẫn dồn nén bao lâu lại bừng bừng dâng lên, khiến ông thấy tràn đầy sức mạnh đối với kẻ thù của chính mình. Chính những kẻ này đã tước mất của ông sự uy nghiêm của một con người. Chính vì những kẻ này mà cả đời ông không một lần được gần gũi phụ nữ… và cũng chẳng một lần có thể đứng thẳng dậy để nhận những giải thưởng được trao tặng. Chân lý của các người là gì nào? Bằng chứng đâu? Một cuốn sách chỉ toàn những câu chuyện ngụ ngôn cổ lỗ sĩ ư? Những lời hứa hão về Phép màu nhiệm ư? Trong khi khoa học đang từng ngày mang lại biết bao điều kỳ diệu!

Kohler nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của chính bản thân mình. Đêm nay ta có thể chết trong bàn tay của tôn giáo, ông thầm nghĩ. Nhưng đây đâu phải là lần đầu.

Trong thoáng chốc, Kohler lại thấy mình là cậu bé 11 tuổi, nằm trên giường, trong biệt thự của cha mẹ tại Frankfurt. Tấm đệm trải giường hảo hạng nhất châu Âu dưới lưng cậu bé ướt sũng mồ hôi. Chú bé Max cảm giác như đang bị thiêu đốt, toàn thân đau như xé. Suốt hai ngày nay, cha mẹ vẫn quỳ bên giường và ra sức cầu nguyện. Trong góc phòng là ba người thầy thuốc giỏi nhất thành phố Frankfurt.

– Tôi khẩn thiết yêu cầu các vị suy nghĩ cho kỹ càng! – Một người lên tiếng. – Trông thằng bé kìa! Sốt cao thế kia cơ mà. Nó đang phải chịu đau đấy. Nguy cấp lắm rồi!

Chưa cần mẹ phải lên tiếng Max đã biết bà sẽ nói gì.

– Chúa sẽ che chở cho thằng bé!

Đúng thế, Max thầm nghĩ. Chúa sẽ che chở cho mình. Niềm tin mạnh mẽ của mẹ khiến chú thấy vững tâm. Chúa sẽ che chở cho mình.

Một giờ sau, Max cảm thấy như toàn thân đang bị nghiền nát, không còn đủ sức để khóc lóc, để hít thở nữa.

– Con ông bà bị đau quá. – Một vị thầy thuốc nói – Hãy để tôi làm dịu cơn đau cho thằng bé. Chỉ cần tiêm một mũi là sẽ…

– Không cần! – Thậm chí chẳng thèm ngước mắt lên, cha của Kohler gạt phắt, rồi lại tiếp tục cầu nguyện.

– Cha ơi, con xin cha! – Max muốn thét lên, – cha hãy đồng ý đi!

Nhưng tiếng kêu của cậu, bị một cơn ho dữ dội át đi. Một giờ sau, cơn đau càng tồi tệ hơn.

– Con trai ông bà có thể bị bại liệt đấy. – Một người thầy thuốc tỏ ra cáu kỉnh. – Thậm chí còn mất mạng ấy chứ! Thuốc thì có sẵn đây rồi!

Frau và Herr Kohler nhất định không đồng ý. Họ không tin vào y học. Các bác sĩ là ai mà dám can thiệp vào công việc của Chúa cơ chứ? Và hai người cứ ra sức cầu nguyện. Chúa đã ban cho họ thằng bé, hà cớ gì lại cướp nó đi cơ chứ? Mẹ của Max thì thầm vào tai chú, khuyên chú hãy can đảm. Bà nói rằng Người đang thử thách Max… giống như đã thử thách Abraham trong kinh thánh… để xem đức tin của cậu có mạnh mẽ không.

Max cố giữ niềm tin, nhưng cơn đau mỗi lúc một dữ dội thêm.

– Tôi không thể đứng nhìn cảnh này được nữa! – Cuối cùng một bác sĩ vừa nói vừa chạy khỏi phòng.

Đến bình minh, Max gần như đã bất tỉnh, toàn thân đau đớn.

Chúa Giê-su đâu rồi? Chú bé tự hỏi. Chúa không rủ lòng thương đối với mình sao? Dường như sự sống đang từ từ rút khỏi cơ thể bé nhỏ của cậu.

Mẹ đã ngủ thiếp đi, tay vẫn nắm chặt bàn tay cậu bé. Còn cha thì đứng bên cửa sổ, mắt trân trân nhìn lên trời, như thể đã bị thôi miên. Cha vẫn đang đọc kinh cầu nguyện.

Max thấy một bóng người tiến lại gần. Có phải là thiên thần không? Cậu bé gần như không còn nhìn thấy gì nữa, vì hai mắt đã sưng húp lên. Tai chú nghe thấy những lời thì thầm, của người, không phải của thiên thần. Giọng của một vị thầy thuốc… người đã có mặt trong phòng suốt hai ngày nay, đã ra sức thuyết phục cha mẹ cho Max dùng loại thuốc mới nhập về từ Anh quốc.

– Nếu không làm thế này thì ta sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân mình. – Người thầy thuốc nói khẽ, rồi nhẹ nhàng nhấc cánh tay gầy guộc của Max. – Đáng ra ta phải làm thế này từ lâu rồi.

Max cảm thấy một mũi kim xuyên vào da thịt – chẳng thấm tháp vào đâu so với những đau đớn khủng khiếp chú đang phải trải qua.

Rồi vị thầy thuốc gói ghém dụng cụ. Trước khi ra về, ông còn đặt một bàn tay lên trán cậu bé.

– Liều thuốc này sẽ cứu được mạng sống của cháu. Ta tin vào sức mạnh của y học.

Chỉ mấy phút sau, Max cảm thấy một luồng hơi ấm kỳ diệu chạy khắp các huyết mạch, xoa dịu cảm giác đau đớn. Chú bé ngủ thiếp đi, giấc ngủ đầu tiên sau mấy ngày vật vã.

Khi Kohler dứt cơn sốt, cha mẹ sung sướng khẳng định rằng đó chính là phép màu nhiệm của Chúa, để rồi lại phải thất vọng khi nhận ra cậu bé đã trở thành tàn tật. Kohler được đặt lên xe lăn, đưa đến nhà thờ.

– Nhờ có phép màu của Chúa nên cậu bé này mới có thể vượt qua được cái chết. – Linh mục nói.

Max chỉ lắng nghe, không nói gì.

– Nhưng con của chúng con không đi lại được nữa rồi! – Frau Kohler chảy nước mắt nói.

Linh mục buồn bã gật đầu đáp:

– Phải. Có lẽ Người đã trừng phạt thằng bé này vì thiếu đức tin.

– Thưa ông Kohler. – Người lính gác ban nãy chạy vượt lên đã quay lại. – Giáo chủ Thị thần đã đồng ý tiếp ông.

Miệng làu bàu, Kohler lập tức di chuyển dọc hành lang.

– Ngài tỏ ra ngạc nhiên về cuộc viếng thăm của ông. – Người lính nói.

– Rõ rồi. – Kohler đáp. – Tôi muốn được gặp riêng ngài.

– Không được đâu. Người lính gác trả lời. – Không ai được phép…

– Trung uý! – Rocher lập tức ngắt lời – Cuộc gặp sẽ như ý ông Kohler.

Người lính tròn mắt nhìn chỉ huy, vẻ đầy hoài nghi.

Trước cửa phòng làm việc của Giáo hoàng, Rocher đồng ý cho những người lính gác làm thủ tục an ninh trước khi Kohler vào trong phòng. Thiết bị dò kim loại trên tay họ gần như bị vô hiệu hoá hoàn toàn bởi những thiết bị điện tử gắn nhằng nhịt trên xe lăn của Kohler. Những người lính cũng bật máy lên, nhưng vì thương hại thân hình què quặt cửa ông nên chỉ rà soát chiếu lệ.

Họ không phát hiện được khẩu súng lục giấu dưới ghế ngồi, cũng chẳng tìm thấy vật kia… Thứ sẽ đóng dấu chấm hết một cách hoàn hảo cho chuỗi sự kiện dày đặc trong buổi tối nay.

Khi Kohler vào phòng, Giáo chú Thị thần đang quỳ bên lò sưởi để cầu nguyện. Ngài không quay sang nhìn ông.

– Ông Kohler đấy à? – Giáo chủ Thị thần nói – Ông đến đây để biến ta thành một con chiên tử vì đạo phải không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN