Thiên Thần Và Ác Quỷ - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Thiên Thần Và Ác Quỷ


Chương 23


Kohler sững sờ nhìn căn buồng huỷ diệt, những gì vừa được chứng kiến khiến ông ta kinh ngạc đến tột độ. Robert Langdon đứng ngay cạnh đó, còn kinh ngạc hơn thế.

– Tôi muốn được nhìn mặt cha tôi, – Vittoria yêu cầu. – Tôi đã cho các ông xem phòng thí nghiệm, bây giờ tôi muốn được trông thấy cha tôi.

Kohler chậm chạp quay lại, rõ ràng là không nghe thấy những lời nói vừa rồi của cô gái.

– Sao hai cha con lại phải đợi lâu như vậy, Vittoria? Đáng nhẽ phải lập tức thông báo với tôi về phát minh này chứ?

Vittoria chằm chằm nhìn ông ta. Ông mới nghe bao nhiêu lí do đây?

– Thưa giám đốc, chúng ta sẽ nói chuyện này sau. Còn ngay bây giờ tôi muốn được nhìn thấy cha tôi.

– Cô biết công nghệ này có ý nghĩa thế nào không?

– Dĩ nhiên là có chứ, – Vittoria đối đáp. – Lợi nhuận cho CERN. Nhiều lắm. Bây giờ tôi muốn…

– Đó có phải là lí do thật không? – Kohler lục vấn, rõ ràng muốn tìm nguyên nhân thực sự. – Bởi vì cô sợ ban giám đốc sẽ bỏ phiếu không cấp phép cho công trình này chứ gì?

– Công trình này cần được cấp phép. – Vittoria đáp ngay, dù biết rằng Kohler đang cố tình lôi cô vào cuộc tranh luận này. – Phản vật chất là một công nghệ quan trọng. Nhưng cũng rất nguy hiểm. Cha tôi và tôi muốn có thêm thời gian hoàn thiện các quy trình để cho nó trở nên an toàn.

– Nói cách khác, cả hai không tin rằng ban giám đốc sẽ đặt sự thận trọng của khoa học lên trên thói hám lợi?

Vittoria ngạc nhiên trước vẻ lạnh lùng trong giọng nói của Kohler.

– Cũng còn vài vấn đề khác nữa, – cô nói – Cha tôi muốn có thời gian để giới thiệu phản chất với một cách thức phù hợp.

– Nghĩa là gì?

Thế ông hiểu ý tôi nói là gì?

– Vật chất được tạo từ năng lượng? Chẳng lẽ từ hư vô? Trên thực tế nó là bằng chứng cho thấy học thuyết cho rằng vạn vật đều do Chúa tạo ra là có cơ sở về mặt khoa học.

– Vì vậy ông ấy không muốn những hàm ý tôn giáo của phát minh này bị nhấn chìm trước sự tấn công dữ dội của quá trình thương mại hoá chứ gì?

– Trong chừng mực nào đó thì đúng là như vậy.

– Thế còn cô?

Điều mỉa mai là ở chỗ mối quan tâm của Vittoria lại gần như hoàn toàn ngược lại. Thương mại hoá luôn là mấu chốt cho sự thành công của bất cứ nguồn năng lượng mới nào. Mặc dù Công nghệ phản vật chất ẩn chứa nhiều tiềm năng vì nó sản sinh ra một nguồn năng lượng hữu ích mà không gây ô nhiễm – nhúng nếu được công bố quá sớm, nó có nguy cơ bị các chính trị gia gièm pha, và có thể thất bại như năng lượng hạt nhân và năng lượng mặt trời. Người ta phổ biến năng lượng hạt nhân trước khi nó được đảm bảo an toàn, nên đã có nhiều vụ tai nạn. Người ta công bố năng lượng mặt trời trước khi nó được đảm bảo hiệu quả nên nhiều người bị tổn hao tiền bạc. Cả hai công nghệ này đã lần lượt chịu nhiều tai tiếng, và cuối cùng chết yểu.

– Mối quan tâm của tôi, – Vittoria nói, – Không cao cả như khát vọng hợp nhất khoa học và tôn giáo.

– Môi trường, – Kohler đánh bạo khẳng định.

– Nguồn năng lượng vô hạn. Không bao giờ cạn kiệt. Không ô nhiễm. Không phóng xạ. Công nghệ phản vật chất sẽ là cứu cánh cho toàn bộ hành tinh của chúng ta.

– Và cũng sẽ huỷ diệt nó. – Kohler châm chọc. – Còn phụ thuộc vào việc ai sử dụng nó và vì mục đích gì. – Vittoria cảm giác hơi lạnh đang toả ra từ thân hình què quặt của Kohler. – Còn ai biết chuyện này nữa không?, – Ông ta hỏi.

– Không. – Vittoria nói – Tôi chỉ nói với các ông điều đó.

– Vậy theo cô thì tại sao cha cô lại bị sát hại?

Toàn thân Vittoria co cứng lại:

– Tôi không biết. Cha tôi có kẻ thù ở CERN, ông biết rồi đấy, nhưng cũng rất có thể phản vật chất không phải là lý do của vụ việc này. Hai cha con tôi đã thề giữ kín công trình này trong vài tháng nữa, cho đến khi sẵn sàng.

– Và cô có chắc là cha cô không vi phạm lời thề không?

Vittoria như sắp phát điên đến nơi:

– Có những lời thề khác còn lớn lao hơn nhiều, và cha tôi không phải là kẻ bội ước?

– Thế cô không nói cho ai biết đấy chứ?

– Đương nhiên là không!

Kohler thở hắt ra. Ông ta ngừng lời, như thể đang lựa chọn từ ngữ cho thích hợp.

– Giả sử có người đã biết về phát kiến này. Vớ giả sử kẻ đó đã vào được phòng thí nghiệm này. Theo cô thì hắn muốn tìm kiếm cái gì? Cha cô có ghi chép lại gì ở đây không? Tài liệu về quá trình thí nghiệm ấy?

– Thưa giám đốc, tôi đã rất kiên nhẫn và muốn nghe câu trả lời ngay bây giờ. Ông cứ nghĩ mãi đến khả năng có người đột nhập làm gì. Ông nhìn thấy máy quét võng mạc rồi đấy. Cha tôi rất thận trọng về mặt an ninh và bảo mật.

– Tôi đùa ấy mà. – Kohler ngắt lời khiến cô giật mình. – Thế có bị mất gì không?

– Tôi không biết,, Vittoria giận dữ đảo mắt khắp phòng. Tất cả các mẫu vật vẫn còn đầy đủ. Khu vực làm việc của cha cô vẫn có vẻ ngăn nắp. – Chẳng có ai vào đây cả. – Cô tuyên bố. – Mọi thứ ở trên này vẫn ổn.

Kohler ngạc nhiên:

– Ở trên này?

Vittoria nói theo bản năng:

– Vâng. Đây là phòng thí nghiệm bên trên.

– Cô còn dùng cả phòng thí nghiệm bên dưới?

– Để lưu trữ.

Kohler trợn mắt nhìn cô gái, rồi lại ho rũ rượi. cô dùng phòng Haz-mat để cất giữ ư? Cất giữ cái gì vậy?

– Vật chất nguy hiểm (Haz-mat) chứ còn gì nữa! – Vittoria không còn bình tĩnh được nữa. – Phản vật chất.

Kohler dùng tay đu người lên thành xe lăn.

– Còn có các mẫu vật khác nữa ư? Sao cô không nói cho tôi biết chuyện chết tiệt này luôn đi!

– Lúc nãy tôi đã định nói rồi, – Vittoria đốp lại. – Nhưng ông có cho tôi cơ hội đâu!

– Chúng ta phải kiểm tra những mẫu vật đó ngay bây giờ! – Kohler nói.

– Một mẫu vật thôi. – Vittoria chữa lại. – Chỉ có một mẫu vật duy nhất. Không sao đâu. Không ai có thể…

– Chỉ một thôi ư? – Kohler ngập ngừng. – Sao không để nó ở trên này?

– Cha tôi muốn đặt nó dưới nền đá để đề phòng. Nó lớn hơn những mẫu vật kia.

Những ánh mắt đầy lo ngại mà Kohler và Langdon trao đổi cho nhau không qua nổi cặp mắt của Vittoria. Kohler lại ngước lên nhìn Vittoria.

– Hai người đã tạo ra một mẫu vật lớn hơn 500 nanogram sao?

– Việc này là rất cần thiết. – Vittoria biện bạch. – Cần phải chứng minh rằng phản vật chất mang lại hiệu quả sử dụng cao hơn chi phí để tạo ra nó.

Vittoria biết rằng vấn đề then chốt đối với bất kỳ nguồn năng lượng mới nào cũng là mối tương quan giữa chi phí sản xuất và hiệu quả sử dụng – phải chi ra bao nhiêu tiền để có được nguồn năng lượng đó. Xây cả một giàn khoan chỉ để thu về một thùng dầu duy nhất thì dĩ nhiên là phải chịu lỗ. Tuy nhiên, vẫn với giàn khoan đó, nếu chỉ cần thêm một khoản chi nhỏ mà khai thác được hàng triệu thùng dầu thì mới gọi là kinh doanh. Phản vật chất cũng vậy. Bắn phá hạt cơ bản trong một đường ống điện từ dài 16 dặm chỉ để tạo ra một mẫu phản vật chất bé tí tẹo thì chẳng mang lại ích lợi gì. Để chứng minh rằng phản vật chất có hiệu quả và để đảm bảo rằng nó sẽ tồn tại được cần phải tạo ra những mẫu lớn hơn rất nhiều.

Cha của Vittoria đã rất lưỡng lự về vấn đề tạo ra mẫu vật lớn, nhưng Vittoria đã hối thúc ông. Cô lập luận rằng nếu muốn phản vật chất được xem trọng thì phải chứng minh được hai điều.

Trước hết, phải tạo được hiệu quả và giảm chi phí. Thứ hai là những mẫu vật này phải có chỗ lưu giữ an toàn. Cuối cùng thì cô gái đã thắng, và cha cô đã từ bỏ những lý lẽ của chính mình. Tuy nhiên, bảo mật và quyền tiếp cận là hai yếu tố cực kỳ quan trọng. Cha cô kiên quyết yêu cầu phải lưu giữ phản vật chất trong Haz-mat – một hốc đá granit nhỏ nằm cách mặt đất 22,5 mét. Mẫu vật này là điều bí mật của hai cha con. Và cũng chỉ hai cha con tiếp cận được nó.

– Cô Vittoria, – Kohler nói tiếp, giọng căng thẳng. – Mẫu vật hai cha con cô tạo ra lớn đến mức nào?

Vittoria cảm thấy trong lòng dâng trào một niềm hoan hỉ pha chút giễu cợt. Cô gái biết rằng kể cả Maximilian Kohler vĩ đại cũng sẽ bị chấn động trước khối lượng này. Cô gái mường tượng trong đầu hộp vật chất ở tầng dưới. Thật khó tin. Nó đang lơ lửng bên trong bẫy, có thể dễ dàng quan sát bằng mắt thường, một khối phản vật chất hình cầu nhỏ đang nhảy múa. Không phải một đốm bụi siêu nhỏ, mà là một giọt to bằng con ốc vặn.

Vittoria hít một hơi dài.

– Chẵn một phần tư gram!

Mặt Kohler cắt không còn giọt máu.

– Cái gì? – Ông ta ho sù sụ.

– 0,25 gram? Nó tương đương với… gần 5 kiloton!

Kiloton. Vittoria ghét cách dùng từ đó. Cha cô và cô không bao giờ dùng đơn vị đo ấy. Một kiloton bằng khoảng một tấn khối thuốc nổ TNT. Kiloton là đơn vị đo sức mạnh của vũ khí. Một lượng chất nổ. Sức mạnh huỷ diệt. Vittoria và cha chỉ dùng Volt và Jun – những đơn vị mà người ta vẫn dùng để đo nguồn năng lượng hữu ích.

– Trên lý thuyết thì lượng phản vật chất đó đủ để làm cho mọi thứ trong vòng bán kính gần 800 mét chảy hết ra! – Kohler thốt lên.

– Đúng, nó sẽ ngay lập tức huỷ diệt mọi thứ, – Vittoria đối đáp. – Đó là việc chưa một ai dám làm!

– Trừ những kẻ hoàn toàn không có chút hiểu biết nào. Nhỡ ra nguồn điện bị ngắt thì sao! – Kohler bắt đầu tiến về phía thang máy.

– Đó là lí do tại sao cha tôi cất nó ở Haz-mat bằng nguồn điện dự phòng và hệ thống an ninh vô cùng rườm rà.

Kohler quay đầu lại, vẻ đầy hy vọng:

– Cô có dùng hệ thống an ninh tăng cường cho Haz-mat không?

– Có. Máy quét võng mạc lần hai.

Kohler chỉ thét lên hai câu cộc lốc:

– Xuống dưới. Ngay bây giờ.

Chiếc thang máy chở hàng lao xuống như một tảng đá đang rơi tự do.

Họ đi tới căn phòng cách mặt đất 22,5 mét.

Vittoria biết chắc chắn rằng hai người đàn ông kia đang cảm thấy sợ hãi khi chiếc thang máy xuống sâu hơn. Khuôn mặt vốn thường vô cảm của Kohler như căng ra. Tôi hiểu, Vittoria nghĩ, mẫu vật này quá lớn, nhưng chúng tôi đã rất thận trọng…

Họ đã xuống tới nơi.

Cánh cửa thang máy mở ra, và Vittoria dẫn hai người đàn ông vào dãy hành lang sáng mờ. Cuối hành lang là một cánh cửa thép khổng lồ. HAZ-MAT. Thiết bị quét võng mạc nằm ngay bên cửa giống như ở trên tầng. Cô gái tiến đến gần, rồi cẩn thận đưa mắt quét qua ống kính.

Vittoria lùi lại. Có điều gì đó bất thường. Ống kính vốn trong suốt nay… bê bết một thứ gì trông giống như… máu. Vẻ bối rối, cô quay sang nhìn hai người đàn ông, nhưng chỉ thấy những khuôn mặt trắng bệch. Cả hai mặt cắt không còn giọt máu, và đều đang nhìn xuống sàn nhà, ngay dưới chân Vittoria.

Cô gái đưa mắt nhìn theo họ… nhìn xuống sàn.

– Đừng! – Langdon kêu lên, vội đỡ lấy cô gái. Nhưng đã quá muộn.

Vittoria nhìn trân trân vào vật thể trên sàn nhà. Nó hoàn toàn xa lạ, nhưng cũng vô cùng thân thuộc.

Chỉ trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Vittoria đã hiểu ra và kinh hoàng đến tột độ. Dưới sàn nhà là một nhãn cầu đang trừng trừng nhìn cô, nó đã bị vứt bỏ như một mẩu rác. Màu lam nhat này thì dù có ở đâu cô gái cũng nhận ra ngay.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN