Thiên Thu - Mộng Khê Thạch - Chương 24
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
152


Thiên Thu - Mộng Khê Thạch


Chương 24


Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Đi vào là tiểu nhị của khách điếm, trong tay hắn bưng một chén canh.

“Công tử, đây là thuốc nấu theo phương thuốc của ngài, nhà bếp còn làm thêm chút hạt sen cùng điểm tâm ngọt. Hai vị trước tiên ăn chút lót dạ, đợi đến giờ cơm sẽ có thức ăn khác đưa tới.”

Bốc thuốc sắc thuốc vốn là việc của hiệu thuốc, không biết sao Yến Vô Sư lại cho thêm tiền, tiền bay đầy trời, khách điếm tự nhiên cho rằng hắn là thần tài, chăm chút hầu hạ, nịnh hót tưng bừng.

Yến Vô Sư nhận lấy chén thuốc, nói với Thẩm Kiều: “Thương thế của ngươi còn cần điều dưỡng, phối hợp với uống thuốc sẽ có hiệu quả hơn, nào, ta đút cho ngươi.”

Thẩm Kiều: “…”

Tiểu nhị: “….”

Lời nói ôn nhu như nước kia lại từ một người thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo tự phụ thốt ra, nhìn thế nào cũng thấy không khỏe, tiểu nhị không biết hai người họ vừa rồi còn giao phong một hồi trong phòng, chỉ nghe thấy ngữ khí ôn nhu nhẹ nhàng như nổi trên mặt nước này, hắn cũng đã ngây ngẩn.

Vị công tử kia nhìn qua có chút ốm yếu, như dù sao cũng vẫn là nam tử mà, chẳng lẽ… Hai người này đoạn tụ?

Tiểu nhị không khỏi rùng mình lạnh lẽo.

Thẩm Kiều thực sự sợ Yến Vô Sư, không biết hắn lại nghĩ ra cái trò mới gì.

Rõ ràng vừa rồi còn muốn dùng mị thuật của Ma môn dụ hắn nói ra ác niệm trong lòng, một khắc sau ở trước mặt người ngoài liền thay đổi ngay lập tức, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, làm cho người ta nhìn mà than thở.

Yến Vô Sư không quan tâm phản ứng của hai người, chuyên chú nhìn chằm chằm Thẩm Kiều, ngữ khí cũng ôn nhu hơn mấy phần: “Đừng sợ, thuốc ta thổi nguội rồi, không nóng.”

Thẩm Kiều gian nan phun ra hai chữ: “Yến tông…”

Miệng lập tức bị nhét vào một thìa canh, thoáng chốc nước thuốc đắng chát tràn đầy miệng, khiến hắn rốt cục cũng không rảnh nói chuyện, không thể không đem nước thuốc nuốt xuống trước đã. Yến Vô Sư một muỗng lại tiếp một muỗng, đảo mắt đã đút hết bát thuốc, ánh mắt chuyên chú trong vắt, sắc mặt nhu hòa mang theo ý cười, tựa như đang nhìn một đồ vật mà y cực kỳ yêu thích.

Thẩm Kiều không thấy được vẻ mặt của Yến Vô Sư nhưng tiểu nhị lại thấy được. Hắn chỉ cảm thấy tóc gáy của mình từng chiếc từng chiếc đều dựng ngược cả lên, thầm nghĩ nếu mình tiếp tục đứng đây nữa, cái vị công tử đoạn tụ này ngay cả mình cũng coi trọng, đến lúc đó nói với ông chủ muốn mang mình theo, vậy không phải toi rồi sao!

Vì vậy nhanh chóng hạ đồ ăn xuống, cười bồi một tiếng: “Hai bị mời chậm rãi dùng, tiểu nhân lui xuống trước, ngài có gì cần dặn dò cứ rung chuông là được!”

Yến Vô Sư a một tiếng, cũng không quay đầu lại. Tiểu nhị thở ra một hơi, lau một đầu mồ hôi lạnh trên trán, lòng bàn chân như bôi dầu nhanh chóng chuồn thẳng.

Người vừa đi, Yến Vô Sư liền đem bát nhét vào trong tay Thẩm Kiều: “Tự uống đi.”

Thẩm Kiều: “…..”

Chén thuốc này bên trong đều là dược liệu dưỡng khí bổ máu, cái này hắn đoán được, nhưng với thái độ thay đổi quá mức quỷ dị của Yến Vô Sư, hắn không khỏi hỏi: “Yến tông chủ, thân phận tiểu nhị kia có phải có gì kỳ quái không?”

Yến Vô Sư: “Không có.”

Thẩm Kiều: “Vậy tại sao…”

Yến Vô Sư bỗng nhiên nở nụ cười: “Sao vậy, ngươi bị đút nghiện, còn muốn bản tọa đút nốt nửa bát còn lại cho ngươi?”

Thẩm Kiều: “….”

Yến Vô Sư nhấc cằm hắn lên: “Thật ra nhìn qua dung mạo của ngươi cũng không tệ. Đệ tử trong tam tông Thánh môn có rất nhiều người luyện mị thuật, dung mạo cũng không kém. Nếu không phải ngươi suốt ngày mang vẻ bệnh tật, nhìn lại so với bọn họ cũng cao hơn một bậc.”

Nếu đã bị thương nặng, tùy người ta làm gì cũng mặc kệ vậy, dù sao hắn cũng không có lực phản kháng. Lúc này tỉnh táo rồi, Thẩm Kiều không nhịn được mà ngửa đầu ra sau, thuận tiện hất tay của Yến Vô Sư ra.

Người sau cũng thuận thế buông tay, không có miễn cưỡng hắn.

“Ngươi đã từng nghe qua da chén chưa?” Yến Vô Sư hỏi.

“Đó là cái gì?” Ngữ khí của đối phương quá mức đứng đắn, Thẩm Kiều không chút nghi ngờ hỏi lại.

Yến Vô Sư cười nói: “Kỹ nữ trong quán thường miệng đối miệng uy rượu cho khách nhân, cái đó gọi là da chén, nếu ngươi cũng muốn bản tọa mớm thuốc cho ngươi như vậy, cũng không phải là không thể.”

Thẩm Kiều là chính nhân quân tử, từ trước đến nay đều giữ mình trong sạch, thanh tâm quả dục, chưa từng nghe qua lời đùa giỡn như vậy, lúc này liền mím chặt môi không nói lời nào, trên khuôn mặt tái nhợt khó tránh khỏi có chút hồng lên, đó cũng không phải ngượng ngùng, mà là tức giận.

Yến Vô Sư trêu đùa xong, thấy vẻ mặt của hắn biến hóa như vậy liền cười ha ha, giống như cảm thấy rất thú vị.

Sắc mặt Thẩm Kiều có chút tái nhợt.

Sau lần đó, Yến Vô Sư cũng không biết trúng gió thế nào, giống như trêu đùa Thẩm Kiều thành nghiện, luôn thích ở trước mặt người khác diễn trò để xem các loại sắc mặt của hắn.

Thẩm Kiều tính nết tốt, tâm chí cũng kiên định, sau vài lần như vậy, đối với các loại dâm ngôn đãng ngữ, đánh giá cay nghiệt đã có thể làm được vẻ mặt nghe không biến sắc. Yến Vô Sư không những không cảm thấy vô vị, trái lại còn làm mạnh hơn, giống như nhất định phải đem ranh giới cuối cùng của hắn thử ra đến hết.

Cũng may tuy nói là cùng đồng hành, nhưng Yến Vô Sư cũng không có ngăn cản tự do của Thẩm Kiều. Đương nhiên bây giờ Thẩm Kiều đi đâu cũng đều không tiện, đại đa số thời gian đều ở trong phòng, ngồi bên cửa sổ nghe tiếng mưa rơi cùng tiếng lá cây xào xạc, không gây thêm phiền phức cho bất kỳ ai.

Tuy nhiên cũng có lúc ngoại lệ, khách điếm này khá lớn có thể nói quy mô đứng số một số hai thành Dĩnh Châu này, khách vãng lai ra vào đông đảo, không thiếu những thương nhân quan chức, là nơi thu thập tin tức tốt nhất. Yến Vô Sư chọn nơi này, đương nhiên không đơn thuần là bởi vì nơi này là khách điếm có thể nhìn được khung cảnh toàn thành.

Lúc này tại dịch quán của khách điếm sớm đã chia phòng thành từng khu, phòng riêng cũng chia làm khu gian lớn và khu gian nhỏ. Khu gian phòng nhỏ là để mấy người thuê để làm nơi đàm luận chuyện tư mật, gian phòng lớn là nơi để khách sạn thu hút sinh ý, hấp dẫn khách nhân tới cửa, nên đem mấy phòng riêng khá lớn dựa theo sĩ nông công thương mà trang trí thành từng loại.

Nếu là thương nhân, có thể chủ động yêu cầu ngồi vào gian phòng riêng cho thương nhân, mọi người coi như lúc trước không quen biết, ăn xong một bữa cơm, nói không chừng liền trở thành quen biết, còn có thể nhân cơ hội mở rộng quan hệ, đàm luận chút chuyện buôn bán, có thể vẹn toàn cả đôi bên. Kẻ sĩ, người giang hồ cũng vậy, đương nhiên cũng có thương nhân nói mình là kẻ sĩ, nhất định phải đi vào gian phòng riêng của kẻ sĩ để tham gia trò vui, kết cục phần lớn đều khiến người ta khinh thường. Người bình thường cũng sẽ không muốn đi vào để rồi mất mặt như vậy.

Yến Vô Sư vốn là nhóm người giang hồ, nhưng hắn cũng có một thân phận khác. Dĩnh Châu đã là trong biên cảnh của Bắc Chu, nếu như hắn đưa chức quan thiếu sư của thái tử ra, sợ là quan chức toàn thành Dĩnh Châu này đều phải tiến đến xu mịnh. Nhưng hắn cố tình cả hai bên đều không chọn, lại chọn cái phòng riêng dành cho thương nhân, mang theo Thẩm Kiều đi vào.

Thẩm Kiều bây giờ cũng đã quen ở trong bóng tối, có Yến Vô Sư đi trước dẫn đường, hắn chống gậy trúc chậm rãi bước theo cũng không cần người dìu. Nhưng Yến Vô Sư lại cố tính muốn nắm chặt cổ tay hắn, bộ dạng thân mật, đưa tới không biết bao nhiêu cái liếc mắt. Thẩm Kiều không thể rút tay khỏi tay đối phương, cũng chỉ có thể buông xuôi bỏ mặc.

Từ lúc đến thành Dĩnh Châu này, chỗ nào có người ngoài, Yến Vô Sư liền đối xử với Thẩm Kiều cực kỳ ôn nhu.

Người ngoài không biết nội tình, nhìn hai người, đặc biệt là ánh mắt nhìn Thẩm Kiều đều vô cùng ái muội, nghiễm nhiên đem Thẩm Kiều coi thành một tên nam sủng có chút diện mạo, chỉ là chưa từng nhìn thấy một nam sủng nào lại là người mù mà thôi. Lúc này nhìn thấy hai người đi vào, đều cảm thấy kỳ lạ, thú vị, hai mắt nhìn chằm chằm vào Thẩm Kiều.

Hai người ngồi xuống, dùng chung một bàn. Yến Vô Sư từ chối tiểu nhị tiến đến, tự mình dọn bát đũa cho Thẩm Kiều, sau đó cầm lấy tay hắn, nói từng cái cho hắn biết trước mắt  bên trong cái đĩa nào chứa loại món ăn gì, bộ dạng săn sóc, chỉ sợ nếu đệ tử Hoán Nguyệt tông ở đây, cũng không dám cho rằng đó là Yến Vô Sư.

Đổi lại là mấy ngày trước, sợ là cả người Thẩm Kiều đều cảm thấy không dễ chịu, mà cái thứ nổi da gà này, lâu dần rồi cũng quen. Hắn mặt không biến sắc nhận lấy đũa, nói một tiếng cám ơn, sau đó cúi đầu chậm rãi ăn.

Mọi người thấy bọn họ không coi ai ra gì, dần dần cũng cảm thấy vô vị, chỉ là khó tránh khỏi oán thầm hai câu trong lòng, sau đó liền chuyển về đề tài ban đầu.

Ở đây đều là thương nhân vào nam ra bắc, vốn không nhất định quen biết lẫn nhau. Mà ở trong cùng đại sảnh này dùng bữa, liền cố gắng làm quen, kết giao với người có cùng tư tưởng. Huống hồ thương nhân trời sinh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, không đến mấy câu, không khí đã trở nên thân thiện.

Có người nói: “Nghe nói Chu chủ có ý định xuôi nam phạt Trần, việc này rốt cục là thật hay giả? Vị nhân huynh nào tin tức linh thông, kính xin vui lòng chỉ giáo. Tiểu đệ những năm này nhiều lần vào nam ra bắc, cũng có thể sớm chút chuẩn bị, miễn cho lúc đó mất hàng hóa là chuyện nhỏ, mất tính mạng mới là chuyện lớn a!”

Không ít người nghe thấy lời này của hắn, liền lập tức lên tiếng phụ họa “Đúng vậy đúng vậy.”

Cũng có người hỏi hắn: “Từ nhị lang, tin tức này của ngươi là nghe được từ đâu?”

Từ nhị lang nói: “Nghe thân thích của ta nói a. Hắn đang làm tạp dịch ở phủ sứ quân, chắc tin tức không có giả.”

Người còn lại cũng nói: “Ta cũng nghe nói, việc này tám chín phần là thật. Các ngươi nghĩ xem, từ lúc triều Chu có bệ hạ đăng cơ đến nay, vị bệ hạ kia hùng tâm bừng bừng, chăm lo việc nước, bây giờ phía nam giàu có sung túc. Trần quốc diện tích rộng lớn, nếu Chu đế có lòng thống nhất giang sơn, nhất định phải đánh hạ Trần quốc trước!”

“Ta thấy không đúng!” Lập tức có người phản bác, “Hai năm trước khi tiến công Bắc phạt, Trần triều còn liên thủ với Chu quốc kháng Tề mà. Bây giờ mới qua bao lâu, triều Chu không lẽ không thèm để ý đến tình nghĩa liên minh, đến mức hướng về Trần chiếm đóng. Nếu thật sự như vậy, không khỏi có chút bất nhân, khiến người trong thiên hạ khinh thường a!”

“Ha! Lời này nói thật buồn cười, có gì mà bất nhân cơ chứ! Chúng ta buôn bán còn phải cân nhắc lợi nhuận có đủ hay không, nhân nghĩa đáng giá mấy đồng chứ, có thể ăn được sao?”

Mọi người mồm năm miệng mười, chỉ chốc lát đã ầm ĩ lên, Từ nhị lang nhanh chóng đi lên hòa giải: “Chớ nóng, chớ nóng! Chúng ta buôn bán, cần nhất là hòa khí phát tài, mấy chuyện quốc gia đại sự đó, để mấy đại nhân vật kia suy nghĩ, quan hệ gì với chúng ta đâu? Cái chúng ta cần quan tâm, bất quá cũng chỉ là nơi nào có đánh nhau, rốt cục có đánh được hay không!”

Bị lời này của hắn cắt ngang, bầu không khí huyên náo có chút nóng nảy lúc này mới hòa hoãn lại. Hai người vốn đang tranh luận cũng có chút ngượng ngùng, lại tiếp tục ngồi xuống uống rượu dùng bữa.

Trong bữa cơm có một nam tử mặc khinh bào noãn đái, tướng mạo có chút giống người phía Nam, lúc trước chưa từng mở miệng nói chuyện, lúc này rốt cục lên tiếng: “Theo ta thấy, suy đoán của các ngươi đều không đúng, Chu chủ nếu như muốn dụng binh với bên ngoài, lựa chọn đầu tiên nhất định không phải là triều Trần. Nếu như muốn tới Trần quốc làm ăn, thời gian này tạm thời không đáng lo.”

Người bên ngoài hỏi: “Vậy là sao?”

Hắn nói: “Quả hồng mềm dễ bóp, so với việc hướng về Trần, đương nhiên Tề quốc còn là quả hồng dễ nắm hơn nhiều. Nếu không phải Tề quốc, vậy chỉ có thể là Đột Quyết, nói tóm lại, trước mắt mà nói, Chu chủ sẽ không vội vàng dụng binh đối với Trần quốc.”

Thẩm Kiều cũng thả đũa trúc trong tay xuống, sống lưng thẳng tắp, lộ ra thần sắc chuyên chú lắng nghe.

Lúc trước tuy là tôn sư một phái, người chấp chưởng toàn bộ Đạo môn, nhưng Huyền Đô Sơn đóng cửa không nhìn đời, nên hắn cũng không có quan tâm nghe ngóng gì, hiểu biết tự nhiên có hạn, kém xa những thương nhân đã từng vào nam ra bắc này nhiều. Những khuyết điểm đó từ sau khi hắn bước chân vào đời đã từ từ bộc lộ ra. Từ trong lòng mình, hắn hiểu rất rõ, cho nên mỗi khi nghe thấy có người đàm luận đại thế thiên hạ, hắn đều cố gắng nghe thật nghiêm túc.

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu kịch trường:

Thẩm Kiều.

1 phút trước đến từ Đại Chu WIFI

Nếu như một người lúc có mặt người khác và không có mặt biểu hiện ra hai loại thái độ khác hẳn nhau với ngươi, có người thì thân mật, không người lại lạnh lùng, như vậy rốt cục hắn muốn cái gì? Gấp, online chờ tin! (P/s: Chúng ta không phải quan hệ bằng hữu)

1 Chia sẻ 7 bình luận 16 like

Bình luận triển khai +

Mộng xuân không tỉnh

Máy chủ xin nói rõ một chút.

Bánh bao thịt 2.0 bản update tiểu thang bao:

Ta cảm thấy có khả năng hắn muốn thổ lộ với ngươi, nhưng lại ngại ngùng đi?

Thẩm Kiều trả lời Bánh bao thịt 2.0 bản update tiểu thang bao: Suy đoán loại này của ngươi không thành lập được, hơn nữa tốt nhất vĩnh viễn đừng thành lập (⊙﹏⊙)b

Hân Hân

Máy chủ, ta cũng cảm thấy có khả năng hắn muốn theo đuổi ngươi, cho nên cố ý để người khác hiểu lầm a.

Thẩm Kiều trả lời Hân Hân: Ta cảm thấy các ngươi đều quá ngây thơ rồi…

Yến Vô Sư

Hì hì

Thẩm Kiều trả lời Yến Vô Sư: Không phải ta cho ngươi vào danh sách đen rồi sao?!

Yến Vô Sư trả lời Thẩm Kiều: Ha ha

Thẩm Kiều trả lời Yến Vô Sư: …

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN