Thiên Thu - Mộng Khê Thạch - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Thiên Thu - Mộng Khê Thạch


Chương 26


Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Tuy rằng bị y kéo xuống nước nhưng nếu không có sự quấy rối của Yến Vô Sư, Thẩm Kiều cũng muốn gặp gỡ Tạ Tương.

Chỉ bằng những phân tích thế cục vừa rồi mà đối phương nói trong sảnh, đã có thể thấy hắn tuyệt đối không phải hạng người mạnh miệng.

Thẩm Kiều: “Vừa rồi có nghe công tử đưa ra cao kiến, tại hạ cảm thấy rất như được gột rửa vậy, không biết có thể may mắn thỉnh giáo nhiều hơn?”

Không ai là không thích nghe tán dương, cho dù Tạ Tương không có cảm tình với Thẩm Kiều, nghe những lời này, cũng không tiện thể hiện thái độ. Chỉ là hắn vốn mong đợi có thể đánh một trận với Yến Vô Sư, giờ đổi thảnh một Thẩm Kiều vô danh tiểu tốt, không biết là thua hay thắng cũng đều tổn hại đến thanh danh của mình, vì vậy liền nhàn nhạt nói: “Đa tạ khen ngợi, Tạ mỗ có sư mệnh trong người, chỉ sợ không tiện giao thủ.”

Yến Vô Sư lành lạnh nói: “Không phải ngươi muốn giao thủ cùng ta sao? Chỉ cần ngươi có thể đánh thắng được hắn, ta liền đánh với ngươi.”

Lâm Xuyên Học Cung là tông phái Nho môn, Nhữ Yên Khắc Huệ lại là cao thủ tuyệt đỉnh ghi tên vào ba đại cao thủ hàng đầu thiên hạ. Tạ Tương làm đệ tử của hắn, tất nhiên không kém là bao.

Thẩm Kiều từ trước phần lớn thời gian đều ở trên Huyền Đô Sơn, rất ít khi đặt chân xuống núi, nói nhẹ nhàng là không dính khói bụi nhân gian, nói khó nghe là hắn không quan tâm hướng đi của thiên hạ mới có thể chôn xuống mầm họa cho Huyền Đô Sơn. Bây giờ nếu đã đặt chân vào hồng trần, khó tránh khỏi sẽ phải giao thiệp với nhiều loại người. Võ công của hắn chỉ còn lại năm thành, nếu muốn khôi phục hoàn toàn như trước, không phải một sớm một chiều có thể thành công, cũng không phải cứ nhốt mình trong phòng suy nghĩ thì có thể thông thấu được.

Cho nên tuy rằng biết rõ Yến Vô Sư đang quạt gió thổi lửa, Thẩm Kiều vẫn nói: “Thẩm mỗ bất tài, nguyện hướng công tử lĩnh giáo vài chiêu.”

Tạ Tương không biết lai lịch của Thẩm Kiều, lại càng không biết bằng địa vị và võ công ngày trước của đối phương, đã có thể đứng ngang hàng với sư phụ mình. Hắn dù được dạy dỗ tốt nhưng bị Yến Vô Sư kích thích một hai lần, cũng trở nên có chút tức giận rồi.

Trong lòng hắn có lửa, không nhịn được liền cười lạnh một tiếng: “Được thôi, vậy để ngươi lĩnh giáo một chút!”

Lời nói vừa dứt, hắn liền vươn tay về phía Thẩm Kiều. Một trảo này không phải ngẫu nhiên, năm ngón tay hơi cong, tấn công nhanh như chớp, nhìn kỹ, động tác trông khá là đẹp mắt, hoa mai bung nở, mỹ nhân ngát hương, tung bay khắp tời, phảng phất như ngàn vạn cây hoa, rực rỡ xán lạn.

Võ công của Lâm Xuyên Học Cung thiên về hướng cổ điển, đi theo con đường “Đại xảo nhược chuyết”, chỉ có Tạ Tương là hiện đang sử dụng “Phá kim chiết ngọc”, làm người khác hoa mắt mê hoặc, là môn công phu duy nhất trong Lâm Xuyên Học Cung dùng phức tạp cùng tốc độ để chiến thắng, cũng là thứ giúp cho Tạ Tương ở trên giang hồ một trận thành danh.

Chiêu thức ấy hắn vốn nắm chắc, Tạ Tương cũng không có ý định nặng tay, chỉ muốn bẻ gãy cánh tay Thẩm Kiều, làm cho hắn đừng có không biết trời cao đất dày như vậy nữa.

Ai ngờ đầu ngón tau mới chạm nhẹ được vào ống tay áo đối phương đã bắt hụt mất!

Hắn không nhịn được chậc một tiếng, dưới chân dời bước về phía trước, lại thêm một trảo nữa.

Lần thứ hai vẫn thất bại!

Hai chiêu này tinh diệu tuyệt luân, nếu như nói lần đầu đối phương có thể là mèo mù vớ cán rán, thì lần thứ hai tuyệt đối không thể lại trùng hợp.

Tạ Tương không phải kẻ ngốc, giờ khắc này tự nhiên hắn cũng ý thức được, Thẩm Kiều cũng không nhu nhược đụng vào là ngã như vẻ bề ngoài của hắn.

Thái độ của hắn nghiêm túc hẳn lên, ngay cả binh khí cũng lấy ra, là một cây thước ngọc, mặc dù là ngọc, nhưng chất ngọc lại hiếm thấy vô cùng, màu sắc so với hồng ngọc còn tươi đẹp hơn, nhìn như muốn chảy ra máu. Nếu như bị cây thước ngọc này đánh vào chân, sợ là ngay cả xương cốt cũng gãy nát.

Mà hiện tại Tạ Tương lại như đánh phải đá, hồng thước của hắn không cách nào vỗ được vào người Thẩm Kiều, thậm chí ngay cả đến gần đối phương cũng không được. Mỗi khi sắp đụng tới được, liền giống như có một cỗ chân khí vô hình, đem hồng thước của hắn đẩy ra.

Tạ Tương có ý muốn quyết một chiêu, hồng thước đột nhiên phát ra hào quang mãnh liệt.

Đến mức, tựa như mưa dền gió dữ, gào thét đổ ập xuống Thẩm Kiều!

Ánh chớp xé trời, đất đai vỡ nát, khí lưu như bao trùm lên toàn bộ Thẩm Kiều, nhưng cố tình lại chỉ có thể đảo quanh ba tấc phía trước người của hắn, rốt cục vẫn không thể chạm vào dù chỉ một chút như trước!

Tạ Tương giật nảy mình, nhìn thấy Thẩm Kiều ra tay, hắn cho rằng thực lực người này có thể dự liệu được, lại không nghĩ tới tình huống lại thật sự vượt xa suy đoán của hắn!

Thẩm Kiều không hề cố gắng dùng thị lực mơ hồ để chiến đấu, mà trực tiếp nhắm mắt, dùng lỗ tai để lắng nghe.

Tạ Tương đạp thêm mấy bước, dùng hồng thước phá tan chân khí quanh người hắn, thời điểm tung người nhảy lên chém xuống, gậy trúc của Thẩm Kiều cũng vừa lúc giơ lên, vừa vặn đỡ lấy đầu thanh ngọc thước.

Hai người đánh giáp lá cà, gậy trúc vậy mà không có đứt làm hai.

Mà song phương chỉ trong thời gian ngắn ngủi đã liên tiếp giao thủ hơn mười chiêu.

Triển Tử Càn lúc mới bắt đầu không để ý lắm, đến giờ đã không thể không lo lắng thay cho sư đệ. Hắn nín thở nhìn hai người so chiêu, chỉ sợ lên tiếng sẽ quấy nhiễu Tạ Tương, ngay cả hô hấp cũng cố gắng hạ xuống thật nhẹ, ánh mắt chuyên chú nhìn.

Trái lại Yến Vô Sư vẫn đứng chắp tay như cũ, một bộ dạng nhàn nhã tự tại, trên khuôn mặt toàn là vẻ đang xem trò vui vô cùng thích thú.

Võ công của Lâm Xuyên Học Cung dùng khí công làm chủ, mà càng về sau, Tạ Tương ra tay càng ác liệt, chiêu nào chiêu nấy không chút lưu tình. Từ khi hắn bước vào giang hồ tới nay, mặc dù có chút ngăn trở, thì đối thủ cũng đã là cao nhân tiền bối, thậm chí là ở trong nhóm thiên hạ thập đại tông sư, bại bởi họ cũng không quá mất mặt. Vậy mà cố tình ở trước nặt cái hạng người bừa bãi vô danh này đánh không lại, hơn nữa người đó còn là một người mù!

Đừng nói là bại bởi hắn, cho dù đánh ngang tay, Tạ Tương đã cảm thấy không thể tiếp nhận nổi rồi.

Hai bên giao thủ đều rất có chừng mực, tuy là đang chiến đấu, nhưng đều tận lực thu nhỏ vòng chiến lại. Thái độ của Tạ Tương tuy rằng có chút kiêu ngạo, cũng không có tâm tư trắng trợn đến mức không kiêng dè liên lụy đến người vô tội. Chỉ là sau mấy trăm chiêu, theo dòng chân khí giảm sút, Thẩm Kiều mơ hồ cảm thấy khí lực bắt đầu suy yếu, chỉ sợ tiếp tục đánh nữa mình sẽ gặp bất lợi, liền đơn giản đem gậy trúc đánh một đòn mạnh lên đất, tung người bay lên, ống tay áo tung ra, giống nhu “Trích tiên” đang phi thăng, từ giữa không trung hạ xuống, chưởng phong đánh mạnh về phía đối thủ.

Tạ Tương theo sát không ngừng, một chưởng đánh đến, một tay còn lại cầm ngọc thước đánh phủ xuống. Hai người ở giữa không trung va chạm một chưởng, thân thể song phương đều hơi chấn động, sau đó không hẹn mà cùng thu hồi chân khí, nhẹ nhàng rơi xuống.

Triển Tử Càn thấy sắc mặt Tạ Tương lúc xanh lúc trắng, nhanh chóng tiến đến thăm hỏi: “Sư đệ, đệ không sao chứ?”

Tạ Tương xoa ngực cau mày, chậm rãi lắc đầu, sau đó ánh mắt nhìn về Thẩm Kiều đã hoàn toàn khác xa lúc trước: “Là ta coi thường người.”

Thẩm Kiều: “Tạ ơn công tử đã khiêm tốn, ta cũng bị thương.”

Sắc mặt Tạ Tương tối lại nói: “Thiên hạ ngọa hổ tàng long, cao nhân khắp chốn, là ta tự cao tự đại, không nên ăn nói ngông cuồng!”

Hắn lại nhìn về phía Yến Vô Sư: “Yến tông chủ nói không sai, ngay cả người này ta cũng đánh không lại, vậy có tư cách gì giao thủ cùng ngươi?”

Dứt lời chắp tay, cũng không nhìn Thẩm Kiều nữa, quay người rời đi.

Triền Tử Càn ơ ơ hai tiếng, thấy Tạ Tương cũng không quay đầu lại, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng đuổi theo. Mới đi được hai bước, tựa hồ nhớ ra cái gì, dừng bước lại, xoay người về hướng Thẩm Kiều chắp tay một cái, áy náy nở nụ cười, lúc này mới tiếp tục đuổi theo sư đệ.

Sắc mặt Thẩm Kiều cũng không tốt hơn chỗ nào, Tạ Tương là môn sinh mà Nhữ Yên Khắc Huệ đắc ý nhất, đời sau sẽ tiếp quản chức chưởng môn của Lâm Xuyên Học Cung, cho dù hiện tại võ công chưa thể bước vào danh sách thập đại thiên hạ, nhưng chênh lệch này dù thế nào cũng không phải là không thể vượt qua. Thẩm Kiều dùng một nửa công lực, cộng với thân thể ốm yếu cùng hắn luận bàn, thật ra hòa nhau đã là có chút miễn cưỡng.

Tạ Tương tối đa chỉ là chân khí hơi bị khuấy động, Thẩm Kiều thì lại trực tiếp phun ra một búng máu tươi.

Yến Vô Sư ở bên cạnh thở dài: “Xem ra hôm nay không thể ra khỏi thành xem hoa rồi!”

Một mặt nói, một mặt ôm ngang lấy Thẩm Kiều, đi về phía trong khách điếm.

Thẩm Kiều nhíu mày giãy dụa: “Yến tông chủ, ta có thể tự đi…”

Yến Vô Sư: “Lộn xộn nữa, trở về ta cho ngươi ăn da chén.”

Thẩm Kiều: “….”

Có lúc hắn thật sự cảm thấy so với tông chủ một phái, Yến Vô Sư thích hợp làm một gã lưu manh vô lại hơn.

Chuyện bị thương này, thật ra cũng đã thành thói quen.

Sau khi trở về Thẩm Kiều liền ngủ một giấc, lúc tỉnh lại ngoài cửa sổ đã đen kịt một mảnh, trong phòng hương mai ấp áp lan tỏa, dưới ánh nến chập chờn, Yến Vô Sư thì lại chẳng biết đi đâu.

Hắn lật đật ngồi xuống, đi giày vào, bước ra gian ngoài rung chuông, cái động tác này làm đã rất quen thuộc, người ngoài ở đây nếu không nhìn kỹ tuyệt đối không nhìn ra ánh mắt của hắn có vấn đề.

Bên ngoài rất nhanh vang lên tiếng gõ cửa.

Sau khi được Thẩm Kiều cho phép, tiểu nhị đẩy cửa bước vào, ân cần cười nói: “Công từ có gì sai bảo?”

Thẩm Kiều hỏi: “Hiện tại là giờ nào?”

Tiểu nhị: “Giờ Dậu ba khắc.”

Thẩm Kiều: “Hiện tại phòng bếp còn chút cơm nước nào không?”

Tiểu nhị: “Có có, ngài muốn ăn gì, cứ nói với tiểu nhân một tiếng, bếp vẫn luôn nóng, bất cứ lúc nào cũng có thể làm!”

Thẩm Kiều: “Vậy làm phiền mang cho ta một bát cháo hoa, mấy món ăn nhẹ.”

Tiểu nhị đáp ứng một tiếng, thấy hắn không còn dặn dò gì khác, liền định cáo từ. Thẩm Kiều gọi hắn lại: “Nếu có thể thì làm thêm chút thức ăn phức tạp là một bát tai mèo và một phần thịt bò kho tương.”

“Công tử khách khí, khách nhân có yêu cầu, bổn điếm sao có thể không chuẩn bị sẵn, tiểu nhân lập tức kêu người đưa tới, xin ngài chờ chút!”

Thẩm Kiều gật gật đầu: “Vậy làm phiền rồi.”

Những món ăn đều đã làm xong, thịt bò kho tương chỉ cần chuẩn bị thêm chút rau trộn, gọi tất cả đều được. Tai mèo thì chỉ cần cho mì vắt vào nồi luộc, cháo hoa ăn sáng càng dễ dàng hơn, không tới nửa canh giờ, đã được đưa đến phòng.

Thẩm Kiều bưng bát cháo hoa lên chậm rãi uống, mới vừa uống được mấy ngụm, cửa liền bị đẩy ra.

Hắn ngược lại không cần mở mắt, chỉ dựa vào tiếng bước chân cũng đoán được người tới là ai.

Ban đêm gió lạnh, Yến Vô Sư mang theo cả thân hàn khí đi vào, ngồi xuống bên cạnh bàn.

“Dọc một đường đi ngươi từ đầu tới cuối đều rất tiết kiện, ăn sáng chỉ dùng cháo hoa, đĩa tai mèo và thịt bò kho tương này, chẳng lẽ là chuẩn bị cho ta?”

Thẩm Kiều cười cười, cũng không đáp lời, hắn quả thực đoán rằng Yến Vô Sư chắc sẽ nhanh quay lại, cho nên thuận tiện kêu thêm vài món.

Yến Vô Sư trêu tức nói: “Ngươi và ta bèo nước gặp nhau, giống địch lại tựa như bằng hữu, ngươi còn có thể quan tâm để ý vài tiểu tiết như vậy, vậy thì đối với vị Úc Ái sư đệ kia, chỉ sợ càng thêm săn sóc ôn nhu hơn nhỉ?”

Thẩm Kiều thả bát xuống cười khổ: “Hết chuyện để nói rồi sao, Yến tông chủ thật đúng là giỏi về việc bóc trần vết sẹo người khác thế!”

Yến Vô Sư: “Ta còn tưởng ngươi tường đồng vách sắt, vô tri vô giác, cho dù bị phản bội như thế nào, cũng vẫn có thể trước sau như một chứ!”

Thẩm Kiều biết y lại muốn bàn luận cái đề tài nhân chi sơ tính bản ác kia, liền đơn giản im lặng không lên tiếng nữa.

Ai biết Yến Vô Sư lại giống như phát hiện lạc thú trong việc mình chuẩn bị bữa cơm cho y, liền chuyển đề tài, cười dài mà nói: “A Kiều ôn nhu chăm sóc như vậy, nếu tương lai có người trong lòng, không phải càng thêm quan tâm săn sóc hơn sao. Ai may mắn được ngươi thích, sợ là phúc khí tu luyện mấy đời a!”

Thẩm Kiều bị câu A Kiều kia của hắn giật cho tê dại khắp cả người, không nhịn được nói: “Yến tông chủ chớ đùa nữa, ta tu nhập đạo môn, liền lập chí cả đời không lập gia đình.”

Yến Vô Sư khẽ cười một tiếng, vươn tay xoa lên tóc mai của hắn: “Đạo môn các ngươi không phải có thuyết pháp đạo lữ sao. Khi kết làm đạo lữ, tất nhiên sẽ không quan tâm đến lễ tiết thế tục nữa. Với lại ngươi bây giờ cũng không thể nào quay lại Huyền Đô Sơn được nữa, chẳng bằng đi theo ta đến Hoán Nguyệt tông. Nếu ngươi không muốn làm đệ tử của ta, ta liền cho ngươi một danh phận khác a!”

Thẩm Kiều nghe xong mà lông tóc dựng đứng, sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Cảm thấy ý tưởng của người này nói ra, tự nhiên chẳng hề để ý lễ pháp thế tục, làm việc không dựa theo lẽ thướng, khó mà đoán biết. Thẩm Kiều cũng không muốn đoán xem lời của y là thật hay giả, cau mày nói: “Yến tông chủ ưu ái…”

Ai chữ ưu ái này vừa nói ra, Yến Vô Sư ở bên cạnh đã xì cười một tiếng, Thẩm Kiều lập tức im miệng.

Yến Vô Sư cuối cùng không nhịn được nữa, trực tiếp cười ha ha, cười đến mức, càng về sau còn vỗ bụng ngã xuống cạnh bàn, không chút lưu tình trêu chọc: “Cười muốn no luôn. Món ăn mà có A Kiều làm gia vị thực sự là làm người ta khó mà tiêu hóa hết được a!”

Nói đến mức này, Thẩm Kiều làm sao không hiểu mình lại bị đùa bỡn. Hắn mím chặt môi, nhắm mắt dưỡng thần, cho dù đối phương nói cái gì nữa, cũng không chịu nói thêm nửa câu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN