Thiên Thu - Mộng Khê Thạch - Chương 44
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
28


Thiên Thu - Mộng Khê Thạch


Chương 44


Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Thẩm Kiều: “Đối phương có nói mình là ai không?”

Đạo đồng: “Không có, ngươi mau ra nhìn một cái đi!”

Từ nhỏ hắn đã lớn lên ở đạo quan, chưa từng nhìn thấy thế trận nào to như vậy, không đợi Thẩm Kiều trả lời, đã lại hô to gọi nhỏ chạy đi tìm quan chủ.

Thẩm Kiều đi tới cửa, quả nhiên nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa dừng ở đó, mấy cái hòm từ trên xe đang được chuyển xuống dưới.

Người dẫn đầu là một kẻ mặc trang phục tôi tớ, lại chẳng hề giống như tôi tớ tầm thường, từ dáng dấp đến xiêm y, ít nhất cũng  phải là kẻ đứng đầu đám người hầu bên cạnh chủ nhân mới đúng.

Đối phương thấy Thẩm Kiều đi ra, tiến lên một bước, cũng không đến gần: “Xin hỏi người tới có phải là Thẩm Kiều?”

Thẩm Kiều: “Không sai.”

Đối phương: “Tại hạ phụng mệnh Bành Thành huyện công, đến đây tặng lễ.”

Thẩm Kiều trong lòng kỳ thực đã nắm chắc, ngoài miệng vẫn hỏi: “Bành Thành huyện công là người phương nào, ta không hề quen biết.”

Trên mặt đối phương lộ vẻ khó chịu, không đáp chỉ nói: “Bành Thành huyện công nói, ngươi có ân với ngài, nhận ân một phần, báo đáp gấp mười, cho nên ra lệnh cho ta mang lễ vật tới, kính xin công tử vui lòng nhận cho.”

Không đợi Thẩm Kiều nói chuyện, hắn đã vỗ tay, bảo đám phu xe cùng người hầu: “Mở hòm ra.”

Quan chủ Bạch Long quan cùng tiểu đạo đồng vội vã chạy ra nghênh tiếp, cũng không kịp chào hỏi với Thẩm Kiều, liền đã bị thứ trong hòm kia hấp dẫn.

Bọn họ lập tức a lên một tiếng!

Âm thanh kia không phải là thán phục, mà là khó có thể tin.

Chỉ bởi vì trong rương kia không phải là chứa kim ngân tài bảo, tơ lụa ngọc ngà, mà là tầng tầng bánh kẹp thịt lừa.

Hòm vừa mở ra, mùi thịt lừa nóng hổi thơm ngon liền xông vào mũi, quan chủ cùng hai tiểu đạo đồng không nhịn được nuốt nước miếng đánh ực một cái.

Đối phương lộ vẻ xem thường, cười lạnh nói: “Bành Thành huyện công nhờ tiểu nhân chuyển lời, ngày đó ngài nhận ân huệ, ăn của ngươi mấy cái bánh kẹp, bây giờ xin trả lại gấp bội. Không biết mấy hòm này đã đủ chưa, nếu như chưa đủ, tiểu nhân lại đưa thêm mấy hòm nữa đến!”

Thẩm Kiều không hề phẫn nộ hay kinh hoảng, trái lại cười nói: “Được rồi, ta đang lo lắng trong đạo quan không nổi lửa, cơm tối không biết nên giải quyết như thế nào. Đa tạ chủ nhân nhà ngươi đưa tới đúng lúc, thức ăn cho hai ngày này cuối cùng cũng coi như không cần phải lo nữa rồi.”

Tên tôi tớ kia có lẽ không ngờ Thẩm Kiều sẽ phản ứng như thế, sau phút sững sờ, sự khinh thị trên mặt càng nồng, hiển nhiên cảm thấy Thẩm Kiều quá ngu ngốc, chủ nhân mình dùng biện pháp này đến báo ân, tất nhiên là do người này đã từng đắc tội đến hắn.

Nghĩ như vậy, liền không coi Thẩm Kiều là cái gì to tát, gật gật đầu nói: “Vậy tiểu nhân liền trở về phục mệnh.”

Hắn đưa tay lên làm một động tác, đám tôi tớ kia lập tức đem những chiếc bánh kẹp thịt lừa trong hòm đổ hết ra.

Quan chủ cùng đạo đồng sốt sắng: “Các ngươi làm gì vậy! Đang yên đang lành sao lại làm dơ hết bánh!”

Kẻ tôi tớ kia cười ha ha: “Chủ nhân nói đưa bánh, cũng không nói là cho cả hòm!”

Bánh kẹp thịt lừa bị đổ hỗn loạn một chỗ, nước thịt chảy ra, mùi thơm rất nhanh hấp dẫn đám ruồi muỗi bay tới, bây quanh bánh kẹp, ong ong đậu đến. Mấy người quan chủ đang nghĩ cầm lên phủi bụi vài cái là ăn được, lúc này cũng không dám, đành giận dữ mà không dám nói gì, mặt mũi tiếc rẻ mà nhìn đống bánh kẹp.

Nụ cười trên mặt Thầm Kiều rốt cục cũng không còn nữa, sắc mặt hơi trầm xuống.

Năm đó Trần Cung ở trong ngôi miếu đổ nát, ngay cả bánh kẹp cũng không có mà ăn, có thể ăn được cơm nóng đã là vô cùng hạnh phúc, mở cờ trong bụng. Hiện giờ vậy mà lại có thể vì hạnh phúc hay phẫn nộ của bản thân mà làm ra chuyện như vậy, cũng không biết là do quyền thế phú quý làm mờ mắt hắn, hay là do hoàn cảnh dễ dàng thay đổi tâm tính một con người.

“Đứng lại.”

Kẻ tôi tớ kia ung dung dừng bước quay đầu lại: “Công tử có gì chỉ giáo?”

Thẩm Kiều: “Các ngươi ăn hết đống bánh kẹp này rồi hãy đi.”

Tên tôi tớ bật cười: “Công tử nói đùa rồi, đây là do chính chủ nhân ta đưa tới cho công tử, chúng ta sao có thể ăn chứ. Xin công tử cứ từ từ mà dùng a!”

Hắn quay người đi chưa được mấy bước, nụ cười dương dương tự đắc kia đã biến thành sợ hãi.

Bởi vì từ cổ tay hắn truyền đến đau nhức khó mà chịu nổi.

Mà Thẩm Kiều vốn đứng cách xa hắn cả chục bước chân, chẳng biết từ lúc nào đã ở gần ngay trước mắt.

Tên tôi tớ mặt mũi đau đớn: “Buông tay… Buông tay!”

Thẩm Kiều trầm giọng nói: “Trời ban ngũ cốc, phải biết trân trọng. Ngoài thành vẫn còn rất nhiều người ngay cả cơm cũng không có mà ăn, làm phiền các ngươi ăn hết chỗ bánh kẹp này đi.”

Tên tôi tớ vừa kinh sợ vừa phẫn nộ nói: “Dựa vào cái gì, ngươi có biết chúng ta là ai không! Bành Thành huyện công chính là người được bệ hạ sủng ái nhất hiện giờ…”

Thẩm Kiều sắc mặt nhàn nhạt: “Ta không quen biết Bành Thành huyện công nào cả, nếu như không chịu ăn, hôm nay các ngươi một người cũng đừng nghĩ đi.”

Dường như có người khăng khăng không tin là thật, Thẩm Kiều vừa nói xong, một phu xe đã xoay người bỏ chạy, còn chưa đi được ba bước, cả người bỗng dưng ngã sấp về phía trước, lập tức không thể nhúc nhích.

Thẩm Kiều: “Ăn không?”

Tên tôi tớ: “Thẩm Kiều, ngươi đừng hối hận, nếu ngươi dám nhục nhã ta, chủ nhân ta ngày sau chắc chắn hoàn trả ngươi gấp trăm ngàn lần!”

Thẩm Kiều: “Ăn không?”

Tên tôi tớ: “Ngươi không dám… A!!!”

Hắn hét lên thảm thiết, vẻ ngoài cậy mạnh nhanh chóng hóa thành thống khổ. Hóa ra là Thẩm Kiều đè mạnh lên cổ tay hắn, không biết dùng phương pháp gì, rõ ràng cổ tay đối phương không hề bị gãy hay thương tổn, mà hắn lại lộ ra dáng vẻ khó có thể chịu nổi, người ngoài nhìn vào mà phát lạnh trong lòng.

Thẩm Kiều: “Ăn không?”

Ngữ khí của hắn vẫn ôn hòa như trước, tầm mắt lại chuyển từ tên tôi tớ kia ra phía đám người còn lại.

Người bị ánh mắt của hắn đảo qua, đều vội vàng cúi đầu, không dám nhìn thẳng.

Vào giờ phút nào, tên tôi tớ đâu còn dám hung hăng, ngữ khí rất nhanh chuyển biến, run run kiếm cớ nói: “Công tử chắc cũng đoán được, chủ nhân chỉ bảo chúng ta mang bánh kẹp đến, cũng không có sai tiểu nhân đổ bánh ra. Là tiểu nhân, là tiểu nhân tự mình chủ trương, kính xin công tử tha thứ. Ngài đại nhân đại lượng xin đừng tính toán với chúng tiểu nhân!”

Thẩm Kiều: “Không muốn ta tính toán, lập tức ăn hết số bánh, bằng không nếu như ta tìm chủ nhân các ngươi tính sổ, chủ nhân các ngươi quay đầu khó tránh khỏi đem giận dữ đổ lên đầu các ngươi. Tự ngươi có thể hiểu chứ?”

Tên tôi tớ khóc không ra nước mắt, đành phải nằm bẹp trên đất nhặt bánh lên ăn.

Những chiếc bánh kẹp này rơi trên mặt đất đã lạnh mất nửa, dính đầy đất cát. Mà tên tôi tới này này từ lúc theo đuôi Trần Cung, ăn so với đám người nhà giàu còn sướng hơn, đâu có chạm qua mấy thứ đồ ăn mà ngay cả chó trong phủ cũng không thèm này. Lúc đó cắn một cái, ngay cả nước mắt cũng muốn rơi theo. Nhưng mà không làm gì được, Thẩm Kiều đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn chỉ có thể từng miếng từng miếng nuốt xuống, vẻ mặt không khác gì nuốt phải phân vậy.

Hắn thấy đám người đi cùng hoàn toàn sững sờ nhìn mình, không khỏi quát lên: “Còn không biết mà tới ăn giúp nữa à!”

Trong lòng đám người này đều là vạn phần không muốn, nhưng mà vị tôi tớ này ở trước mặt chủ nhân rất được trọng dụng, cho nên không thể không cùng ngổi xổm xuống mà nhặt bánh kẹp lên ăn.

Từ lúc trở thành tân sủng của thiên tử, Bành Thành huyện công nhất thời danh tiếng vô lượng, ngay cả quan chủ trong đạo quan này cũng nghe tiếng. Mắt thấy Thẩm Kiều không chút nào khách khí với đám người này, hắn đều giật mình đến không ngậm mồm vào được.

Tiểu đạo đồng nhẹ giật góc áo quan chủ, nhỏ giọng nói: “Sư phụ, nhỡ đâu cái vị huyện công gì kia quay lại tính sổ, chúng ta có bị liên lụy hay không a?”

Quan chủ nghiêng đầu quay chỗ khác nhỏ giọng nói: “Con câm miệng, không thấy người ta võ công lợi hại thế nào à!”

Thẩm Kiều nghe thấy, lại làm bộ không nghe thấy. Đám người kia ăn hết mười mấy cái bánh, vẻ mặt đưa đám nhìn tới biểu thị chính mình thật sự không ăn nổi nữa, xin Thẩm Kiều tha cho bọn họ một lần.

Nhưng mà trên đất ít nhất cũng còn tới mười mấy cái nữa, Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Coi như cho các ngươi cầm về, tất nhiên các ngươi cũng sẽ vất nó trên đường mà thôi. Cho nên nhất định phải ăn xong ở chỗ này, không xong thì đừng nghĩ đi.”

Tên tôi tớ nơm nớp lo sợ: “Công tử, chủ nhân vẫn đang chờ tiểu nhân quay về phục mệnh đấy!”

Thẩm Kiều: “Hắn không chờ được ngươi, dĩ nhiên sẽ lại phái người tới, lúc đó không phải có thêm người ăn giúp các ngươi sao?”

Tên tôi tớ cũng không dám hé răng nữa, bắt đầu vùi đầu đau khổ mà ăn.

Từ lúc chạng vạng đến khi đêm đen buông xuống, mười mấy người ăn như hùm như sói, nhồi ăn khổ nhét, cuối cùng ăn đến cái bụng tròn vo, mặt đầy đất cát, Thẩm Kiều mới để bọn họ dừng lại.

Đám người kia như nhặt được đại xá, suýt chút nữa ngay cả eo cũng không thẳng lên được, chỉ có thể nâng đỡ lẫn nhau, cung cung kính kính đi lại thỉnh tội với Thẩm Kiều.

Thẩm Kiều nói: “Trở về chuyển lời cho chủ nhân các ngươi, ta chỉ là đi ngang qua nơi này xin nghỉ chân, cũng không ở lại lâu, ngày mai sẽ đi, các ngươi không cần phải nghĩ cách làm khó quan chủ.”

Tên tôi tớ gượng cười nói: “Thẩm công tử nói đùa rồi, chúng ta làm sao dám chứ?”

Kỳ thực nếu Thẩm Kiều không nói toạc ra, hắn vốn là có ý định này.

Thẩm Kiều không nói thêm gì nữa, trực tiếp cho bọn họ rời đi.

Thấy đám sát tinh đó đi xa, quan chủ lúc này mới tiến lên than thở: “Vị công tử này, ngươi đã chọc tới phiền toái không nhỏ cho đạo quan chúng ta a. Chúng ta thường ngày ít giao du với bên ngoài, chưa từng gây chuyện thị phi. Bây giờ họa trời giáng xuống, đây là trêu ai ghẹo ai a?”

Thẩm Kiều xin lỗi nói: “Ngài không cần lo lắng, việc này vốn không có can hệ gì đến mọi người. Ngài mai ta sẽ tự mình đến tìm người kia nói cho rõ ràng, bọn họ sẽ không đến làm phiền mọi người đâu.”

Quan chủ vẫn còn có chút không cao hứng: “Tốt nhất là như vậy!”

Thẩm Kiều móc từ trong tay áo ra mấy đồng tiền đưa cho hắn: “Mang đến phiền toái cho các vị, trên người ta cũng không có nhiều tiền, một chút tâm ý này, xem như là tiền dầu đèn, không biết có đủ hay không?”

Sắc mặt quan chủ lúc này mới thoáng tốt hơn một chút. Hắn nhìn hai tiểu đồ đệ cũng đang chuyên chú nhìn mình, ho khan một tiếng, ống tay áo khẽ khép lại, đem tiền đồng thu vào trong tay: “Đành chịu vậy thôi, đêm xuống rồi, hàn khí khắp nơi, kính xin đi vào nghỉ ngơi thôi.”

Thẩm Kiều cười cười, cùng bọn họ một đường đi vào.

Hai tiểu đạo đồng vốn tưởng có bánh kẹp thịt lừa để ăn, ai ngờ lằng nhằng một hồi, bánh cũng chẳng còn, đổi lại là thấy được một trò hay ho. Quan chủ thì nghĩ xong đời, đắc tội người ta rồi, tiểu đạo đồng lại rất hưng phấn, đặc biệt là đạo đồng lười biếng chiêu đãi Thẩm Kiều lúc trước, thái độ lúc này đã thay đổi hoàn toàn, ánh mắt nhìn hắn quả thực sáng lòe lòe.

“Thẩm công tử, ngươi biết lai lịch của đối phương chứ, đó chính là Bành Thành huyện công đấy. Gần đây thiên tử rất sủng hắn, nghe nói vì hắn, thiên tử còn tự nguyện…”

Còn chưa nói hết câu, quan chủ đã ở đằng sau vỗ bốp một cái đau đớn vào gắp hắn.

“Tuổi có vài cọng, cái gì cũng dám nói!” Quan chủ mắng.

Đạo đồng ủy ủy khuất khuất ôm đầu, không phục lắm: “Đây còn không phải là do chính người nói cho chúng con!”

Quan chủ lườm hắn một cái: “Còn không mau đi làm cơm đi, sư phụ của ngươi đói sắp chết rồi đây này!”

Đạo đồng: “Không phải người nói là quá trưa rồi thì không ăn sao?”

Quan chủ: “Bình thường ở sau cánh cửa đóng kín thanh thanh tĩnh tĩnh yên ổn sinh hoạt đương nhiên hai bữa là đủ rồi. Nhưng hôm nay đang yên đang lành dính xui xẻo, tức đến đói cả bụng, ngươi không cần ăn, nhưng không nghĩ cho sư phụ ngươi một chút à!”

Đạo đồng lẩm bẩm: “Chỉ nghe người ta nói là tức đến no bụng, chưa từng nghe ai nói là tức có thể tức đến đói đâu.”

Quan chủ làm bộ muốn đánh hắn, hắn nhanh chóng lách người chạy đi như một làn khói: “Con đi làm cơm!”

“Chả ra thể thống gì!” Quan chủ tức giận, liền sờ sờ đầu một đạo đồng khác: “Sơ Nhất suốt ngày hồ nháo, vẫn là Thập Ngũ con ngoan nhất.”

Thập Ngũ ngượng ngùng cười cười, ngẩng đầu hỏi Thẩm Kiều: “Thẩm công tử, nguyên liệu nấu ăn trong tệ quan không còn nhiều, chỉ có thể tùy tiện làm chút đồ, xin ngài thông cảm cho. Ngài xem ngài muốn ăn mì, hay là ăn cơm tẻ?”

Quan chủ kinh hãi biến sắc: “Ngươi cái đồ nhóc xui xẻo này, mới vừa khen ngươi một cái, đuôi ngươi đã dựng đứng lên rồi! Bột mì kia phải giữ lại để ăn tết mà!”

Lời vừa nói ra khỏi miệng, quan chủ liền biết mình nói lỡ, nhanh chóng quay đầu lại nhìn Thẩm Kiều một cái, ngượng ngùng câm miệng.

Thập Ngũ cười nói: “Thẩm công tử là khách mà. Thường ngày sư phụ đều giáo dục chúng con phải biết lễ nghĩa mà. Con đi giúp sư huynh chuẩn bị đây!”

Dứt lời không chờ quan chủ trả lời, đã chạy đi rồi.

“Đứa nhỏ xui xẻo!” Quan chủ nhịn không nổi mà lẩm bẩm, thầm nghĩ hôm nay thực sự là đen đủi quá mà, không những không được ăn bánh kẹp thịt lừa, mà ngay cả chút bột mì ngon kia cũng bị cướp mất.

Thẩm Kiều cũng đoán được tâm tư của hắn, lại từ trong tay áo móc ra thêm mấy đồng tiền, cười đưa tới: “Khiến ngài phải tiêu pha rồi, thực sự là băn khoăn!”

“Ai ai ta không phải là có ý này!” Quan chủ chung quy cũng không dám mặt dày nhận lấy, trái lại đẩy ngược lại. Hắn cùng với Thẩm Kiều đứng cách nhau không quá xa, lúc này mới phát hiện hai mắt của đối phương có chút khác lạ, “Mắt của ngươi….?”

Thẩm Kiều: “Vốn là có chút bệnh cũ, ban ngày thì không ảnh hưởng lắm, nhưng đến tối thì thấy không còn rõ nữa.”

Quan chủ ồ một tiếng: “Đáng tiếc!”

Hắn cũng không hỏi nhiều về chuyện đôi mắt, chỉ nói: “Nói đi nói lại, vì sao công tử lại đắc tội với Bành Thành huyện công vậy?”

Thẩm Kiều đem chuyện mình quen biết Trần Cung thuở hàn vi cùng với một đường đồng hành kia đơn giản nói qua một lần. Quan chủ nghe đến đoạn Trần Cung dẫn Mục Đề Bà quay lại tìm Thẩm Kiều, ý muốn gắp lửa bỏ tay người, đem Thẩm Kiều tiến cử cho Mục Đề Bà, thực sự là nhịn không được mà mắng một tiếng: “Ăn cháo đá bát, vô liêm sỉ!”

Ngẫm lại một màn vừa rồi, hắn than thở: “Thẩm công tử đi tìm người, có lẽ nên chuẩn bị cẩn thận. Tên tôi tớ kia vừa nhìn đã biết là kẻ đứng trong hàng ngũ tiểu nhân, không chắc sẽ không ở trước mặt Trần Cung thêm mắm dặm muối, khiến Trần Cung càng thêm bất mãn với ngươi.”

Thẩm Kiều: “Đa tạ quan chủ đã nhắc nhở. Có một chuyện vẫn muốn thỉnh giáo quan chủ, không biết mấy ngày gần đây quan chủ đã từng gặp một đoàn người, trong đó có hai người đã lớn tuổi, những người còn lại đa số là nam nữ trẻ tuổi, dung mạo xuất sắc, bọn họ có thể mặc một thân đạo bào, hoặc cũng có thể không, bên cạnh luôn mang theo bội kiếm.”

Lúc trước mặc dù hắn đã hỏi qua tiểu đạo đồng, nhưng dù sao vẫn chưa muốn từ bỏ hoàn toàn, muốn xác nhận lại lần nữa.

Quan chủ suy nghĩ một chút, lắc đầu một cái: “Không có, phong trào tu đạo ở Nghiệp thành không thịnh, tăng nhân chùa miếu ngược lại lại rất nhiều. Đạo sĩ ấy mà, ngoại trừ Bạch Long quan của mấy người chúng ta này cũng không còn lại mấy đạo quan nào khác nữa. Nếu bọn họ muốn tá túc ở đạo quan, tám chín phần là sẽ tới Bạch Long quan này. Nếu như không có ở Bạch Long quan, vậy nhất định cũng sẽ không tới mấy đạo quan khác. Nói không chừng là đã đổi sang thường phục, tới khách điếm tá túc rồi. Bất quá, Thẩm công tử, ngươi muốn tìm người, dùng cách này chưa hẳn là đã ổn. Đối phương nếu đã cố ý giấu diếm hành tung, có thể bỏ qua thành này không vào, rất dễ dàng bỏ lỡ ngươi. Vả lại, ngươi thật sự xác định khoảng thời gian này bọn họ đi lên phía Bắc sao?”

Thẩm Kiều cười khổ: “Nói cũng đúng, ta cũng chỉ là ôm chút hi vọng thôi.”

Đang nói chuyện, từ phòng bếp bên kia truyền đến tiếng gọi của tiểu đạo đồng: “Sư phụ, Thẩm công tử, ăn cơm thôi!”

Quan chủ theo bản năng đi nhanh vài bước, bỗng dưng nhớ tới bên cạnh còn có thêm một người là Thẩm Kiều, nhanh chóng ngừng lại, lúng túng cười nói: “Đi thôi đi thôi, đi dùng cơm thôi!”

Cơm tối cũng rất đơn giản, bột có sẵn được thêm nước cán làm mì sợi, ngay cả chút dầu mỡ cũng không có, chứ đừng nói đến là có thêm thịt. Trên sợi mì trắng như bạch ngọc vẩy thêm chút rau dại cắt nát, trộn với củ cải muối tương tự chế trong quan, cũng đủ để quan chủ và hai tiểu đạo đồng mắt sáng lòe lòe.

Quan chủ nuốt một ngụm nước bọt, nói với tiểu đồ đệ: “Đổ đầy cho khách trước đi.”

“Dạ, sư phụ.” Tiểu đồ đệ cũng rất thành thật, lập tức múc cho Thẩm Kiều một bát mì đầy ụ, ngay cả củ cái muối và rau dại cũng múc đầy tràn. Quan chủ nhìn mà lòng đau như cắt, không nhịn được luôn mồm nói: “Được rồi được rồi, còn múc thêm nữa thì khách cũng ăn không hết đâu!”

Thẩm Kiều cười phụ họa: “Phải, một chút là được rồi, đừng lấy nhiều quá!”

Đang lúc người đẩy ta nhường, bên ngoài đại môn của đạo quan truyền đến tiếng gõ cửa. Trong buổi đêm yên tĩnh, tiếng động vang lên rõ ràng đột ngột, khiến người nghe không khỏi giật mình.

Hai tiểu đạo đồng quay mặt nhìn nhau: “Trễ thế này rồi sao lại có khách đến?”

“Không phải đám người vừa rồi quay lại gây phiền phức đó chứ?”

“Sư phụ, vậy chúng ta có phải giả vờ là không nghe thấy không a?”

Quan chủ cũng có chút thấp thỏm: “Nếu không thì chờ một chút, biết đâu gõ một lúc rồi thôi?”

Đại đồ đệ ngờ vực: “Không đúng a sư phụ, nếu như bọn họ quay lại gây sự, lúc này chỉ sợ dù không trực tiếp đạp cửa đi vào, cũng là đập cửa ẩm ầm chứ, làm sao lại cứ gõ mãi như vậy. Không phải là cái thứ ma quỷ gì gì đó chứ?”

Quan chủ trách mắng: “Đừng có mà nói hưu nói vượn, bảo ngươi học hành thì ngươi không học, lại cứ hơi tí là chạy đến dưới gầm cầu nghe người ta kể mấy chuyện yêu ma quỷ quái hoang đường. Để ta chạy ra xem, kẻ nào nửa đêm canh ba còn không để cho người ta yên tĩnh đây!”

Thẩm Kiều nói: “Để ta, mọi người cứ ăn trước, không cần bận tâm.”

Quan chủ cũng đứng len: “Nhưng mà, hai mắt của ngươi không tiện…”

Thẩm Kiều đè lại bờ vai hắn: “Không sao, ta quen rồi, có thể nhận đường được. Mọi người cho ta mượn một chiếc đèn.”

Tiểu đồ đệ lập tức lấy ra một ngọn đèn lồng, quan chủ thuận thế ngồi xuống, bụng thì nghĩ mì sắp nguội mất rồi, nhưng ngoài miệng vẫn khách khí nói: “Vậy ngươi cẩn thận một chút a, không được thì cứ lớn tiếng gọi cứu mạng!”

Thẩm Kiều: “Được, mọi người cứ ăn trước.”

Hắn nhấc đèn lồng đi nhanh ra ngoài. Bạch Long quan rất lớn, mơ hồ có thể cảm thận khí khái năm xưa. Chỉ là thời gian trôi qua, đã trở lên quá mức rách nát. Đạo quan to lớn hiện giờ, chỉ còn lại ba người ở, vào ban đêm, trong đạo quan trống vắng bước đi, khó tránh khỏi làm cho người ta sinh ra thổn thức.

Thẩm Kiều cũng tưởng là phía bên Trần Cung phái người tới đây gây phiền phức, ai ngờ mở cửa ra, bên ngoài vẫn là một mảnh hắc ám, không hề có chút sắc màu ồn ã nào, chỉ có duy nhất một người đứng chắp tay nơi đó, thân hình cùng cử chỉ đều vô cùng quen thuộc.

Hắn không cần phải cố ý giơ đèn lên cao cũng có thể đoán ra được thân phận của người đến, lòng cảm thấy kinh ngạc, ngoài miệng cũng theo đó mà nói ra: “Yến tông chủ?”

Yến Vô Sư: “Sao vậy, không chào đoán ta sao?”

Dưới đêm trăng, Thẩm Kiều cầm theo đèn lồng, lộ ra nụ cười hoan nghênh từ tận chân tâm: “Dĩ nhiên không phải, mau vào đi, ngươi đã dùng cơm chưa?”

Yến Vô Sư vốn không có hứng mà trả lời mấy vấn đề nhàm chán tầm thường này, chỉ là không biết sao, lời vừa tới bên miệng liền biến thành: “Vẫn chưa.”

Thẩm Kiều cười nói: “Vậy vừa vặn, mau vào thôi, quan chủ bọ họ đang nấu mì sợi đấy!”

Lúc ban sáng hắn có thể nhìn đại khái, nhưng vừa đến đêm, ánh mắt càng không tốt, đốt đèn lồng cũng không thấy rõ mấy, cộng thêm đường trong đạo quan hắn không quen thuộc, lúc dẫn người đi vào, dưới chân không cẩn thận lảo đạo một cái, cả người suýt chút nữa ngã sấp về phía trước.

Một người có thể giết chết Hoắc Tây Kinh, đẩy lùi cao thủ võ công Đoạn Văn Ương, lại bị thềm đá làm vấp ngã, nói ra sợ là người ta cười muốn rụng răng.

May mà một cánh tay bỗng nhiên duỗi ra, vừa vặn ôm lấy eo hắn, đem hắn nâng lên.

“Bước chân của ngươi có hơi nhanh, không giống ngươi thường ngày.” Yến Vô Sư nói.

Thẩm Kiều hé miệng cười cười, không lên tiếng, chỉ nói: “Mì sợi sắp nguội rồi, ngươi còn chưa ăn cơm, nhanh đi mau thôi.”

Ai ngờ lúc hắn đưa Yến Vô Sư quay lại phòng bếp, quan chủ lại đang đem sợi mì cuối cùng hút sạch vào trong miệng, vuốt cái bụng tròn vo tiếc nuối nói: “Thẩm công tử, ngươi tới chậm quá, mì sợi hết mất rồi.”

Thẩm Kiều giới thiệu với bọn họ: “Đây là bằng hữu của ta, họ Yến.”

Tiểu đồ đệ đứng lên: “Thẩm công tử, ta có để lại một bát cho ngài, ngài có thể cùng Yến công tử chia nhau ăn.”

Quan chủ lườm hắn một cái: “Chỉ ngươi nhiều chuyện!”

Thấy Yến Vô Sư đứng sau lưng Thẩm Kiều, quan chủ vốn định nói “Sao lại thêm một người nữa rồi, còn mỗi một bát thôi”, bất tri bất giác liền nuốt ngược vào. Ở trước mặt Yến Vô Sư hắn suýt chút nữa đã không thể duy trì uy nghiêm của quan chủ, thậm chí bắt đầu đứng ngồi không yên, đành phải đứng dậy ném lại một câu “Vậy các ngươi cứ từ từ ăn”, lập tức chạy biến.

Tiểu đồ đệ bưng bát mì vừa rồi Thẩm Kiều còn chưa kịp ăn đến, hơi khó xử mà nhìn Yến Vô Sư: “Chỉ còn mỗi một bát.”

Mì sợi đã có chút nở, loại thức ăn này có mời Yến Vô Sư ăn, cũng chưa chắc y đã chịu ăn.

Nhưng đối với ba người trong Bạch Long quan mà nói, nó chính là khẩu phẩn lương thực tốt nhất mà bọn họ cất giấu. Bọn họ thậm chí còn dự định để tới tết mới ăn, lại bởi vì có Thẩm Kiều đến mà lấy ra nấu mất.

Thẩm Kiều cảm ơn tiểu đạo đồng, nói với Yến Vô Sư: “Ta chia cho ngươi một chút?”

Yến Vô Sư: “Không cần.”

Thẩm Kiều cười nói: “Mặc dù mì đã có chút nguội, nhưng mà củ cải muối tương của bọn họ lại khá ngon, ngươi không ngại nếm thử xem.”

Hắn biết đối phương xưa này yêu thích sạch sẽ, liền đem đũa rửa lại, đem củ cải muối tương phía trên, cùng với sợi mì không dính rau dại từng sợi từng sợ gắp ra, đặt ở trong bát trước mặt Yến Vô Sư, chính mình thì đem bát mì trộn tương kia đảo lên ăn.

Yến Vô Sư cau mày nhìn bát thức ăn một nửa là rau dại một nửa là củ cái muối kia, qua hồi lâu, mới cầm đũa, miễn cưỡng nếm thử một miếng.

Tư vị trong miệng kỳ thực cũng không phải khó ăn như tưởng tượng.

“Yến tông chủ xử lý xong chuyện rồi?” Thẩm Kiều hỏi.

“Vẫn chưa.” Yến Vô Sư chỉ nói một câu, rốt cục vì sao vẫn chưa xong, hắn cũng không muốn nhiều lời, Thẩm Kiều cũng không cố truy hỏi.

Ai biết Yến Vô Sư lại chuyển đề tài: “Lúc ngươi thấy người đến là ta, có phải thật sự rất vui?”

Thẩm Kiều hơi ngẩn ra, gật đầu cười nói: “Ừm, vốn tưởng rằng sau này chúng ta mỗi người mỗi ngả, có lẽ phải rất lâu sau mới có thể gặp lại, không ngờ nhanh như vậy đã lại thấy. Chẳng lẽ đó không phải là chuyện đáng để vui mừng hay sao?”

“Vừa rồi ta nghe ngươi giới thiệu với bọn họ, nói ta là bằng hữu của ngươi?” Yến Vô Sư vuốt nhẹ lên mép bát, trên mặt lộ ra thần sắc cân nhắc.

Loại bát này được đắp nặn rất thô ráp, vì sử dụng quá lâu, mà ở phía trên lưu lại một tầng bụi bẩn dày đặc, cho dù rửa thế nào cũng không sạch.

Thẩm Kiều: “Ừ, xuất môn ra ngoài, nói là bằng hữu vẫn thuận tiện hơn, cũng không sợ bọn họ hỏi nhiều.”

Yến Vô Sư nhìn kỹ hắn: “Vậy còn ngươi, từ tận đấy lòng ngươi, có đem bản tọa coi là bằng hữu?”

Thẩm Kiều: “Đồng sư vi bằng, đồng chí vi hữu. Ta và Yến tông chủ tuy rằng không phải cùng một thầy, cũng không giống như là cùng chí hướng, nhưng ngươi đã có ân cứu mạng ta, ngọn nguồn hai bên sâu cạn, lại cùng đường hồi lâu, dù sao cũng có thể nói là một tiếng bằng hữu mà.”

Yến Vô Sư: “Ngươi không sợ người khác nói ngươi dựa vào Ma quân, tự mình đọa lạc?”

Thẩm Kiều nở nụ cười: “Ta tự hiểu rõ chính mình đang làm gì là đủ, tại sao còn phải quan tâm đến suy nghĩ của người khác? Từ sau khi xuống núi, những gì nghe thấy nhìn thấy, khiến ta cảm khái rất nhiều, càng khiến cho ta hiểu rõ hơn, ngày trước ta cố chấp giấu mình trong núi tu đạo, bất quá cũng chỉ là tu chút tiểu đạo mà thôi. Như Yến tông chủ đây, phụ tá Chu chủ, nếu thật sự có thể nhất thống thiên hạ, thanh lọc quốc nội, bách tính sẽ không cần phải trôi dạt khắp nơi, đổi con để ăn, lúc đó chỉ cần có tay có chân, là có thể dựa vào chính sức lao động để có được thù lao, như vậy mới thật sự là đại đạo.”

Yến Vô Sư mỉm cười nói: “Ngươi cũng không cần phải tặng cho bản tọa cái mũ to như thế. Ta và Vũ Văn Ung, bất quá chỉ là làm theo nhu cầu của từng người, chuyện ta làm, chỉ là vì chính ta muốn làm, xưa nay chưa từng vì người khác mà suy nghĩ.”

Thẩm Kiều: “Cho dù lòng mang ác ý, nhưng nếu có thể đạt được thiện quả, cũng coi như đắc đạo mà, không phải sao?”

Yến Vô Sư bình tĩnh nhìn hắn một chốc, một lúc lâu mới nói: “Nói như vậy, chúng ta cũng coi như là bằng hữu?”

Thẩm Kiều mỉm cười gật đầu: “Nếu như Yến tông chủ không chê ta với cao là được rồi.”

Loại vẻ mặt kỳ lại chợt lóe lên trên gương mặt y, không đợi Thẩm Kiều thấy rõ, Yến Vô Sư đã lại khôi phục diễn xuất thờ ơ biếng nhác: “Gian đạo quan này quá đơn sơ, lấy đâu ra chỗ nghỉ chân?”

Thẩm Kiều cười nói: “Vậy cũng chỉ có thể tạm thời ủy khuất ngươi cùng ta ngủ chung một gian rồi.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN