Thiên Thu - Mộng Khê Thạch - Chương 46
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
25


Thiên Thu - Mộng Khê Thạch


Chương 46


Editor: Thiếu Quân

Beta: Kusami

Võ công của hai người đã vốn chênh lệch nhau, đặc biệt là sau khi Thẩm Kiều phát hiện mình bị gieo xuống ma tâm, tâm hỏa cháy bỏng, căn cơ gần như hỏng hết, ưu thế tiên phát chế nhân lúc trước hoàn toàn biến mất, ánh kiến bị cưỡng chế lại, từ lộng lẫy vạn trượng hóa thành lu mờ ảm đạm, chính như tính mạng hiện giờ của Thẩm Kiều, như cây bấc đèn chập chờn trong gió chờ diệt vong.

Cho dù mới ban đầu Tang Cảnh Hành vì sự phán đoán sai lầm của mình mà kinh ngạc một chút, nhưng loại kinh ngạc này cũng không duy trì được bao lâu. Nhìn thấy Thẩm Kiều không còn sức đánh, hắn liền cười nói: “Nghe nói võ công của ngươi đã mất, xem ra là thật, kỳ quái, tại sao Yến Vô Sư không hút sạch công lực của ngươi, ngược lại còn đem ngươi tặng cho ta chứ?”

Nói chuyện cũng không làm lỡ thời gian xuất thủ của hắn, “Điêu Long Chưởng” đánh ra, chân khí mơ hồ hiện lên bóng rồng, chỉ là con rồng này không hề có dáng dấp từ ái an lành, mà là dùng một tư thế cùng bạo, mở cái miệng như chậu máu lớn hướng về Thẩm Kiều, bừa bãn tàn phá mà đến!

Tang Cảnh Hành tạm thời còn chưa có ý định giết chết Thẩm Kiều, cho nên một chưởng này hắn cũng không hề xuất toàn lực, mà chỉ dùng tới tám phần công lực —— mặc dù kinh mạch Thẩm Kiều toàn thân đứt đoạn, tứ chi phế bỏ, cũng vẫn đủ để đùa bỡn một trận.

Cuồng phong che trời, nguyệt quang không rọi, lá xanh không bóng, mưa gió mịt mờ, rét lạnh đan xen!

Con rồng gào thét mà đến kia lại ở giữa không trung miễn cưỡng ngừng lại!

Chỉ bởi vì từ trên người Thẩm Kiều, chợt bộc phát một cỗ kình khí cường đại, phảng phất như giữa đêm tối không chút ánh quang đột nhiên nổ ra một chùm sáng, cực kỳ chói mắt quang hoa.

“Quang” cấp tốc bành trướng, càng lúc càng lớn, nghiệt long khát máu không chịu rút lui kia, trong nháy mắt bị kình khí nuốt sạch, tan biến trong vô hình!

Tang Cảnh Hành thậm chí còn không kịp lộ ra biểu tình kinh ngạc, sắc mặt lập tức đại biến, người ở giữa không trung miễn cưỡng đạp khí, giả hóa thành thực, vặn người muốn lui.

Song đã không còn kịp nữa rồi, Thẩm Kiều bỗng dương bay lên, Sơn Hà Đồng Bi kiếm trong tay dùng khí thế như sấm vang chớp giật mà đâm về phía hắn.

Không hề có kỹ xảo hoa lệ, không hề có chiêu số cao thâm, chỉ là thường thường đâm ra, thân hình bồng bềnh như giấy, lại vững như thái sơn, dùng một loại tư thái không hề nhanh, lại trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tang Cảnh Hành!

Tang Cảnh Hành cảm thấy bên má trái có chút cảm giác mát mẻ, liền cảm thấy lòng đột nhiên lạnh lẽo như băng.

Nhưng hắn dù sao cũng không phải tên đồ đệ Hoắc Tây Kinh kia, cái chết của Hoắc Tây Kinh cũng sẽ không lặp lại ở trên người hắn.

Hắn đánh một chưởng về phía Thẩm Kiều, một tay khác thì chụp lấy cổ tay cần kiếm kia.

Nhưng không được, Tang Cảnh Hành có thể cảm giác được tay của mình giống như bị cắn nát, cực kỳ đau đớn, chân khí hộ thể vào giờ khắc này dĩ nhiên hoàn toàn mất đi tác dụng. Hắn thậm chí còn có thể cảm giác được da thịt trên tay từng mảng từng mảng bị gọt xuống!

Sắc mặt hắn kịch liệt biến hóa, rốt cục cũng xuất hiện chút sợ hãi cùng không thể tin tưởng, ánh mắt nhìn Thẩm Kiều cũng giống như nhìn một người điên.

“Ngươi dĩ nhiên tự hủy căn cơ?!”

Người luyện võ coi trọng nhất, không gì khác ngoài căn cơ.

Đó là thứ mà chính mình từ nhỏ tới lớn, hạ qua đông đến, từng chút từng chút luyện ra, không thể nào làm giả được.

Căn cơ của Thẩm Kiều là đạo tâm, lúc này hắn tự hủy đạo tâm, hoàn toàn là muốn cùng Tang Cảnh Hành đồng quy vu tận.

Cho dù Tang Cảnh Hành võ công có cao hơn hắn, đánh tiếp nữa, trừ phi Tang Cảnh Hành cũng nguyện ý trả giá bằng việc hủy sạch võ công liều mạng đánh cùng Thẩm Kiều, còn không hắn đã hoàn toàn không còn phần thắng.

Tang Cảnh Hành đương nhiên không muốn, cho nên hắn chọn bứt ra lui lại về sau!

Nhưng dù là như thế, một đôi tay bằng xương bằng thịt đã bị chân khí bộc phát của Thẩm Kiều ăn mòn, trong nháy mắt máu thịt be bét, đau nhức không tưởng.

Quả thật là kẻ điên!

Quả thực không thể cứu chữa!

Hắn nghiến răng nghiến lợi, lại có chút không cam lòng, nhưng mà động tác hơi chậm một bước, chân khí cực đại do đối phương tự bạo sinh ra đã phá tan chân khí của hắn, ánh kiếm trực tiếp cắt sâu xuống, ở trên ngực của hắn vạch xuống một vết thương sâu tới tận xương!

“A!!!” Tang Cảnh Hành không nhịn được kêu to, không do dự nữa, trực tiếp quay người bỏ trốn.

Nhưng mà ở phía sau hắn, kiếm khí hữu hình ác liệt lóa mắt che ngợp bầu trời đã dần phủ xuống.

…….

“Sư tôn! Sư tôn! A Úc và A Anh vừa rồi lúc luyện Thương Lãng kiếm quyết, tư thế đưa tay trong chiêu cuối rõ ràng không giống như người đã dạy, tại sao người không nhắc họ sửa lại vậy?”

“Bởi vì mũi kiếm hướng lên trên chỉ là một lời giải thích mang tính đại khái, rốt cục là hướng lên một tấc, hay là hai tấc, cũng không có quy tắc nào ép buộc. A Kiều, luyện võ chính là như vậy, làm người cũng là như thế, không cần phải quá mức câu nệ quy củ, như vậy chi khiến cho tầm nhìn của con bị hạn chế mà thôi.”

Tiểu hài tử bởi vì mặc quá dày, bước đi có chút bất ổn, nhưng hắn vẫn chấp nhất nắm lấy vạt áo của người cao lớn đang đi phía trước, vẻ mặt như hiểu như không, lại tràn ngập quấn quýt không muốn xa rời.

Người bị hắn tóm lấy thấy thế nở nụ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống ôm hắn lên, cùng nhau bước tiếp.

“Trên thế gian này, có rất nhiều người, có người tốt, cũng có người xấu, còn có rất nhiều người không thể chỉ dùng tốt hay xấu để đơn giản phân chia. Ý nghĩ của bọn họ không giống như con, con đường đi cũng không giống con. Tựa như Úc Ái và Viên Anh, cùng là một bộ kiếm pháp, bọn họ mỗi người lại đánh ra khác nhau. Con không nên vì người ta khác với mình mà lập tức phủ định họ. Làm người phải như biển nạp trăm sông, tấm lòng mở rộng. Luyện võ cũng vậy, người có tâm tính hẹp hòi, thành tựu cũng chung quy có hạn, cho dù hắn leo lên được ngôi cao, cũng không thể mãi mãi sừng sững không ngã.”

“Vậy A Kiều, A Kiều là người tốt hay người xấu ạ?” Đôi mắt tròn xoe đen thẳm lại trong suốt vô ngần, hằn in thân ảnh của người mà mình thân cận nhất.

Đầu của hắn lập tức bị xoa nhẹ, bàn tay kia ấm áp khô ráo, tựa như ánh dương quang ấm nóng phủ lên người.

“A Kiều nhà chúng ta, là người đáng yêu nhất.”

Nhận được đáp án hài lòng, tiểu hài tử cười ngượng ngùng, rồi lại không nhịn được mà vui vẻ reo lên.

Nhưng mà ấm áp đột nhiên biến mất, cảnh vật chung quanh trong nháy mắt vỡ vụn hoàn toàn, kể cả người đang ôm lấy hắn.

Vẫn là trên Huyền Đô sơn.

Bóng liễu năm xưa, tầng tầng lả lướt, nay rụng buông lơi, tiêu điều khó tưởng. Cây đã như vầy, người làm sao chịu.

Cảnh vật đã không còn như trước, huống chi mặt người?

Năm đó, người vẫn luôn chạy theo hắn nhất định phải gọi hai tiếng sư huynh, hiện giờ đã cao ngang bằng hắn, đứng ở trước mặt hắn, dùng giọng điệu chất vấn đầy rẫy đớn đau hỏi: “Sư huynh, từ xưa tới nay có ai từng cam chịu cô quạnh. Huyền Đô sơn rõ ràng là Đạo môn đệ nhất thiên hạ, có thực lực nâng đỡ minh chủ, để đạo môn có thể vươn ra khắp thiên hạ, tại sao cố tình muốn học theo những ẩn sĩ cô độc ở mãi nơi thâm sơn? Trừ huynh ra, Huyền Đô sơn còn có ai muốn vậy, là huynh quá ngây thơ rồi!”

Có đúng không, thật sự là hắn quá ngây thơ sao?

Hắn chỉ muốn hảo hảo bảo vệ vùng đất mà sư tôn cùng mấy đời chưởng giáo trước lưu lại này, hảo hảo bảo vệ những sư huynh đệ tránh xa chiến hỏa, rời xa giang hồ đầy rẫy phân tranh.

Hắn sai lầm sao?

“Đúng, ngươi sai rồi.” Có người nói với hắn như vậy, “Ngươi sai là sai ở chỗ tâm đánh giá người của ngươi không đủ. Ngươi cho rằng thế nhân đều vô dục vô cầu, gặp sao yên vậy như ngươi sao? Nhân tính vốn ác, không quản thân sơ, chỉ cần ngươi cản trở lợi ích của họ, họ đều sẽ không chút do dự mà loại bỏ ngươi. Chẳng lẽ ngươi còn không nhận ra được điều này?”

“Người ngây thơ như ngươi, nhất định không thể sống sót quá lâu, rời khỏi Huyền Đô sơn, rời khỏi hào quang của Kỳ Phượng Các, ngươi chẳng là cái thá gì, cái gì cũng không làm được.”

“Bản tọa không cần bằng hữu, chỉ có một loại người có tư cách đứng ngang hàng cùng ta, đó chính là đối thủ.”

“Ngươi dĩ nhiên tự hủy kinh mạch, tự tuyệt đường lui?! Ngươi đúng là điên rồi!!!!”

Hết thảy chuyện cũ, âm thanh vang vọng, sau câu nói này, đột nhiên tan biến.

Tất cả phảng phất trở về ban đầu.

Đau nhức từ khắp toàn thân truyền đến, đau đến mức như có người cầy cây đao cùn từ từ mài gọt xương của hắn, lại như có ngàn vạn con kiến đang ở trong máu thịt hắn cắn xé chui vào. Hắn tự xưng là có thể nhịn đau, mà đến giờ phút này cũng không nhịn nổi mà muốn hét lên một tiếng rên rỉ thật dài, không nhịn được mà muốn chảy nước mắt, thậm chí muốn lấy một thanh kiếm trực tiếp xuyên thấu thân mình, kết thúc thống khổ vô cùng vô tận này.

Nhưng mà cái mà hắn tưởng là la to, ở bên tai người nghe thấy, lại chỉ như một tiếng rên rỉ bé nhỏ.

“Thẩm công tử, ngài tỉnh rồi?”

Âm nhanh nhẹ nhàng, như từ phương xa truyền đến, mờ ảo bất định.

Trên thực tế, đối phương là nằm ngoài bên tai Thẩm Kiều nói vào, chỉ có điều trạng thái hiện giờ của hắn rất khó mà nghe được rõ ràng thôi.

Hắn cật lực muốn phát ra âm thanh đáp lại, cuối cùng chỉ có thể hơi động ngón tay.

Đối phương nhìn thấy, nói nhỏ với hắn: “Thẩm công tử, có phải ngài nghe thấy rồi không? Vậy ta nói, ngài nghe là được rồi, nghe thấy thì nhúc nhích ngón tay nhé.”

Thẩm Kiều rất nhanh đã phản ứng lại.

Hắn nhận ra thanh âm của đối phương, là tiểu đạo sĩ Thập Ngũ trong Bạch Long quan kia.

Quả nhiên, đối phương nói: “Ta là Thập Ngũ, hai ngày trước lúc lên núi hái thuốc phát hiện ra ngài, lúc đó ngài ẩn trong sơn động, cả người lạnh lẽo, gần như không còn thở, suýt chút nữa dọa sợ ta. Một mình ta không kéo nổi ngài, chỉ có thể quay về thông báo cho sư phụ, bảo sư phụ nâng ngài về.”

Đúng rồi, Thẩm Kiều cũng nhớ ra, lúc đó hắn tự hủy võ công, chuẩn bị cùng Tang Cảnh Hành đồng quy vô tận. Mặc dù không hề thành công, nhưng cũng khiến đối phương bị thương nặng. Hắn thì nhân cơ hội đó đào tẩu, trốn vào trong động trên Bạch Long sơn. Vốn tưởng rằng Thập tử vô sinh*, lại không ngờ được Thập Ngũ phát hiện.

* Thập tử vô sinh: Chết không nghi ngờ.

Hắn muốn hỏi Tang Cảnh Hành có tìm tới cửa hay không, mình có làm phiền bọn họ hay không, nhưng nỗ lực nửa ngày, vẫn không thể phát ra thanh âm nào. Mí mắt kịch liệt rung động, có thể thấy được nội tâm đang vô cùng lo lắng.

Thập Ngũ phát hiện, nhanh chóng mang đến một chén nước, cẩn thận từng li từng tí cho hắn uống.

Dòng nước mát mẻ chảy qua cuống họng, một hồi lâu sau, Thẩm Kiều rốt cục cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, mở mắt ra, không ngoài suy đoán, một màu đen kịt.

Hắn vốn tưởng rằng mắt mình có vấn đề, Thập Ngũ lại nói: “Hiện giờ chúng ta đang ở trong mật thất của Bạch Long quan, không có đốt đèn, cho nên đen như mực.”

Thẩm Kiều mở miệng, thanh âm khàn đến mức ngay cả mình cũng thiếu chút nữa nhận không ra: “Có hay không, người, đến tìm, các ngươi….”

Hiện tại thân thể hắn cực kỳ suy yếu, nói cũng chỉ có thể từng chữ từng chữ, khó khăn lại vô cùng vất vả.

Thập Ngũ: “Có, người của Bành Thành huyện công lại đến hai lần, có lẽ là vì muốn tính sổ chuyện bánh kẹp thịt lừa ngày đó. May mà sư phụ có dự kiến trước, bảo chúng ta chuyển đến nơi này. Trong quan nát như vậy, cũng không còn gì để cho bọn họ đập phá. Bọn họ vào tìm một vòng không thấy, liền đi, có lẽ cho rằng chúng ta trốn rồi!”

Nói đến phần sau, hắn không nhịn được bật cười.

Thẩm Kiều: “Xin lỗi….”

Thập Ngũ: “Thẩm lang quân, xin ngài đừng nói như vậy!”

Hắn tựa hồ phát hiện nghi hoặc trong nội tâm Thẩm Kiều, rất nhanh nói tiếp: “Ngài còn nhớ không, ngày đó ngoài thành Tương Châu, ngài đã từng lấy bánh trong lòng mình đưa cho một đứa nhỏ, sau đó nó còn rập đầu tạ ơn với ngài, nói muốn lập bài vị trường sinh cho ngài.”

Chờ cơn đau đớn phủ quét toàn thân lại một lần nữa lui đi, Thẩm Kiều cố công cố sức nghĩ, mơ hồ có chút ấn tượng.

“Ngươi chính là đứa nhỏ…”

Thập Ngũ mặc dù có chút gầy yếu, lại rất sạch sẽ, trắng trẻo non nớt, cùng với đứa nhỏ xanh xao vàng vọt, không giống người trong ký ức kia, tựa như hai người khác nhau.

“Đúng vậy, chính là ta, sau đó cha muốn mang ta đi đổi đứa nhỏ nhà khác để ăn, mẹ ta không chịu, liều mạng cản lại, còn nói muốn đem mình bán đi, để cho ta cùng đệ muội được bình an. Cha đồng ý, cũng không ngờ sau khi mẹ bị mang đi đổi làm lương thực không đến hai ngày, đệ muội liền bị bệnh chết.” Thanh âm của Thập Ngũ mang theo chút nghẹn ngào, “Cha chê ta vướng bận, muống mang ta đi nấu, may mà lúc đó vừa vặn gặp được sư phụ. Sư phụ dùng một túi bánh đổi lấy ta, sau đó dẫn ta đi. Ta và sư phụ một đường đi tới Bạch Long quan này định cư. Tên ban đầu của ta không được êm tai, sư phụ liền sửa lại, đặt là Thập Ngũ.”

Thập Ngũ lau sạch nước mắt, nắm lấy tay Thẩm Kiều, dường như muốn an ủi hắn, lại sợ hắn đau mà không dám dùng sức: “Ta vẫn nhớ ân đức ngày đó ngài cho ta, nếu không nhờ khối bánh ấy, có lẽ ta đã không thể kiên trì đến lúc gặp được sư phụ. Cho nên ngài không cần nói xin lỗi với ta. Cho dù ngài không cứu ta, nhìn thấy ngài nằm ở nơi đó dần dần rơi vào cái chết, ta làm sao có thể đứng nhìn không giúp?”

Tay Thẩm Kiều khẽ run, khóe mắt ẩn hiện ánh nước, không biết là vì nghe thấy lời hắn, hay là nhớ tới chuyện năm xưa.

Thập Ngũ còn tưởng là hắn đau, vội hỏi: “Có phải ngài rất đau không, ta đi bảo sư phụ lại đây bôi thuốc cho ngài!”

“Bôi thuốc cái gì, vừa mới bôi xong, con cho rằng thuốc không cần tiền hả!” Quan chủ đúng lúc đi tới, nghe thấy lời này, tức giận nói.

Miệng thì nói vậy, nhưng hắn vẫn đi tới như trước, nhấc tay Thẩm Kiều lên bắt mạch.

“Kinh mạch hủy hết, nội lực mất sạch. Rốt cục ngươi đã làm gì, mà có thể biến mình thành cái dáng vẻ ấy, sau này cũng đừng nghĩ luyện võ được nữa!” Quan chủ chậc chậc lên tiếng.

“Sư phụ!” Thập Ngũ sốt sắng, chỉ lo mấy câu này khiến cho tâm tình của Thẩm Kiều bị kích thích mạnh.

Quan chủ lườm hắn một cái: “Sao con lại nhẹ dạ như vậy, hắn còn chưa nói cái gì đấy, con ngược lại đã cuống lên, võ công của hắn bị phế cũng không phải do ta làm!”

Thẩm Kiều quả nhiên nửa ngày cũng không lên tiếng.

Thập Ngũ nhẹ giọng nói: “Thẩm công tử, ngài đừng thương tâm, sư phụ y thuật cao minh…”

Quan chủ: “Này! Ta nói con cũng không phải khuê nữ, sao cả ngày tay cứ hướng ra ngoài thế? Ta lúc nào thì y thuật cao minh hả, chỉ là hơi tinh thông y lý thôi, hơi hơi! Có hiểu hay không!”

Thập Ngũ nắm lấy chéo áo của hắn làm nũng: “Sư phụ mạnh miệng mềm lòng, kỳ thực là người tốt, rất là lợi hại!”

Quan chủ cười mắng: “Tiểu tử thúi!”

Hắn liền quay đầu nói với Thẩm Kiều: “Ngươi thương thế quá nặng, y thuật của ta không tinh, dược liệu nơi này cũng không đủ, chỉ có thể cố gắng. Chỉ là võ công của ngươi ta thật sự hết cách, gân mạch của ngươi đều hủy, đây không phải là chuyện người có khả năng là có thể cứu vãn…”

Thẩm Kiều đột nhiên hỏi: “Xin hỏi, trong cơ thể ta, dư độc, có hay không, vẫn còn…?”

Quan chủ kỳ quái: “Dư độc? Dư độc gì cơ? Thời điểm ta bắt mạch cho ngươi không hề phát hiện có độc tố nào trong cơ thể á!”

Vì muốn xác nhận thêm, hắn còn đặt ba ngón lên cổ tay Thẩm Kiều tỉ mỉ coi lại, chỉ chốc lát sau đã thu tay lại nói: “Tuy rằng thương thế của ngươi có nặng, nhưng ta đích xác là không phát hiện có dấu hiệu trúng đọc.”

Từ sau khi bị hạ Tương Kiến Hoan, dư độc trong cơ thể Thẩm Kiều vẫn còn tồn tại, ngay cả Yến Vô Sư cũng không có biện pháp cứu chữa. Độc này cắm rễ trong cốt tủy, lúc ẩn lúc hiện, đến nỗi quá trình khôi phục võ công của hắn vẫn luôn gặp trở ngại, khi tu luyện nội lực cũng là làm nhiều công ít, đôi mắt còn chịu ảnh hưởng, mãi không tốt lên được.

Vậy mà hiện giờ, quan chủ dĩ nhiên lại nói trong cơ thể của hắn không có dư độc.

Nói cách khác, tại thời điểm hắn tự phế võ công cùng Tang Cảnh Hành đồng quy vu tận, lại không ngờ từ tử địa hóa sinh cơ, dư độc trong cơ thể trái lại theo đó mà bị thanh lọc không còn sót lại chút gì.

Đây có coi là nhân họa đắc phúc không?

Thẩm Kiều lộ ra một nét cười khổ.

Quan chủ lúc tiến vào, tiện tay cầm theo một cái giá nến đặt ở bên cạnh, giờ khắc này nhìn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch, không khỏi ngạc nhiên nói: “Ngươi đã thảm như vậy rồi, vẫn còn cười được sao?”

Liền quay đầu hỏi Thập Ngũ: “Con nói xem, có phải hắn đột nhiên gặp kịch biến, không chịu nổi đả kích mà biến thành kẻ ngu rồi không?”

“Sư phụ!” Thập Ngũ hận không thể bịt miệng hắn.

Quan chủ: “Được được được, ta không nói. Cháo kia hẳn là đã nấu tốt rồi, ta đi xem xem, thiếu đi cái tên gia hỏa chết tiệt Sơ Nhất kia ở bên cạnh để sai khiến, cũng thật là không quen!”

Hắn vừa đi vừa chậc chậc lên tiếng: “Đây là lão sơn sam* vất vả lắm mới hái được, ngày thường ta còn không nỡ ăn, hiện tại thì tiện nghi người ngoài rồi!”

*Lão sơn sam: một loại củ thuốc.

Đợi hắn rời đi, Thập Ngũ mới áy náy nói: “Ngài chớ để trong lòng, sư phụ người chính là nói năng chua ngoa nhưng rất tốt. Kỳ thực lời người nói mặc dù rất không êm tai, nhưng hai ngày nay nhờ có lão nhân gia người, bằng không ta còn không biết nên làm sao đây!”

Thẩm Kiều: “Ta biết, ta… Cũng không điên, bất quá mật thất này, có phải cũng, thông ra, bên ngoài? Ta thấy, hình như, có, tia sáng.”

Hắn nói từng chữ từng chữ, nói đến thật vất vả.

Thập Ngũ: “Vâng, sư phụ đục hai cái lỗ thủng, để ánh sáng bên ngoài chiếu xuyên vào, ngài có thể nhìn thấy sao?”

Thẩm Kiều: “Hiện tại, dần dần, có thể thấy, một chút, không phải, quá rõ ràng.”

Thập Ngũ: “Ngài đừng lo lắng, sư phụ nói mật thất này cực kỳ bí ẩn, người khác rất khó phát hiện. Người của Bành Thành huyện công đến hai lần, lần nào cũng tìm khắp nơi nhưng đều không thấy được chúng ta, cuối cùng chỉ có thể rời đi. Sư phụ nói qua một thời gian hắn nữa, bọn họ cho rằng chúng ta đã đi rồi, nhất định không quay lại nữa.”

Thẩm Kiều: “Cảm tạ…”

Thập Ngũ cười nói: “Không cần cám ơn, ngài cứ an tâm nghỉ ngơi, dưỡng thương cho tốt. Ta đi đun chút nước ấm cho ngài uống.”

Nơ inày tuy rằng âm u không thấy ánh mặt trời, nhưng lại là một chỗ an tĩnh để dưỡng thương. Theo lời Thập Ngũ, Bạch Long quan được xây dựng trong những năm cuối của thời Đông Hán, cho tới nay đã hơn 300 năm. Mặc dù trải qua bao phen chiến hỏa thiên tai vẫn luôn sừng sững không ngã. Chẳng qua là phồn hoa cùng đèn đuốc năm đó đã không còn nhìn thấy, chỉ còn lại từng vết từng vết thương, biến thành đạo quan không người thăm hỏi. Sư phụ của Thập Ngũ khi tới nơi này định cư, đạo quan đã không còn một bóng người. Phía sau căn mật thất này thông với một địa đạo, hẳn là được xây dựng cùng lúc với đạo quan, sau khi bị sư phụ của Thập Ngũ phát hiện, nơi này liền biến thành vị trí tị nạn rất tốt.

Hai ngày tiếp theo, Thẩm Kiều cứ luôn ngủ mê man, thần trí có lúc tỉnh táo, có lúc hỗn loạn, nửa đêm tỉnh mộng, hắn thậm chí còn cho rằng mình đang ở trên Huyền Đô sơn, phảng phất như chỉ cần đẩy cửa ra, là có thể nhìn thấy sư tôn đứng ở bên ngoài nhìn chúng đệ tử luyện công.

Song chung quy lại cũng không phải, tất cả quá khứ không có cách nào quay lại, người chết rồi cũng sẽ không phục sinh.

Những năm tháng yên bình tĩnh lặng tuyệt vời đó, phảng phất như đã đều lưu lại trên Huyền Đô sơn, một đi không trở lại.

Tiếp bước sau đó, những trải nghiệm của hắn đều là phản bội, ngăn trở, khốn cùng, là vì danh vì lợi mà hỗn chiến khắp nơi, là người cùng tông môn tính kế lẫn nhau mà mình tận mắt nhìn thấy, là muôn dân giãy dụa rên rỉ trong địa ngục kinh hoàng không thể siêu thoát.

Tất cả cực khổ, xúc mục kinh tâm, cảm đồng thân thụ*.

*Xúc mục kinh tâm, cảm đồng thân thụ: Nhìn thấy mà giật mình, cảm động theo.

Ngươi giữ trọn đạo tâm, không chịu vứt bỏ cái mà ngươi gọi là nguyên tắc làm người. Kỳ thực cũng là bởi vì chính ngươi chưa từng cận kề tuyệt cảnh không cách nào chịu nổi sao?

Yến Vô Sư từng hỏi qua hắn như vậy.

Vào giờ phút này, Thẩm Kiều lại lần nữa nhớ tới câu nói này, nhớ tới thời điểm hai người ở chung.

Hắn đã từng tự cho họ là bằng hữu, cho nên trước cười nhạo và tính kế của đối phương, không đỡ nổi một đòn.

Nếu như có thể quay ngược thời gian…

Quay ngược thời gian…

“Thẩm công tử, hôm nay ngài ăn nhiều chút, đây là cháo sơn nam mới nấu xong, sư phụ nói nó rất có ích cho việc khôi phục thân thể… A, Thẩm công tử, sao ngài lại khóc! Là đau quá sao!”

Trong ánh sáng yếu ớt, một giọt lệ óng ánh thuận theo khóe mắt Thẩm Kiều trượt xuống, rơi vào trong tóc mai, vô thanh vô tức.

Thập Ngũ vội vàng đặt chén cháo xuống, vội vã nhào tới. “Ta đi mời sư phụ tới!”

“Không cần.” Thẩm Kiều cố gắng đưa tay kéo vạt áo của hắn.

Thập Ngũ ai nha một tiếng, không dấu được kinh hỉ: “Ngài có thể động rồi?! Sư phụ còn nói kinh mạch của ngài đều đã tổn hại, đời này rất khó có thể khôi phục được, xem ra sư phụ cố tình làm ta sợ đây mà!”

Thẩm Kiều nhìn hắn nở nụ cười.

Lúc hắn thanh tỉnh, mỗi một tấc xương cốt đều kêu gào thống khổ, đau đến mức khiến người ta chỉ muốn chết đi cho rồi, nhưng hắn lại vẫn như trước tiếp tục kiên trì, cũng âm thầm đọc khẩu quyết “Chu Dương Sách” mà minh từng học qua, kết quả lại xuất hiện tình trạng khiến người ta giật mình.

Năm đó, lúc hắn học “Chu Dương sách”, bản thân đã có căn bản võ học của Huyền Đô sơn, học cũng không quá khó khăn, có điều tiến độ tổng kết lại vẫn là không nhanh không chậm. Kỳ Phượng Các cũng không tìm ra được nguyên nhân trong đó. Khi đó Đào Hoằng Cảnh đã chết, hắn lại không thể đi hỏi rõ ràng được, chỉ có thể để đồ đệ mình tự mày mò tìm hiểu, bản thân thì thỉnh thoảng ở bên chỉ điểm.

Nhưng hiện giờ, dưới tình trạng kinh mạch toàn thân đều tổn hại, chân khí trong cơ thể hoàn toàn không còn, “Chu Dương Sách” lại tựa như hoàn toàn phát huy tác dụng không tưởng của nó, đan điền do chính mình phá vụn dùng tốc độ không thể tin nổi từng chút từng chút khôi phục, kinh mạch phế bỏ cũng dưới sự thẩm thấu của chân khí Chu Dương Sách cũng đang dần tái tạo.

Thậm chí có lẽ chẳng bao lâu nữa, thương thế của hắn có thể khỏi hoàn toàn.

Hội tụ của cả ba nhà Nho Thích Đạo, Chu Dương Sách quả thực khó mà tin nổi, cho dù Thẩm Kiều chỉ mới đọc được hai quyển, cũng không hề gây trở ngại cho việc hắn cảm nhận được sự bác đại tinh thâm trong đó.

Nho có ngay ngắn chính trực, đạo có nhu hòa dày rộng, phật có trang nghiêm trong sáng, tất cả hóa thành dòng nước nhỏ róc rách, xuôi chảy trong cơ thể hắn.

Thẩm Kiều không biết cái này có tính là nhân họa đắc phúc không, mà thân thể hắn quả thực càng ngày càng tốt, tốc độ khôi phục thậm chí đến quan chủ cho rằng cả đời của hắn cũng chỉ có thể như vậy cũng cảm thấy giật mình.

Thập Ngũ rất hiểu ý mà không hỏi hắn vì sao lại rơi lệ, Thẩm Kiều lại chủ động kéo hắn, nói với hắn: “Thập Ngũ, cám ơn ngươi.”

Thập Ngũ không rõ vì sao, liền có chút ngượng ngùng: “Trước đó ngài đã nói cám ơn rất nhiều rồi!”

Thẩm Kiều hành xử thiện ý, nhưng từ xưa tới nay cũng chưa từng suy nghĩ cần người khác cũng phải dùng tâm tư thiện chí mà hồi đáp lại nguyên vẹn, bởi vì với hắn, không cần người đó có đáp lại hay không, cũng đều không ảnh hưởng đến con đường của hắn.

Hắn cảm thấy nên làm như vậy, thì cứ làm, người khác có hiểu có lý giải hay không, có biết có thấy hay không, chế giễu hay cười nhạo, đều không có quan hệ gì với hắn.

Từ một điểm này mà nói, Yến Vô Sư cùng hắn cũng không có gì khác biệt.

Nhưng Thẩm Kiều dù sao vẫn chỉ là một con người, tâm không phải làm từ băng thiên tuyết địa, không phải sắt đá can trường, hắn cũng sẽ mệt mỏi, hắn cũng sẽ lạnh lòng, cũng sẽ thống khổ.

“Một tiếng này không giống như vậy.” Hắn nói với Thập Ngũ như vậy.

Thập Ngũ ngượng ngùng cười một cái: “Ngài khôi phục tốt như vậy, sư phụ nói ngài nên ăn thêm chút thịt, hôm nay người có mua thêm con gà về nấu canh.”

Thẩm Kiều áy náy nói: “Là ta khiến mọi người tốn kém rồi, chờ thương thế tốt hơn, ta sẽ đi kiếm tiền…”

Thập Ngũ cười nói: “Ngài không cần lo lắng cái này, kỳ thực sư phụ lão nhân gia người lén lút giấu không ít tiền riêng, chính là không chịu lấy ra, mỗi ngày làm bộ như rất cực khổ…”

“Thập Ngũ con ngứa da phải không! Cư nhiên dám ở trước mặt người khác nói xấu sư phụ mình! Đại nghịch bất đạo! Nghiệt đồ!” Lời này đúng lúc bị quan chủ khi tiến vào nghe thấy.

Thập Ngũ le lưỡi một cái: “Là lỗi của đệ tử, người đừng nóng giận!”

Quan chủ cả giận nói: “Lúc trước ta làm sao lại cảm thấy con ngoan hơn Sơ Nhất vậy trời! Thật đúng là một đứa so với một đứa chả ra gì! Đồ đệ chẳng ra gì!”

Thập Ngũ bé ngoan nghe dạy bảo, sau đó làm nũng chắp tay, cuối cùng cũng coi như khiến lửa giận của quan chủ bớt đi một ít, lại bắt đầu mắng mỏ đại đồ đệ của mình: “Hôm nay phía bắc thành có hội, Sơ Nhất sáng sớm đã chạy khỏi cửa, đến giờ còn chưa thấy quay lại, tâm trí như vậy, nếu ngày sau cánh dài rồi, có phải ngày nào cũng không thấy mặt hay không!”

Thập Ngũ: “Sư huynh có lẽ thấy món ngon gì đó, mua về cho chúng ta chăng?”

Quan chủ: “Mua cái rắm, trên người nó chỉ có vài đồng lẻ, mua cho mình ăn còn không đủ!”

Đột nhiên, trong mật thất vang lên tiếng lục lạc.

Lục lạc cực nhỏ, thanh âm cũng vô cùng yếu ớt, mà vì quan chủ đứng ngay bên cạnh, lập tức có thể nghe thấy.

Đây là một cơ quan khá đơn giản, ở trên lục lạc có gắn dây, nối với bên ngoài, đầy kia thắt ở một nơi nào đó trên cửa lớn, chỉ cần có người từ bên ngoài đi vào, dây liền bị chấn động nhỏ, người trong mật thất cũng có thể lập tức phát hiện.

Thập Ngũ vui vẻ nói: “Sư huynh trở về rồi!”

Hắn đang định chạy ra ngoài, quan chủ lại đưa tay bắt lại: “Chờ đã, có gì đó không đúng!”

Lời này vừa dứt, bên ngoài liền truyền đến thanh âm lanh lảnh của Sơ Nhất: “Sư phụ, Thập Ngũ, con về… Ồ, ngươi là ai?”

Quan chủ biến sắc: Nguy rồi!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN