Thiên Tỏa - Thiên Tỏa - Chương 09
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
137


Thiên Tỏa


Thiên Tỏa - Chương 09


Khi mở tới mắt xích thứ mười, do bị mất khô ít máu khi mở chiếc khóa huyết ọc, sức lực tôi đã yếu đi rất nhiều, toàn thân tôi bắt đầu run lên, khô ít lần làm rơi chiếc kim móc khỏi tay, bàn tay trái ghìm chặt chuối dây xích cũ bị siết rách da.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố lấy hết sức lực để nói hắt ra như vẫn khô thành câu.
– Lão… nhanh… thay….
Lão ũ lập tức đưa tay trái ra đón lấy đoạn xích, tay phải nắm lên tay tôi, đầu ón tay kẹp chặt chiếc kim móc.
– Được rồi, thả tay ra đi!
Tôi từ từ rút tay ra khỏi lò bàn tay của lão, rồi ồi sụp xuố sàn, mặt ướt đẫm mồ hôi, thở dốc, cả lư mỏi nhừ, đầu ón tay đau nhức như bị kim châm. Chị Giai Tuệ vội và cầm lấy bàn tay tôi, nhẹ nhà mát xa cho chú.
Quả khô hổ danh là vua trộm vù Đô Bắc, bàn tay Lão ũ thao tác thoăn thoắt khô một chút nao nú, thực ra lúc chứ kiến lão dù bàn tay giải quyết nhữ lưỡi dao kia, là tôi đã biết bàn tay của lão cực kỳ khỏe. Lão dựa vào nhữ chỉ dẫn của tôi, nhanh chó mở được móc xích thứ mười, trên khuôn mặt vẫn tỏ ra hết sức bình thản, thỉnh thoả còn quay sa chỗ chú tôi cười đùa, kể về nhữ ày đầu mới bước vào hề trộm, lão còn phải chụm cả mười đầu ón tay kẹp lấy một chiếc kim để mở khóa, tổn hao sức lực hơn thế này gấp nhiều lần.
m thanh của sợi kim loại bị co lại khô ừ cọ vào trục khóa, từ mắt xích được dần tháo ra. Khi mở đến cái móc xích thứ hai mươi tám, trên trán lão đã rịn đầy mồ hồi, thao tác của bàn tay cầm kim móc đã khô còn nhanh nhẹn như lúc nãy, tay trái cầm đoạn xích đã bắt đầu run run. Lão cắn chặt môi, nói qua kẽ ră:
– Con oan, con oan, hay đấy, hay đấy!
Cà mở đến nhữ mắt xích cuối cà hao tốn sức lực, đến mắt xích thứ ba mươi mốt, Lão ũ đã phải chồm ười dậy, hai bàn chân vẫn bám chặt xuống sàn, tay trái nắm khư khư đoạn dây xích còn lại, nửa ười trên khom xuố trông giố như con tôm đa co mình. Nhữ giọt mồ hôi to tướ khô ừ lăn trên vầ trán lão, hơi thở mỗi lúc một gấp hơn, đôi bàn tay chậm rãi mò mẫm như khô nhìn thấy bất cứ sự chuyển độ nào.







Cho đến khi mở mắt xích thứ ba mươi sáu, Lão ũ đã rạp cả ười xuố, toàn thân run lên bần bật, hai chân miết chặt xuố mặt sàn, thở hổn hển, nói khô thành tiế:
– Thật… sự… cũ hay đấy… mẹ kiếp!
Chứ kiến bộ dạ này của Lão ũ, tôi và chị Giai Tuệ hết sức bất ờ khô sao thốt lên lời, chiếc khóa kia phải có một lực lớn tới mức nào mới khiến cho Lão ũ vất vả giải quyết nó như thế.
Bỗ nhiên, chú tôi giật mình bởi tiế quát lớn của lão:
– Mau mở ra… – Rồi lão thả hai tay, lăn một vò ửa mặt lên trời, thở dốc, lò bàn tay trái nắm chặt mắt xích cuối cù.
Vậy là ba mươi sau chiếc khóa Thiên Cươ đã được mở ra.
Tôi và chị Giai Tuệ vội và chạy lại bên lão, sốt sắ hỏi:
– Lão ũ, sao rồi, lão khô sao chứ?
– Khô sao. – Lão vỗ vỗ lên ực mình, hít một hơi thật sâu, – Kinh khủ, kinh khủ, vừa xo… bốc phét… quà đà… khô… khô hĩ rằ… cái trò này… hao tổn sức lực quá… hay đấy… hay đây!
Chị Giai Tuệ lập tức rút từ tro túi ra miế bô tẩm thuốc, định bôi lên lò bàn tay bị chảy máu của lão. Lão bỗ nắm tay lại, tỏ vẻ khô đồ ý rồi nói:
– Cái thân già này, dùng thuốc làm gì cho tốn, để dành cho hai đứa mi dù đi. – Lão quay sa một bên, nằm hỉ một lúc để lấy lại nhịp thở bình thườ, rồi mới quay sa nói với tôi, – Lan Lan, mi tìm hiểu xem, bước tiếp theo sẽ làm gì?
Tôi cầm chiếc gươ Dạ Minh lên, soi thật kỹ mặt sàn chỗ sợi dây xích móc vào. Ba mươi sáu mắt xích đã bị gỡ ra, nên chỗ đó giờ chỉ còn lại một hõm sâu, sợi dây hợp kim đồ lúc nãy giờ đã co lại không còn chút dấu vết. Tôi quỳ hẳn ười, nheo mắt ó xuố dưới, như bên tro chỉ là một màu tối đen như mực và cũ khô biết nó sâu cỡ nào. Thế như tôi lại he thấy âm thanh của vò xích kim loại đa chuyển độ vọ lại, còn cảm nhận được một luồ khí mát thổi ược lên, kèm theo một mùi rất lạ. Tôi vừa chăm chú quan sát vừa nói:
– Sâu quá, cháu không nhìn thấy gì cả!
Lão ũ he xo liền bò dậy, tay phải lắc mạnh một cái, một vật tròn như hòn bi ve màu và đột ột hiện ra tro lò bàn tay lão. Nhìn thấy thế, tôi đoán rằ đó chắc lại là một loại ngọc dù để giúp nhữ ười bị thươ tìm đườ.
Lão ũ đưa viên bi đó cho tôi và nói:





– Thử ném nó xuố xem, rồi he âm thanh thế nào.
Viên bi đó rất nhẵn và trơn, bề mặt còn khắc nhữ hoa văn uốn lượn rất đẹp, nắm tro tay cảm thấy rất thoải mái. Tôi còn xoa nó trong lò bàn tay một lúc rồi mới nhằm đú miệ hố thả viên bi xuố.
Ba ười chú tôi dỏ tai lên lắ he âm thanh phát ra, thế như mãi mà cũ khô thấy âm thanh của viên bị chạm vào vật nào đó vọ lại, như vậy là viên bi vẫn tiếp tục rơi xuố dưới đáy, thực tình tôi khô tưở tượ nổi cái hố đó sâu đến mức nào.
Chị Giai Tuệ bỗ dư đứ phắt dậy, vẻ mặt rất kì lạ, chị quay sa hỏi Lão ũ:
– Đú như lời của chuyên gia kia nói, thế như cũ khô đến mức sâu như thế chứ, phía dưới Cố Cu vẫn tồn tại một thế giới khác sao, khô thể như thế được. Với lại, phía dưới nền đất còn có mạch nước và dò sô ầm, vậy tại sao chú ta khô hề cảm nhận được hơi nước chứ?
Lão ũ lắc lắc mái đầu, tỏ vẻ khô đồ tình với ý kiến trên, nói:
– Mi đừ có nói vớ vẩn, ta khô tin mấy tên tóc đuôi sam đó lại có thể chế tạo ra được cỗ máy phức tạp thế này đâu. Chết tiệt, khô sợ việc khô thành mà chỉ sợ chẳ có nhân tài, chắc chắn là phải có sự giúp đỡ của ười Hán nào đó.
Chị Giai Tuệ lắc đầu phản đối.
– Điều đó chưa hẳn đã đú, ười Mãn cũ rất sá tạo tro xây dự và các cô trình của mình.
Tôi chẳ buồn để ý đến nhữ tranh luận của họ, mà chỉ quan tâm đến chiếc khóa tại sao sau khi đã mở được ba mươi sau mắt xích trên mà vẫn khô có gì biến chuyển, lẽ nào chú tôi đã thao tác quá chậm, hay do một uyên do nào khác?
Ba ười chú tôi đều có nhữ suy hĩ riê của mình, đa đoán già đoán non thì mặt sàn dưới chân chú tôi bỗ nhiên ru chuyển, ay sau đó, nó từ từ đưa chú tôi lên.
– Nắm chặt tay lại! – Lão ũ phản ứ rất nhanh, lão lập tức đó chiếc gươ Dạ Minh lại rồi cầm tay chú tôi kéo sát lại gần, hào hứ nói. – Hay đấy, hay đấy, xem ra vẫn chưa hết sự kỳ bí, giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!
Khóa quy tà khảm ọc trai bạc khổ
Sàn nhà chầm chậm đưa chú tôi lên, vẫn yên lặ mà khô phát ra bất cứ âm thanh nào. Tro lò tôi hĩ thầm, khô phải là nó lại đưa chú tôi quay trở lại vị trí ban đầu đấy chứ, chẳ trách khi chú tôi vào tro điện khô phát hiện ra dấu vết sàn bị hư hỏ hay một dấu hiệu gì bất thườ, như tại sao ô nội vẫn mất tích, tại sao ô lại khô theo đườ cũ để quay lên?
Tôi vẫn yên lặ suy hĩ. Mặt sàn nâ lên ước chừ khoả hai trăm mét thì tốc độ giảm dần, nâ thêm vài chục mét nữa, mặt sàn phía dưới chân chú tôi bỗ ru nhẹ, rồi dừ hẳn. Khi Hắc Lão ũ mở chiếc gươ Dạ Minh ra, tôi bỗ nhận thấy cả bốn bức tườ xu quanh đều đồ loạt chiếu ra vô số tia sá chói lóa tới mức khiến tôi không thể mở được mắt.
Tôi nhắm tịt mắt lại, đợi một lúc lâu sau mới hé mắt rồi từ từ mở ra. Tôi nhận thấy Hắc Lão ũ đã kịp điều chỉnh góc ánh sá của gươ Dạ Minh tới mức hẹp nhất, chỉ còn le lói chiếu ra một tia sá màu xanh yếu ớt, thế như trước mắt chú tôi vẫn là nhữ quầ sá chói lóa. Tôi vội và ó hiê xu quanh, lập tức mọi thứ trước mắt khiến cho tôi sử sốt khô thể thốt nên lời.
Trên bốn bức tườ phẳ phiu vuô vức, từ dưới sát chân tườ cho đến cao chừ hai mét đều được đính bằ vô số nhữ viên ọc tròn xoe và sá lấp lánh, mỗi viên to gần bằ quả trứ gà, bề mặt nhẵn bó, chú dày chi chít, khô dưới hai ba trăm viên.
Nhữ viên ọc bạc này phát ra một loại ánh sá rất đặc biệt, hơi nhuốm sắc xanh, cả viên ọc sá lo lanh, chiếu ra nhữ tia sá chói lọi, chẳ trách ban nãy chú đã làm chú tôi lóa cả mắt. Bề mặt của chú nhẵn mịn và bó lá, phản chiếu khắp nơi, hình bó của chú tôi hiện lên tro lò viên ọc giố như nhữ con rắn nước đa ọ uậy.
Cả ba chú tôi ngỡ àng khô nói nên lời, chỉ biết đứ trân trối một chỗ ắm nhìn cảnh tượ vô cù lu linh và huyền ảo này, như đã bị chú hút hồn.
Cuối cù Lão ũ là ười mở lời trước, giọ lão giật cục, đầy vẻ bất ờ và hào hứ.






– Mẹ kiếp, mẹ kiếp, đây… chết tiệt… đây chính là… ọc trai khổ lồ… vô cù hiếm có ở biển Đô! – Nói rồi, lão thả tay chú tôi ra, khom ười nhảy tót sa một bên rồi tiến sát tới trước bức tườ đính ọc trai, cứ thế nheo nheo đôi mắt thích thú quan sát chú rất kỹ cà.
Thấy bộ dạ đờ đẫn ắm nhìn kho báu uy a của Lão ũ, tôi quay sang chị Giai Tuệ, hai chị em nhìn nhau bặm môi nhịn cười, bụ hĩ thầm: Bản tính ăn trộm của lão đú là đã ấm vào máu, nhìn thấy của là mắt cứ sá rực lên.
– Ái chà, ái chà! – Hắc Lão ũ bỗ thốt lên, khô quay đầu lại mà chỉ đưa tay ra vẫy chú tôi. – Hai đứa lại đây mà xem này!
Tôi và chị Giai Tuệ thấy lão giục cũ vội và chạy tới, ồi sụp xuố. Tôi ghé sát mặt vào một viên ọc quan sát, ánh sá lo lanh tro suốt của nó khiến cho khuôn mặt tôi sá bừ lên giố như đa soi một chiếc gươ vậy. Thế như ắm hĩa hồi lâu tôi đã nhận ra một điều rất lạ.
Nhữ viên ọc khảm sâu vào thành tườ, tạo thành một hõm sâu khoả chừ hai đốt ón tay, vì thế mà mặt sàn kim loại mỗi lần nâ lên hạ xuố đều khô ảnh hưở tới chúng. Như điều khiến tôi khô giải thích nổi là, trên bức tườ đó lại có rất nhiều khe rãnh phân bổ chi chít như mạ nhện. Chú cũ có chiều rộ a bằ với viên ọc, nối với nhau tạo thành nhữ rãnh trượt, các viên ọc khảm lên đó khô theo quy luật nào, thậm chí có nhữ viên ngọc khảm cả vào tro lò rãnh, giố như nhữ giọt sươ mai vươ lại trên mạ nhện vào buổi sáng sớm. Quan sát kỹ hơn, nhữ viên ọc đó chỉ có một phần ba là khảm chìm vào lò rãnh, còn hai phần ba là nhô ra oài.
– Hay đây, hay đấy… – Nói rồi, Hắc Lão ũ đưa cánh tay phải ra, dùng mó tay trỏ cào nhẹ lên một tro nhữ viên ọc trai. Mó tay vừa chạm vào, viên ọc liền trôi từ từ theo đườ rãnh mà khô phát ra âm thanh nào dù là nhỏ nhất, nó giố như đa bồ bềnh trôi trên mặt nước, và nhữ đườ khe kia chính là rãnh trượt cho nhữ viên ọc di chuyển.
Chứ kiến cảnh tượ này, tôi và chị Giai Tuệ khô khỏi ỡ à, tò mò. Cả hai cù đưa tay ra để thử cảm giác này, tôi liền phát hiện ra tất cả nhữ viên ọc này đều có thể trôi theo các rãnh trượt đó, chú nhẹ nhà trôi đi, khi chạm vào nhau mới phát ra âm thanh tro trẻo hết sức vui tai.
Thô thườ, việc khảm ọc trai lên tườ hay bất kì một bề mặt nào đều khô có gì đá ạc nhiên, đều phải sử dụ một loại keo chuyên dụ để gắn hoặc khảm chú lại, thế như để nhữ viên ọc nổi lên và còn có thể di chuyển như thế này thì thực tình tôi khô thể tưở tượ ra được họ đã sử dụng phươ pháp gì.
Cà quan sát tôi cà thấy tò mò hơn, bèn thò tay vào nắm lấy một viên ọc thử kéo nó ra, viên ọc vẫn nằm im tro lò bàn tay tôi mà khô hề có phản ứ gì. Thế nhưng khi kéo ra khoả hai phân thì nó khự lại và khô thể kéo thêm được nữa, giố như có một sợi dây rất chắc giữ lại từ phía sau.
Lão ũ vẫn im lặ, dù chiếc gươ Dạ Minh soi xét một lượt mới lên tiế:
– Tơ kim loại, chính là sợi tơ kim loại đã kéo viên ngọc lại!
Tôi và chị Giai Tuệ liền hiê đầu ó ra mặt sau viên ọc. Quả nhiên, có một sợi kim loại giố y hệt sợi dây tro chiếc khóa Thiên Cươ ba mươi sáu vò thò ra từ lò viên ọc, đầu kia nối với lò rãnh trượt.
Tôi thò ón tay vào tro lò má trượt thì cảm thấy bề mặt bên tro khô được nhẵn nhụi cho lắm. Nhìn thật kỹ tôi mới phát hiện thì ra ở giữa lò má trượt có một đườ gân rất nhỏ và dài, có thể xỏ vào sợi dây kim loại kia, chẳ trách mà nhữ viên ọc này lại có thể di chuyển qua lại như vậy.
Nhìn ra được sự tinh vi của kết cấu này, như tôi vẫn khô dám tin vào sự thật, thực ra tôi vẫn chưa tưở tượ ra làm thế nào để xỏ sợi dây đó vào tro viên ọc, mà sau khi tôi kéo mạnh nó cũ khô hề bị rơi ra.
Chợt có tiề Lão ũ thở dài, giọ tràn trề tiếc nuối:
– Hoa phí, thật là hoa phí, loại ọc quý hiếm như thế này mà lại bị chôn chặt ở đây, mấy tên cẩu quan nhà Thanh này đến chết rồi mà vẫn còn hám giữ của.
Chị Giai Tuệ vội lên tiế:
– Lão ũ, nhữ lời này của lão là có ý gì?
Khuôn mặt Lão ũ nhúm lại đầy vẻ đau khổ, bàn tay thô kệch của lão khô ừ vuốt ve viên ọc, cắn ră nói:
– Hai đứa đều khô biết chứ, loại ọc trai bạc này khô hề giố loại ọc trai chú ta vẫn thườ nhìn thấy, nó chính là ọc trai bạc ở biển Đô, mà ười ta vẫn thườ gọi là báu vật dưới đáy biển, là một loại trai khổ lồ số trong lò đá ở đáy đại dươ… Nói thế nào nhỉ? – Hai tay lão múa may. – Vỏ của chú to bằ chừ này, có thể số tới hai trăm năm, cực kỳ quý hiếm, chú chỉ số ở vù biển sâu nên việc lấy ọc vô cù hao cô tổn sức. Cả đời loài trai khổ lồ này chỉ có thể tạo ra được một viên ọc, mà lại còn to như thế này, có thể nói là… – Lão liền lắc đầu án ẩm, sau đó chỉ sa chiếc nhẫn bạch kim chị Giai Tuệ đa đeo trên ón tay. – Chỉ cần một viên ọc trai này, có thể mua được cả sọt nhẫn như thế.
Nói đến đây, lão quay đầu lại ắm nhìn viên ọc lần nữa với khuôn mặt lộ rõ vẻ tiếc nuối vô cù, lắc đầu nói:
– Tiếc quá, tiếc quá, nhữ viên ọc này đều đã bị xâu lại, phá vỡ chú thì khô còn giá trị nữa.
Vẻ mặt xót của của Hắc Lão ũ trô giống như đa bị ười khác hành hạ tra tấn. Tôi và chị Giai Tuệ cùng ẩ mặt nhìn lại bốn bức tườ xu quanh, lắc đầu vẻ tiếc nuối, thật khô thể tưở tượ nổi, chỗ ọc trai này đá giá khô biết bao nhiêu là tiền của. Để tạo ra cả một cỗ máy dưới lò đất sâu như thế này đã phải hao tốn khô biết bao nhiêu cô sức tiền của, lại còn đính dát lên đó bao nhiêu châu báu quý hiếm, liệu là bởi mục đích gì đây?
Hắc Lão ũ cứ thế lẩm bẩm một mình, tiếc nuối mân mê nhữ viên ọc trai tro tay. Bỗ lão ừ lại, quay sa hỏi chị Giai Tuệ một câu rất lạ:
– Ta Giai Tuệ, mi có phải ười Mãn khô?
Chị Giai Tuệ ỡ à một lúc rồi vội gật đầu, nhẹ nhà trả lời:
– Vâ, cháu là ưỡi Mãn!
he hai ười bọn họ nói, tôi sực nhớ ra đã có một lần he một ười nào đó ở sở cảnh sát gọi chị Giai Tuệ là “cách cách”, rồi tôi liên tưở đến nhân vật Tiểu Yến Tử tro phim Hoàn Châu cách cách, liền quay sa nói với chị:
– Chị Giai Tuệ, thảo nào mà em he thấy các đồ hiệp của chị đều gọi chị là cách cách. Thì ra chị là ười Mãn Thanh.
Hắc Lão ũ nhìn chằm chằm vào ón tay cái trên bàn tay phải của chị Giai Tuệ, rồi dù ón tay cái và ón tay trỏ của mình ra hiệu gì đó. Chị Giai Tuệ như hiểu được ý của lão liền gật đầu, giơ hai ón tay ra lắc lắc trước mặt thay cho lời đáp.
Lão ũ bật một trà cười giòn giã:
– Đú là Cách Cách, chẳ trách… chẳ trách… Hắc Lão ũ ta nếu có nói gì không phải thì cũ đừ giận nhé.
Chị Giai Tuệ mỉm cười đáp lễ:
– Hắc Lão Ngũ khách khí quá!
Tôi đứ cạnh nhìn hai ười bọn họ ra hiệu cho nhau mà khô hiểu gì cả, liền giật giật tay Lão ũ, gặ hỏi mọi ười đa nói về chuyện gì.
Lão liền quy sa trợn mắt nhìn tôi, nạt nộ:
– Con nít khô được phép he lỏm chuyện của ười lớn! – Rồi nhìn sa phía chị Giai Tuệ mỉm cười đầy ụ ý, đôi mắt nhấp nháy vẻ tinh quái.
Thấy tôi bị Lão ũ trêu cho tức điên, đa vù vằ đòi lão giải thích thì chị Giai Tuệ nhanh ý nắm lấy tay tôi, lả sa chủ đề khác:
– Lan Lan, em nói xem sợi dây tơ kim loại móc vào viên ọc trai kia, liệu có phải là một cái khóa khác khô?
Bị đánh vào đú tâm lí, tôi lập tức chuyển sự chú ý của mình sa chủ đề khác, liền nhanh nhảu gật đầu nói:
– Cũ gần như thế, chị đợi một chút để em xem kỹ lại!
Tôi men theo bốn bức tườ dò xét, áp hẳn mặt vào tườ để quan sát cho kĩ hơn, mỗi lúc tôi cà thấy có điều gì đó rất kỳ lạ. Nhữ đường rãnh trượt kia giố như nhữ con rắn, uốn lượn chồ chéo lên nhau, mặc dù nhìn qua chú giố như được tạo ra một cách ẫu nhiên, như thực chất lại theo một quy luật đầy tính hệ thuật rất khó để diễn tả.
Tôi vẫn khô rời mắt khỏi bốn bức tườ, miên man thả hồn theo nhữ viên ọc đa lơ lử trôi, bắt đầu có cảm giác mô lu, mờ ảo giố như bức tườ vừa tỏa ra một làn sươ dầy, nhữ rãnh trượt bắt đầu trở nên mềm mại và mỏ manh hơn, chú cũ khô ừ bay lượn uốn éo giố như nhữ con rắn trườn qua trườn lại. Nhữ viên ọc mỗi lúc lại sá lo lanh, tỏa chiếc muôn vàn tia sá đủ màu sắc sặc sỡ và lạ lẫm, khiến cho ười ta có cảm giác như đa lạc vào một thế giới thần tiên.
Tôi cứ thế ây ười ra như bị thôi miên, tro lò thấy vô cù nhẹ nhõm, dườ như quên tất cả mọi âm thanh và vật thể của thế giới thực đã bị lã quên, tôi bỏ lại sau lư nhữ muộn phiền và lo lắ, chỉ còn lại tôi với bốn bức tườ khảm ọc tỏa sá lung linh, cả cơ thể bồ bềnh và sả khoái vô cù.
Tôi đa chìm đắm tận hưở cảm giác ọt ào, thì bỗ nhiên, bên tai he thấy một tiế hét the thé:
– Nhắm mắt lại! – Rồi đột nhiên một bàn tay thô ráp và mạnh mẽ bịt chặt mắt tôi, mọi thứ trước mắt bỗ nhiên tối sầm lại, tất cả nhữ cảm giác ọt ngào kia đều lập tức biến mất. Tôi bắt đầu cảm thấy đầu óc quay cuồ, xươ khớp tê mỏi, toàn thân như bị hà àn chiếc kim châm vào da thịt, lò dạ nó như lửa đốt, dạ dày co bóp dữ dội. Cuối cù khô nhịn được, vị tanh ọt lờm lợm trào lên tro họ, rồi máu tươi từ miệ tôi phun ra rò rò.
Cù lúc đó, tôi lập tức cảm thấy trời đất như quay cuồ, trước mắt vẫn là bó tối đen như mực, liền sau đó tôi ất lịm đi khô còn ý thức được gì nữa. Khô biết tôi hôn mê bao lâu, như một lúc sau tôi đã dần hồi phục trở lại, ray chân khẽ nhúc nhích, cảm thấy mình như đa nằm tro lò một ai đó, toàn thân nhức mỏi, như bị một vật gì đó đè nén. Tôi he thấy giọ chị Giai Tuệ vọ lại như đa cố gắ gọi tôi từ một nơi rất xa xôi.
– Lan Lan… Lan Lan…
Tôi cố mở to đôi mắt, chập chờn nhìn thấy bó dá khuôn mặt hốt hoả lo lắ của Lão ũ và chị Giai Tuệ. Tôi đang nằm dựa tro lò Lão ũ còn lão thì đa dù ón tay ấn mạnh vào huyệt nhân tru của tôi. Tôi ho sặc mấy cái rồi liếm môi khô khốc, dần ý thức được mọi việc.
Hắc Lão ũ thở dài, xoa xoa đầu tôi và hỏi:
– Nhóc con, mi bị trú bùa rồi có biết không hả?
Chị Giai Tuệ mặt tái mét, lo lắ nói:
– Em làm mọi ười sợ quá, tay chân cứ khua khoắ loạn lên, lại còn đờ đẫn như ười mất hồn, bọn chị gọi thế nào cũ khô he thấy, chẳ khác gì một kẻ mất trí.
Tôi được hai ười họ đỡ đứ dậy như vẫn còn hơi lảo đảo, Hắc Lão ũ chỉ tay vào bức tườ và chửi đổ:
– Bà mày chứ… cái thứ này… hai đứa biết không, bốn bức tườ này đã bị yểm bùa mê sáu mươi tư bùa ải đấy.
Do khô còn chút sức lực nào, nên tôi dựa cả ười vào vai chị Giai Tuệ, vừa cầm giấy lau vết máu dính trên miệ và vạt áo vừa he Hắc Lão ũ giả giải về thứ bùa ngài này.
Bùa mê sau mươi tư bùa ài chính là một loại bùa phép dù tro thời loạn do Gia Cát Lượ chế tạo ra, thô thườ ười ta hay lợi dụ nhữ nơi có địa hình phức tạp để bài binh bố trận. Trận đồ ấy bao hàm thuật biến hóa ngũ hành và thuyết tươ hỗ âm dươ, cho dù đoàn quân đô như kiến cỏ chă nữa, chỉ cần bước vào trận đồ bát quái này thì lập tức sẽ bị cảnh vật xu quanh mê hoặc, chẳ mấy chốc như điên như dại, khô thể tìm được lối thoát, và bị mắc kẹt tro đó cho tới chết. Bùa mê sáu mươi tư bùa ải và trận đồ bát quái đều do Gia Cát Lượ sá tạo ra, đó là hai loại trận đồ kì quái nhất lúc bấy giờ, thế như do quá uy hiểm, hơn nữa việc bài binh bố trận lại hết sức khó khăn, nên khô được lưu truyền về sau này, thậm chí rất ít ười biết đến nó.
Hắc Lão ũ nhổ toẹt một bãi nước bọt, quay sa nói, giọ đầy hận thù:
– Kẻ tạo ra cỗ máy này đã thu nhỏ trận đồ sáu mươi tư bùa ải đưa vào đây, hắn còn quái dị đặt chú lên trên tường tạo thành một mặt khóa, thêm vào đó còn lợi dụ vẻ mê hoặc vô cù đặc biệt của nhữ viên ọc trai bạc để tă thêm sức mạnh cho bùa mê, quả thực là quá ác độc. Hai đứa biết không, bốn bức tườ chính là bốn mặt khác nhau của chiếc khóa này đấy.
Lão lần theo bốn bức tườ, lần lượt đọc tên của chú.
– Tiên Thiên, Liên Sơn, Quy Tà, Chu Dị. Sáu mươi tư bùa ải bố trí trên mỗi bức tườ đều khô giố nhau, vô hình tru đã làm tă khả nă mê hoặc đối thủ lên gấp nhiều lần. Lúc nãy, Lan Lan do mải mê quan sát nên khô cẩn thận rơi vào trận đồ, đấy chính là lí do của trạ thái khô làm chủ được hành độ của mình lúc nãy, nếu như ta khô kịp thời phát hiện thì e là mi sẽ càng ày cà yếu đi, đến cái mạ cũ khô còn giữ nổi.
he thấy vậy, tôi sợ hãi tột độ, vỗ vỗ lên ực cảm ơn trời Phật vì đã thoát chết tro ga tấc.
– uy hiểm, uy hiểm quá, cháu đã thò chân qua cửa tử rồi may mà lại được kéo quay trở về.
Hắc Lão Ngũ nói thêm, theo như tình hình hiện nay, mỗi mặt khóa đều được bố trí sáu mươi tư viên ọc trai bạc tươ ứ với sáu mươi tư vị trí tro trận đồ, thế nhưng hiện giờ chú đã bị thay đổi vị trí hoàn toàn. Tro đó sẽ có một vị trí được xem là mắt quái, và cũ chính là mắt khóa, việc trước mắt là phải tìm ra viên ọc được coi là mắt khóa này rồi đưa nó về đú vị trí ban đầu, như thế mới mở được chiếc khóa và vượt qua cửa ải này.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN