Thiên Toán (Thiên Tính)
Quyển 2 - Chương 16
Thông lộ rất dài.
Cho dù cố gắng đến mấy cũng không nhìn thấy đầu cuối cùng, ngay cả hai bên trái phải cũng là một mảnh tối tăm.
Thế nhưng, chân của y có thể đi lại giống như ngày trước, từng bước từng bước một, không khác gì người thường.
Y không biết con đường này thông đến đâu, cũng không biết bản thân mình phải đi đến nơi nào. Người tính không bằng trời tính, cho dù ngươi tài giỏi, xinh đẹp, quyền thế ngất trời, vẫn không thể đoán trước được tương lai của chính mình cùng rất nhiều chuyện ngoài ý muốn khác. Cái gọi là mệnh của ta do chính ta quyết định chứ không phải do trời, đối với rất nhiều người mà nói, ngươi làm được, có lẽ mệnh của ngươi đã định trước là như thế, ngươi làm không được, biết đâu cũng không ngoài dự đoán.
Năm đó, lúc y cần có người ở bên cạnh nhất, thì người nọ lại vứt bỏ y mà đi, còn kiếp này, lúc y cảm thấy không còn lo lắng vướng bận chuyện gì, thì lại có rất nhiều người cần đến y, xem y như người nhà, thậm chí ngưỡng mộ y như thần thánh, đây thật là một chuyện ngoài ý muốn.
Như vậy, con đường này rốt cuộc phải đi đến bao giờ?
Lục Đình Tiêu nhìn y.
Hai mắt nhắm chặt, vầng trán ẩm ướt mồ hôi, biểu hiện cho thấy người này đã rơi vào hôn mê, không còn nói nói cười cười như lúc thanh tỉnh, vùng xung quanh lông mày cau chặt, đôi môi mỏng gần như kéo căng thành một đường thẳng tắp, phảng phất như đang rơi vào ác mộng.
Lúc nhận ra Trầm Dung Dương đột nhiên không nói chuyện, Lục Đình Tiêu liền cảm thấy không đúng, khẽ lật lưng của y lên, quả nhiên thấy năm vệt máu kia đã biến thành màu đen, máu loãng không ngừng chảy ra, cũng đều biến thành màu tím sậm, hắn đoán trong móng tay yêu vật kia chắc hẳn có độc tính, nếu như độc không mạnh, Trầm Dung Dương cũng sẽ không mất đi ý thức.
Chuyện này không nên chậm trễ, sắc mặt Lục Đình Tiêu mang theo chút ngưng trọng, hắn điểm vài đại huyệt trên người y, rồi lại lấy ra thuốc trị thương của Bắc Minh giáo, nạy miệng y ra rót vào hơn phân nửa bình, số còn lại hóa thành bột phấn rắc lên vết thương của đối phương, vẻ mặt không hề luyến tiếc. Với hắn mà nói, những thứ này bất quá chỉ là vật ngoài thân, nhưng nếu như bị Trương Lý thấy được, sợ rằng lão sẽ giậm chân thương tiếc không ngớt.
Vết thương vẫn dữ tợn như cũ, nhưng máu đã dần dần ngừng chảy, tuy vậy máu chảy ra vẫn còn đôi chút màu tím, xem ra dư độc còn chưa tan hẳn. Ánh mắt Lục Đình Tiêu lạnh lẽo, đem tất cả y phục trên người y đều cởi ra, dùng miệng hút từng ngụm độc trên vết thương ra ngoài, một tay chống lên lưng y, đem dư độc bức ra, động tác vô cùng cẩn thận.
“Đa tạ Lục giáo chủ.” Thanh âm yếu ớt từ trong miệng Trầm Dung Dương phát ra, cũng không thấy có tí mảy may run sợ nào, mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, thần trí của y cũng từ từ khôi phục. Trên lưng đau đớn như bị hỏa thiêu, nhưng còn ở mức độ có thể chịu đựng được, bản tính của Trầm Dung Dương nhìn thoáng qua tưởng như tùy ý, kỳ thực y rất kiên nhẫn, không hề rên rỉ dù chỉ một tiếng.
“Dựa vào ta mà ngồi dậy.” Lục Đình Tiêu thản nhiên nói, thấy y tỉnh liền thu chưởng, ngồi xuống xem xét yêu vật vừa nãy bị bọn họ đánh gục. Mặc dù hắn trời sinh tính lãnh đạm, nhưng nhớ tới tình cảnh nguy hiểm mới nãy, mặt cũng không khỏi có chút biến đổi.
“Hang động này, thực chất là vì Hạn Bạt mà xây dựng, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước chắc hẳn sẽ có lối ra.” Trầm Dung Dương sắc mặt tái nhợt, thân thể ngồi lệch trên xe đẩy, ánh mặt trời từ phía trên cửa động chiếu thẳng xuống người y càng lộ vẻ suy yếu, nhưng ngữ khí vẫn giống lúc bình thường, không hề làm người khác cảm thấy yếu đuối. Lục Đình Tiêu đã xem qua vết thương, tự nhiên biết có bao nhiêu đau đớn, lúc này thấy y như vậy, cũng không khỏi bội phục một phen.
Lục Đình Tiêu gật đầu, đột nhiên nói: “Lục Khinh Tỳ là thân đệ của ta, biến cố lần này, là ta đã liên lụy Trầm lâu chủ.”
Trầm Dung Dương cười khẽ, giọng cười khàn khàn, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng, sắc mặt nhợt nhạt lúc này ngược lại bị lây nhiễm vài phần đỏ bừng. “Là Trầm mỗ xen vào việc của người khác mới gặp phải kiếp nạn này, huống chi ngươi và ta liên thủ, có cái gì khó khăn?”
Lục Đình Tiêu không phải nữ nhân, nghe y nói vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là trong câu nói của đối phương “ngươi và ta liên thủ”, ngược lại làm hắn dấy lên chút chờ mong rất lâu rồi chưa từng có.
Hai người buộc thi thể của Hạn Bạt lại, so với lần trước tiến vào thì lần này thuận lợi hơn rất nhiều, không còn bất luận cái gì ngăn cản.
Đi qua khỏi chỗ vừa nãy Hạn Bạt xuất hiện, lại đi thẳng về phía trước hồi lâu, rốt cuộc cũng thấy đầu cuối của thông đạo, bất quá chỗ này không có cửa, cũng không có thông đạo khác, tựa hồ đã rơi vào ngõ cụt.
Xem ra trò đùa này hình như hơi lố rồi. Trầm Dung Dương bất đắc dĩ nghĩ như vậy, tay đặt trên vách thông đạo tìm kiếm một hồi: “Làm phiền Lục giáo chủ.”
Y có thương tích trong người, việc phá tường đương nhiên chỉ có thể giao cho Lục Đình Tiêu.
Tiếng chim hót, hương hoa thoang thoảng, màu lá cây rực rỡ trong nắng.
Vốn tưởng phía sau bức tường dày nhất định là một mê cung thông đạo khác, không ngờ tới ấy vậy mà lại là trời cao lồng lộng.
Trầm Dung Dương suy nghĩ một chút liền hiểu được, hang động vừa nãy chắc chắn là một hầm cổ mộ ngàn năm dùng để trấn áp Hạn Bạt. Động này chẳng qua đã bị đám người Lục Khinh Tỳ che lấp lối vào, sau đó lại cố tình để cho bọn họ tiến vào.
Trước mắt là một mảnh rừng tươi tốt, hương cây cỏ dày đặc khắp nơi, thế nhưng lại có hơn mười bạch y nữ tử đang đứng đó, vừa vặn chắn ngang tầm mắt bọn họ.
Thiếu nữ dẫn đầu cười dịu dàng, vô cùng xinh đẹp: “Lục giáo chủ, Trầm lâu chủ vất vả rồi, công tử nhà ta nói, thông đạo ngàn năm này hiển nhiên không ngăn cản được nhị vị, lại không nghĩ rằng hai vị nhanh như vậy đã thoát ra được.”
Người còn lại đứng bên cạnh nàng, mang mạng che mặt màu xanh lục nhạt, dáng người yểu điệu, tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng Trầm Dung Dương chỉ cần liếc mắt đã nhận ra nàng chính là người ngày đó từng xướng khúc trên thuyền, sau đó lại liên tiếp giết chết mấy người – A Bích cô nương.
“A Bích cô nương, lâu rồi không gặp, vì cớ gì lại che mặt mà nhìn cố nhân?” Trầm Dung Dương cười cười nhìn A Bích, trong đầu có trăm nghìn suy nghĩ đang lướt qua.
Lúc đầu A Bích xuất hiện là vì bí mật trong Ngưng Quang kiếm, liên tục giết mấy người trong Lâm gia, ảnh hưởng tới nhiều người, hiện tại lần thứ hai gặp mặt, chắc chắn là vì chuyện Lục Khinh Tỳ tính kế Lục Đình Tiêu. Như vậy sự xuất hiện của A Bích, Lục Khinh Tỳ, kể cả cẩm y nhân lần trước, và bí mật của Ngưng Quang kiếm, là muốn nhận được cái gì từ Lục Đình Tiêu?
“Trầm lâu chủ, A Bích có một chuyện không hiểu, mong Trầm lâu chủ chỉ giáo.” Thanh âm A Bích lạnh lùng, ảm đạm, vô cùng dễ nghe. “Vì sao mỗi lần có chuyện không liên quan đến ngươi đều có thể gặp gỡ ngươi?”
Ngụ ý của A Bích chính là nói y xen vào việc của người khác, nếu không có Trầm Dung Dương, yêu vật trong thông đạo hôm nay không chừng có thể cầm chân Lục Đình Tiêu khoảng nửa ngày.
Ý cười trên mặt Trầm Dung Dương càng thêm sâu: “Chuyện này chỉ có thể giải thích là ta và cô nương có duyên?”
A Bích hừ lạnh một tiếng, không hề nói tiếp, thiếu nữ bên cạnh nàng nở nụ cười xinh đẹp, nhưng ngôn từ lại vô cùng ác ý: “A Bích, hắn chính là bạn tốt của hôn phu tương lai của ngươi, lẽ nào ngươi vậy mà lại coi trọng y hay sao?”
Trầm Dung Dương nhíu mày: “Ngươi chính là Đường nhị tiểu thư – Đường Tử Tinh?”
Thực là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu.
*Đi mòn giầy sắt tìm không thấy, đến khi tìm được lại chẳng mất tí công sức nào.
“Trên đời đã sớm không còn Đường nhị tiểu thư rồi.” A Bích nói xong, lạnh lùng nhìn thiếu nữ bên cạnh: “Công tử cũng không cho phép ngươi tiết lộ thân phận của ta.”
Thiếu nữ cười thâm thúy, lúm đồng tiền bên má hiện lên, rất động lòng người: “Ta chỉ sợ ngươi không tuân thủ đức hạnh, nhắc nhở ngươi một câu mà thôi, ngươi không cảm ơn ta thì thôi, ngược lại còn trách ta?”
A Bích, hay phải gọi nàng là Đường Tử Tinh, rõ ràng đối thiếu nữ kia có chút kiêng kỵ, tuy trong ánh mắt đã có chút tức giận, nhưng rốt cuộc lại kiềm nén xuống, nàng bỏ sang một bên, chỉ nhìn chằm chằm Lục Đình Tiêu.
Thiếu nữ kia cũng không tiếp tục dây dưa, ngược lại hướng Lục Đình Tiêu nói: “Lục giáo chủ, công tử nhà ta nhớ huynh trưởng đến nóng lòng, ngày đêm đều mong được gặp lại người, không biết có may mắn được mời người đi một chuyến không?”
Đưa hắn vào cổ mộ dùng để trấn áp Hạn Bạt, gọi là nhớ huynh trưởng đến nóng lòng sao?
Trên mặt Lục Đình Tiêu không có biểu tình, giọng nói cũng thản nhiên: “Nếu không đi thì sao?”
Thiếu nữ vẫn tươi cười không đổi: “Các ngươi còn trẻ đã xa cách, máu mủ ruột thịt cũng chỉ còn huynh đệ hai người, chẳng lẽ Lục giáo chủ tuyệt không nhớ tình thủ túc hay sao?”
Lục Đình Tiêu không đáp, ánh mắt nhìn nàng như nhìn một người đã chết, cũng không phải là băng lãnh vô tình mà là lạnh nhạt không hề có chút phập phồng.
Thiếu nữ dưới ánh nhìn chằm chằm của hắn đã không thể duy trì được vẻ mặt tươi cười, nàng thở dài, nhẹ giọng nói: “Lục giáo chủ, công tử nhà chúng ta tính tình bướng bỉnh, nhưng tâm địa rất tốt, người thân là huynh trưởng của hắn, chớ nên quá để ý, trước mắt cứ đi gặp, công tử đi đứng bất tiện, lần này lại nhiễm trọng bệnh, có lẽ chẳng bao lâu nữa…” Còn chưa nói hết, nàng đã gục đầu xuống, mắt ngân ngấn lệ.
Lục Đình Tiêu vẫn chưa mở miệng, nhưng Trầm Dung Dương đã cười nói: “Nhớ huynh trưởng đến mức để yêu vật Hạn Bạt ngàn năm làm bạn với hắn, chuyện này thật hiếm thấy, theo ta được biết, trong Bắc Minh giáo cũng không có Ngưng Quang kiếm, chẳng hay mục đích lần này của cô nương đến tột cùng là cái gì?”
“Thứ chúng ta muốn, công tử đã nói với Lục giáo chủ, thứ công tử muốn vô cùng đơn giản, đối với Lục giáo chủ mà nói, bất quá chỉ là nhấc tay một cái, thế nhưng khi sự đã thành, quyền thế ngập trời, vinh hoa vô tận, không biết Lục giáo chủ tại sao còn cố chấp như vậy? Trầm lâu chủ đã là bạn tốt của Lục giáo chủ, người cũng nên khuyên bảo mới phải.”
“Cái gì chỉ cần nhấc tay là có thể đổi lấy quyền thế ngập trời, sẽ không bảo Lục giáo chủ khởi binh tạo phản chứ?” Trầm Dung Dương cười nói.
A Bích thờ ơ lạnh nhạt, chỉ cảm thấy hai người trước mắt vừa kiên cường vừa lì lọm, thực sự rất khó đối phó, chuyện hôm nay chỉ sợ phải uổng công mà quay về. Nhưng mà cái người bên cạnh, dựa vào thân phận và miệng lưỡi, chắc hắn sẽ không chịu bỏ qua, thậm chí ngay cả đối với công tử, nàng ta cũng luôn luôn ngỗ ngược.
Thiếu nữ cười yêu, nháy mắt mấy cái: “Trầm lâu chủ nói đùa, thánh thượng hiện nay vừa an vị chưa lâu, thiên hạ còn chưa ổn định, chúng ta sao dám làm chuyện đại nghịch bất đạo, về phần chỉ cần nhấc tay, người hỏi Lục giáo chủ một chút là sẽ biết thôi?”
Lục Đình Tiêu thản nhiên nói: “Chỉ bằng các ngươi, cản không được.” Đây không phải chất vấn, cũng không phải phản vấn, chỉ là bình thản miêu tả sự thật.
“Chỉ bằng chúng ta đương nhiên cản không được, hôm nay chúng ta đến cũng không phải để ngăn cản, chỉ cần làm vướng chân Lục giáo chủ nhiều một chút là coi như xong việc rồi.”
Trầm Dung Dương trong lòng khẽ động, mày hơi nhíu lại.
Thiếu nữ căn bản không thấy rõ động tác của Lục Đình Tiêu, hắn trong nháy mắt đã đứng trước mặt nàng, đợi đến lúc nàng phản kháng thì đã chậm mất nửa nhịp, đối phương đã dùng một tay áp chế cổ nàng: “Ngươi cho là ta sẽ không giết ngươi?”
Cho dù cố gắng làm ra bộ dạng bình tĩnh, cũng không che giấu được nỗi sợ hãi trong ánh mắt, thiếu nữ đột nhiên cười nói: “Ta bất quá chỉ phụng lệnh hành sự mà thôi, giáo chủ hà tất phải làm khó?” Nàng lúc này càng hận A Bích chỉ đứng ở một bên nhìn không hề xuất thủ, lúc trước vốn đã có gút mắt, lần này càng thêm quyết tâm nếu có thể trở về, nhất định phải ở trước mặt công tử khiến cho tiện nhân này vạn kiếp bất phục.
A Bích không biết suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ đứng một bên nhàn nhạt đáp lời, nhưng đối tượng lại là Trầm Dung Dương: “A Phi nói không sai, lần trước Trầm lâu chủ cũng thấy, tính mạng của ta công tử vốn không để trong mắt, nếu muốn dùng bọn ta để uy hiếp, không bằng nhanh chóng quay trở về còn hơn, miễn cho tổn thất quá nặng.”
Những lời này của A Bích càng xác minh suy nghĩ vừa rồi của Trầm Dung Dương, thiếu nữ gọi là A Phi đang bị Lục Đình Tiêu chế trụ, nghe vậy liền hét lên chói tai: “Tiểu tiện nhân, ngươi dám tiết lộ cơ mật?!”
A Bích lạnh lùng nói: “Chuyện này có gì cơ mật, với năng lực của hai người bọn họ, chỉ sợ đã sớm đoán được rồi.” A Phi vừa rồi thậm chí còn định thiết kế cạm bẫy đem hai người một lưới bắt hết, nhưng lấy thân thủ của bọn họ, ngay cả yêu vật ngàn năm kia còn không làm gì được, vậy cạm bẫy đơn giản làm sao có thể khống chế được?
Lục Đình Tiêu buông A Phi ra, lạnh nhạt phun ra một chữ: “Cút.”
A Phi từ quỷ môn quan trốn về, hung hăng liếc A Bích mấy cái, xoa xoa cái cổ, không hề mất phong thái, còn hướng Lục Trầm hai người dịu dàng vái chào một cái, sau đó mới dẫn mọi người rời đi, ngược lại làm Trầm Dung Dương có chút buồn cười.
Đợi cho bọn họ đi khuất, Trầm Dung Dương mới nói: “Quý giáo sẽ không có chuyện gì chứ?”
Lục Đình Tiêu khẽ lắc đầu: “Phân đường chắc là khó giữ được, nhưng tổng đàn nhất định không có việc gì, nơi bố trí trận pháp, ngay cả giáo chúng và trưởng lão cũng không hoàn toàn biết hết được.”
Trận pháp kỳ diệu trong tổng đàn Bắc Minh giáo, lần trước Trầm Dung Dương đã được trải nghiệm qua, Lục Đình Tiêu đã nói như thế, y cũng không tiếp tục truy hỏi, liền chuyển trọng tâm câu chuyện: “Như vậy, cái mà bọn họ muốn chính là?”
“Chìa khóa cấm địa.” Lục Đình Tiêu thản nhiên nói, không có chút giấu diếm, hoặc là hắn nghĩ không cần phải giấu diếm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!