Thiên Tử - Chương 12: Ngất rồi mà vẫn chiếm tiện nghi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Thiên Tử


Chương 12: Ngất rồi mà vẫn chiếm tiện nghi


Sau khi Vô Danh rời đi một khoảng thời gian thì có một nam sinh đi tới phòng tắm đó, tên nam sinh vừa mới bước vào trong phòng tắm, nhìn thấy cảnh mấy chục người nằm bò la liệt, có kẻ thì bất tỉnh, máu me khắp nơi thì hai chân của hắn như nhũn ra rồi hét toáng lên chạy thật nhanh ra khỏi phòng. Mà đúng lúc đó đội chấp pháp cũng đến. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng khiến họ cảm thấy sững sờ.

Tên nam sinh kia sau khi sợ hãi chạy ra khỏi phòng tắm, thì lan truyền tin khắp nơi, sau đó càng lúc càng có nhiều người đến xem. Do động tĩnh gây ra quá lớn khiến cho Hình Hoa cũng phải ra mặt.

Hình Hoa vội vàng chạy đến chỗ phòng tắm của nam, mà ở đây đang có rất nhiều học viên đang đứng bàn tán sôi nổi, Hình Hoa quát lên một tiếng:

– Tránh ra

Mọi người nghe thấy tiếng quát của Hình Hoa thì vội vàng dẹp sang hai bên, nhường đường cho nàng đi. Hình Hoa vừa đến thì một tên trong đội chấp pháp cũng tiến lên chào kính cẩn:

– Hình chấp sự.

Hình Hoa gật đầu một cái rồi nói:

– Hãy nêu tình hình cụ thể diễn ra ở đây cho ta.

– Vâng, thưa chấp sự!

Người trong đội chấp pháp kia ngừng một chút rồi nói tất cả các thông tin mà hắn biết được cho Hình Hoa:

– Theo kết quả điều tra, thì đây là vụ đánh nhau có tổ chức, người cầm đầu được cho là Hoàng Dương, học viên mới tuyển vào có hoàn mỹ kim linh căn, dẫn đầu một đoàn hơn năm mươi học viên nam tổ chức đánh hội đồng một học viên nam khác, Hoàng Dương không tham gia trực tiếp vào vụ ẩu đả này, tại hiện trường cũng không thấy có mặt.

– Kết quả hơn năm mươi học viên dùng vũ khí đánh hội đồng một học viên nam khác thì bị học viên đó đánh ngược lại, tất cả hơn năm mươi người đều bị thương, có kẻ thương nặng có kẻ thương nhẹ, có kẻ thì trực tiếp bị đánh đến ngất đi. Hiện tại hơn năm mươi người này đã được đưa đi một phần để cấp cứu, còn một phần đang băng bó tại chỗ, và trong thời gian hồi phục cả thể xác lẫn tinh thần.

– Năm mươi học viên sau khi tham gia vụ ẩu đả, tình thần đều xuống dốc, trong người luôn cảm thấy sợ hãi, dường như bị một cú sốc tâm lý.

Hình Hoa nghe thế thì nhíu mày hỏi:

– Học viên bị âm mưu đánh hội đồng kia là ai??

Người chấp pháp kia cúi người một cái rồi nói:

– Theo thông tin sau khi tra hỏi những học viên tham gia đánh hội đồng kia thì học viên bị đánh hội đồng có tên là Vô Danh.

Hình Hoa vừa nghe đến cái tên này thì lại phát hỏa, hắn đã gây ra không ít phiền phức cho nàng, bây giờ lại còn chạy tới phòng tắm gây họa, bảo nàng làm sau không cáu cho được:

– Ngươi hãy cho người thông báo hai tên Hoàng Dương và Vô Danh đến phòng làm việc gặp ta, gọi luôn đi.

– Vâng.

Vô Danh vừa mới kịp cầm máu cho vết thương thì đã bị triệu tập đến phòng làm việc của Hình Hoa, hắn vừa mới bước vào thì cũng đã nhìn thấy Hoàng Dương. Hai ngươi bị mắng cho một trận, đợi đến khi tới Vạn Xuân học viện thì lại tiếp tục hình phạt kỷ luật của trường, sau đó cả hai bị đuổi thẳng ra khỏi phòng.

Đường trở về của Vô Danh phải đi qua phòng của Nguyệt Nhi, mà lúc chỉ còn cách cửa phòng của Nguyệt Nhi mấy chục bước thì Vô Danh đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, đau đầu, chỗ vết thương truyền đến cảm giác đau nhức. Vô Danh lắc đầu mấy cái cho tỉnh táo, rồi hắn đi tiếp.

Đúng lúc gần đến cửa phòng của Nguyệt Nhi thì cánh cửa mở ra, người đằng sau cánh cửa không ai khác chính là Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi cũng đang định đi tìm Vô Danh, chuyện ở phòng tắm nàng cũng đã nghe được, cho nên nàng cảm thấy rất lo lắng cho hắn, ngay lập tức nàng muốn đi tìm hắn, vậy mà vừa mở cửa ra thì nàng đã nhìn thấy hắn.

Nguyệt Nhi vội vàng đi tới phía Vô Danh rồi hai tay của nàng ôm lấy hai cánh tay của hắn rồi lay nhẹ:

– Ngươi đi đâu vậy, ngươi có bị thương không, có nặng lắm không.

– A..a!!

Đột nhiên bị đụng mạnh vào vết thương như vậy khiến cho Vô Danh kêu lên một tiếng, Nguyệt Nhi cũng giật mình sau đó bỏ tay ra, nhìn hắn xin lỗi:

– Xin lỗi, ta không cố ý, tại ta….

Vô Danh cười gượng nói ngắt lời của nàng:

– Không có gì, chỉ là chút vết thương nhỏ mà…

Vô Danh còn chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó Vô Danh ngã người ra phía trước, hắn ngã cắm đầu vào ngực Nguyệt Nhi, trước khi hoàn toàn mất ý thức thì hắn vẫn cảm giác được có thứ gì đó mềm mại, rất thoải mái ở trước mặt của mình, kèm theo đó là mùi thơm nhẹ nhàng.

– Á!!!

Đột nhiên Vô Danh ngã vào ngực Nguyệt Nhi khiến cho nàng kêu to một tiếng, sau đó hai tay cũng theo phản xạ mà đỡ lấy Vô Danh.

Nguyệt Nhi hai má đỏ như gấc chín, nhìn xuống Vô Danh đang áp mặt vào ngực mình, định đẩy hắn ra, thì thấy hai tay của hắn rũ rượi, cả người không có lực, hai mắt thì nhắm lại, mặt tái xanh, lúc này mới nhận ra hắn bị ngất. Nguyệt Nhi cảnh giác nhìn xung quanh, tim của nàng hơi đập nhanh một chút, phần ngực bị Vô Danh áp vào cũng có chút nóng lên, từ ngực truyền đến não một cảm giác gì đó là lạ:

– Phù, may mà không có ai nhìn thấy. Lúc nào cũng chiếm tiện nghi của người ta.

Câu sau của nàng nhỏ lí nhí, giống như là không có phát ra âm thanh vậy. Đây còn là Vô Danh, chứ nếu là kẻ khác thì chắc đã bị nàng đánh cho một trận nhừ tử, mà chẳng biết sống hay chết. Nhưng mà Nguyệt Nhi vẫn cứ cảm thấy có gì đó sai sai, cho dù hắn có là Vô Danh đi chăng nữa thì cũng đáng bị đánh một trận, nhưng nàng lại chẳng thể xuống tay được, chỉ đành mặc cho hắn chiếm tiện nghi.

Nguyệt Nhi vội tách Vô Danh ra rồi đỡ lấy hắn, sau đó dìu hắn vào trong phòng của mình, đặt hắn lên trên giường.

Nguyệt Nhi cuống cuồng xoay đi xoay lại, không biết làm gì cho phải, hai tay nàng đặt lên trán của Vô Danh thì cảm thấy nóng bừng, cả người hắn nóng lên, sau đó lại hơi run run.

Nguyệt Nhi cắn răng một cái đỡ hắn ngồi dậy, sau đó cởi áo của hắn ra, sau đó cởi luôn cả lớp vải quấn quanh người hắn. Sau khi cởi hết ra, cảnh tượng trước mắt khiến cho nàng giật mình, hai mắt nàng đỏ lên như muốn khóc:

– Hắn…sao hắn lại bị thương nhiều như vậy chứ.

Nguyệt Nhi nhìn cả người đều đầy vết dao chém của Vô Danh mà mũi hơi cay cay, vết thương của hắn bây giờ đã sưng lên, giống như có dấu hiệu bị nhiễm trùng vậy. Nguyệt Nhi chạy thật nhanh ra khỏi phòng đóng cửa cái rầm. Một lúc sau nàng quay trở lại thì trên tay còn có mấy cây cỏ khác nhau, chúng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt mà dễ chịu.

Nguyệt Nhi dập nát những cây có kia sau đó đắp lên người Vô Danh, còn mấy cây khác thì nàng đun thành một bát thuốc.

Một lát sau khi làm xong tất cả mọi thứ Vô Danh mới tỉnh lại, hai mắt hắn nheo lại nhìn cảnh tượng trước mắt:

– Đây là đâu vậy??

Nguyệt Nhi thấy hắn tỉnh lại thì mừng rỡ, tiến đến gần phía hắn ân cần hỏi thăm:

– Ngươi tỉnh lại rồi sao?? Đây là phòng của ta.

Vô Danh nhìn thấy Nguyệt Nhi thì mới thở phào một cái, sau đó định ngồi dậy, nhưng đã bị Nguyệt Nhi cản lại:

– Ngươi bây giờ cơ thể còn yếu, không lên cử động nhiều, nằm xuống nghỉ ngơi đi.

– Không sao, ta cảm thấy mình đã khỏe lên nhiều rồi, người không cần quá quan tâm đến ta như vậy.

– Ngươi còn dàm nói, bị thương nặng như vậy đến nỗi vết thương còn sưng hết cả lên mà nói không sao, nếu không phải có ta đắp thuốc cho ngươi, thì ngươi đã đi đời nhà ma rồi.

Nói xong Nguyệt Nhi mũi sụt xịt, có vài giọt nước mắt chảy xuống.

Nghe Nguyệt Nhi nói thì Vô Danh cũng cảm thấy trên cơ thể mình có cảm giác mát mát truyền đến, hẳn là như nàng nói. Sau đó Vô Danh nhìn thấy Nguyệt Nhi khóc như vậy thì đưa tay lên gạt nước mắt trên má của Nguyệt Nhi rồi nói:

– Ngươi xem kìa, khóc như vậy trộng rất là xấu, chẳng phải ta đã không có chuyện gì rồi sao, mọi khi mạnh mẽ lắm cơ mà, sao hôm nay lại mít ướt như vậy.

Nguyệt Nhi tay dụi dụi hai mắt rồi nói:

– Chẳng phải là tại ngươi sao, đúng là cái đồ không biết tốt xấu.

– Ta phải đi tìm cái tên Hoàng Dương tính xổ mới được.

Nguyệt Nhi vừa định quay người đi thì đã bị Vô Danh cầm lấy cổ tay ngăn lại:

– Thôi bỏ đi, mọi chuyện đã qua rồi, ngươi có đi tìm hắn cũng chẳng giải quyết được gì, ta cũng đã dạy cho hắn một bài học, ngươi không cần bận tâm.

– Nhưng…

Nguyệt Nhi còn muốn nói nhưng Vô Danh đã ngắt lời, bảo nàng ngồi xuống.

Mà đúng lúc này giọng nói của Hình Hoa từ loa phát thanh truyền ra:

– Tất cả học sinh chuẩn bị thu xếp đồ đạc gọn gàng, chỉ một lát nữa thì phi thuyền sẽ về tới học viện.

Vô Danh nghe vậy thì mới nhớ ra là mình chưa thu xếp đồ đạc, định đứng bật dậy thì Nguyệt Nhi đã ngăn lại:

– Ngươi cứ nằm nghỉ ngơi một lát, đồ đạc của ngươi ta đã xếp xong cả rồi.

– Vậy thì cảm ơn ngươi nhiều.

– Chúng ta cũng không cần phải khách sáo như vậy chứ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN