Thiên Tuyết Truyền Kì - Chương 14
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Thiên Tuyết Truyền Kì


Chương 14


Không khí trong đại điện rất nhanh đã trầm xuống, Ma Nghiêm đứng ở trên cao trừng mắt nhìn Hoa Thiên Tuyết, tựa như nàng là kẻ thù giết cha giết mẹ hắn vậy. Hoa Thiên Tuyết vẫn một bộ khí định thần nhàn nhìn hắn, hoàn toàn không đem uy áp của hắn vào mắt.

Sênh Tiêu Mặc cố nén cười nhìn cả hai:- Sư huynh, nàng chỉ là bị thanh Hư đạo trưởng ép thôi, huynh đừng chấp nhắt.

Ma Nghiêm có chút bớt giận phất phất tay, tuy nhiên vẫn nghe ra trong giọng chứa đầy phẫn nộ:- Thân là đệ tử Trường Lưu còn làm chưởng môn của phái khác, thật nực cười. Trường Lưu chúng ta không thể chứa nổi vị quý nhân này đâu. Ngươi hãy sớm về Mao Sơn làm chưởng môn đi. – Sao, mau cầu xin ta, mau xin lỗi ta đi, chỉ cần ngươi chịu xin lỗi thì ta nhất định sẽ lượng àm thu ngươi lại. Mau mau a!!

Mặc dù trong lòng thì đã âm thầm tạc mao tới mức trời long đất lở nhưng ngoài mặt Ma Nghiêm vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm túc vạn năm không đổi kia.

Hoa Thiên Tuyết thản nhiên đứng ở phía dưới, mắt thanh lãnh nhìn về hướng Bạch Tử Họa đang thản nhiên thưởng trà, gật đầu ra vẻ tiếc nuối: – Ta cũng đang định rời khỏi Trường Lưu một thời gian, khoảng chừng mấy tháng sau sẽ trở về, dù sao thì ngay từ đầu đến Trường Lưu ta và Tôn Thượng cũng đã có hẹn ước 1 năm với nhau, cho nên việc hoàn toàn rời đi Trường Lưu sẽ không xảy ra.

– Ngươi? – Ma Nghiêm tức giận trừng Hoa Thiên Tuyết nhưng ngặt nỗi hắn cũng không thể làm gì, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Sênh Tiêu Mặc cũng nhìn nàng một cái đầy ẩn ý rồi theo sau Ma Nghiêm, chỉ để lại không gian cho 3 người Hoa Thiên Tuyết, Bạch Tử Họa và Vân Ẩn.

Vân Ẩn là người đầu tiên lên tiếng:- Chưởng môn…

– Sáng mai chúng ta sẽ xuất phát về Mao Sơn – Hoa Thiên Tuyết lạnh lùng nói, Vân Ẩn vâng một tiếng rồi rời đi, cả đại điện rộng lớn chỉ nghe thấy tiếng hô hấp của Hoa Thiên Tuyết và Bạch Tử Họa.

– Ta cũng về phòng đây.

– Đợi đã! – Bạch Tử Họa ngay lập tức đứng trước mặt Hoa Thiên Tuyết, vẫn duy trì bộ dáng cao cao tại thượng nhưng trong mắt nhiều hơn một tia lo lắng. Hắn cầm lấy tay nàng, nhìn vết thương hiện hữu, mi tâm chợt nhíu, phất tay lấy ra tring khư đỉnh một lọ cao dược: – Đây là cao do Thái Thượng Lão Quân làm ra, ta không sử dụng, cho ngươi.

Hoa Thiên Tuyết im lặng nhìn hắn, nhìn đến nỗi Bạch Tử Họa suýt không giữ nổi khuôn mặt lạnh lùng , sau đó nàng bỗng nhiên phì cười:- Tiểu Bạch, ngươi đây là đang lo lắng cho ta sao? Ta thật cao hứng! – Vừa nói ừua cầm lấy lọ cao trên tay Bạch Tử Họa. Vốn Hoa Thiên Tuyết chỉ định đùa giỡn thôi, ai dè Bạch Tử Họa lại có chút không được tự nhiên nhanh chóng rời đi, thậm chí còn không để ý việc nàng gọi hắn là Tiểu Bạch. Hoa Thiên Tuyết đứng trong đại điện một mình có chút kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Bạch Tử Họa, mày khẽ giãn ra, cười có chút đáng sợ.

– A a a, hóa ra Tiểu Bạch đây là đang xấu hổ….Thât là khả ái chết được!!

— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —–

Trăng sáng nhô lên cao, trong rừng trúc, Hoa Thiên Tuyết từ phía xa im lặng nhùn Hoa Thiên Cốt đang ngồi dưới gốc cây đốt tiền giấy khẽ thở dài: Hôm nay là sinh nhật của nàng và Cốt Đầu và cũng chính là ngày nương nàng mất.

Hoa Thiên Tuyết đứng đó một hồi cho đến khi Bạch Tử Họa đến thì mới rời đi. Haizz, Cốt Đầu giờ trong mắt chỉ có Tiểu Bạch, nàng đứng đay có chút thừa thãi thì phải, vẫn nên rời đi là tốt nhất.

Hoa Thiên Tuyết lặng lẽ rời đi, đến bên dòng suối thì dừng lại, cởi giày ra ngâm chân , mắt thất thần nhìn vòng tay bằng sò biển dự định tặng sinh nhật cho Hoa Thiên Cốt, lưỡng lự không biết có nên tặng hay không.

Giờ chắc Cốt Đầu đã nhận được Đoạn Niệm rồi, có lẽ đã không cần thứ này nữa đi.

Hoa Thiên Tuyết lưỡng lựu, cuối cùng vẫn là không đành lòng mà cất lại một bên. Thôi đi, dù sao cũng đã làm rồi, thứ này bán đi cũng rất được giá. Nghĩ vậy, nàng lại tiếp tục nghịch nước.

– Sao không ở cùng Tiểu Cốt?

Từ trong rừng trúc, bóng dáng mày trắng của Bạch Tử Họa từ từu đi ra làm Hoa Thiên Tuyết có chút kinh ngạc.

– Sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi đang…

– Hôm nay cũng là sinh nhật ngươi. – Bạch Tử Họa lạnh nhạt đi tới cạnh Hoa Thiên Tuyết, hoàn toàn không nhìn ra một Bạch Tử Họa ngại ngùng hồi sáng. Hắn nhìn nàng, khẽ hỏi: -Đã chuẩn bị sao không đưa cho nàng?

Hoa Thiên Tuyết đá đá nước :- Nàng đã có ngươi cùng đón sinh nhật, ta có chuẩn bị cũng không cần thiết nữa. Dù sao ngươi cũng đã tặng quà cho nàng rồi.

-… -Bạch Tử Họa im lặng, bỗng chuyển đề tài: -Mai ngươi đi Mao Sơn, nhất định phải cẩn thận.

– Ừm.

-…- Không khí lại lần nữa bị đóng băng.Cứ thế cho đến khi Hoa Thiên Tuyết nghịch nước chán rồi, mặc giày định quay về phòng thì Bạch Tử Họa gọi lại: -Cầm lấy, xem như là quà sinh nhật của ngươi.

Hoa Thiên Tuyết nhận lấy thanh kiếm màu xanh biếc tựa như màu nứớc biển, dịu dàng nhưng kém phần tinh mỹ, mờ mịt nhìn Bạch Tử Họa. Bạch Tử Họa mím môi:- Nó tên Lạc Tuyết, nó có thể bảo vệ ngươi.

– …Cảm ơn…- Hoa Thiên Tuyết ngập ngừng nói, cầm lấy hộp nhỏ ném cho Bạch Tử Họa:- Nhờ ngươi đem nó đưa cho Cốt Đầu, trong thời gian ta không có, vẫn mong ngươi bảo hộ nàng.

Bạch Tử Họa nhận lấy hộp nhỏ, nhìn theo bóng lưng Hoa Thiên Tuyết rời đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN