Thiên Văn - Thiên Văn - Chương 13
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Thiên Văn


Thiên Văn - Chương 13


Sáu đường luân hồi
Đường hang chếch một góc 45 độ, mặt bên trong rất trơn và nhẵn, người tôi nằm thoai thoải, nhanh chóng trượt theo đường ống xuống dưới.
Lưng và mông bị cọ xát nóng rát, toàn thân phủ đầy chất lỏng dinh dính như nhớt cá trê, khiến tốc độ trượt càng lúc càng nhanh vun vút.
Chúng tôi cùng lặng yên theo đuổi suy nghĩ riêng của mỗi người, sau đó quay lại với công việc đang dở dang. Dưới sự hướng dẫn của Tiểu Đường, Lão Mục từ từ tác lớp vỏ trên thân Sinh Tức Mộc sang hai bên, nhưng tại vị trí tiếp giáp với mặt đất thì vẫn giữ nguyên trạng, sau đó dùng tay gắng sức kéo hai mép sang hai bên.
Lớp vỏ Sinh Tức Mộc vốn có tính đàn hồi cao như một cục cao su, từ từ cong theo lực kéo của bàn tay. Lão Mục dùng chân giữ một mép, để lộ ra phần thân cây bên trong, quả đúng la rỗng không.
Tiểu Đường và tôi cùng ngó vào trong, Lão Mục cũng vội vàng cúi xuống. Trong một giây sơ suất, hai mép vỏ lập tức bật lại, giam hãm chúng tôi ở bên trong.
Dưới ánh đèn pin chói lóa, tôi cảm giác như mình đang bị nhốt trong một chiếc thùng gỗ màu vàng nhạt với những đường vân gỗ vô cùng rõ nét; mặt phía trong thân cây trơn mịn và bóng loáng tới mức khiến cho người ta phải tưởng rằng nó mới được mài giũa kĩ càng. Ánh đèn pin khiến thân cây phản chiếu long lanh, khi sờ lên bề mặt thì thấy có cảm giác dính dính ướt ướt giống như keo, tỏa một mùi thơm nhẹ rất đặc biệt.
– Nhìn này!
Quay đầu sang thì vừa kịp thấy đường rạch trên thân cây đang liền lại không một tiếng động, nhanh tới mức chỉ trong nháy mắt, vết rạch lúc nãy đã biến mất không để lại chút dấu vết nào.
Tôi trợn tròn mắt nhìn theo, nín thở vì sự việc diễn ra trước mắt quá thần diệu. Cả đời này, có lẽ đây là trải nghiệm đặc biệt và kì quái nhất của tôi.







Bên dưới có vẻ thấp hơn mặt sàn, xung quanh là sáu miệng hang hình tròn chĩa ra các hướng khác nhau, khoảng cách rất đều, đường kính rộng khoảng một mét. Lão Mục ném một viên đá vào bên trong, “cách… cách…”, vài tiếng vọng lên rồi mất hút, thực sự không thể đoán được độ sâu của nó.
Chúng tôi bàn bạc qua về tình hình rồi quyết định chui xuống miệng hang, dù sao thân cây cũng nối thẳng xuống dưới lòng đất, đó là điều chắc chắn.
Đang định chui vào miệng hang, thì Lão Mục liền giữ vai tôi lại, mặt đầy lo âu.
– Từ từ đã, tôi thấy việc này không ổn lắm – Anh ta đưa tay vỗ khắp các vách xung quanh, nói tiếp – Vừa nãy, tôi thấy rất lạ, Sinh Tức Mộc vốn có khả năng hồi sinh rất mạnh, vậy tại sao lại có thể để rỗng ở bên trong?
Tôi như bừng tỉnh vì lí lẽ mà Lão Mục vừa đưa ra. Cả tôi và Lão Mục cũng quay sang Tiểu Đường hi vọng cô bé có thể đưa ra đáp án.
Tiểu Đường cũng lưỡng lự:
– Lão Mục nói đúng. Người xưa nói hai miền nam bắc đều có hoạt bảo, miền nam thì có Tằm Tơ Ngũ Sắc, còn miền bắc thì có cây Bất tử chính là Sinh Tức Mộc. Chúng có đặc điểm chung là khả năng hồi sinh rất mãnh liệt, cho dù bị tàn phá tới mức nào cũng vẫn có thể nhanh chóng hồi phục trạng thái ban đầu. Điều này… em… em cũng không biết là vì sao.
Lão Mục đưa mắt nhìn sang bốn phía, bỗng nhiên rút con dao ra cứa mạnh lên lớp gỗ trên đầu. “Bập!” Nửa lưỡi dao đã cắm thẳng vào phần thân. Anh ta nhanh chóng xoay mũi dao một vòng, dùng toàn bộ sức mạnh của cánh tay để bẩy lưỡi dao lên. Một mảnh gỗ tròn như con quay bị tách khỏi thân cây rơi xuống.
Tôi vội cúi xuống nhặt lên, ghé mặt vào quan sát thật kĩ. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng Tiểu Đường kêu lên:
– Ôi trời! Phía trên kia đang chuyển động kìa!
Tôi cũng vội ngẩng đầu lên nhìn, ngay lập tức đứng chết lặng. Bề mặt lớp gỗ lập tức trở nên mềm oặt rồi nhanh chóng tràn xuống dưới như sóng cuộn. Trong nháy mất nó đã dày lên những nửa mét.
Lão Mục nhanh như cắt choàng hai tay kéo chúng tôi ra sau, ấn chúng tôi ngồi xuống. Tôi sợ hãi đến cực độ, nếu như lớp gỗ này hồi sinh, nó có thể kẹp nát chúng tôi chỉ trong tích tắc. Thế nhưng, đương lúc hoang mang, tôi lại chỉ nghĩ đến việc chui vào một trong những miệng hang kia.
Nhưng thật kì lạ, lớp gỗ chỉ cuộn lên một lúc rồi dừng lại, vết lõm trên bề mặt lập tức biến mất không để lại chút dấu vết. Chúng tôi ngồi bệt xuống nền, ngẩng cổ lên nhìn chằm chằm vị trí vừa hồi sinh, thấy khó hiểu vô cùng.
Do sự việc vừa xong diễn ra quá bất ngờ, trong lúc sợ hãi tôi đã vô thức siết chặt hai bàn tay, giờ bình tĩnh lại mới thấy lòng bàn tay phải đau rát như bị một vật sắc nhọn chọc phải. Tôi xòe bàn tay ra, mảnh gỗ mà Lão Mục vừa khoét lúc nãy có rất nhiều mũi dằm sắc nhọn thấm đầy máu. Không rõ loại gỗ này cuối cùng là cứng hay mềm, chỉ chắc chắn một điều là nó có một kết cấu vô cùng chặt chẽ.
Lão Mục nhặt lấy miếng gỗ trong tay tôi, để vào lòng bàn tay mình ngó nghiêng quan sát, sau đó đặt lại trên mặt đất, dùng mũi dao chặt thật mạnh. Miếng gỗ lập tức vỡ đôi, một mùi hương nồng nồng khó tả nhanh chóng phả ra, và một mũi kim dài gần bằng ngón tay đang bọc mình ở bên trong.





Ban đầu tôi cứ ngỡ đó là chiếc kim lúc nãy bị hút vào của Tiểu Đường, nhưng khi nhìn kĩ lại thì không phải, trên bề mặt mũi kim còn khắc những hình hoa văn khá mờ nhưng rất thanh thoát và tinh tế, chắc chắn nó phải mang một ý nghĩa gì đó. Tôi tò mò hỏi:
– Chiếc kim này từ đâu ra thế?
Tiểu Đường cầm mũi kim lên, gí sát tận mặt để xem xét, bỗng nhiên sắc diện cô bé trở nên hoảng hốt, giọng đầy lo sợ:
– Đây chắc chắn không phải mũi kim mà những người thợ xăm thân khắc hình sử dụng, nhưng những họa tiết trên đó lại là khắc hình, hơn nữa kỹ thuật lại vô cùng tinh xảo, tuổi đời rất cao, ít nhất cũng phải đến mấy trăm năm.
Tôi ngỡ ngàng như không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy, lẽ nào trước chúng tôi cũng đã có người chui vào trong thân cây Sinh Tức Mộc, rồi làm rơi mũi kim này vào đây. Ý nghĩ này vừa vụt đến, tôi liền quay sang nhìn Lão Mục, thấy sắc mặt của anh ta cũng ngỡ ngàng không kém. Tôi vội nhìn xuống sâu cửa hang, bên trong vẫn tối đen như mực, yên lặng đến rợn người, thỉnh thoảng một luồng khí mát lịm lại thổi ngược lên.
Trong lòng tôi bỗng vô cùng bất an, trong đầu bỗng đặt ra hàng loạt câu hỏi không lời giải đáp, những người đó là ai, có phải họ cũng tìm hiểu điều gì đó, hàng trăm năm trước họ xuống lòng cây cuối cùng là để làm gì?
Tiểu Đường hoàn toàn phản đối những suy luận của tôi, cô bé khẳng định thân cây vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, chỉ cần một mũi kim cũng sẽ làm thay đổi cục diện bên trong, nên cô bé cho rằng mũi kim đó ngay từ đầu được cài ở đây. Thực ra, tảng đá bên dưới chỉ có tác dụng khống chế sự phát triển bên ngoài của cây, còn bên trong thì không. Mũi kim thuộc kim tinh, theo mối tương quan Ngũ hành thì Kim khắc Mộc, cho nên người ta đã dùng mũi kim để khống chế sự hồi sinh bên trong của thân cây.
Nếu theo những suy luận của Tiểu Đường thì vị trí đối diện phía dưới chân chúng tôi cũng sẽ có một mũi kim nữa, tổng cộng có sáu mũi kim, chúng có thể được đạt theo một mạng lưới hoặc vị trí tương ứng. Nguyên lí này có thể là do người dựng tháp lúc bấy giờ nghĩ ra. Dù với mục đích gì đi chăng nữa, cũng rất khó để kết luận điều này đúng hay sai, hoặc cũng có thể người ta dùng cây kim đó để đánh dấu một lối vào. Nhưng cả tảng đá và thân cây đều to lớn như thế, thì dùng một mũi kim nhỏ để khống chế hay đánh dấu thì đúng là rất khó tin nổi.
Nghe vậy, tôi lập tức nghĩ đến một việc, liền rút mũi dao ra, định bụng tìm cây kim còn lại ở phía dưới chân. Nhưng Lão Mục đã kéo tay tôi lại, lắc đầu nói:
– Đừng cố làm gì, nếu như cả thân cây đều hồi sinh thì chúng ta làm sao quay về được?
Tôi liền rút tay lại, trách mình suy nghĩ sao đơn giản quá. Đúng là như thế, nếu như tôi cố lấy mũi kim đó ra, sẽ không còn gì khống chế sự hồi sinh của thân cây nữa, và chúng tôi sẽ lập tức bị chôn sống trong này.
Tiểu Đường không tham gia vào câu chuyện giữa tôi và Lão Mục, cô bé tập trung quan sát mũi kim, ánh mắt toát lên sự mê hoặc, cô lấy tay áo lau thật sạch mũi kim, cẩn thận nhét vào trong bao da, rồi nói khi trở về sẽ tìm một người để nhờ xem giúp.
Lúc đó, tôi không hề biết rằng, chiếc kim này liên quan trực tiếp tới Tống Nguyệt Uyên, và các sự việc lại cứ chồng chéo lên nhau một cách kì lạ. Có bốn người phụ nữ quan trọng nhất trong câu chuyện này, thì hai người trong số đó, tôi đã kết giao trong thời gian rất ngắn.
Bên trong thân cây ẩn giấu một lối đi khác, chứng tỏ có người cất giấu một bí mật quan trọng bên dưới, dù tốt hay xấu thì chúng tôi cũng phải làm cho rõ trắng đen. Cả ba chúng tôi quyết định chọn một miệng hang rồi chui xuống theo thứ tự, tôi xuống trước, Lão Mục hộ tống theo sau, còn đi giữa là Tiểu Đường. Tôi ngồi xuống, từ từ thả hai chân vào miệng hang, rồi hết sức cẩn thận tụt người xuống dưới.
Đường hang chếch một góc 45 độ, mặt bên trong rất trơn và nhẵn, người tôi nằm thoai thoải, nhanh chóng trượt theo đường ống xuống dưới.
Lưng và mông bị cọ xát nóng rát, toàn thân phủ đầy chất lỏng dinh dính như nhớt cá trê, khiến tốc độ trượt càng lúc càng nhanh vun vút.
Không khí bên dưới rất lạnh, mọi thứ xung quanh tối om, càng xuống dưới nhiệt độ càng hạ thấp, thế nhưng không khí vẫn lưu thông, chứng tỏ bên dưới không phải là một ngõ cụt.
Để tiết kiệm pin, chúng tôi đều tắt hết đèn pin của mình, để mặc cho người trôi tự do xuống dưới. Không gian yên tĩnh một cách khác thường, ngoài tiếng kêu la của chúng tôi thì chỉ còn tiếng quần áo và đồ đạc cọ xát với đường ống, phát ra tiếng rào rào như tằm ăn rỗi.
Chỉ một lúc sau, hai thứ âm thanh đó hòa lẫn vào nhau, phát ra những tiếng gầm rú chói tai như bị tra tấn. Nhưng sau đó chúng tôi cũng quen dần, chỉ biết nhắm mắt chờ đợi, trong lòng thì vô cùng sốt ruột, không biết dưới đó như thế nào?
Chúng tôi trượt như thế khoảng năm sáu trăm mét, thành máng xuất hiện một lối ngoặt, khiến cả người chúng tôi cũng nghiêng theo. Tôi cứ đinh ninh là đã sắp tới nơi, trống ngực đánh thình thịch, nhưng đợi mãi vẫn không thấy sự thay đổi nào, chúng tôi vẫn đang tiếp tục trượt xuống dưới.






Cứ mải miết trong cùng một trạng thái khiến con người ta cảm thấy mệt mỏi, giống như lái xe đường trường vậy, đi mãi đi mãi mà vẫn chưa tới đích. Đúng lúc chúng tôi đau cứng, tinh thần mệt mỏi, thì bỗng nhiên, đường ống trở nên dốc đứng, tốc độ trượt nhanh đến chóng mặt, trong khi tôi chưa kịp phản ứng thì toàn thân đã rơi xuống khoảng không vô định.
Sự việc diễn ra quá bất ngờ khiến tôi hét lên sợ hãi, theo thói quen, các cơ trong người lập tức co quắp lại, hai tay chới với, toàn thân rơi tự do trong không trung.
Tôi cũng không biết khoảng không đó cao bao nhiêu, chỉ đoán rằng chúng tôi đã rơi xuống một cái hố rất lớn, nhưng không ngờ hai chân tôi lại chạm vào một bề mặt bằng phẳng giống như gỗ, khoảng cách rơi của chúng tôi chỉ cách nhau khoảng chừng hai ba mét.
Tôi kêu lên một tiếng, theo phản ứng, lập tức đư hai tay lên ôm đầu, lăn vài vòng sang bên cạnh, đê tránh Tiểu Đường và Lão Mục rơi xuống.
Đúng như dự đoán, Tiểu Đường và Lão Mục lần lượt rơi phịch xuống. Tôi nhanh chóng đứng dậy, quờ quạng trong bóng tối, cất vài tiếng gọi Tiểu Đường và Lão Mục, lập tức âm thanh từ bốn phía xung quanh lập tức vang lên, xem ra, diện tích ở đây không hề nhỏ.
Nghe thấy tiếng trả lời của Tiểu Đường và Lão Mục, tôi liền hướng về phía đó dò dẫm đi tới. Cả ba cùng hỏi han xem có bị làm sao không? Cũng may đó là bề mặt gỗ, ngoài việc bị bất ngờ rơi hụt xuống dưới ra, chúng tôi đều không bị thương tích gì. Tôi bước tới kéo Tiểu Đường dậy.
Cả ba chúng tôi đứng quay lưng vào nhau, vội vàng lôi đèn pin ra soi khắp nơi. Do không gian ở đây tối đặc lại được bao phủ bởi một lớp sương mỏng, bên ánh sáng đèn cũng mờ mờ ảo ảo, khiến cho mắt chúng tôi vẫn chưa kịp thích nghi với điều kiện ánh sáng này. Phải mất một lúc sau hai mắt tôi mới dần dần nhìn rõ nơi này, khi ánh đèn lướt qua, nhưng thứ mà tôi nhìn thấy khiến tôi không thể không ngỡ ngàng, miệng cứng lại không thốt nên lời.
Khoảng không trước mắt tôi có kết cấu hoàn toàn giống thầng tháp phía trên, độ lớn cũng gần như nhau, cao khoảng mười mét, gồm sáu cạnh vuông vức, chính giữa là cột trụ bằng Sinh Tức Mộc; bao xung quanh là sáu đường ống kéo thẳng xuống; cách mặt đất khoảng ba mét, màu vàng nhạt, giống như một cái túi vô đáy, xem ra đây mới chính là gốc cây. Ngay lập tức, tôi thấy sáu đường ống kia từ từ chuyển động, rồi nhẹ nhàng thu ngắn lại mà không phát tiếng động gì, miệng ống nâng lên cao cho tới khi dính chặt với thân cây, để lại sáu lỗ tròn đen ngòm.
Tôi đứng như trời trồng, ngẩng đầu nhìn theo sáu miệng ống đó, cảm thấy mọi việc diễn ra cực kỳ quái gở. Điều này càng giúp tôi khẳng định rằng dưới lòng tháp đang tồn tại một cỗ máy huyền bí, nhưng tôi vẫn chưa thể giải thích vì sao nó lại được xây dựng nên?
Tiểu Đường khẽ mỉm cười nói rằng dù là cây gì đi chăng nữa, cũng không thể tách khỏi mặt đất. Chúng tôi đứng nhìn một lúc, sau khi nhận thấy không có nguy hiểm gì, mới đi một vòng xung quanh để thám thính. Ba người chúng tôi không tìm thấy một chiếc cầu thang nào, xem ra đây là tầng không cuối cùng và cũng là căn phòng bí mật được cất giấu dưới lòng Cổ Tháp.
Sáu cạnh xung quanh trống trơn, phủ một lớp rêu xanh dày, mịn và mát giống như một tấm thảm màu xanh; qua ánh đèn pin, những hạt sương nhỏ li ti vẫn còn đọng lại trên bề mặt, phản chiếu lung linh.
Điều kì lạ đã xuất hiện, mặt tường đầu tiên xuất hiện một miếng kim loại hình thái cực, to gần bằng miệng chum. Khi quan sát kĩ hơn, chúng tôi nhận thấy tấm kim loại đó bị chôn sâu khoảng chừng năm cen-ti-mét, bên trên phủ kín bụi đất. Đường viền xung quanh kín mít, tôi đoán đây chính là miệng hầm dẫn xuống bên dưới.
Nhìn thấy thế, tôi hào hứng hẳn lên, điều này chứng tỏ chúng tôi đã đến đúng nơi cần đến, và bên dưới căn hầm hứa hẹn sẽ có rất nhiều bí mật.
Lão Mục lập tức lôi cuốc xẻng từ trong ba-lô ra, gạt sạch lớp bụi đất trên tường rồi cắm sâu mũi xẻng vào khe, sau khi đã cắm chắc mũi xẻng, anh ta bẩy mạnh cán xẻng lên. Nhưng bẩy mãi, mũi xẻng cong hẳn đi mà miếng kim loại kia vẫn nằm im không nhúc nhích. Lão Mục lôi chiếc dao nhíp ra thử chọc mạnh lên trên, những tiếng “cách… cách…” giòn tan phát ra mà trên bề mặt vẫn không hề hấn gì.
Tôi sờ lên bề mặt tấm kim loại hình thái cực, rõ ràng nó được đúc bằng kim loại liền khối nên cứng chắc vô cùng, biết giải quyết thế nào với nó đây.
Thấy Lão Mục lôi tiếp chiếc búa ra, Tiểu Đường vội ngăn lại, cô bé nghiêng đầu quan sát tấm kim loại hình thái cực hồi lâu, hai tay miết miết lên bề mặt rồi nói với chúng tôi, hai hình âm dương trên đây là khắc hình, có lẽ nó là chìa khóa khởi động của một cỗ máy, nên dùng ngoại lực tác động cũng không có ý nghĩa gì.
Tôi nghe thấy vậy liền lo lắng hỏi:
– Chúng ta đều không phải là Sở Kinh Lan, vậy thì ai sẽ mở được nó chứ?
Tiểu Đường vẫn nhìn chăm chăm lên tấm kim loại, chậm rãi trả lời câu hỏi của tôi:
– Em cũng không biết mở khóa, nhưng hai biểu tượng âm dương trên này là khắc hình, cổ ngữ có câu “dĩ hình chế hình”, ta thử cách khác xem sao.
Nghe Tiểu Đường nói như vậy, do bản thân vẫn chưa nghĩ ra cách gì, nên đành để cô bé thử trước xem sao.
Tiểu Đường lấy ra hai mũi kim, lần lượt đặt lên hai biểu tượng âm dương, dừng lại một lúc, hai bàn tay của cô bé thoăn thoắt đưa mũi kim lên xuống đều đặn. Tiếng kim loại chạm vào nhau phát ra tiếng rít chói tai. Động tác của Tiểu Đường mỗi lúc một nhanh. Bỗng nhiên, một tiếng “tách” vang lên, hình thái cực từ từ tách ra theo đườn chữ S ở chính giữa, rồi kéo sang hai bên để lộ một miệng hố đen ngòm.
Chúng tôi vội vàng cúi đầu xuống quan sát, ngay bên dưới lại là một tấm kim loại trơn nhẵn, màu đen bóng, không có bất vứ một khe nứt nào và càng không thấy dấu hiệu bị hoen gỉ. Dùng cán dao gõ xuống, thấy vọng lên những âm thanh nặng trịch, chứng tỏ lớp kim loại này rất dày, trừ khi khoan thủng nếu không sẽ không thể đi xuyên qua.
Tiểu Đường lại áp dụng cách vừa xong, nhưng vừa mở được lớp kim loại này, thì bên dưới lại xuất hiện một lớp kim loại khác, màu sắc và chất liệu không khác gì nhau, cảm giác như phía dưới tầng hầm này đều được xếp kín bằng các tầng kim loại giống y hệt nhau.
Thấy tình hình có vẻ khó khăn, Lão Mục cho rằng nên tìm kiếm vị trí khác, không nhất thiết trông chờ ở sáu tấm kim loại hình thái cực này. Chúng tôi đều đồng ý và bắt đầu chia nhau ra tìm ở từng góc một, nhưng kết quả vẫn không thấy gì, đến cả chiếc cột trụ cũng là đặc bên trong.
Tôi bắt đầu thấy sốt ruột, quay sang bàn bạc lại với Lão Mục:
– Hay là chúng ta quay về, rồi lần tới mang theo một chiếc máy khoan để khoan lớp kim loại đó ra.
Lão Mục trầm ngâm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói:
– Không ổn, miệng ống giờ cũng đã co lại cao hơn chục mét, nếu không có thang thì ta cũng không thể trèo lên đó được, bây giờ chỉ còn cách đi tiếp thôi.
Lão Mục vừa ngừng lại, Tiểu Đường bỗng thốt lên bàng hoàng, ngón tay chỉ xuống đất, giọng nói khẽ run run:
– Em biết rồi, đây chính là sáu đường luân hồi.
Sáu đường luân hồi?!!!
Tôi ngỡ ngàng nhận ra, trong tiềm thức của mình, sáu đường luân hồi chỉ tồn tại trong phim và tiểu thuyết, hình như đó là khái niệm dùng để chỉ sự đầu thai của kiếp người trong Phật giáo, lẽ nào sau vòng tròn thái cực này chính là sáu đường luân hồi. Suy nghĩ mãi, tôi vẫn thấy hoài nghi. Vòng tròn thái cực thì tôi biết, nó bắt nguồn từ Đạo giáo Trung Quốc, ngày trước, bố tôi cũng tập Thái Cực Quyền nên tôi không xa lại gì với biểu tượng này. Nhưng thời nhà Liêu đa phần mọi người đều rất tin Phật, vậy tại sao lại khắc hình thái cực trong một ngôi tháp Phật giáo, điều này thật sự rất khó lý giải.
Đôi mày của Tiểu Đường cũng chau lại, cô bé không giải thích gì thêm, chỉ quỳ xuống trước hình tròn thái cực, lấy ra một thanh kim loại màu bạc to bằng đốt ngón tay, một đầu mài tròn, rồi lấy thêm một lọ sứ nhỏ màu xanh nhạt. Cô bé đổ dung dịch trong suốt trong chai lên một đầu thanh kim loại, rồi mới cào lên bề mặt hình thái cực.
Tôi và Lão Mục chưa hiểu cô bé đang làm gì, chỉ đứng im ở phía sau quan sát, thấy tinh thần Tiểu Đường tập trung cao độ cũng không dám làm phiền.
Hai tay của Tiểu Đường chuyển động khá chậm, nhưng lại dồn rất nhiều lực, các cơ bắp trên cánh tay đều đang gồng lên, chỉ một lúc sau cánh tay đã lấm tấm mồ hôi, hơi thở cô bé mỗi lúc một gấp gáp. Tôi bắt đầu thấy lo lắng, khẽ hỏi:
– Em không sao chứ?
Tiểu Đường không quay đầu lại, chỉ hơi liếc nhìn tôi qua đuôi mắt, khó nhọc buông từng tiếng:
– Không… không sao…
Cùng với một loạt tiếng lách cách vọng tới, tôi ngỡ ngàng nhận ra, bề mặt tấm kim loại đang khẽ chuyển động và dần dần biến thành màu vàng nhạt. Màu vàng nhạt từ từ lan tỏa khắp bề mặt, sau đó càng lúc ngày càng rõ rệt, dưới ánh đèn pin, lớp kim loại như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Càng nhìn tôi càng cảm thấy hiếu kì, không kìm được liền đưa tay ra sờ thử. Lớp kim loại vẫn cứng đanh, ngoài việc biến màu ra thì không thấy dấu hiệu gì khác thường.
Tiểu Đường cất thanh kim loại đi, đưa tay lau vệt mồ hôi trên mặt, thở hắt ra rồi nói:
– May quá, đường đầu điên là Nhân Đạo, coi như chúng ta gặp may rồi, màu này khá may mắn đấy!
Không đợi tôi hỏi lại, Tiểu Đường vội đứng dậy nhanh chân bước tới một tấm kim loại khác, rồi cũng cào cào lên bề mặt một lúc, lập tức tấm kim loại dần biến thành màu xanh nhạt, đó là màu xanh lam trong vắt giống như bầu trời buổi trưa hè nắng gắt hay những con sóng biển dưới ánh nắng chói chang. Tiểu Đường nhăn mặt, cắn chặt môi, nói nhỏ qua kẽ răng:
– Súc Sinh Đạo!
Cô bé nhanh thoăn thoắt chạy tới mở nốt bốn tấm kim loại còn lại, chúng lần lượt đổi màu, đầu tiên là màu trắng đục, rồi đến màu xanh lá, màu đỏ, tấm cuối cùng càng cạo càng trong suốt, mãi lâu sau mới chuyển thành màu xám đục, ngay sau đó là những tiếng rùng rùng rít lên từng hồi.
Thấy có vẻ nguy hiểm, tôi và Lão Mục vội vàng hỏi Tiểu Đường có chuyện gì xảy ra vậy. Tiểu Đường vừa lúc lắc cổ tay cho đỡ mỏi vừa giải thích với chúng tôi: Sáu đường luân hồi, hay còn gọi là sáu đường sinh tử, chính là đạo lí cơ bản trong thuyết pháp Phật giáo. Trong sáu đường này sẽ chia thành ba đường thiện và ác. Ba đường thiện chính là Thiên, Nhân và Asura; ba đường ác là Súc Sinh, Ác Quỷ và Địa Ngục, mỗi đường đều có màu sắc tượng trưng khác nhau. Trong đó gồm: Thiên Đạo là trắng đục, Nhân Đạo là vàng nhạt, Asura là màu xanh lá, Súc Sinh là màu xanh lam nhạt, Ác Quỷ là màu đỏ, Địa Ngục là màu xám khói.
Đây là sáu đường luân hồi trong thuyết đầu thai, sáu vòng thái cực khắc hình chính là tượng trưng cho sáu đường luân hồi. Chiếc cột đặt ở chính giữa tảng đá có tác dụng chống trụ cho cả ngọn tháp, có thể đây chính là một cỗ máy xoay trục, và thân cây Sinh Tức Mộc chính là trục xoay, với độ xoay lên tới 360 độ. Nhưng hiện nay, nó đã bị mất bản vị, và chỉ còn giữ lại sáu tấm kim loại này.
Còn việc tại sao tấm kim loại khi bị cào lại biến màu thì chắc là do khi xây dựng, những người thợ cao tay đã dùng phương pháp khắc màu bên trong tấm kim loại.
Lời giải thích của Tiểu Đường quá huyền bí với nhiều kĩ thuật của phái Mặc môn, nên tôi nghe không hiểu lắm, nhưng nếu suy nghĩ kĩ thì thấy cũng có lí. Nhưng bây giờ chúng tôi làm thế nào để mở nó ra? Tôi liền nghĩ tới trục xoay trong lòng tháp, liệu có điều kì bí nào ở đây chăng?
Tiểu Đường đắn đo một lúc rồi nói rằng suy đoán của tôi rất hợp lí, có thể thử xem sao. Nói rồi cô bé bước tới bên chiếc cột, đi quanh vài vòng, không ngừng xoa vỗ lên bề mặt, cuối cùng chọn một điểm cách mặt đất chừng một mét, rồi bảo Lão Mục dùng mũi dao gọt quanh thân cây. Lớp vỏ sau khi bị tách ra, để lộ sáu lỗ nhỏ hướng ra sáu phía khác nhau.
Tôi thấy vô cùng háo hức, nếu như đây cũng là dấu tích do vết kim cổ để lại thì chắc chắn bên trong thân cây sẽ còn một địa đạo nữa. Nghĩ vậy, tôi liền bảo Tiểu Đường dùng kim thăm dò thử xem sao.
Tiểu Đường khẽ gật đầu đồng ý, rồi lôi một chiếc kim ra, cắm thẳng vào thân cây chừng hơn một cen-ti-mét, tôi nhận thấy các ngón tay cô bé bỗng khựng lại, giống như vừa chạm vào một vật rất cứng, từ bên trong khẽ phát ra tiếng rít nhẹ rồi mũi kim nhanh chóng bị hút vào thân cây. Tiểu Đường vội vàng rút mũi kim ra, giục Lão Mục lấy mũi dao khoét thử. Nhưng khoét mãi bên trong vẫn đặc nguyên một khối, những chỗ bị dao phạm phải ngay lập tức được lấp liền lại.
Lần này chúng tôi không rõ lí do vì sao, lẽ nào cỗ máy không nằm ở đây? Nhưng tại sao lại xuất hiện sáu lỗ động, và tại sao thân cây ở đây lại không rỗng trong? Tiểu Đường khẽ chau mày, đưa tay vỗ lên thân cây rồi thở dài, nói:
– Mỗi lỗ mắt là một động, xem ra cần phải hy sinh sáu mũi kim mới xong.
Thì ra, thân cây và sáu đường luân hồi kia có quan hệ đặc biệt và thông trực tiếp với nhau, sáu lỗ tròn chính là lỗ khóa, cần phải dùng đến mũi kim của Tiểu Đường thì mới có thể mở được.
Trong đầu đặt ra vô số câu hỏi mà không biết thực hư ra sao, trong đó, điều mà tôi vẫn luôn thắc mắc là Tiểu Đường tuy còn rất trẻ vậy tại sao lại tinh tường những kiến thức cổ xưa như thế. Nhưng nghe những lời giải thích của Tiểu Đường, tôi đoán chắc rằng cô bé đã biết cách mở khóa.
Tiểu Đường lập tức mở bọc kim rồi chọn ra sáu chiếc kim có chiều dài bằng nhau, kẹp chặt trong lòng bàn tay, vừa lắc đầu vừa thở dài, miệng lẩm bẩm:
– Giá như có chị Lan Lan ở đây thì không đến nỗi này.
Sau đó, cô bé đưa cho tôi và Lão Mục mỗi người hai mũi kim, dặn chúng tôi phải tuyệt đối nghe theo hiệu lệnh. Cả ba người sẽ cắm mũi kim vào cùng lúc, vì khi sáu mũi kim hợp lực lại sẽ kích hoạt trục xoay, khiến tầng tháp xoay chuyển, hoặc có thể lấy lại bản vị của sáu đường đại đạo. Sau khi giảng giải xong, Tiểu Đường bỗng nhiên vừa cười vừa nói:
– May sao chúng ta có ba người, đủ sáu tay, chứ nếu chỉ có hai người thì chết chắc.
Dù tôi có bán tín bán nghi nhưng vẫn cầm lấy hai chiếc kim, giữ chặt hai đầu, chỉ cần ấn mạnh một chút là thân kim đã cong lại. Tôi bắt đầu thấy nghi ngờ về khả năng của mũi kim, mong manh và bé xíu thế này liệu có thể mở được cỗ máy của ngọn tháp khổng lồ không?
Theo hướng dẫn của Tiểu Đường, chúng tôi đi vòng qua thân trụ, mỗi người đứng một góc tạo thành hình tam giác, miệng lẩm bẩm đếm một hai ba rồi đưa mũi kim lên chọc vào sáu lỗ cùng một lúc. Khi mũi kim chọc sâu vào khoảng hai cen-ti-mét, tôi cảm giác như chọc phải một vật vô cùng cứng, và rồi, từ bên trong một lực hút rất mạnh xuất hiện, cảm giác tay mình không thể giữ nổi mũi kim, tôi định bụng thả tay ra.
Đúng lúc đó, Tiểu Đường hét lớn:
– Đẩy mạnh vào!
Tôi không kịp nghĩ ngợi gì, hai tay vẫn đang ghìm chặt đầu kim, nghe thấy hiệu lệnh liền đẩy thật mạnh người về phía trước, mũi kim giống như một vật thể sống, chạy thẳng vào bên trong thân cột, chỉ trong nháy mắt nó đã biến mất cùng sáu lỗ mắt.
Tôi đưa tay sờ lên thân trụ, bề mặt vẫn trơn nhẵn, không để lại bất cứ dấu vết gì, trong lòng có chút hoang mang, tôi biết rằng, khi các mũi kim bị hút vào cũng sẽ là lúc cánh cửa được mở ra. Đúng như dự đoán, chỉ khoảng năm giây sau, bên trong thân trụ vọng ra một tràng âm thanh chát chúa như kim loại đang chuyển động,mặt đất dưới chân kẽ rung lên, sau đó cả tầng tháp bắt đầu chuyển động.
Lão Mục hét lớn:
– Lại đây!
Cả ba chúng tôi lập tức chạy tới đứng sát bên nhau, cầm thật chắc tay người kia, mắt vừa tập trung ngó nghiêng quan sát mọi hướng xung quanh. Những âm thanh va chạm như tiếng tiếng gầm rú của một con quái vật đang bị tra tấn, khiến đầu óc tôi trở nên tê dại.
Mặt đất rung chuyển khoảng ba mươi giây, tầng tháp xoay quanh thân trục theo chiều kim đồng hồ sau đó chầm chậm dừng lại, tiếng động khinh khủng kia cũng giảm đi rất nhiều, giống như cỗ máy vừa được tra dầu.
Chúng tôi không ai dám tự động di chuyển, chỉ đứng yên một chỗ và chờ đợi. Thân trụ xoay đến khoảng sáu mươi độ thì bất ngờ phát ra một tiếng động to sau đó thì dừng hẳn lại, chỉ còn vang những tiếng “tách… tách…” rất nhỏ.
Đoán rằng đã đến lúc hành động, chúng tôi quay ra nhìn nhau, mặt ai nấy đều hết sức hào hứng, vội vàng chạy tới trước tấm kim loại hình thái cực trước mặt. Quả nhiên, tấm kim loại đã biến mất, để lộ ra một miệng hố đen ngòm. Dùng đèn pin soi lên năm vị trí còn lại, tất cả đều là miệng hố tròn sâu. Điều đó chứng tỏ, sau khi tầng tháp xoay chuyển đã tự động mở những vòng thái cực này ra, khiến sáu đường địa đạo đã khôi phục được bản vị.
Lão Mục quỳ gối xuống đất, tay cầm đèn pin soi xuống dưới, tôi và Tiểu Đường cũng vội chạy tới, hướng mắt theo luồng sáng. Tường hố rất nhẵn, dưới ánh đèn pin, tôi nhận ra tất cả đều là kim loại, tưởng rằng có thể nhìn tận xuống đáy nhưng ngó nghiêng hồi lâu vẫn không thấy đâu cả.
Tôi hồ nghi quay sang nói với Lão Mục:
– Tấm kim loại đã mở được rồi, giờ chúng ta xuống dưới thôi.
Lão Mục “ừ” một tiếng rồi nhặt một viên đá lên ném xuống dưới như mọi lần, viên đá lách cách rơi xuống, Lão Mục lắng tai nghe một lúc, sau đó chau mày nói:
– Hố sâu quá, phải gần ba mươi mét đấy, bên dưới lại là mặt gỗ.
Chúng tôi bàn luận một chút rồi quyết định đi xuống bằng đường Nhân Đạo, hy vọng đó sẽ là đường may mắn. Lão Mục hạ chiếc ba-lô trên lưng xuống, lấy ra một cuộn dây thừng leo núi, một đầu buộc vào cạp quần tôi, rồi cùng móc kim loại thít lại thật chặt. Miệng ngậm chiếc đèn pin, hai tay nắm chắc sợi dây, tôi ra hiệu cho Lão Mục và Tiểu Đường từ từ hạ tôi xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN