Thiên Vũ Thế Giới - Diệu dụng của Kỳ Thạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
91


Thiên Vũ Thế Giới


Diệu dụng của Kỳ Thạch



Một canh giờ sau, tất cả đều đã có mặt tại Hắc Thạch Sơn, rừng cây như bất tận, tiếng vượn hú báo gầm vang vọng, nhìn cảnh tượng này không ít thiếu bối Lâm gia sinh ra sự sợ hãi.

Đa phần đám tiểu bối từ 12 đến 18 tuổi, nhiều người còn là lần đầu đối mặt với đấu tranh sinh tử, sơ sẩy một chút là mất mạng như chơi. Nên sinh ra thoái ý cũng là điều hiển nhiên. Trấn an lại mọi người, Lâm Hằng trưởng lão nói:

– Mọi người chia ra hành động, có thể đi theo nhóm, nhớ kỹ không được đi vào khu vực bên trong, khu vực ngoài chỉ có yêu thú cấp ba trở xuống, tương đối an toàn. Xuất phát đi.

Nghe theo hiệu lệnh của Lâm Hằng trưởng lão, đám tiểu bối nhao nhao tách ra, có người phấn, có người sợ hãi…

– Tuyết Nhi tộc muội, chúng ta đều là Luyện Tạng kỳ rồi, đi sâu vào trong chút, bên ngoài này không có tính khiêu chiến, linh dược cũng là cấp thấp, có lấy cũng vô dụng.

Khi chỉ còn lại ba người, nam tử tên Lâm Thanh lên tiếng, ánh mắt vô tình hay hữu ý rơi trên người Lâm Thiên Vũ, khoé miệng còn cong lên cười tà.

– Nhưng mà, Lâm Thiên Vũ hắn thực lực còn yếu, đi vào sâu bên trong, nhỡ xảy ra chuyện gì thì hối hận không kịp.

Khuôn mặt Lâm Tuyết Nhi lo lắng nói, đang muốn từ chối thì bên tai vang lên thanh âm đầy tự tin của Lâm Thiên Vũ:

– Tuyết Nhi tộc tỷ, yên tâm đi, đệ tự lo được cho bản thân, không có việc gì đâu, mấy con yêu thú còn chưa làm gì được đệ

Đắn đo một chút, thấy nụ cười tự tin của Lâm Thiên Vũ, nàng lại cảm giác được sự an tâm, cuối cùng vẫn đành đồng ý:

– Được rồi, tỷ sẽ bảo vệ cho đệ, chúng ta lên đường thôi.

Sở dĩ Lâm Thiên Vũ tự tin vậy, hắn cũng có chút nắm chắc, từ lúc Luyện Nhục sơ giai đã có lực lượng của Luyện Tạng Kỳ, bây giờ trong tay còn có vũ kỹ, trải qua tu luyện bảy ngày vừa rồi cũng đã có chút tiến bộ, giữ mạng hẳn là không có vấn đề.

Lệ hội sắn bắn kéo dài ba ngày, đủ thời gian cho đám thiếu bối Lâm Gia thu hoạch được kha khá dược liệu.

– Suỵt! Có động tĩnh.

Lâm Tuyết Nhi cẩn thận ngồi xuống, đôi mắt đao đã nhìn xung quanh.

Sau hai canh giờ di chuyển, đám người Lâm Thiên Vũ cũng đã đi vào khu vực sâu bên trong, dọc đường đa phần yêu thú cấp một cấp hai, không có nguy hiểm gì lớn, thu được kha khá dược liệu và yêu hạch. Bắt đầu từ đoạn phía trước chủ yếu là yêu thú cấp ba, phải luôn cẩn thận đề phòng.

Sở dĩ trong cùng một cấp bậc, yêu thú thường mạnh mẽ hơn nhân loại, yêu thú thể hình to lớn, lực phòng ngự mạnh mẽ, rất khó đối phó.

Bất chợt từ trong bụi cây, một con báo đen sì lao vút ra, tốc độ nhanh kinh người, bộ móng vuốt như con dao sắc lẹm, chỉ cần bị táp trúng là đủ biết hậu quả như nào.

– Tật Phong Báo, yêu thú cấp ba, thực lực ngang với Luyện Thể cao giai. Lâm Thiên Vũ, đệ tránh đi, con này tốc độ cực nhanh.

Lâm Tuyết Nhi vội hô lên.

– Hừ! Đồng đội là phải hợp tác chiến đấu, không thì biến đi, đừng đi theo vướng chân chúng ta. Khi không lại ngồi hưởng thành quả, không có chuyện đó đâu.

Lâm Thanh cười lạnh nói, hắn chờ đợi cơ hội này đã lâu. Đây là khu vực yêu thú cấp ba, cho dù quay lại cũng gặp nhiều nguy hiểm. Với thực lực của Lâm Thiên Vũ, hắn tin rằng không mất mạng thì cũng mất một cánh tay.

– Lâm Thanh! Huynh quá đáng, con Tật Phong Báo này huynh đủ sức giết nó, sao lại phải để Lâm Thiên Vũ ra tay. Nhỡ hắn xảy ra chuyện gì thì sao?

Lâm Tuyết Nhi gắt giọng nói, nàng thừa hiểu với con Tật Phong Báo này, Lâm Thanh với tu vi Luyện Tạng đỉnh phong, giết nó chỉ mất chút thời gian tầm thôi.

Lâm Thanh không cười hắc hắc:

– Hắc Hắc! Đây là tôi luyện chiến đấu. Nếu chỉ bám váy đàn bà thì sao có thể rèn luyện bản thân được. Ta nói có đúng không Lâm Thiên Vũ tộc đệ?

– Hừ! Đa tạ tộc huynh chỉ điểm. Vậy ta xin tách ra, Tuyết Nhi tộc tỷ bảo trọng.

Cuối cùng cũng có cơ hội tách ra, Lâm Thiên Vũ sao dám từ chối, cười lạnh trong lòng, hắn thừa hiểu vì sao Lâm Thanh để hắn đi theo đến tận bây giờ.

Nói xong liền thoăn thoắt lao đi. Lâm Thiên Vũ còn nghe thấy tiếng Lâm Tuyết Nhi gọi với:

– Không được, Lâm Thiên Vũ, quay lại đây, đệ đi một mình nguy hiểm lắm.

Lâm Thiên Vũ quay đầu lại, thấy nàng đang chiến đấu cùng Tật Phong Báo, không thể đuổi theo mình được. Đưa mắt qua nhìn Lâm Thanh, thấy hắn cũng đang cười tà nhìn mình. Lâm Thiên Vũ nhớ kỹ khuôn mặt này.

Nếu như Lâm Thiên Vũ chỉ có thực lực Luyện Bì hay Luyện Nhục bình thường, ở khu vực này đúng là đi chịu chết. Lâm Thanh đẩy hắn vào con đường chết, vậy thì thù này phải nhớ rồi. Lần sau có cơ hội phải lấy cả vốn lẫn lãi.

– Hoả Mãng Hổ, yêu thú cấp ba sơ giai.

Trước mặt Lâm Thiên Vũ là một con hổ đỏ rực như lửa, nanh dài 15cm, đuôi như con rắn còn phát ra tiếng xì xì.

Lần đày tiên giao chiến với yêu thú, Lâm Thiên Vũ không khỏi có cảm giác căng thẳng.

Hoả Mãng Hổ nhảy phốc lên, bàn chân xoè ra mình vuốt sắc bén, giơ lên ráp thẳng về phía đầu Lâm Thiên Vũ.

Con ngươi hắn co rụt lại, lăn một vòng né sang bên trái, thúc dục chân khí vận chuyển, tụ lại nắm đấm tay phải, nấm đấm còn ẩn ẩn toát ra màu đỏ rực.

– Hoả Bạo Quyền.

Khẽ quát một tiếng, Hoả Bạo Quyền oanh thẳng vào bụng con Hoả Mãng Hổ.

Phanhhh!

Con thú bị văng ra như bóng cao su, da bụng toác ra, máu chảy ròng ròng. Nhìn Lâm Thiên Vũ với cặp mắt ái ngại, hẳn là một quyền vừa rồi khiến nó sợ hãi.

– Yêu thú quả nhiên lực phòng ngự cường đại.

Lâm Thiên Vũ tu vi đã là Luyện Nhục kỳ trung giai, Hoả Bạo Quyền cũng tu luyện đến đại thành, lực sát thương một quyền cũng cực kỳ linh người.

– Vậy thì cho ngươi nếm thử vũ kỹ đại thành

– Hỏa Bạo Quyền!

Chân phải đạp mạnh xuống đất, Lâm Thiên Vũ mượn lực lao đến Hỏa Mãng Hổ như một mũi tên. Quyền đầu va vào đầu nó.

Phanh!

Hoả Mãng Hổ rú lên một tiếng, đày nó trực tiếp bị oanh bạo, máu tươi văng tung toé, gục ngay tại chỗ.

Không suy nghĩ nhiều, Lâm Thiên Vũ vội lấy con dao găm đeo ở thắt lưng, mổ bụng Hoạt Mãng Hổ, thu lại Yêu hạch rồi vội vàng chạy đi. Mùi máy tươi dễ thu hút yêu thú khác, một con thì Lâm Thiên Vũ còn đánh được, nếu bị vây công thì chỉ có chết.

Leo lên một cây cổ thụ. Lâm Thiên Vũ móc ra viên yêu hạch Hoả Mãng Hổ. Viên yêu hạch to chừng nắm tay trẻ em, bề ngoài lóng lánh như thủy tinh, bên trong yêu hạch có từng dòng yêu khí đỏ như lửa đang lưu động, bốc ra nhiệt khí hừng hực.

– Yêu hạch cấp 3, bán ra cũng kiếm được trăm lượng vàng, của chưa đủ mua một viên Tôi Nhục Đan. Năng lượng bên trong yêu hạch thật hùng hồn, nếu như có thể trực tiếp hấp thu thì hay rồi.

Lâm Thiên Vũ có ý tưởng to gan này, một phần cũng là vì trong Đan điền hắn có Kỳ thạch chuyển hoá được thiên địa nguyên khí thành hỗn độn nguyên khí. Nếu như những năng lượng khác cũng chuyển thành hỗn độn nguyên khí được, vậy thì việc tăng thực lực sẽ nhanh như diều gặp gió.

– Mặc kệ, cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu thành công, vậy thì những thiên tài kia, hảo hảo đợi ta nhanh chóng vượt qua các ngươi.

Nghĩ vậy, Lâm Thiên Vũ ngồi xếp bằng lại, mắt hướng mũi mũi hướng tâm, hai tay áp vào viên yêu hạch, vận chuyển Hỗn Độn Chi Nguyên Quyết.

Quả nhiên khối Kỳ Thạch có phản ứng, tuôn ra hấp lực cuốn lấy năng lượng từ trong viên yêu hạch Hoả Mãng Hổ.

Năng lượng từ trong viên yêu hạch chảy vào trong kinh mạch Lâm Thiên Vũ, năng lượng này cực kỳ bạo ngược, như một con mãnh thú không ngừng cắn xé kinh mạch, Lâm Thiên Vũ cắn chặt răng, tiếp tục vận chuyển công pháp, năng lượng yêu hạch bị khối Kỳ Thạch trong Đan điên hấp thu, tuôn ra nguyên khí hỗn độn tinh thuần trang vào trong linh căn, chuyển hoá ra Chân khí cực kỳ hùng hồn. Chân khí này không ngừng đưa vào nhục thể Lâm Thiên Vũ, cải tạo và rèn luyện.

Tách!

Chừng một canh giờ qua đi, viên yêu hạch đã mất đi độ sáng bóng và nóng rực, về mặt ranh nứt rồi tan cỡ thành bụi bằm.

– Phù! Luyện Nhục kỳ trung giai đỉnh phong, một viên yêu hạch cấp ba đã có nhiều năng lượng như vậy, nếu là một trăm viên, một ngàn viên thì sao đây?

Lâm Thiên Vũ vũ nở nụ cười thỏa mãn, một viên yêu hạch này bằng với hắn tu luyện một tuần theo cách thông thường.

– Có lẽ tu vi cao thì cần yêu hạch cấp cao, số lượng cũng phải cần nhiều hơn, nhưng không sao, có lợi thế một không hai này, sau này ta lo gì thiếu tài nguyên tu luyện, chỉ cần có yêu hạch, tu vi hẳn là leo lên vùn vụt.

Ánh mắt nóng rực nhìn về phía rừng rậm, Lâm Thiên Vũ cảm giác như nhìn núi vàng đang chờ trước mắt vậy, chỉ cần không ngừng chém giết yêu thú, vừa tôi luyện bản thân vừa tăng tu vi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN