Thiên - Chương 125: “Khai Chiến”
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
9


Thiên


Chương 125: “Khai Chiến”



Nhưng rất nhanh, Tiểu Bạch đã quay phắt lại không để ý nơi mặt đất mình đang đứng trong miệng ngậm chặt bàn tay nhỏ đã nhả ra mà lí lắc nhìn tới Vũ Thiên nhoẻn miệng cười rồi chạy như bay tới hắn còn gọi chí chóe:

– Thiên ca, thấy đệ thế nào!

Nó đã nhúng chân bay thẳng lên mà quàng tay ôm chặt cổ Vũ Thiên khiến hắn phải cúi đầu nhìn cặp mắt đen lấy của nó hắn lại bất chợt một tay đỡ mông nắm đuôi, một tay lại béo má nó đang cười hở răng mà hỏi:

– Ai cho đệ oánh nhau hả, chắc đệ không phải là Tiểu Bạch của Thiên ca rồi!

Chỉ là Tiểu Bạch miệng đang to ra mà méo vì cái béo má của Vũ Thiên trong lắc đầu liên tục, mà miệng ngậm rồi hé nhỏ, mắt lại chớp chớp nhìn hắn nhưng chưa kịp trả lời thì đã bị Hoàng Phong đứng cạnh nhìn tới cái đuôi đang phẩy lên phẩy xuống mà túm lấy giật nhẹ rồi nói như hỏi nó “Tiểu Bạch, cái đuôi này ở đâu ra vậy”

Khiến cho đám đệ tử chân truyền còn lại nhìn tới mà hai má phồng to khi Tiểu Bạch đã ngoái đầu nhìn, mặt non choẹt cùng cái lắc đầu quầy quậy dùng giọng cầu nhầu với Hoàng Phong:

– Phong cà, đừng có giật đuôi đệ, đâu lắm đó!

– Tiểu Bạch, ta muốn đệ là lúc trước!

Chỉ là tam nữ đã tới cạnh mà cùng nhìn Tiểu Bạch nói khiến cho Tiểu Bạch lại quay đầu nhìn tới tam nữ đang nhìn chằm chằm mà há nhỏ miệng cụng đầu vào ngực Vũ Thiên trong cái chớp mắt của mọi người nhìn tới cùng với sự bất ngờ của Vũ Thiên

Chính là Tiểu Bạch đã trở lại là tiểu hổ nhỏ như cũ, trong giọng của Tống Tân liền lúc này lại vang lên:

– Tiểu Bạch, ta nhớ lúc nãy đệ đã là Đại Bạch to, sao bây giờ lại trở thành Tiểu Bạch nhỏ như cũ rồi!

Khiến cho Tiểu Bạch có chút tức giận lại quay phắt đầu hổ nhỏ ra phía sau nhìn Tống Tân đang cười nhăn mà nói: “đệ có thể phình to phình nhỏ mà, nếu phình to Thiên ca lại bắt đệ chở huynh ấy thì tội nghiệp cái thân đệ, nên phình nhỏ như vầy để huynh ấy ôm đệ không ấm hơn sao”

“Tiểu Bạch, ta thì muốn đệ phình to”

Nhưng nó vừa dứt lời thì Vũ Thiên đã gõ đầu nó nói nhanh khiến cho Tiểu Bạch đã ngẩn đầu lên nhìn hắn đang cúi xuống mà mặt hổ nhỏ ngâm chặt miệng cùng cặp mắt rưng rưng mà tiếp tục cụng đầu hổ vào ngực hắn giọng nhỏ nhỏ: “đệ chỉ muốn là Tiểu Bạch như lúc trước” trong tiếng cười to của mấy đệ tử chân truyền cạnh bên mặc dù không hiểu câu nói của Tiểu Bạch là có ý gì nhưng khi trong thấy cử chỉ của nó lại không thể nhị cười cũng khiến cho Vũ Thiên phải trợn mắt

Trong khi tiếng ho khan của Lý Dương chưởng môn đã vọng tới khiến tám đệ tử liền im lặng trở lại mà nhìn tới cùng câu nói của Lý Dương chưởng môn đã hướng bọn họ mà cất lời:

– Các đệ tử cũng nên về viên của mình đi sớm mai hãy tới nơi này để chuẩn bị cho việc rời phái!

Dứt câu liền nhìn tới nơi Diệc lão đã đứng nhưng lại không thấy Diệc lão mà đành chuyển tới năm vị trưởng lão đang nhìn tới mà nghiêng đầu xoay thân nhấc bước tiến vào trong đại điện khi mà năm vị trưởng lão cũng nhìn nhau rồi theo sau trong giọng xì xầm mấy câu nói lúc rời đi của Vũ Phiến Lương môn chủ

Để lại tám đệ tử chân truyền nhìn theo rồi lại nhìn nhau trong cái lắc đầu rồi tách ra mà rẽ từng hướng nơi lối vào đại điện mà bước đi để quay lại từng viên của mình

Vũ Thiên cũng ôm lấy Tiểu Bạch mà tiến bước tới nơi Ngữ Hải, Thùy Phong đang đứng giữa mamút thú mà đi tới trong chân đang dậm của mamút thú

Mặc dù lúc này trong lòng tất cả mọi người đều có chút gì đó không yên, một cảm giác khiến bọn họ lo lắng nhưng lại không thể đoán được là điều gì mà chỉ có thể tiếp tục nhấc bước trong lặng thinh trong từng người nhấc bước quay lại nơi mà họ đang cần quay lại

Đại điện Thanh Phong lại vắng lặng, quay trở lại như là chưa có ai từng ở nơi này, mặc cho gió nhẹ đang thổi làm lay động những nhánh cây từ những gốc cây được trồng nơi đây và phía trong đại điện cũng lặng như tờ giấy, cùng hai tòa tháp “Thanh Phong Khí” và “Thanh Phong Các” vẫn đứng vững

Nơi các lối vào đại điện, bóng dáng của tám đệ tử chân truyền đang lững thững từng bước chậm của từng đệ tử đang men theo lối mòn vào đại điện mà quay lại viên của mình trong lặng yên

Mây trên bầu trời đang trôi nhẹ có lẽ là do những cơn gió trên cao luôn thổi, ánh nắng từ trên chiếu xuống Thanh Phong Phái cũng đã đậm màu theo từng canh giờ

Dược Viên

Nơi ba khu thảo dược, Vũ Thiên đang loay hoay trong khu thảo dược của chính hắn, hắn đang khom lưng, tay nắm nấm đất đầu cúi sát nhìn vào từng gốc cây thảo dược không biết là làm gì

Mặc dù, phía ngoài khu thảo dược của hắn, chính là khoảng trống cùng hai khu thảo dược của Ngữ Hải cùng Thùy Phong đối diện nhau đang in ỏi tiếng dậm chân khiến mặt đất cũng nhẹ rung của mamút thú cũng như tiếng nói của hai người và Tiểu Bạch đang vang lên liên hồi

Chỉ là lúc này trong khu thảo dược của Vũ Thiên lại đang vọng ra một vài chữ nghe có vẻ hơi khó hiểu “một khoảng cách, vẫn luôn chia cắt”

“Thiên ca, huynh đang làm gì vậy, ra đây giỡn với đệ”

Nhưng giọng của Tiểu Bạch đã vọng vào mà bay tới ngừng lại trên không đám thảo dược trong đầu hổ nhỏ đang cúi nhìn Vũ Thiên đang bò cùng xoay thân liên tục hai tay thì đang cử động quanh đám thảo dược mà liền gọi vọng xuống khiến Vũ Thiên phải ngẩn đầu nhìn nó mà nhăn mặt, nhíu lông mày im lặng hồi lâu không lắc đầu hay trả lời

Mặt trời bắt đầu lặn, bầu trời lại trong veo một màu xanh rọi xuống cho đến khi dần tối, lúc này đã là canh sáu, nhưng Thanh Phong Phái lại vẫn lặng yên nơi các lối mòn mà trừ các viên

Chỉ là lúc này, tại Thành Vị Thanh đá phát sáng đã được bật lên mà chiếu sáng khắp nơi trong thành

Ngay nơi trung tâm, chính là tòa Thư Viện Vị Thanh

Lúc này thì lại khác hẳn những nơi khác khi mà xung quanh tòa thư viện đã có bốn đội binh mang giáp bạc khắc chữ cùng khắc hình động vật tượng trưng của bốn gia tộc đứng chắn ngay nơi bốn hướng vào thư viện, trước còn có thêm chục tên giáp vàng nơi một đội binh khoảng năm trăm binh

Rất kín kẽ và trang nghiêm nhưng ánh mắt mọi binh lính đều đang nhìn lên phía trên không trung nơi nóc của toà Thư Viện Vị Thanh mà tất cả đều nắm chặt thanh binh khí trong tay nhưng lại hơi run mà im phăng phắt vì không biết đang xảy ra chuyện gì

Vì lúc này, nơi nóc của tòa Thư Viện Vị Thanh không biết từ đâu đã lơ lửng trên không khoảng năm mươi tu nguyên giả đang xì xầm với nhau trong một vài tu nguyên giả lại đang nhìn thẳng về năm thân ảnh trước bọn họ cũng đang nhìn năm mươi tu nguyên giả đang vọng ra một câu hỏi lúc này:

– Hội trưởng, sao lại ngừng nơi này mà không trực tiếp tiến tới Thanh Phong Phái!

Câu nói rất to nên trong thành mọi người đều nghe thấy mà lấy làm run trong lòng khiến cho tất cả mọi người trong thành đều chú ý về nơi tòa Thư Viện Vị Thanh đám người đang lơ lửng trên không

– Hội trưởng, không biết đã tìm hiểu kỹ về Thanh Phong Phái chưa mà lại đồng ý liên thủ với đám Vũ Phiến Môn nhanh như vậy!

Nơi năm thân ảnh, trong đó có một nam tử khoảng ba mươi tư, ba mươi lăm đứng giữa, chỉ là lúc này hắn lại đang xoay đầu sang bên trái nhìn tới lão giả vừa mới nói khi mà câu trước nơi một trong năm mươi tu nguyên giả vừa dứt

Và lão giả này, Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đã từng gặp trong Bảo Cẩm Đường, đó chính là Hình Cung đã từng tham gia đấu giá tự nói mình là Hộ pháp của Kiên Văn Hội và có vẻ đúng là như vậy

Khi mà kế bên Hộ pháp Hình Cung chính là một trung niên tu nguyên giả hơi béo khác tên là Viêm Họng

Bên phải nam tử được Hộ pháp Hình Cung gọi là Hội trưởng là một lão bà đã lục tuần với tên gọi là Liễu Tỳ bà bà, kế cạnh chính là một thiếu phụ cũng khoảng ba mươi ba, ba mươi tư gọi là Khả Thúy

Câu nói này chính là của Hộ pháp Khả Thúy đã hơi xoay thân mà hình nam tử chính giữa:

– Vưu Chí, cậu thật sự muốn diệt Thanh Phong Phái sao!

Nam tử chính giữa được gọi là Vưu Chí cũng như là Hội trưởng của Kiên Văn Hội chỉ cười tà dị mà im lặng chốc lát khi đã nhìn lướt qua Hộ pháp Hình Cung cũng như Khả Thúy rồi hướng mắt nhìn xa xa về hướng đông nam Thành Vị Thanh hơn chục giây mới lên tiếng:

– Bốn hộ pháp, ta đã tìm hiểu kỹ không cần phải lo, Thanh Phong Phái bây giờ đã rất yếu không biết còn lại được bao nhiêu trưởng lão nhưng chắc con số sẽ không vượt qua năm mươi với lại chỉ có tên Đại trưởng lão Thanh Chiến mới có thể cầm chân được ta, Băng Nguyên sẽ thuộc về Kiên Văn Hội!

– Đợi tên Chất cùng tên Lương dẫn đám trưởng lão của hắn tới rồi tính tiếp!

Hội trưởng Vưu Chí lắc lắc chân rồi im lặng không để ý tới sắc mặt của bốn hộ pháp đang thay đổi liên tục nhưng cũng không ai hỏi tiếp, mặc dù Hộ pháp Khả Thúy lại đang nhìn Hội trưởng Vưu Chí mà cười mỉm đầy tình ý

Cách xa Thành Vị Thanh hướng đông nam chính là nơi Vũ Phiến Môn dựng sơn môn

Trên không trung, nơi sơn môn trong lúc này đã có một đám tu nguyên giả đang bay trên không trung cũng khoảng bốn mươi đang nhìn về hai thân ảnh nam tử đứng trước hướng nơi lối vào Vũ Phiến Môn, hai thân ảnh hao hao giống nhau một số điểm nhưng lại chưa giống, trong đó, một chính là Vũ Phiến Lương môn chủ, còn người còn lại có vẻ như chính là Vũ Phiến Chất

Và lúc này, Vũ Phiến Lương môn chủ đã hướng nam tử bên cạnh mà hỏi:

– Chất huynh, tên Vưu Chí đó lại đòi lấy Băng Nguyên!

– Không sao, chúng ta bắt đại thú mà đệ nói về môn như thế là đủ rồi cùng với Thành Vị Thanh không còn ai tranh giành, huống chi Băng Nguyên cũng không hề đơn giản, giữ trong môn chỉ sợ sẽ rước họa!

Nhưng Vũ Phiến Chất chỉ hơi nhướng lông mày rậm mà nhìn một lượt khoảng bốn mươi tu nguyên giả đang đứng trước mặt trầm giọng nhắc nhỏ nhưng lại khiến Vũ Phiến Lương môn chủ có chút không vừa lòng mà đành gật đầu trong nét mặt trầm lại

Trong im lặng, nhìn Vũ Phiến Chất đã quét ánh mắt tới đám tu nguyên giả cũng là trưởng lão trong môn trước mặt mà nói trong giọng nghiêm chỉnh:

“Các vị trưởng lão”

“Ta cùng với môn chủ đã quyết định một trận chiến với Thanh Phong Phái, kết thúc trận đấu pháp gần ngàn năm qua chỉ để tranh sự quản lý Thành Vị Thanh”

Dứt lời lại im lặng giây lát nhưng Vũ Phiến Lương môn chủ lại tiếp bằng một câu: “các vị trưởng có ý kiến gì không” bằng ánh mắt hơi lạnh khi nhìn lướt qua từng trưởng lão giây lát

Chỉ là không có ai lên tiếng ngoài cái giật mình trong đó bao gồm cả năm vị trưởng lão lúc trước cùng với ba trong số mười đệ tử hạch môn sau cuối đó là Mật Linh, Nghêu Đồ cùng Tiêu Bân mới tới Thanh Phong Phái để đấu pháp

– Ta đã liên thủ với Kiên Văn Hội, cho nên các vị trưởng lão cũng không cần phải quá lo vì trận chiến này Thanh Phong Phái tất diệt!

Vũ Phiến Chất lại cười cười mà tiếp lời khi nhìn thấy ánh mắt khá nhiều trưởng lão đang lo lắng khiến cho bọn họ cặp lông mày cùng vầng trán hơi nhăn liền giãn ra chút ít khi nghe xong

Mặc dù, Vũ Phiến Chất cũng đã hơi nghiên đầu mà nhìn Vũ Phiến Lương môn chủ gật nhẹ đầu rồi xoay thân về một hướng đạp bước nhanh trên không trung bay thẳng hướng tới Thành Vị Thanh trong một câu nói vọng lại:

– Các vị bay tới Thành Vị Thanh để tập hợp với Kiên Văn Hội rồi sẽ cùng tiến tới Thanh Phong Phái!

Trong ánh nhìn của Vũ Phiến Lương môn chủ đã bay theo sau đến đám trưởng lão cùng nhìn nhau trong một vài ánh mắt bất đắc dĩ

Tất cả đều lũ lượt mà bay nối đuôi tạo thành một đoàn dài như cánh chim đang vỗ cánh trên không trung nhưng lại có ba bóng dáng bay cuối, bay cạnh nhau đang vọng ra tiếng nói nhỏ chính là Nghêu Đồ, Tiêu Bân cùng Mật Linh

– Tiêu Bân, Mật Linh hai ngươi xem, mới xong một trận đấu, bây giờ lại tới một trận chiến!

Nghêu Đồ dùng giọng hơi cao nhưng vẫn nhỏ chỉ để cho Mật Linh cùng Tiêu Bân nghe thấy khi mà ba người đang bay cạnh nhau, mặc dù trong giọng của hắn lại không hề lo lắng gì với trận chiến sắp xảy ra

Nhưng Tiêu Bân đang bay giữa lại có chút không vui mà hơi khó chịu trong lông mày nhíu mạnh mà hỏi hắn:

– Nghêu Đồ, ngươi thật sự muốn diệt Thanh Phong Phái theo lời môn chủ đã định!

Trong nét mặt căng cùng lạnh của Mật Linh mà miệng hơi hé nhưng rồi lại ngậm chặt trong mắt đăm chiêu lặng nghe Nghêu Đồ trả lời Tiêu Bân trong tiếng cười lạnh:

– Ta không quan tâm, đó là ý muốn của bọn họ chúng ta cứ tới đó nhưng chỉ đứng nhìn nếu như không muốn bỏ mạng bởi đám trưởng lão Thanh Phong Phái!

Hidden Content Hidden Content Hidden Content

– Mà Tiêu Bân, ta cũng không nghĩ là lần này chúng ta lại quay lại Thanh Phong Phái một cách nhanh như vậy, chỉ tiếc là, không phải để đấu pháp mà là diệt phái!

Nghêu Đồ vừa dứt câu trước lại tiếp một câu sau xen chút bất ngờ lẫn chút không tin trong sự im lặng của Tiêu Bân cùng Mật Linh đang bay theo sau đám trưởng lão tới

Nơi Thành Vị Thanh

Trên không trung tòa Thư Viện Vị Thanh lúc này Hội trưởng Vưu Chí mắt nhắm mày châu nhìn sắc trời đã tối, mặc dù phía dưới mặt đất nơi Thành Vị Thanh lại đang sáng rực bởi đá phát sáng

Trong tiếng ngáp to của Hộ pháp Hình Cung cùng câu nói có chút bực dọc lẫn hơi nghi khi nhìn theo ánh mắt của ba hộ pháp còn lại cùng Hội trưởng Vưu Chí vẫn đang nhìn hướng đông nam:

– Hai tên Chất, Lương của Vũ Phiến Môn này vẫn còn chưa tới, hay là bọn chúng đã từ bỏ ý định liên thủ!

Khiến cho Hội trưởng Vưu Chí ánh mắt cũng hiện lên chút nghi ngờ mà nhìn thẳng hướng đông nam thành thêm vài phút rồi mới giãn ra mà ý cười trên mặt đã hiện mà nghiên đầu nhìn Hộ pháp Hình Cung hỏi một câu không liên quan:

– Hình Cung, lần trước ngươi đi đấu giá nơi tòa thành này về mà sao lại thân tàn đến bị thương nghiêm trọng như vậy, không biết đã gặp đối thủ nào mà lại khiến ngươi ra nông nỗi đó!

Nhưng dứt lời lại khiến cho Hộ pháp Hình Cung hơi run trong ánh nhìn của ba hộ pháp còn lại như đợi câu trả lời từ lão trong nét mặt đang âm u đã trở nên khó coi lẫn chút tức giận của chính lão

Nhưng rồi Hộ pháp Hình Cung lại có chút bất đắc dĩ mà lắc đầu lẫn chút sợ như nhớ lại trong ánh mắt:

– Đó là do ta đã chiến với một tên tiểu tử không biết là thuộc nơi nào, hắn lại mạnh hơn ta oánh cho cái thân gầy này phải bay lên trời rồi chui xuống đất nhưng cũng may là hắn đã ngừng tay nên ta mới có thể bỏ chạy với chút nguyên lực còn lại!

Khiến cho Hội trưởng Vưu Chí cùng ba vị hộ pháp sắc mặt bất ngờ lẫn chút không tin đã hiện rõ mà nhìn chằm chằm lão không rời một hồi lâu

Hội trưởng Vưu Chí mới mở miệng hỏi tiếp: “Hình Cung, hắn tên gì, thuộc hội môn phái nào ngươi không biết sao”

Ba vị hộ pháp còn lại liền gật đầu trong Hộ pháp Hình Cung sắc mặt càng xám xịt khi bị hỏi câu này nhưng cũng liền vỗ vỗ chân mà chỉnh tay nói: “hắn nói mình là Nguyễn Duy, ngoài ra không còn gì hơn”

Hội trưởng Vưu Chí lại càng đơ mặt mà miết mấy ngón tay tự nói “Nguyễn Duy, là tên nào nhỉ” trong khi ba vị hộ pháp còn lại cũng vậy khi mà sắc mặt cũng đang nhíu lại chỉ là lại không ai hỏi tiếp mà đành bỏ qua

Vì lúc này, hướng Phiêu gia gần thành, trên không trung đang có rất nhiều tu nguyên giả bay tới nơi bọn họ

Hội trưởng Vưu Chí lại hiện lên ý cười mà nhìn tới hai thân ảnh bay trước cùng một giọng rền vang khắp thành của Vũ Phiến Chất đã vọng lên:

– Hội trưởng Vưu Chí đã để các vị đợi lâu chúng ta Vũ Phiến Môn thất lễ!

Cùng lúc đó khi mà giọng nói của Vũ Phiến Chất vừa dứt, phía trong tòa Thư Viện Vị Thanh, tầng thứ ba không gian thư viện này lại khác biệt hai tầng dưới, đó là, chính giữa lại được đặt một cái bàn được gắn một viên đá trắng tỏa sáng cùng bốn cái ghế sắt vây quanh đã có bốn bóng người đang ngồi trong đó có ba trung niên cùng một lão già

“Vũ Phiến Môn, mấy tên điên này lại giở trò gì đây”

Lão già đã dùng tay gõ bàn mà lên tiếng trong sắc mặt của ba trung niên còn lại đang nhìn nhau mà miệng cùng lẫm bẫm vài chữ của lão già “mấy tên điên” rồi lại tiếp “mấy tên tu nguyên giả đó”

Nhưng rồi đều im lặng mà nhìn cái bàn trong ánh mắt trầm ngâm cùng nét mặt thay đổi liên tục, khi mà xung quanh bọn họ chính là những kệ gỗ xếp đối diện và song song nhau tạo thành hình vuông nhưng không liền nhau mà cách ngay góc cạnh, và khoảng trống nơi góc cạnh này chính là nơi để bước ra bước vào

Mặc dù, có tận hai dãy kệ gỗ hình vuông này, một ngoài, và một trong bao quanh bốn người cùng cái bàn nơi chính giữa và bốn người này cũng chính là bốn gia chủ nắm quyền bốn gia tộc trong Thành Vị Thanh

Trên mỗi kệ gỗ cũng đầy ngọc giản, và kệ gỗ phía ngoài được đặt cách bức tường thư viện một khoảng năm mươi cen, trên mỗi bức tường cách nền nhà tầng ba tòa thư viện một mét được gắn một hàng thẳng hai mươi năm viên đá phát sáng giống nhau đều chỉ có một màu nơi mỗi bức tường phân biệt là đỏ, xám, nâu, xanh lá và mỗi viên đá phát sáng cách nhau hai mươi cen và cũng đang đứng một hàng thẳng tu nguyên giả nơi viên đá đó

Nhưng tất cả cũng đều im lặng mà nhìn vào viên đá phát sáng nhưng chưa phát sáng mà mình đang đứng gần

Cùng lúc đó, nơi ngục tù của Phiêu gia

Phòng giam sâu nhất cũng là phòng giam tu nguyên giả nơi Vũ Thiên cùng Tiểu Bạch đã từng tiến vào và bị nhốt giữa lão giả Tiên Đông cùng Tử Thần Vương Tử Đế

Và lúc này, sau một hồi ánh mắt hai người đang hướng lên trần ngục tù liền chuyển đến nhau trong ánh mắt nghi hoặc, cùng giọng nói của Tiên Đông đã lên tiếng trước:

– Tử Đế, có một kẻ cảnh giới cũng đã bằng ta và ngươi, mặc dù hắn vẫn còn yếu hơn chúng ta rất nhiều!

Tử Đế ánh mắt vẫn sắc lạnh mà gật đầu nói ngược lại như muốn biết “không biết bọn chúng tập trung nơi này đông như vậy làm gì khiến cho đám gia chủ nơi thành này đều trở nên cuống quýt”

Tiên Đông mắt hơi nhắm, lông mày rậm trắng liền giật theo nhưng lại lắc đầu không để ý nói trong bất cần:

– Không phải chuyện chúng ta, cũng không cần phải để ý mặc kệ bọn chúng!

Tiên Đông dứt lời liền im lặng mặc cho câu nói của Tử Đế khiến lão hơi run “Tiên Đông, lão không định rời khỏi nơi này đi gặp cháu gái của mình sao” nhưng mắt vẫn nhắm chặt trong tiếng thở dài trong lòng khiến cho Tử Đế cũng phải khép mắt lại trả lại nơi này sự yên lặng như lúc nào

Nhưng phía trên không trung tòa Thư Viện Vị Thanh

Vũ Phiến Chất, Vũ Phiến Lương môn chủ cùng đám trưởng lão của Vũ Phiến Môn đã bay tới cạnh Kiên Văn Hội nhưng lại khiến cho mọi người trong thành vẫn đang nhìn tới mà kinh hoảng

– Phiến Chất, Băng Nguyên ta giữ, còn những thứ khác tùy các ngươi, nhưng chắc cũng chẳng có cái gì ngoài Băng Nguyên!

Hội trưởng Vưu Chí đã lên tiếng đi nhanh vào vấn đề chuẩn bị làm khi nhìn Vũ Phiến Chất đứng chếch hướng bọn họ cũng đã gật đầu mà cười to trả lời với Hội trưởng Vưu Chí trong rất nhỏ:

– Vưu Chí hội trưởng không phải đã nói trước rồi sao Băng Nguyên các vị cứ lấy chỉ cần cùng Vũ Phiến Môn diệt sạch Thanh Phong Phái như thế là đủ rồi!

Trong ánh nhìn của Hội trưởng Vưu Chí khi ánh mắt đang quét một lượt về đám trưởng lão của Vũ Phiến Môn nhưng lại hơi ngừng lại nơi Mật Linh mà có chút khựng lại ngẩn ngơ chút ít rồi mới chuyển ánh mắt tới Vũ Phiến Chất, Vũ Phiến Lương môn chủ:

– Nếu đã như vậy thì tất cả cùng tiến tới Thanh Phong Phái!

Dứt lời Hội trưởng Vưu Chí liền nhìn tới tứ hộ pháp cạnh mà gật đầu rồi hướng tây bắc thành bay đi, tiếp đến chính là Vũ Phiến Chất cùng Vũ Phiến Lương môn chủ, sau đó chính là thành viên của Kiên Văn Hội cùng trưởng lão của Vũ Phiến Môn lũ lượt bay theo trong ánh nhìn khô khan cổ họng cùng kinh sợ của mọi người trong thành vẫn đang nhìn lên nhưng cũng có hai ánh mắt đang nhìn xuống chính là Tiêu Bân cùng Nghêu Đồ

“Các vị tu nguyên sắp xảy ra chiến trận”

“Lại chuẩn bị một trận chiến lớn”

“Không biết có ảnh hưởng gì tới thành chúng ta hay không”

Từng tiếng nói nhỏ đã vang khắp Thành Vị Thanh, từ nơi heo hút cho tới nơi đông đúc trong thành

Cùng với đó, trong tầng ba tòa thư viện vốn vẫn đang yên tĩnh từ nơi chính giữa hai dãy kệ gỗ đã có tiếng bước chân vang lên trong ánh nhìn của tứ gia chủ tới nơi một góc cạnh của dãy kệ gỗ liền xuất hiện một bóng dáng nam tử mang giáp vàng khắc chữ “Tiêu gia” cùng khắc hình chim cánh cụt đã đi tới mà hơi khom lưng nâng hai tay:

– Tham kiến bốn vị gia chủ, đám tu nguyên giả phía trên đều đã rời đi hình như là tiến tới Thanh Phong Phái!

Khiến cho Tiêu Xướng gia chủ lại phải xoay thân lại nhìn nam tử giáp vàng mà phất phất tay cùng với Phiêu Lăng gia chủ đối diện, bên trái Phiêu Lăng gia chủ chính là Nghêu Thành gia chủ đối diện Nghêu Thành gia chủ chính là Hàn Tuyên gia chủ đều gật đầu và trong cái phất phất tay của Tiêu Xướng gia chủ

Như biểu thị ý nam tử giáp vàng mau rời đi chỉ là hắn vẫn đứng yên tại chỗ trong ánh nhìn của ba gia chủ còn lại khiến cho Tiêu Xướng gia chủ hơi bất ngờ mà lại xoay thân lại hỏi:

– Còn chuyện gì sao!

Nam tử giáp vàng liền mở miệng nói trong ánh mắt đang chùm giáp nhìn tới Nghêu Thành gia chủ rồi lại chuyển tới Tiêu Xướng gia chủ:

– Gia chủ, lúc nãy tôi có thấy Nghêu Đồ thiếu chủ cùng Tiêu Bân thiếu chủ ở trong đám tu nguyên giả đó!

Khiến cho hai vị gia chủ không khỏi nhìn nhau mà sắc mặt biến hẳn trong chục giây nhưng rồi cũng chỉ gật đầu trong câu nói của Tiêu Xướng gia chủ “được rồi, tiến xuống tiếp tục quan sát”

Đợi nam tử giáp vàng đã tiến xuống mà rời khỏi tầng ba thư viện thì Tiêu Xướng gia chủ mới trầm giọng trong tay phải đang nắm chặt quải trượng cùng tay trái nắm lại gõ bàn nói:

– Ba đứa các ngươi thế nào, có nên kích hoạt phòng thủ hay không nếu không chỉ sợ trận chiến của đám tu nguyên giả đó chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới thành chúng ta!

Ba gia chủ nhìn nhau nhưng vẫn chưa lên tiếng nhưng cũng chỉ vài giây, Hàn Tuyên gia chủ sắc mặt nghĩ ngợi có hơi chút không muốn:

– Nếu như kích hoạt phòng thủ, chỉ sợ nguyên thạch phải trả rất nhiều đến lúc đó chúng ta biết lấy đâu mà bù vào!

Phiêu Lăng gia chủ gật đầu liên tục với Hàn Tuyên gia chủ nhưng Nghêu Thành gia chủ vốn dĩ vẫn chưa lên tiếng từ nãy tới giờ đã mở mắt trầm giọng nói trong khó hiểu lẫn tức giận

– Đám tu nguyên giả đó sao lại tự dưng tiến hành một trận chiến như vậy!

Nhưng bốn gia chủ lại tiếp tục im lặng trong do dự rất lâu như đợi cái gì đó mà cùng nhìn mặt bàn đang tỏa ra ánh sáng trắng

Chỉ là nơi Thanh Phong Phái chếch hướng cổng vào, đang có bảy thân ảnh đang lao nhanh tới chính là Hội trưởng Vưu Chí cùng tứ hộ pháp và Vũ Phiến Chất cùng Vũ Phiến Lương môn chủ trong thân đang chuyển sang thể nguyên căn cùng tiếng hét loạn cuồng của Hội trưởng Vưu Chí vang vọng khắp Thanh Phong Phái tới tận ra ngoài

– Sáu vị khai pháp!

Trong ánh mắt của đám trưởng lão Vũ Phiến Môn cùng thành viên Kiên Văn Hội đang bay sau khi nhìn tới mà trong lòng cũng kinh hoảng không thôi nhìn bảy thân ảnh đã ngừng lại đang triển khai pháp quyết khi mà Hội trưởng Vưu Chí dứt lời cùng một tiếng hét trong giận dữ của Lý Dương chưởng môn từ đại điện Thanh Phong Phái vọng ra trong đêm tối nhưng hôm nay lại có ánh trăng đang chiếu xuống:

– Các ngươi, đây là có ý gì!

“Phiến Lương, Hội trưởng Vưu Chí”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN