Thiên - Chương 25: Nhện Thụy Đóng Băng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
118


Thiên


Chương 25: Nhện Thụy Đóng Băng



– Chẳng lẽ là nguồn nguyên lực kì lạ lúc nãy mà ta cảm nhận được trong thân thể sao, nhưng vì sao ta lại không hề cảm thấy gì khác lạ khi huyệt đạo được đả thông!

Ánh mắt Vũ Thiên có chút ngạc nhiên mà tự nói, nhưng hắn lại không thể giải thích được ngay cả những huyệt đạo đã được đã thông là nào hắn còn không nhận ra, bây giờ hắn chỉ cảm thấy nguyên khí đang không ngừng tiến nhập vào thân thể hắn mà chuyển hóa thành nguyên lực chẳng mấy chốc nguyên lực đã hao hết của hắn đã được khôi phục lại mà còn gia tăng thêm nguyên lực. Huyệt Nhất Tầng cứ thế mà Vũ Thiên tiến vào.

Thân thể đã được khôi phục lại bình thường nhưng hắn lại không thể nào vui vẻ được lúc này vì một luồng nguyên lực mạnh mẽ đang ập tới nơi hắn nằm một cách nhanh chóng khiến hắn không khỏi kinh sợ mà hét to đón đỡ:

“Băng Khiên”

Nhện Thụy đã xuất hiện ngay nơi hắn nằm bàn tay nắm chặt của lão đã được bao phủ bởi những sợi tơ mang theo nguyên lực mạnh mẽ mà đánh mạnh vào nơi Vũ Thiên đang nằm chỉ là nó đã va chạm vào tấm khiên đã dày khoảng hai cen (cen : centimet, mét : mét ( đơn vị rút ngắn của tác giả) ) mà Vũ Thiên đã nhanh chóng tạo ra khi cảm nhận được nguy hiểm, tấm khiên băng của Vũ Thiên tuy vỡ nát nhưng cũng khiến cho Nhện Thụy phải lui lại vài bước. Ánh mắt Nhện Thụy đã hiện lên sự tức giận mà hậm hự nhìn Vũ Thiên đã lành lặn đứng lên sau một kích của lão bị hắn chặn lại, thì liền nói :

– Tiểu tử không nghĩ là ngươi lại đột phá vào lúc này nhưng ngươi cũng sẽ mau chóng nằm lại nơi này!

Gốc cây phía sau Vũ Thiên đã bị gãy từ lúc nào, tuy thân thể hắn đã lành lặn nhưng y phục của hắn thì đã thủng rất nhiều lỗ phía trước còn được nhuộm đỏ thêm . Ánh mắt hắn băng lạnh nhìn Nhện Thụy mà không hề lên tiếng nhưng hành động tiếp theo của Vũ Thiên khiến cho Nhện Thụy phải cứng họng mà nhìn một lúc không biết nói gì. Vũ Thiên vừa nhìn lão mà đề phòng vừa lấy ngọc giản khắc chữ “Băng Hệ” từ trong Túi Trữ Vật của hắn mà đặt lên trán để học phát quyết.

– Tiểu tử ngươi khiến ta tức giận rồi đấy!

“Kiếm Tơ”

“Băng Nhị Kiếm”

Nhện Thụy vừa dứt lời từ nơi những ngón tay lão đã xuất hiện những sợi tơ chúng không ngừng kết lại với nhau mà hình thành một thanh kiếm. Lão liền nắm lấy thanh kiếm tơ mà lao về Vũ Thiên mang theo sát khí như nhất quyết phải giết chết hắn, nguyên lực phân tán ra xung quanh mang theo uy thế nhiếp người mà bổ thẳng hướng Vũ Thiên. Vũ Thiên vẫn đứng tại chỗ không hề nhúc nhích hay bỏ chạy, ngọc giản đã được hắn cất vào trong Túi Trữ Vật, hai tay đã hình thành hai thanh băng kiếm theo hình chữ X mà đón đỡ kiếm tơ của Nhện Thụy. Tiếng va chạm đã vang lên hai thanh băng kiếm của Vũ Thiên cũng chỉ còn lại cái chui băng kiếm, kiếm tơ của Nhện Thụy cũng đã đứt thành từng sợi mà đã không ra hình hài của một thanh kiếm. Lão còn bị chấn lui lại một hai mét chỉ vì chưa dùng hết toàn lực khiến lão phải thua thiệt, nhưng ánh mắt lão không khỏi hiện lên vẻ âm trầm mà nhìn Vũ Thiên, lão không nghĩ là khi Vũ Thiên tiến cấp lại mạnh lên như vậy. Nhện Thụy cũng nhìn ra cảnh giới của lão và Vũ Thiên bây giờ cũng đã không còn chênh lệch nhau bao nhiêu.

“Nếu không giải quyết lão yêu này, ta khó lòng mà rời đi yên ổn”

Vũ Thiên tự nói trong lòng, trong đầu hắn lại lướt qua vài loại phát quyết vừa mới ghi nhớ được “tuy nguyên lực mới khôi phục được sẽ hao hết nhưng đành liều vậy, khoảng cách này cũng đủ để ta thi triển” ý đã quyết cũng không để Nhện Thụy tiếp tục tấn công Vũ Thiên liền làm theo những gì đã định.

“Băng Hộp”

Hai tay Vũ Thiên đã kết quyết mắt nhìn Nhện Thụy thân hình không nhúc nhích, mặt dất dưới chân hắn, băng đang hình thành và lan tỏa về phía Nhện Thụy.

– Tiểu tử, ngươi đang làm trò gì thế hả, định tự hốt mình sao.

Ánh mắt Nhện Thụy nhìn bốn bức tường băng hai mặt trên dưới cũng đã bị che chắn, lão và Vũ Thiên bây giờ như bị hốt trong một cái nhà tù kín mít không thấy cửa để ra, đây cũng là lần đầu tiên lão chiến đấu với tu nguyên giả cho nên cũng không hiểu rõ lắm kĩ năng của những tu nguyên giả mà phải hỏi.

– Cái hộp băng này chính là nơi để chôn lão!

– Được, được lắm tiểu tử để ta xem là ta chôn ngươi hay ngươi chôn ta hay ta và ngươi cùng chôn nhau!

Nhện Thụy dứt lời cũng không hề tấn công Vũ Thiên liền mà thân thể lão đang bắt đầu thay đổi. Còn Vũ Thiên ánh mắt hắn đang không khỏi trợn lên mà kinh hãi nhìn Nhện Thụy đã biến thành một con quái vật tám chân phủ đầy lông nhỏ thưa, hai cái ngàm bên miệng con quái vật nhện dài mà to năm mươi cen, cứng rắn, thân hình xám cao gấp hai, ba Vũ Thiên nối cùng đứng thẳng, quanh thân hình quái vật còn hiện lên một quầng sáng cam nhàn nhạt lúc ẩn lúc hiện hai cặp mặt ti hí của nó hình Vũ Thiên mà phun chữ:

– Tiểu tử ta đã trở lại bản thể của mình để xem ngươi làm sao mà thắng được ta.

– Nhện Thụy nhìn bản thể của ngươi thật là xấu xí đó!

– Tiểu tử ngươi xem lại cái bản mặt mình xem có đẹp hơn Nhện Tộc ta không!

– Ơ! Ta có nói Nhện Tộc các ngươi xấu xí lúc nào, ta chỉ nói bản thể là cái thân thể của ngươi đó! Mà ta tên là Vũ Thiên chứ không phải là tiểu tử .

Vũ Thiên nhìn Nhện Thụy mà buôn lời châm chọc nhưng lại âm thầm gia cố hộp băng mà mở rộng gia tăng thêm độ dày. Chỉ là lời nói của hắn chỉ khiến Nhện Thụy thêm tức giận mà muốn giết chết hắn ngay tức khắc. Bản thể của Nhện Thụy đã chiếm gần nửa diện tích cái hộp băng Vũ Thiên tạo ra, Nhện Thụy liền di chuyển thân thể mà tiến về phía Vũ Thiên hai chiếc ngàm của lão đã kẹp mạnh về phía hắn khiến Vũ Thiên phải ngừng gia cố hộp băng mà thi triển “Khiên Băng” ngăn chặn hai chiếc ngàm của lão kẹp tới còn hắn thì đã lui ra phía sau mà tránh né nhưng lại đụng vào tường băng. Cũng vì lẻ đó mà Nhện Thụy đã lên tiếng châm chọc khi đã khiến khiên băng của Vũ Thiên gãy nát:

– Tiểu tử đây là tự ngươi tạo mộ chôn mình.

Vũ Thiên không để ý vẻ đắc ý của Nhện Thụy mà ánh mắt nhìn về phía cái bụng nhện phình to của lão mà quyết định nhắm nó mà tấn công, tay Vũ Thiên lại kết quyết trước mặt hắn đã lại tiếp tục xuất hiện ba thanh băng kiếm nhắm thẳng hướng trước mặt Nhện Thụy mà lao tới chỉ là Nhện Thụy lại khinh bỉ ra mặt chỉ một chiếc ngàm của lão cũng đã chấn nát ba thanh băng kiếm của Vũ Thiên rồi nhìn Vũ Thiên đã không còn đứng ở chỗ cũ mà đã tiến tới phía sau bụng của lão.

Vũ Thiên nhìn khoảng cách từ nơi hắn đứng tới cái bụng phình to của Nhện Thụy còn hơn hai mét mà bình tĩnh kết quyết trên đỉnh đầu hắn hướng lên phía trên bụng của Nhện Thụy đã hiện ra hơn hai mươi thanh tiểu băng kiếm loại nhỏ chỉ khoảng mười cen.

“Đi”

Theo tiếng hét của Vũ Thiên là hơn hai mươi thanh tiểu băng kiếm lao nhanh về phía bụng Nhện Thụy, chỉ là Nhện Thụy cũng đã nhận ra cho nên từ dưới phần bụng của lão đã tuôn ra một đám tơ mà đón đỡ những thanh tiểu băng kiếm, số lượng tiểu băng kiếm của Vũ Thiên đã giảm hơn nữa nhưng đám tơ của Nhện Thụy cũng đã đứt rất nhiều số lượng cũng giảm bớt, dường như tơ của lão cũng không phải là nhiều vô cùng vô tận, nếu không thì cũng đã chẳng giảm bớt như vậy.

Ánh mắt Vũ Thiên lại lóe lên hắn lại bắt đầu kết quyết lần này lại vẫn là một thanh băng kiếm. Nhưng Nhện Thụy trong thấy thì không hoảng sợ vì lão đã cảm giác được sự nguy hiểm từ thanh băng kiếm này. Thanh băng kiếm tỏa ra sự lạnh lẽo đến cực điểm. nguyên lực ẩn chứa trong nó dường như cũng đã rút cạn nguyên lực còn trong cơ thể Vũ Thiên.

“Đi”

“Hàn khí hy vọng”

Vũ Thiên hét to, mà thi triển thanh băng kiếm mang theo lực phá không lao như tên lửa hướng thẳng cái bụng phình to của Nhện Thụy mà đâm tới nhưng Nhện Thụy dường như đã cảm nhận được nguy hiểm nên lão đã rống to mà tản mát ra nguyên lực xung quanh khiến Vũ Thiên bị chấn bay mà đụng vào bức tường hộp băng hắn tạo ra, nhưng hắn vẫn mừng rỡ khi trong thấy thanh kiếm tơ của Nhện Thụy hình thành dưới bụng lão để ngăn chặn thanh băng kiếm của hắn nhưng đã bị thanh băng kiếm của hắn chấn cho đóng băng mà đứt vụn. Nhện Thụy trong thấy vậy thì càng gấp gáp mà lo lắng lão định dùng chiếc ngàm của mình để mà ngăn chặn thanh băng kiếm của Vũ Thiên nhưng lại không thể được vì lão không thể đưa hai cái ngàm của mình xuống dưới bụng của lão để ngăn chặn được vì nếu như thế lão lại đang tự cắt chân mình chính vì vậy lão chỉ có thể bất lực mắt như nổi lửa mà nhìn thanh băng kiếm đâm phập vào bụng mình. Tiếng hét thảm của lão đã vang lên vì thanh băng kiếm đã cấm ngập vào trong bụng lão chỉ còn lại chui băng kiếm máu đã chảy ra nhưng cũng đã bị đóng băng lại. Ánh mắt lão nổi lửa căm tức kiềm nén đau đớn mà nhìn Vũ Thiên rống to:

– Tiểu tử ngươi nghĩ với một vết thương này thì ta chết được sao, còn ngươi bây giờ thì như thế nào chỉ đợi ta đến lấy mạng mà thôi!

Nhện Thụy dứt lời liền định xoay cái bản thể to lớn của mình về hướng Vũ Thiên đang ngồi sấp bên phải lão dường như lão định dùng hai cái ngàm to cứng của mình để mà kẹp chết Vũ Thiên khi mà hắn đã không còn sức chống trả khi thi triển một kích cuối cùng. Chỉ là khi nhìn thấy vẻ tươi cười mừng rỡ của Vũ Thiên với lại dường như tám chiếc chân của lão đã không nghe lời lão mà di chuyển khiến cho cặp mắt ti hí của lão không khỏi hiện lên chút kinh ngạc nhưng khi nhìn về phía chân và phần bụng vẫn còn truyền tới sự đau nhức của mình thì khiến lão không khỏi hoảng sợ thân thể lão đang bị đóng băng từ từ, từ nơi thanh băng kiếm đâm vào kia đã lan tới ngực rồi tới tám cái chân của lão và đang tiến tới cái đầu nhện của lão, nơi nào đóng băng nơi đó lão như mất cảm giác điều khiển.Ánh mắt Nhện Thụy có chút hối hận, nhìn về phía Vũ Thiên đang nhìn lão mà nó nhưng cũng không quên cảnh báo hắn:

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN