Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 18: Cha mẹ gặp nạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn


Chương 18: Cha mẹ gặp nạn


Hai ngày sau, đoàn xe ngựa Phương gia đặt chân đến chân núi Ông Đội, đây cũng là ranh giới giữa Đôn Lộc và Quảng Yên. Vùng núi này ít người qua lại, nên mã tặc thường xuất hiện khu vực này. Chúng thường tấn công các đoàn thương nhân đi qua, một là lấy phí bảo kê, hai là cướp hết tài sản.

Chính vì đặc điểm khu vực này, nên các thương nhân khi qua ngọn núi này, thường bỏ qua một ít tiền tài mời các thế lực lân cận bảo vệ.

Đoàn xe ngựa Phương gia thuộc thế gia, nên không cần thuê mướn vệ sĩ. Hơn nữa, bọn mã tặc muốn cướp bốc một đoàn thương nhân, hay người đi qua ngọn núi. Bọn chúng thường chú ý đến lá cờ treo trên mái xe ngựa. Nếu không có lá cờ chứng tỏ không thuộc thế lực nào, thì bọn chúng không cần suy nghĩ liền cướp. Còn nếu nhìn thấy lá cờ, bọn chúng sẽ tìm hiểu thân phận của đối phương kỹ càn rồi mới dám hành động. Đây là quy tắc ngầm của đám mã tặc trên các đỉnh núi, sườn núi…

Trong xe ngựa, Tiêu Kim Lan tâm trạng bồn chồn lo lắng, nàng lúc nào cũng thấp thỏm. Nàng linh cảm được sắp có chuyện không hay xảy ra.

Thông thường giác quan nữ nhân lúc nào cũng đúng. Phương Trung Kiên không có cách, chỉ nắm chặt tay phu nhân mình an ủi. Nam nhân, muốn thể hiện tình cảm, quá khó khăn.

Lúc này đoàn xe ngựa bỗng dừng lại, tiếng chim cũng không còn kêu nữa, khung cảnh yên lặng trở nên đáng sợ.

Thình lình, một mũi tên bắn vào xe ngựa, khiến con ngựa hoảng sợ hí lên. Sau đó liên tiếp một loạt mũi tên hướng đoàn xe ngựa bắn tới.

Mười hộ vệ hốt hoảng, lao nhanh lên trước đoàn xe ngựa chặn lại. Tay kiếm của mười hộ vệ linh hoạt, đẩy lùi hầu hết những mũi tên bay tới.

Một hộ vệ nhanh chóng dùng kiếm chặt đứt các sợi dây cương, thả cho năm con ngựa thoát thân. Nếu không, chúng chạy hoảng loạn sẽ kéo rê các buồng xe ngựa, làm người bên trong bị nạn.

Lúc này, bên bìa rừng hơn trăm tên mã tặc hò hét, trong tay cầm vũ khí lao nhanh đến. Bọn chúng hung hãn, đánh chém các hộ vệ. Người đông thế mạnh, sức chống cự càng lúc càng yếu đi.

Hai trong mười hộ vệ, bảo vệ chủ nhân mình, không kịp phòng bị nên bị bắn hai mũi tên, ngã xuống bất tỉnh không biết sống chết.

Những hộ vệ còn lại, tình cảnh cũng vô cùng khó khăn. Hơn một trăm tên mã tặc, bọn hắn chỉ còn tám người, dù võ công cao cường, lại bảo vệ cha mẹ Phương Triết nên không biết sẽ cầm cự được bao lâu.

Lúc này, từ đằng xe, một đoàn ngựa lao nhanh đến.

Dẫn đầu đoàn ngựa gồm mười lăm người là một vị trung niên. Hắn oai phong lẫm liệt, tay cầm trường đao chạy đến giải vây.

Một trong ba tên cầm đầu mã tặc nhận ra hắn, quát lên “Hóa ra là Bạch Cự Nhân, các người lại nhúng tay vào chuyện Nhiêu Phong Trại bọn ta?”

Vị trung niên tên Bạch Cự Nhân cười lớn tiếng, mỉa mai “Ra là trưởng lão Nhiêu Phong Trại, tại hạ thất kính!”

Sau đó hắn ngó sang hai tên cầm đầu khác nói tiếp “Đó chẳng phải là Tam trưởng lão, cùng Ngũ trưởng lão của Nhiêu Phong Trại sao? Chẳng lẽ đôi phu phụ này đáng được chiếu cố đến như vậy?”

Nghe đoạn đối thoại giữa hai bên, cha mẹ Phương Triết hiểu được tình huống. Một bên là Nhiêu Phong Trại muốn đối phó Phương gia, một bên là Bạch gia bảo vệ họ.

Phương Trung Kiên nhân cơ hội bọn mã tặc bất động, hắn thì thầm với một hộ vệ “Ngươi một chút nữa nhân cơ hội hỗn loạn, về dược điền báo tin cho con trai ta cẩn thận, sau đó nhờ một huynh đệ về kinh thành báo cho trưởng bối Phương gia đem quân đến cứu viện”

Nói xong, ánh mắt Phương Trung Kiên nhìn về phía Bạch Cư Nhân đang đấu võ mồm với ba tên trưởng lão.

Bạch Cự Nhân đồng thời nhìn về phía Phương Trung Kiên, sau đó ám hiệu chào hỏi.

Hoạn nạn gặp nhau chính là tri kỷ, dù không cần nói ra, nhưng ánh mắt đã thể hiện đầy đủ.

Bạch Cự Nhân hướng ba tên trưởng lão Nhiêu Phong Trại xác nhận lại một lần nữa, hắn nói “Phương gia là bằng hữu của Bạch gia ta, người Nhiêu Phong Trại, muốn an nhàn tồn tại thì nên thu hẹp cánh tay lại, nếu không hậu quả sẽ rất đáng tiếc”

Bạch Cự Nhân nhìn bọn chúng có vẻ bất động, như đang cân nhắc, hắn nói tiếp “Hơn nữa, ba người các ngươi không phải đối thủ của ta!”

Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng nói “Nếu thêm ta nữa thì như thế nào?”

Một bóng người cao to, cưỡi trên một hắc mã từ từ tiến đến gần ba tên trưởng lão Nhiêu Phong Trại.

Hắn cao cao tại thượng, ngước nhìn Bạch Cự Nhân, hắn lạnh lùng nói “Thêm Phong Liệt ta, thì như thế nào?”

Bạch Cự Nhân, nhíu đôi mày nghĩ thầm “Đây chẳng phải là trại chủ Nhiêu Phong Trại sao. Lần này bọn chúng ra thủ bút lớn như vậy. Đại nhân vật xuất hiện, chủ yếu là muốn bắt giữ phu phụ Phương gia?”

Con ngựa của Bạch Cự Nhân, như ngửi được mùi nguy hiểm, lùi lại sau hai bước.

Bạch Cự Nhân âm thầm truyền đạt cho cha mẹ Phương Triết “Một lúc nữa, hộ vệ ta sẽ cầm chân bọn chúng… phu phụ các ngươi theo ta rút lui. Tình thế có biến, ta không khả năng bảo vệ được hết!”

Nói rồi, không đợi Nhiêu Phong Trại mã tặc động thủ, hộ vệ Bạch và và Phương gia cùng nhau phối hợp mở vòng vây, tìm đường rút lui.

Nhiêu Phong Trại mã tặc tuy đông, nhưng võ công chỉ tầm thường, nên các hộ vệ dù ít người, vẫn có thể đối kháng và kéo dài một đoạn thời gian.

Các hộ vệ phối hợp với Bạch Cự Nhân dọn đường, sau đó hắn dẫn phu phụ hai người men theo sườn núi cheo leo trốn thoát được. Nơi ngọn núi Ông Đội này, vốn là địa bàn quen thuộc của Bạch Cự Nhân khi còn trẻ hành hiệp giang hồ, nên hắn biết rõ từng ngóc ngách.

Hướng đi của Bạch Cự Nhân luồng lách qua các cánh rừng trúc, những con đường mòn hẹp, rồi qua khe núi để hướng đến Mô Sơn Cốc. Nơi đây là một nơi vô cùng bí mật, ít người biết được, lại vô cùng an toàn.

Để vào được Mô Sơn Cốc, chỉ có một cây cầu dài ba mươi trượng, phía dưới cầu là dốc đá cheo leo. Nên muốn tiến nhập cốc, phải bắt buộc qua bên kia cầu.

Nói về các hộ vệ ra sức ngăn cản, sau khi đã mở đường thành công cho Bạch Cự Nhân rút lui an toàn, bọn họ cũng bắt đầu tản ra. Tuy thương tích đầy mình, nhưng bọn họ vẫn có thể giữ lấy mạng và thoát thân.

Phong Trại Chủ nhìn về hướng trốn chạy của Bạch Cư Nhân, rồi nhếch miệng cười. Hắn nhìn lên bầu trời, một con đại bàng đang bay lượn vòng quanh, như đang chờ mệnh lệnh.

Hắn nhìn sang ba tên trưởng lão nói “Theo hướng đại bàng, truy tung bọn người Bạch Cự Nhân, nếu ta đoán không sai, bọn chúng theo hướng Mô Sơn Cốc ẩn nấp. Nơi đó địa thế hiểm trở, bọn chúng tính dựa vào đó cho là an toàn. Nhưng thực ra là tự đào mồ chôn mình.”

Hắn cười lớn lên, sau đó cưỡi hắc mã rời đi. Ba tên trưởng lão nhìn theo Phong chủ rời đi, mới bắt đầu truy tung tích bọn người Bạch Cự Nhân.

Lúc này, trong Mô Sơn Cốc.

Phương Trung Kiên hướng Bạch Cự Nhân khom người thi lễ, hắn cảm kích nói “Đa tạ Bạch huynh ra tay tương trợ, tiểu đệ khắc cốt ghi tâm!”

Bạch Cự Nhân khoác tay nói “Phương huynh không cần khách khí, chuyện này ta chỉ nghe theo chỉ thị Bạch gia chủ hành sự, vừa thấy động tĩnh bọn Nhiêu Phong Trại, bọn ta liền đến!”

Phương Trung Kiên nghe nói vậy, lại khom người một lần nữa nói “Vậy Bạch huynh thay tiểu đệ đa tạ Bạch gia chủ, nếu không nhờ Bạch gia tương trợ, tiểu đề và người nhà lành ít dữ nhiều!”

Bạch Cự Nhân lại khoác tay nói “Không cần như vậy, hơn nữa, sau này Bạch gia và Phương gia như người một nhà, Phương huynh không cần cảm tạ!”

Nghe ẩn ý trong lời nói Bạch Cự Nhân, Tiêu Kim Lan khều khều phu quân mình, nàng thầm nói “Tiểu Triết chẳng lẽ lại quen biết một vị tiểu thư Bạch gia? Tiểu Triết lợi hại như vậy?”

Như đoán được sự hiểu lầm của hai phu phụ, Bạch Cự Nhân cười lớn lên, đính chính lại “Không như hai người nghĩ, sau này Bạch gia chủ tự truyền đạt cho hai vị, giờ cứ yên ổn ở nơi đấy. Qua chừng năm ngày, sẽ có người đến cứu viện”

Phương Trung Kiên gật đầu, trong lòng hắn cũng nhủ thầm “Nếu hộ vệ thoát được, về Lăng Ba Thành báo tin, ước chừng năm sáu ngày, viện quân cũng sẽ tới”

Hắn nhìn về phu nhân mình, nét mặt rũ xuống, nàng đang lo lắng cho Triết nhi của nàng. Chỉ sợ bọn Nhiêu Phong Trại tấn công dược điền, nhân mã ít chỉ sợ không cầm cự nổi.

Bạch Cự Nhân nhìn hai phu phụ chột dạ, ngẫm nghĩ một lúc mới trấn an hai người, hắn nói “Dược điền không phải muốn chiếm đoạt là được, nếu dễ dàng như vậy, bọn Nhiêu Phong Trại đã đánh chiếm từ lâu. Nhị vị yên tâm, không cần lo lắng!”

Ba ngày sau, bên dòng thác.

Phương Triết vẫn miệt mài luyện tập, giờ này hắn đã không chế được chum nước thứ tư. Mỗi một chum nước khi được lắp đầy, có sức nặng gần năm mươi cân. Nếu dùng lực bình thường, nhắc một chum nước cũng không vấn đề, nhưng khi dùng tinh thần lực, khống chế thông qua luyện khí thành tơ, sức nặng mỗi một chum nước như tăng lên gấp mười lần. Nên cần độ nhẫn nại, kiên trì cực kỳ cao.

Phương Triết thở dốc một hơi, hắn nhìn bốn chum nước dưới thác nước. Vẻ mặt mệt mỏi kèm theo là nụ cười mãn nguyện. Hắn đã đi gần một phần hai chặn đường thử thách, thử thách này hắn bản thân tự mình đặt ra, và tự mình giải quyết.

“Hơn một tháng đạt đến trình độ như vậy, đúng là không tệ” hắn ngẫm nghĩ.

Lúc này Tiểu Hắc ngóc đầu dậy, theo bản tính nhìn về phương hướng có tiếng động.

Một bóng người phóng ra từ trong rừng. Phương Triết nhận ra đó là một trong mười hộ vệ cha hắn. Hắn chạy nhanh lại đỡ lấy vị hộ vệ, với thương tích đầy mình, khuôn mặt hầu như tái nhợt.

Phương Triết cảm giác bất an càng lúc càng nhiều, vị hộ vệ lấy hết sức lực nói “Gia chủ và phu nhân bị địch tập kích, đang bị vây ở Núi Ông Đội, chúng là người Nhiêu Phong Trại…”

Hộ vệ nói xong, liền bất tỉnh. Lúc này Phương Long và Phương Hổ cũng chạy tới, nhìn thấy vị hộ vệ đang tựa vào người Phương Triết, bọn hắn liền đỡ lấy.

Khuôn mặt Phương Triết trở nên nghiêm trọng, hắn hướng về Phương Long nói “Phương Long đại ca chăm sóc vị hộ vệ này, ta cùng Tiểu Hắc đi cứu viện!”

Phương Long, Phương Hổ nghe vậy, liền chạy đến ngăn cản, bọn hắn không cho Phương Triết đi, nếu có chuyện gì, bọn hắn làm sao mà giao phó được.

Phương Triết khuôn mặt âm lãnh, không nói, một tiểu phi kiếm lơ lửng trước mặt hắn, ngón tay hắn khẽ điểm. Phi kiếm biến mất không thấy, cây đại thụ trước mắt bỗng nhiên ngã “ầm” xuống, cây đại thụ bị phi kiếm cắt ngang với tốc độ bọn họ không kịp nhìn thấy.

Phương Triết mới khẽ nói “Như vậy, hai vậy đại ca yên tâm chưa?”

Phương Long và Phương hổ giật mình, mới tỉnh táo lại. Bọn hắn nhìn thủ đoạn của thiếu gia, bọn hắn luyện tập hai mươi năm cũng không đạt làm được như vậy. Bọn hắn vội tránh đường, để Phương Triết và Tiểu Hắc phóng đi.

Bóng dáng Tiểu Hắc trong nháy mắt, vô ảnh vô tung.

Phương Long, Phương Hổ nhìn theo mà cảm thán “Thời gian thay đổi thật nhanh, chớp mắt chỉ hơn một năm trước, tiểu thiếu gia rụt rè, luôn bị người khác trêu chọc lại thay đổi lớn đến như vậy”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN