Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 23: Khắp nơi đều là bẫy, khai chiến!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn


Chương 23: Khắp nơi đều là bẫy, khai chiến!


Trên Yên Phong Lĩnh lúc này, khắp nơi đều tỏa ra mùi nguy hiểm. Ngay cả trong không khí, cũng bao hàm lấy sát khí.

Bên dưới chân vách đá thẳng đứng là hơn mười cái lồng được làm bằng gỗ, dùng để nhốt người dân Điền Hoa Thôn, phía đối diện là hai mươi cột trụ thẳng đứng đang trói các hộ vệ Bạch gia. Bởi vì họ là cao thủ, nên phải dùng biện pháp này đối phó.

Bọn họ đã bị bỏ đói từ hơn ngày trước, nên lúc này, bộ dáng bọn họ vô cùng thê thảm.

Xung quanh, trên mặt đất có nhiều cỏ khô, củi mục, chỉ cần nhìn sơ. Bọn người Nhiêu Phong Trại định dùng hỏa thiêu đốt tất cả con tin.

Bọn chúng còn để hơn năm mươi cung thủ, ẩn nấp trên những nhánh cây đại thụ gần đó. Hầu như là mọi thứ đều dồn con tin đi vào chỗ chết, không một lối thoát.

Cách chỗ bọn người bị nhốt chừng hai trăm trượng, trong một bụi cây, được ngụy trang vô cùng cẩn thận. Hai vị Bạch trưởng lão, Phương Triết và những hộ vệ đang ẩn nấp và quan sát mọi thứ trước mắt để tìm giải pháp. Bọn họ không ngờ, những cái bẫy rập có thể nhìn ra được, nhìn đơn giản, nhưng hầu như không thể nào phá giải.

Mọi thứ diễn ra trước mắt, đó là bọn người Nhiêu Phong Trại nhốt con tin trong một lòng chảo, chỉ cần đổ dầu vào, cho dù bọn họ có cánh cũng khó lòng thoát thân.

Cả nhóm trầm mặt một thời gian.

Phương Triết nhìn vào bản đồ, và tình huống hiện ra trước mắt. Hắn rốt cuộc nói “Bạch Vi Nhất trưởng lão cùng Bạch Hàn trưởng lão hợp mặt, tấn công sào huyệt Nhiêu Phong Trại ở Phong Nha động, nơi này giao cho tiểu bối cùng Bạch Nhất Đảm trưởng lão giải quyết”

Bạch Vi Nhất đã chứng kiến được năng lực của Phương Triết, nên lão cũng có một niềm tin có thể chống chọi được. Lão gật đầu nói “Vậy ta cùng Bạch Hàn đem theo năm trăm tên lính tấn công Phong Nha động. Nơi này một trăm cao thủ giao cho ngươi cùng Bạch Nhất Đảm chỉ huy. Giờ tỵ chúng ta đồng loạt tiến hành kế hoạch!”

Bạch Nhất Đảm chăm chú nhìn Phương Triết đánh giá một lúc, mới lên tiếng “Ta cũng có kế hoạch giải thoát dân làng với đám hộ vệ kia. Một lúc sau, chúng ta sẽ cùng nhau hành động. Kế hoạch này chỉ được thành công, nếu không, mạng của hơn ba trăm người sẽ bị liên lụy!”

Phương Triết nghiêm túc gật đầu, hắn ra vẻ chắc chắn nói “Đám cung thủ giao cho ta!”

Sau khi bàn bạc xong, hai nhóm tản ra bắt đầu chia ra hành động. Trận chiến này, Phương Triết nhất quyết không nhân từ, hắn biết rằng nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với bản thân. Quan trọng hơn, mạng sống của hơn ba trăm người, đang nằm trong tay hắn. Hắn nhất định không thể thất bại.

Hơn hai canh giờ sau, ánh mặt trời bắt đầu lên cao, và gần đứng bóng.

Hiện trường lúc này, có gần một ngàn tên mã tặc đang tụ tập. Bọn chúng vây lấy con tin và không để lọt một khe hở nào, không để bọn người Bạch gia tiếp cận.

Đứng trên một đài cao, được làm bằng gỗ là một vị trung niên nhân, thân người cao ráo, nét mặt âm hiểm. Trên tay cầm một tẩu thuốc quen thuộc, người này chính là Hạc Tiên Sinh, ác danh vang dội.

Hắn đánh hơi được có người Bạch gia tiếp cận, nên khẽ giơ bàn tay ra một bên. Một quả cầu lửa to lớn gấp hai lần hắn xuất hiện, quả cầu lao nhanh về hướng đống cỏ khô và củi mục đang chất thành đống.

Hắn quát lên “Nếu đã đến thì nên xuất hiện đi, quả thứ hai sẽ thiêu rụi bọn chúng!”

Hắn nói, chính là chỉ về hướng những cái lồng đang giam người.

Lúc này, Phương Triết, cùng Bạch Nhất Đảm và hơn năm mươi cao thủ bước ra, trên tay đều có một cái khiên kháng hỏa.

Hạc Tiên Sinh nhìn trên tay khiên kháng hỏa của bọn người Bạch gia, hắn cười hắc hắc nói “Dùng nó đối phó với ta. Có chuẩn bị tốt a!”

Nói xong, một ngọn lửa nhỏ như ngọn đuốc, xuất hiện trên lòng bàn tay hắn. Hắn tùy hứng phóng ngọn lửa về hướng một tên hộ vệ, một tên hộ vệ thấy vậy, dùng tấm khiên đỡ. Chỉ nghe một tiếng “đùng” vang dội, tên hộ vệ cao thủ bay ngược ra xa mười trượng, hắn ngồi dậy hộc máu.

Bạch Nhất Đảm nhìn tràn cảnh đánh giá trong lòng “Thủ đoạn này thật sự quỷ dị. Một ngọn lửa lại gây ra lực sát thương đáng sợ như vậy. Nếu không có khiên kháng hỏa, xem như tên cao thủ đó đã chết tươi rồi!”

Hạc Tiên Sinh thản nhiên nói “Các ngươi cảm thấy có thể cản phá được Truy Phong Hỏa của ta sao?”

Vừa nghe danh tự này, Phương Triết giật mình, sau đó sững sờ.

Hắn đã nghe danh tự này một lần rồi… “Đây chẳng phải là Khống Hỏa Thuật, một trong ba quyển sách Khúc Tiểu Bạch đưa cho ta sao?”

Căn cứ quyển sách ghi chép, chỉ người sinh ra Hỏa Chủng mới sử dụng được Khống Hỏa Thuật. Chẳng lẽ hắn quen biết Khúc Tiểu Bạch. Trong lòng Phương Triết khẽ động, quát lên hỏi “Ngươi là gì của Khúc Tiểu Bạch?”

Hạc Tiên Sinh nghe Phương Triết hỏi một câu ngớ ngẩn, biểu hiện chẳng hiểu tên tiểu tử nói gì, hắn cười vang lên “Tiểu tử ngươi, sợ quá hóa ngốc rồi à? Đây là lần đầu tiên ta đặt chân vào trung nguyên!”

Phương Triết bất quá chỉ là suy đoán, hắn cũng hiểu rằng, Khúc Tiểu Bạch chỉ là hư danh, một tên gọi hành tẩu nhân gian của nàng.

Phương Triết chậm rãi bình tĩnh lại, thì thầm bên tai Bạch Nhất Đảm, hắn nói “Một lúc sau, lúc hỗn loạn. Hắn sẽ tung ra một trận hỏa cầu từ trên trời rơi xuống. Cảnh báo những cao thủ Bạch gia chuẩn bị ứng phó, bảo vệ người trong thôn!”

Bạch Nhất Đảm giật mình, trong lòng ngờ vực, hắn thắc mắc hỏi “Ngươi làm sao biết?”

Phương Triết cắt ngang nói “Tiểu bối tình cờ biết được thủ đoạn này!”

Hạc Tiên Sinh thờ ơ nhìn bọn người Bạch gia, vẻ mặt hắn âm hiểm nói “Ta cho các ngươi mười hơi thở giao ra khế ước đất. Còn tên tiểu tử gọi Phương Triết, khoanh tay chịu trói. Ta sẽ phóng thích bọn dân làng, với mấy tên dở sống dở chết kia. Nếu không, đều ở lại hết!”

Phương Triết cười lớn mỉa mai hắn “Ta chỉ đem kiếm đến, để lấy mạng ngươi thôi!”

Đôi mày Hạc Tiên Sinh nhíu lại, hắn có phản ứng với câu khiêu khích vừa rồi của Phương Triết. Sau một lúc vẻ mặt điềm tĩnh, hắn thay đổi trở nên đáng sợ hơn.

Bàn tay hắn phất một cái ra hiệu, từ bên sườn núi xuất hiện hơn trăm khối đá to lớn. Những khối đá to lớn được thả ra, chúng nhanh chóng lăn xuống lòng chảo, phía bên dưới là dân làng.

Lúc này trên đỉnh vách đá thẳng đứng, hơn năm mươi cao thủ Bạch gia phi thân xuống. Bọn họ nhanh chóng dùng khiên và kiếm cản trở những khối đá khổng lồ, nhưng không cản phá được bao nhiêu.

Phương Triết thấy vậy, liền leo lên lưng Tiểu Hắc phóng nhanh đến. Nắm tay hắn đấm trực tiếp tản đá, tảng đá trong chớp mắt vỡ nát. Bọn người cao thủ Bạch ra sững sờ, há to mồm, một lúc sau mới khép lại được. Chưa kịp bình tĩnh lại, thì nhìn Tiểu Hắc dùng một cái chân nhẹ nhàng quơ ngang. Tảng đá bị đánh bay về sau, đâm vào những khối đá khác vỡ nát bấy.

Bọn cao thủ tặc lưỡi “Khí lực này… Chủ sủng bọn họ là quái vật sao!”

Phương Triết nhìn bọn người đơ ra, hắn quát lên “Cái vị nhanh chóng phóng thích người trong thôn, nơi này giao cho ta với Tiểu Hắc!”

Bọn họ gật đầu, nhanh chóng lui về sau, giải thoát hơn ba trăm người trong lồng giam.

Hạc Tiên Sinh thấy tình huống phi thường khó tin trước mắt. Hắn không nghĩ tới, tiểu tử kia lại có bản lĩnh như vậy. Hắn nhếch miệng cười “Ngươi có bản lĩnh thì sao, cũng phải kết thúc ở đây thôi!”

Hắn phẩy tay một cái, những cung thủ đang ẩn nấp trên nhánh cây đồng loạt bắn tên về phía dân làng và đám hộ vệ.

Bọn hộ vệ nhanh chóng lấy khiên ra chống đỡ. Do hàng loạt tên bắn liên tục, một vài vị bị trúng tên trọng thương.

Phương Triết thấy tình huống khẩn cấp, liền ra hiệu Tiểu Hắc hành động.

Tiểu Hắc hiểu ý, liền nhanh chóng biến mất tại chỗ, nơi này giao cho chủ nhân. Khoảng chừng mười hơi thở sau, cả đám năm mươi tên cung thủ bị đánh bay xuống đất, không sót một tên nào.

Những cao thủ Bạch gia thấy vậy, liền trực tiếp lao đến miễu sát bọn chúng. Còn Tiểu Hắc đang ở trên nhánh cây nhún nhảy đắc ý “Thấy ta lợi hại không?”

Hạc Tiên Sinh lúc này mới bắt đầu nghiêm túc lại. Hắn cứ nghĩ, chỉ cần hai cái bẫy rập coi như là Bạch gia toàn quân bị diệt. Không ngờ, không làm tổn hại được bọn chúng.

Hạc Tiên Sinh nét mặt âm lãnh, nhìn chầm chầm vào Phương Triết. Bàn tay hắn hướng lên trời, bắt đầu xoay tròn…

Cùng lúc đó, tại sào huyệt Nhiêu Phong Trại.

Bọn người Bạch Vi Nhất, Bạch Hàn cũng đã hành động. Bọn họ dựa vào bản đồ mật thám nên dễ dàng xâm nhập vào Phong Nha Động.

Những tên lính tinh nhuệ Bạch gia dễ dàng miễu sát những tên mã tặc canh gác, và lặng lẽ tiến vào sâu bên trong sào huyệt mà không hề gây ra động tình gì.

Bọn họ giải quyết ba lớp lính canh, miễu sát hơn trăm tên lính vòng ngoài. Cuối cùng đi vào một cái đại sảnh rộng lớn trong động.

Đây mới chính là Phong Nha Động, không gian vô cùng rộng lớn, với mái vòm cao vút thông hướng bầu trời.

Phía trên mái vòm, có hai dãy hành lang khá rộng, như là tầng hai của sơn động.

Bạch Vi Nhật giật mình, cảm nhận được nguy hiểm trùng trùng.

Lúc này, một bóng người cao to từ bên trong đi ra, sau lưng hắn là hai trăm tên mã tặc, hắn chính là Phong Trại chủ oai phong lẫm lẫm.

Khi hắn vừa xuất hiện, phía trên lầu hai sơn động cũng xuất hiện gần năm trăm tên cung thủ hướng xuống bọn người Bạch gia.

Phong trại chủ cười ha ha thích thú. Hắn thiết lập bẫy rập vô cùng chu đáo. Hắn nói “Đây chẳng phải vị đại trưởng lão Bạch gia, Bạch Vi Nhất sao?”

Bạch Vi Nhất đã gặp qua hắn, hai mươi năm trước đã cùng hắn giao thủ qua một lần. Chỉ cần một cái phất tay, Phong trại chủ thiếu niên văng xa mười trượng.

Bạch Vi Nhất vừa nói, vừa nhìn xung quanh “Phong trại chủ tiếp đãi bọn ta vô cùng chu đáo a!”

Bạch Vi Nhất vừa nói xong, lão đã ra ám hiệu sau lưng. Bọn lính phía sau liền tản ra áp sát vào tường. Sau đó bắt đầu tiến sát về phía Phong trai chủ tấn công.

Phong trại chủ cũng không nhiều lời, ra lệnh phóng tên. Năm trăm tên cung thủ đồng loạt bắn tên, mưa tên lao xuống như vũ bão.

Kế hoạch Bạch Vi Nhất là nhanh chóng tiếp cận bọn Phong trại chủ để làm loạn nhịp tên của bọn cung thủ. Bọn chúng bắn tên loạn xa, không dễ dàng gì né tránh đồng bọn. Kết quả, bị thương là lính Bạch gia, và bị giết chết là đám mã tặc. Vì lính Bạch gia có trang bị khiên có thể chống đỡ được một thời gian.

Bạch Vi Nhất nhân cơ hội hỗn loạn, nhanh chóng phi thân về phía Phong trại chủ dùng Cầm Nã Thủ định đoạt mạng hắn.

Bất ngờ một quả cầu lửa phía bên hông lão bắn tới, lão bất ngờ không trở tay kịp, chỉ chờ chết. Cũng may một tên lính Bạch gia phát hiện lao tới chống đỡ. Cả hai đều bị đánh văng đi một khoảng cách xa.

Một thanh niên ước chừng hai mươi tuổi bất ngờ xuất hiện, hắn nở một nụ cười âm lãnh.

Hắn ra vẻ đoan trang giới thiệu “Tại hạ đệ tử Hạc Tiên Sinh, Hạc Âm!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN