Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn - Chương 8: Con mèo đen mắt đỏ, tại sao lại đi theo ta?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Thiếp Chờ Hoa Bỉ Ngạn


Chương 8: Con mèo đen mắt đỏ, tại sao lại đi theo ta?


Hơn mười ngày sau, từ khi Phương Triết trở về nhà.

Sự tích hắn đi Câu Mộc Trấn tìm cơ duyên được truyền đi khắp mọi nơi. Điều này làm Câu Mộc Trấn thu hút nhiều người đến du ngoạn hơn. Thậm chí Hoa Niên Viện, nơi hắn theo học lâu lâu xuất hiện một nhóm người chào hỏi hắn, và gặp hắn để xác nhận sự việc.

Vì thế khi có người lạ đến gần chào hỏi hắn, hắn đều lập đi lập lại câu trả lời “Không phải sự thật”, cứ thế mà tạo thành một thói quen không biết từ khi nào…

Điều Phương Triết cảm thấy quái lạ, đó là bản thân hắn. Từ khi hắn trở về nhà cho đến giờ, hắn phát hiện, hắn có một cảm giác rất mạnh, luôn có một cái bóng màu đen theo hắn, âm thầm quan sát hắn.

Cho đến một ngày, hắn vẫn theo thói quen hàng ngày đi đến Hoa Niên Viện, sau đó đi đường khác trở về nhà. Hắn đi thẳng đến hoa viên nhà mình, rồi nấp vào một bụi cây cảnh. Ánh mắt hắn không rời khỏi hồ cá. Hắn muốn tìm hiểu, lý do tại sao cá cảnh trong hồ, đã vơi đi dần. Số lượng cá càng ngày càng ít đi, nhưng không thấy xác con nào nổi trên mặt nước.

Lúc này, một bóng đen từ trong hòn non bộ phóng ra, rồi đứng trên thành bờ hồ. Nó nhìn đăm đăm xuống mặt nước, rồi đột nhiên lấy một chân trước gạt ngang, một con cá chép phóng lên bờ.

Con vật nhỏ màu đen từ từ tiến lại gần con cá chép, Phương Triết thấy vậy liền nhảy ra ngoài đứng đối diện nó.

Cái đuôi nó dựng thẳng lên, người co rụt lại. Nó nhận ra Phương Triết nên cái đuôi rũ xuống trở lại.

Phương Triết nhìn con vật màu đen như con mèo, trong khá quen thuộc. Dường như hắn đã gặp nó một lần, nhưng nhất thời không nhớ ra được.

Sau đó, Phương Triết quan sát nó kỹ hơn, nó cũng chú ý đến cử động của Phương Triết, sau đó kêu lên một tiếng “meo”, đôi mắt màu đen của nó dần chuyển sang màu đỏ máu.

Phương Triết nhìn đôi mắt màu đỏ máu của nó, chợt nhớ ra nó đã từng trong mật thất của Ngôn thần y. Phương Triết thốt lên “Ngươi theo ta đến tận Phương phủ?”

Con mèo đen như nghe hiểu Phương Triết liền lại gần nó, lấy đầu cọ lấy chân hắn như làm nủn.

Phương Triết phì cười “Ngươi da mặt mèo cũng dày thật chứ, chúng ta quen nhau sao?”

Phương Triết nhìn nó nủn nịu, bắt đầu sinh hứng thú với con mèo đen này. Đôi mắt nó cũng đã chuyển trở lại màu đen như những con mèo bình thường.

Phương Triết vuốt ve đầu nó rồi bế nó lên nói “Ngươi theo ta từ Phù Đồ Sơn đến kinh thành, coi như thành ý. Ta sao này sẽ chiếu cố người!”

Phương Triết ngẫm nghĩ một lúc, sau đó nói tiếp “Ngươi có lớp lông đen như vậy, sao này ta goi ngươi là Tiểu Hắc, được không?”

Con mèo như nghe hiểu, nó kêu “meo” biểu thị đồng ý tên mới của nó.

Phương Triết đặt tên xong, sau đó nhìn con cá trên mặt đất rồi nhìn tiểu Hắc căn dặn “Sau này người không được bắt cá trong hồ nữa! Ngươi cứ ở phòng ta, ta cho gia nhân chuẩn bị thức ăn cho ngươi!”

Tiểu Hắc “meo” lên một tiếng biểu thị đồng ý. Sau đó, nó phóng xuống, chộp lấy con cá chép rồi trốn vào hòn non bộ.

Phương Triết nhìn Tiểu Hắc phắng nhanh như sợ hắn làm phiền, liền phì cười.

Hắn nhủ thầm “Hôm đó, ta vô tình cứu ngươi, chẳng lẽ vì cảm kích mà ngươi theo ta đến đây”

Phương Triết xoay người, chấp tay phía sau, ra vẻ người lớn, lủi thủi bước đi. Những ngày này, xảy ra quá nhiều chuyện, hắn có cảm giác đến tận hôm nay vẫn chưa tỉnh mộng.

Hắn chậm rãi bước lên xe ngựa, thẳng hướng Hoa Niên Viện. Hắn nhìn hai bên đường, thoáng nhìn thấy một vài gã ăn mày. Từ sau vụ việc đó, ánh mắt hắn đối với ăn mày như có một thứ tình cảm đặc biệt. Hắn chợt nhớ đến Khúc Tiểu Bạch, có thể đến thời điểm hiện tại, hắn đã nghĩ đến Khúc Tiểu Bạch hơn vạn lần.

Phương Triết bước xuống xe ngựa, nhìn một vài bạn học tụ tập nhóm, liếc nhìn hắn bằng một ánh mắt khác so với trước kia.

Hắn nhìn thấy Mộ Dung Nhiễm Nhiễm và Lâm Phong đang nhìn hắn thì thầm to nhỏ.

Sau đó, Nhiễm Nhiễm tiến lại gần hắn và mỉm cười nói “Sau giờ học, ta đến Tây Hồ ngắm Hồng Hạc nha!”

Phương Triết dửng dưng bỏ qua nàng, rồi tiếp tục đi vào viện. Cô nàng nhìn dáng vẻ thờ ơ của Phương Triết khác xa lúc trước. Nàng thẫn thờ sau đó biểu lộ giận dữ nhưng không làm được gì, Nhìn những người bạn đàm tiếu xung quanh, nàng ta chỉ dậm chân rồi bỏ đi.

Phương Triết mỉm cười, ánh mắt hắn nhìn quan cảnh xung quanh.

Hoa Niên Viện là nơi dạy học của thiếu niên dưới mười hai tuổi trong kinh thành, nơi đây dành cho thế gia học là nhiều, thường dân rất ít, trừ khi là có lo lót rất nhiều tiền mới được vào học.

Sau khi học xong Hoa Niên Viện, lúc này thiếu niên đã bước qua tuổi mười hai. Họ sẽ được thi khảo hạch để vào Thái Học Viện ở Thăng Long Thành. Nơi đây chính là nơi tập trung học sĩ nhiều nhất. Môt nơi sản sinh ra nhân tài cho triều đình, có người làm quan, có người kinh doanh thành đạt, nhưng ít nhất là danh vọng cực kỳ cao sau khi học xong Thái Học Viện.

Đó là vì sao, bất kể gia đình thế gia vọng tộc hay thường dân đều mong muốn con cháu học ở Thái Học Viện, nhưng khởi đầu là Hoa Niên Viện nổi tiếng ở Lăng Ba Thành.

Hoa Niên Viện tổng cộng có hơn một ngàn học sinh, và hai mươi lão sư phụ trách hai môn học cơ bản đó là toán học, văn chương gồm ca từ, thi phú và văn luận. Hai môn học cơ bản này sẽ được học nâng cao hơn khi vào Thái Học Viện.

Phương Triết đi đến lớp học mình, thì bắt gặp Trịnh lão sư dạy môn văn chương đang đứng gần cửa phòng. Vừa thấy Phương Triết, Trịnh lão sư tiến lại gần, cầm lấy tay hắn rồi dẫn hắn đi gặp viện trưởng. Tính tình lão luôn hấp tấp và nhiệt huyết như vậy, nên môn học của lão sư luôn vui nhộn và học sinh lúc nào cũng yêu mến.

Khi vừa đến thư phòng của viên trưởng, Trịnh lão sư ra hiệu cho hắn tiến vào, còn lão thì đứng bên ngoài chờ.

Phương Triết chậm rãi đi vào thư phòng, nhìn thấy viện trưởng Bạch đang đứng khoanh tay nhìn ra cửa sổ, bên cạnh có một vị tiểu cô nương đang ngồi trên ghế nét mặt không biểu tình, hắn hướng viện trưởng khom người thi lễ.

Phương Triết thắc mắc hỏi “Viện trưởng đại nhân cho mời học sinh có việc gì không?”

Viện trưởng Bạch gật đầu nhìn hắn, đánh giá một lúc mới phát ra tiếng cười “Ngươi đã bỏ học một thời gian, có khó khăn gì không?”

Phương Triết lắc đầu trả lời “Bẩm viện trưởng, học sinh không gặp vấn đề gì!”

Viện trưởng Bạch cho hắn ngồi xuống, rồi liếc nhìn tiểu cô nương bên cạnh, sau đó thở dài lộ ra nét mặt buồn bã.

Sau đó lão nhìn Phương Triết với ánh mắt mệt mỏi “Cháu gái ta, bị mù bẩm sinh, nhìn thấy ngươi gặp gỡ cơ duyên từ bệnh câm lại có thể khỏi hẳn. Nàng rất ngưỡng mộ!”

Phương Triết hiểu ra vấn đề, lúng túng nói “Viện trưởng đại nhân, chuyện này ta không giúp được!”

Hắn quả thực không tài nào giúp được, ngay cả chuyện hắn có thể khỏi hẳn, hắn còn mơ hồ. Khúc Tiểu Bạch cho hắn ngậm một chiếc lá the mát, thế là một khoảnh khắc sau hắn nói chuyện được. Giờ hắn thuật lại việc một tiểu ăn mày mười tuổi, đưa hắn một chiếc lá, thế là hẳn lành bệnh. Hắn nói ra, chưa chắc gì mọi người tin tưởng, thậm chí còn cho là hắn trêu đùa.

Phương Triết liếc nhìn vị tiểu cô nang đang ngồi gần đó, hai mắt đóng chặt, vẻ mặt tròn trĩnh lương thiện.

Viện trưởng Bạch không có gì bất ngờ, vì lão không dám chắc sẽ có câu trả lời thích đáng. Lão thở dài nói “Bạch Thi Lan, đứa nhỏ bị mù bẩm sinh từ nhỏ. Từ khi sinh ra hai mắt đã đóng chặt, không có biện pháp mở mắt ra nhìn được, rất đáng thương. Nó nghe được ngươi gặp gỡ cơ duyên, nên mới nhờ ta hỏi ngươi!”

Lúc này, Bạch Thi Lan đang im lặng, bỗng nhiên cất tiếng nói “Ông ra ngoài một lúc, cháu muốn nói chuyện riêng với vị bạn học này!”

Nghe cháu gái nói vậy, viện trưởng Bạch gật đầu rồi đi ra ngoài, khép chặt cửa lại.

Bạch Thi Lan im lặng, như ngửi gì đó. Sau đó nàng mới cất tiếng nói “Ngươi rất đặc biệt, ta có thể ngửi được một mùi hương dễ chịu từ trên người ngươi!”

Phương Triết “a” lên một tiếng. Hắn lúng túng nói “Thật sao? Ta hoàn toàn không hay biết”

Nàng nói tiếp “Có thể một mình lặn lội đến Câu Mộc Trấn, rồi lên Phù Đồ Sơn, người bình thường không thể nào làm được, huống chi ngươi là một tiểu tử bằng tuổi ta a!”

Phương Triết nghe nàng nói chuyện, hai tay âm thành quơ quơ trước mặt nàng thử xem phản ứng.

Bạch Thi Lan mỉm cười trách mốc “Ngươi vừa rồi vô lễ với ta!”

Phương Triết lại “a” lên một tiếng. Hắn cần xác định “Ngươi nói không nhìn được? sao biết ta vô lễ ngươi!”

Bạch Thi Lan chậm rãi nói “Dù không thấy được, nhưng ta cảm nhận được động tác của ngươi!”

Phương Triết đưa ngón tay cái lên khâm phục vị tiểu cô nương này. Hắn bắt đầu nghiêm túc lại, hắn nói “Ta đã trải qua rất nhiều gian khổ, mới trở về được đến nhà…”

Hắn dừng lại, cân nhắc một lúc, hắn nói tiếp “Nhưng ta và ngươi không thân thiết, đợi khi nào thân thiết, ta sẽ nói cho ngươi biết trải nghiệm của ta!”

Bạch Thi Lan ngẩn người “thân thiết”, nàng trắc vấn “Ý tứ ngươi là sao?”

Phương Triết đứng dậy rồi hướng cửa phòng đi ra, hắn nói khẽ “Cảm nhận! Chừng nào ta cảm thấy tin tưởng ngươi, ta sẽ nói!”

Hắn mở cửa ra, liền thấy viện trưởng đại nhân đang nghe ngóng hai người nói chuyện. Lão đỏ mặt sau đó cười trừ rồi đi vào thư phòng. Phương Triết nhìn viện trưởng đại nhân thất thố, khẽ lắc đầu rồi cùng Trịnh lão sư đi về lớp học của mình.

Viện trưởng Bạch nhìn cháu gái mình hỏi “Thế nào? Tiểu tử kia có nói gì không?”

Nét mặt Bạch Thi Lan vẫn biểu hiện không cảm xúc lắc đầu, nàng nói “Hắn rất cẩn thận!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN