Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông - Chương 10: Gặp tình địch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
162


Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông


Chương 10: Gặp tình địch


Lục Thời Khanh thoáng im miệng, cứng đờ tại chỗ.

Chờ y hoàn hồn, mời Tuyên thị vào thì thời gian đã qua lâu tới mức hơi khả nghi.

Tuyên thị vừa vào phòng liền nhìn đông ngó tây, đầu tiên là nhìn rèm, kế đó là nhìn gầm bàn.

Lục Thời Khanh đau đầu không ngớt:

– Mẹ, không có ai ở bên trong đâu, mẹ…

Y kiềm chế không cáu kỉnh:

– Nào, mẹ ngồi xuống nghỉ ngơi nào.

Tuyên thị ngồi xuống, đầy bụng nghi ngờ:

– Vậy con rầm rì lảm nhảm là nói chuyện với ai?

– Con… đọc sách ạ.

– Sách nào viết Nguyên tiểu nương tử, con tưởng mẹ dễ gạt lắm à?

Bà dò xét y, chợt hỏi:

– Mẹ hỏi con, Thiều Hòa công chúa tên gì?

Sao lại kéo tới Thiều Hòa công chúa rồi? Y vừa tự tay rót trà cho Tuyên thị, vừa đáp:

– Sao con nhớ được.

– Sầm tam nương trước đó nữa thì sao?

Lục Thời Khanh trưng vẻ mặt “Sầm gia có tam nương à”.

– Vậy Liễu thất nương, Diệp tứ nương, Bạch lục nương, Thẩm cửu nương thì sao?

Thấy trên mặt nhi tử rõ ràng viết “Ở đâu ra lắm thế”, bà càng chắc chắn:

– Không nhớ chứ gì? Mẹ cũng đoán là con không nhớ được mấy tiểu nương tử này từng ngỏ ý với con đâu!

Lục Thời Khanh gật đầu. Y không những không nhớ mà thậm chí còn nghi ngờ mấy người này là mẹ tiện miệng bịa ra.

Tuyên thị mào đầu xong mới nói vô chủ đề chính:

– Nếu đã như vậy, sao con nhớ Nguyên tiểu nương tử tên gì?

Lục Thời Khanh nghẹn họng.

Y đâu biết làm sao mà mình nhớ. Trước đó trong xe ngựa tình thế cấp bách, không hiểu sao y lại buột miệng gọi ra. Trí nhớ y lại tốt, tên từng gọi ra miệng thì muốn quên cũng không quên được.

Nghĩ tới đây, y cau mày, thầm nhủ không hay rồi.

Thấy y không đáp được, Tuyên thị hừ lạnh:

– Mẹ đã sai người nghe ngóng rõ rành rành. Bây giờ cả thành Trường An đều xôn xao kia kìa, ai cũng biết có một người như tiên nữ cưỡi bảo mã vàng rực đích thân đưa con về phủ. Con còn dám giấu mẹ chuyện nước ô mai hử?

Nói xong, chưa chờ y giải thích, bà liền vỗ tay.

Một nha hoàn bước vào phòng qua cửa phòng mở rộng, tay bưng một khay ngọc, bên trên là nước ô mai mà Nguyên Tứ Nhàn đưa tới, chỉ là đã đổi sang đựng trong bát sứ trắng Lục Thời Khanh hay dùng.

Ánh mắt Lục Thời Khanh kinh ngạc.

– Hãn Huyết bảo mã hiếm cỡ nào mẹ biết chứ, phóng mắt khắp Trường An chỉ có Thiều Hòa công chúa có một con màu đỏ thẫm và Nguyên gia có một con màu vàng nhạt thôi. Người tặng nước ô mai này không phải Nguyên tiểu nương tử còn có thể là ai?

Nói xong, Tuyên thị thở dài:

– Năm xưa khi mẹ sống chết đòi gả cho cha con cũng hạ mình đưa than ngày tuyết đưa nước lạnh ngày nóng như thế… ừm, việc trữ băng hồi đó không tốt như bây giờ, bởi vậy mà mẹ đã phí rất nhiều tâm tư…

Bà vừa nói vừa cầm khăn lau nước mắt không tồn tại, nghẹn ngào:

– Nếu con đã nhận thì sao tới mức đưa cho người khác, phụ tâm ý Nguyên tiểu nương tử người ta! Nếu đổi thành mẹ mà gặp cảnh như vậy, nhất định sẽ đau lòng không dứt, lệ rơi ba ngàn…!

Dứt lời, mắt phượng của bà nheo lại, tay nhỏ giơ lên:

– Nước này mẹ đã nghiệm cho con rồi, không có độc, uống!

-…

Lục Thời Khanh cụp mắt nhìn chén nước ô mai đó, hồi lâu, nhăn mũi.

Đôi lúc, y cũng như Lục Sương Dư, nghi ngờ mình có phải là con được nhặt dưới gầm cầu về không. Vì có lẽ mẹ y không nhớ, rằng y không ăn đồ chua.

Nguyên tiểu nương tử rất có khả năng đau lòng không dứt, lệ rơi ba ngàn kia thật sự gặp trắc trở rồi.

Tuyên Chính Điện ba ngày một buổi triều, còn Lục Thời Khanh thì cách ngày phải theo hầu Huy Ninh Đế, tiện thể dạy thập tam hoàng tử đọc sách học văn. Nàng bấm ngón tay tính toán, nửa tháng sau này, y cùng lắm chỉ có bốn ngày là có thể suốt ngày không ra khỏi phủ. Như vậy xem ra, cơ hội nàng tóm được người phải nhiều không đếm xuể mới đúng.

Nhưng liên tiếp mấy ngày, nàng đều không thể lần được tung tích của y.

Đại khái là Lục Thời Khanh đổi đường để trốn nàng. Rất có bản lĩnh, chui từ phường này qua phường kia, trơn như cá chạch.

Nàng ngán ngẩm ngồi trong sân hóng gió, tiện tay hái mấy đóa hoa, bứt từng cánh từng cánh quăng xuống hồ.

Khương Bích Nhu ở bên cạnh nàng, dở khóc dở cười:

– Tiểu tổ tông của ta ơi, muội thương hương tiếc ngọc chút với, đừng hành hạ mấy đóa hoa này nữa.

Nàng thở dài:

– Muội thương hương tiếc ngọc mấy đóa hoa này thì ai thương hương tiếc ngọc muội đây?

– Không phải có lục hoàng tử sao? Hôm qua, a huynh muội và ngài ấy gặp nhau trên triều. Người ta gặp a huynh muội mà không hề mặt nặng mày nhẹ, chỉ nói vô duyên thì thôi, sẽ không cưỡng cầu, nếu tâm ý muội thay đổi, ngài ấy cũng nguyện ngóng chờ tin vui. Muội nói xem, bây giờ chuyện muội ái mộ Lục thị lang đã huyên náo đến mức cả thành đều biết mà người ta còn chẳng mảy may để bụng, chẳng phải thực thâm tình với muội sao?

Nguyên Tứ Nhàn đã nghe huynh trưởng nói chuyện này, lập tức cau mày:

– Đều là lời khách sáo của quý nhân thôi.

Khương Bích Nhu nhìn chăm chú nàng một lát:

– Tứ Nhàn, muội có thành kiến gì với lục hoàng tử à? Phu quân như vậy khó tìm, sau này muội đừng hối hận đấy.

Nguyên Tứ Nhàn khựng lại. Tẩu tẩu của nàng xem ra thực không hiểu huynh trưởng và Trịnh Trạc đang mưu tính gì. Không biết là huynh trưởng che giấu quá tốt hay Khương Bích Nhu thật quá đơn thuần.

Nàng nói:

– A tẩu không cần khuyên nữa, muội thích Lục thị lang.

Xong, nàng còn bổ sung một câu:

– Cực kỳ thích!

Dứt lời, dường như nàng cảm thấy nhàm chán, bèn tiếp tục cúi đầu chọn hoa, không lâu sau thì thấy Thập Thúy nhanh chân bước tới.

Nguyên Tứ Nhàn ngẩng đầu hỏi:

– Sao, có tin của Lục thị lang à?

Thập Thúy lắc đầu:

– Tiểu nương tử, khách quý ghé thăm ạ.

– Khách quý nào?

– Thiều Hòa công chúa ạ.

Nàng “ờ” một tiếng, nghi hoặc hỏi:

– Thiều Hòa công chúa là ai?

– Dạ là vị công chúa mà Giản Chi từng kể với người là trước đây gả cho hầu phủ, sau đó thì ở góa ạ.

Nhắc xong, Thập Thúy mới cảm thấy kỳ lạ. Vị công chúa tôn quý này là tình địch mạnh nhất của tiểu nương tử, chuyện quan trọng như vậy sao tiểu nương tử lại không quan tâm nhỉ.

Nguyên Tứ Nhàn đã nhớ ra, bừng tỉnh:

– Là nàng ấy à.

Rồi hỏi tiếp:

– Nàng ấy đến Nguyên phủ của ta làm gì?

– Nô tỳ không rõ, chỉ biết công chúa gọi đích danh là muốn gặp tiểu nương tử ạ.

Nguyên Tứ Nhàn liền dẫn theo Thập Thúy và Giản Chi cùng đến chính đường, vừa nhìn liền thấy nữ tử ngồi trên ghế cao nhất ở giữa mặc y phục cưỡi ngựa màu đỏ nhạt, cột búi tóc nam tử, chưa phấn son trang điểm, tướng mạo bình thường, dưới mắt trái có một nốt ruồi đen.

Nàng tiến lên hành lễ vạn phúc:

– Tứ Nhàn bái kiến công chúa, công chúa kim an.

Cử chỉ Nguyên Tứ Nhàn đoan chính gọn gàng, không thể bới móc chút sai lầm nào.

Ghế dưới có một người khoan thai đứng dậy, giọng nhàn nhạt:

– Huyện chúa e hành lễ sai rồi, vị này là tỳ nữ thiếp thân của ta.

Nàng nghe vậy nghiêng đầu nhìn sang, thấy ghế dưới có một nữ tử đang ngồi mặc trang phục giống hệt, xét ngũ quan tướng mạo thì quả thực khác một trời một vực với tỳ nữ kia, mắt hạnh má đào, dáng vẻ yêu kiều thướt tha khiến người ta yêu mến. Nốt ruồi đen giống hệt ở dưới mắt nàng ấy mới xứng với vinh dự nốt ruồi mỹ nhân.

Nguyên Tứ Nhàn không hiểu quý nhân vừa tới liền chỉnh người là có ý gì, dẫu sao hành lễ với một tỳ nữ cũng không khiến nàng mất miếng thịt nào. Nàng cười nhạt:

– Thứ lỗi Tứ Nhàn mắt kém, nhìn thế này, quả thực là dung mạo công chúa… nhỉnh hơn một chút.

Sắc mặt Trịnh Quân hơi biến đổi nhưng rất nhanh lại khôi phục nụ cười:

– Mời huyện chúa ngồi.

Dứt lời, nàng ấy đưa mắt ra hiệu cho tỳ nữ ở ghế trên, ý bảo tỳ nữ lui về đúng nơi theo phép tắc.

Nguyên Tứ Nhàn mời công chúa lên ghế trên rồi mới ngồi ở ghế đối diện, hỏi:

– Công chúa quang lâm hàn xá, không biết là có chuyện gì?

Công chúa lắc đầu:

– Không có gì, ta cưỡi ngựa đi ngang phường Thắng Nghiệp, chợt nhớ mấy ngày nay cha thường nhắc huyện chúa nên ghé qua thăm thôi.

Ánh mắt Nguyên Tứ Nhàn hơi lộ vẻ bất ngờ:

– May được thánh nhân nhớ đến, Tứ Nhàn được sủng mà lo.

Hai người khách sáo qua lại mấy câu, Trịnh Quân nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nói:

– Không còn sớm nữa, ta phải hồi cung trông thập tam đệ dùng bữa đây, đệ ấy nghịch ngợm, cung nhân đều bó tay với đệ ấy.

Nguyên Tứ Nhàn bình tĩnh đứng dậy đưa tiễn, ý nghĩ trong lòng lặng lẽ xoay chuyển.

Nghe nói mẹ đẻ thập tam hoàng tử là một tiệp dư. Bốn năm trước, tiệp dư họ Ôn ấy mất sớm, hoàng tử vừa đầy tháng liền được cho làm con nuôi của Đức phi lúc đó tức Lương hoàng hậu bây giờ.

Trịnh Quân do Lương hoàng hậu sinh ra, có lẽ quan hệ không cạn với đệ đệ này. Nhưng ở trong mơ, nàng chưa từng nghe tin về Thiều Hòa công chúa, không biết về sau nàng ấy sẽ ra sao. Thập tam hoàng tử đăng cơ thì trưởng công chúa như nàng ấy đại khái sẽ được vinh hoa phú quý nhỉ.

Đến cổng phủ, Trịnh Quân dừng bước, quay đầu nói:

– Huyện chúa hôm nào rảnh rỗi hãy vào cung thăm cha. Hôm qua ông ấy còn nhắc, nói huyện chúa đến Trường An đã hơn một tháng mà chưa từng nhớ tới ông ấy.

– Thánh nhân công vụ bộn bề, không được triệu kiến, Tứ Nhàn nào dám tự ý quấy rầy. Nay công chúa đã có lời mời, Tứ Nhàn liền không khách sáo nữa, qua ít hôm nhất định sẽ đến theo ước hẹn.

Qua ít hôm, nhân lúc Lục thị lang của chúng ta ở trong cung, Tứ Nhàn nhất định sẽ đến theo ước hẹn.

__________

Lời tác giả:

#chuyện không thể không kể giữa Lục thị lang và chiếc gương#

[Tháng trước]

Lục thị lang: Gương thần ơi hỡi gương thần, Ai người đẹp nhất khắp thành Trường An?

Gương thần: Người đẹp nhất thành Trường An chính là ngài, thị lang.

[Hôm nay]

Lục thị lang: Gương thần ơi hỡi gương thần, Ai người đẹp nhất khắp thành Trường An?

Gương thần: Bẩm thị lang, là Lan Thương huyện chúa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN