Thiếp Định Chàng Rồi Quyết Chẳng Buông
Chương 92
Mi mắt Thiều Hòa run run, khẽ mỉm cười:
– Ta vừa không có nỗi lo về tính mạng vừa không có ước nguyện chưa hoàn thành, không biết điện hạ dựa vào đâu mà suy đoán ta cần người cứu?
– Dựa vào việc nàng là nữ nhi của kế hậu Đại Chu nhưng chưa từng được đối xử như một công chúa.
Tế Cư hơi lùi về sau dựa vào thành xe:
– Năm 16 tuổi, nàng từng làm vật hi sinh của hoàng thất. Lão Ninh Viễn hầu có một cặp nhi tử song sinh, trưởng tử lẽ ra được thừa kế tước vị thì nhát gan nên chưa bao giờ tham gia tranh đoạt triều chính, rất được thánh nhân yêu thích. Năm đó, để nắm hầu phủ vào lòng bàn tay, thánh nhân đã xem nàng là tặng phẩm gả cho hắn, không ngờ đệ đệ tính tình tàn bạo của hắn lại ngấp nghé tẩu tẩu mình.
…
– Tuy là ruột thịt đồng bào nhưng huynh đệ họ khác nhau một trời một vực, đệ đệ nhiều năm không cam lòng gặp phải chuyện như vậy nhất thời căm hận, không tiếc ngầm hạ sát huynh trưởng. Nàng cũng vì thế mà ở góa ngay tân hôn.
…
– Lão Ninh Viễn hầu lựa chọn không rêu rao chuyện xấu trong nhà, nói với bên ngoài là trưởng tử mình đột phát bệnh cũ qua đời, sau đó không lâu, ông cũng mang bí mật ấy rời xa nhân thế. Song, người khác không biết chứ nàng không thể không biết, vả lại còn ngây thơ kể chân tướng với thánh nhân.
…
– Sau khi biết chuyện, thánh nhân cảm thấy vô cùng kiêng kỵ ấu tử làm việc tàn nhẫn, giết huynh đoạt vị ấy, do đó đã an bài vài thân tín đến hầu phủ, lợi dụng việc nàng ở góa mà ra sức sắp xếp dụ dỗ để tân Ninh Viễn hầu có hành vi quấy rối bỉ ổi với nàng, đồng thời cho người phát hiện và ngăn chặn ngay thời khắc mấu chốt. Kế đó, thánh nhân mượn nó làm lý do, ra vẻ phẫn nộ, hạ chỉ tước đi tước vị, giáng Ninh Viễn hầu làm bá, bảo là làm chủ cho nàng.
Nói tới đây, hắn ta cười:
– Ban đầu nàng không biết chân tướng, e còn cảm thấy phụ thân có ân trọng với mình.
Biểu cảm của Thiều Hòa rất nhạt. Lời Tế Cư nói đích thực không sai, nhưng những chuyện này đã cách nàng quá xa, xa tới mức như ảo ảnh kiếp trước, nàng nghe hời hợt cứ như nghe chuyện của người khác.
Tế Cư tiếp tục nói:
– Để an ủi nàng, thánh nhân cho phép nàng dọn khỏi bá phủ, từ đó thủ tiết ở phủ công chúa. Ba năm sau, nàng có cơ hội tái giá nhưng bị Lục Tử Chú từ chối phũ phàng. Kỳ thực chuyện này không thể trách y. Nếu nàng là một đích công chúa được sủng ái, một môn hạ thị lang cỏn con như y dù làm nam kỹ cho nàng thì có sao? Nhưng trong lòng thánh nhân, nàng không bằng một môn hạ thị lang. Thánh nhân lo cho đường làm quan của y nên không muốn y làm phò mã, tự hủy tiền đồ. Bởi vậy, y từ chối nàng không chút nể nang cũng là được thánh nhân gợi ý.
Ý cười nơi khóe môi Thiều Hòa không thay đổi, nàng vẫn không nói gì.
– Sau đó nữa, Nguyên Tứ Nhàn và Lục Tử Chú ngày càng thân thiết, ta đích thân đến Thương Châu bắt ả nhưng tay trắng trở về, tội danh ấy cuối cùng rơi lên đầu nàng mà đến nay vẫn chưa ai giúp nàng rửa sạch nỗi oan. Nguyên Tứ Nhàn, Lục Tử Chú, kể cả cha nàng, có ai không biết nàng chắc chắn không phải hung thủ? Nhưng có ai trong số họ đứng ra nói giúp nàng câu nào? Bao gồm lần hòa thân này đến Nam Chiếu ta, nếu đổi thành Nguyên Tứ Nhàn, nàng cho rằng với năng lực của Lục Tử Chú, thật sự không cách nào ngăn cản sao? Y lựa chọn vứt bỏ, chỉ vì nàng không phải Nguyên Tứ Nhàn mà thôi.
…
– Trịnh Quân, nàng không tranh thì không có gì cả, họ mãi mãi xem nàng là kẻ yếu đuối nhu nhược, không mảy may để tâm đến nàng dù chỉ một chút. Đúng là cho tới bây giờ, đối với nàng, ta là một kẻ cướp đoạt, nhưng ta có thể cho nàng những thứ mà Đại Chu keo kiệt với nàng. Nàng muốn thanh danh hiển hách, ta có thể cho nàng làm hoàng hậu vinh hiển nhất Nam Chiếu. Nàng muốn chuyên tâm tu Phật, ta có thể hứa không quan hệ phu thê với nàng. Nàng muốn những kẻ hi sinh nàng hết lần này đến lần khác phải trả giá, ta có thể cho nàng mượn quyền mượn thế. Thứ nàng không tranh được, ta có thể tranh về cho nàng từng thứ một.
Thiều Hòa lẳng lặng nhìn hắn ta, nghe xong trầm mặc một lát mới nói:
– Những lời thao thao bất tuyệt trước đánh sau xoa này của điện hạ quả vô cùng đặc sắc, nếu ta thật sự ngây thơ như năm xưa ở hầu môn, e đã động lòng rồi. Nhưng những thứ ngài luôn miệng nói muốn cho ta đều không phải thứ mà ta muốn.
Nói tới đây, nàng bật cười:
– Thú thực, ta thấy ngài bây giờ giống hệt đứa trẻ nghịch ngợm nhảy tưng tưng vòi vĩnh kẹo. Ngài còn trẻ, còn hăng hái muốn tranh đoạt, nhưng ta thì không, ta già rồi, sống đủ rồi, ta không muốn gì cả. Nếu ngài đã biết bí mật của ta, vì sao vẫn cho rằng cõi đời này còn có thứ đáng để ta tranh đoạt và lưu luyến?
Tế Cư nghe vậy, mắt sáng ngời tỏa ánh hào quang nhìn chằm chằm nàng:
– Nàng đúng là dị nhân mà Xá La nói.
Ý cười trên mặt Thiều Hòa khựng lại, Tế Cư nói tiếp:
– Trịnh Quân, ta không biết bí mật của nàng, chuyện lạ lùng như vậy sao ta có thể dễ dàng khẳng định? Nhưng bây giờ ta tin rồi.
Sắc mặt nàng tái nhợt, môi run run nhìn hắn ta:
– Ngươi đang thăm dò ta.
Những lời thao thao bất tuyệt nghe hơi ấu trĩ ấy từ đầu tới cuối đều không nhằm thuyết phục nàng hợp tác mà nhằm xác nhận bí mật của nàng.
Tế Cư cong khóe môi ngầm thừa nhận.
Hắn ta đương nhiên đang thăm dò nàng. Hắn ta nảy sinh hứng thú với nàng sớm nhất là khi Lục Thời Khanh đi cứu trợ thiên tai ở Thư Châu vào năm ngoái. Khi đó, mật thám do hắn ta bố trí ở Đại Chu điều tra được bức mật thư do Thiều Hòa gửi. Sau khi nghe tin, hắn ta cực kỳ kinh ngạc.
Qua phen giao đấu với Lục Thời Khanh ở trạm dịch Thương Châu, hắn ta tin chắc y là kình địch tương lai, bởi vậy luôn lập mưu cho một vụ ám sát, định hợp tác lần nữa với Bình vương để trừ khử mối hậu hoạn này. Nhưng thông tin mà hắn ta chưa từng thốt ra khỏi miệng lại lọt đến tai Thiều Hòa.
Mới đầu tuy hắn ta thấy lạ nhưng chỉ xem là trùng hợp, có điều vẫn cài một tỳ nữ làm tai mắt trong phủ công chúa để điều tra sinh hoạt hàng ngày và những người qua lại với Thiều Hòa, xem rốt cuộc nàng lấy được tin tức từ đâu.
Song mấy tháng liên tiếp, hắn ta đều không thu hoạch được gì, thậm chí phát hiện vị công chúa này một lòng tu Phật, căn bản không hỏi đến chính sự.
Mãi tới sau này chiến tranh nổi lên, hắn ta nghe nói Nguyên Tứ Nhàn đến phủ công chúa lấy nhẫn ngọc, còn Thiều Hòa chờ sẵn trong phủ từ sớm như có dự liệu trước.
Trước đó, trừ Nguyên gia và Huy Ninh Đế, không ai biết ngọn nguồn khối ngọc ấy, ngay cả Lục Thời Khanh cũng mới điều tra rõ sau này. Thiều Hòa không thể nào biết tiền căn hậu quả, sao có thể dự liệu mục đích của Nguyên Tứ Nhàn?
Qua chuyện ấy, lòng Tế Cư càng ngờ vực, thật sự quyết tâm điều tra Thiều Hòa, từ đó biết càng nhiều hơn những chuyện kỳ lạ về nàng. Ví dụ tính tình nàng thay đổi lớn sau tai nạn rơi xuống nước.
Hắn ta ôm đầy bụng nghi ngờ không giải được, bèn đem những tin tức ấy đi thỉnh giáo Xá La tế tư đức cao vọng trọng của Nam Chiếu, và lần đầu tiên nghe lời đồn về “dị nhân”. Xá La nói với hắn ta, nếu có thể nắm được người này, thì việc leo lên đế vị thậm chí thu phục Đại Chu đều nằm trong tầm tay.
Lúc đó hắn ta vẫn chưa thể hoàn toàn tin chuyện thần kỳ lạ lùng như vậy, ôm tâm thái bán tín bán nghi đi sứ sang Đại Chu, trải qua nhiều lần thăm dò tìm chứng cứ xác thực, mãi cho đến thời khắc ban nãy.
Mặt Thiều Hòa trắng bệch không còn chút máu, gần như bỗng chốc nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Hóa ra không phải Nguyên Tứ Nhàn. Không phải Nguyên Tứ Nhàn thay đổi số mệnh tạo nên bi kịch cho nàng. Tế Cư là do chính nàng rước lấy. Kẻ khiến nàng từng bước một đi đến ngày hôm nay, là bản thân nàng.
Nàng nở nụ cười thê lương, ngước mắt nhìn kẻ đối diện.
Tế Cư mỉm cười với nàng, hứng thú nói:
– Bây giờ nàng không muốn nói cũng không sao, tạm thời ta vẫn có lòng nhẫn nại.
Thiều Hòa nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tĩnh, lắc đầu thở dài:
– Đã bao giờ ngươi nghe câu “trời xui đất khiến” chưa?
Hỏi xong, nàng dừng lại rồi nói:
– Ngươi rất thông minh, nhưng ngươi không lay chuyển được ý trời. Đúng như ngươi nghĩ, ta không phải người thường, nhưng ngươi không cần chờ, cũng không cần vắt óc nghĩ cách cạy miệng ta, bởi vì ta hoàn toàn mù tịt về chuyện ngươi muốn biết.
Tế Cư nheo mắt nhìn chằm chằm nàng không nói gì.
Thiều Hòa tiếp tục nhàn nhạt nói:
– Như ngươi nói, năm xưa ta vô cùng ngây thơ, bị Lục thị lang từ chối thẳng thừng chẳng bao lâu thì xuất gia làm ni cô trong Võng Cực Tự ở Trường An. Sau đó vì đã nhìn thấu hồng trần nên không còn hỏi chuyện thế gian, đi xa đến Đôn Hoàng chuyên tâm lễ Phật, đến chết cũng không muốn về kinh thành nữa. Đại Chu ra sao, Nam Chiếu thế nào, Thổ Phồn và nước Phiêu lại làm sao, ta ở nơi sa mạc mênh mông, há có thể tỏ tường? Nếu ta thật sự biết nhiều như vậy, đời này sao có thể khiến bản thân rơi vào cảnh ngộ này chứ?
Ý cười trên mặt Tế Cư dần cứng lại.
Nàng đưa tay lấy giấy bút trên chiếc bàn nhỏ trước mặt, vừa phác họa vừa nói:
– Trong động Thiên Phật ở hành lang Hà Tây có rất nhiều bức bích họa quý hiếm, ta có thể vẽ ra từng bức một, nếu ngươi không tin lời ta nói thì có thể phái người đi đối chiếu, cũng có thể đi Trường An dò hỏi xem kiếp này ta có từng đến Đôn Hoàng không.
Nói xong, Thiều Hòa tựa như bị kích thích liên tục mà buồn quá hóa vui, cười hơi khoái chí:
– Nhưng bất luận thế nào, ta đã là thái tử phi Nam Chiếu, bây giờ ngươi hối hận có lẽ đã muộn rồi.
Hôm sau, đoàn hòa thân đến hoàng thành Nam Chiếu, thái tử Tế Cư cưới Thiều Hòa vào Đông cung theo lễ nghi công chúa. Hơn một tháng trôi qua, vào tuần cuối tháng sáu mùa hạ, hoàng cung Nam Chiếu truyền ra tin vui thái tử phi mang thai.
Tin tức truyền tới Trường An, Huy Ninh Đế đang bàn luận với Lục Thời Khanh bỗng chốc mừng rỡ.
Lục Thời Khanh biết lão hoàng đế mừng điều gì. Lúc Tế Cư cầu hôn Thiều Hòa đã từng viết giấy làm chứng, nói chỉ cần hắn ta thuận lợi đăng cơ thì sẽ tự nguyện đưa đích trưởng tử tới Trường An làm con tin ba năm.
Bây giờ đã có dấu hiệu của đích trưởng tử này, vả lại còn là con của Thiều Hòa, huyết mạch của Đại Chu.
Lục Thời Khanh bình thản nói mấy câu chúc mừng lão hoàng đế rồi tiếp tục ở bên cạnh hầu hạ và lật xem các công văn, lát sau, thái giám ban nãy tới báo tin vui lại vội vã vào điện, đi thẳng tới chỗ Huy Ninh Đế, khom người nói nhỏ vài câu.
Huy Ninh Đế nhướng mày khẽ hỏi:
– Thật sự có chuyện trùng hợp thế à?
Thái giám khom người đáp:
– Vâng thưa bệ hạ, quả là song hỉ lâm môn.
Lục Thời Khanh không quá chú ý động tĩnh của hai người, nhàn nhã nhấc bút vẽ vòng tròn lên công văn, chợt nghe lão hoàng đế gọi:
– Tử Chú.
Y ngẩng đầu đáp:
– Bệ hạ có gì căn dặn ạ?
– Hạ nhân nhà khanh tới hỏi khi nào khanh về phủ, nói Tứ Nhàn mang thai rồi.
Trong Tử Thần điện rộng rãi vang một tiếng “cạch” giòn tan.
Công văn trong tay Lục Thời Khanh rơi xuống đất.
Đoạn kịch nhỏ:
Sợ Sợ: Xin lỗi xin lỗi, thưa bệ hạ, thần kích động…
Đạo diễn Cố: Người sắp làm cha có thể trầm ổn chút không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!