Thiết Cốc Môn
Chương 35: Xà trượng cửu bà
Bốn người ngày đêm đi mãi, đói ăn khát uống, ngay tháng qua đi. Vào một buổi chiều hoàng hôn hôm ấy, họ đã xuyên qua một bải sa mạc vùng Lục Châu, đến một cụm rừng sầm uất bỗng thấy Khương Trạch dừng chân đứng lại, đưa mắt nhìn quanh tứ phía một hồi ông khẽ thở ra trầm giọng than :
– Ôi! Người đời như giấc mộng tuế nguyệt qua quá mau, không ngờ ba mươi năm sau lại trở đến vùng bị thất bại này!
Văn Đồng nhíu mày cảm động, lên tiếng an ủi :
– Chúng ta là nhân vật võ lâm, từng vào sanh ra tử biết bao nhiêu lần, hơn thua là việc thường tình tiền bối cần gì phải ghi nhớ cho thêm phiền muộn.
Khương Trạch nghe nói cười lên ha hả :
– Chưởng môn nói rất đúng lão phu có lòng cảm tạ.
Văn Đồng đưa mắt nhìn quanh một hồi đoạn cất tiếng hỏi :
– Lão tiền bối, nơi đây còn cách sào huyệt của Vu Phi Nga không hiểu còn bao xa nữa?
Khương Trạch đáp :
– Từ đây theo hướng chánh Bắc, vượt qua hai đồi nhỏ độ một tiếng đồng hồ có thể đến được “Âm Sát môn” trọng địa của mụ già ấy.
Văn Đồng vui mừng :
– Nói vậy thì chúng ta có thể nghỉ ngơi nây đây giây lát rồi sẽ cất bước cũng không muộn.
Thanh Sương nghe nói hiểu ngay ý chàng muốn lo lắng cho mình, nên đưa mắt liếc nhìn Văn Đồng mỉm cười như biết ơn.
Khương Trạch cùng Dịch Thành lại không biết ý ấy, đều vui vẻ tán đồng.
Một khắc đồng hồ trôi qua ai nấy đều khỏe khoắn Khương Trạch lai đi trước dẫn đường ba người theo sau tiến bước.
Khương Trạch tuy đã từng đi qua nơi đây, song đã cách xa ba mươi năm trước, thành thử lắm lúc có hơi sợ lạc, vừa đi ông vừa để ý nhìn lại những dấu vết cũ để phân định phương hướng.
Đột nhiên ông ta dừng bước lại, đưa mắt nhìn về ngôi núi cách xa độ mười mấy trượng, thì ra giữa ngôi núi ấy tự nhiên có một hòn đá trắng rất lớn trồi l6en, hình thù như con dả nhân.
Văn Đồng thấy thần thái của Khương Trạch như thế, chàng cũng dừng bước lại khẽ hỏi :
– Lão tiền bối, đây là nơi nào?
Khương Trạch chậm rãi đáp :
– Ngọn núi ấy gọi lài Linh Giả Phong, sau lưng là một rừng dâu, qua rừng dâu ấy tức là “Lạc Hồn Gián” kế đến tức là sào huyệt của Vu Phi Nga.
Thanh Sương vụt hỏi :
– “Lạc Hồn Gián”? Có phải là một nơi địa thế hiểm nguy không?
Khương Trạch lắc đầu :
– “Lạc Hồn Gián” không phải là nơi phần đất nguy hiểm, nơi ấy rộng cũng chỉ có bốn năm trượng thôi, nhưng Vu Phi Nga đã từng ra điều cấm chỉ phàm nhân vật võ lâm nếu chưa được bà ta cho phép vào tất sẽ bị giết ngay lập tức…
Văn Đồng khẽ hừ một tiếng nói :
– Thật lời lẽ quá ngông cuồng, tại hạ sẽ xem thử bà ta có tài cán gì cho biết.
Lời dứt người chàng đã tung mình phi nhanh nhắm về Linh Giả Phong tiến tới.
Khương Trạch vội vã lướt nhanh dẫn đường chẳng bao lâu bốn người đã ra đến sau núi, đưa mắt nhìn về xa quả thấy một đám rừng dâu tỏa mùi thơm bay nực mũi.
Thanh Sương cứ ngửng mũi lên hít mạnh mấy cái đoạn quay sang Khương Trạch nói :
– Mùi gì mà thơm thế Khương tiền bối?
Khương Trạch cười đáp :
– Đấy là mùi thơm của trái dâu đặc biệt.
– Trái dâu?
– Vâng! Nơi xa mạc Lục Châu này thổ sản đặc biệt nhất chính là trái dâu, ăn vào không những khiến cho ta khỏi khát nước đồng thời lại bổ ích cho tình thần nữa!
Thanh Sương nghe nói trái dâu ấy có nhiều công hiệu, nàng liền định đ hái trái tặng cho Văn Đồng ăn đỡ khát, nên liền tung mình lên cao vừa phi thân vừa cười nói :
– Tôi đi hái mấy trái đến tặng cho các vị ăn nhé!
Lời dứt thì người nàng cũng đã phóng nhanh vào rừng mất dạng.
Khương Trạch vội gọi :
– Cát cô nương! Không thể…
Nhưng đâu còn kịp nữa người nàng đã chen vào rừng mất dạng.
Lúc bấy giờ trời đã dần dần tối đứng ngoài khó nhìn thấy được trong đám rừng dâu, Khương Trạch biết không còn kêu réo được nữa vội vã tung mình đuổi theo.
Ba người vừa chạy đến ven rừng bỗng nghe tiếng của Thanh Sương từ trong ấy phát r lẫn với những tiếng cười nhạt.
Văn Đồng giật mình, vội vã thi triển “Truy Quang Trục Điện” thân pháp nhanh như sao xẹt xuyên người vào cánh rừng rậm, khi mắt chàng đã phát giác ra lòng chàng mới hơn yên lại.
Chàng thấy mặt Thanh Sương tỏ ra sắc giận, tay giữ bảo kiếm đứng ngay chính giữa.
Chung quanh nàng có sáu người y phục quái dị đang bao vây.
Văn Đồng tạm thời không lộ diện đứng bên trong đưa mắt dò xét sáu người bên địch thì ra bên họ có ba nam ba nữ, những người đàn ông mặt mày xấu xí khôn cùng, trái lại những nàng thiếu nữ lại đẹp tuyệt trần, tay người nào người nấy cầm một môn binh khí hình thù quái gỡ, sắc phục thì biểu hiện cho phái tà môn.
Văn Đồng xem xét kỹ lưỡng rồi quay sang Khương Trạch khẽ hỏi :
– Sáu quái nhân này có phải là môn hạ của Vu Phi Nga không?
Khương Trạch gật đầu, đang định trả lời…
Thì cùng lúc ấy bọn sáu người đã từ từ tiến bước, xiết chặt vòng vây.
Thanh sương thét lên một tiếng thanh “Cát Thiên Lư kiếm” lập tức tuốt ra, sánh sáng chói lòa, hàn khí buốt lạnh.
Mắt nàng đăm đăm nhìn về bọn địch lớn tiếng quát :
– Các ngươi là ai? nếu không dừng bước cô nương không khách sáo đâu?
Sáu quái nhân tỏ ra không hề đếm xỉa, vẫn từ từ tiến bước.
Khương Trạch không muốn chưa gặp mặt Vu Phi Nga mà đã gây hấn với bọn môn hạ, như vậy đối với việc đòi lại “Bạch Y Quái Tẩu” Sẽ gặp nhiều trở ngại, nên ông đã phát ra tiếng cười ha hả ung dung cất bước đi ra lên tiếng nói :
– Lão phu ba mươi năm mới bước chân trở lại đây, thấy cảnh vật như cũ lòng thật vui mừng không hiểu cố nhân hiện giờ ở nơi đâu?
Sáu người nam nữ đang định gây chiến với Thanh Sương nghe tiếng cười nói của Khương Trạch, không khỏi giật mình vội vã đứng lại đưa mắt nhìn ra.
Liến thấy hai già một trẻ thần thái uy nghiêm hiên ngang bước đến.
Ánh mắt của hai đằng vừa chạm nhau, sáu người nam nữ kia không khỏi kinh dị, đồng thởi cảm thấy rùng mình vì sáu luồng nhãn quang của đối phương tỏa ra một ánh sáng khiếp ngời, đủ thấy họ không phải là những người tầm thường.
Kẻ cầm đầu của sáu người này, vốn là một trung niên đại hán mắt của mũi lọ, trông dáng thô kịch, sau khi trấn tĩnh lại tin thần, hắn ta liền trầm giọng quát :
– Các người đến thật hay, khỏi phí thời gian ta phải tìm kiếm mười mấy mạng người giờ đổi lấy bốn mạng, kể cũng đỡ hơn không.
Văn Đồng mọi người nghe nói ngạc nhiên nhưng rồi họ biết ngay có lẽ đối phương vừa bị xảy ra việc gì đây nên mới nhận lầm mình là kẻ địch của họ Khương Trạch cười lớn nói với tên đại hán :
– Lời của bằng hữu vừa nói ra, thật khiến cho lão phu không hiểu gì cả, cái gì gọi là bốn mạng đền bằng mười mấy mạng?
Trung niên đại hán nghe hỏi nhíu mày nghĩ ngợi đoạn hắn ta thét lớn :
– Các ngươi tự đến đây giết người giờ phải đền mạng, lão thất phu chớ hòng qua mặt thái gia…
Khương Trạch nghiêm ngay nét mặt, chận lời hỏi :
– Các ngươi có phải là môn hạ của Vu Phi Nga không?
Đại hán nghe nói tỏ ra bất mãn quát :
– Lão thất phu dám gọi thanh uy của gia sư ta, đáng liệt tội chết!
Khương Trạch vẫn điềm nhiên chậm rãi hỏi tiếp :
– Hiện giờ người ở đâu?
Đại hán cười như khinh khi :
– Các ngươi có tài qua được nơi đây ta sẽ đưa đến gặp, bằng không đừng òng sống sót trở về.
Khương Trạch mỉm cười :
– Cậu bạn chớ khá ngông cuồng, cho dù mụ Phi Nga gặp lão phu đi nữa cũng chưa dám thốt ra những lời nói ấy. Còn chẳng mau đi trình báo cho bà ta hay.
Lời lẽ của bậc tiền bối Khương Trạch vừa thốt ra, khiến cho trung niên đại hán phân vân, tánh ngạo nghễ cũng không còn, giọng ôn tồn hỏi :
– Tên ngươi là gì? Muốn gặp Chưởng môn có việc gì?
Khương Trạch giờ lại trở mặt nạt :
– Danh uy của lão phu các ngươi không xứng hỏi tới, gặp Chưởng môn các ngươi cứ việc bảo người bạn cũ trước đây ba mươi năm đến thăm.
Đại hán nghe nói thế, trong lòng lại càng khó xử tự nhủ
– “Chưởng môn sư tôn vừa đi xa về, vừa rồi đã phát giác mấy nơi khá nghi, kế đó địch thủ âm thầm ám toán mười mấy mạng người của ta. Trong lúc chưa tìm được tông địch thì bốn người này lại xuất hiện khiến ta không khỏi không nghi ngờ được. Nhưng… nếu họ chính là bạn của sư tôn, thì cũng chớ khá vô lễ…”
Đang suy nghĩ, chưa kịp quyết định bỗng thấy xa xa có một làn sáng bắn tung lên trời, khắp nơi đều tỏ sáng hắn ta không khỏi biến sắc.
Tiếp theo, một tiếng còi vang lên chấn động khắp cả núi rừng.
Đại hán liền tức đến cực độ, quát lớn :
– Không ngờ các ngươi lại dùng thủ đoạn hạ lưu đến thế ngoài mặt giả vờ đến cửa viếng thăm, song đã lén lút cho người đột kích hừ như vậy cũng khá đấy chứ…
Cùng lúc ấy một hán tử đứng kế bên xen lời lên tiếng :
– Đảng sư huynh lôi thôi với bọn họ làm gì, giết bọn chúng trước đã rối mới nói chuyện sau!
Lời vừa dứt, hắn ta cũng lẹ làng xông vào đánh Khương Trạch.
Năm người kia thấy vậy cũng nhất tề tiến lên công đánh bọn Văn Đồng mọi người.
Sáu tên nam nữa này vốn là đệ tử đích truyền của Vu Phi Nga, võ công đã đến mức cao thâm, hơn nữa đang cơn phẫn nộ đánh tới, uy thế dũng mãnh vô cùng, nhanh nhẹn tuyệt luân, sáu ngọn binh đao múa ra tới tấp như một trận mưa lớn gió to.
Văn Đồng sớm đã bực bội không muốn lôi thôi với bọn chúng nữa, giờ thấy họ đều ra tay công kích, đôi mày chàng nhíu lại mặt lanh như tiền, khẽ hừ một tiếng hai tay phất lên quát :
– Cút đi!
Khương Trạch vội vã gọi :
– Chưởng môn nên nhẹ tay!
Lời nói chưa dứt đã nghe đối phương đồng thanh rống lên tiếng kêu thảm khốc, sáu ngọn binh đao đã vuột khỏi tay bắn lên không trung, kẻ nào kẻ nấy người lảo đảo thối lui.
Trận công đến cũng mau, đi cũng mau, sáu tên nam nữ đối phương đều dùng tay trái ôm lấy tay mặt tỏ ra đau đớn vô cùng, ngồi phịch xuống đất không còn cử động.
Khương Trạch thấy thế lên tiếng nói :
– Bổn Chưởng môn có lòng khoan hậu, nên không nỡ giết các ngươi mau nói ra sư tôn của các ngươi hiện giờ ở đâu?
Giờ đây bọn người đối phương đã tản vía đối với thủ pháp của Văn Đồng, không những lâu nay chưa từng thấy, ngay cả nghe cũng không được nghe qua, nghe Khương Trạch nói vậy tên đại hán suy nghĩ một hồi rồi ngước đầu lên đáp :
– Chúng tôi đã kém hơn người, đâu còn nói gì được nữa, nếu các người cứ một mực muốn gặp gia sư, có lẽ hiểu tánh người như thế nào rồi rủi sau này có việc gì, chớ trách chúng tôi đấy.
Văn Đồng cười nhạt :
– Chớ nói lôi thôi, giờ các ngươi có nói hay không?
Trung niên đại hán gật đầu oán hận, Văn Đồng thấy vậy khẽ phất tay ra một luồng gió thoảng qua sáu người lập tức giải ngay các huyệt đạo vừ bị điểm, bọn chúng liền đứng dậy tên đại hán ra lệnh :
– Chúng ta đi thôi!
Lời dứt, sáu người bắt đầu cất bước tung bay hướng về cánh rừng phía Bắc.
Văn Đồng mọi người cùng theo sau bén gót, chẳng bao lâu đã ra khỏi rừng dâu trước mắt là một con đường hẹp chừng bốn trượng, hai bên núi dựng thẳng đứng, giữa đường có một tấm bia đá khắc ba chữ cực lớn “Lạc Hồn Gián” bên cạnh lại có thêm hai lời cảnh cáo: “Nếu vào cấm địa, gián đảy lạc hồn”.
Văn Đồng đọc xong mỉm cười, tay mặt phất ra một cái tiếp theo là một tiếng “ầm” vang dội, bia đá nặng độ nghìn cân thế mà bị đánh bể tan tành.
Sáu tên thuộc hạ của Vu Phi Nga, ai nấy thảy đều biến sắc nhưng đâu dám tỏ ra phản ứng gì, chỉ đành nghiến răng căm hận.
Mọi người sau khị vượt qua khỏi “Lạc Hồn Gián” dọc đường bỗng thấy một ánh sáng bắn tung lên trời, tỏa ra màu sắc sáng lạng nhờ thế mà được thấy đâu đâu cũng có bóng người nhấp nhô, hình như đang canh giữ cẩn mật quanh vùng núi, kế đến một trang viện xây cất nguy nga đã hiện ra trước mắt.
Khi mọi người đến còn cách xa mười trượng, bõng nghe có giọng cười quái dị từ trong trang viện phát ra, âm thanh vang dội như đại hồng chung khiến cho người nghe cảm thấy tâm thần chấn động.
Văn Đồng mọi người lập tức dừng bước lại, đưa mắt nhìn vào.
Cánh cửa lớn nơi trang viên từ từ mở rộng, hai hàng đệ tử mười nam mười nữ lần bước ra, bên nam hình thù xấu xí còn bên nữ thì là tuyệt sắc giai nhân, đi đầu vốn là một bà lão lớn tuổi đầu tóc bạc phơ, một tay một mắt, tay cầm xà trượng.
Văn Đồng mọi người trông thấy hiều ngay bà lão này không ai xa lạ chính là nữ ma đầu danh chấn giang hồ “Xà Trượng Cửu Bà Độc Tâm Phụ” Vu Phi Nga.
Nét mặt của nữ ma đầu lạnh lùng dễ sợ, quét nhìn Văn Đồng mọi người một lượt sau cùng ngưng ngay nơi mặt Khương Trạch, một tràng cười quái dị lại phát ra nói :
– Ta tưởng là ai đã ăn gan cọp mà lại dám đến đây gây sự, không ngờ lại là lão già này.
Tiếng cười nói vừa đến đây bỗng nét mặt bà trở nên nghiêm nghị quát lớn :
– Lão quỷ đến đây có việc gì, mau nói thật ra già này còn niệm tình đưa ngươi trở về.
Khương Trạch cười lớn nói :
– Thiên hạ đồn ngươi càng già tính tình càng biến đổi, quả thật không sai bằng hữu lâu ngày đến thăm, ngươi không những không tiếp đãi trọng thể vừa gặp mặt lại còn nổi nóng ra rồi!…
Vu Phi Nga dằn xà trượng xuống đất đánh bốp một cái quát lớn :
– Chớ nói lôi thôi, lão quỷ mau nói ra mục đích đến đây nếu không thì đừng trách già này độc ác.
Khương Trạch giờ mới nghiêm ngay nét mặt nói :
– Lão phu chỉ có công đưa bổn Chưởng môn đến đây thương lượng với ngươi một việc.
Vu Phi Nga nghe nói giật mình kinh ngạc hỏi :
– Ngươi lại còn có Chưởng môn nữa sao? Là ai?
Văn Đồng từ từ lên tiếng cung tay nói :
– Tại hạ Vũ Văn Đồng.
Vu Phi Nga vừa nghe ba tiếng Vũ Văn Đồng, trong lòng không khỏi dè dặt nói :
– Ngươi là người vừa nhiệm chức Chưởng môn của “Thiết Cốc môn”?
Văn Đồng khẽ gật đầu, Khương Trạch đứng bên xen lời nói :
– Đúng vậy, chính là bổn Chưởng môn nhân.
Vu Phi Nga như nghĩ ra điều gì, đôi mắt nhìn về Khương Trạch cười lớn nói :
– Thì ra ngươi định nhờ người chủ mới này đến đây để thanh toán món nợ cũ của chúng ta sao?
Khương Trạch nghe nói thế, mặt liền tỏ vẻ nổi giận nạt lớn :
– Món nợ cũ giữa chúng ta trước sau gì cũng phải tính, nhưng lão phu đâu phải là hạng người nhờ cậy kẻ khác. Mụ già chớ nóng nảy chờ nghe lời nói của Chưởng môn ta đã rồi sẽ biết.
Vu Phi Nga lại một lần nữa buông tiếng cười ngông cuồng, đưa mắt nhìn về Văn Đồng nói :
– Nhãi con! Ngươi có điều gì muốn cầu đến bà lão?
Văn Đồng lạnh lùng đáp :
– Người đã cướp đi một người nơi Đại Ba sơn, bổn thiếu gia ra lệnh ngươi phải giao ra ngay lập tức!
Vu Phi Nga ngửa mặt cười nói :
– Lời lẽ khá ngông cuồng, liệu ngươi lấy gì để bắt buộc ta giao người?
– Lấy tuyệt học võ công để buộc ngươi!
– Tuyệt học võ công? Ha ha ha!
Vu Phi Nga lại cười một tràng dài, đoạn ngưng lại nghiêm giọng nói :
– Nhãi con! Nếu ngươi có bản lãnh chịu đựng được mười hiệp của già này mà không bại, ta sẽ giao người cho ngươi đem đi, bằng không thì chờ hòng sống sót một mạng.
Văn Đồng khẽ cười :
– Bổn thiếu gia dám đánh cá với ngươi chỉ trong ba hiệp ngươi đã bị thất thủ rồi.
Vu Phi Nga nghe thế mặt giận đến tái mét, nên hiểu bà ta tung hoàng giang hồ đã mấy mươi năm nay chưa từng gặp qua địch thủ, hôm nay ra giá cho Văn Đồng mười hiệp đủ thấy bà ta đã xem trọng đối phương rồi, không ngờ Văn Đồng lịa giảm còn lại ba hiệp, bảo sao bà ta không tức cho được?
Bà ta bỗng cười nham hiểm nói :
– Nhãi con có chí khí, già sẽ cho ngươi được toại nguyện, nhưng không hiểu sau ba hiệp ngươi không thắng được thì làm sao đây?
– Nếu trong ba hiệp bổn thiếu gia bị thua, bốn chúng ta giết hay làm gì thì tùy ý bà, còn nếu như ngươi thua thì không được hối hận đấy.
Vu Phi Nga lớn tiếng :
– Được, nhãi con muốn chét thì chớ trách già nhé!
Lời dứt bà đã ra lệnh cho môn hạ thoái lui ra sau, xà trượng đưa ngang hông quát :
– Nhãi con ra tay đi!
Văn Đồng đối với nữ ma đầu này cũng không dám khinh thường, nên đưa tay vào bảo kiếm, rẻng một cái rút khỏi bao, “Thái Ất thần kiếm” hàn khí lạnh người, ánh sáng chói mắt.
Lập tức luồng quang tuyến nhanh nhẹn vút lên không trung một cái theo thế “Phi Bao Lưu Truyền” đâm thẳng vò ngực Vu Phi Nga.
Nữ ma đầu đã từng lịch duyệt võ công chừng trăm năm, đối với tuyệt học của các môn phái giang hồ đều am hiểu, nhưng giờ đây với thế công của Văn Đồng bà không hề nghe thấy. Trong lòng bắt đầu kinh dị liền vung xà trượng múa nhanh, đón nghinh đường kiếm của đối phương.
Văn Đồng bỗng cảm thấy một kình lực của xà trượng mạnh mẽ vô cùng, chận ngay lối tiến của chàng, không khỏi thầm phục công lực thâm hậu của nữa ma đầu quả thật lợi hại.
Chàng liền tụ khí, thân đứng vững như núi, Thái Ất thần kiếm vẫn tung bay vun vút y như thế cũ đâm vào ngực bà ta.
Vu Phi Nga chống đỡ được một chiêu nhưng vẫn thấy Văn Đồng dụng theo thế cũ tưởng rằng chàng có ý khinh khi nên nhừ một tiếng giận dữ xà trượng với thế “Độc Long Xuất Động” vèo một cái quất ngang hông chàng.
Bỗng nghe “Tang” một tiếng chát chúa, hai món binh khí chạm nhau, lửa bay tung tóe, hai đàng đều bị chấn động dội lùi sau một bước.
Sau một cuộc động độ, Văn Đồng đã hiểu thực lực của địch thủ, chỉ còn cách sử dụng chiêu “Vạn Nguyên Qui Tôn” trong pho “Vô Cực kiếm pháp” mới thắng nổi, đã quyết định xong chàng liền đứng rủ tay xuống, không hề cử động âm thầm điều công tụ khí…
Nữ ma đầu bị Văn Đồng chạm cho một kiếm dội lui ra sau, cánh tay cảm thấy tê buốt, cũng đứng yên vận công điều dưỡng.
Văn Đồng hanh công chớp nhoáng, chân khí toàn thân đã dồn cả vào cả canh tay mặt “Thái Ất thần kiếm” bắt đầu lay động, ánh kiếm vun vút như bay kình phong ồ ồ thổi tới nhằm ngay đối phương tới tấp công vào.
Vu Phi Nga nằm mộng cũng không ngờ đối phương nhỏ tuổi như thế, mà lại có công lực tuyết thế kinh hồn, cảm thấy ánh sáng chói lòa trước mắt kiếm khí lạnh buốt đến xương, tự hiểu không thể nào hóa giải được chiêu này, nên vội tựu trung chân khí thân hình như điện chớp vút một cái bay lên…
Bỗng nghe một tiếng “rẹt” khô khan chiếc áo ngoài của bà ta đã bị mũi kiếm rạch đứt một đường khá dài, vừa may khỏi bị chạm thương vào da thịt.
Vu Phi Nga nhảy lui ra sau hai trượng, nhìn thấy Văn Đồng không đuổi theo nữa, trong lòng mới trấn tĩnh lại mồ hôi trán đã ướt dầm dề, cúi đầu nhìn xuống làn kiếm trước ngực bất giac buông tiếng thở dài nói :
– Nhãi con! Đi theo lão thân!
Văn Đồng gắn kiếm vào bao, đoạn cung tay lễ độ nói :
– Đa tạ tiền bối đã nương tay.
Vu Phi Nga chẳng nói chẳng rằng, liền quay người đi vào trong trang viên, Văn Đồng bốn người cùng tiếp nối theo sua, khi mọi người vừa xuyên qua hành ang, bỗng thấy một môn hạ đệ tử sắc mặt tái met, hớt hải từ phía sau chạy đến vội vã nói :
– Bẩm sư tôn, sau phòng nhốt người đã xảy ra…
Văn Đồng mọi người nghe nói, mặt mày liền biến sắc, Vu Phi nga tiến lên một bước quát hỏi :
– Đã xảy ra việc gì?
Tên đệ tử ấy sợ sệt đáp :
– Người áo trắng ấy đã chết rồi, sư huynh canh giữ cũng…
Vu Phi Nga không đợi nghe hết, rống lên một tiếng như điên cuồng tung mình phi nhanh ra sau hậu viện.
Văn Đồng mọi người cũng không chậm trễ, tung mình đi theo bén gót.
Chẳng bao lâu, mọi người đã đến gian phòng bí mật nhốt người ấy, thì thấy cánh cửa mở tung, một cụ già mặc đồ trắng nằm sóng sượt dưới đất không hề nhúc nhích nữa.
Vu Phi Nga liên tiếp bị thất bại trong lòng không khỏi tức tối, dậm chân quát lớn :
– Thật tức chết ta được!
Bỗng nghe “bát” một tiếng, cây xà trượng của lão bà đã bẻ gãy làm đôi, lia mạnh xuống đất.
Văn Đồng bình tĩnh tiến đến gần, lấy tay đỡ người “Bạch Y Quái Tẩu” lên xem xét.
Khương Trạch đưa mắt ra hiệu cho Thanh Sương cùng Dịch Thành, ba người chia ra ba bên đứng phòng ngừa kẻ địch thừa cơ đánh lén Văn Đồng trong lúc ấy, bỗng lại một việc kỳ lạ xảy ra.
Kỳ thực lúc Văn Đồng áp sát vào ngực Bạch Y Quái Tẩu, bỗng thấy đôi mắt của ông ta khẽ lay động rồi từ từ mở ra…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!