Thiết Huyết Đại Kỳ - Chương 18: Anh hùng Thiết Luyện Cương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Thiết Huyết Đại Kỳ


Chương 18: Anh hùng Thiết Luyện Cương


Ngãi Thiên Phúc ngồi trong căn nhà lá, gương mặt thản nhiên.

Thiết Trung Đường thở phào nhẹ nhõm :

– Ngãi huynh, Linh Quang đã bị người ta bắt đi rồi. Huynh đệ ta hãy mau đuổi theo thì mới kịp họ. Chỉ có điều Ngãi huynh còn hành động được không?

Ngãi Thiên Phúc hỏi :

– Tiếng nói của đệ sao nhỏ thế, ta nghe không rõ.

Thiết Trung Đường đã nói như hét thế mà Thiên Phúc vẫn không nghe rõ.

Thiết Trung Đường giật mình, chàng tự nhủ :

– “Chắc tai Ngãi huynh đã bị chấn thương”.

Nghĩ đến hai mắt Ngãi Thiên Phúc đã bị chột, bây giờ nếu tai không nghe thì một kỳ kiệt như Thiên Phúc đã hoàn toàn tàn phế. Thiết Trung Đường có cảm giác tay chân chàng nhũn ra không đứng vững.

Bỗng nhiên Ngãi Thiên Phúc đứng dậy, nắm vào vai Thiết Trung Đường run run nói :

– Tại sao hiền đệ không nói… hay là ta đã không nghe được nữa.

Vì tai của Thiên Phúc như muốn điếc nên phải nói thật lớn.

Thiết Trung Đường thấy gương mặt Thiên Phúc nhăn nhó kinh hoảng xưa nay chưa hề thấy.

Dù đang ở trong sinh tử, sắc mặt của Ngãi Thiên Phúc vẫn không thay đổi. Nhưng bây giờ thì lại biến sắc một cách lạ lùng. Chỉ vì tai y đã điếc, nếu y bị chết cũng không đau đớn bằng.

Thiết Trung Đường vô cùng thương cảm, chàng hét lên thật to :

– Chỉ sợ liên tiếp mấy ngày nay tiểu đệ lao lụy quá nên bị khan cả cổ họng, chứ không phải Ngãi huynh không nghe được.

Ngãi Thiên Phúc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười :

– Hiền đệ quá gian khổ, nên mới khản cả cổ họng, thế thì huynh của hiền đệ còn khá hơn nhiều.

Nghe xong, nước mắt Thiết Trung Đường chảy dài. Chàng cố gượng cười :

– Ai mà hơn được Ngãi huynh.

– Vừa rồi hiền đệ nói muốn đuổi theo họ phải không?

Thiết Trung Đường không dám do dự, chàng đáp ngay :

– Đúng!

– Thế thì hãy đi, lão ca ca tuy bị thương nhẹ nhưng chẳng hề chi.

– Nhưng tiểu đệ lại chưa đi được.

– Để ca ca đỡ đệ đi.

Thiết Trung Đường gạt nước mắt, vịn vào vai Ngãi Thiên Phúc mà đi. Vừa bước ra khỏi nhà, nước mắt Thiết Trung Đường cứ trào ra. Một mình chàng đi tìm tung tích của lão dị nhân đã không dễ. Bây giờ một bên chàng, Ngãi Thiên Phúc đã trở thành tàn phế thì còn khó như lên trời.

Chàng không hề biết gì về lai lịch của lão dị nhân. Nếu không tìm kiếm cho ra lão dị nhân, chỉ sợ là trọn đời cũng không có cách nào cứu được Thủy Linh Quang.

Nhưng chàng cũng không thể nào bỏ Ngãi Thiên Phúc.

Lúc ấy trời cũng bắt đầu sáng, cơn mưa đã dừng.

Hai người cứ di chuyển trên đường lầy lội, Thiết Trung Đường thấy những dấu chân vẫn còn, chàng cảm thấy vui mừng.

Nào ngờ khi đến một ngã ba đường, thì thấy dấu chân lộn xộn, không còn phân biệt ra, chàng ngơ ngác như cất chân không nổi. Ngãi Thiên Phúc chờ một lát rồi hỏi :

– Âm… Âm Tần cùng đi với người mà hiền đệ muốn đuổi theo?

Tiếng vọng lại từ núi rừng, Thiên Phúc không nghe gì cả.

Thiết Trung Đường đáp :

– Đúng!

Ngãi Thiên Phúc nói :

– Bà ta từ đây mà đi!

Thiên Phúc lấy chân chỉ về phía bên trái.

Thiết Trung Đường vừa kinh ngạc vừa lạ lùng. Chàng nghĩ :

– “Ngãi huynh vừa chột lại vừa điếc, tại sao lại biết đường mà Âm Tần đã đi?”

Đi được một quãng, Thiết Trung Đường không chịu nổi nên hỏi cho ra.

Ngãi Thiên Phúc tủm tỉm cười :

– Trên mình của Âm Tần lúc nào cũng có nước hoa ngào ngạt nên còn vướng lại ở đây, thậm chí rất dễ nhận ra. Nếu mà nhiều người thì ca ca cũng không ngửi ra.

Thiết Trung Đường vừa cảm phục lại vừa cảm kích. Thế là hai người đi một quãng nữa dần dần sắp tới chân núi. Mặt trời đã lên cao, ánh nắng bao phủ muôn vật.

Nhưng lão dị nhân, Âm Tần và các cô gái đã đi đâu mất.

Thiết Trung Đường hỏi :

– Bây giờ đi đâu?

Ngãi Thiên Phúc lắc đầu cười khổ :

– Chỗ này dơ dáy quá không ngửi được.

Thiết Trung Đường thở dài một tiếng, chàng nhớ lại tình ý của Thủy Linh Quang.

Nếu như sau này không gặp được nàng thì tháng ngày làm sao qua được?

Bản thân chàng cũng có thể chịu được nổi khổ đau, tương tư thương nhớ, nhưng Thủy Linh Quang làm sao chịu nổi những đêm dài tương tư?

Tiếng chuông reo mỗi lúc một gần, một cậu nhỏ tay xách vò rượu đi qua, tiếng chuông cứ ngân mãi. Cậu nhỏ cất tiếng rao :

– Rượu thịt đây, hãy nhậu vô, ba quan tiền thịt, năm quan tiền rượu, thần tiên cũng không muốn đổi.

Nên biết rằng đây là chỗ danh sơn tùng lâm nên việc buôn bán rất thịnh. Vì vậy nên trời mới vừa sáng đã có người đi bán hàng.

Thiết Trung Đường nói với Thiên Phúc :

– Ngãi huynh hãy chờ đây để tiểu đệ đến xem sao.

Chàng rảo bước tới chỗ cậu bé lấy tiền mua rượu thịt.

Cậu bé mỉm cười cho biết rượu thịt đều đã hết. Nhưng Thiết Trung Đường không phải đến để mua mà hỏi cậu bé có trông thấy đoàn người đi qua đây không?

Cậu bé nhìn chàng rồi đáp :

– Không có.

Thiết Trung Đường quá thất vọng. Chàng không còn nghĩ gì đến rượu thịt.

Chợt nghe cậu bé hỏi :

– Đại gia có phải họ Thiết không?

– Sao đệ lại biết?

Câu bé cười hì hì :

– Trong mình đại gia có năm lạng bạc không?

Thiết Trung Đường nghe hắn hỏi thì thế nào cũng có nguyên do, chàng chưa trả lời nhưng vội lấy ra một đĩnh bạc đưa trước mặt cậu bé.

Cậu bé vội thò tay vào chiếc giỏ lục lạo rồi lấy ra một ngọn lá.

Thiết Trung Đường thấy trên ngọn lá có dấu kim đâm thủng rất nhiều lỗ.

Cậu bé cười hi hi nói :

– Ngọn lá này có giá trị bằng năm lạng bạc, đại gia muốn mua hay không?

Thiết Trung Đường là người tế tâm, chàng liếc nhìn trên ngọn lá những dấu châm như hàng chữ, chàng giật mình hỏi :

– Do đâu mà đệ có ngọn lá này?

Cậu bé nhìn đĩnh bạc trong tay Thiết Trung Đường rồi cười hi hi…

Thiết Trung Đường cũng mỉm cười rồi liệng đĩnh bạc vào giỏ cậu bé.

Cậu bé mừng quá :

– Vừa rồi có hai chiếc xe rất đẹp từ trong rừng đi ra. Những người này không chú ý đến đệ. Đệ cũng không để ý…

Hắn nói tiếp :

– Không ngờ chiếc xe đi sau bỗng nhiên dừng lại, nghe có tiếng người muốn mua thịt rượu, tiếng nói của người này rất dịu dàng. Đệ vội vàng chạy đến, nghe ở trong xe có tiếng nam nhân nói: “Ở trong miếu đã nhiều năm nay, chỉ ngoại trừ ngươi, còn người khác thì không hề ăn thịt.”. Thế là hắn muốn đệ cắt thịt thật mỏng. Đệ biết rằng như thế sẽ có nhiều lợi. Không ngờ trong khi đệ đang thái thịt. Tai đệ lại nghe có tiếng nói rất dịu dàng.

Trung Đường nôn nao hỏi :

– Cô ta nói gì?

Cậu bé cho biết :

– Cô ấy nói đệ đứng trên đường này, nếu có một chàng trai thiếu niên hỏi về đoàn người vừa đi qua, đệ hãy lấy ngọn lá này đưa cho người đó để lấy năm lạng bạc. Tiếng nói của cô ấy như nói bên tai, nhưng quanh đệ không có ai cả. Đệ giật mình ngửng đầu nhìn thì thấy nơi cửa sổ đó có người thò đầu ra mỉm cười nhìn, hình như lời nói đó do cô ấy nói.

Thiết Trung Đường nghĩ rằng nếu thật như vậy thì chỉ có truyền âm nhập mật mà thôi. Chàng thấy lạ lùng vô cùng :

– “Nội công của Thủy Linh Quang đâu đã đạt đến như thế, hay là của Âm Tần?”

Cậu bé lại cười hi hi :

– Gương mặt cô ấy rất đẹp, đệ nhìn sững cô ấy nên bị dao chặt mất đầu ngón tay.

Cô ấy nhìn đệ rồi cười, cô ta đưa ra một đĩnh bạc phía dưới có ngọn lá nhưng đệ vẫn chưa tin, có ai chịu mất năm lạng bạc đi mua một ngọn lá?

Thiết Trung Đường lấy ngọn lá tự nhủ :

– “Nàng biết thế nào mình trên đường đi cũng tra hỏi, nàng cũng biết cậu bé tuy không tin nhưng cũng muốn thử thời vận đứng chờ xem. Nhưng Thủy Linh Quang làm sao lại có mưu kế như vậy? Hay là của Âm Tần? Nhưng tại sao nàng lại bí mật gửi tin cho mình rồi còn dùng truyền âm nhập mật kẻo sợ lão dị nhân phát giác? Không biết nàng đã viết những gì trên chiếc lá?”

Chàng đặt chiếc lá trên bàn tay, trong các lỗ châm có màu thịt, lá thì màu xanh, thịt thì màu hồng nên khá dễ phân biệt.

Chàng cúi đầu quan sát, quả nhiên có nét chữ :

“Hẹn ngày gặp lại, hãy mau đến dưới chân núi hướng đông, cẩn thận.”

Thiết Trung Đường đọc đi đọc lại nhiều lần, chàng cảm thấy máu nóng trong người như xông lên. Chàng rất mừng tự nhủ :

– “Mình đã có hy vọng gặp lại Thủy Linh Quang rồi”

Chàng nghĩ đến đó thấy lòng mừng đến muốn khóc.

Chàng biết rằng dưới chân núi là chỗ ở của lão dị nhân. Tại sao Âm Tần lại cho mình biết điều bí mật ấy? Bà ta kín đáo lấy trâm xâm chữ vào lá, chắc chắn là phải phí nhiều tâm trí. Phải chăng bà ta thương hoàn cảnh ly biệt giữa chàng và Thủy Linh Quang?

Thiết Trung Đường chợt hiểu ra :

“Đúng rồi, lần này Âm Tần quyết theo lão dị nhân để chung sống cho đến đầu râu tóc bạc nên sợ có mặt của Linh Quang sẽ chiếm được sủng ái nên muốn chàng đoạt Thủy Linh Quang. Âm Tần hỡi! Sao bà thông minh đến như thế. Rõ ràng người khác không theo kịp”

Ngoảnh mặt lại thì cậu bé bán rượu đã đi đâu mất, bởi cậu bé sợ Thiết Trung Đường đòi lại tiền.

Ngãi Thiên Phúc cũng đang chậm rãi đi đến. Thiết Trung Đường tưởng rằng thế nào Thiên Phúc cũng hỏi, nhưng không ngờ y không hề nghi ngờ gì cả. Thiết Trung Đường không một chút trù trừ, chàng đỡ Thiên Phúc đi.

Bất chợt Ngãi Thiên Phúc hỏi :

– Hiền đệ, bây giờ hiền đệ định đi đâu, cần ca ca cùng đi không?

Thiết Trung Đường tự hỏi :

– “Đi theo mình cũng khổ cho mình đấy, nhưng trong hoàn cảnh này mình sao nỡ bỏ huynh ấy. Huống nữa, hiện giờ chưa biết Quỷ Mẫu ở chỗ nào.”

Chàng liền nói thật lớn :

– Chỗ này rất gian nan, tiểu đệ lại không quen đường sá, nếu đại ca không có việc gì thì hãy giúp tiểu đệ một lần.

Ngãi Thiên Phúc tủm tỉm cười :

– Được, thôi ta đi!

Thiết Trung Đường cảm thấy vừa thương vừa cảm kích. Thiết Trung Đường chỉ sợ Ngãi Thiên Phúc phát hiện y đã bị điết rồi sẽ chán đời nên Trung Đường cứ tìm cách che đậy.

May thay, Thiên Phúc chưa biết gì. Dọc đường y đem những kinh nghiệm trên bước giang hồ cùng những chuyện trong võ lâm kể cho Trung Đường nghe.

Hôm ấy, hai người đã đến một nơi cách Bàng Sơn chẳng bao nhiêu. Thời tiết lúc này đang ấm áp, muôn hoa đang khoe sắc. Kể từ khi Thiết Trung Đường bị đuổi ra khỏi Đại Kỳ môn đến nay đã tròn một năm. Chỉ trong vòng một năm, Thiết Trung Đường nhớ lại chàng đã mất bao nhiêu mồ hôi và máu cho bản môn. Rồi đây Chưởng môn có chấp nhận tha thứ cho chàng không thì chưa biết được.

Qúi vị sư trưởng cùng tất cả mọi người kể từ ngày chia tay cho đến này như thế nào? Rồi còn Vân Tranh đang bị thương, mặc dù đã có Ôn Đại Đại thông minh, cơ trí đang ở bên hắn, nhưng vẫn là mối lo của Thiết Trung Đường.

Hà huống, trong lòng chàng còn một bí mật rất trọng đại, mỗi khi đêm dài vắng vẻ, chàng thường tự nhắc :

“Mong sao ngày ấy chóng đến, nhất thiết không được quên…”

Đã đến nơi làng mạc, Thiết Trung Đường cũng muốn tiếp tục di chuyển nhưng chỉ sợ Ngãi Thiên Phúc vất vả. Chàng ghé vào quán, khiêng một chiếc bàn ra gốc cây rồi nhấp chút rượu.

Tiếng ve sầu, tiếng muôn chim hót, trên nền trời vầng trăng lồng lộng phủ ánh vàng xuống ngàn hoa vạn vật, đâu đâu cũng nghe tiếng nói cười như ai nấy đã tẩy sạch bụi trần của một ngày qua.

Ở trong cái cảnh tuyệt đẹp của đêm hôm ấy, Thiết Trung Đường nhìn Ngãi Thiên Phúc đã chột mắt nay lại điếc tai, chàng cảm thấy lòng buồn vô hạn, nhưng chàng vẫn giả vờ như đang vui vẻ nâng ly mời.

Đêm đã khuya, hai người cứ chén tạc chén thù, rượu mềm môi càng thêm tửu huứng, nên không ai muốn về phòng nghỉ ngơi.

Thiết Trung Đường cũng đã ngà ngà men rượu, chàng nói chuyện trời chuyện đất, nhưng phải nói thật lớn thì Ngãi Thiên Phúc mới nghe được, dần dần chàng bị khàn tiếng.

Vì thế nên có tiếng Ngãi Thiên Phúc không nghe rõ, Thiết Trung Đường phải nhắc lại :

– Cổ họng của tiểu đệ bị khàn tiếng rồi, hôm qua tiểu đệ kêu nước trà, chỉ cách ba thước mà người ta không nghe. Bây giờ đại ca nghe được rõ ràng tai của đại ca còn thính chán.

Họ đều là những anh hùng can đảm đầy nghĩa hiệp. Ngày càng thân nên trên đường đi họ đã chuyển cách xưng hô. Thiết Trung Đường gọi Thiên Phúc là đại ca.

Ngãi Thiên Phúc chỉ mỉm cười không nói. Một hồi lâu y vẫn im lặng, nhưng trong đôi mắt chột ấy đã long lanh hai giọt lệ.

Dưới ánh trăng vàng, hai giọt nước mắt lóng lánh như hai viên ngọc quí.

Thấy vậy, Thiết Trung Đường hoảng hốt :

– Đại ca… có điều gì lại thương tâm đến thế?

Ngãi Thiên Phúc vẫn ngồi bất động như một tượng đá, y ngồi như thế thật lâu rồi từ từ nói :

– Hiền đệ, đệ cứ tưởng rằng ta không biết sao?

Trung Đường giật mình hỏi :

– Đại ca biết gì?

– Miệng hiền đệ cứ một đại ca giúp đệ, hai đại ca giúp đệ, nhưng sự thật thì hiền đệ không nỡ bỏ một người anh em vừa chột lại vừa điếc như ta.

Thiết Trung Đường vừa nghe xong, chàng không cầm được nước mắt, chàng vội vàng nắm vai Ngãi Thiên Phúc giọng run run :

– Đại ca… đại ca biết từ lúc nào?

– Khi vừa xuống chân núi, đại ca đã biết rồi.

Thiên Phúc mỉm cười nói tiếp :

– Hiền đệ không ngờ đến, tuy ta đã chột lại điếc nữa nhưng vẫn còn đi đứng được, ăn ngủ đều được cả.

Thiết Trung Đường nhìn chầm chập vào dáng dấp của Thiên Phúc chẳng khác nào một tượng đá. Thiết Trung Đường cũng không hiểu được nỗi lòng của chàng hiện giờ như thế nào nữa. Tất cả những thanh sắc phồn hoa trên cuộc đời này từ đây Thiên Phúc chẳng còn nghe, chẳng còn thấy gì nữa. Địa vị trong giang hồ nào là thanh danh trong võ lâm, tất cả đối với Thiên Phúc chẳng khác gì như ném viên đá xuống sông.

Giá như Thiên Phúc chỉ là một con người bình thường thì không nói gì, nhưng trước mắt là một Ngãi Thiên Phúc hùng tâm muôn trượng, ngạo cốt như non, làm sao y nhận chịu nổi?

Chẳng hạn như bây giờ với tình cảnh này không phải bất cứ ai cũng có thể chịu đựng được thì làm sao chính Thiên Phúc chịu đựng nổi. Chính Thiết Trung Đường cũng không tính được những thay đổi quá đột ngột của Thiên Phúc. Thiên Phúc cứ ngồi yên lặng nhuư thế không biết đã bao lâu. Rồi từ từ nói :

– Hiền đệ! Đệ đừng bao giờ quên ý chí của một kẻ nam nhi, luyện mãi lâu ngày sẽ cứng, cho dù đến muôn kiếp vẫn không thay đổi, còn vết thương trên cái thân thể này nào có ngại gì!

Thiết Trung Đường thầm nhủ :

– “Một lòng một dạ không đổi thay. Nói thì dễ nhưng đã có bao nhiêu người trên cuộc đời này đã tôi luyện nó thành gan thép?”

Trong lòng chàng vừa chan chứa nỗi bi ai nhưng cũng chan chứa niềm kính phục.

Bỗng nhiên Ngãi Thiên Phúc từ từ đứng dậy thở dài nói :

– Đêm đã khuya rồi, thôi chúng ta hãy đi ngủ.

Trong Ngãi Thiên Phúc bước đi vẫn thẳng người.

Suốt đêm ấy, Thiết Trung Đường cứ trăn trở mãi không sao ngủ được. Chàng đếm từng vì sao qua cửa sổ thế là chàng thiếp đi lúc nào không biết.

Đến khi Thiết Trung Đường tỉnh dậy thì Ngãi Thiên Phúc đã đi đâu mất, chỉ để lại một mảnh giấy với nét chữ nguệch ngoạc :

– Học kiếm thuật tuy khó nhưng không khó bằng tình bằng hữu. Ngu huynh đã gặp được hiền đệ, dù có chết cũng không ân hận. Đáng lẽ ngu huynh cùng đi với hiền đệ. Nhưng thôi, xin có lời tạm biệt. Trên con đường vạn dặm rồi cũng đến. Ngu huynh không muốn cái thân tàn phế của chính mình làm cản trở hiền đệ. Kể từ đây, chân trời góc biển cũng chẳng biết rồi sẽ ở nơi đâu. Trời cao đất dày, chưa biết đến ngày nào sẽ gặp nhau. Ngu huynh cũng đau đớn thương nhớ hiền đệ vô cùng. Chiếc hộp gỗ này ngu huynh giữ đã nhiều năm, mong hiền đệ đừng bỏ nó.

Giấy ngắn tình dài, lời lẽ vừa chân thành vừa tha thiết. Tay Thiết Trung Đường nắm chiếc hộp nhưng cứ run lên khiến chiếc hộp như muốn rơi xuống đất.

* * * * *

Lao Sơn thuộc địa phận Liêu Chân nằm trong vùng Hải Loạn. Ở đây khí hậu ấm áp, hình như là mùa xuân cứ kéo dài quanh năm. Nhưng vì ở một vùng xa xôi hẻo lánh nên ít người biết đến.

Khi Thiết Trung Đường vừa đến dưới chân núi, chàng ngước nhìn thấy ngọn núi này rất hùng vĩ, đẹp đẽ. Chàng đi một đoạn quanh chân núi, nhưng vẫn chưa nhận ra dấu tích mà Âm Tần đã để lại. Chàng vội đi tìm một gã tiều phu để hỏi họ trên ngọn núi này thường có những dị nhân lui tới không? Người tiều phu cho biết hắn đã đi khắp núi nhưng chưa hề thấy một ai cả.

Thiết Trung Đường vừa nôn nóng lại vừa thất vọng. Đến lúc trời hoàng hôn, chàng đến ngồi nghỉ dưới một gốc cây. Nhìn sao đầy trời, chàng tự nhủ :

– “Hay là bà ta gạt mình? Họ đi qua hướng tây lại muốn mình qua hướng đông, để mình không thể nào biết được nơi họ đến.”

Thiết Trung Đường đang lúc tức bực thì nghe như có tiếng mèo. Chàng nhìn quanh thấy một con mèo trắng từ trong đám cỏ rậm chạy ra. Con mèo thân này rất uy mãnh, hai mắt sáng như lửa, đúng là con Tần Nô mà Âm Tần rất quí.

Thiết Trung Đường mừng quá, chàng kêu :

– Meo meo, thì ra mày đến đón ta?

Con mèo thần như có linh tính, nó liền đi theo.

Thiết Trung Đường nhìn con linh miêu đi nhanh như một cao thủ võ lâm, có thể có người đi không kịp nó. Toàn thân nó một màu trắng nhưng dưới ánh hoàng hôn chẳng khác nào chiếc cầu vồng chắn ngang trời. Thiết Trung Đường phải lấy hết sức mới đeo kịp nó. Chừng ăn hết một bữa cơm, vừa băng qua một eo núi là một cánh rừng rậm, tiếng chim kêu hòa theo tiếng gió của núi rừng nghe cũng lạnh người.

Toàn thân Thiết Trung Đường ướt đẫm mồ hôi, vừa vượt qua mấy eo núi, con linh miêu kêu lên một tiếng “meo” rồi nó phóng ngay vào vùng rậm rạp không còn thấy nữa.

Thiết Trung Đường đang ngơ ngác, chàng loanh quanh quan sát, chàng phát hiện cả một đáy vách núi có một kẽ hở chừng một thước nhưng bị cây cối che khuất. Nếu không chú ý quan sát thì không thể nào phát hiện. Thiết Trung Đường mừng quá, chàng tự nghĩ :

– “Với võ công của mình dĩ nhiên là tìm ra được chỗ ở của họ, nhưng không có cách nào đoạt lại được Thủy Linh Quang!”

Thiết Trung Đường bỗng nhiên thấy vấn đề sáng ra bởi chàng vừa nghe có tiếng cười trong trẻo ở sau lưng.

– Ngốc tiểu tử, nhìn cái gì mà sửng sốt như vậy?

Thiết Trung Đường vội quay đầu lại, dưới ánh hoàng hôn có hai thiếu nữ không biết đã đến sau lừng chàng từ hồi nào. Cả hai thiếu nữ đều khoác áo dài hồng, một cô mặc áo xanh dài quá gối, phần chân còn lại trông trắng như tuyết. Chân họ chỉ mang đôi giầy cỏ, đúng họ là các cô thiếu nữ cùng sống với Ma Y Khách.

Dưới ánh nắng hoàng hôn, với tà áo bay bay, với mái tóc đen huyền, với màu hoa da phấn, trông họ như là những tiên nữ giáng trần.

Thiết Trung Đường vừa lo vừa mừng. Lo là lo hành tung chàng đã bị lộ, mừng là mừng những điều chàng tính toán không sai. Đây quả là chỗ ở của Ma Y Khách.

Đôi mắt của thiếu nữ áo hồng nhấp nháy nhìn Thiết Trung Đường rồi nói :

– Cốc chủ tính không sai, quả nhiên các hạ đã đến.

Thiếu nữ áo xanh cũng chen vào :

– Dĩ nhiên là đã đến, thôi hãy đi cho rồi, chứ còn đứng nhìn gì nữa!

– Tại sao lão tiền bối biết tại hạ đến.

Chàng cho rằng Ma Y Khách quả đã có thần cơ mà quỷ thần cũng không lường được. Dù cho Ma Y Khách không có tài tiên tri nhưng đã tính toán như thần. Chàng thấy con linh miêu đã xuất hiện ngoài cửa hang. Chàng đoán rằng Âm Tần đã đố kỵ với Thủy Linh Quang nên mới cố ý tìm cách để Thiết Trung Đường tìm đến.

Hai thiếu nữ không hề nói năng, một cô nắm tay áo nói :

– Cốc chủ của chúng muội đang chờ tại sao lại không bước nhanh?

Cả hai thiếu nữ cứ đẩy Thiết Trung Đường vào cửa hang, chàng để mặc họ, cứ lần bước trong hương thơm ngào ngạt từ thân hình hai thiếu nữ tỏa ra.

Cửa hang vừa tối lại vừa ẩm thấp, chỉ vừa một người đi nên hai thiếu nữ một đi trước, một đi sau Thiết Trung Đường, cứ như vậy họ tiếp tục đi chừng uống xong một tách trà thì bỗng nhiên thấy sáng sủa, cảnh vật nơi đây thật trong sáng, thêm vào đó mùi thơm của muôn hoa ngào ngạt, quả đúng là :

“Sơn cùng thủy tận nghi vô lộ

Liễu ám hoa minh hiện nhứt thôn”

Đi vừa qua khỏi đoạn hẹp của cửa hang là một sơn cốc rộng rãi, núi đồi bao quanh cả bốn mặt. Trước mặt là một con khe nước chảy dịu dàng với bầy cá bơi lội.

Dọc hai bên bờ khe, những cành liễu buông rũ, bên cạnh đó là một vườn hoa, thấp thoáng sau vườn hoa là một tịnh xá với nhiều thứ hoa quí bao bọc.

Phía trước tịnh xá là một khoảng đất rộng rãi với thảm cỏ xanh như nhung, có trưng bày la liệt nào là ngọc kỷ, ngọc đôn.

Những ngọn núi cao bao bọc xung quanh như che kín cuộc sống hồng trần. Con khe dài như một dãi lụa xanh, năm ba con ngỗng trời đùa giỡn. Trên đám thảo bình năm ba thiếu nữ đã xuống tóc, có người choàng đầu bằng một chiếc khăn sa, hoặc là mặc áo bào, mọi người đang đứng trên chiếc cầu nhỏ bắc ngang khe nói nói cười cười.

Dưới cây dương liễu có hai thiếu nữ đang đứng câu cá. Một trong hai thiếu nữ giật được một con cá lớn, mấy cô khác đều chạy đến vui mừng, tất cả bọn họ bàn chân không như sương, chẳng biết là nhân gian hay cõi đời.

Thiết Trung Đường không ngờ trên cuộc đời này lại có một thắng cảnh như vậy nên chàng cứ đứng nhìn mãi.

Thiếu nữ áo hồng cười khanh khách :

– Chị em ơi! Cá có gì đáng xem, hãy qua đây xem con ưng ngu ngốc.

Cô ta nói chưa dứt lời thì cả bọn đều ùa qua.

Trên mình bọn họ không phải mặc loại sa mỏng mà là loại lụa mỏng, Khi họ chạy qua bị gió thổi lên nên đều để lộ đường nét, chẳng khác nào họ không mặc áo.

Với những cặp giò trắng như tuyết quả là một kỳ quan. Thiết Trung Đường dù cứng rắn như thế nào cũng không tránh được chạnh lòng nên chàng nhắm mắt không dám nhìn nữa.

Chỉ trong nháy mắt cả mấy thiếu nữ đều vây quanh chàng. Người nắm áo, kẻ nắm tay, thôi thì mùi thơm của phấn son ngào ngạt quanh chàng.

Thiết Trung Đường luống cuống, sơ ý chạm vào tay một thiếu nữ, sao da thịt của cô ta mịn màng đến thế. Một cô gái cười khanh khách nói :

– Trông chàng ta ngày ấy thật tinh minh, quỷ kế đa đoan, khiến cho cái thằng sợ chết ấy thất điên bát đảo, thế mà hôm nay trông chàng như một con ưng đần độn.

Mấy cô gái khác nghe xong cười ngặc ngoẽo, chỉ có một thiếu nữ vuốt nhẹ vào má Thiết Trung Đường rồi nói dịu dàng :

– Ngày ấy khi gặp chàng, ta định vuốt má chàng để biết khuôn mặt chàng có phải là điêu khắc hay là họa. May thay hôm nay thiếp mới thỏa lòng mong ước.

Một cô khác nói :

– Hèn gì cô nàng hết lòng chờ đợi, dù cho cốc chủ tìm đủ mọi cách nhưng cô nàng vẫn không màn gì, thì ra do chàng là một trang anh tuấn.

Hình như thiếu nữ này mới thấy Trung Đường lần đầu tiên nên cô ta vừa tán thưởng lại vừa cảm kích. Thiết Trung Đường biết được Thủy Linh Quang chưa hề gì lòng chàng cảm thấy nhẹ nhàng.

Chợt nghe có tiếng nói trong trẻo từ phía dòng khe truyền lại :

– Khách đã đến rồi sao chưa thấy mời đến lại còn đùa giỡn gì nữa.

Các cô gái đều lè lưỡi, dẫn Thiết Trung Đường qua một chiếc cầu nhỏ, chàng nói :

– Xin hãy buông tay, để tại hạ tự đi.

Mấy thiếu nữ đều cười rộ rồi buông tay ra.

Vừa qua khỏi cầu, nhìn quanh một vòng, chàng thấy cả một vùng trăm hoa đang chen sắc. Hoa nào cũng tươi cũng đẹp.

Con đường nhỏ này thông vào tịnh xá. Trong giây phút ấy, tiếng cười nói từ trong vọng ra :

– Khách quí từ phương xa đến, bọn a đầu đang hướng dẫn vào, để ta ra chào đón.

Cô gái áo hồng che miệng cười, đi trước dẫn đường, xuyên qua một dãy hành lang thì đã thấy màn trướng phất phơ theo cơn gió nhẹ, phảng phất như có tiếng nhạc đang có ai đó tấu khúc.

Ma Y Khách mặc áo bào rộng tay đang đứng cạnh chiếc giường ngọc, bên cạnh chiếc giường là một chiếc cẩm đôn có bình hoa tươi tốt cùng nhiều thứ trái cây. Rất nhiều cô gái bao quanh Ma Y Khách đang thổi sáo. Khi thấy Thiết Trung Đường đến, tiếng sáo vẫn réo rắc không ngừng nhưng mắt họ đều chăm chú nhìn chàng.

Bốn bức vách sáng như gương. Thiết Trung Đường nhìn quanh cũng không biết có bao nhiêu thiếu nữ, bao nhiêu làn thu ba của họ. Vừa thấy chàng, Ma Y Khách đã tươi cười nói :

– Đúng là một kẻ si tình, không quãng ngại đường xa vạn dặm tìm đến. Chắc là cũng mệt mỏi, thôi hãy đến ngồi nghỉ ngơi.

Nghe vậy, một cô gái vội vã nhường cho Thiết Trung Đường một chỗ.

Thiết Trung Đường thầm nghĩ :

– “Nếu mình không ngồi thì hắn cho mình là con người nhỏ mọn. Nên chàng cũng tươi cười ngồi xuống.

Thiết Trung Đường vốn là một con người có trí, có dũng, không câu nệ tiểu tiết.

Khi vừa đặt chân đến đây chàng cũng cảm thấy như bị cái gì đó câu thúc nhưng bây giờ thì không.

Ma Y Khách nhìn chàng hỏi :

– Các hạ có dám dùng tiệc tùng ở đây không?

– Cứ bằng vào võ công của tiền bối. Nếu tiền bối muốn hại vãn bối thì có khó khăn gì. Hà tất phải dùng đến độc dược. Dù ăn đến cả ba cân cũng chẳng sợ gì.

Ma Y Khách cười sảng khoái :

– Tốt lắm!

Lão chỉ vỗ tay một cái tức thì có một thiếu nữ đã nâng rượu quí lên mời. Màu rượu xanh lục, hoa quả đều ngọt lịm.

Thiết Trung Đường muốn chính mắt chàng nhìn thấy Thủy Linh Quang rồi sau đó nói gì thì nói. Còn không dù có nói gì cũng không ích lợi, cho nên chàng cứ im lặng ăn uống.

Mấy cô gái đứng hầu thấy chàng cứ ăn uống nhưng không nói một lời, cả bọn cứ nhìn nhau cười, thấy vậy Ma Y Khách mắng :

– Tiểu a đầu, có gì mà cười, hãy múa hát để khách thưởng thức.

Thế là tất cả cô gái đều cửa nhạc, tiếng nhạc lúc cao lúc trầm hòa với tiếng hát trầm bổng. Mấy cô vũ nữ quay cuồng múa ở tiền đường với những bàn chân trắng nõn nà như ngọc. Trước mắt chàng như có một đàn bướm đủ màu sắc đang đùa giỡn ngàn hoa. Hòa cùng với lời ca tiếng nhạc, khiến bất cứ ai ở trong khung cảnh này cũng không tài nào tự chủ. Chợt thấy một thiếu nữ nhảy vào lòng Thiết Trung Đường.

Cô nàng uốn éo trong lòng chàng, đôi mắt cô ta cứ trân trân nhìn Thiết Trung Đường.

Thiết Trung Đường vẫn nâng chén không hề cử động. Ma Y Khách thấy phong thái của chàng cứ thản nhiên, lão mỉm cười vẫy tay :

– Hãy dừng, để ta đưa khách đến tham quan nơi khác.

Lão Ma Y Khách vừa nói xong thì ca múa đều dừng, thiếu nữ nũng nịu nằm trong lòng Thiết Trung Đường cũng đứng dậy rồi nhí ngón tay vào mũi chàng mắng yêu :

– Chàng nhe, trông chàng chẳng khác gì cái tượng gỗ.

Thiết Trung Đường cũng mỉm cười đáp lễ nhưng chàng thở dài nhẹ nhõm.

Thực ra, bên trong Thiết Trung Đường đâu phải là gỗ đá mà không dao động. Chỉ vì chàng xưa nay thường che giấu tình cảm, không để bộc lộ ra ngoài nên người khác không thể phát hiện.

Ma Y Khách cho biết :

– Chỗ này rất ít kẻ dừng chân, nhưng các hạ đã đến đây trở thành khách quí của chốn này, nếu không đưa các hạ đi xem cho đủ thì có thể các hạ cho ta là nhỏ nhen.

Thiết Trung Đường thầm nghĩ :

– Chưa hề nghe lão nhắc đến Thủy Linh Quang, bây giờ có lẽ lão đưa ta đến gặp nàng?

Vừa nghĩ đến đó, lão đã băng mình đi trước.

Băng qua một đoạn hành lang, rồi qua khỏi mấy căn phòng. Mới nhìn vào thì cũng ngói gạch bình thường nhưng bên trong toàn xây dựng bằng ngọc thạch, sáng như lưu ly. Cách trần thiết thật thanh nhã thoát tục. Thiết Trung Đường lại thầm nhủ :

– Xem ra Ma Y Khách là người biết hưởng thụ trên cuộc đời này.

Ma Y Khách vẫn tiếp tụ di chuyển qua mấy căn phòng như vậy, chàng thấy hai mắt hoa một cái thì đã thấy một căn phòng chứa đầy trân dị bảo. Thứ nào cũng vô giá, khi Thiết Trung Đường ở trong thạch động, châu báu ở đó cả thiên hạ cũng không hơn nổi, không ngờ châu báu ở đây còn hơn kho báu đó nhiều.

Ma Y Khách nâng một thanh kiếm bằng ngọc nói :

– Nhãn lực của các hạ tốt lắm, hãy xem thanh kiếm này như thế nào?

Thiết Trung Đường búng ngón tay vào đó đã phát lên tiếng trong ngân. Rút cây kiếm ra khỏi vỏ, tiếng ngân của nó vang dội khắp phòng, ánh sáng của kiếm làm chói mắt.

Thiết Trung Đường buộc miệng khen :

– Bảo kiếm.

Gương mặt Ma Y Khách nở nụ cười đắc ý :

– Phòng bảo vật này đã bao nhiêu đời gia đình ta kiếm được, các hạ xem như thế nào?

– Người đời vô cùng hiếm thấy.

– Còn mấy thiếu nữ vừa rồi như thế nào?

– Cô nào cũng tuyệt vời.

Bỗng nhiên sắc mặt Ma Y Khách nghiêm nghị hỏi :

– Chỉ cần các hạ đáp ứng một điều kiện của ta thì tất cả trân bảo này các hạ cứ mang đi. Mấy thiếu nữ vừa rồi do các hạ chọn lựa.

Thiết Trung Đường vội vàng hỏi :

– Việc gì?

Ma Y Khách không trả lời. Lão đưa tay nhấn vào bức tường một cái, liền xuất hiện một cửa sổ trong như kính. Thiết Trung Đường hồi hộp đến nhìn.

Một bên cửa sổ lại có một căn phòng. Trong căn phòng này có một thiếu nữ mặc áo trắng đang nằm trên chiếc giường ngọc. Mặt hoa da phấn, nếu không phải Thủy Linh Quang thì còn ai.

Chung quanh nàng đều có đủ thứ giải trí, nào hoa, nào quả, nào là áo quần sang trọng, nào là châu báu… lại còn có cả một tủ sách, một chiếc quạt bằng lông chim anh võ. Tất cả thứ này, nữ nhân trên cuộc đời đều mong ước.

Nhưng Thủy Linh Quang chỉ nằm nghiêng nghiêng với dáng mặt buồn thương.

Trên tay nàng nắm một cuốn sách, có lẽ nàng chẳng bao giờ đặt mắt đến nhưng lại như một kẻ ngơ ngác mất hồn.

Vừa nhác thấy Thủy Linh Quang, chàng không thể chứ ngự được buộc miệng gọi.

Ma Y Khách nói :

– Các hạ nhìn thấy cô ấy nhưng cô ấy không thấy các hạ, dù cho các hạ hét to, cô ấy cũng không nghe được.

Thiết Trung Đường cười nhạt :

– Đường đường là một vị tiền bối lại đi giam giữ một thiếu nữ thì làm sao xứng gọi là anh hùng.

Nói xong, Thiết Trung Đường ngoảnh mặt qua hướng khác không nhìn Ma Y Khách.

Lão từ từ nói :

– Chỉ cần các hạ nói với cô ấy là từ đây đến trọn đời không muốn gặp cô ấy thì tất cả báu vật và gái đẹp ở đây các hạ là chủ nhân.

Cả một phòng trân bảo, cả một đoàn gái đẹp, người đời ai không khỏi động lòng ham muốn, lão nghĩ rằng Thiết Trung Đường cũng không tài nào cự tuyệt. Nhưng không, chàng cười lớn :

– Tại hạ nghĩ rằng tiền bối là vị biết mình biết ta, không ngờ… tiền bối xem tại hạ là hạng người như thế nào?

Ma Y Khách hơi biến sắc :

– Các hạ đừng quên bây giờ cô ấy đang nằm trong tay ta, nếu ta dùng sức mạnh chỉ sợ cô ấy bay lên trời.

Thiết Trung Đường nói :

– Tuy tiền bối nhận lầm tại hạ, nhưng tại hạ không nhận lầm tiền bối. Nếu tiền bối dùng sức mạnh thì tiền bối đâu có đợi đến hôm nay.

Ma Y Khách tuy là con người phóng đạt hiếu sắc lại tự thị có võ công. Nhưng câu nói vừa rồi của Thiết Trung Đường như điểm đúng huyệt, nên lão chuyển sắc mặt hòa hoãn ngay.

Lão đi quanh phòng một hồi, dừng chân nói :

– Võ công của ta, các hạ đã thấy, nếu ta ra tay giúp kẻ thù của các hạ thì như thế nào?

– Võ công của tiền bối thực ra tại hạ chưa hề thấy, nếu tiền bối giúp cho kẻ thù của tại hạ, dĩ nhiên là tại hạ không chống nổi.

– Nếu các hạ đáp ứng yêu cầu của ta, thì ta sẽ giúp các hạ giết sạch kẻ thù của các hạ.

Tính tình lão ta rất kỳ dị, không muốn hỏi chuyện trong giới võ lâm. Lần này lão nói ra như vậy thật là bất đắc dĩ. Bởi vì lão ta từ nhỏ đến lớn hô đâu dạ đó, chưa có ai dám trái ý. Lần này lão ta cũng bằng thủ đoạn. Lão tin chắc thế nào Thủy Linh Quang cũng lao vào lòng lão. Không ngờ lão đã tìm đủ mọi cách nhưng Thủy Linh Quang vẫn một mực không màng. Càng ngày càng lãnh đạm lão. Lão lại càng nhiệt tình, không dùng sức mạnh mà chỉ cần Thiết Trung Đường nói một câu mà thôi, khiến Thủy Linh Quang trở nên vô vọng. Vì vậy lão dùng trăm kế chỉ mong Thiết Trung Đường đáp ứng.

Thiết Trung Đường cũng hơi dao động, chàng nhủ thầm :

– Nếu có lão ra tay tương trợ thì còn lo gì kẻ thù của Đại Kỳ môn không báo được.

Chàng lại nghĩ :

– “Nhưng mình làm sao lấy việc riêng để hy sinh Thủy Linh Quang? Hà huống Đại Kỳ môn muốn phục cừu rửa hận cũng không cần đến sức lực của người khác.”

Thiết Trung Đường nghĩ đến đó đã giúp cho chàng đi đến quyết định. Chàng lắc đầu.

Thấy thế, Ma Y Khách nổi giận :

– Ngươi muốn chết?

Trong tiếng hét ấy, lão ta tự thu chưởng thế.

Thiết Trung Đường thấy chưởng thế của lão thu hay phát đều do tâm. Võ công như vậy có thể nói là tuyệt thủ, trong lòng chàng cũng lo sợ nhưng ngoài miệng vẫn cười :

– Tiền bối muốn động võ tại hạ không đối địch nổi thì tránh né để làm gì?

Ma Y Khách ngơ ngẩn một lát, chưởng thế của lão không đánh xuống, chỉ thấy hai chân lão chuyển thế rồi hướng đường chưởng lên khoảng không khiến trân bảo bay tứ tán, khí tức của lão như muốn báu vật đều nát ra như phấn che kín mặt đất.

Tuy vậy, sắc mặt của Thiết Trung Đường vẫn không thay đổi, chàng cười nhạt :

– Chưởng thế của tiền bối tuy mạnh nhưng gan của tiền bối thì rất nhỏ.

Ma Y Khách hỏi gặn :

– Ngươi muốn gì?

– Nếu gan của tiền bối không nhỏ, thì tại sao tiền bối không dám để nàng gặp tại hạ.

Ma Y Khách nhìn chàng chợt lão hét :

– Đi theo ta! Đi nhanh lên!

Thiết Trung Đường biết rằng lão đã mắc kế “kích tướng” của chàng, lòng chàng rất vui. Ma Y Khách đi trên hành lang bằng ngọc thạch, mới nhìn lão như đi giữa hư không.

Nguyên do là từ phòng báu vật với phòng của Thủy Linh Quang chỉ cách một bức tường nhưng đường đi thì xa lại quanh co rất khó đi. Thiết Trung Đường nhận xét đường đi quanh co khúc chiết, biến hóa hợp với cái lý kỳ môn sinh khắc của trận đồ bát quái.

Nhưng chàng đã vào hang cọp thì còn sợ gì nữa. Đi một lát mới tới địa đầu nghe tiếng hát của Thủy Linh Quang ở trong phòng lưu ly vọng ra. Nàng ca rằng :

– Chỉ có không tương tư, tương tư khiến người chóng già, đã bao lần suy tính nhưng rồi vẫn tương tu. Chỉ có mấy câu thật đơn giản, nhưng đã nói lên cái tư vị của người tương tư.

Ma Y Khách hứ một tiếng rồi nói :

– Tương tư có gì mà hay?

Vừa bước vào đã thấy Thủy Linh Quang, dáng mặt của lão không còn nét giận dữ nữa.

Thủy Linh Quang cũng trông thấy Thiết Trung Đường đi sau lão, gương mặt của nàng sững sờ, không biết là đang buồn hay đang vui, cuốn sách trong tay nàng rơi xuống.

Hai người nhìn nhau như không muốn xa nhau nữa. Ma Y Khách đứng bên cạnh nhìn hai người, lão như ganh tỵ nói lớn :

– Đã gặp nhau thì hãy nói đi!

(Thiếu trang)

…chàng biết rằng cô ấy muôn đời cũng không đổi ý. Thế thì…. chẳng bằng lòng tha cho cô ấy.

– Sao lại dễ dàng như thế.

Bỗng nhiên Thủy Linh Quang bước tới, nàng lạy xuống, ngướng đầu lên lễ phép :

– Nếu tiền bối cứ giam giữ tiện nữ ở đây càng khiến tiện nữ hận tiền bối. Chi bằng tiền bối hãy tha cho tiện nữ thì tiện nữ sẽ không bao giờ quên ơn tiền bối.

Nàng nói xong, nước mắt chảy đầm đìa. Dù cho sắt đá cũng động lòng. Tiếng nói nghẹn ngào của Thủy Linh Quang, lại thêm vẻ đẹp của nàng. Ai nhìn nàng cũng không khỏi chạnh lòng.

Ma Y Khách nhìn Thủy Linh Quang nói :

– Ta vốn không muốn nàng hận, nếu ta tha nàng thì lập tức nàng đi ngay, dù nàng có nhớ đến nơi này cũng không ích gì!

– Thế…. thế thì tiền bối cứ giết tiện nữ!

Ma Y Khách nhìn trời than :

– Ta đâu nỡ giết nàng.

Thiết Trung Đường xen lời :

– Tiền bối không giết cũng không tha, rốt lại tiền bối muốn như thế nào?

Âm Tần cũng xen lời :

– Đúng đấy, rốt lại chàng muốn như thế nào hãy nói cho mọi người biết, rồi cứ thế mà làm, có lý nào thiếp lại không biết ganh tỵ.

– Thì ra bà cũng ganh.

Lão chống tay đi đi lại lại. Đột nhiên lão dừng nói :

– Có rồi!

Thiết Trung Đường hỏi :

– Có gì?

Ma Y Khách ra điều kiện :

– Nếu ngươi đi ra khỏi trận bát quái của ta, ta sẽ thả cả hai người.

Nghe vậy, Âm Tần biến sắc :

– Nhưng…. nhưng trận bát quái….

Ma Y Khách nói :

– Nhưng gì mà nhưng. Ngày trước ta cũng phải đi ra được trận bát quái, phụ thân ta mới đồng ý cho ta xuống núi.

Âm Tần nói :

– Ai không biết chàng là một kỳ tài trong võ lâm. Nếu như trên cuộc đời này có người hơn chàng thì người ấy…. cũng không sợ gì cả.

Ma Y Khách cười lớn :

– Nếu được thì cứ thử xem như thế nào?

hai tiếng sau cùng lão muốn nói với Trung Đường.

Thiết Trung Đường tự nhủ :

– “Ngươi đi được, tại sao ta không đi được.”

Chàng liền nói lớn :

– Được!

– Tất cả hãy theo ta.

Ma Y Khách phóng bộ đi trước, lão quanh co bên này quẹo qua bên kia, chẳng mấy chốc lão đưa mọi người vào một gian thạch thất.

Thạch thất này xây thành tám góc, tất cả gồm có tám cửa. Cửa nào cũng có rèm phủ tận mặt đất và được chia ra tám màu :

hồng, tím, đỏ, lục, vàng, xanh, lam và màu đen, không ai biết phía trong cửa có vật gì.

Tấm rèm màu sẫm ở ngoài cánh cửa có mấy cái ghế đá, bên trên có hoa quả, có trà, có rượu, có bình, có thánh ngọc chói chang cả mặt.

Thấy thế Thiết Trung Đường thầm nghĩ :

– “Tám cửa thì đã thấy rồi, còn trận đồ ở đâu?”

Ma Y Khách vỗ tay một cái, ngoại trừ cửa màu đen, liền có bảy người từ sau bảy bức rèm bước ra, màu của mấy bức rèm cũng khác nhau, người cũng mặc áo khác màu, màu rèm như thế nào thì người từ bức rèm ấy bước ra cũng mặc áo cùng màu.

Bảy thiếu nữ này đều có nhan sắc tuyệt mỹ. Chỉ có màu áo khác nhau còn hình thức đều một cách kiểu. Có cô mặc quần dài, nhưng cũng có cô mặc quần ngắn, có người thì chỉ đóng khố.

Thiết Trung Đường lại thầm nhủ :

– Mấy cô thiếu nữ này, cô nào cũng tuyệt sắc, chẳng biết lão ta tìm họ ở đâu, nhưng lão vẫn chưa thấy đủ, xem ra….

Thiết Trung Đường vừa nghĩ đến đó thì bảy thiếu nữ đã vây chặt chàng. Thiết Trung Đường nhíu mày hỏi :

– Đây là trận đồ mà tiền bối muốn tại hạ vượt qua?

– Đúng, trận này chỉ ở trên trời mới có. Chứ ở nhân gian làm sao mà thấy được, nếu ngươi vượt qua trận này đương nhiên là ta thua.

Trung Đường hỏi :

– Phương pháp như thế nào? Lấy gì làm chuẩn cho kẻ thắng người thua?

– Trận này có tên: “Tiên Nữ Thoát Y trận.”

Thiết Trung Đường vừa nghe đến tên trận, chàng nhíu mày khó chịu.

– Bảy con a đầu này, tuy võ công không cao nhưng cũng không kém. Bảy đứa này vây người ở giữa. Một mặt bọn chúng thoát y, mặt khác bọn chúng lột áo của ngươi. Cho đến khi cả bảy đứa đều thoát y nhưng bọn chúng không cởi được áo của ngươi thì trận ấy xem như ngươi thắng một nửa.

– Còn một nửa thì sao?

– Nửa còn lại chờ đến lúc ngươi thắng rồi sẽ nói cũng không trễ.

Thiết Trung Đường nghe lão diễn giảng phương pháp, chàng vừa kinh ngạc vừa lấy làm lạ, còn Thủy Linh Quang thì thẹn đỏ mặt. Duy chỉ có mấy thiếu nữ vẫn nói cười tự nhiên.

Ma Y Khách cười đắc ý :

– Thất Tiên Nữ trận của ta, dám nói rằng trong võ lâm chưa ai thấy qua, nếu có người thắng được trận này thì phải tính là cao thủ.

Thiết Trung Đường tự nhủ :

– Tuy mình đã biết cách thức rồi đó, nhưng mình đâu có phải một cái xác chết, nếu bị các cô ấy cởi áo quần.

Chàng liền nói lớn :

– Bảy cô ấy thoát y bao lâu?

Ma Y Khách cho biết :

– Bảy cô ấy thoát y không ngừng!

Thiết Trung Đường trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói :

– Khi các cô ấy thoát y, nếu tại hạ đánh gục các cô ra khỏi trận thì như thế nào?

– Nếu ngươi đánh gục cả bảy người thì xem như ngươi thắng.

Thiết Trung Đường lại nghĩ :

– Võ công của bảy cô này tuy không kém, nhưng họ đang bận cởi áo thì họ không thể nào động thủ. Khi ấy mình thừa cơ đánh gục là xong.

Chàng nghĩ đến đó đều buộc gọn áo quần rồi nói :

– Được, xin mời các cô ra tay.

Bảy thiếu nữ tươi cười, họ chuyển động thân hình vây quanh Thiết Trung Đường với khoảng cách hơn một trượng, chỉ có những nụ cười duyên dáng, ngọt ngào của họ cũng khiến cho người khác động lòng.

Bỗng nhiên Thủy Linh Quang la lớn :

– Hãy khoan, nếu chàng… chàng thua thì như thế nào?

– Nếu hắn thua thì cũng có một cơ hội. Cô nương hãy xem đó, họ vây thành vòng tròn như tường đồng. Cô nương hãy nhìn trên bốn bức vách đá, những hình người trên đó là cách phá trận, chỉ cần hắn ở trong phòng có bảy ngày học cách phá trận. Sau bảy ngày thì có khả năng phá trận. Ngày xưa ta cũng trong thời gian bảy ngày là phá được trận.

Thủy Linh Quang nhìn lên bốn bức tường quả nhiên có hình người bay nhảy, cùng các thế đánh, nàng cúi đầu nói :

– Nếu như vậy thì rất là công bình.

Ma Y Khách tươi cười nói :

– Nếu muốn không công bằng, thì chính ta đấu với hắn. Khi tranh thắng người khác thì phải cần cho người ta khẩu phục và tâm phục thì mới thành công.

Lão đi tới bức rèm đen nói :

– Xin mời đến đây xem cuộc đấu như thế nào.

Âm Tần tươi cười đi trước, Thủy Linh Quang nhìn Ma Y Khách thầm nhủ :

– Lão ta có cái đáng hận nhưng cũng có những điều tỏ ra quân tử.

Nàng nghĩ đến đó tự nhiên có cảm tình với Ma Y Khách, nàng thở dài nói :

– Tiền bối đã sống nhiều năm với nhiều người đẹp… vì sao…. lại còn… chưa muốn tha tiện nữ?

Ma Y Khách dựa vào chiếc ghết chỉ mỉm cười không trả lời. Âm Tần thì cười khanh khách :

– Hảo muội tử, ta cho muội rõ, muội càng không bằng lòng thì lão càng nghĩ đến muội.

Thủy Linh Quang ngơ ngác một hồi rồi nói :

– Đàn… đàn ông đều như vậy cả sao?

Điều này khiến Ma Y Khách cứng họng. Còn Âm Tần thì cười như nắc nẻ.

Một lát sau, Ma Y Khách mới lắc đầu, vỗ tay nói :

– Khởi nhạc, bắt đầu trận.

Tiếng nói của lão xuyên ra ngoài. Thế là nhạc bắt đầu trổi. Tiếng nhạc reo rắc khiến cho người nghe không còn tự chủ. Trong tiếng nhạc, bảy thiếu nữ bắt đầu chuyển động. Thiết Trung Đường thấy họ chuyển động đến hai vòng nhưng chưa thấy động thủ, chàng giục :

– Thoát y đi!

Miệng chàng vừa nói xong, mặt chàng đỏ ửng, nghe Âm Tần đứng cười khanh khách như vui sướng :

– Hắn là một loại nam nhân gan lì dám giục các cô nàng thoát y!

Lúc ấy tiếng nhạc thay đổi, âm thanh đang du dương, chuyển qua âm thanh buồn.

Từ trong bức rèm màu hồng có một thiếu nữ mặc áo hồng bước ra nói :

– Đừng nôn nóng, rồi cũng thoát y.

Thiếu nữ áo hồng vừa nói vừa cởi áo trông cô ta như một màng mây hồng đứng trước mặt Thiết Trung Đường. Trong bàn tay cô ta phóng chiếc áo phát ra tiếng gió chẳng khác nào là một thứ binh khí ngoại môn rất lợi hại.

Thiết Trung Đường đâu dám chần chờ. Chàng lách mình tránh. Bây giờ thiếu nữ áo đỏ cũng cởi áo và cũng vẫy tay.

Chiếc áo đỏ của cô ta nhắm vào huyệt đồng mồn của Thiết Trung Đường. Thủ pháp điểm huyệt của thiếu nữ này rất hiếm thấy trong võ lâm. Thiết Trung Đường hơi lúng túng, chàng nghe có tiếng cười ở phía sau, thế là một chiếc áo xanh bay tới điểm vào huyệt mệnh môn.

Sau ba chiêu, Thiết Trung Đường mới biết mỗi động tác thoát y của mỗi thiếu nữ đều ẩn tàng chiêu thức rất lợi hại.

Tuy động tác của họ rất dịu dàng, nhưng chiêu thức của họ vô cùng biến ảo khó lường được. Vả lại, bảy người liên thủ, họ liên tục phối hợp. Hết chiêu này đến chiêu khác, cơ bản là không để cho đối phương kịp thở, thêm vào đó tiếng nhạc rất hấp dẫn làm cho tâm lý đối phương bị xao lãng.

Thiết Trung Đường vừa lo vừa thấy lạ lùng nhưng chàng vẫn hết sức duy trì trận đấu. Nhưng sau mười chiêu, toàn thân chàng mồ hôi vả ra như tắm, muốn ra chiêu chống trả nhưng chàng cảm thấy khó khăn vô cùng.

Nên biết rằng, mượn tư thế cởi áo để ra chiêu là chiêu thức mà võ lâm hiếm thấy, lại lấy áo làm binh khí khiến đối thủ khó mà phòng bị. Hơn nữa, cả bảy cô liên thủ, tiếng nhạc làm cho phân tâm, thân hình trần truồng khiến cho dục khởi, bên cạnh đó do nhiều màu sắc khiến cho đối thủ hoa mắt đầu váng.

Thủy Linh Quang đứng ngoài cũng không khỏi sợ. Còn Ma Y Khách thì nói :

– Có thể nói rằng trận “Thất Tiên Nữ” của ta thuộc loại trận số một trong thiên hạ.

Âm Tần nói :

– Loại trận pháp khác cũng có lợi hại của nó. Tuy cũng biến hóa khôn lường nhưng lại không có sức làm động tâm, đẹp mắt, dụ hoặc đối thủ như trận này. Thiếp đã giang hồ nhiều năm nhưng vẫn chưa thấy. Đúng là có thể gọi “đệ nhất kỳ trận” chỉ có gia đình chàng mới nghĩ ra được thế trận này mà thôi.

Nghe Âm Tần hết lời tán dương, Ma Y Khách cười đắc ý :

– Hay nhất là đoạn sau, hãy chờ xem.

Lúc ấy tiếng nhạc càng du dương đầy sức dụ hoặc. Tiếng nhạc chẳng khác nào tiếng than thở của người chinh phụ mong xuân về.

Các cô gái miệng thì tươi cười duyên dáng, một nửa đã cởi áo, lộ rõ nửa thân hình trắng nõn nà. Còn có cô thì mới cởi một nửa, mỗi cô một vẻ khác nhau. Cách cởi áo cũng không giống nhau. Như vậy có nghĩa là chiêu thức mỗi người mỗi khác. Còn cách ra chiêu thì vô cùng biến ảo không thể nào dùng ngôn ngữ nói hết được.

Trận pháp càng lúc càng linh diệu dị thường.

Chưởng phong của Thiết Trung Đường hùng hùng hổ hổ, chỉ đông đánh tây.

Chàng lấy hết sức ra chiêu. Những chiêu thức Thiết Trung Đường phóng ra rất nhanh nên mới có thể duy trì được.

Chợt nghe thiếu nữ áo vàng nói :

– Chàng xem mông của thiếp có dễ nhìn không?

Thế là cô ta cởi chiếc quần xuống.

Thiết Trung Đường thấy chân phải của cô ta móc vào chiếc quần duỗi thẳng chân phóng chiếc quần bay tới. Đó là chiêu “Oanh Oanh Song Phi Túc” đá vào hông Thiết Trung Đường.

Hai chân ngọc lay động, chỗ kín ẩn hiện, Thiết Trung Đường tự thấy tâm trí chàng hơi dao động. Phía sau cũng bị hai chân bay tới, chàng chỉ còn tung mình lên tránh.

Thiếu nữ áo vàng nói :

– Giỏi nhỉ, đá không trúng.

Thế là hai bàn chân cô ta phóng hai chiếc giày như là một thứ ám khí bay tới Thiết Trung Đường.

Chiêu này quá là tuyệt diệu, kiến đối thủ không ngờ tới.

Thân hình Thiết Trung Đường bay lên chỉ nghe bốn tiếng giày bay tới, chàng lập tức dang hai tay dùng chân đá hai chiếc giày phía trước mặt đối phương.

Không ngờ mấy cô gái này dùng chân đẩy giày chẳng khác nào cao thủ phóng ám khí, hai chiếc giày phía sau bay tới đánh vào hai mông Thiết Trung Đường.

Chiêu thức này rõ ràng là ở ngoài ý liệu của Thiết Trung Đường. Chàng thấy dù có tránh cũng không tránh được. Bỗng nhiên chàng dùng thế lăng không cân đẩu bay xuống rồi nhắm hai mắt phóng song quyền ra.

Chỉ vì Thiết Trung Đường không dám nhìn tư thế khi các cô gái phóng lên nên chàng phải nhắm mắt ra chiêu. Nhờ quyền phong của chàng quá mạnh, đối phương phải lùi.

Thấy thế, Âm Tần khen :

– Hảo chiêu!

Ma Y Khách nói :

– Chưa thấy hay gì, Thủy tiểu muội, tiểu muội có khen hay không?

Thủy Linh Quang đang lo lắng theo dõi trận đấu, nàng còn lòng dạ nào chú ý đến người khác. Cô gái áo tím bỗng nhiên vung hai chân. Chiếc quần dài của cô ta đã cởi, chỉ còn lại chiếc áo trên mình. Khi ấy, cô ta duỗi năm ngón tay của bàn tay trái nhằm điểm vào mắt của Thiết Trung Đường. Rồi cô ta thừa kế phóng thêm một chiêu gồm hai thức giáp công cả trên lẫn dưới rất lợi hại.

Thiết Trung Đường dở cười dở khóc.

Với chiêu thức này chàng đâu dám đón. Không ngờ từ phía sau nói :

– Chàng không ngửi mùi của cô ấy thì ngửi mùi của ta vậy thôi.

Quả nhiên cô ta móc chân phóng tới.

Dù ở trong hiểm nguy, nhưng Thiết Trung Đường vẫn không rối loạn. Chàng biến chiêu nhanh nhẹn, hai tay phóng chiêu, thân hình đã lách tránh. Vốn chàng thừa cơ ra chiêu tuy không đến nỗi gây thương tích nhưng cũng trở ngại cho đối phương.

Trước mặt chàng là cô gái áo hồng. Trong lúc này cô ta đã cởi hết áo quần chỉ còn lại một chiếc yếm hồng.

Tay phải cô ta nắm vào sợi dây trái, tay trái cô ta nắm mối dây phải, rồi cô ta vung hai tay một cái, chiếc yếm cũng rơi xuống. Bất luận người đàn bà nào muốn cởi yếm cũng tư thế đó, nhưng ở đây cô ta lấy tư thế ấy làm chiêu thức.

Chiếc yếm như một mảnh mây hồng bay tới đánh Thiết Trung Đường. Chàng không suy nghĩ gì cả cứ phóng song chưởng với chiêu “Hắc Hổ Thâu Tâm” đánh vào ngực đối phương. Khi cô này ra chiêu này thì toàn bộ ngực của cô ta đều trống trải. Mắt chàng chỉ hoa lên một chút rồi vẫn phóng chiêu. Với tình thế này tuy mô tả thì chậm, nhưng chiêu thức thì nhanh như chớp, không ngờ hai tay của chàng bị đối phương bắt.

Cô gái áo hồng cười khanh khách rồi lấy chiếc yếm hồng phủ lên đầu chàng, cô ta vội vàng thò tay cởi áo quần của Thiết Trung Đường. Chàng hết sức giận dữ nên thân mình di chuyển chậm lại.

Chàng đã bị cô ta điểm vào huyệt “Khúc Trì” nên không cử động được nữa.

Thấy vậy, Ma Y Khách ra lệnh :

– Nè các a đầu, không được cởi y phục của hắn nghe chưa? Chỉ cần lột áo ngoài của hắn để hắn thấy diệu dụng của trận pháp là đủ rồi.

Cô gái áo hồng nói :

– Nếu muốn lột áo quần của hắn thì đâu đợi đến bây giờ! Sư phụ cứ yên tâm.

Nói chưa dứt lời, thì chiếc áo ngoài của Thiết Trung Đường đã bị lột ra. Chàng đứng sững như trời trồng. Tuy chàng chưa bị lột áo quần, nhưng chàng đã thua cuộc.

Bỗng nhiên thấy một bóng người bay tới. Với dáng dấp uyển chuyển, mái tóc phất phơ trước gió. Thì ra người này chính là Thủy Linh Quang.

Gương mặt nàng thật buồn rầu ai oán, nhưng đôi mắt nàng rất giận dữ nạt :

– Buông tay!

Nàng phóng song chưởng giật chiếc áo trong tay cô gái áo hồng. Cô ta vội giấu chiếc áo sau lưng rồi lùi hai bước nói :

– Vô lý chưa, chiếc áo này đâu phải của cô thì cô lấy làm gì?

– Ngươi… ngươi có đưa không?

Thủy Linh Quang vốn không muốn tranh cãi với người khác. Lúc này nàng vừa giận vừa hoảng nên càng líu lưỡi. Nét mặt xanh xao của Thủy Linh Quang chuyển qua màu hồng mới nhìn đẹp như tiên.

Ma Y Khách nhìn nàng chầm chậm. Cô gái áo hồng mỉa mai :

– Chiếc áo hôi hám này chúng ta đâu có cần. Nếu ngươi càng cần nó thì chúng ta lại càng không trao, phải không tỷ muội.

Các cô gái vốn tức bực bởi vì Thủy Linh Quang đã đoạt mất sự sủng ái của cốc chủ đối với họ, nên họ càng tức giận. Bây giờø họ nhất tề vỗ tay cười nhạo :

– Đúng, đúng. Đừng trả lại.

Thủy Linh Quang bậm đôi môi bỗng dưng nước mắt trào ra. Các cô gái lại cười :

– Đại thư, hãy nhìn cô ta khóc tội nghiệp ghê, thôi hãy trả áo đi.

Thủy Linh Quang cứ cúi mặt nhìn xuống đất.

Thiết Trung Đường nhìn Thủy Linh Quang, chàng cảm thấy thương nàng vô hạn, chàng thở dài :

– Trời sinh tính tình của Thủy Linh Quang mềm yếu, người nào cũng có thể xem thường nàng.

Thiết Trung Đường vừa nghĩ đến đây, chàng chợt thấy Thủy Linh Quang ra chiêu như gió đánh vào ba cô gái áo hồng, áo xanh và áo vàng. Mỗi cô bị một chưởng. Ba chưởng này xuất kỳ bất ý nên các cô gái đều ngơ ngác.

Thấy vậy, Ma Y Khách khen :

– Đánh hay quá! Hay quá!

Thủy Linh Quang trở tay lau nước mắt rồi nói lớn :

– Bỏ áo xuống, đi ra!

Các cô gái không ngờ một cô gái mềm yếu như vậy, bây giờ trông thật hung hăng, họ đưa mắt nhìn nhau.

Thiết Trung Đường vừa lo lại vừa mừng :

“Linh Quang đã thay đổi, rất tốt”

Thiết Trung Đường cũng chưa biết tính tình của Thủy Linh Quang vốn rất kiên nghị. Nếu không kiên nghị thì làm sao nàng chịu đựng nổi cuộc sống khốn khổ trên cánh đầm, chỉ có điều từ nhỏ nàng đã phải chịu đựng những điều trái với ý nàng. Bây giờ mới nhìn vào, ai cũng cho rằng nàng nhu nhược. Nhưng nếu bức hiếp nàng quá mức, thì nàng sẽ làm bất cứ việc gì.

Nàng chợt nắm chiếc quần màu xanh dưới đất liệng qua. Thấy vậy các cô gái đều ngạc nhiên, cả mấy cô đều bị Thủy Linh Quang sử dụng chiếc quần màu xanh đánh thất điên bát đảo. Lúc này cô gái áo hồng mới chịu trả chiếc áo của Thiết Trung Đường.

Thủy Linh Quang tung mình nắm chiếc áo. Ma Y Khách cười ha hả :

– Rất hay! Rất hay!

Còn Âm Tần cũng khen :

– Xem ra cọp định ăn thịt thỏ, nhưng không dễ dàng gì!

Ma Y Khách vừa cười vừa nói :

– Ta là cọp vàng, còn nàng là hồ ly.

Thủy Linh Quang như không cần nghe bọn họ nói qua lại, nàng ngơ ngác một hồi rồi từ từ đến bên Thiết Trung Đường trao chiếc áo nói :

– Huynh… huynh hãy mặc vào…

Thiết Trung Đường hiểu rằng nàng chỉ vì mình mà bị người khác trêu cợt nên mới giận dữ như vậy. Đầu óc chàng chẳng biết nên vui hay nên buồn. Chàng đưa tay đón chiếc áo khen.

– Tốt quá, đại ca sẽ mặc vào.

Linh Quang ngập ngừng :

– Bảy ngày ấy…

Thiết Trung Đường tiếp lời :

– Trong bảy ngày nhất định đại ca sẽ học được cách thức phá trận.

Thiết Trung Đường vừa mặc áo vừa nói :

– Chiếc áo này đã mặc vào, chắc chắn bọn chúng sẽ không bao giờ cởi ra được.

Thủy Linh Quang không nói gì, nàng chỉ nhìn Thiết Trung Đường. Trong tia nhìn của nàng như đã nói lên niềm tin tưởng.

Âm Tần nhìn Ma Y Khách cố ý thở dài nói :

– Đúng là một đôi tài tử giai nhân, thiên thành giai ngẫu…

Nói rồi ôm con Tần Nô đi ra.

Ma Y Khách dặn dò :

– Trong bảy ngày đó, ngươi ở trong phòng ấy không được rời khỏi một bước.

– Thời gian bảy ngày đâu đáng gì. Tại hạ sẽ không rời căn phòng này một bước.

Thủy Linh Quang xen vào :

– Muội cũng không làm phiền gì đại ca. Đại ca cố gắng học nhe.

Thủy Linh Quang từ từ bước vào phòng. Vừa đến cửa, nàng còn ngoảnh mặt lại nhìn Thiết Trung Đường.

Ma Y Khách cười nhạt nói :

– Cô ấy đối với ngươi thật thâm tình, nếu ta không để cho ngươi chịu khổ thì ngươi sẽ không có dịp bày tỏ lòng ngươi đối với cô ấy.

Thiết Trung Đường mỉm cười :

– Trong khi tiền bối hành xác tại hạ, ắt là tiền bối ganh tuông chứ gì?

Ma Y Khách không giận mà cười nói :

– Đúng đấy! Người đoán không lầm. Nếu ta không ganh thì ta không hành khổ ngươi.

Thủy Linh Quang nghe đến tiếng hành khổ, nàng hoảng hốt hỏi :

– Khổ như thế nào?

– Người mà được trời giao trọng nhiệm trước hết phải lao nhọc gân cốt, đói cả ruột gan…

Tiếng nói của lão xa dần, cuối cùng lão dẫn Thủy Linh Quang cùng đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN