Thiết Huyết Đại Kỳ - Chương 26: Không có lời nào để hỏi trời xanh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
128


Thiết Huyết Đại Kỳ


Chương 26: Không có lời nào để hỏi trời xanh


Xe chạy trên một đoạn nữa, trước mắt mặt biển mênh mông đã xuất hiện.

Ánh nắng ban mai chiếu xuống mặt biển thành màu vàng tươi. Từng con sóng tiếp nối nhau vỗ vào bờ chẳng khác gì những con rồng vàng đang đuổi nhau. Đứng trước cảnh thiên nhiên hùng vĩ ấy, lòng người cũng cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thoát.

Thiết Trung Đường nhìn mặt biển mênh mông không thấy đâu là bến bờ. Nếu không có chàng đánh xe th` chắc chắn hai tuấn mã này cứ một mực lao xuống biển.

Chàng vội vàng trì dây cương nhưng hai con tuấn mã vẫn chạy tiếp gần hai trượng mới chịu dừng vó.

Thiết Trung Đường nhìn xuống mé biển, cả một ghềm đá cheo leo. Trên đầu mỗi tảng đá đều bị sóng biển vỗ mòn nhẵn. Nếu xe rơi xuống thì tất cả đều tán mạng.

Trong xe, cả Vân Tranh và Ôn Đại Đại đều không cần chú ý đến mọi việc chung quanh, tất cả đều như quên hết. Cho đến khi xe dừng cả hai người mới sực tỉnh.

Ôn Đại Đại vừa thấy Thiết Trung Đường nàng vội la toáng lên :

– Thật đáng chết! Chúng ta cứ ngỡ là không có người đánh xe!

– Đối với huynh xem như không có việc gì.

Nói chưa dứt lời, Vân Tranh đã nhảy xuống xe, chàng thấy một hán tử áo đen đang ngồi chễm chệ ở trước đầu xe, Vân Tranh cũng không ngờ tới. Chàng buộc miệng hỏi :

– Ngươi là ai?

Thiết Trung Đường giật mình, mồ hôi lạnh toát ra ướt hai lòng bàn tay. Chàng nghe tiếng hỏi, chưa kịp suy nghĩ. Thiết Trung Đường quay mặt lui.

Vừa nhìn thấy, Vân Tranh giật mình hét to :

– Thì ra là ngươi!

Vân Tranh vừa hét vừa tung ra một chưởng ngay.

Thiết Trung Đường không tài nào tránh kịp. Chàng cũng không muốn tránh nên đã bị một chưởng của Vân Tranh trúng vào cánh tay trái. Toàn thân Thiết Trung Đường bị ngã xuống ghềnh đá, chỉ còn nghe một tiếng thét xen lẫn với tiếng gió gào biển rộng.

Ôn Đại Đại nghe tiếng thét, nàng vội vàng nhảy ra thấy tay trái của Vân Tranh đang nắm chặt với tay phải đứng lặng yên nhìn xuống ghềnh đá.

Mặt Vân Tranh không còn một giọt máu, đôi mắt chàng đỏ ngầu như muốn khóc.

Thấy vậy, Đại Đại vừa nôn nóng vừa kinh ngạc hỏi :

– Vừa gì thế huynh?

Vân Tranh chỉ đáp :

– Thiết Trung Đường… Thiết Trung Đường..

Ôn Đại Đại càng lo sợ hơn gọi thất thanh :

– Thiết Trung Đường! Đại ca đang ở đâu?

Vân Tranh chỉ xuống ghềnh đá nói :

– Bị một quyền của huynh rơi xuống đó.

Ôn Đại Đại vừa nghe xong, nàng hét lên một tiếng ngã nhào xuống đất.

Vân Tranh tủm tỉm cười rồi nói nho nhỏ :

– Đánh rơi xuống rồi! Chỉ một quyền đủ rơi xuống rồi!

Trông nụ cười của Vân Tranh thật kỳ quái, chẳng biết chàng đang buồn hay đang vui.

Toàn thân Ôn Đại Đại run lên bần bật, tay chân nàng lạnh như giá. Miệng nàng ấp úng :

– Huynh… huynh…

Thực ra, nàng đang nghẹn ngào, không tài nào nói được. Nàng cố gượng đứng dậy rồi như muốn nhảy xuống dưới ghềnh.

Dưới ghềnh, sóng biển cứ tiếp nối nhau vỗ vào bờ đá, không hề thấy bóng dáng của Thiết Trung Đường mà chỉ toàn là bọt biển trắng toát, chỉ thấy mờ mờ một mảnh áo của Thiết Trung Đường còn vướn trên ghềnh núi, hình như Thiết Trung Đường vừa từ trong nước biển vừa bò lên khỏi.

Ôn Đại Đại vừa nhìn thấy, nỗi đau đớn hành hạ nàng không tài nào chịu nổi. Hai tay nàng bám vào mảng nham thạch khóc nức nở.

Vân Tranh nhìn thấy Đại Đại rất đau khổ vì Thiết Trung Đường, chàng vừa ganh lại vừa hận, trước cái cảnh ấy, chàng không chịu nổi nên nạt lớn :

– Thiết Trung Đường là một gã phản sư, phản bạn, ai cũng thù hận hắ, có gì mà muội phải khóc!

Ôn Đại Đại vừa khóc vừa nói :

– Thiết huynh đã có điều gì không phải với huynh đâu? Nếu không có Thiết đại ca thì làm sao huynh sống đến hôm nay?

Nghe xong, Vân Tranh cười nhạt :

– Nói như vậy, có nghĩa là huynh phải cám ơn hắn?

– Tự nhiên… tự nhiên là như vậy!

Vân Tranh càng giận dữ hơn :

– Muội không biết đó thôi, đã nhiều lần hắn hại huynh. Lần thứ nhất là khi còn ở trong rừng, hắn đưa huynh nạp cho Tư Đồ Tiếu nếu huynh không cố thoát. Lần ấy lại gặp muội còn không thì cũng bị bọn chúng tra khảo đến chết. Thế mà nay huynh lại phải cảm ơn hắn?

Ôn Đại Đại khẳng định :

– Huynh nhầm rồi, nhầm rồi!

– Những sự kiện ấy chính bản thân huynh đã trải qua thì sao mà nhầm được?

– Huynh nên biết rằng, lần đó Thiết đại ca đã không hại huynh mà còn liều chết để cứu huynh. Chỉ vì muốn cứu huynh nên Thiết đại ca phải giả vờ quị lụy Tư Đồ Tiếu rồi thừa cơ đả thương hắn. Nếu khi đó, Thiết huynh cứ thả huynh xuống thì chắc chắn Thiết huynh sẽ trốn thoát. Nhưng huynh ấy nhất định không bỏ huynh, cuối cùng phải rơi vào tay kẻ khác. May thay lúc đó lại gặp Triệu Kỳ Cương, một người muốn đền ơn Đại Kỳ môn nhưng Triệu Kỳ Cương chỉ có khả năng cứu được một người mà thôi. Đứng trước sự chọn lựa ấy, Thiết ca quyết định cứu huynh rồi nhờ Triệu Kỳ Cương cõng huynh trốn thoát, còn Thiết huynh thì bị rơi xuống vực thẳm sâu cả trăm trượng!

Sự tình này Đại Đại đã nghe từ cửa miệng của Tư Đồ Tiếu nhưng từ lâu nay nàng không hề kể ra. Bây giờ đứng trước tình cảnh này buộc Đại Đại phải kể lại tất cả.

Vân Tranh nghe xong, gương mặt chàng lúc thì xanh mét, lúc trắng bệch nói :

– Nhưng…

Đại Đại kể tiếp :

– Triệu Kỳ Cương đã liều mạng để đưa huynh đến chỗ an toàn, nhưng huynh lại nghi ngờ là người ta sẽ tra khảo mình nên huynh lại bỏ trốn.

Đại Đại nở nụ cười chua chát rồi kể tiếp :

– Người muốn hại huynh chính là muội chứ không phải là Thiết huynh. Tư Đồ Tiếu muốn muội dụ huynh đưa về sào huyệt của Đại Kỳ môn để hắn trong một mẻ lưới bắt sạch cá, còn huynh thì đang bị trọng thương hắn cũng giết huynh luôn.

Vân Tranh thấy mồ hôi lạnh ra ướt cả mái tóc nói :

– Nhưng khi đến Lạc Dương, hắn vì sao…

– Việc làm của muội rất bí mật. Thế mà khi đến nhà Lý Lạc Dương thì bị Thiết Trung Đường khám phá ra chân tướng, nhưng khi ấy huynh đang hận Thiết huynh thấu xương nên chưa có cách nào để giải thích. Thiết huynh lấy tiền tài ra dụ hoặc để huynh đừng say mê muội. Nào ngờ huynh không hiểu ý ngược lại càng hận huynh ấy nhiều hơn.

Vân Tranh vẫn còn nghi vấn :

– Nhưng… vì sao hắn lại theo Tư Đồ Tiếu?

Đại Đại đáp :

– Đó chỉ là kế “Kim thiền thoát xác” của Thiết huynh mà thôi. Huynh ấy uy hiếp Phan Thừa Phong hóa trang làm lão nhân, khiến bọn Tư Đồ Tiếu cho đó là Thiết Trung Đường còn Thiết huynh thì ở trong bóng tối để đối phó với bọn chúng. Huynh ấy rất lắm mưu nhiều kế nên bọn chúng không thể nào đoán ra được.

Nghe xong, hai chân của Vân Tranh mềm như hai cọng bún, ngã nhào xuống đất.

Ôn Đại Đại nói tiếp :

– Lúc ấy muội chưa có một chút gì hảo cảm với huynh cả. Chỉ có Thiết Trung Đường lúc nào cũng nhắc nhở muội đừng hại huynh. Như muội đã nói với huynh trong ngôi miếu cổ.

Vân Tranh chỉ cúi đầu yên lặng.

Đại Đại lại kể :

– Khi ấy huynh đang bị thương, muội bồng huynh trở về chỗ ở cũ nhưng lại bị bọn Tư Đồ Tiếu tìm đến, may mà có Thiết Trung Đường mới cứu huynh và cứu cả muội.

Vân Tranh xúc động rơi nước mắt nghẹn ngào :

– Nguyên do, muội… thích Thiết Trung Đường…

Đại Đại cũng nhòa nước mắt nói run run :

– Đúng, có lúc muội thích Thiết Trung Đường nhưng huynh ấy chỉ vì huynh nên tránh mặt muội. Cho đến…

Đại Đại cúi mặt khóc nức nỏ rồi nghẹn ngào kể tiếp :

– Đến khi huynh bị thương, muội cõng huynh chạy bán sống bán chết trong rừng sâu, cùng lúc ấy muội phát hiện ra rằng muội đã bị huynh đánh động con tim muội. Dù cho muội phải chết trăm ngàn lần, chứ nhất quyết muội không để huynh phải chết.

Nếu không phải là huynh ấy thì cả hai ta làm gì còn sống đến hôm nay.

Đại Đại vừa nói vừa khóc. Còn Vân Tranh thì cứ đứng sững sờ như trời trồng.

– Dù ân hay oán, nhân trước quả sau. Thiết huynh vẫn thản nhiên. Nhưng huynh ấy càng chịu đựng chừng nào thì lại bị kích động chừng ấy.

Tất cả những điều đó Vân Tranh đều không biết. Chàng chỉ biết rằng dù phải chết năm lần cũng không thể chuộc lại tội lỗi.

Đại Đại vẫn khóc nức nở :

– Chuyện này, muội sợ huynh phải thương tâm, xưa nay muội nghĩ rằng sẽ không nói với huynh. Chỉ vì muốn rửa sạch oan khúc cho Thiết Trung Đường nên muội mới kể cho huynh nghe.

Vân Tranh vừa gật đầu thì nước mắt cũng trào ra.

– Thôi không nói gì khác, chỉ nói tới việc hôm nay, nếu không có huynh ấy nắm dây cương thì chúng ta cũng đủ tan xương nát thịt.

Bỗng nhiên Vân Tranh ngửa mặt lên trời đau đớn gọi to :

– Thiết Trung Đường! Thiết nhị ca! Tiểu đệ… Vân Tranh… có lỗi nhiều với nhị ca.

Vân Tranh chạy như điên đến bờ ghềnh như muốn lao đầu xuống vực thẳm.

Ôn Đại Đại vội vã tung mình chạy đến ôm lấy Vân Tranh. Cả hai người đều ngã sóng soài xuống đất. Vân Tranh hét to :

– Buông tay ra! Xin muội hãy buông tay ra… nếu huynh không nhận lấy cái chết thì làm sao huynh sống nổi!

Đại Đại khóc nức nở can :

– Huynh không thể chết, sao huynh nỡ để muội một mình. Phải chăng… phải chăng huynh đã quên rồi sao. Trời cao đất dày, mãi mãi không rời nhau…

Nàng vẫn ôm chặt hai chân Vân Tranh :

– Nhưng… nhưng huynh còn mặt mũi nào để mà sống! Huynh còn sống ngày nào còn đau khổ ngày đó! Huynh van muội… để huynh được chết. Huynh… huynh…

– Nhưng thù bằng máu của Đại Kỳ môn chưa trả được. Lời thề của chúng ta như đang ở bên tai. Huynh không thể chết.

Đại Đại đánh thình thịch vào ngực Vân Tranh, đau đớn nói với chàng :

– Nếu huynh muốn chết thì hãy chết như một kẻ anh hùng! Huynh muốn chết thì cũng không phải chết trong hôm nay!

– Nhưng huynh…

Đại Đại càng nói càng bi phẫn, nàng càng đánh càng mắng :

– Nếu huynh chết ngay bây giờ, chẳng những huynh không màng gì đến mối huyết cừu của Đại Kỳ môn mà còn để muội ở lại một mình không còn đâu để nương tựa. Huynh… huynh còn nhắc đến chữ “chết” rõ ràng huynh là một kẻ nhu phu!

Lời ai cầu của nàng tỏ ra vô dụng nhưng trận đánh của Đại Đại khiến cho Vân Tranh vừa lo lại vừa xấu hổ. Những lời mắng mỏ của nàng đã thấm vào nơi sâu thẳm của Vân Tranh.

Đại Đại đánh vào Vân Tranh đến rã rời, miệng nàng mắng Vân Tranh đến khan cả cổ. Chợt nàng gục đầu vào Vân Tranh khóc nức nở :

– Huynh muốn chết thì cứ chết đi! Muội cũng chết theo huynh…

Vân Tranh thở dài một tiếng buộc miệng nói :

– Huynh không chết nữa đâu!

– Huynh… Huynh nói gì?

– Huynh sống tuy cũng rất đau khổ, nhưng nếu huynh chết cũng không an tâm.

Muội nói đúng, dĩ nhiên là huynh muốn chết, nhưng không chết bây giờ.

Đại Đại vừa kinh ngạc vừa mừng :

– Thực.. thực không huynh?

– Đã có khi nào huynh gạt muội chưa?

Mặt trời tuy đã ló dạng, nhưng sương mù trên mặt biển vẫn chưa tan, chợt nghe một tiếng tiêu vọng tới xé tan sự tĩnh lặng của trời đất.

Một lát sau, từ trong mù sương một chiếc ngư thuyền lộ ra. Trên thuyền có một lão phụ tóc đã bạc đang đứng chèo.

Tuổi tác tuy đã già, nhưng bà đứng vững với tay chèo trước sóng gió.

Vân Tranh đứng như tượng gỗ cùng với Đại Đại trên bờ biển. Thuyền vừa cặp bờ, lão phụ chèo thuyền hỏi :

– Người chết ở đâu?

Ôn Đại Đại lên tiếng :

– Người chết chính là tiện nữ.

Lão bà hỏi :

– Người ấy là ai?

Gương mặt của lão phụ chèo thuyền nhăn nheo, như từng trải qua nhiều mưa gió nhưng đôi mắt thì lại rất sáng như nhìn suốt những bí ẩn của người khác.

– Người này cũng muốn tới Thường Xuân đảo.

Lão phụ hừ một tiếng rồi khẳng quyết :

– Ngươi lên thuyền, còn hắn ở lại.

Đại Đại hỏi :

– Vì sao?

Lão bà nổi giận hỏi :

– Hắn dựa vào cái gì mà đến Thường Xuân đảo?

– Người ấy… người ấy…

Vân Tranh hét lớn :

– Cô nương khỏi cần năn nỉ, Vân mỗ muốn đến Thường Xuân đảo đâu chỉ bằng vào thuyền của bà ấy.

Không ngờ bà lão chèo thuyền nghe xong, mặt bà thay đổi một cách ghê gớm, giọng run run hỏi :

– Ngươi họ gì?

– Họ Vân?

Lão bà vừa run, vừa chỉ Vân Tranh :

– Ngươi là môn hạ của Đại Kỳ môn?

– Đúng, bà muốn gì?

Bà lão chèo thuyền ngoảnh đầu lại nói :

– Ngươi cũng lên thuyền!

Đại Đại rất mừng :

– Đa tạ bà bà.

Trong lòng Vân Tranh cũng rất ngạc nhiên :

– “Vì sao mình vừa nói ra họ tên lai lịch thì bà lão biến sắc mặt? Trong việc này có điều gì bí ẩn?”

Đại Đại giục :

– Nhảy lên mau!

Cả hai người lên thuyền rồi vào khoang, từ nãy giờ bà lão chèo thuyền vẫn quay lưng về phía hai người, bà ta không hề nhìn Vân Tranh, bà vẫy mái chèo mấy cái, thuyền đã rời khỏi bờ.

Đại Đại hỏi :

– Còn một việc nữa xin phiền bà bà, chẳng biết bà bà có bằng lòng không?

– Nói đi!

– Vãn bối có một người bạn vì sơ ý ngã xuống ghềnh đá, xin bà bà cho thuyền đến đó xem thử người ấy thế nào?

Lão bà không trả lời nhưng vẫn chèo thuyền đến mé trái.

Ôn Đại Đại rất lấy làm lạ :

– “Trước đây, điều gì bà ta cũng từ khước, nhưng bây giờ cứ yêu cầu là được ngay, như thế là sao?”

Sóng biển càng lớn, sương mù dày đặt nên không thể nào tìm thấy thi hài của Thiết Trung Đường.

Vân Tranh và Ôn Đại Đại nhìn nhau rơi nước mắt.

Tuy bà lão không quay đầu lại nhưng những gì xảy ra bà ta đều biết rõ cả. Bà ta hỏi :

– Người chết quan hệ như thế nào với các ngươi? Đến nỗi các ngươi thương tiếc như vậy?

Ôn Đại Đại nghẹn ngào :

– Là nhị ca của huynh này.

Bà lão vừa nghe xong giật mình, bà vội hỏi ngay :

– Nhị ca của hắn họ Vân hay là họ Thiết.

Bà lão hỏi như vậy, rõ ràng bà ta hiểu khá nhiều về Đại Kỳ môn.

Ôn Đại Đại đáp :

– Họ Thiết…

Đại Đại hỏi lão bà :

– Bà bà cũng có hiểu biết về Đại Kỳ môn?

Lão bà không trả lời và cũng không nói năng gì, mà chỉ vẫy nhanh mái chèo, con thuyền cứ di chuyển trong màn sương mù dày đặc. Bà ta như rất quen thuộc con đường biển này, tuy sương mù che kín nhưng con thuyền vẫn không chệch hướng.

Bất ngờ, bà ta thở dài một tiếng rồi vỗ vào vai Đại Đại nói nhỏ :

– Nè nữ nhi, con là gì trong Đại Kỳ môn.

Hình như bà ta định nói rất nhiều, nhưng vừa nói nửa câu rồi không nói nữa.

Ôn Đại Đại nhìn thấy hai bàn tay của bà lão đã chai cứng, nàng buộc miệng hỏi :

– Bà bà ở trên biển như thế này đã bao lâu rồi?

Lão bà yên lặng một hồi, từ từ cho biết :

– Lão ở trên biển cả một mình như thế này… tính ra là mười chín năm tám tháng ba ngày rồi!

Bà lão chẳng những nhớ năm tháng mà còn nhớ rõ đến từng ngày. Đại Đại như cảm thương cho bà lão chèo thuyền.

Bà lão nói thêm :

– Cũng gần hai mươi năm sống với tuế nguyệt… Ngày tháng qua mau, thế mà có rất nhiều sự kiện, sau hai mươi năm cũng không thể nào quên được.

Chẳng biết lão bà nói với người khác hay là tự nói với chính mình.

Ôn Đại Đại cũng không biết phải nói gì, nhưng nàng đoán rằng chắc chắn trong thời gian ấy bà ta có tâm sự gì đó rất đau khổ mà còn liên hệ đến Đại Kỳ môn.

Cả ba người cùng ở trên một chiếc thuyền. Người nào cũng ngổn ngang tâm sự nhưng chẳng ai nói với ai một điều. Không biết họ im lặng như thế đã bao lâu. Bà lão vào khoang lấy ra mấy chiếc bánh chia nhau rồi ăn. Loại bánh vừa dở vừa khô, nếu bụng không đói ắt là Đại Đại sẽ không nuốt trôi, nàng tự than thở :

– Cuộc sống trên biển gian khổ như thế này, sao bà bà chưa nghỉ ngơi?

Bà lão nhắc lại thật chua xót :

– Khốn khổ… nghỉ ngơi?

Bất chợt bà lão cười lớn :

– Nếu không có những ngày tháng khốn khổ như thế này thì làm sao mòn mỏi được nỗi oán hận ở trong lòng!

trong tiếng cười của bà lão nghe thật lạ lại vừa như có cái gì oán hận.

Ôn Đại Đại có cảm giác như có luồng hơi lạnh từ tim chạy lên, nàng không dám hỏi thêm.

Con thuyền vẫn di chuyểnt heo mái chèo chừng ba tiếng đồng hồ thì đã đến bờ.

Vân Tranh vội vàng cám ơn lão bà rồi nhảy lên bờ ngay. Chàng nghĩ rằng nếu còn ở trên thuyền thì trong lòng chàng có cái gì đó không nói ra được, nên càng sớm rời khỏi chừng nào càng tốt chừng đó. Lòng chàng cũng thấy mơ mơ hồ hồ, không lý giải được.

Đại Đại cũng nói :

– Xin đa tạ bà bà.

Rồi cũng nhảy lên bờ.

Không ngờ bà lão giữ nàng lại, thở dài nói nhỏ :

– Con gái ngốc! Dù phải có trăm ngàn lần cũng đừng thương yêu những đệ tử của Đại Kỳ môn. Những đệ tử của Đại Kỳ môn xưa nay chưa bao giờ biết thương tưởng đến nữ giới chúng ta.

Câu nói mà trước đó bà ta đã nói dở dang. Bây giờ bà lão nói tiếp. Đại Đại nghe xong ngơ ngẩn một hồi. Nàng định hỏi thêm nhưng bà lão đã đẩy nàng ra, rồi chèo thuyền rời khỏi bờ.

Bây giờ sương mù đã tan, đưa tầm mắt nhìn một vòng quanh đảo, thấy cả một dãy rừng bốn bề đều trông cây quí quả không thẹn là Thường Xuân đảo.

Ôn Đại Đại nhìn mãi vẫn không thấy một bóng người, nàng nôn nóng gọi lớn :

– Đệ tử là Ôn Đại Đại phụng mệnh về trước…

Tiếng gọi của người chưa dứt thì đã thấy có hai bóng người đi đến.

Khinh công của hai người này cũng chẳng vừa gì, thân hình của họ cũng yểu điệu thướt tha, gương mặt cũng rất duyên dáng mỹ miều.

Ôn Đại Đại cứ nghĩ rằng mọi người sống trên đảo này cũng dùng khăn đen che mặt, và nhan sắc của họ ắt là xấu xí lắm. Bây giờ thấy rõ hai thiếu nữ này, những ý nghĩ ban đầu trong Đại Đại đều bay mất. Hai thiếu nữ nhìn hai người một lát, trên nét mặt của họ hiện rõ sự ngạc nhiên, một cô hỏi :

– Vị công tử này, sao cũng đến đảo Thường Xuân?

Vân Tranh đáp :

– Tại hạ phụng mệnh đến đây!

– Theo lệnh của ai?

– Vô Sắc đại sư, Chưởng môn Thiếu Lâm tự.

Thiếu nữ thứ hai xen lời :

– Vô Sắc đại sư là vị từng được giới võ lâm ngưỡng mộ. Vậy thì người đã được ngài phái đến đây chắc là nương nương cũng đồng tình tiếp kiến.

Thiếu nữ thứ nhất liền nói :

– Để muội về báo tin.

Vừa nói xong, cô nàng liền quay mình đi ngay.

Thiếu nữ thứ hai tỏ ý vui mừng, nàng nói dịu dàng :

– Xin hai vị vui lòng chờ một lát.

Cô ta nhìn qua Đại Đại hỏi :

– Có phải tỷ tỷ là…

Ôn Đại Đại không chờ cô nàng nói hết, đã nhanh nhảu :

– Ta là người đã chết.

Thiếu nữ mỉm cười :

– Người chết hay sống đều là sứ giả của ông trời cả, đó là để nói khi còn ở bên ngoài. Một khi đã đặt chân lên đảo này thì không còn dùng từ ấy nữa.

Ôn Đại Đại nghe xong, nàng nghĩ rằng những ai đã sống trên đảo này gần như xa lạ với cuộc sống bên ngoài, nàng thầm thở dài.

Thiếu nữ như tâm sự :

– Trong giới võ lâm, hơn một nửa đều là những con người man trá…

Nàng quay nhìn qua Vân Tranh nói tiếp :

– Muội không ám chỉ vào công tử đâu nghe.

Vân Tranh thấy thái độ và ngôn ngữ của thiếu nữ này hết sức nhu mì nên chàng rất có cảm tình nói :

– Không có gì ngại cả.

Thiếu nữ lại nói tiếp :

– Muốn đối phó với những gã man trá, thì chúng tôi phải dùng một số thủ đoạn để cho bọn họ kinh sợ mà không dám có những ý tưởng xấu xa. Vì vậy, mỗi khi chị em chúng tôi rời khỏi đảo đều phải dùng khăn đen che mặt, nói năng lạ lùng. Nhưng một khi trở lại đảo thì chúng tôi sống với nhau bằng tình cảm tỷ muội. Công tử thử nghĩ xem, nương nương của chúng tôi cũng chỉ vì nỗi bất hạnh của nữ nhân trong thiên hạ, khi biết được rõ ràng, nương nương đều sai chúng tôi đưa họ về đảo này cả, như vậy có nghĩa là nương nương đối xử với chúng tôi bằng tình thương của người mẫu thân.

Cô nàng vừa cười vừa nói. Ôn Đại Đại liền cảm như trong nàng đang khởi lên niềm vui. Đại Đại nghĩ thầm :

– “Nếu như tất cả những người đang sống trên đảo này, ai cũng như cô nàng thì tốt biết mấy.”

Nhưng rồi nàng lại nghĩ :

– “Xem ra mấy người đã cứu mình, sao ngôn ngữ của họ quá lạnh lùng, trong ngôn ngữ của họ như biểu lộ buồn nhiều hơn vui, chưa biết chừng họ cố ý làm như vậy. Phải chăng chỉ có họ là những người đã từng gặp phải đau khổ, còn thiếu nữ này thì chẳng có tâm sự đau khổ nào cả. Thế thì cô nàng việc gì mà phải đến đây?”

Đại Đại không nhẫn nại được, nên hỏi :

– Những người ở trên đảo có giống như muội không?

Thiếu nữ mỉm cười đáp :

– Những người đang sống ở đây, tuy có một số tỷ muội bình thường rất ít nói, nhưng họ đều là những người tốt bụng cả. Để thư thư sống ở đây mấy ngày nữa là biết ngay.

Đại Đại tự nhủ :

– Thế cũng được rồi.

Thiếu nữ tự giới thiệu :

– Muội họ Diêu, mọi người thường gọi muội là Diêu tứ muội. Sau này tỷ tỷ cứ gọi muội là như vậy chứ đừng gọi muội là tỷ tỷ.

– Còn ta họ Ôn.

Diêu tứ muội cười khanh khách :

– Tuy tỷ tỷ không nhận ra muội nhưng muội thì nhận ra tỷ tỷ. Chẳng những muội nhận ra tỷ tỷ mà còn nhận ra cả công tử nữa.

Ôn Đại Đại và cả Vân Tranh đều ngạc nhiên, cả hai nhìn cô ta một lát, bất chợt cả hai đều la lên :

– Thì ra là muội… là Hoàng…

Thiếu nữ lại cười khanh khách :

– Đúng rồi, trước đây muội ở trong Hoàng Giang Nhứt Oa Nữ Vương Phong, khi ở tại nhà của Lý Lạc Dương, chúng ta đã gặp nhau một lần.

Ôn Đại Đại bây giờ mới sững sờ :

– “Hèn gì cô ấy biết mình, không ngờ cố nhân lại gặp nhau. Nhưng mình không biết vì sao nhóm Nữ Vương Phong cũng đến đây?”

Hình như Diêu tứ muội thấy được ý nghĩ của Đại Đại, cô ta thở dài rồi đáp :

– Tổ ong ngày xưa, bây giờ như sao lạc, mỗi người một nhà. Chỉ có muội và Dương bát muội là may mắn hơn cả, được nương nương cứu vớt rồi đưa đến đây. Còn những tỷ muội khác, cho đến bây giờ cũng không biết họ đang ở chốn nào, đồng thời cũng không biết ai còn sống ai đã chết.

Nói đến đó, Diêu tứ muội không tránh được nỗi nhớ thương. Nhưng chỉ thoáng qua trên gương mặt, rồi Diêu tứ muội lại nở nụ cười nói tiếp :

– Ở đây cũng không ngờ chị lại được gặp một con người nữa.

Đại Đại nôn nao hỏi :

– Người nào?

– Thất quỷ nữ, môn hạ của Cửu Tử Quỷ Mẫu mà tỷ tỷ đã biết.

– Họ cũng có mặt ở đây à?

Diêu tứ muội đáp :

– Hai ngày trước, họ đà đến đây. Có cả Quỷ Mẫu nữa. Còn có một vị nghe nói là bào muội của Quỷ Mẫu, tuổi tuy rất cao nhưng vẫn còn đẹp lắm. Bà ấy lúc nào cũng bồng con mèo trắng. Giá như đến lúc muội cũng tuổi lớn như vậy mà nhan sắc vẫn còn thì muội cũng toại nguyện rồi.

Ôn Đại Đại vừa nghe xong, nàng buộc miệng :

– Đó là Âm Tần?

– Đúng rồi, đó là Âm Tần. Chuyện rất đang buồn cười. Ngày trước đấu với chúng em bán sống bán chết. Nhưng khi đã đến đây thì lại rất thân thiết với nhau.

Ôn Đại Đại vừa kinh ngạc vừa cảm thán, nàng định hỏi thêm một vài điều ở trên đảo. Nhưng lại nghe một hồi chuông từ ngọn núi ở trên đảo vọng lại :

Diêu tứ muội liền nói :

– Nương nương bằng lòng tiếp kiến. Thôi chúng ta hãy mau chân!

Ba người nối gót nhau theo con đường quanh co theo triền núi, suốt dọc con đường này đều có nhiều loại hoa đang khoe sắc như chào đón những vị khách mới đến.

Thấp thoáng trong cánh rừng có xây dựng đình đài lầu các, rõ ràng họ là những nàng tiên đang sống rất xa cuộc đời đầy ô trọc.

Bốn bề chỉ nghe tiếng chim hót, không nghe có một tiếng người, tới chỗ nào cũng thấy nhẹ nhàng, thanh thót, khiến ai nấy như quên hết cuộc sống gian khổ hồng trần.

Diêu tứ muội mỉm cười nói :

– Thư thư hãy nhìn đó, cảnh trí nơi này không khác gì cảnh tiên. Nữ nhân như chúng mình một khi đã đến được đây, theo muội thấy cũng đã đủ rồi.

Đại Đại thở dài nói :

– Ai bảo…

Nàng nhìn Vân Tranh rồi không nói nữa. Còn Vân Tranh thì cứ tự nhiên bước đều như chẳng nghe họ đã nói với nhau những gì.

Ngọn núi cao chừng một trăm trượng. Chợt thấy một dãy bậc cấp không biết hàng trăm hay hàng ngàn bậc. Đá lát bậc cấp đều sạch nhẵn chẳng khác gì là ngọc thạch.

Vừa đến đó, bỗng dưng thấy sắc mặt của Diêu tứ muội hết sức cung kính nói :

– Trên ấy là Trích tinh phong và Quán Nguyệt lãnh là nơi nương nương đang sống.

Ôn Đại Đại gật đầu, bậc cấp này như xuyên lên trời. Nàng có cảm giác rằng nương nương đang ở một nơi thật cao không thể nào với tới, so với bản thân thì nhỏ nhoi quá.

Cả ba người cứu theo bậc cấp mà đi. Chừng xong một bữa ăn thì cũng vừa đặt chân đến bậc cấp cuối cùng. Một bên đường thấy có một ngôi đình nhỏ, hành lang đều lót đá xanh rất đẹp. Dương bát muội đang đứng chờ ở hành lang, vừa thấy ba người cô ta đã vẫy tay.

Cả ba người hướng về phía ấy, Dương bát muội thông báo :

– Riêng vị công tử, xin dừng lại chờ cho một lát… muội đưa tỷ ấy vào trước.

Ôn Đại Đại liếc nhìn Vân Tranh như chứa đựng biết bao nhiêu tình. Đại Đại như hàm ý bảo chàng hãy yên tâm, nhưng Vân Tranh thì đang phóng tầm mắt về một phương trời xa như chàng không nghe không thấy.

Đại Đại bước theo Dương bát muội, trong lòng nàng đang ngổn ngang trăm mối nên cảm thấy hồi hộp lo âu. Khoảng cách càng gần, nỗi kinh hoàng lo lắng ở trong lòng nàng càng gia tăng. Rồi thì Đại Đại chỉ còn biết cúi đầu, nàng không dám nhìn lên đỉnh núi.

Con đường toàn đá xanh bằng phẳng, lan can bốn mặt toàn là ngọc xanh. Sương mù còn đọng lại ở trên đỉnh núi với muôn ngàn tia nắng soi vào khiến cho mấy dãy lan can càng óng ánh huy hoàng.

Chừng mười tám thiếu nữ áo xanh dừng quanh lan can, ở chính giữa là một tấm thảm màu vàng không biết là đã dệt bằng chất liệu gì.

Thấy có một thiếu phụ mặc áo xanh đang ngồi ở giữa phóng tầm mắt nhìn ra bờ biển xa xăm. Nhưng chẳng thấy đâu là bến bờ mà trước mắt chỉ còn là mây trắng giáp với biển xanh mênh mông.

Ôn Đại Đại cứ theo bước đi của Dương bát muội, khi đã đến nơi, nàng vẫn không dám ngước mắt nhìn. Nàng biết rằng đang có nhiều cặp mắt đang nhìn nàng, nhưng Đại Đại vẫn không dám nhìn họ. Nàng không biết những thiếu nữ đang đứng ở lan can đã trưởng thành chưa, nàng cũng không hề biết gì về Nhựt Hậu nương nương đã nổi tiếng trong võ lâm có phải là một thiên tiên không?

Đại Đại chỉ nghe có tiếng hỏi bên tai rất nhu hòa :

– Con tên gì?

Ôn Đại Đại lạy xuống đất thưa :

– Con tên Ôn Đại Đại.

Nàng không dám nhiều lời. Những tấm ngọc thạch dưới chân nàng phản ánh mặt trời khiến mắt nàng như choáng váng.

Lại nghe tiếng hỏi :

– Ai đưa con đến? Đứng dậy nói đi.

Bây giờ Ôn Đại Đại mới dám đứng dậy, nàng kể hết mọi việc đã xảy ra trong cuộc đời của nàng.

Nghe tiếng nói vừa nhu mì :

– Con đã nhận chịu không ít khổ đau.

Tiếng nói tuy dịu dàng, nhu mì nhưng phảng phất nỗi đau buồn như đã trải qua trong quá khứ xa xôi. Đại Đại nghe tiếng nói nhu hòa, khiến nỗi sợ hãi trong nàng cũng tan đi một đôi phần. Nàng ngước mắt nhìn Nhựt Hậu. Nhưng lúc ấy cũng là lúc Nhựt Hậu nương nương đang nhìn về hướng khác, nên Đại Đại cũng chỉ thấy được hai bàn tay của nương nương trắng như ngọc. Nàng lại ngước mắt nhìn một lần nữa nhưng chẳng biết do đâu Đại Đại lại cúi mặt.

Nhựt Hậu nương nương chậm rãi nói :

– Con đã đến đây rồi, thì đừng quan tâm gì đến tất cả những nỗi khổ đau. Nếu con không còn việc gì khác thì Bát muội sẽ đưa con đi nghỉ ngơi.

Với thái độ và ngôn ngữ rất nhu mì của nương nương, trong lòng Đại Đại hết sức cảm kích. Nàng nghĩ rằng từ đây bản thân nàng chắc chắn là có cuộc sống hạnh phúc, nhưng còn Vân Tranh…

Đại Đại vừa nghĩ tới Vân Tranh, trong lòng nàng như có ngọn lửa như đang thiêu đốt, vừa ngọt ngào vừa đau khổ. Bất giác Đại Đại cúi đầu thưa :

– Nhưng… nhưng đệ tử còn một điều dám xin bẩm với nương nương.

– Có điều gì, con cứ nói ra!

– Vốn là đệ tử một lòng muốn ở đây chỉ vì… chỉ vì…

– Phải chăng con còn việc gì phải gánh vác?

Đại Đại nghe Nhựt Hậu hỏi có ý ngạc nhiên. Nàng không biết phải nói như thế nào, chỉ còn biết cúi đầu khóc nức nở.

– Con đã đến đây, đáng lẽ phải bỏ tất cả chuyện thế gian. Nếu như con còn điều gì muốn nói thì cứ nói ra, ta không lạ lùng gì con đâu.

Đại Đại vừa hổ thẹn lại vừa hốt hoảng nghẹn ngào thưa :

– Con… huynh ấy… con đã gặp huynh ấy… huynh ấy… con…

Đại Đại ấp úng không nói được gì khiến người nghe không tài nào hiểu nổi.

Nhưng các thiếu nữ đang có mặt hầu hết đều trải qua cái cảnh biển hóa nương dâu nên họ đều hiểu ý. Họ không dám nói một lời nào chỉ thở dài.

Nhựt Hậu thở dài nói :

– Người nam nhân đó đã vô tình với con, vốn con cũng nguội lạnh như đống tro tàn. Nhưng sau này gặp lại người ấy mới phát hiện ra rằng người ta không vô tình với con nên hai người đã thề non hẹn biển không bao giờ xa nhau. Phải không con?

Đôi má Đại Đại ửng hồng, nàng mặc nhiên cúi đầu.

– Ở đây ta tiếp nhận tất cả những nữ nhân bất hạnh, nhưng cũng mong rằng nữ nhân trong thiên hạ đừng phải chịu bất hạnh hoàn toàn. Quả như con đang có hạnh phúc thì ta cũng hết sức mừng cho con.

Ôn Đại Đại không ngờ được nghe Nhựt Hậu lại nói ra ý tưởng ấy, bất giác nàng lạy xuống cảm tạ :

– Con xin đa tạ nương nương. Ân của nương nương cao dày trời đất, trọn đời tiểu nữ chẳng bao giờ dám quên.

– Xem con vui mừng như vậy, thì chắc chắn người ấy là một kẻ đa tình…

Đa tình chừng nào thêm phiền não chừng ấy, nhưng trên cuộc đời này vẫn có nhiều kẻ vốn đa tình.

Một lát sau, Nhựt Hậu lại hỏi :

– Người ấy chờ con ở chỗ nào?

– Dạ thưa nương nương. Huynh ấy đang chờ ở dưới chân núi.

Nhựt Hậu hỏi :

– Người ấy là đệ tử của Vô Sắc đại sư phái đến?

Nghe âm hưởng như biểu lộ sự ngạc nhiên.

Đại Đại lễ phép :

– Người nam nhân ấy… tuy được Vô Sắc đại sư sai đến nhưng không phải là đệ tử của Thiếu Lâm.

Đại Đại nói đến tiếng “huynh ấy” hình như rất khó khăn nên nàng đổi ngay cách xưng hô gọi là “người nam nhân ấy”. Nghe vậy tất cả các thiếu nữ đứng chung quanh đều cười rộ.

Trải qua câu chuyện đối đáp giữa Đại Đại và Nhựt Hậu nương nương. Đại Đại nhận thấy nương nương đúng là một người đàn bà rất am hiểu thế tình, bà vừa tự nhiên, vừa ôn hòa lại vừa tỏ ra rất từ ái.

Đại Đại cảm thấy rất lạ lùng.

Nương nương lại hỏi :

– Nếu người ấy không phải là đệ tử của Thiếu Lâm thì môn hạ của phái nào? Còn đừng lấy làm lạ ta hỏi cặn kẽ. Khi con đã đến đây rồi, ta cũng quan tâm đến con nên mới hỏi kỹ càng.

Đại Đại thưa :

– Đệ tử của Đại Kỳ…

Hai tiếng “Đại Kỳ” vừa thoát ra khỏi cửa miệng Đại Đại, bỗng nhiên Nhựt Hậu nương nương hét lên :

– Cái gì?

Ngữ thanh bây giờ so với ngữ thanh trước đó như là hai con người khác nhau.

Đại Đại nói run run :

– Huynh ấy là môn hạ của Đại Kỳ môn…

Vừa nghe đến ba tiếng Đại Kỳ môn, bất chợt Nhựt Hậu nổi cơn thịnh nộ, Đại Đại chỉ biết lạy xuống đất yên lặng lắng nghe những lời giận dỗi, nàng lo sợ đến phát run.

Nhựt Hậu lớn tiếng hỏi :

– Tại sao ngươi lại si tình với môn hạ của Đại Kỳ môn? Nam nhân ở trong thiên hạ chết sạch rồi cả hay sao, ngươi không thể quan tâm đến đệ tử của Đại Kỳ, dù chỉ một tia nhìn. Ngươi hiểu không?

Câu nói của Nhựt Hậu cũng không khác gì câu nói của bà lão chèo thuyền. Tuy nội dung có khác nhau nhưng đều cùng một ý.

Đại Đại không biết vì sao những người sống trên đảo Thường Xuân đều phẫn hận Đại Kỳ môn? Tại sao bà lão chèo thuyền sau khi biết Vân Tranh là đệ tử của Đại Kỳ môn, ngược lại bà ta cho chàng lên thuyền.

Giữa tình yêu và oán hận sao lại chi ly như thế này, làm sao mà lý giải được. Thế là trong đầu óc của Đại Đại bồng bềnh hàng trăm nghi vấn thế mà nàng vẫn không dám hỏi một câu.

Nhựt Hậu đứng dậy rồi đi lui, đi tới giữa hai hàng thiếu nữ. Âm thanh của mỗi bước đi của Nhựt Hậu chẳng khác gì đang bước từng bước qua trái tim của Đại Đại.

Một hồi thật lâu, nghe Nhựt Hậu lớn tiếng truyền lệnh :

– Hãy dẫn người đệ tử của Đại Kỳ môn đến đây!

Dương bát muội vội vàng đi ngay.

Ôn Đại Đại hết sức kinh hoàng và cũng hết sức lo lắng. Chẳng biết sau khi Vân Tranh lên đây, Nhựt Hậu sẽ cư xử với chàng như thế nào?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN