Thiết Thư Trúc Kiếm - Khổ Tâm Vì Mất Đi Tri Kỷ Má Hồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
200


Thiết Thư Trúc Kiếm


Khổ Tâm Vì Mất Đi Tri Kỷ Má Hồng



Cừu Thiên Hiệp vừa kềm hãm lại, nhưng đã muộn đi vì uy lực của thanh kiếm quá mạnh nên máu đã văng tứ tung, hai người áo đen bị rơi đầu, một người cụt một cánh tay, một người bị sả vai, còn bốn người kia nhảy ra ngoài vòng chiến. Bỗng có tiếng nói lớn:

– Ồ ! Quả thật con người gian giảo, đã tàn nhẫn đến thế cơ !

Cừu Thiên Hiệp ngước mặt lên dòm, thì ra một điều bất ngờ không thể tưởng tượng được, chàng vội xếp kiếm lại vui mừng reo lớn:

– Bích cô nương ! Lệ Hồng !

Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng đôi mắt sưng đỏ hoe, mặt xanh như chàm, môi tái ngắt mắt run lập cập như người mất trí, nhìn hai tử thi và hai kẻ bị thương đang rên xiết mà ứa lệ như mưa.

Cừu Thiên Hiệp thấy vậy liền bước tới khẽ gọi:

– Bích Lệ Hồng !

Bích Lệ Hồng đôi mắt đẫm lệ, đứng ngơ ngẩn không nói một lời khiến Cừu Thiên Hiệp phải bước tới định nắm tay nàng và hỏi:

– Việc gì vậy Lệ Hồng ?

Không ngờ Bích Lệ Hồng cắn răng, vả vào đại huyệt trên mặt Cừu Thiên Hiệp bất thình lình lẹ như chớp quát to:

– Ngươi còn hỏi ta ?

Cừu Thiên Hiệp không đề phòng chút nào, bị kình đạo của chưởng phong làm cho sự tuần hoàn của huyết mạnh trong người thất thường, trong lúc bối rối chàng vận động chân Lôi hành cửa chuyển nhờ vậy mà chỉ suýt chút mới bị đánh vào đại huyệt.

Tránh được một chiêu này rồi, chân của chàng cũng còn vận chuyển, lùi luôn mấy bước, lại thử vận công lực thấy huyết mạch tuần hoàn mới yên lòng.

Bích Lệ Hồng chưa được hả dạ, lại thêm một chiêu, Cừu Thiên Hiệp không hiểu duyên cớ gì, vừa chạy vừa nói:

– Lệ Hồng ! Lệ Hồng ! Chuyện gì vậy ? Hãy nói rõ đi !

Bích Lệ Hồng nghiến răng nghe kèn kẹt nói rằng:

– Chính ta đang đòi hỏi ở mi một cuộc thanh toán minh bạch !

– Sao vậy em ? Ai đã hiếp đáp em ?

– Chính là mi !

Bích Lệ Hồng vừa nói vừa đánh, một chiêu mạnh hơn một chiêu, một thức mạnh hơn một thức, Cừu Thiên Hiệp lùi ra đàng sau túp lều. Nơi đây có một ngôi mộ mới, bia đá trước mộ còn cao hơn người. Cừu Thiên Hiệp núp ở sau kêu lên:

– Lệ Hồng việc gì mà em hiểu lầm như vậy ?

Bích Lệ Hồng giương tay mặt vừa muốn đánh lại ngưng, có lẽ vì không muốn đánh bể bia, nàng giận run cả người chỉ vào bia đá ướm lệ nói:

– Cừu Thiên Hiệp ! Ngươi nhẫn tâm à ?

Nói xong, lệ tuôn linh láng, đôi tay bụm mặt khóc thất thanh Cừu Thiên Hiệp nhân lúc này từ sau bia đá nhảy ra, không dám lại gần nàng ta, đứng ở xa xa dòm vào bia đá chàng thấy trên bia khắc một hàng chữ:

Cố trưởng tử Bích Ấu Hùng chi mộ.

Cừu Thiên Hiệp suy nghĩ, thì ra anh nàng chết, nàng buồn bực nhưng có liên quan gì với mình mà gặp mặt thì hạ độc thủ ! Chàng xem tiếp hàng chữ bên cạnh:

Ấu Hùng bỏ mình dưới tay Cừu Thiên Hiệp lúc hai mươi tuổi. Hương quả nhà họ Bích bị gián đoạn. Thù này sâu như biển.

Cừu Thiên Hiệp sợ hãi, giật lùi hai bước, vẻ mặt ngơ ngác. Người áo tím cầm gươm đứng xem gần đó cười lạnh lùng nói:

– Sao ? Còn làm bộ làm tịch gì đó ?

Cừu Thiên Hiệp đang hoang mang, bực tức nghi ngờ nổi giận hét:

– Im !

Chàng không đếm xỉa lời nói của người áo tím, quay về Bích Lệ Hồng nói:

– Lệ Hồng ! Hàng chữ trên bia này …

Bích Lệ Hồng gạt nước mắt và giận quá đỗi nói:

– Bao nhiêu kỷ niệm công tích của ngươi, tức là sĩ nhục của nhà họ Bích, ngươi sung sướng lắm phải không ?

Cừu Thiên Hiệp chưa bao giờ thấy nàng hung dữ như lúc này, thậm chí trong lúc chàng đang chém giết người cũng không có ai khí sắc khó chịu như thế này. Chàng cau mày lại giải thích:

– Em căn cứ vào đâu mà nói như vậy ? Tôi cùng lệnh huynh chưa hề quen biết nhau …

– Chính ta muốn hỏi ngươi, anh của ta có thù hận gì với ngươi mà ngươi đành hạ độc thủ ?

Cừu Thiên Hiệp lòng như lửa đốt, dường như không còn một lời nào để nói được, nên gương mặt thư sinh đỏ gấc tựa hồng đào, bèn gượng đáp:

– Việc này không bao giờ có được, đấy chẳng qua là sự nhầm lẫn tày trời !

Bích Lệ Hồng cau đôi mày liễu, rắn giọng bảo:

– Nhầm ? Nhầm lẫn như thế này à ?

Vừa nói nàng đưa tay chỉ ngôi mồ mới đắp phất mạnh tay áo, toan đẩy ra đạo chưởng phong.

Người áo tím xốc mạnh thanh bảo kiếm, bước sấn tới trước chận nàng lại vừa dịu giọng bảo:

– Hiền điệt nữ, hãy để nó cho ta, ta quyết tỷ lượng vài chiêu xem công phu nó đến mức độ nào ?

Vừa nói dứt, thanh kiếm quay nhanh một vòng chiêu Cửu hỏa liễu thiên tỏa ra đạo hồng quang như con rồng lửa xung trời, phát mạnh vào Trung đàn huyệt Cừu Thiên Hiệp, kiếm phong nhấp nháy biến thành muôn điểm bạch hoa, công lực thật phi phàm độc đáo, chứng tỏ là tay cao trọng thượng thừa.

Cừu Thiên Hiệp lắc mình nhảy vọt ra xa, cố tránh ngọn kiếm phong khốc liệt, đồng thời chàng rống to lên:

– Các hạ dẫn ta lại đây, những tưởng có gì mới lạ không ngờ đấy là một điều vu khoác lẩn thị phi !

Người áo tím dựng ngược đôi mày lửa, hét to lên:

– Tiểu tử, ngươi là kẻ có mắt không tròng, Lịch huyết kiếm này đâu phải là hạng người thị phu vu khoác ?

Lời dứt chiêu ra, lưỡi kiếm thép bay lượn như giao long, sánh với chiêu kiếm đầu lợi hại hơn gấp bội, lại thêm phần ác liệt tột trần.

Cừu Thiên Hiệp nghe qua chấn động cả tâm tư, kiếm trúc thâu về lắc mình qua một bên né tránh.

Nên biết đường gươm của Lịch huyết kiếm Mạnh gia trang là một đường gươm tuyệt kỷ nổi tiếng, là một trong ba kiếm khách của nhóm Nhất Phật, nhị khất cái, tam kiếm khách, luận về tôn ty thứ bậc thì Lịch Huyết Kiếm là sư thúc của Cừu Thiên Hiệp thì chàng làm sao dám động thủ.

Câu khô trúc thánh kiếm vừa thu lại. Cừu Thiên Hiệp đã thối lui ra sau hai trượng, cất tiếng kêu to:

– Sư thúc, sư thúc…..tiểu điệt …

Không ngờ, Lịch Huyết kiếm Vạn Mạnh Trang mỗi khi xuất hủ thanh kiếm tựa độc long lên mặt biển, mãnh hổ xuống triền non, thân mình quay cuộn như tên, xoạt, xoạt … một chiêu biến nhanh ra ba chiêu một lúc, hung mãnh tuyệt luân, vô cùng kinh khiếp.

Cừu Thiên Hiệp nếu không cử chiêu đón đỡ, mãi thối lui đến trước ngôi mồ, tức là hết cả lối đi.

Bấy giờ, Lịch Huyết kiếm Vạn Mạnh Trang kiếm thế biến ra nhiều chiêu tuyệt luân, kiếm phong kêu réo rắt, quang kiếm tỏa sáng ngời.

Lịch Huyết Kiếm cao giọng quát to:

– Đạo trời vay trả, ta chỉ cần ngươi có bao nhiêu nghệ nghiệp kinh nhơn cứ phô diễn ra đây … Đạo kiếm phong từ hồng đổi sang tía, tỏa tròn như chiếc móng trời, kình phong nổi lên như sóng dậy ba đào.

Giữa cơn lửa cháy dầu sôi, Cừu Thiên Hiệp đang trầm tư mặc lưỡng, lại nghĩ:

Chẳng lẽ để cho lão biểu diễn kiếm chiêu giết ta ư ?

Chỉ một đốm sao tia lửa là đời tàn. Đây chính là câu nói của người văn sĩ trung niên dưới thạch động giảng cho chàng nghe:

– Nếu ngươi muốn đứng trong trời đất thì trước phải lập đức, lập tâm ! Vì võ lâm mà tung ra dị thể, vì thế nhân mà đã phá bất bình … Cuộc đời ta không thể nào chịu chết một cách bất minh, bất bạch như thế được.

Chàng vừa nghĩ đến đây thì một luồng kiếm phong màu tía phát ra âm điệu vi vu tạt ngang qua mặt, chỉ hơi gió thoảng cũng đủ buốt da.

Lịch Huyết kiếm Vạn Mạnh Trang hứng chí quát to:

– Hãy nạp mạng cho ta !

Tiếp theo đấy là một tiếng soạt nhẹ nổi lên.

Cừu Thiên Hiệp rút nhanh khô trúc thánh kiếm ánh vàng chớp nhoáng, lóe mắt kinh người.

Giữa cơn nguy cấp, chỉ còn cách nhau gang tấc cuộc đời. Cừu Thiên Hiệp có thể hóa ra ma, nên chàng vội rút nhánh khô trúc thánh kiếm vừa đưa ra một chiêu tuyệt học Mạng vạn chi kiếm đỡ luồng kiếm phong khủng khiếp của Lịch Huyết kiếm, kiếm khí của chàng bắn xẹt ra năm trượng luồng kiếm phong bao bọc thân mình như đợt sóng vàng.

Lịch Huyết kiếm Vạn mạnh Trang chiếu thế bị chạm làm tê chồn cả cánh tay hữu, hổ khẩu đau nhức từng cơn, gương mặt vụt mờ đi vì luồng kiếm khí, nên không trông rõ Cừu Thiên Hiệp sử dụng kiếm pháp thế nào, thanh tử hồng trường kiếm đã rời khỏi tay lúc nào không rõ, chỉ thấy từ cổ tay lên đến cùi chỏ máu chảy lâm li …

Buồn thay ! Thanh danh Lịch Huyết kiếm là một trong ba tay kiếm của Nhất Phật, nhị khất cái, tam kiếm kháchỮ danh vang thiên hạ, dư mãn giang hồ … trong vòng mười năm ngang dọc tung hoành chưa hề bị thảm bại như thế !

Hôm nay, một tay kiếm khách trong Tam kiếm khách, gặp Cừu Thiên Hiệp chỉ đưa ra một chiêu thế đầu tay, thanh trường kiếm đã văng ra xa mấy trượng và gây cho Lịch Huyết kiếm đổ máu nơi đây, khiến cho những người có mặt tại trường như Bích Lệ Hồng và bốn tên cao thủ, đồng kêu lên một tiếng, hoảng hốt muôn phần.

Lịch Huyết kiếm Vạn Mạnh Trang vừa kinh hãi vừa xấu hổ uất hận căm hờn.

Lão thối lui ra sau bảy thước, đưa đôi mắt lờ đờ nhìn Cừu Thiên Hiệp, lại nhìn qua cánh tay của mình bị rách một đường dài hai tấc, máu đổ từng giọt một, rơi tí tách xuống mặt đất, mỗi một giọt máu rơi là mỗi một nhát kiếm xối vào tim óc làm cho lão đau khổ bồi hồi.

Cừu Thiên Hiệp không thể ngờ được, chiêu Mạng vận chi kiếm mới sử dụng có một phần, mà đã bại một tay kiếm lừng danh trong vũ nội, bất giác chàng đứng yên ngơ ngác và lấy làm kinh dị vô cùng.

Hai người đứng trầm tư mặc tưởng, ngơ ngẩn như kẻ xuất thần. Sau cùng Cừu Thiên Hiệp lên tiếng trước, bằng giọng nói đau buồn khổ sở, chàng đút thanh kiếm vào trong tay áo nói:

– Sư thúc … Tiểu điệt mạo …

Lịch Huyết kiếm Vạn Mạnh Trang vội ngẩn đầu lên hét to:

– Câm mồm !

Vừa nói dứt, lão giương đôi mắt tròn xoe, tỏa ra nhiều tia khác lạ đỏ hồng như lửa, dường như muốn đốt cháy mọi người.

Đột nhiên, lão tung mình tới trước, cúi xuống nhặt thanh trường kiếm, và quay mặt ra sau, tay giữ chặt đốc kiếm, ngó thẳng về phía Cừu Thiên Hiệp bằng những tia mắt rực hồng quang.

Cừu Thiên Hiệp thất kinh, định chắc lão khiêu chiến nữa nên nhảy lùi ra sau hai bước, gọi thất thanh:

– Sư thúc, sư thúc, hãy nghe tiểu điệt …

Lịch Huyết kiếm Vạn Mạnh Trang mặt tái như tàu lá, đôi mày tầm dựng ngược, cặp mắt đỏ như hồng quân tựa hồ như sắp rơi huyết lệ, lão cố gào lên thật to:

– Ta không là sư thúc của ngươi, mà ta là kẻ chết vì ngươi … thật ta không ngờ thanh danh của một tay kiếm thép, lừng lẫy khắp giang hồ trên nửa đời người luyện kiếm. Hôm nay lại lạc bại dưới tay ngươi là một tên ti tiện, phường tiểu bối hậu sanh …

thì kể như danh dự ta chôn vùi vào đất lạnh !

Cừu Thiên Hiệp hốt hoảng thối lui thêm mấy bước, và run giọng nói:

– Vạn … sư thúc.. Lịch Huyết kiếm Vạn Mạnh Trang đốc thanh kiếm tía trước mặt hạ giọng bảo:

– Hừ ! Thái Linh Quan đã đui, ngươi tìm nó mà đòi nợ … đi đi !

Tiếng đi vừa dứt, lão quay nhanh thanh trường kiếm, tỏa một vòng tử quang, đột nhiên đốc kiếm đẩy ra trước chém phập vào cổ lão, thế mạnh và nhanh như chớp mắt.

Cừu Thiên Hiệp cả kinh phóng mình tới trước rú lên:

– Sư thúc … sư …

… huyết mạch đứt tiện, máu phun ra có vòi.

– Keng … thanh trường kiếm rơi xuống đất vang lên một tiếng khô khan.

– Phịch !

Một tiếng ngã đổ, Lịch Huyết kiếm Vạn Mạnh Trang té nhào xuống đất.

– Băng !

Cái đầu bị động mạnh đứt tiện văng bắn ra ngoài, lăn lông lốc mấy vòng, lưu lại trên đất một đường máu rây lấm tấm.

Sự việc xảy ra như chớp mắt, biến hóa thật hãi hùng !

Bích Lệ Hồng phi thân tới trước, ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

Bốn tên thủ hạ chưa kịp hoàn hồn, đứng yên lặng như tượng đá phỏng sành.

Cừu Thiên Hiệp quỳ bên thi hài Lịch Huyết kiếm cất giọng bi ai kêu lên:

– Sư thúc ! Sư thúc !

Hoa khôi lệnh chủ Bích Lệ Hồng cố dằn lòng bi thảm, đưa tay chỉ mặt Cừu Thiên Hiệp quát to:

– Ngươi đừng giở trò giả nhơn giả nghĩa, mèo mướp đi khóc chuột đồng, chính ngươi đã bức tử lão ấy, rồi giả bộ quỷ quái khóc than !

Cừu Thiên Hiệp nghe qua tức muốn bể ngực, vội nặng giọng hét lên:

– Nàng vịn vào cớ nào mà nói như thế, ta bức tử sư thúc à ?

Bích Lệ Hồng cười khổ, vừa nặng lời bảo:

– Ngươi không bức tử lão ấy, chẳng nhẽ là ta sao ? Chuyện làm của ngươi ai ai đều rõ, ngươi thử hỏi bốn vị huynh đài kia xem … Ngươi tưởng chối được sao ?

Cừu Thiên Hiệp khổ sở van nài:

– Bích … Bích Lệ Hồng … chính ngươi đã mục kích tại sao ngươi buộc tội tôi ra khá nặng, nhỡ ra lời nói này lan rộng khắp giang hồ thì làm sao ta dám thấy mặt những cố nhơn.

Bích Lệ Hồng chẳng giận mà cười, song tiếng cười ấy hàm chứa đầy phẫn nộ, ai oán vô hạn khổ sở vô cùng, nói:

– Hắc hắc … Ngươi nói với ta làm gì ? Ngươi là Cừu Thiên Hiệp khắp chốn giang hồ ai cũng tôn là cao thủ, là một nhơn vật lẫy lừng trong vũ nội thì ngươi còn sợ ai chứ ?

Cừu Thiên Hiệp lấy làm khó chịu nói:

– Xin cô nương, miễn …

Bích Lệ Hồng hét lên lanh lảnh cướp lời:

– Hừ miễn nói à ? Ta cũng chẳng nói làm gì với những tên thúi tha, ác độc và đáng nguyền rủa !

Cừu Thiên Hiệp nghe qua, lòng như dao đâm muối xát, toàn thân run lên bần bật.

Bấy giờ nếu gặp người khác nói như thế thì Cừu Thiên Hiệp không dễ gì nhân nhượng, nhưng đối với Bích Lệ Hồng thì chàng cố nén lòng nuốt nhanh điều uất ức, chỉ vì Bích Lệ Hồng là người ân của chàng, đã cứu chàng hai lần tại Trường An Chung cổ lâu đài và Tiềm Long cốc ở chung với nhau trên mười ngày, nên tình bạn của hai người không thể lãng xao trong mai một.

Chính lúc, Cừu Thiên Hiệp bị mang khốn dưới địa tuyệt, mà tâm tư hằng nhớ đến Bích Lệ Hồng …

Không ngờ ngày nay nàng đã nặng lời khắc bạc, nuôi chí hận thù, nên gương mặt săn si càng khiên cho Cừu Thiên Hiệp đau khổ hơn ?

Bích Lệ Hồng không nghĩ đến sự thương tâm của Cừu Thiên Hiệp mà chỉ thuận miệng nói:

– Cừu … người khác thì ta không hỏi nữa, ta hỏi ngươi đây là chiếc lá lìa cành cũng như …

Nói đến đây lại tắt lịm, chàng đứng bên ngôi mồ mới, thầm tưởng niệm … bất giác hai giòng lệ anh hùng trào ra như suối chẳng phải chàng xót thương người quá cố, hay mất kẻ tri âm, mà chính chàng tủi lấy phận mình gặp toàn là niềm đau khó tả, một niềm đau từ vô thể thi nhau cuốn phủ trên số kiếp lênh đênh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN