Thiết Thư Trúc Kiếm
Tiểu Hiệp Dũng Chiến Quang
Hắc Phụng tỏ vẻ ái ngại, ngập ngừng đáp:
– Vì ở Chung Nam sơn tại Hư vô cung có một yêu nữ chuyên ăn thịt, uống huyết người một cách ngon lành. Lần trước thầy trò lão Hích dắt tiểu nữ đi ngang đấy, bèn phải bế tiểu nữ chạy trối chết cho nên tiểu nữ quá sợ không dám đi.
Thượng Quan Kiệt cả cười bảo:
– Ngươi quá khờ khạo ! Chúng nó gạt ngươi đấy !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua hiểu ngay vì Trấn sơn tiên viên Hích Lượng đối với Hư vô cung là nơi cấm kỵ lại sợ người khác biết rõ dã tâm, bèn kiếm lời bịa đặt dối người, nên chàng cả cười bảo:
– Không có nữ yêu, nữ tinh nào cả, mà là hai vị nữ hiệp danh trấn giang hồ.
Hắc Phụng nghe qua cả mừng, nhanh nhảu nói:
– Nếu quả vậy, tôi đi ngay ! Tôi quyết đến cầu họ để báo cừu.
Thượng Quan Kiệt lên tiếng thúc giục:
– Không nên chần chờ trời sáng mất, nếu ngươi có quen với Hư vô cung thì nên để cô nương đi cho chóng !
Nghe Hắc Phụng nói đến việc báo cừu, chàng thấy đêm đã khuya mà thì giờ lại ít, chàng bèn lấy ra một ít bạc vụn đưa cho Hắc Phụng và nói:
– Khi đến Hư vô cung họ sẽ tiếp đãi ngươi chu tất !
Hắc Phụng suy nghĩ một lúc đoạn nói:
– Ân nhân, ví như mẹ con họ hỏi, tôi phải nói ân nhân là ai ?
Bấy giờ, Thước y du long Thượng Quan Kiệt đã vọt đứng trên mái nhà lão cao giọng nói xuống:
– Tâm tình gì lâu thế ? Hãy đi cho mau !
Cừu Thiên Hiệp gấp rút nói nhanh:
– Ta tên là Cừu Thiên Hiệp !
Hắc Phụng vồn vã hỏi:
– Ân nhân họ Cừu à ?
Cừu Thiên Hiệp ngắt ngang:
– Thôi hãy đi cho mau ! Kẻo chú cháu nhà họ Hích đến mà rắc rối !
Nói dứt, chàng sử dụng chiêu Lôi hành cửu chuyển chạy ra ngoài nhanh như gió lốc, nhún mình vọt lên cao mấy trượng.
Hắc Phụng còn tỏ vẻ lưu luyến, nhưng nàng không dám chậm trễ vội chạy nhanh ra ngoài, tuy nàng không giỏi về khinh công, song đủ sức vượt qua bức tường thấp, nàng mang sao đội nguyệt đi tựa chim bay, hướng về Chung Nam sơn Hư vô cung để tìm mẹ con yêu cơ nữ hiệp.
Lúc bấy giờ, vầng trăng đã soi chiếu giữa đỉnh đầu, thời giờ đã đến giữa đêm, đầu giờ tí canh ba.
Thước y du long Thượng Quan Kiệt tuy thân mình to như chiếc chuông đại hồng, vậy mà bộ pháp khinh công của lão đến mức đăng phong tạo cực Cừu Thiên Hiệp có chiêu Lôi hành cửu chuyển cũng là môn tuyệt thế khinh công.
Hai người kẻ lên người xuống, chỉ trong mấy khắc đã thấy tòa Chung cổ lầu cách chẳng bao xa, khoảng đất rộng trước cổ lầu, lúc bấy giờ im lìm tĩnh mịch, không có một tiếng động nhỏ. Nhưng có ai ngờ, tại đây có một rừng người ngồi im đứng lặng; Thượng Quan Kiệt và Cừu Thiên Hiệp hạ mình rồi đứng nhẹ trên bờ tường.
Thượng Quan Kiệt mặt lộ nghi vấn, mắt chiếu ra những tia kinh quái, lão nhìn Cừu Thiên Hiệp nói:
– Giờ đã canh ba, quang cảnh sao lạ thế này ?
Cừu Thiên Hiệp đáp xuôi:
– Phải đấy ! Tại sao ?
Câu nói chưa dứt, bỗng nghe một giọng cười lanh lảnh phát ra dưới gốc cây ba tiêu kề bờ tường, tiếp theo đấy một lời nói nhẹ:
– Đến đây !
Cừu Thiên Hiệp cả kinh, nhún mình rơi nhẹ từ đầu bờ tường xuống, đôi mắt không ngớt quan sát cảnh vật chung quanh.
Nguyên ba cây tiêu này cành lá um tùm đầy mịt, một vị lão nhân ngồi xếp bằng tròn lưng tựa vào thân cây, vẻ mặt âm ma trầm lặng không lộ ra nét cảm tình nào, duy có đôi mắt tròng trắng dã dường như không có một tí tròng đen nào khiến người trông thấy đã đủ kinh khiếp.
Cừu Thiên Hiệp nhớ kỹ, lão này là một người lạ không có ghi ký hiệu trên bờ tường vào lúc chiều. Chàng thủ thế bước ngang qua cách mặt lão độ một trượng song lão tỏ ra không hay biết, đôi mắt trắng dã hướng nhìn trời, nghiêng tai dường như nghe ngóng sự gì ở đâu đâu.
Bỗng nhiên một giọng nói nhỏ rứt vang lên:
– Chánh chúa nhi đã lại !
Giọng nói quá nhỏ, song nhờ trời khuya vắng lặng Cừu Thiên Hiệp nghe rõ từng tiếng một, chàng nhanh chân bước khỏi chỗ lão mắt trắng ngoảnh mặt nhìn về hướng phát ra tiếng nói.
Lại thấy dưới gốc cây bàng,có hai người ngồi xếp bằng tròn đối diện.
Một là Bạch xà lang quân, tức tên hán tử vẽ ký hiệu Bạch xà trên bờ tường. Bên hông hắn có một cây gậy tỏa hào quanh chiếu nhấp nhoáng sáng rực, đấy là cây Trại ngân linh xà bổng. Còn người kia là Không không môn Phú giáp thiên hạ Ngô Trung Sanh.
Cả hai đều thấy Cừu Thiên Hiệp nhìn một cách xoi mói, nhưng họ lặng lẽ không nửa lời, lại đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, rồi nhắm kín mắt lại như kẻ ngủ say, không cần chú ý đến ngoại sự.
Cừu Thiên Hiệp hơi buồn man mác, nguyên mấy người này chờ có biến cố, mới gây thêm biến cố hiện giờ lại giả bộ nhắm mắt, chứ mục đích họ là chờ xem thời cơ.
Chàng thối lui ra sau hai bước toan ngồi bệch xuống.
Hốt nhiên tiếng niệm Phật cực nhỏ vang lên:
– Vô lượng thọ Phật !
Tiếng niệm vừa dứt, thì đạo kình phong rất mạnh tỏa ra một vùng rộng lớn, từ phía sau thổi mãnh liệt vào lưng Cừu Thiên Hiệp.
Cừu Thiên Hiệp, hoảng hốt nghiên mình giữ thế bật ngay đạo nội lực hộ thân, vô tình chàng thối lui rất nhanh, ước chừng một trượng tí nữa vấp trúng một người, nhưng linh tính báo động khiến chàng quay người ra sau, nhận rõ người ngồi trước mặt chàng là Huỳnh Quan đạo sĩ Thiết Phất Trại Đồn Dương trên tay lão cầm cây thiết phất trần, thế đánh Cừu Thiên Hiệp vừa rồi chưa kịp thâu, mà tựa hồ như lão toan tấn công chiêu kế tiếp.
Cừu Thiên Hiệp nghe một luồng máu nóng tràn lan khắp cơ thể khí giận bốc lên đầy mặt bèn trầm giọng hỏi:
– Lão đạo ! Ngươi giở trò gì thế !
Vừa nói dứt, chàng ngã người ra phía trước tay tả giơ lên cao, phòng chống lại đạo kình phong tay hữu để ngay bụng toan đẩy ra chiêu thế Một giọng nói khàn khàn chợt vang lên:
– Tiểu khách quan ! Không nên lấy làm lạ về thái độ của đạo sĩ ! Cái lỗi là do khách quan dẫm phải đạo bào của hắn ta ?
Cừu Thiên Hiệp nghe qua nổi giận, vì chàng có dẫm phải áo đạo sĩ đâu ? Lại thấy một đạo hắc quang chớp lạnh. Một bà lão tay cầm gậy múa vút, bước ra cản ngang mặt Cừu Thiên Hiệp, chính lời nói vừa rồi do bà ta phát ra.
Cừu Thiên Hiệp thấy cử chỉ và lời nói của lão bà cơn giận chàng như lửa cháy dưới rưới dầu thêm, tay tả chàng chồm tới trước toan chộp đầu gậy, miệng thì nói to:
– Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử, lão bà nghĩ sao mà đứng ra tiếp vụ này !
Tam điểm đào hoa Mạnh lão bà thủ pháp rất tinh, nhanh nhẹn chì cực, chẳng đợi Cừu Thiên Hiệp chộp lấy gây, tay hữu mụ kéo nhanh cây gậy vào lòng, lão bà không nói nửa tiếng mà tháo lui ra ngoài một trượng, nhấc mình lên ngồi trên trống đá, nhắm mắt dưỡng thần, tựa hồ như kẻ vô tư Cừu Thiên Hiệp giận sôi gan, vội bước đến trước mặt lão bà, hét to lên:
– Lão bà tử, tại sao chẳng nói ? Tại sao không can thiệp cho lão đạo nữa đi ?
Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử, nổi giọng khàn khàn đầy tử khí bảo:
– Ta là người thích yên lành an tịnh, tiểu khách quan chẳng nghe lời khuyên, thì cứ tự tiện giao tranh với đại gia, chứ đừng vu cho già này nhiều chuyện hay can thiệp !
Vừa nói xong, lão bà nhắm kín đôi mắt, y như kẻ tu thiền đang phút trầm tư, Cừu Thiên Hiệp thấy thế cũng không giận nữa, đưa mắt nhìn mụ một lần nữa, mới quay đầu đi về phía trước.
Ngay lúc đó, cách năm trăm trượng về phía hữu, dưới lùm cây rậm, có hai cặp mắt xanh biết tỏa ra luồng lực quang chiếu thẳng vào người Cừu Thiên Hiệp dường như muốn rọi từ đầu đến chân.
Cừu Thiên Hiệp nhận rõ bốn tròng mắt liếc nầy là đôi mắt của Trâu sơn tiên viên Hích Lượng và tên sư điệt Ma diện nhơn, chẳng rõ chúng chờ đợi gì mà trầm tĩnh và khép nép như tuồng lẫn trốn ?
Cừu Thiên Hiệp có cảm tưởng như rơi vào vùng sa mù năm sáu dặm, mờ mịt không hiểu gì cả, chỉ biết đưa mắt nhìn, hết người này đến người khác, nhưng mà, đôi mắt chàng nhìn thấy mọi người đều có một thái độ và hành động hệt nhau, ai ai cũng ngồi xếp tròn, đôi mắt nhắm kín, không một cử động nhỏ, tựa hồ như mùa Trai tịnh dưới mái nhà chùa.
Có phải họ sợ chăng ? Không, vì mặt họ vẫn an nhiên bình tĩnh !
Hay là họ tạo một âm mưu ? Vẫn không đúng nốt, vì ai cũng yên lặng chẳng có gì khả nghi kia mà !
Bỗng nhiên, một giọng ngáy ngủ ồ ồ vang lên như trâu rống, phát xuất từ cái giá trống củ nát bên thềm Chung cổ lầu.
Cừu Thiên Hiệp bước đến vài bước, tiếng ngay vẫn vang lên đều đều, chàng lấy làm lạ nhủ thầm:
– Ai thế ? có phải họ cố ý đến đây ngủ hay là một khách lạc đường ?
Cừu Thiên Hiệp rón rén bước lần vào tòa Chung cổ lâu, khi vào đến thềm chàng đưa mắt quan sát, thì có một việc khiến chàng khó nín cười, lại cảm thấy vui vui. Thì ra chàng trông thấy dưới cái giá trống đó, một người nằm ngủ co rút như con tôm gương mặt lại nghiêng đối diện với mặt trống bể, cái mũi phồng ra xẹp vô ngáy phì phì, tiếng ngáy dội vào mặt trống phát ra âm điệu lớn kinh hồn, cái miệng lại điểm thêm một nụ cười thoải mái người này không ai khác hơn chính là Thước y du long Thượng Quan Kiệt, lão ngủ say sưa một giấc ngon lành, Cừu Thiên Hiệp cả cười vội cúi khom người nhìn vào mặt lão Thượng Quan Kiệt vẫn ngáy đều đều, bỗng nhiên đôi mắt ti hí của lão chớp mấy cái đôi môi lại mấp máy thốt ra câu nói nhỏ rứt:
– Hãy đề phòng ! Hãy đi đi !
Cừu Thiên Hiệp hiểu ý, chuyển mình bước ra ngoài.
Một lằn xẹt như ngôi sao lạc từ trên trời rơi xuống, một bóng người lả lướt giữa không trung từ từ hạ xuống trông rất yểu điệu, quả là Ngũ Diện Yêu Hồ.
Ngũ Diện Yêu Hồ đáp xuống trước mặt Cừu Thiên Hiệp cách nhau khoảng một trượng đạo cô chẳng nói nửa lời, chỉ đưa đôi mắt long lanh chiếu những tia xuân tình quỷ mị nhìn thẳng vào đôi mắt Cừu Thiên Hiệp dường như có một quái lực thâu gọn thần trí con ngưòi.
Cừu Thiên Hiệp nghe một luồng máu nóng lên, tâm thần giao động mãnh liệt, cơ thể bải hoải rả rời, trí óc như mất hết sự thông minh chỉ cảm thấy một sự thèm thuồng nhụ lục vô bờ bến, đôi mắt màu thanh biến thành màu huyết vụ, giương lên nhìn thẳng vào mình Ngũ Diện Yêu Hồ một cách lố bịch.
Lúc này Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy Ngũ Diện Yêu Hồ đã biến đổi, trông phảng phất như một kẻ khác vì chàng thấy rõ đạo cô mặt phấn má hồng, mày ngài mắt phượng, tóc như suối mộng, mũi thẳng dọc dừa, miệng nhỏ môi son mấp máy, thở ra hơi xạ hương, thơm tho mùi lan huệ, ẩn trong làn gió thổi đến khiến người chàng có một cảm giác lâng lâng.
Nàng ta vóc người mảnh khảnh, chiếc yếm lụa căng phồng vì hai hòn bồng đảo còn ngậm sương mai, lại thêm lưng ong thon nhỏ tạo cho nàng có những đường cong tuyệt mỹ, đổi chân dài đứng như ngọc trụ, bàn tay trắng mướt màu ngà, mười ngón tay duột búp măng trắng ngần như tay tiên nữ ướp lưu ly, thật là một cô gái xuân tình.
Tóm lại, Ngũ Diện Yêu Hồ dưới con mắt Cừu Thiên Hiệp bấy giờ đã biến thành bức tranh vẽ người xuân phụ nhưng tả không hết những vẻ đẹp siêu trần tột thế của giai nhân.
Cừu Thiên Hiệp như say như ngây, hai chân không còn tự chủ được, mà từ từ bước đến bên Yêu Hồ.
Ngũ Diện Yêu Hồ mỉm miệng cười như loài yêu mị, một tay áp vào má, một ngón vươn ra để kề môi, còn bốn ngón kia vẫn áp vào má như cũ, bằng giọng nói trong êm bảo:
– Cừu Thiên Hiệp ! Chàng ! Chàng lại đây Tiếng nói rất nhỏ như muỗi vo ve nhưng sức thu hút như đã từ thạch hút kim, như ngọc hổ phác hấp dẫn măng xà.
Cừu Thiên Hiệp tâm phiền não muộn, đầu choáng váng như say, lại quá ngạc nhiên, vì bên tai chỉ nghe thấy Ngũ Diện Yêu Hồ chiêu hồn hô hoán, chớ không còn nghe tiếng ngáy như sấm của Thượng Quan Kiệt nữa.
Ngũ Diện Yêu Hồ đôi mắt mỗi lúc một tình tứ thêm đôi gót sen nàng di động, nhún nhảy, bước đến bên mình Cừu Thiên Hiệp.
Cả hai đã bước đến sát bên nhau, Cừu Thiên Hiệp đưa tay ra nắm lấy chiếc vai tròn trỉnh của đạo cô. Ngũ Diện Yêu Hồ lại nắm lấy tay chàng siết nhẹ vừa nói nhỏ êm như ru:
– Cừu Thiên Hiệp ! Chàng còn nhớ thiết thư để ở đâu chăng ?
Cừu Thiên Hiệp hiện giờ đã mất cả tự chủ đôi mắt rực như lửa, nhìn xoi mói vào lồng ngực vào chân tay từ trên xuống dưới khắp cơ thể của Ngũ Diện Yêu Hồ, chàng chớp mắt nói nhỏ:
– Thiết thư ở trong mình ta đây !
Bấy giờ, ba bên bốn bể vô số con mắt nhìn chăm chú vào Cừu Thiên Hiệp. Còn vài ba người chỉ biết cúi đầu, nhắm mắt, họ không dám nhìn Ngũ Diện Yêu Hồ vì họ sợ chạm phải đôi mắt Mị nhãn cầu hồn thuật của hồ yêu thì đời tàn, vãng cuộc !
Ngũ Diện Yêu Hồ nghe qua như chim vàng thoát cỏi, bằng giọng nói âu yếm yêu ma bảo:
– Cừu Thiên Hiệp ! Chàng lấy ra đi, cho em xem qua nào !
Cừu Thiên Hiệp còn chút thần trí ngự trị Ở linh đài, nhưng tinh lực dường như không đủ, nên yếu đuối đáp lời:
– Không ! Không thể được ! Ai ai cũng muốn đoạt lấy nó !
Ngũ Diện Yêu Hồ đưa bàn tay còn lại vuốt nhẹ sau ót Cừu Thiên Hiệp bằng giọng nói lả lơi quỷ mị bảo:
– Ư ! Tại sao thế ! Chàng không yêu em à ! Song em vẫn yêu chàng đắm đuối !
Cừu Thiên Hiệp thẹn thuồng đỏ mặt, bằng giọng nói thỏ thẻ:
– Ta biết rõ lắm !
Vừa nói dứt, chàng rút bàn tay đạt trên vai Ngũ Diện Yêu Hồ, mà cho tay này vào bọc lấy ra một vật lạ, hướng vào Ngũ Diện Yêu Hồ đưa chuyền qua, vừa hổn hển nói:
– Đây này ! Nàng hãy cầm đi !
Ôi chao !
Ngũ Diện Yêu Hồ thét lên hai tiếng kinh hoàng, vội ngã nhoài mình lui ra sau hàng trượng, mặt mày biến sắc, đôi mắt hồ ly đỏ chói chiếu ra những tia sợ hãi muôn màu.
Lúc bấy giờ, bốn mặt tràng bóng người nổi dậy và tran ra như nước vỡ bờ.
Thiết phất Trại Đôn Dương niệm to Vô lượng thọ Phật và nói tiếp:
– Kỳ thư lại Hắn nói chưa dứt, thì một bóng đen lao mạnh vào mặt, cây thiết phất trần vẫy mạnh ngọn, che ngang đầu hắn kêu lên thất thanh:
– Ối !
Tiếng hét thất thần của Ngũ Diện Yêu Hồ làm cho Cừu Thiên Hiệp giật mình, tĩnh hẳn cơn mê ngươn thần sáng tỏ lại, thì thân mình chàng ướt đẫm mồ hôi, chàng nhìn tới nhìn lui, chớt thấy trên tay còn cầm cái túi bằng lụa Hoàng Nga.
Nguyên lúc chàng mê sảng vì thuật câu hồn, chàng cho tay vào bọc lấy nhầm cái túi đựng Hổ phách ma đầu lệnh đưa ra.
Hiện giờ Cừu Thiên Hiệp đã phục hồi thần trí sực nhớ những chuyện vừa qua, bất giác một dòng máu giận xung trào lên tận não môn, tay tả nhét ngay cái túi Huỳnh Nga vào trong bọc, hữu chưởng vận công thủ thế ấn vào hướng Ngũ Diện Yêu Hồ và quát to như sấm động:
– Hồ ly quỷ mị ! Ngươi hãy mau chường mặt ra đây !
Chàng giận quá mức độ nên xuất thủ ngay, chàng dùng đến bảy thành lực, gần cả trăm năm khí công nên khi xuất chưởng lặng như tờ không nghe tiếng kình phong réo rắc, song thế mạnh như lôi đình.
Ngũ Diện Yêu Hồ thấy chàng đẩy ra đơn chưởng không biết chiêu số này xuất xứ ở đâu, vả lại công việc vừa rồi thất bại khiến ả tức giận thêm, hét lanh lảnh:
– Tiểu quỷ đầu ! Cứu cánh của ngươi là chiêu pháp không lộ sở, ta há sợ chi ngươi !
Vừa nói dứt, đôi tay thon nhỏ đẩy nhanh ra song chưởng, đón luồng ác chưởng của Cừu Thiên Hiệp.
Không ngờ hai đạo chưởng phong của nàng bị áp lực do đạo kình phong của Cừu Thiên Hiệp đè bẹp nàng cảm thấy sự bất lợi đã nghiêng về mình, vội đẩy ra một hư chưởng kế tiếp, đoạn nhún mình nhảy trái sang một bên ngoài hai trượng.
Ngay lúc đó vang lên một tiếng:
– Ầm !
Một tiếng nổ long trời, cát bụi bay lên ngùn ngụt đá nát văng tứ phía, cái giá trống cũ gần đấy bị hất tung ra bể vụn rơi lả tả, cái trống hư cũng bị ngọn gió cuốn đi lông lốc.
Quần ma tề tựu tại Phế hư hoang viên này đều biến sắc kinh hồn.
Bọn chúng không ngờ Cừu Thiên Hiệp tuổi độ thiếu niên mà có nội công khí lực cao tuyệt có thể sánh với người tu tập suốt bảy, tám mươi năm.
Cừu Thiên Hiệp đưa ra song chưởng đầu tiên Ngũ Diện Yêu Hồ tránh thoát, nên ngọn chưởng đánh rơi vào khoảng không, gây ra tiếng động vừa rồi, chàng tức giận xung thiên, bước sát đến ngay trước mặt Ngũ Diện Yêu Hồ, chiêu thế thứ hai nhanh như chớp đẩy mạnh vào mặt đối phương, khí thế thật hùng hậu và trầm bạo vô cùng.
Ngũ Diện Yêu Hồ đã nhận thấy thế chưởng đầu quá ư lợi hại, nên đôi mắt nàng long lanh, chú trọng thân thủ Cừu Thiên Hiệp. Khi thấy cánh tay chàng chớp nhẹ.
Nhanh như mũi tên bay, nàng chạy vụt đến sau lưng Bạch xà lang quân và giáp thiên hạ Ngô Trung Sanh ẩn mình.
Cừu Thiên Hiệp đã bị Yêu Hồ dùng môn Mỵ nhãn cầu hồn thuật làm cho thần trí đảo điên, cơ thể bần thần lại trở trò yêu mị trước lũ quần ma, cho nên hiện tại chàng quyết theo đuổi đến kỳ cùng.
Như bóng với hình, chàng đuổi theo gần kịp Bỗng nhiên chàng thấy một vầng ánh sáng bạc lung linh bay ra tựa đạo ngân quang, chắn ngay bước tiếng của chàng. Đó là Bạch xà lang quân đang múa cây Ngân linh xà bỗng như mưa xa bão tố nhảy ra ngăn Cừu Thiên Hiệp, hầu che chở cho Ngũ Diện Yêu Hồ. Bằng giọng nói kinh khiếp lão quát to:
– Tiểu đầu quỷ ! Tôn sư của ngươi là ai, tại sao dạy ngươi truy địch vào bước đường cùng ?
Cừu Thiên Hiệp bị cản trở, chàng giận run lên, trợn mắt nhìn Bạch xà lang quân, hét như sấm:
– Yêu đạo ! Ngươi là phường tà ma ngoại đạo mà nói được những lời chánh khí đó ư ? Hãy tránh ra, việc này chẳng liên quan đến ngươi, chớ can thiệp mà toi mạng !
– Hừ ! Tiểu tử chớ cao giọng khoác lác !
Vừa dứt lời, Bạch xà lang quân huy động cây Linh xà bỗng hóa ra muôn điểm hào quang, vung tóe ra như tuyết hoa rơi rụng, hướng vào Cừu Thiên Hiệp bức tới, hắn buộc miệng hét to:
– Nếu biết xét hãy giao lại thiết thư, anh hùng võ lâm đất Tây Bắc rất rộng lượng, quyết sẽ tha cho ngươi được sống còn, nếu ngươi cưỡng lời thì …hừ…hừ …
Nói đến đây dường như ý hắn không cần nói nữa. Cây linh xà bỗng quay tròn như con bạch xà uốn khúc, giáng nhanh vào chín ngôi yếu huyệt trên người Cừu Thiên Hiệp.
Hắn đã thành danh về Xà bổng pháp, nổi tiếng nức giang hồ, lại thêm hắn tu tập suốt mười năm chuyên về môn này, thì nó chính là môn võ công tuyệt thế.
Cừu Thiên Hiệp không ngại tí nào, hai chân thong thả bước theo lối Lôi hành cửu chuyển như người đi trên sợi tơ, nhún mình nhảy lên cao bảy thước và nghiêng mình hạ xuống như cánh én lượn vườn xuân, giáng xuống đầu đối phương một chưởng mãnh liệt.
Bạch xà lang quân nhìn thấy đối phương nhanh như thỏ lẹ như cheo, biết rằng khó mà tấn công ngay được, vội thâu ngay xà bổng giữ thế bỏ thân. Nhưng đã muộn, vì thân pháp của Cừu Thiên Hiệp quá nhanh, ngọn chưởng phong như chiếc búa lôi thần hạ xuống đầu Bạch xà lang quân với cái thế mạnh trâm khiếp.
Giữa lúc sự sống chết của hắn chỉ qua làn tơ kẻ tóc Cừu Thiên Hiệp lại chuyển thế công, thâu hồi ngọn chưởng kinh thiên mà chỉ đáp nhẹ nhàng trước mặt hắn, cánh tay vượn của Cừu Thiên Hiệp vươn nhanh ra năm ngón như lưỡi câu chộp vào giữa cây Linh xà bổng một cách bất thần và hét to:
– Buông ra !
Bạch xà lang quân thành danh, chỉ độc nhờ món binh khí này, nếu nhỡ ra bị đoạt thì anh hùng đất Tây Bắc còn coi hắn ra gì nữa, cho nên hắn chọn ngay con đường liều mạng, do đó hắn gầm lên một tiếng, sử dụng hết toàn lực giữ chặt và rống to:
– Chưa chắc !
Cừu Thiên Hiệp trong cơn giận dữ, cánh tay có trên năm thành lực nắm chặt giữa gậy và quát lớn:
– Coi này – Ối chao !
Bạch xà lang quân kêu lên đau đớn, hổ khẩu tay bị toét, máu đổ dầm dề, hắn không giữ nổi cây Linh xà nên bị gãy hai, thân hắn loạng choạng thối lui ra sau hàng trượng, và suýt ngã vào mình Ngũ Diện Yêu Hồ Ngũ Diện Yêu Hồ lòng gian dạ độc, đã không nâng đỡ Bạch xà lang quân, mà mạnh tay đẩy vào lừng xô đến trước và mỉa mai nói:
– Thể diện của ngươi để đâu ? Hãy tiến mạnh lên !
Bạch xà lang quân thối lui, bị nàng xô nhũi tới trước.
Cừu Thiên Hiệp tay cầm cây bổng linh xà gẫy, trở mũi nhọn về phía trước, chạy như gió đuổi theo Bạch xà lang quân.
Chỉ trong chớp mắt chàng đã đến nơi. Bạch xà lang quân bị đẩy ưỡn ngực nhào tới trước ngay tầm mũi Linh xà bổng trên tay Cừu Thiên Hiệp hắn chỉ kịp kêu lên:
– Trời ! Chết tôi !
Hắn chỉ kêu được mấy tiếng thê thảm, mũi Linh xà bổng đã đâm thủng ngực hắn thấu đến sau lưng.
Cừu Thiên Hiệp không cố ý đả thương mà chính hắn bị Ngũ Diện Yêu Hồ xô vào đầu gươm mũi giáo, nên chàng giương đôi mắt to nhìn kinh ngạc.
Quần ma bao vây bốn phía đấu trường, tuy chúng thấy Bạch xà lang quân đã chết, song không nhận xét được tường tận, kẻ thủ phạm là ai, họ chỉ nhằm vào mục tiêu chính là Cừu Thiên Hiệp vì thế chúng đồng hét to:
– Tiểu quỷ ! Ngươi quá độc tâm tàn bạo !
Việc đã đến là phải đến, vận kiếp sát đã mở màn, điều mà Cừu Thiên Hiệp dặn lòng cố tránh nhưng cũng không tránh khỏi, chàng cắn răng đâm mạnh ngọn Linh xà bổng vào bụng Bạch xà lang quân Ngọn gió kinh khốc đưa tới cơn mưa máu, thân thể Bạch xà lang quân bị chàng nhấc bổng lên cao ném ra xa hàng trượng hướng vào mặt Ngũ Diện Yêu Hồ.
Ngũ Diện Yêu Hồ vô cùng ác độc, nàng để cao ngọn liên câu, đẩy mạnh thể xác Bạch xà lang quân ngã tới trước, đồng thời nàng cất giọng yêu tinh gào lên:
– Môi hở răng lạnh quí vị chớ để tên tiểu quỉ thoát thân ! Chẳng nên để nó nguyên vẹn hình hài !
Ngồi cạnh bên Bạch xà lang quân là Không Không môn phú giáp thiên hạ Ngô Trung Sanh.
Ngô Trung Sanh nhìn thấy Bạch xà lang quân chết và nghe Ngũ Diện Yêu Hồ hò hét, hắn vội đứng phắt dậy gầm to như trâu rống:
– Đập chết hòa thượng máu ngập cửa thiền, võ lâm đất Tây Bắc không tử nan một hành động nào, thế há dung cho thằng nhải ranh kia sao !
Thực là lời nói độc ác của hai tên ma đạo.
Cừu Thiên Hiệp ném xong thân xác Bạch xa lang quân, trên tay chàng còn nửa khúc Ngân linh xà bổng gãy, sẵn ý bồng bột, cây bổng gãy giơ lên cao thủ theo kiếm thế, chàng lay động chiêu thường thắng bát kiếm một chiêu kiếm đánh mau đánh mạnh, mà trước ngày đến Hạ Lạn Sơn chàng ưa sử dụng.
Bấy giờ, Huỳnh quan đạo sĩ Trại Đốn Dương, tay cầm thiết phất trần phất mạnh, giơ tay chỉ vào mặt Cừu Thiên Hiệp quát to:
– Khoan động thủ !
Cừu Thiên Hiệp đang vũ lộng kiếm chiêu, bỗng nghe tiếng Trại Đốn Dương, chàng vội thâu ngay thế kiếm quắc mắc hỏi to:
– Lão đạo ngươi còn muốn hỏi gì nữa ?
Trại Đốn Dương dựng đôi mày rậm, bằng giọng nói trầm trầm bảo:
– Ta hỏi ngươi một câu. Vậy chứ quyển Bổ thiên tàn thiết hạo khí thơ ngươi cất giấu nơi nào ?
Cừu Thiên Hiệp chẳng do dự, đưa tay vỗ vào bụng nói:
– Ta cất trong bụng đây !
Trại Đốn Dương Mặt vàng tái nhợt, dịu giọng:
– Ngươi còn quá trẻ, mang trong mình quyển tuyệt thế kỳ thơ đơn thân đi vào Tây Bắc với dụng ý gì ?
Cừu Thiên Hiệp cười ngất vừa sẵn giọng bảo:
– Ha ha ! Đường ai nấy đi, ý ai nấy nghĩ ! Thì có ai làm gì ta chứ ?
Trại Đốn Dương mở to đôi mắt, chiếu những tia rùng rợn nhìn trừng trợn Cừu Thiên Hiệp gắt ầm lên:
– Ngươi miệt thị hai đạo hắc, bạch ở Tây Bắc không người hay sao ?
Cừu Thiên Hiệp thản nhiên bảo:
– Đấy là ý ngươi muốn nói ! Chứ ta không miệt thị ai cả.
Trại Đốn Dương tái mặt trông rất khó coi, Bằng giọng nói âm trầm quát lớn:
– Ta không ưa thái độ vờ vĩnh của ngươi, đừng ngụy biện !
Cừu Thiên Hiệp hào khí bốc lên nóng mặt, nặng giọng bảo:
– Hừ ! Nếu chẳng ưa chẳng phục, cứ giao thủ thử thì hiểu nhau ngay !
Trại Đốn Dương tay cầm phất trần run lên bần bật, bằng giọng nói kinh khiếp quát:
– Hay cho khẩu khí của ngươi, hãy thử tiếp sơn nhân một chiêu nào !
Lão đạo tại Tây Bắc là một nhân vật kiệt liệt nhứt đời, cây thiết phất trần hắn đã khổ luyện bốn mươi năm, chiêu thế vô cùng lợi hại, nội lực lại cực kỳ thâm hậu. Suốt vùng Tây Bắc ít có người nào dám ngang nhiên chạm phải hắn, vì họ sợ ngọn thiết cước phất trần !
Vừa nói dứt, hắn đưa ra một chiêu Vạn điểm mai hoa quét dưới, phất ngang thế mạnh như sóng gào gió thét.
Cừu Thiên Hiệp cười nhạt, tay cầm nửa cây Linh xà bổng, rùn mình xuống thấp như hổ phục, dịu giọng bảo:
– Lại càng hay !
Vừa nói xong, nửa khúc Linh xà bổng quay tròn như đạo ngân quang kiếm, chẳng tránh không lùi, chiêu số Thường thắng bát kiếm huy động mạnh, bổng ngắn và phất trần giao nhau hóa ra muôn điểm hàn tinh kêu reo réo lạnh người Quần ma vây quanh đấu tràng vừa sợ hãi vừa chú mục vào cuộc đấu, cất tiếng reo hò cổ võ vang dậy.
Lần này hầu hết những tay võ lâm đất Tây Bắc chưa ai có can đảm chống lại ngọn Thiết phất trần vì họ cho đó là sợi xích sắt vô địch, hôm nay Trại Đốn Dương xuất thủ, họ đinh ninh sự thắng lợi được chín phần mười.
Trại Đốn Dương nhìn thấy cây bổng gãy trên tay Cừu Thiên Hiệp, nên lấy làm mừng thầm bèn quát lớn:
– Tiểu bối, ngươi thật là con phù du không biết đường sanh tử !
Vừa nói, vừa lay động mạnh ngọn phất trần hàng ngàn sợi đuôi ngựa bay tua tủa, tựa hàng nghìn con rắn cuộn nhảy múa may, trông rất ghê rợn nhìn qua Cừu Thiên Hiệp thấy cây linh xà bổng gãy vũ lộng như gió cuốn ba đào, nào là quyết, căng, xào, chuẩn bốn chữ tuyệt kiếm đầy đủ Xung quanh quần hùng nhìn thấy không ngớt vỗ tay reo hò tán thưởng:
– Hay tuyệt !
Một tiếng roạch nổi lên nhè nhẹ.
Cừu Thiên Hiệp cao hứng gọi thật to:
Mạnh bà tử có gương mặt nhăn nheo rất dễ khiếp, bấy giờ lại cau lên rất khó coi, đôi chân mày trắng bệt như vệt bông chớp chớp liên hồi, bằng giọng nói trưởng thượng mụ thét lên như quỷ hú:
– Đừng để tên nhóc con này khinh thị đất Tây Bắc chúng ta hết người hào kiệt.
Nói xong, bàn tay gầy guộc cử cao cây Cưu đầu trượng, rún mình nhảy ngang qua chiếc trống đá. Mụ cười lách cách và đưa mắt nhìn Cừu Thiên Hiệp như dò xét.
– Bùng !
Cưu đầu trượng gián mạnh xuống đất, lún sâu cả thước.
Cừu Thiên Hiệp biết rõ ý của Mạnh bà tử, mụ muốn phô trương thanh thế, đập bụi kinh hồn để họa chăng, vì nghĩ thế nên Cừu Thiên Hiệp mỉm cười, mắt không rời cây Cưu đầu trượng, mà tay thì lăm lăm nửa khúc gậy Linh xà bổng thuận tay chỉ vào mặt mụ nói to:
– Lão bà ! Tuổi trời chồng chất, chắc cũng thừa hiểu trẻ con học ban trung, tiểu thường đòi khảo hạch. Trung nguyên vả lại chốn giang hồ hỗn độn, họ không mến tiếc một mẩy lông thì sá gì tuổi cao tác lớn !
Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử bị lời chỉ trích của Cừu Thiên Hiệp quá nặng nề, bà ta vốn người bồng bột, tánh nóng như thiêu, nên cả giận quát ầm lên:
– Hay thật, hay cho tiểu tử ! Lão thái bà sống gần trăm tuổi, đây là lần thứ nhứt ngươi dám lớn mật giáo huấn ta !
Cừu Thiên Hiệp nhìn thấy bà nổi giận hầm hầm bèn mỉm cười nói tiếp:
– Lão bà nên nghĩ lại ! Tôi nói những lời hay ý đẹp không phải ư ? Bay nhảy là dành cho hậu bối, tuổi cao nên yên nghỉ là hơn !
Mạnh bà tử giận run lên, mái tóc trắng phau bay phất phới, chân mày bạc phấn động từng cơn. Mụ động mạnh gậy đầu Cưu vừa quát lên như sấm nổ:
– Ngươi khí tử ta phải chăng ?
Vừa nói dứt, Cưu đầu trượng giơ lên cao, song chẳng tấn công Cừu Thiên Hiệp, mà giáng mạnh xuống phiến đá bàng trước mặt mụ.
Bùng ! Sức gậy tựa sét lôi công, khối đá bàng to cả ôm bị gậy đầu Cưu đập nát biến từng khối nhỏ li ti bay lên ngộp đất dậy trời.
Chính Mạnh bà tử đã dùng môn Ngoại công là một môn đại lực tột trần, dù cho những tay nội công thâm hậu đến đâu cũng phải lắc đầu ái ngại.
Cừu Thiên Hiệp thản nhiên chẳng giận, mà phá lên cười to, tiếng cười hào sản làm chấn động cả không gian, làm tái mặt bọn quần ma tại tràng viện. Tiếng cười dứt, chàng đưa mắt nhìn Mạnh bà tử dịu giọng:
– Thật là một luồng Man lực, tiếc thay quyển thiết thư lại không ghi chú môn luyện pháp Ngưu kình này !
Mạnh bà tử nghe qua như gào nước sôi tạt vào mặt, bà kêu rống lên mấy tiếng như cọp điên, vung gậy đầu cưu giáng vào đầu Cừu Thiên Hiệp hét:
– Mụ sẽ giết ngươi !
Cừu Thiên Hiệp không có ý khinh địch, đắc thế được một chiêu, chàng đã hiểu đại cương về nội lực của Mạnh bà tử cũng như Trại Đốn Dương chẳng hơn gì bao nhiêu, hơn thế tâm trí chàng an như bàn thạch không chút gì lo ngại bối rối.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy Cưu đầu trượng hạ nhanh xuống đầu, chàng đứng yên như cột đá, chẳng tránh không lùi công chuyển vào tay tả, lực phổ vào cây bổng gãy tay hữu lấy nhu chế cương dùng thuật thiên điếu thủ pháp để chống đỡ những đôi mắt vẫn nhìn vào chiêu thế, vừa đoán biết chiêu chuẩn đích mà cưu đầu trượng sắp điểm, bèn cao giọng nói to:
– Nếu đỡ không nổi tôi quyết chẳng giữ thiết thư !
Vừa dứt lời bỗng một tiếng “Băng” vang lên dữ dội. Cưu đầu trượng giáng mạnh vào cây bổng gãy. Mạnh bà tử cảm thấy tê chồn cả hai tay, hổ khẩu buốt như dao cắt, miễn cưỡng thu hồi Cưu trượng về, toàn thân bà ta rúng động loạng choạng lùi ra sau hai trượng, thần sắc biến đổi dị thường.
Lấy theo nội lực võ công mà luận, thì Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử tuy không sánh được chiêu Thường thắng bát kiếm là môn tuyệt học vô địch, nhưng không đến nổi chỉ một chiêu đầu đã thảm hại một cách đau đớn thế này.
Nhưng ta cũng nên biết qua về võ thuật đôi chút:
Phàm tên võ sĩ hay một kiếm khách đang giao đấu đều tối kỵ là giận dữ, cơn giận sẽ làm cho khí tháo, tâm phù, mà lạc bại.
Mạnh lão bà đã sơ suất ở điểm này, là chưa chịu vận công tu lực trước, mà nổi cơn giận dữ lên làm cho khí huyết tản mác, lại dùng thêm súc ngoại công “Cứng” thì làm sao địch nổi nội công “Mềm”.
Về phần Cừu Thiên Hiệp tuy có cẩn trọng đôi chút, song ngươn khí nội lực chàng đều vận vào đơn điền, lại dùng thuật nhu công lấy sức của Mạnh bà tử làm thế tấn của mình, thiết tưởng kẻ tỉnh người loạn, thì ai hơn ai đủ rõ ?
Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử thâu hồi cưu trượng lui ra sau, trông tương tự như con beo điên, mụ rống to lên:
– Tiểu tử ! Ngươi là kẻ tà ma ngoại đạo !
Cừu Thiên Hiệp nhoẻn miệng cười lắc đầu:
– Không phải vậy đâu ? Toàn ở trong quyển Thiết thư tuyệt học đấy !
Tam điểm đào hoa Mạnh bà tử, cơn giận lại xung lên cổ nghẹn ngào không nói được nửa lời.
Ngũ Diện Yêu Hồ bỗng lên tiếng:
– Ta không tin một đứa bé miệng còn hôi sữa như ngươi đã thu thập được Thiết thư tuyệt học Mạnh bà tử nghe Ngũ Diện Yêu Hồ nói khoác lát, bèn đưa gậy đầu cưu chỉ vào người nàng nói to:
– Thật đấy ! Ta sợ ngươi không địch nổi nó !
Ngũ Diện Yêu Hồ sượng sùng đỏ mặt, có miệng mà chẳng nói ra lời, cặp mắt hồ ly long nhìn Cừu Thiên Hiệp bằng tia nhìn căm hờn giận dữ.
Riêng Cừu Thiên Hiệp lại không muốn giao đấu với Mạnh bà tử, thế bổng hạ trầm,không giở thế công nữa, bằng giọng nói êm nhẹ:
– Như thế tạm đủ lắm rồi ! Gây thù kết hận có ích chi !
Mạnh bà tử tuy đã kiệt lực song gượng chống chế để bảo tồn sanh mạng khi thấy Cừu Thiên Hiệp rút đoản bổng về không tấn công nữa. Cưu đầu trượng cũng hồi thế đứng im, trông mụ chẳng khác nào vị thần Đà la nhìn trời tuyệt vọng thảm khổ vô cùng.
Cừu Thiên Hiệp thắng thế đối với Mạnh bà tử, chàng lại nhún mình nhảy đến trước mặt Ngũ Diện Yêu Hồ vừa hét to lên:
– Hồ tinh ! Ngoài yêu công tà pháp của mi ra ngươi còn nghề nghiệp gì đưa ra xem thử ?
Ngũ Diện Yêu Hồ nghe qua mặt trắng nhợt nhạt, chỉ một khắc sau, mặt nàng trở nên hồng thắm, đôi mắt chuyển long lanh phát ra những tia hồ mị, như cười không ra tiếng, bằng giọng nói lạnh lẻo âm ma:
– Ôi ! Ngươi bảo gì thế ác sài lang ?
Cừu Thiên Hiệp đã ngán sợ thuật mị nhãn câu hồn nên tâm thần định tỉnh, công lực quy nguyên, bằng giọng nói đầy hào khí bảo to:
– Này yêu hồ ! Ngươi không sử dụng được Mi nhãn câu hồn thuật, thì sẽ bị lộ đuôi chồn tức khắc !
Ngũ Diện Yêu Hồ nhìn thấy đôi mắt Cừu Thiên Hiệp đầy ánh lửa, lại nghe tiếng nói hùng hậu, thì biết công lực đối phương sung mãn câu hồn thuật bị phá vỡ tức khắc, nàng tái mặt run lên, song gượng hét lanh lảnh:
– Cừu tiểu tử ! Ngươi dám to gan nhục mạ tiền cô !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua bật cười to, và thấy Yêu Hồ tái mặt, chàng quát lên một tiếng khủng khiếp:
– Hừ ! Nhục mạ chưa đủ đâu, ta còn muốn lột da hồ ly may áo da nữa kìa !
Ngũ Diện Yêu Hồ nghe qua như dầu sôi cháy mặt, hét lên ầm ĩ:
– Hay lắm ! Bổn cô sẽ tiếp ngươi.
Vừa nói nàng giương đôi mắt láo liên nhìn về phiến đá Thái hồ chỗ thầy trò Hầu tiên Hích Lượng ẩn núp, kêu to lên:
– Lão Hầu tử, thúc điệt ngươi mau lại đây, thiết thư đã đến tay chúng ta cùng cộng hưởng vinh hoa !
Thực là loài hồ tinh quái, dùng nhiều tay chống một để tranh phần thắng lợi.
Quả nhiên lời nói của Yêu hồ có một ma lực kỳ quái, khi nàng vừa nói dứt, trong lùm cây sau phiến đá Thái hồ bay vọt ra hai bóng người Trâu sơn tiên viên Hích Lượng với người sư điệt là Ma diện nhơn, kẻ thủ cây phi trảo, người cầm bổng ngân nha họ đi song song, đến bên cạnh Ngũ Diện Yêu Hồ đứng, trên vẻ mặt cả hai biến đổi mãnh liệt.
Cừu Thiên Hiệp trông thấy thế, chàng cười hăng hắc, tay nắm chặt nửa khúc Linh xà bổng chỉ vào mặt cả ba nạt to:
– Yêu hồ ! Ngươi lấy ba người liên thủ chống ta ư ? Hay lắm ta sẽ bẻ gãy từng tay một !
Ngũ Diện Yêu Hồ quay sang trấn an Hích Lượng trầm giọng bảo:
– Có phước cùng hưởng, gặp nạn cùng chia ! Muốn lấy củi phải đốn cây, muốn có thiết thư phải diệt tên tiểu quỷ !
Cừu Thiên Hiệp nghe qua, phá lên cười ha hả bằng giọng nói trầm khiếp bảo:
– Đúng đấy ! Phải cầm cho được tên tiểu quỷ mới mong chiếm được thiết thư.
Này chồn tinh khỉ đói mau động chiêu !
Trâu sơn tiên viên Hích Lượng thét lên một tiếng hú lợi hại của loài quỷ hầu, ba người rùng mình thủ thế tay vận chưởng lực toan tấn công.
Bỗng có tiếng quát:
– Dừng tay, nhơn vật Tây Bắc ta đã nghe qua, đừng kéo bè đảng xưởng ca ra múa nhộn, nên nhường lại cho ta người Đông Bắc hiến vài đường chiêu số cho các ngươi xem !
Tiếng nói như sấm rền, từ từ vang lên nghe ầm ầm ong ong, như biển gào, gió núi, ngân dài khiến mọi người tái mặt chát tai.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!