Thiết Thư Trúc Kiếm - Trong Tai Nạn Lại Gặp Kỳ Nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
174


Thiết Thư Trúc Kiếm


Trong Tai Nạn Lại Gặp Kỳ Nhân



Nhưng, hỡi ôi! Vì quá nóng giận nên Hùng Phong Vạn Lý Nhiệm Tử Huệ đã vung thiết trượng đánh vướng vào chân tường, làm cho một góc tường bị sập đổ, gạch nát tuôn xuống ầm ầm.

Cũng nhờ đó mà Thiên Hiệp mới tránh khỏi cái chết thảm hại.

Kình phong của thiết trượng đánh tạt Thiên Hiệp bay bổng lên trời như chiếc lá khô.

Chàng cứ nhắm mắt chờ chết, không ngờ thân chàng tung bay lên rồi lại rơi xuống.

Chàng cảm thấy toàn thân tê đi, và chàng ngất lịm không còn biết gì nữa.

Mưa vẫn rơi. Gió vẫn gào. Sấm chớp vẫn ầm ầm không ngớt.

Bây giờ trên sân thính đường không phải như trước kia nữa, gạch đá sập xuống thành đống, ngổn ngang, dày hơn một thước, văng ra xa ba trượng.

Thời gian Thiên Hiệp ngất đi không biết đã bao lâu…

Bỗng một luồng chớp long trời nổ tung lên, làm cho chàng mơ hồ tỉnh lại.

Chàng thầm nhủ :

– Ta chết hay sống thế này?

Chàng đưa tay sờ vào mặt, vào ngực và có cảm giác đau đớn…

Chàng hé mắt nhìn quanh. Trong bóng tối lờ mờ của đêm mưa không còn thấy Nhiệm Tử Huệ đâu nữa cả.

Chàng lắng tai để ý thì trong tiếng mưa rạc rào, nơi chỗ chân tường chưa sập lại có tiếng rên vọng đến :

– Hừ.. hừ! Hự. hư!

Chàng giật nẩy người, lồm cồm đứng dậy đưa mắt nhìn về phía ấy, với ý nghĩ :

– Ồ! Có lẽ người mà chàng gọi thân phụ đã bị tường đè trọng thương rồi chăng?

Chàng bước vội đến.

Bỗng chân chàng vướng phải một vật làm cho chàng té quỵ xuống.

Chàng đưa tay mò mẫm, thì vật ấy là cây thiết trượng của lão quái.

Chàng buột miệng kêu lên :

– Đúng là ông ta bị thương rồi. Ôi! Ta đã có cơ hội thoát thân.

Chàng quay mình toan bỏ chạy. Nhưng tiếng rên trong góc tường kia mỗi lúc một to hơn và mệt nhọc hơn :

– Á! Hừ… hừ. Hừ. Hừ?..

Lòng từ tâm của Thiên Hiệp không cho phép chàng bỏ chạy, chàng dừng chân nghĩ thầm :

– Nhiệm Tử Huệ tuy đối với mình là một cừu nhân, lão đã ác tâm muốn hại mạng mình. Tuy nhiên, dù sao lão cũng nuôi dưỡng mình mười năm trời, nay lão đã bị thương thì không còn đủ sức hại mạng mình nữa. Mình cũng nên đến cứu lão để đền ơn trong muôn một.

Thiên Hiệp tuy là một đứa bé từ nhỏ đã không có mẹ cha, nhưng tánh tình lại trung hậu.

Chàng lần mò đi về phía có tiếng rên.

Dưới chân tường quả có một bóng người đang co ro ngồi một đống, trông có vẻ đau đớn lắm.

Thiên Hiệp lặng lẽ đến quì trước mặt gọi :

– Thân phu…

Một luồng chớp xé trời loáng lên.

Thiên Hiệp thất kinh nhảy trái lại đằng sau hai bước, ré lên một tiếng thất thanh.

Thì ra người ngồi đó không phải là người mà chàng gọi “thân phụ” mà là một lão đầu đà, mặt vuông, mũi sư tử, tóc rối bù xù, cát bụi bê bết dính đầy mặt trông như một quái vật.

Tuy nhiên, đôi mắt lão nhãn quang sáng rực, chứng tỏ là một võ lâm cao thủ.

Lão mặc một bộ áo cà sa đã rách nát đến lộ hai cánh tay gân guốc nổi đầy. Hàm răng lão nghiến qua nghiến lại keng két như đang có một điều gì tức giận lắm.

Cảnh tượng ấy dẫu là ban ngày, ai trông thấy cũng phải rợn người, huống hồ trong đêm mưa gió.

Thiên Hiệp “á” lên một tiếng, nằm gọn dưới đất.

Lão đầu đà đưa mắt nhìn chàng, nói với giọng rên rĩ :

– Tiểu tử! Đừng sợ! Hãy đỡ ta vào trong nhà đi.

Giọng nói run run, yếu ớt và lạnh lùng khiến cho Thiên Hiệp không dám đến gần.

Chàng bò ra xa hơn, lẩm bẩm :

– Không… không! Tôi… sơ…

Lão đầu đà cất giọng nói :

– Tiểu tử! Ngươi đừng sợ gì nữa. Lão Nhiệm Tử Huệ đâu còn nữa mà ngươi sợ.

Câu nói ấy làm cho Thiên Hiệp động tánh tò mò :

– Lão quái Nhiệm Tử Huệ tại sao mất tích?

– Còn vị đầu đà này từ đâu đến?

Chàng bò tới bên lão đầu đà hỏi :

– Phụ thân tôi đâu rồi?

Lão đầu đà nhe hàm răng trắng toát, rên hừ hừ mấy tiếng rồi run rẩy chỉ tay vào đống gạch trên sân thính nói :

– Kết cuộc lão ta được một chỗ chôn thân như thế cũng đã tốt số lắm rồi.

Thiên Hiệp trố mắt nhìn đống gạch vụn, lòng hoài nghi, thầm nghĩ :

– Người mà mình gọi thân phụ là một trong “Tam kỳ nghĩa hiệp” võ công đệ nhất giang hồ, có lý nào lại tự vùi thân trong bức tường sập như vậy được.

Chàng ngập nhừng nói :

– Thân phụ tôi… chết rồi sao..?

Lão đầu đà mở to đôi mắt, nhìn Thiên Hiệp như có cái gì lạ lùng lắm! Qua một lúc, ông ta nói :

– Tiểu tử! Ngươi luyến tiếc lão quái ấy lắm sao? Cây gậy sắt của lão quái không đâm thủng ngực ngươi kể là ngươi cũng đã tốt số lắm rồi. Con ơi! Đừng luyến tiếc, hãy đỡ ta vào nhà, ta sẽ nói cho con nghe nhiều chuyện lạ.

Lão đầu đà nói dứt tiếng lại gắng gượng chồm mình lên, nhưng lão lại nhăn mặt tỏ ra đau đớn lắm.

Thiên Hiệp thấy vậy động lòng, không cần suy nghĩ gì khác hơn là việc cứu giúp người. Chàng vội bước đến sau lưng đưa tay đỡ lão đầu đà nọ.

Bỗng chàng ngạc nhiên “á” lên một tiếng, ngập ngừng nói :

– Kìa! Chân… của lão tiền bối…

Lão đầu đà thở hổn hển, rên hư hử, tựa lưng vào đứa bé, chỉ vào đống gạch nói :

– Ta bị thằng Nhiệm Tử Huệ đánh một gậy, gãy rụi cả hai chân.

Thiên Hiệp đưa mắt nhìn thấy hai xương ống chân của lão bị gãy tiện, lòi ra ngoài hai bắp thịt dính lủng lẳng hai bàn chân, máu me bị nước mưa chan hòa chảy xuống đất đọng thành vũng đỏ ối.

Chàng vừa thương hại cho lão đầu đà mà cũng vừa thương xót cho người mà chàng gọi là phụ thân, đã chôn vùi dưới đống gạch.

Chàng nói :

– Lão tiền bối bị gãy chân mà còn sống, kể ra cũng may mắn hơn kẻ bị vùi thân dưới nắm mồ.

Lão đầu đà trợn mắt nhìn Thiên Hiệp nói :

– Hừ! Nếu trong mình ta không bị trên ba mươi vết thương thì lão Nhiệm Tử Huệ làm gì có thể đánh ta một gậy gãy cả hai giò được.

Thiên Hiệp nghe nói bất giác rợn người. Chàng nhìn sững vào mặt lão đầu đà hỏi :

– Trước khi đến đây lão tiền bối đã bị trên ba mươi vết thương rồi?

Lão đầu đà gật đầu :

– Dĩ nhiên! Nhưng thôi, việc đó ngươi không cần hỏi đến, hãy đỡ ta vào nhà đã.

Thiên Hiệp chẳng qua là một đứa bé mười bốn mười lăm tuổi, thân thể còn yếu ớt, trước đây tuy chàng có tập luyện qua loa về môn “Hoạt Huyết Ký Thi” nhưng cũng chỉ với trình độ sơ đẳng mà thôi.

Vả lại, nhũng công phu non kém ấy chưa đủ chống lại với gió mưa đêm trường có đâu đủ sức rinh nổi một vị đầu đà có thân vóc to lớn như vậy.

Chàng bồng lão đầu đà lên đi được vài bước rồi chệnnh choạng quỵ xuống đất.

Lão đầu đà cảm thông được sức yếu đuối của thằng bé, nên lắc đầu, chống hai tay xuống đất, “hừ” một tiếng nói :

– Vô dụng! Thôi hãy đỡ lấy đôi chân gãy của ta đẩy tới trước để ta tự đi vào cũng được.

Thiên Hiệp nghĩ thầm :

– Ồ! Lão đã bị thương đến nước này, hai chân gãy lìa đi mà còng có thể tự mình nhảy vào nhà được sao? Nếu vậy tài nghệ của lão này cũng không kém gì Nhiệm Tử Huệ.

Chàng chưa hết ngạc nhiên thì lão đầu đà đã chống hai bàn tay xuống đất, đầu hạ thấp xuống, đít giương cao lên giống như một con ếch sắp nhảy đi.

Thấy Thiên Hiệp còn trầm ngâm, chưa chịu đỡ hai khúc chân gãy của ông ta, nên ông ta hầm hừ :

– Thằng nhỏ! Mưa gió thế này chưa đủ thấm lạnh hay sao mà mày còn chểnh chệ như vậy?

Thiên Hiệp vội đưa tay đỡ hai bàn chân lủng lẳng của đầu đà.

Chàng mới cúi mình xuống đã cảm thấy hai tay chàng có một sức nặng và loáng mắt, thân hình lão đầu đà đã bay vụt lên, bắn vào cánh cửa thính đường một tiếng “rầm”.

Cánh cửa bị chiếc đầu của ông ta tông vào mở bật ra, thân lão lọt vào trong rơi xuống đất nghe một tiếng “binh”.

Thiên Hiệp vội chạy vào, thì thấy lão đầu đà đang nằm im, miệng rên một tiếng đau khổ, hai hàm răng rít chặt.

Thiên Hiệp cảm thấy trong tiếng rên ấy chứa đầy gan dạ anh hùng trong lúc thế cùng lực tận.

Chàng cảm cảnh, vội đi lấy củi khô đốt lửa để sưởi ấm.

Ánh sáng tràn ngập cả căn phòng nơi chính điện.

Lão đầu đà sau cơn mệt nhọc, gắng gượng ngồi vậy lau những vết bùn dính trên mặt.

Hơi ấm đã làm cho thần sắc lão bình phục dần.

Thiên Hiệp thấy quả nhiên trên ngực trên bụng lão có hơn ba mươi vết thương rạch ngang dọc do nhiều thứ vũ khí bén nhọn đâm chém vào, vết còn rỉ máu vết đã tím bầm chứng tỏ cách đây không lâu lão đã lâm vào một trận chiến rất ác liệt.

Thiên Hiệp thấy vậy cũng phải le lưỡi rùng mình. Chàng chạy đến trước mặt lão đầu đà nói :

– Thưa đại sư! Tôi đi tìm chút thuốc để đại sư trị thương nhé.

Lão đầu đà lắc đầu :

– Không cần!

Vừa nói, lão vừa đưa tay vuốt mấy sợi tóc ướt dính trên vừng trán.

Tay lão vừa đưa lên thì bỗng có mấy tiếng “keng keng” phát ra.

Thiên Hiệp biết ngay đó là tiếng của bảy chiếc vòng vàng lão đeo trên cổ tay chạm vào nhau.

Lão trợn tròn đôi mắt nhìn Thiên Hiệp một lúc rồi “á” lên

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN