Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 1140
Tần Tuyết Hàn tin Lý Phàm là sẽ không lừa gạt mình, nhưng lúc này, Tần Tuyết Hàn bỗng cảm thấy hoang mang, cô thầm lo lần này sẽ thất bại, nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười tự tin của Lý Phàm, cô lại cảm thấy an tâm.
Nếu có Lý Phàm ủng hộ thì không giống, cô tin có Lý Phàm ở đây thì mọi việc đều sẽ được giải quyết.
Lý Phàm hiểu suy nghĩ của Tần Tuyết Hàn, anh cũng không nói quá nhiều, tất cả cứ dựa vào thực lực để chứng minh, còn về cái khác, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại điều quan trọng nhất là ông nội Tần Tuyết Hàn vẫn còn trong tay người đàn ông âu phục, nói không chừng đang ở đại bản doanh của Long Môn.
Lý Phàm nhướng mày, dù thế nào, trước tiên anh cũng phải cứu ông nội Tần Tuyết Hàn ra mới được, ai biết người đàn ông âu phục có thể thay đổi chủ ý, đột nhiên ra tay với ông nội của Tần Tuyết Hàn hay không.
Dù sao nghĩ như vậy cũng rất bình thường, không thể không có lòng phòng bị người.
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lý Phàm mới tìm người điều tra vị trí ông nội Tần Tuyết Hàn một chút.
Mà tất nhiên người đó không ai thích hợp hơn Trương Đức Võ.
Trước kia, công việc của Trương Đức Võ ở Long Môn là người bên cạnh Long Hậu, đừng thấy Trương Đức Võ đã rời khỏi Long Môn, hơn nữa còn đắc tội không ít người Long Môn, nhưng cũng may có mấy đàn em trung thành.
Nghe vậy, Trương Đức Võ không khỏi nhếch miệng cười một tiếng, đây chính là chuyện tốt với ông ta, nếu muốn như vậy thì không thể tốt hơn.
Nghe thấy Lý Phàm giao nhiệm vụ cho mình, Trương Đức Võ lập tức cam đoan với Lý Phàm: “Cậu yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ chịu trách nhiệm, tôi có thể ứng phó.
”
Nghe vậy, những người khác đều cảm thấy rất bất ngờ, nếu không phải chính tai nghe được, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ lấy làm lạ nhìn Trương Đức Võ, cảm thấy hết sức mờ mịt.
Sau khi nhìn thấy Trương Đức Võ, người Long Môn lập tức cười nói: “Lão Trương, sao ông lại tới đây.
”
Trương Đức Võ thở dài nói: “Tất nhiên là vì tôi nhớ mọi người rồi”
Nghe Trương Đức Võ nói vậy, mọi người đều toàn thân nổi da gà, bọn họ đều cảm thấy không còn gì để nói với Trương Đức Võ, dù sao cũng đều là đàn ông, sao ông ta có thể nói ra lời buồn nôn như vậy chứ.
Nhưng lúc này, đám người đó cũng không dông dài quá nhiều, bọn họ đều hiểu Trương Đức Võ, nên chẳng buồn quan tâm.
Trương Đức Võ thản nhiên nói: “Được rồi, tôi cũng không nói linh tinh với mọi người nữa, hiện tôi sẽ bàn chuyện chính với mọi người, mọi người biết ông lão đó ở đâu không, nếu biết hãy nói cho tôi.
”
Đám người đều sững sờ, bọn họ ngập ngừng, không biết trả lời như thế nào, bọn họ cảm thấy hết sức mờ mịt, vì đây là chuyện cấm kỵ, bọn họ không thể nói ra được.
Bọn họ bất đắc dĩ nhìn về phía Trương Đức Võ, nói với ông ta: “Anh, không phải chúng tôi không nói, chúng tôi thật không có cách nào, anh cũng biết quy định của Long Môn, nếu chúng tôi nói ra, chúng tôi sẽ bị liên lụy”
“Trước kia tôi chưa từng bạc đãi các cậu, bây giờ từng người các cậu đều từ nhân vật nhỏ mà trở thành thủ lĩnh ở Long Môn, tôi vẫn chưa từng xin các cậu giúp đỡ” Sắc mặt Trương Đức Vẽ trở nên nghiêm túc, lẩm bẩm.
Mấy người đó đều hiểu Trương Đức Võ ám chỉ điều gì, bọn họ đều ngơ ngác, cảm thấy hết sức khó hiểu, nếu không phải tự mình chứng kiến, bọn họ cũng không dám tin là thật, bọn họ cảm thấy rất lúng túng.
Mấy người đó còn đang lưỡng lự, do dự không biết có nên nói cho Trương Đức Võ hay không, nhưng bọn họ lại sợ người Long Môn sẽ đến tìm mình gây phiền phức.
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!