Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 1157
Tên mặc tây trang đưa tay ra hiệu số một và năm rồi nói: “Tầm bao nhiêu đây.”
Long Hậu tưởng ý anh ta là một tỷ rưỡi nên cũng chẳng để tâm lắm: “Được rồi, trong thẻ này có ba tỷ”
Tên mặc tây trang thấy Long Hậu hiểu sai ý mình thì nở nụ cười ngượng: “Là mười lăm tỷ cơ” “Cái gì? Mười lăm tỷ?”
Khuôn mặt Long Hậu tối sầm đi, dường như đang muốn hỏi có phải anh ta đang giỡn với mình không.
“Không giỡn với bà, bọn họ đòi mười lăm tỷ, nếu muốn nhờ những người đó ra tay thì ít nhất phải có bấy nhiêu, nhưng tôi đảm bảo rằng họ sẽ thành công, Long Hậu, bà phải nghĩ kỹ đó, lần này có thể nói là không bao giờ thất bại, mà nếu có thể thành công xử tên Lý Phàm kia thì mười lăm tỷ cũng có đáng là bao”
Tên mặc tây trang rất ít khi thấy Long Hậu nổi giận, vừa nhìn thấy Long Hậu tức giận thì anh ta liền giải thích ngay.
Tuy những lời anh ta nói rất có lý, nhưng mười lăm tỷ cũng đâu phải một con số nhỏ, Long Hậu lại nghĩ đến việc nếu lấy được chìa khóa Long Môn thì số tài sản đó sẽ thuộc về mình, hơn nửa cả Long Môn này đều sẽ nằm trong tay bà ta.
Ngẫm kỹ lại thì tuy mười lăm tỷ này có nhiều thật, nhưng cũng vô cùng xứng đáng.
“Được, vậy tôi giao chuyện này cho cậu, nếu lại hỏng việc thì đừng trách sao tôi ác” Long Hậu ra lệnh.
Tên mặc tây trang lấy được tiền thì rất lấy làm vui vẻ, anh ta liên tục nói: “Long Hậu hãy cứ yên tâm, số tiền này chắc chắn sẽ không uổng phí đầu.”
Long Hậu đã có ý lấy mạng tên đó, nếu lần này mà thất bại nữa thì anh ta đã không còn giá trị lợi dụng.
Tên mặc tây trang cũng biết đây là tối hậu thư của Long Hậu cho mình.
Anh ta không dám chậm chạp dù chỉ một giây, anh ta đã đảm bảo với Long Hậu rồi, dù thế nào thì cũng không thể để kế hoạch lần này thất bại được.
Vào lúc chạng vạng, tên mặc tây trang kia bước vào một đạo quán.
Nơi đây là một đạo quán khá nổi tiếng ở Hán Thành, có tên là đạo quán Càn Khôn.
Các đạo sĩ ở đây đều là những cao sĩ kín tiếng và xa lánh thể đời, bình thường họ không ra tay, nhưng một khi ra tay thì chắc chắn sẽ khiến người người khiếp sợ.
Có rất nhiều bình luận trái chiều về năng lực của các đạo sĩ trong Đạo Quán Càn Khôn, không ai có thể biết được thực lực của bọn họ đến đâu.
Nhưng các đạo sĩ ở Đạo Quán Càn Khôn vẫn là điểm tranh luận nóng nhất ở thành phố Hán Thành này, đã có không ít người đi khiêu chiến với đạo sĩ ở đó, song cuối cùng đều bị các đạo sĩ của đạo quán đánh nhừ tử, từ đó không ai dám đụng đến họ nữa.
Đạo Quán Càn Khôn có một nguyên tắc, đó là sẽ không làm tay sai cho kẻ nào, nhưng có một vài vị đạo sĩ khá tham tiền, ngoài sự phụ của đạo quán ra thì hầu hết các đạo sĩ đó cũng sẽ làm theo lệnh của người khác ngay khi nhận được tiền.
Tên mặc tây trang cũng chỉ nghe phong thanh về Đạo Quán Càn Khôn mà thôi, giờ đây có thể nói là anh ta đang muốn liều mạng thử hết mọi cách, buộc phải đánh cược một lần, nếu còn thất bại thì đành chấp nhận thôi.
Nếu thành công thì không còn gì tốt bằng nữa, vậy nên tên mặc tây trang quyết định sẽ đánh cược lần này.
Khi anh ta đang bước vào Đạo Quán Càn Khôn thì lại bị hại vị đạo sĩ đứng trước cửa chặn lại.
Tên mặc tây trang cười gượng nói: “Chào ngài, tôi có chuyện muốn nhờ đến các ngài.”
“Muốn nhờ bọn tôi ra tay à? Vậy chắc anh biết quy tắc chứ? Người của Đạo Quán Càn Khôn sẽ không tùy tiện xuống núi đầu” Hai vị đạo sĩ trông cửa thờ ơ nói..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!