Thiếu Chủ Bí Mật
Chương 17: KHÔNG CÓ AI TÔI KHÔNG ĐỘNG VÀO ĐƯỢC CẢ
Sở Trung Thiên!
Vua thế giới ngầm của Hán Thành!
Tuyệt đối là nhân vật đỉnh thiên.
Ở Hán Thành, Sở Trung Thiên chính là cự bá một phương, không có ai dám không cho ông ta mặt mũi.
Nếu như nói Hầu Nguyên Dũng trước đó vẫn rất hung hăng ngang ngược, thậm chí muốn túm lấy Tần Tư Hạ, bây giờ nhìn thấy Sở Trung Thiên, anh ta không dám, chỉ là mặt mày tối sầm, tức tối đứng ở một bên.
Người của thế giới ngầm, thấy mặt, đều phải ngưỡng vọng!
“Thiên gia, ông dẫn nhiều người đến chỗ của tôi như thế là có ý gì?”
Hầu Nguyên Dũng lạnh mặt, thầm cắn răng, siết chặt nắm đấm, trong lòng rất là bất mãn.
Nói thế nào, bản thân cũng là ông chủ của câu lạc bộ Bách Lệ Nhân, càng là một trong bốn đại ca của Hán Thành.
Anh ta tuy không dám đối đầu với Sở Trung Thiên, nhưng cũng không cần phải quá khách khí.
Lại nhìn Sở Trung Thiên đó, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Hầu Nguyên Dũng, ngay cả nhìn một cái cũng không có hứng thú.
Điều này khiến Hầu Nguyên Dũng rất tức tối!
Ý gì thế??
Hầu Nguyên Dũng tôi, lẽ nào không thể lọt vào mắt của Sở Trung Thiên ông!
Tuy nhiên.
Một màn tiếp theo lại khiến đám người Hầu Nguyên Dũng sốc nặng đến mấy phút sau mới phản ứng lại được!
Mọi người đều run rẩy trong lòng!
Cho dù Tần Tư Hạ sớm đã biết thân phận của Lý Phàm, lúc này nhìn thấy một màn này, trong lòng cũng dâng lên sự kích động cuồn cuộn!
Sở Trung Thiên trực tiếp cất bước đi tới trước mặt Lý Phàm, sau đó, khom người, gỡ chiếc mũi thân sĩ xuống, cung kính nói: “Cậu Lý, thứ cho tôi đến chậm một bước, xin cậu trách tội!”
Anh chính là tiểu thiếu chủ trong miệng của Tiền lão!
Vị tiểu thiếu chủ của Long Môn!
Long quân tương lai của Long Môn!
Sắc mặt Lý Phàm hơi lạnh, nhìn Sở Trung Thiên, nhàn nhạt gật đầu: “Còn kịp, chuyện tiếp theo, ông chắc biết nên xử lý như nào rồi.”
“Thuộc hạ hiểu.” Sở Trung Thiên gật đầu, quay người, ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Hầu Nguyên Dũng.
Hầu Nguyên Dũng lúc này.
Sớm đã ngây ngốc như khúc gỗ đứng ở đó, trong lòng run rẩy!
Anh ta hoàn toàn không hiểu, vua thế giới ngầm của Hán Thành, vậy mà lúc này lại tôn kính với một thằng nhóc bình thường đó!
Thuộc hạ?
Sở Trung Thiên vậy mà tự xưng thuộc hạ!
Hoảng rồi!
Hầu Nguyên Dũng hoàn toàn hoảng rồi, đầu toát mồ hôi lạnh!
Anh ta không phải đồ ngu, trong nháy mắt nghĩ tới điều gì đó, người thanh niên này, thân phận không bình thường!
Ngay cả Sở Trung Thiên cũng phải cung kính với anh!
Cùng lúc đó, Sở Trung Thiên mặt mày lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hầu Nguyên Dũng.
Bụp!
Ông ta nâng một chân, đá mạnh vào bụng của Hầu Nguyên Dũng!
Hầu Nguyên Dũng lùi lại sau hai bước, không dám tin mà nhìn chằm chằm Sở Trung Thiên, ánh mắt oán độc, quát: “Sở Trung Thiên! Ông muốn động thủ với tôi?!”
Sở Trung Thiên này, chưa từng co anh ta mặt mũi!
“Động thủ?” Sở Trung Thiên cười lạnh hai tiếng, bước tới lại quăng một cái tát vào mặt Hầu Nguyên Dũng.
Bốp!
Tiếng tát giòn rã, vang khắp cả phòng bao.
“Hầu Nguyên Dũng cậu, có tư cách gì nhắc tới động thủ với tôi!”
Không hổ với biệt danh vua thế giới ngầm của Hán Thành, Sở Trung Thiên vào lúc này, đã đem sự bá đạo như hùng sư diễn ra toàn bộ!
Sở Trung Thiên lạnh lùng nhìn Hầu Nguyên Dũng, mở miệng nói: “Hôm nay, ai bất kính với cậu Lý, đều bị tôi ghi nhớ, không ai có thể chạy thoát được cả!”
Bịch bịch!
Lời vừa dứt, mười mấy tên côn đồ Sở Trung Thiên dẫn tới, trực tiếp ấn hết người của Hầu Nguyên Dũng trong phòng bao xuống dưới đất!
Bạch Tuyết Nhi đó cũng không ngoại lệ, gương mặt xinh đẹp và cái đầu đè mạnh xuống đất!
Bỗng chốc, tiếng kêu thảm thiết vang lên ở đây!
Nhưng.
Đột nhiên.
Một giọng nói lạnh như băng vang lên từ sau người Hầu Nguyên Dũng!
Vinh Thường Uy ôm chặt cái đầu dính đầu máu, tức giận chỉ vào Sở Trung Thiên, gào lên: “Ông chính là Sở Trung Thiên sao? Rất được, ông dám động thủ với bản thiếu?”
Vinh Thường Uy lúc này giận dữ đến tột cùng!
Anh ta tốt xấu gì cũng là cậu chủ của tập đoàn Vinh Khang, vậy mà có người dám coi thường anh ta!
Hầu Nguyên Dũng lúc này lạnh mặt, cười gằn: “Thiên gia, đừng nói người anh em này không nhắc nhở ông, cậu Vinh không phải là người anh có thể chọc nổi đâu, cho dù anh là vua thế giới ngầm của Hán Thành, ở trước mặt cậu Vinh, cũng chẳng qua chỉ là một con kiến hôi mà thôi!”
Cậu Vinh?
Sở Trung Thiên lông mày hơi rung lên, nhìn cậu chủ giàu có trẻ tuổi đứng đằng sau Hầu Nguyên Dũng.
Hầu Nguyên Dũng nhìn ra sự do dự của Sở Trung Thiên, lập tức thẳng người, giới thiệu: “Vị này, chính là tổng giám đốc của tập đoàn Vinh Khang mới vào đầu tư ở thành phố này, cũng là con trai của chủ tịch Vinh- Vinh Bân của tập đoàn Vinh Khang, Vinh Thường Uy cậu Vinh!”
Một câu này, Hầu Nguyên Dũng nói đặc biệt lớn tiếng, vô cùng khí thế, sợ người khác nghe không thấy.
Lộp bộp!
Trái tim của Sở Trung Thiên run lên, ánh mắt co lại, ánh nhìn rơi vào người trên người Vinh Thường Uy, bỗng lửa giận nhỏ đi vài phần.
Anh ta vậy mà là con trai của Vinh Bân chủ tịch tập đoàn Vinh Khang.
Tập đoàn Vinh Khang, chính là công ty đã niêm yết trên thị trường có giá trị hơn nghìn tỷ!
Lần này, công ty con của tập đoàn Vinh Khang tiến vào Hán Thành, chính là đầu tư 9000 tỷ!
Sở Trung Thiên thật sự không chọc nổi.
Ông ta tuy có người có thế, nhưng cũng chỉ giới hạn trong Hán Thành.
Công ty đã niêm yết trải khắp cả nước như thế, Sở Trung Thiên thật sự có hơi không chống lại được.
Hầu Nguyên Dũng nhìn ra sự khó xử của Sở Trung Thiên, lông mày nhíu lại, lạnh giọng nói: “Ông không dám?”
Sở Trung Thiên vội đứng ở bên Lý Phàm, ghé vào tai cung kính nói: “Cậu Lý, tên Vinh Thường Uy này, chúng ta thật sự không động tới được.”
Quả thật không đụng vào được.
Ba của anh ta Vinh Bân là cháu ruột của Vinh Xương Hòa chủ tịch tổng bộ tập đoàn Vinh Khang.
Vinh Xương Hòa, đó chính là chuyên gia danh dự được liệt vào trong mấy bảng cơ cấu y tế trong nước, vốn dĩ chính là bác sĩ, về sau là thương nhân.
Hơn nữa, anh ta còn nhận được rất nhiều danh hiệu, danh tiếng ở trong nước không thấp.
Ai nếu như chọc giận tập đoàn Vinh Khang, vậy đó chính là tự tìm đường chết!
Sở Trung Thiên giải thích xong, mồ hôi lạnh trên trán đã toát ra.
Thần sắc của anh ta có hơi kiêng kỵ khi nhìn Vinh Thường Uy đang đứng sau lưng Hầu Nguyên Dũng, trong lòng có hơi hoảng.
Tuy nhiên.
Một giây tiếp theo, một màn khiến mọi người phải hít khí lạnh đã xảy ra!
Lý Phàm ở trong đám người không chút hoảng hốt, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Vinh Thường Uy đó, nói: “Vinh Thường Uy, tôi nhớ anh rồi, trên thế giới này không có ai mà Lý Phàm tôi không đụng vào được cả!”
Nghe vậy, trong mắt Sở Trung Thiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ!
Nhưng, tên Vinh Thường Uy đó lại tức quá hóa cười, mặt mày âm trầm, quát: “Tốt tốt tốt! Thằng nhóc cậu thật là con mẹ nó được đây! Tôi không tin, ở Hán Thành rách nát này còn có ai dám ra tay với bản thiếu!”
“Hầu Nguyên Dũng, bản thiếu bây giờ ra lệnh cho anh, bắt lấy toàn bộ đám người này! Nhất là tên này, chặt tay phải đi cho tôi! Người phụ nữ cậu ta ôm trong lòng, tôi muốn chơi đùa ở trước mặt cậu ta!”
Vinh Thường Uy ánh mắt lộ sự hung ác, hoàn toàn không để Lý Phàm vào trong mắt.
Ba anh ta chính là Vinh Bân, ông nội lớn là Vinh Xương Hòa, giẫm chân một cái, đừng nói Hán Thành, cả nước đều phải rung theo!
Một tên ngu xuẩn, dám nói linh tinh với anh ta, thật sự là tìm chết mà!
Hầu Nguyên Dũng rất nhanh nhẹn, lấy bộ đàm ra, quát: “Tất cả vào đây hết cho ông, dọn dẹp!”
Cộp cộp cộp!
Trong nháy mắt, cửa phòng bao lần nữa xông vào mấy chục tên côn đồ, toàn độ đều bặm trợn hung ác, trong tay cầm đồ nghề.
“Lên! Bắt bọn họ lại cho tôi!” Hầu Nguyên Dũng phất bàn tay lớn, trong mắt nhiều thêm vài tia điên cuồng.
Sở Trung Thiên sửng sốt, anh ta đã đồng ý Tiền lão, thề chết bảo vệ Lý Phàm!
Anh ta chỉ vào Hầu Nguyên Dũng, tức giận nói: “Họ Hầu kia, anh dám! Cậu Lý, không phải là người anh có thể chọc nổi đâu!”
“Fuck! Nơi này còn có ai mà Vinh Thường Uy tôi không động được chứ?”
Trên sô pha, Tống Thường Vinh tức tối quăng cái khăn dính máu trong tay đi, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm đám người Lý Phàm, quát: “Tất cả đều động thủ cho tôi! Giết chết rồi, tính cho tôi!”
“Cậu Lý!”
Sở Trung Thiên tức giận quát một tiếng, trong nháy mắt xông về mấy tên côn đồ đang cầm gậy bóng chày định đánh Lý Phàm, lập tức lao vào đánh với bọn họ!
Sở Trung Thiên không hổ là vua thế giới ngầm, có vài phần thực lực, hai ba quyền đã đánh gục mấy người đó ra đất!
Sắc mặt bên phía Hầu Nguyên Dũng lạnh băng, mắt nheo lại, trực tiếp từ đằng thắt eo rút ra một con dao, kề vào cổ của Sở Trung Thiên, quát: “Ông dám động một chút nữa thử xem!”
Bụp!
Sở Trung Thiên còn chưa phản ứng kịp, Hầu Nguyên Dũng một cước đá vào đầu gối của ông ta, trực tiếp ép quỳ xuống!
Sắc mặt của Hầu Nguyên Dũng điên cuồng, đưa tay xẹt qua mặt của Sở Trung Thiên, cười lớn nói: “Sở Trung Thiên, không ngờ ông cũng có ngày hôm nay, từ nay về sau, vị trí vua thế giới ngầm của Hán Thành này, để tôi ngồi!”
Sở Trung Thiên cắn chặt răng, tức giận mà quát: “Hầu Nguyên Dũng, động vào tôi có thể, tuyệt đối không thể động vào cậu Lý, nếu không, không chỉ có cậu, cả Hán Thành đều phải chôn cùng!”
“Con mẹ nó hù dọa ông đây à?!” Hầu Nguyên Dũng tức tối, một cước đá vào bả vai của Sở Trung Thiên.
Lúc này, trong phong bao, tràn ngập hàn ý .
Người Sở Trung Thiên dẫn tới, toàn bộ đều bị đè xuống đất!
Hình thế đã nghịch chuyển.
Vinh Thường Uy lúc này đứng dậy, mặt mày âm hàn, đi đến trước mặt Lý Phàm, dương dương tự đắc nói: “Thằng nhóc, cậu vừa rồi không phải rất hống hách sao? Bây giờ sao không lên tiếng nữa rồi!”
Sắc mặt của Lý Phàm bình tĩnh, trên mặt không có chút sợ hãi, nói: “Vinh Thường Uy, anh không nên chọc giận tôi.”
Nghe thấy lời nói này, Vinh Thường Uy ngây ra, quát: “Hầu Nguyên Dũng, phế tay phải của tên này đi cho tôi, khiến cậu ta quỳ nói chuyện với tôi!”
Hầu Nguyên Dũng cất bước đi tới, trên tay cầm con dao nhọn, cười lạnh nói: “Thằng nhóc, đây chính là kết cục khi cậu đắc tội với cậu Vinh!”
Sở Trung Thiên nhìn thấy một màn này, gào rách cổ họng: “Hầu Nguyên Dũng, anh dừng tay! Cậu Lý, anh tuyệt đối không thể động vào một cọng lông của cậu ấy!”
Cậu ấy là tiểu thiếu chủ của Long Môn!
Là thân phận ngàn vàng!
Hầu Nguyên Dũng chỉ cười khinh thường, con dao sắc trong tay muốn đâm vào cánh tay phải của Lý Phàm!
Đột nhiên!
Một tiếng chuông không đúng lúc vang lên, khiến mọi người sửng sốt.
Hầu Nguyên Dũng nhìn Vinh Thường Uy ở đằng sau, anh ta cười lạnh hai tiếng, nói: “Tiếp tục xem, vừa hay báo tang cho người nhà cậu ta luôn.”
Hầu Nguyên Dũng gật đầu, trực tiếp từ trong túi quần của Lý Phàm lấy điện thoại ra, sau đó mở loa ngoài, quát: “Ai?”
“Cậu Lý, xin chào, tôi là Vinh Bân, hợp tác cậu bảo tôi sắp xếp với Dược phẩm Vân Sinh, tôi đã sắp xếp xong rồi, cậu ở đâu? Tôi đích thân đưa hợp đồng tới cho cậu.” Đầu dây bên kia, ngữ khí của Vinh Bân rất cung kính, thái độ cũng rất khiêm nhường và chân thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!