Thiếu Chủ Bí Mật - Chương 51: LÁO XƯỢC! KHÔNG ĐƯỢC VÔ LỄ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Thiếu Chủ Bí Mật


Chương 51: LÁO XƯỢC! KHÔNG ĐƯỢC VÔ LỄ


Một chai rượu giá hơn ba mươi tỷ đồng, chai rượu mà trên thân chai được khảm kim cương đá quý.

Rượu quý trong các loại rượu.

Lúc này đây, là ai đã đưa cho Lý Phàm?

Quan Nhân Đường cực kì chịu chi, ông chủ sau màn đang cố gắng hết sức để lấy lòng Lý Phàm!

“Ông… Ông nói gì cơ?”

Vương Cẩn Mai lập tức bối rối, đứng dậy, sắc mặt không dám tin nhìn Ngô Đạo Văn mà hỏi: “Giám đốc Ngô , ông có nhầm không vậy? Cái này sao có thể là cái thằng vô dụng Lý Phàm đó chuẩn bị được? Ông chủ lớn của các ông hồ đồ rồi hay sao? Phải là Từ Thiên Hải, Từ Thiên Hải mới là khách quý chứ!”

Chuyện gì thế này?

Vương Cẩn Mai còn nghiêng đầu liếc nhìn Lý Phàm, phát hiện sắc mặt của anh cũng rất nghiêm trọng.

Lúc này sắc mặt của Lý Phàm rất khó coi, nhìn Ngô Đạo Văn, chẳng lẽ trước đó người này không biết ý của mình ư?

Từ Thiên Hải đỏ cả mặt vì tức, anh ta đứng đó, lấy không được, ngồi cũng không xong, rất lúng túng!

Vốn dĩ anh ta định giả vờ giả vịt trước người nhà họ Cố, bây giờ thành thế này, anh ta lại trở thành kẻ mất mặt nhất.

Lý Phàm, đều do tên Lý Phàm này!

Còn có ông già Ngô Đạo Văn này nữa, và cả ông chủ sau lưng ông ta đều bị trúng gió hết sao?

Rượu quý như thế mà lại tặng cho thằng rẻ rách Lý Phàm đó ư?

Điên cả rồi à?

“Giám đốc Ngô, ông chắc chắn ông không nhầm chứ? Thằng Lý Phàm này là đứa vô dụng trăm phần trăm, ở Hán Thành này, một nửa số dân đều biết cậu ta là rể đến ở rể nhà họ Cố, chuyên gia ăn cơm mềm và ỷ lại vợ. Ông đưa rượu này cho cậu ta thì cậu ta biết gì không chứ? Khác gì rót cho chó uống không?”

Từ Thiên Hải nín giận trong lòng, lúc này không nói thì không vui.

Ngô Đạo Văn nghiêng đầu qua, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Từ Thiên Hải.

Mà lúc này, Lý Phàm lại nhàn nhạt cười lạnh nói: “Ồ? Nghe tới đây, phải chăng cậu Từ rất tinh thông về rượu sao?”

“Phí lời! Ông đây uống rượu còn nhiều hơn mày uống nước, thứ rác rưởi như mày mà xứng uống rượu này sao? Đúng là phí của trời!” Từ Thiên Hải thấy Lý Phàm còn dám chen mồm vào thì lập tức bùng nổ, mặt đỏ gay!

Nhưng mà!

Một lời phẫn nộ lập tức vang khắp phòng bao !

“Anh Từ, mong anh tự trọng! Chai rượu này đúng là ông chủ lớn của chúng tôi tặng cho anh Lý đây!” Lúc này Ngô Đạo Văn lạnh lùng nói, trong mắt cũng đầy không vui.

Từ Thiên Hải run người, sắc mặt càng nghi ngờ.

Không chỉ có mỗi anh ta mà cả Vương Cẩn Mai lẫn Cố Thiệu Huy đều sững sờ.

Cố Họa Y khó mà tin nổi nhìn tới nhìn lui Lý Phàm, nhỏ giọng hỏi: “Rốt cuộc là sao thế? Anh quen ông chủ lớn ở đây à?”

Lý Phàm hơi khó xử, chuyện này giải thích thế nào đây?

Chẳng lẽ trực tiếp ngả bài hay sao?

Anh là Tiểu Thiếu chủ của Long Môn, cũng là Long Quân tương lai!

Cửa hàng này, anh búng tay một cái là mua lại được?

Nói ra thì Cố Họa Y và ba mẹ vợ sẽ tin sao?

Cũng vào lúc này, Ngô Đạo Văn cười haha xen vào nói: “Anh Lý à, anh là quý nhân nên hay quên, lần trước ở cửa bệnh viện thành phố, là anh đã giúp ông chủ lớn của chúng tôi. Ông chủ lớn của chúng tôi từng dặn rằng, chỉ cần anh vào cửa hàng của chúng tôi thì phải đối đãi với cách thức cao cấp nhất, phòng bao này là vì có anh nên mọi người mới vào được.”

Vừa nói ra câu đó, Vương Cẩn Mai ban nãy còn nịnh hót Từ Thiên Hải, sắc mặt lập tức sa sầm!

Bà ta oán giận nói: “Gì cơ? Giám đốc Ngô , ông nói phòng bao này là vì nể mặt Lý Phàm mới cho chúng tôi vào ư? Không phải vì Từ Thiên Hải sao?”

Chuyện này, chuyện này rốt cuộc là sao?

Từ Thiên Hải cũng bối rối, hóa ra mình vờ vịt từ đầu đến đuôi, tất cả đều là mượn mặt mũi của người khác ư?

Mẹ nó!

Từ Thiên Hải lập tức nổi giận, giận dữ nói: “Giám đốc Ngô à, ông đừng có bị mấy tên tiểu nhân lừa, Lý Phàm anh ta ấy chỉ là một thằng vô dụng thôi, có tài đức gì mà có mặt mũi đến thế? Anh ta giúp ông chủ lớn của các ông ư? Giúp gì? Tôi không tin!”

Từ Thiên Hải thực sự tức giận!

Hôm nay mình chỉ muốn vờ vịt một phen trước mặt Lý Phàm và Cố Họa Y thôi, sao lại khó quá vậy?

Khổ không thể tả!

Cố Họa Y cũng nghiêng đầu, mắt sáng trưng nhìn Lý Phàm chằm chằm, dò hỏi, ông chủ lớn nào vậy?”

Lý Phàm cười haha, nói: “Chẳng phải hôm đó em cũng gặp rồi sao? Ở cửa bệnh viện, khi em đang đi cùng Kim Thiện Na.”

Nghe thế, Cố Họa Y nhớ ra, nói: “À, Rolls Rolls đó…”

Nói tới đây, Cố Họa Y che miệng, thì ra ông cụ đó chính là ông chủ lớn của Quan Nhân Đường.

Thấy thế, Vương Cẩn Mai cũng rất nôn nóng, ‘”Họa Y, rốt cuộc là sao? Con biết ư?”

Cố Họa Y gật đầu dạ, nhìn mọi người nói: “Con biết, Lý Phàm từng giúp một ông cụ thật, nhưng không biết có phải là ông chủ lớn của cửa hàng này hay không.”

Ngô Đạo Văn vội vàng nói: “Đúng thế, hôm nó may nhờ có anh Lý đây giúp đỡ. Chai rượu này tôi để ở đây trước, cần gì mọi người cứ việc nói.”

Nói xong, Ngô Đạo Văn rời khỏi phòng bao .

Lúc này, bầu không khí trong phòng bao rất nặng nề.

Từ Thiên Hải ngồi trên ghế mà như ngồi trên bàn chông.

Lúc trước Vương Cẩn Mai còn nịnh hót Từ Thiên Hải, nhưng bây giờ chỉ cười haha với anh ta, chẳng nhiệt tình như trước, nhưng không tính là quá tệ.

Từ Thiên Hải không ngồi nổi nữa, mượn cớ có việc riêng bèn đi trước.

Nhưng trước khi đi, anh ta hung hăng trợn mắt nhìn Lý Phàm, dùng ánh mắt bày tỏ mình sẽ không bỏ qua cho anh!

Từ Thiên Hải đã đi, mọi người cũng tan cuộc.

Lúc xuống lầu tính tiền, Lý Phàm đưa Cố Họa Y và nhóm Vương Cẩn Mai vào xe trước rồi mới quay người trở lại nhà hàng.

Ngô Đạo Văn đã nói với quầy lễ tân rồi, không tính tiền cho phòng bao chữ Thiên ở vườn hoa trên không.

Lý Phàm vừa vào phòng khách, một nhân viên phục vụ cung kính đứng trong phòng khách, sắc mặt tươi cười nói: “Thưa anh Lý, Giám đốc Ngô và Tiền lão ở trên lầu đợi anh ạ.”

Lý Phàm gật đầu, hai tay nhét trong túi quần, bước lên lầu.

Nhưng bỗng nhiên một câu nói đầy giễu cợt truyền vào tai.

“Úi giời ạ, đây chẳng phải là Lý Phàm, tên vô dụng ăn bám ở nhà chúng ta đấy sao? Sao mày lại tới đây?”

Lý Phàm ngẩng đầu thì thấy ở cửa thang lầu là Cố Bội Sam và mấy cô cậu con nhà giàu đang đi xuống.

Đôi chân ngọc ngà thon dài thẳng tắp đó, đúng là đầu quả tim của đàn ông.

Lý Phàm nhíu mày, nghiêng người nhường chỗ, bây giờ anh không muốn gây ra hiểu lầm với Cố Bội Sam.

Nhưng Cố Bội Sam lại khoanh tay trước ngực, để lộ vóc dáng đầy đặn, châm biếm nói: “Lý Phàm mày được đấy, nghèo hèn như mày cũng có tư cách tới đây ư?”

Lý Phàm nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Có liên quan gì đến cô sao?”

Nghe thế, Cố Bội Sam lập tức giận dữ, mắng: “Thái độ này của mày là sao? Mày chỉ là thằng rể vô dụng đến nhà họ Cố tao ở rể thôi, dám nói chuyện với tao như thế ư?!”

“Úi, Bội Sam à, đây chính là thằng ăn bám Lý Phàm mà cô thường nhắc đến đấy ư?”

“Được đó, hôm nay gặp được, đúng là không biết thường, rách rưới dễ sợ!”

“Úi chà, tên này cũng ngang ngược đấy. Này, mày là Lý Phàm đấy ư, nói chuyện với chị Bội Sam của bọn tao kiểu gì đấy? Xin lỗi đi!”

Nhất thời, đám con nhà giàu uống hơi say đều nhao nhao cười ầm lên, tức giận mắng.

Cố Bội Sam cười khẩy, nhìn sắc mặt âm u của Lý Phàm thì vỗ má anh, nói: “Lý Phàm, mày nghèo hèn thế kia mà cũng dám nhe răng với tao à? Mày chán sống rồi ư? Tưởng dựa vào Cố Họa Y thì tao không dám làm gì mày thật hay sao?”

Lý Phàm siết tay.

Vào lúc này, một tiếng trách mắng vang lên từ trên lầu: “Láo xược! Ai dám vô lý với anh Lý thế!”a

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN