Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 2258: Tin tức của Diệp Tử Phong
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
57


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi


Chương 2258: Tin tức của Diệp Tử Phong


Diệp Mặc trở về, Mặc Nguyệt Tiên tông là nơi náo nhiệt nhất, Mặc Nguyệt Tiên Tông vốn dĩ chính là Tiên tông nổi tiếng nhất trong 33 thiên vực của Tiên giới. Cho dù trong Thượng thiên vực cũng không có thực lực nào mạnh hơn Mặc Nguyệt Tiên Tông.

Mấy ngày nay, các Tiên tông của Đại Tiên vực nhao nhao đến thăm hỏi, đừng nói là Mặc Nguyệt Tiên Tông, cho dù cả Cung Hoa Thiên đâu đâu cũng náo nhiệt.

Đương nhiên người vui mừng nhất là Ức Mặc rồi, cô có được 36 viên Lôi hải Thần châu thực sự, dường như ngay lập tức bế quan tu luyện ba mươi sáu viên Lôi châu này.

Lạc Ảnh, Ninh Khinh Tuyết, Tô Tĩnh Văn, Tống Ánh Trúc bao năm xa cách giờ đây gặp lại Diệp Mặc, lại càng quấn quýt si mê. Mặc dù đều là tiên nhân rồi, nhưng mấy người từ thế giới phàm tục Trái đất đến, chuyện tình cảm vợ chồng lại càng nặng hơn chút. Diệp Mặc cũng không định rời đi, cứ ở trong Mặc Nguyệt Tiên tông làm bạn cùng vợ mình.

Mục Tiểu Vận và Trì Uyển Thanh trở lại Thế giới trang vàng, biết rõ Diệp Mặc đã đến Mặc Nguyệt Tiên tông, cũng vui mừng, ra ngoài gặp mấy người Lạc Ảnh.

Trì Uyển Thanh và Tô Tĩnh Văn còn cả Ninh Khinh Tuyết ba người đã quen biết nhau trên Trái đất, bây giờ gặp lại trong Tiên giới này, tâm trạng vô cùng kích động và khoan khoái dễ chịu. Hơn nữa mẹ của Tô Tĩnh Văn – Mục An vẫn còn, thậm chí đã đến Tiên giới, khiến Tô Tĩnh Văn cảm thấy cô không còn gì tiếc nuối nữa rồi.

Hôm nay, Diệp Mặc đang cùng những người bên cạnh nhàn rỗi ngồi nói chuyện phiếm những năm qua, nhìn thấy Diệp Lăng ngồi một bên thần thái có chút ủ rũ, lập tức chủ động hỏi:

– Diệp Lăng, em có tâm sự gì à?

Diệp Lăng thấy Diệp Mặc lo lắng cho cô, lau lau mắt sưng đỏ của mình nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

– Không biết anh ba bây giờ có tốt hay không, lúc trước anh ba hồ đồ, em nghĩ anh ấy chắc đến đây bị áp lực quá, nên mới làm chuyện bất chấp hậu quả. Anh cả, anh có thể dùng thần thức tìm anh ba, xem anh ấy đang ở đâu không…

Diệp Mặc trong lòng thầm than, suy nghĩ của hắn lại khác với Diệp Lăng. Diệp Lăng và Diệp Tử Phong là anh em ruột, Diệp Tử Phong và Diệp Lăng có vài phần tình cảm anh em, nhưng Diệp Tử Phong và hắn lại không có chút quan hệ máu mủ gì, hơn nữa Diệp Tử Phong sau khi thay đổi dường như lại càng điên cuồng hơn.

Nhưng hắn lại tận mắt nhìn thấy Diệp Tử Phong trong Nam Cung sơn trang giết chết Nam Cung Phi, hạ thủ vô cùng tàn ác. Đương nhiên đây cũng không thể trách Diệp Tử Phong được, vì sự ngoan độc của Nam Cung Phi cũng không kém Diệp Tử Phong nửa phần.

– Được rồi, anh sẽ tìm giúp em xem sao.

Diệp Mặc không muốn để Diệp Lăng quá mức thất vọng, tu vi của hắn quá cao, đã là Hỗn nguyên Thánh đế rồi, nếu không phải trong tình hình đặc biệt, hắn cũng không muốn dùng thần thức của mình quét toàn bộ Tiên giới.

Dùng thần thức quét toàn bộ Tiên giới, rất nhiều chuyện hắn không thích nhìn thấy cũng sẽ thu vào trong tầm thần thức của hắn. Tiên giới này cũng đàng hoàng xinh đẹp như vẻ bề ngoài của nó, âm u xung triệt các nơi, loại cảm giác này khiến Diệp Mặc cảm thấy cực kỳ không thích.

– Cha à, cha cũng tìm giúp con con Cửu Đầu Trùng kia nhé, lúc trước con suýt nữa bị con trùng đáng ghét kia ăn thịt rồi. Bây giờ con không tìm được con trùng đó, nếu tìm được rồi, con sớm đã tiêu diệt con trùng đó rồi…

Ức Mặc ngồi bên cạnh Diệp Lăng nhìn thấy cha mình sắp dùng thần thức tìm người, lập tức ngồi bên cạnh nói.

Diệp Mặc vẫn là lần đầu tiên nghe thấy Ức Mặc suýt nữa bị Cửu Đầu Trùng ăn thịt, hắn lập tức liền chú ý hỏi:

– Ức Mặc, rốt cục là có chuyện gì vậy?

Ức Mặc nói chuyện cô vừa đến Tiên giới, liền gặp một Tử thành. Lúc đó Tiên thành đó đã hóa thành phế tích rồi, cô trong Tiên thành đó tìm được một số nhẫn trữ vật. Vì sợ hãi, cho nên không dám ở lại trong Tiên thành, khi cô rời khỏi Tiên thành, phát hiện Cửu Đầu Phệ Hư Trùng quay lại thôn phệ Tiên thành. Nếu không phải một người áo xám cứu, thì bây giờ cô sớm đã bị con Cửu Đầu Phệ Hư Trùng đó ăn thịt rồi.

– Cửu Đầu Phệ Hư Trùng trong Tiên giới? Có mấy cái đầu?

Biểu lộ của Diệp Mặc lập tức nghiêm trọng, hắn quá rõ sự đáng sợ của Cửu Đầu Phệ Hư Trùng, cho dù bây giờ hắn đối diện với Cửu Đầu Phệ Hư Trùng, chỉ cần vung tay một cái là có thể tiêu diệt, nhưng trong Tiên giới lại là mối họa lớn.

– Có chín cái đầu rồi, nhưng màu sắc trên đầu vẫn là màu tím nhạt, nói không chừng bây giờ đã thành màu vàng kim rồi.

Ức Mặc bây giờ nhớ đến con Cửu Đầu Phệ Hư Trùng lúc trước, vẫn có chút chán ghét.

Diệp Mặc lập tức liền nghiêm túc nói với Ức Mặc:

– Ức Mặc, đừng xem con đã là Tiên đế rồi, sau này nếu gặp phải đầu con Cửu Đầu Phệ Hư Trùng đã biến thành màu vàng kim rồi, thì con đừng ra tay, con Cửu Đầu Phệ Hư Trùng vàng kim đã là con Vương rồi, con đánh không lại đâu.

Ức Mặc lè lưỡi nói:

– Con biết rồi, đây chẳng phải đang xin cha giúp đỡ sao?

– Người cứu con kia, con nhìn có rõ không?

Mặc dù biết người áo xám kia vốn dĩ không phải là cố ý cứu, nhưng cứu con gái của mình, Diệp Mặc trong lòng vẫn vô cùng cảm kích.

Ức Mặc vung tay vẽ một bóng lưng màu xám nói:

– Con chỉ nhìn thấy gã có một bóng lưng màu xám như này, lúc đó tốc độ của gã rất nhanh, những thứ khác con không nhìn rõ.

Diệp Mặc nhìn bóng lưng màu xám này một hồi lâu, lúc này mới nói:

– Cha biết người này là ai rồi, thực tế cha cũng đã từng được gã giúp, mặc dù gã lúc đó cũng không phải cố ý.

Lúc đang nói chuyện, thần thức của Diệp Mặc đã phóng ra ngoài. Người giúp Ức Mặc kia chính là văn sĩ trung niên lúc trước trong Phiêu Miểu Tiên trì, văn sĩ trung niên đó từng tặng Diệp Mặc một viên Tinh Hạch Viêm, để thăng cấp mồi lửa của Diệp Mặc. Đương nhiên, văn sĩ trung niên đó muốn lợi dụng Diệp Mặc, nhưng không ngờ Diệp Mặc lại phát hiện ra gã đang lợi dụng mình, hơn nữa còn để lại dấu hiệu thần thức trên người hắn nữa.

Bây giờ người đó có thể đuổi Cửu Đầu Phệ Hư Trùng đi rồi, rõ ràng đã khôi phục lại tu vi, chỉ có điều không biết ai giúp gã.

Thần thức của Diệp Mặc quét ra ngoài, từ Hạ thiên vực đến Trung thiên vực rồi đến Thượng thiên vực. Hắn không tìm được văn sĩ trung niên lúc trước bị giam trong Phiêu Miểu Tiên trì kia, cũng không tìm được Diệp Tử Phong, nhưng lại nhìn thấy Kế Khôn cùng một người đàn ông ẩn cư trong một Tiên thành cực kỳ bình thường.

Diệp Mặc lập tức biết người đàn ông kia chắc chắn là Phong Hi không nghi ngờ gì, tu vi của Kế Khôn không tăng lên là bao, nhưng cô có thể giúp Phong Hi tìm được Tiên tài tố thể, thành công cứu sống Phong Hi về, Diệp Mặc trong lòng vui thay cô.

Biết rõ Kế Khôn không việc gì, Diệp Mặc cũng không quấy rầy cô, cũng không muốn đi gặp Kế Khôn.

Kế Khôn và Phong Hi bây giờ sống cuộc sống bình yên, Diệp Mặc trong lòng chúc phúc cho cô. Hắn biết, Kế Khôn nếu muốn tìm hắn, chỉ cần đến Mặc Nguyệt Tiên Tông là được rồi.

Cửu Đầu Phệ Hư Trùng Diệp Mặc cũng không tìm thấy, lại khiến Diệp Mặc cau mày là, hắn đến Lục Vô Hổ cũng không tìm được.

Lục Vô Hổ sớm đã phi thăng Tiên giới, bây giờ chắc chắn không thể nào đến Thánh đạo giới, Diệp Mặc vốn dĩ định quay về cẩn thận tìm kỹ Lục Vô Hổ một lần. Trên người Lục Vô Hổ còn có một khối Thế giới thạch nhỏ, hắn muốn luyện hóa Thế giới sơn, ngoài phải tìm được một Thế giới sơn bay mất từ Vẫn Chân cấm địa ra, thì khối Thế giớI thạch nhỏ trên người Lục Vô Hổ cũng rất quan trọng.

– Cha à, có phải không tìm được Cửu Đầu Trùng phải không? Không tìm được thì thôi, nói không chừng đã bị người áo xám kia tiêu diệt rồi.

Nhìn thấy Diệp Mặc cau mày, Ức Mặc mau chóng nói.

– Cửu Đầu Phệ Hư Trùng không phải dễ dàng bị giết chết như vậy đâu, nhưng cha nhìn thấy hai người quen. Diệp Lăng và anh cùng qua đó gặp.

Diệp Mặc đứng dậy nói.

Lâm Dị Bán nghe thấy Diệp Mặc gọi Diệp Lăng đi, lập tức hỏi:

– Tông chủ, có phải tìm được Diệp Tử Phong rồi phải không?

Đối với Diệp Tử Phong, gã cũng rất quan tâm, vì Nam Cung sơn trang sau này chính là do Diệp Tử Phong làm chủ, cho đến khi gã phi thăng Tiên giới, cũng không coi Nam Cung sơn trang là của Sở gia. Nhưng cùng với tu vi của gã cường đại lên, Nam Cung sơn trang sớm đã không được gã coi ra gì rồi. Cũng vì quan hệ giữa Diệp Tử Phong và Diệp Mặc, Diệp Lăng, Lâm Dị Bán sau khi Hóa Chân viên mãn, vẫn không tiếp tục đi tìm Diệp Tử Phong.

– Không phải là Diệp Tử Phong, có chút quan hệ với nó. Dị Bán, họ của anh có thể khôi phục rồi. Nếu tôi đoán không nhầm, Sở Cửu Vũ chắc cũng ở Tiên giới, dù gì cũng có một ngày tôi sẽ gặp lại ông ta.

Lâm Dị Bán trước giờ vẫn đi theo Diệp Mặc, sau đó Diệp Mặc phi thăng, gã vẫn bảo vệ Mặc Nguyệt chi thành này, Diệp Mặc vẫn rất coi trọng gã. Lúc trước Diệp Mặc gặp Sở Cữu Vũ, chỉ là không xác định lắm Sở Cửu Vũ có phải là tổ tiên của Lâm Dị Bán hay không.

Lâm Dị Bán đứng lên nói:

– Tôi quyết định cùng với Từ Đồng tìm Cửu Vũ tiên tổ rồi tính tiếp, nếu có thể tìm được Cửu Vũ tiên tổ, tôi lập tức sẽ khôi phục lại họ Sở.

Diệp Mặc gật đầu nói:

– Họ Sở anh còn có một người tên Sở Đan, anh chắc hẳn là biết chứ? Khi tôi quay về, hình như cũng đã gặp cô ấy.

Lâm Dị Bán nghe thấy Diệp Mặc nói đến Sở Đan, mau chóng nói:

– Cám ơn tông chủ thành toàn, tư chất của Sở Đan tốt hơn tôi, cám ơn tông chủ đã đưa Sở Đan về Mặc Nguyệt chi thành. Bây giờ Sở Đan đang ở Mặc Nguyệt Tiên tông.

Nguyễn Nhạc Thiên là đệ nhất tiên vực trong Trung thiên vực, còn Nặc Y tiên thành cũng là đệ nhất tiên thành. Vì Vấn Đạo Các chính là ở trong này, Diệp Mặc lúc trước từng đến đây tham gia Vấn Đạo, chỉ có điều còn chưa đến tầng thứ chín mà thôi.

Nặc Y tiên tức lâu là đệ nhất Tiên tức lâu trong Nặc Y tiên thành, lúc này trong một phòng trong tiên tức lâu này có hai người con gái đang ngồi. Sắc mặt hai người này rất bình tĩnh, nhưng khí tức dao động lại cho thấy hai người cũng không thực sự bình tĩnh.

– Nam Cung Tiểu Đại, chúng ta không có chút quan hệ gì, cô tìm tôi có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.

Người con gái mặc váy Tiên mày lam nhạt ngữ khí bình tĩnh nói.

Người con gái ngồi đối diện cô xinh đẹp hơn người con gái mặc Tiên váy màu lam nhạt này nhiều, cô nghe thấy người con gái mặc Tiên váy màu lam nhạt này hỏi vậy, thở dài nói:

– Trình Na Na, tôi hối hận lúc trước không nghe lời cô, một người có thể vứt bỏ vợ mình, quả nhiên cũng sẽ vứt bỏ được cái khác.

Hiển nhiên hai người này chính là Trình Na Na và Nam Cung Tiểu Đại của Nam Cung sơn trang ở Tu Chân giới, hai người gặp vận mệnh giống nhau, bây giờ hai người cũng phi thăng lên Tiên giới rồi.

– Tôi cho rằng cô sẽ châm chọc mỉa mai tôi, tại sao cô không nói?

Nam Cung Tiểu Đại nói xong có chút nghi ngờ nhìn Trình Na Na, cô không ngờ lại không nghe thấy Trình Na Na mỉa mai mình.

Trình Na Na vẫn bình tĩnh nói:

– Tôi và Diệp Tử Phong đã không còn quan hệ gì rồi, không mỉa mai gì cả. Nhưng Diệp Tử Phong không giết cô, chứng tỏ cô có chút địa vị trong lòng gã.

Nam Cung Tiểu Đại cười khẩy một cái nói:

– Địa vị?

Nam Cung Tiểu Đại còn chưa nói xong, liền nghe có người đẩy cửa vào nói:

– Chúng tôi có thể ngồi đây chút được không?

– Là anh?

Nam Cung Tiểu Đại khiếp sợ đứng dậy nhìn Diệp Mặc và Diệp Lăng đứng ở cửa, hoàn toàn không biết Diệp Mặc và Diệp Lăng đến từ lúc nào.

– Diệp đại ca, Diệp Lăng, hai người sao lại đến đây?

Trình Na Na cũng ngạc nhiên đứng dậy, cô vì tránh người của Diệp gia, cố ý từ Hạ thiên vực đến Trung thiên vực, kết quả vẫn gặp Diệp Mặc và Diệp Lăng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN