???
Cô đã từng gặp phụ nữ mang bạn thân tới gặp mặt đối tượng, nhưng chưa từng gặp qua người đàn ông nào mang theo bóng đèn đi xem mắt!
Thật ra bóng đèn cũng không có cảm giác tồn tại gì, từ lúc cô ngồi xuống vẫn luôn bấm điện thoại.
Lý Hi Nhã nhìn qua nhìn lại hai người mấy lần, không biết có phải là ảo giác của cô hay không, màu sắc quần áo của hai người giống nhau đến khó hiểu.
Cô âm thầm lắc đầu ở trong lòng, khuyên chính mình không được mắt hủ thì nhìn thấy ai cũng là gay, dù sao một trong hai người cũng là đối tượng xem mắt của cô ngày hôm nay.
Lý Hi Nhã tự giới thiệu bản thân xong, phát hiện Tần Thời Luật căn bản không nghe, mà là nhìn chằm chằm “bóng đèn” ngồi ở bên cạnh chơi điện thoại, đầu hai người như muốn dính vào nhau.
Lý Hi Nhã: “……” Vậy thôi tôi đi nha?
Lý Hi Nhã nỗ lực duy trì mỉm cười: “Tần tiên sinh có gì muốn hỏi tôi hay không?”
Tần Thời Luật nhìn về phía Lý Hi Nhã, “Cô nói cái gì?”
Đối diện với ánh mắt của Tần Thời Luật, Lý Hi Nhã ngẩn ra.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, hiện tại tâm tình của Tần Thời Luật không tốt lắm, ánh mắt quá lạnh, đây là một loại tín hiệu nguy hiểm, mà nguồn gốc của sự nguy hiểm này tựa hồ đến từ người đang ngồi kế bên hắn.
Lý Hi Nhã nhìn về phía “bóng đèn”: “Vị này là……”
Tần Thời Luật giơ tay lên bàn gõ hai cái, “Đừng chơi nữa, cô ấy đang nói chuyện với em đấy.”
Đường Dục ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tần Thời Luật, lại nhìn về phía Lý Hi Nhã, “Xin lỗi.”
Cứ bấm điện thoại ở trước mặt một cô gái như vậy thật sự rất thất lễ, cậu đặt điện thoại xuống, mỉm cười xin lỗi: “Cô vừa mới nói cái gì?”
Đường Dục thoạt nhìn rất lễ phép, Lý Hi Nhã cũng không ngại nói lại lần nữa: “Nên xưng hô với cậu như thế nào?”
Đường Dục không hiểu tại sao hai người bọn họ đi ăn mừng lãnh chứng, còn gọi thêm người phụ nữ này làm gì, cô ta là ai?
Đường Dục: “Trước khi hỏi tên người khác thì cô phải tự giới thiệu chính mình, như vậy mới lịch sự.”
Lý Hi Nhã: “……” Đây là đang châm chọc cô không biết phép lịch sự hả?
Lời này lập tức chạm vào tính tình tiểu thư của Lý Hi Nhã: “Tôi là Lý Hi Nhã, là đối tượng xem mắt của anh Tần Thời Luật đây. Này cậu, tôi không biết cậu và Tần tiên sinh có quan hệ gì, nhưng chúng tôi là đi xem mắt, cậu ngồi đây có cảm thấy thích hợp hay không? Có cần tôi gọi một bàn khác cho cậu ngồi không?”
Đường Dục chớp chớp mắt, quay đầu nhìn về phía Tần Thời Luật, hai người…..xem mắt?
Tần Thời Luật không chút chột dạ nhìn cậu, ha, thì ra bây giờ em mới phát hiện.
Đường Dục há miệng nhỏ sửng sốt một hồi, trong lòng đột nhiên ý thức được nguy cơ.
Tần Thời Luật đi xem mắt có nghĩa là sau này hắn sẽ ly hôn với cậu? Nếu ly hôn, thì công sức cậu trăm phương ngàn kế sống sót không phải vô ích sao?
Này không thể được!
Đường Dục nhìn về phía Lý Hi Nhã, mắt mèo mị thành một đường cong, cười còn thâm thúy hơn vừa rồi: “Chào cô Lý tiểu thư, tôi là Đường Dục, là bạn đời hợp pháp của của anh Tần Thời Luật.”
Nói xong, cậu lấy giấy hôn thú “nóng hổi” từ trong túi ra, “Đây là giấy hôn thú chúng tôi vừa mới lãnh, cô rất may mắn đó nha, là người đầu tiên được nhìn thấy nó.”
Lý Hi Nhã: “……” Cái may mắn này cho cậu cậu có muốn hay không?
Đường Dục tri kỷ mở giấy hôn thú ra, đẩy đến giữa bàn ăn, tiện để cô thấy rõ: “Phá hư cuộc hôn nhân của người khác, nếu người ta biết được, sẽ bị xã hội khiển trách đó.”
Lý Hi Nhã nhìn ngày chứng nhận trên giấy hôn thú, thiếu chút nữa thở không ra hơi, hay lắm, cư nhiên là ngày hôm nay!
Cô đi xem mắt với một người đàn ông vừa mới kết hôn!?
Lời này truyền ra ngoài chắc chắn người ta sẽ cười đến rụng răng!
Đường Dục nói chuyện không nhanh không chậm, ngữ điệu cũng ôn hòa, lời cậu nói ra đều không nghe được một chút khiêu khích nào, càng giống như tận tình khuyên nhủ người khác nên một lòng hướng thiện, hướng về Phật pháp.
“Hoa thơm cỏ lạ nơi nào mà chẳng có, người sau khẳng định sẽ càng tốt hơn, Lý tiểu thư, tôi tin cô nhất định sẽ gặp được một người thật lòng yêu thương cô, không cần phải lãng phí sức lực với một người không thuộc về mình, cô thấy có phải không?”
Sắc mặt Lý Hi Nhã càng ngày càng khó coi, Đường Dục lại hồn nhiên không phát hiện, còn đang hỏi Lý Hi Nhã ảnh chụp trên giấy hôn thú của bọn họ có phải chụp rất đẹp hay không.
Đẹp cái rắm!
Ai hiếm lạ xem!!!
Tần Thời Luật đưa tay lên miệng khẽ cười một chút, hắn không hiểu biết nhiều lắm về Đường Dục, chỉ biết tính cách Đường Dục không tốt, cũng không biết cậu lại có một mặt như vậy.
Tần Thời Luật cười như vậy Lý Hi Nhã càng tức giận, cô đập mạnh lên bàn, “Các người chơi tôi?”
Đường Dục bị dọa run lên, lọn tóc ngốc trên đầu cũng hơi rung rung.
“Không, không có, giấy hôn thú là thật mà.” Cậu càng nói giọng càng nhỏ, yên lặng vươn tay lấy lại giấy hôn thú của mình, không dám bày lên trên bàn nữa.
Hẳn là, hẳn là đủ rồi, cho dù hiện tại bọn họ ly hôn, Tần Thời Luật cũng là tái hôn, tái hôn không đáng giá……Nhỉ?
Hành động nhanh chóng lấy giấy hôn thú về của cậu càng làm hô hấp Lý Hi Nhã trở nên dồn dập, làm sao, tôi còn có thể đánh cậu sao? Giả vờ thành tiểu bạch liên làm gì!
Đường Dục không giả vờ, cậu thật sự sợ bị đánh.
Tần Thời Luật giấu đi ý cười, mở miệng: “Xin lỗi, buổi gặp mặt với Lý tiểu thư hôm nay là do mẹ tôi sắp xếp, kỳ thật tôi cũng không muốn tới, nhưng lại cảm thấy nếu để một cô gái leo cây thì thật không thích hợp, cho nên đành phải đi vậy.”
“Để tôi leo cây thì không thích hợp?” Lý Hi Nhã không rảnh quan tâm đến vẻ thanh lịch thục nữ nữa, trực tiếp trợn trắng mắt, “Vậy anh mang cậu ta tới buổi xem mắt thì thích hợp sao?”
Đường Dục ở trong lòng phụ họa: Đúng đúng, lãnh chứng còn đi xem mắt, người xấu.
Lý Hi Nhã ném lại hai chữ “tra nam” rồi cầm túi xách của mình lên, dẫm giày cao gót thở phì phì rời đi, mỗi một bước đều giống như muốn dẫm chết Tần Thời Luật.
Tần Thời Luật tâm tình không tệ, nhưng Đường Dục lại không như vậy, với cậu mà nói chuyện này giống như tai bay vạ gió, cũng không phải là cậu sai, tại sao cậu lại bị người ta trút giận?
Trên bàn chỉ còn lại hai người bọn họ, Tần Thời Luật hỏi Đường Dục: “Còn ăn không?”
Đường Dục cầm lấy dao nĩa: “Tại sao không ăn.”
Cả một bữa cơm Đường Dục cũng không nói gì, kỳ thật cậu có điểm tức giận, Tần Thời Luật nói là đi ăn cơm để chúc mừng bọn họ lãnh chứng, kết quả hắn lại tới xem mắt.
Cậu không thích bị người khác lừa.
Cơm nước xong Tần Thời Luật đưa Đường Dục về nhà, xe ngừng ở cửa nhà, Tần Thời Luật không xuống xe: “Em tự vào đi, tôi còn phải tới công ty.”
Đường Dục quay đầu, cười thật đẹp như lúc đưa giấy hôn thú cho Lý Hi Nhã xem: “Hôm nay em biểu hiện tốt chứ?”
Tần Thời Luật còn tưởng cậu tức giận, dọc đường đi cậu không nói lời nào, cũng không nhìn hắn, nghiêng cổ nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe, ngay cả khóe miệng đều trĩu xuống, hiện tại đột nhiên cười rộ lên, Tần Thời Luật cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không thể nói ra được.
“Cũng không tệ lắm.”
Đường Dục nghiêng đầu hỏi: “Vậy em có được khen thưởng không?”
Tần Thời Luật hầu kết hơi lăn lăn, hoài nghi Đường Dục đang câu dẫn hắn, “Em muốn khen thưởng cái gì?”
“Em muốn một nhà ấm trồng hoa bằng pha lê.” Đường Dục cười tủm tỉm hỏi ý kiến của hắn: “Em muốn ở nhà trồng hoa, được chứ?”
Một cái nhà ấm trồng hoa cũng không phải việc gì khó, nhưng, em ấy sẽ trồng hoa sao, thoạt nhìn em ấy còn chưa “trồng” tốt bản thân.
Nhưng, em ấy nói……nhà.
Lúc trước em ấy chưa từng xem nơi này là nhà.
Tần Thời Luật: “…… Được.”
Nghe vậy, Đường Dục cười càng thêm xán lạn: “Anh thật tốt.”
Sau khi phát thẻ người tốt, Đường Dục xuống xe, trước khi đóng cửa cậu còn nhiệt tình hỏi Tần Thời Luật buổi tối có trở về ăn cơm hay không, Tần Thời Luật nói không cần chờ hắn, Đường Dục còn tri kỷ dặn hắn lái xe chậm một chút, còn nói hẹn gặp lại.
Lần đầu tiên được Đường Dục quan tâm, Tần Thời Luật không nhịn được cảm động, lái xe đi, Tần Thời Luật gọi điện thoại cho Lê Thành: “Tìm người tới nhà tôi xây một cái nhà ấm trồng hoa bằng pha lê.”
Nhìn xe Tần Thời Luật chạy đi, Đường Dục trong một giây thu hồi tươi cười trên mặt, nhếch miệng, trong ánh mắt không hề có nửa điểm ý cười.
Trong tiểu thuyết có nhắc qua, Tần Thời Luật rất ghét đi xem mắt, hôm nay cậu cũng coi như giúp hắn đuổi được một đối tượng, để cho công bằng, cậu muốn một cái nhà ấm trồng hoa sẽ không quá phận nhỉ?
Tuy rằng đã có được nhà ấm trồng hoa, nhưng cậu vẫn bĩu môi không vui.
Cậu nhớ cha mẹ, các anh các chị, cậu nhớ tòa lâu đài lớn của mình, nhớ cuộc sống cá mặn muốn làm gì thì làm, không cần phải a dua nịnh hót……