Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 2: Trì Quân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
61


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 2: Trì Quân


Editor: demcodon

Trong toàn bộ thời
gian học quân sự Chung Dịch vẫn chưa gặp Trì Quân. Đối với việc này cậu
hơi tiếc nuối, càng nhiều hơn chính là thoải mái. Nguyên nhân không phải do hắn, Chung Dịch thật sự quá thân với Trì Quân. Thân như vậy rất khó
che dấu, tùy tiện tiếp xúc có lẽ Trì Quân sẽ nghi ngờ.

Giao tiếp
với những bạn học khác ngược lại không sao. Đời trước, sau khi tốt
nghiệp đại học các bạn học đường ai nấy đi. 6 năm sau, Chung Dịch và các bạn học cũ đều không có liên lạc gì.

Lớp trưởng đã tổ chức một số buổi họp lớp nhưng số người đến không đồng đều.

Trong đó có một lần tình cờ Chung Dịch và Trì Quân đến Bắc Kinh công tác, hai người đồng ý lời mời đến. Sau khi tốt nghiệp, chênh lệch giữa các bạn
học bắt đầu hiện ra. Ở trong trường học, Trì Quân với hầu hết mọi người
là tính cách rộng rãi, thân thiện với bạn nam trong lớp. Nhưng đến buổi
họp lớp lại thành đối tượng nhiều bạn học cũ trao danh thiếp.

Bạn học nữ vốn dĩ không quen biết cũng đến nói chuyện, trên mặt trang điểm
tinh xảo hỏi Trì Quân và Chung Dịch: “Hai cậu thật là bận rộn nha! Trước đó còn ở trường học Chung Dịch đã làm chung dự án với các giáo viên,
Trì Quân thì càng bận rộn. Năm 3 và năm 4 căn bản không gặp được người.
Bây giờ sự nghiệp thành công, vấn đề cá nhân đã giải quyết chưa?”

Chung Dịch cười một cái, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng nói: “Vẫn còn bận rộn nhiều chuyện nên không dám chậm trễ người khác.”

Trì Quân giỏi ứng phó những trường hợp này hơn cậu, chỉ cong môi cười đều không nói gì.

Bạn học nữ tiếc nuối nhìn bọn họ. Sau đó có người tuyên bố tin mình sắp kết hôn, tiêu điểm mọi người lập tức bị dời đi.

Mà sau đó, Trì Quân và Chung Dịch lại không tham gia loại tụ họp này.

Thời gian kéo về hiện tại. Trước mắt, một nhóm sinh viên vẫn còn nửa xa lạ
khi nhìn nhau. Tình bạn chung một lớp vừa mới nảy sinh, ba chàng trai
ngủ chung phòng với Chung Dịch đang thăm dò nếp sống lẫn nhau, thử
nghiệm rèn luyện lẫn nhau. Chung Dịch nhớ rõ học kỳ 2 năm nhất, Viên Văn Tinh và Diêu Hoa Huy đã xảy ra một cuộc mâu thuẫn ầm ĩ. Sau đó, Diêu
Hoa Huy gần như ở trong thư viện cả ngày. Vì sự chăm chỉ này, trong bốn
năm đại học Diêu Hoa Huy đều nằm trong danh sách học bổng. Điểm trung
bình các môn quyến rũ đã trở thành bước đệm cho lời đề nghị uy tín mà y
nhận được trong mùa nộp đơn.

Viên Văn Tinh là người địa phương
Bắc Kinh, ba mẹ có chút quan hệ. Sau khi tốt nghiệp kỳ thi quốc gia
thuận lợi tiến vào thể chế.

Bạn chung phòng cuối cùng chung
giường với Chung Dịch là Thượng Tuấn Kiệt. Lúc này mới vừa tham gia xong buổi phỏng vấn hội học sinh. Chung Dịch có ít ấn tượng với hắn nhất,
phải mất thời gian rất lâu mới rút ra từ trong trí nhớ của cậu: Thượng
Tuấn Kiệt không được chọn trong buổi phỏng vấn, nhưng sau đó hắn tiến
vào câu lạc bộ thể thao, các buổi thi đấu đều có bóng dáng của hắn. Đợi
đến tốt nghiệp, Thượng Tuấn Kiệt về quê kết hôn sinh con, thích cô gái
trong nhóm bạn trên mạng.

Chung Dịch không thể đánh giá cao trình độ chụp hình của Thượng Tuấn Kiệt. Vì vậy ẩn bạn trong nhóm của hắn.

Trong lúc này tất cả mọi người đều không thân, cậu lại biết tất cả yêu thích
của Trì Quân. Thậm chí việc lớn nhỏ trong nhà. Mặc kệ nói thế nào đây là trường hợp không tốt.

Cậu cần một chút thời gian để điều chỉnh
tâm trạng, cẩn thận suy nghĩ xem mình nên dùng thái độ nào đối mặt với
bạn tốt phiên bản trẻ tuổi. Nếu như không có nắm chắc chừng mực thì Trì
Quân và cậu có thể trở thành người xa lạ hay không?

Chung Dịch tiếc nuối nghĩ: cũng có loại khả năng này.

Đời trước, Trì Quân là nguyên nhân trực tiếp Chung Dịch trở lại Thượng Hải. Nếu như không có lời mời của Trì Quân thì 4 năm sau đó cậu sẽ đi con
đường nào?

Với Chung Dịch, sự tồn tại của Đường Hoài Cẩn chính là một quả bom sẽ nổ. Chung Dịch sẽ không ôm ấp tâm lý may mắn, cảm thấy
chỉ cần mình không về quê nhà là có thể kê cao gối mà ngủ. Nói cho cùng, cậu không biết đời trước người nhà họ Đường là từ đâu phát hiện chân
tướng ôm nhầm. Ngay cả không thể ngăn chặn được điều đó trước khi nó xảy ra.

Chiếc hộp của Schrodinger đặt ở đó, Chung Dịch có thể ngăn
cản người nhà họ Đường mở hộp ra một lần, hai lần. Nhưng lại không thể
luôn để mắt đến nó.

Lại nói, trốn tránh không phải tính cách của Chung Dịch. Không bằng chủ động dẫn rắn ra khỏi hang.

Về phần quan hệ giữa cậu và Trì Quân, Chung Dịch nghĩ vẫn là thuận theo tự nhiên đi.

Vô luận lúc này Trì Quân có trở thành bạn tốt và trở thành Bá Nhạc của cậu hay không. Cậu đều nhớ rõ đời trước Trì Quân giúp đỡ mình.

* * *

Sau khi kết thúc học quân sự là một ngày nghỉ ngơi.

Trong ngày này, Chung Dịch tranh thủ thời gian đi một chuyến đến ngân hàng mở tài khoản.

Đời trước, sau khi hoàn thành kỳ thi tuyển sinh đại học Chung Dịch dưới đề
nghị của giáo viên đã nộp đơn xin vay vốn sinh viên. Số tiền tối đa được phê duyệt là một năm 8000. 8000 đồng này sau khi trả học phí và tiền
thuê phòng còn lại cũng không nhiều.

Nguồn chi phí sinh hoạt chính cho Chung Dịch là hơn 30.000 nhân dân tệ làm gia sư trong lúc nghỉ hè tích góp lại.

Số lẻ bị cậu lấy ra mua các sản phẩm điện tử cần thiết, còn lại 30.000 với bốn số không được sắp xếp gọn gàng trên tài khoản.

Dựa theo quỹ đạo đời trước, Chung Dịch sẽ nhận được học bổng trong học kỳ
sau sẽ tích góp thêm một ít tiền. Ngoài ra, trong lúc nghỉ đông và nghỉ
hè Chung Dịch sẽ đi tìm công ty liên quan để thực tập.

Cậu có
kinh nghiệm giành giải phong phú, kinh nghiệm thực hành càng tốt. Vào
năm cuối còn có thể tham gia dự án dưới sựu dẫn dắt của giáo viên và
kiếm thêm một số tiền.

Đối với một sinh viên có xuất thân bình
thường, Chung Dịch gần như đã làm đến mức hết sức có thể. Chờ sau khi
tốt nghiệp đại học, nội dung sơ yếu lý lịch (CV) của cậu phong phú và
hoàn mỹ, đủ để thu hút sự chú ý của mắt quản trị nhân sự. Đáng tiếc
chính là Trì Quân trực tiếp đưa cậu đi, sơ yếu lý lịch của Chung Dịch
làm xong phủ đầy bụi trong máy vi tính. Ngay cả cơ hội được in ra cũng
không có.

Mặc dù con đường cuộc sống này suôn sẻ vững vàng, nhưng đối với người sống lại một lần nữa như Chung Dịch lại không đủ.

Khi ra khỏi ngân hàng, cậu tìm quán cà phê ngồi ở trong đó, chậm rãi sửa
sang lại dòng suy nghĩ, viết xuống một ít suy nghĩ vụn vặt.

Trong xã hội pháp trị, cậu không thể làm gì đối phương trước khi Đường Hoài
Cẩn ra tay với mình. Điều này cảm thấy rất tệ. Như thể biết rằng có một
con rắn độc bên cạnh đang lè lưỡi khè khè, cố tình bị vướng bởi luật
pháp mà không thể hành động.

Nhưng có thể khẳng định là Đường
Hoài Cẩn xác thực không cam lòng với thân thế này. Chỉ cần hai người đối mặt Đường Hoài Cẩn tất nhiên phải làm chút gì đó để loại trừ “uy hiếp”
là Chung Dịch này.

Theo những tiếp xúc ngắn ngủi đời trước, mẹ
Đường rất cưng chiều với mấy đứa trẻ một tay mình nuôi lớn, đối với
Chung Dịch lại biểu hiện thản nhiên. Chung Dịch thậm chí nghe thấy bà
thở dài nhẹ nhàng: “Nếu như Hoài Cẩn thật sự là con của chúng ta…”

Mà ba cậu Đường Đức ôm lấy vai vợ động viên liếc nhìn Chung Dịch.

Đến đây, Chung Dịch cảm thấy chỉ cần thủ đoạn của Đường Hoài Cẩn sạch sẽ
không để lại chứng cứ. Vậy sau khi mình “chết bất ngờ” thì người nhà họ
Đường có lẽ chỉ cảm thấy vui mừng: người làm cho bầu không khí trong nhà căng thẳng không còn nữa. Từ nay về sau, người một nhà lại có thể sống
chung thoải mái.

Người thật sự đau khổ vì cậu vẫn là Trì Quân. Đặc biệt là Chung Dịch đang trên đường đi đón hắn.

Trong quán cà phê, Chung Dịch xoa xoa lông mày và để cây viết trong tay
xuống. Bên tay cậu để một tách cà phê đen, là mùi vị rất rẻ đã bị Chung
Dịch không chút để ý uống hết một nửa. Cậu nghiêng đầu nhìn đám người
ngoài cửa sổ, nhìn thấy những nhân viên văn phòng đi qua vội vã dưới ánh mặt trời, cũng có mấy đứa trẻ vô tư hoan hô cười đùa. Khoảng cách giữa
người và người như là rất gần, rồi lại rất xa.

Từ khi sống lại
đến nay, Chung Dịch luôn có cảm giác không chân thật. Trước mắt, cách
cửa kính nhìn ra ngoài đường phố, loại cảm giác không chân thật đang nổi lên trong lòng.

Chung Dịch quay đầu lại tiếp tục viết chữ trên giấy. Cậu chậm rãi, chậm rãi nghĩ ra một công thức.

Đời trước, công thức này đến 10 năm sau mới bị nghiên cứu ra, nó sẽ sớm đưa vào sản xuất hàng loạt. Thủy tinh làm theo công thức này sẽ có một thị
trường đầy hứa hẹn do ứng dụng rộng rãi và hiệu suất tốt.

Thịnh
Nguyên bắt đầu sự nghiệp của mình trong lĩnh vực bất động sản. Mặc dù
sau đó dần dần bắt đầu tiến quân vào ngành công nghiệp ảo, mà nền tảng
vẫn còn đó. Là tổng giám đốc điều hành, Chung Dịch phải đọc một số lượng lớn tài liệu và báo cáo từ ngành xây dựng mỗi ngày. Công thức bây giờ
cậu viết ra là tài liệu thường xuất hiện trên văn kiện trước vụ tai nạn
xe hơi. Mặc dù là xuất thân học tài chính, nhưng cậu đã tham gia nhiều
vào các ngành liên quan. Chung Dịch cũng dự trữ rất nhiều về những kiến
thức khác, không đến nỗi đang nhìn các kế hoạch dự án khác thì đầu óc mơ hồ.

Chờ dừng bút, Chung Dịch suy nghĩ một lát. Nếu như cậu nhớ không lầm thì bạn thân Trì Quân kia bị chuyển đến khoa vật liệu?

* * *

Đợi đến ngày học chính thức, Chung Dịch cuối cùng cũng thấy Trì Quân.

Đó là cuối hè, mặt trời vẫn còn mạnh. Trì Quân mặc một chiếc áo thun trắng trơn trên người, trên chân là một cái quần đùi rộng rãi. Người này
dường như vừa hết tiết đã vội vã đến sân thể dục chơi bóng.

Chung Dịch đến phòng học trước hắn, đang cầm notebook xem luận văn mình đã
viết xong; có công thức là một chuyện, thuyết phục công ty để cho đối
phương bỏ tiền mua lại chính là một chuyện khác.

Dù sao nó không phải chuyên nghiệp, không thể làm gì khác hơn là tạm thời nhìn lại luận văn, dáng vẻ nước tới chân mới nhảy.

Cậu xem đến chăm chú, cho đến khi bên cạnh bỗng nhiên có một người ngồi
xuống. Chung Dịch nhấc mí mắt lên, quay đầu nhìn bạn mới cùng bàn với
mình.

Là Trì Quân 18 tuổi, thoạt nhìn sạch sẽ nhẹ nhàng tươi tắn, đang cầm một chiếc điện thoại và gõ vào nó.

Chú ý đến tầm mắt của Chung Dịch, sau khi gửi một tin nhắn mới quay đầu nhìn lại, cười với Chung Dịch một cái nói: “Chào cậu.”

Chung Dịch chớp đôi mắt nói: “Chào cậu.”

Trì Quân lại cười một cái nói: “Học quân sự trước đó tớ không tham gia, cho nên chưa biết ai.” Đối mặt với bạn học lần đầu gặp mặt hắn không khỏi
nói tỉ mỉ nguyên nhân mình chưa tham gia quân sự: “Cậu tên gì?”

Chung Dịch lẳng lặng nhìn hắn trả lời: “Chung Dịch.”

Trì Quân hơi nghiêng nghiêng đầu, như là đang tìm tòi trong đầu tên bạn học trước mắt, đến tột có phải là hai chữ kia không. Hắn như nghĩ đến cái
gì. Vì vậy bỗng nhiên bỡn cợt mỉm cười: “Là “Trung Ý” trong tôi trung ý
cậu phải không?”

Chung Dịch khẽ cười nghĩ: Đến rồi, chính là câu nói này.

Cậu rất khó miêu tả tâm tình của mình vào giờ phút này. Nhưng trong chớp
mắt giọng nói Trì Quân tuôn ra Chung Dịch như là thấy được một cây cầu
dần dần dựng lên giữa đời trước và đời này của cậu.

Giờ khắc này cậu tìm được “cảm giác chân thật” trước nay chưa từng có.

Chung Dịch trả lời: “Không phải.” Cậu đánh ra tên của mình trên notebook: “Là hai chữ này.”

“Ồ, vậy à!” Trì Quân lại gần, vai hai người thật sự rất gần, rồi lại như cố tình lưu ý không có thật sự dán vào nhau: “Hai chữ này a… Ồ, cậu đang xem luận văn hả?”

Chung Dịch thoải mái hào phóng đẩy notebook qua bên Trì Quân nói: “Đúng vậy.”

“Hóa học?” Trì Quân đọc một lát: “Hơi phức tạp đó, là yêu thích cá nhân hả?”

Chung Dịch suy nghĩ một hồi trả lời: “Đúng vậy.” Cậu rất nhanh nói tiếp:
“Đúng rồi, nếu như cậu có quen biết người ở khoa vật liệu có thể giới
thiệu giúp tớ một chút không? Tớ muốn mượn phòng thí nghiệm.”

Trì Quân là thật sự ngạc nhiên, rất ngoài dự đoán nhìn Chung Dịch. Sau một
lúc lâu mới chậm rãi híp mắt nói: “Vậy thì thật trùng hợp, tớ thực sự có bạn ở đó. Lát nữa tớ sẽ hỏi giúp cậu một chút.”

Chung Dịch bình tĩnh tự nhiên mỉm cười trả lời: “Vậy cám ơn cậu trước.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN