Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 20: Khai giảng về ký túc xá
Editor: demcodon
Chung Dịch nói nhỏ: “Trước đó không phải cậu nói nhộn nhịp sao?”
Trì Quân nháy mắt: “Cậu nghe đi!”
Quán bar đang mở nhạc jazz.
Chung Dịch lắng nghe một hồi thở dài: “Được rồi, nhộn nhịp.”
Hai người ngồi xuống chỗ có thể ngắm cảnh, liếc mắt một cái là nhìn không
sót cảnh đêm ngoài cửa sổ. Trì Quân tiện tay lật thực đơn hỏi: “Sâm banh (champagne)? Tớ không thể uống quá nhiều, ngày mai còn có việc.”
Chung Dịch nói: “Cũng được.”
Cậu vừa dứt lời vị trí bên cạnh mình có một người ngồi xuống. Cơ thể Chung
Dịch cứng đờ quay đầu nhìn đối phương. Trì Quân nói “nhộn nhịp” lẽ nào
có ý nghĩa khác?
Sau khi ánh mắt chạm đến người kia ngồi bên cạnh Chung Dịch chậm rãi thả lỏng. Đó là một nhà ảo thuật đeo mặt nạ tinh
xảo trên mặt.
Trì Quân ngồi đối diện với Chung Dịch, dáng vẻ rất
thảnh thơi giao thực đơn cho nhân viên phục vụ thấp giọng gọi món. Nhân
viên phục vụ rời đi nhà ảo thuật lại tao nhã lễ phép hỏi: “Xin lỗi, tôi
dọa cậu sao?”
Chung Dịch bình tĩnh nói: “Không có, anh là…”
Nhà ảo thuật: “Tôi đến tặng cho cậu một màn trình diễn, trang trí màn đêm tối nay.”
Lúc nói chuyện giọng điệu nhà ảo thuật kéo dài tương tự như giai điệu trữ
tình. Nhưng giọng điệu như vậy dưới cách hóa trang của đối phương và
trong hoàn cảnh giờ phút này cũng không có vẻ đột ngột. Chung Dịch thừa
nhận mình xác thực có chút hứng thú.
Cậu liếc nhìn Trì Quân. Đối
phương vẫn là cười khanh khách, vắt chéo chân, áo khoác để ở một bên.
Khi chạm tầm mắt của Chung Dịch, hắn nói: “Đừng trách tớ, tớ chỉ muốn
cho cậu một bất ngờ nho nhỏ thôi.”
Chung Dịch hơi bất đắc dĩ, lại hơi buồn cười. Cậu đảo mắt nhìn về phía nhà ảo thuật nói: “Anh có thể bắt đầu.”
Nhà ảo thuật đứng lên cúi mình chào. Sau đó lấy ra một chồng bài. Y giống
như chỉ là lắc tay một cái bài đã xuất hiện ở giữa ngón tay.
Trong lúc này, rượu Trì Quân gọi đã được bưng lên. Rượu màu hổ phách dập dờn ở trong ly đế cao, Chung Dịch nhấp một hớp theo bản năng nghĩ: Lúc trước
mình đã uống qua loại này.
Đương nhiên là chuyện một đời trước.
Nhãn hiệu này giá gốc có sáu chữ số. Nhưng Trì Quân cũng không đề cập đến, chỉ xem cầm trên tay chính là ly đồ uống bình thường.
Cho nên Chung Dịch biết nghe lời, cũng không hỏi cái gì có quyền xem như đồ uống bình thường mà uống uống.
Cậu nhìn bài ở trong tay nhà ảo thuật biểu diễn nhiều mánh khóe khác nhau,
tâm trạng càng lúc càng tốt. Cuối cùng nhà ảo thuật kết thúc biểu diễn,
lại cúi mình chào rời khỏi.
Trì Quân đẩy một đĩa điểm tâm* đến trước mặt Chung Dịch nói: “Nếm thử không?”
(*Dim sum phiên âm quốc tế của “điểm sấm”, tiếng Việt hay đọc thành điểm tâm, hiểu đơn giản là bữa ăn lót dạ. Nhưng nó còn mang một nghĩa khác là
“chạm vào trái tim”. Điểm: chạm, đánh vào; tâm: tim. Chỉ với những chiếc đĩa ăn nhỏ bé từ bột gạo, bột mì, thịt, rau… Dimsum được chế biến
theo kiểu bọc một lớp bột mỏng ở bên ngoài, bên trong là nhân, bao gồm
cả đồ mặn, đồ ngọt, đồ chiên hay đồ hấp. Đa dạng như vậy nhưng nguyên
liệu chủ yếu của món này chỉ gồm một số thành phần chính như bột gạo,
bột mì, các loại hải sản và các loại rau.)
Chung Dịch thật tình thật lòng nói: “Cảm ơn.”
Là vì đĩa điểm tâm này, cũng là vì Trì Quân rời khỏi nhà và dành thời gian cho cậu vào đêm giao thừa mừng năm mới.
Trì Quân cầm ly rượu trên tay nhìn Chung Dịch. Hắn bỗng nhiên nói: “Kỳ thực lúc trước tớ hỏi cậu có trở về Thượng Hải hay không. Sau khi hỏi xong
thì cảm thấy dường như hơi không thích hợp.”
Chung Dịch dừng động tác lại, vẫn là cười nói: “Tại sao không thích hợp?”
Trì Quân thản nhiên nói: “Buổi tối ngày hôm đó, cậu nói với tớ chút chuyện
trong nhà cậu. Tớ nghe xong cảm thấy quan hệ giữa cậu và người nhà đại
khái không quá hoà thuận.”
“Không quá hoà thuận” là một hình dung rất hàm súc. Trên thực tế, dưới cái nhìn của Trì Quân, trong nhà Chung
Dịch không có một nhân vật là “mẹ” này. Sau khi lên cấp 2 “không tiếp
xúc nhiều” với ba, đánh giá the tiêu chuẩn phổ biến đã rất buồn khổ. Hắn không nghĩ tới Chung Dịch có việc gì cần thiết phải về Thượng Hải.
Chung Dịch nhìn Trì Quân, hai người nhìn nhau một lát cậu mới nói: “Ừh, cậu nghĩ không sai.”
Ngón tay Trì Quân cầm ly nắm thật chặt.
Chung Dịch: “Nhưng tớ là muốn về thăm mấy giáo viên năm đó giúp tớ một chút.
Đúng rồi, quán cơm cậu đề cử tớ cũng không chọn mà trực tiếp đi đến quán ngon nhất. Mấy giáo viên ăn rất vui vẻ, cảm ơn.”
Cậu là nghiêm túc, cực kỳ đứng đắn nói chữ cám ơn với Trì Quân.
Ở trong bầu không khí như vậy, Trì Quân ngược lại hơi co rút: “A, cậu nói chuyện này à, không có gì.”
Chung Dịch nói: “Đúng rồi, kỳ thực trước đó tớ muốn hỏi, cậu nói sáng mai cậu còn có việc…”
Sắc mặt Trì Quân chậm rãi tự nhiên trả lời: “Ừh, sẽ có người đến nhà chúc
tết.” Tất cả đều là đối tác kinh doanh, cô của hắn rất vui vẻ tiếp quản
việc vặt tiếp đãi khách này.
Trong mấy năm đầu, Tùng Lan còn sẽ tranh giành và thầm đối chọi gay gắt với Trì Nam Tang.
Nhưng từ khi một đám con riêng của Trì Bắc Dương xuất hiện ra bên ngoài, tâm
tư Tùng Lan cũng chậm rãi chuyển sang vui đùa. Cũng không phải bà còn ôm tình cảm gì với Trì Bắc Dương. Ở mức độ rất lớn, Tùng Lan cảm thấy được Trì Bắc Dương muốn ly dị.
Làm một cặp vợ chồng liên hôn tiêu
chuẩn, hai người bọn họ vốn dĩ phải có một cộng đồng quyền lợi tự thiên. Trong loại tình hình này, sinh ra Trì Quân là củng cố quan hệ liên minh giữa hai bên.
Nhưng Trì Bắc Dương vượt qua ranh giới. Vì vậy
Tùng Lan xem xét thời thế cảm thấy mình có đầu tư nữa là một việc sẽ
không kiếm được lợi nhuận. Bà dứt khoát bứt ra, để cho hai anh em Trì
Nam Tang và Trì Bắc Dương này trực tiếp đối mặt đương đầu với nhau.
Trước mắt, Chung Dịch nói: “Như vậy à, vậy tối nay tớ không phải là đã quấy rối cậu nghỉ ngơi chứ.”
Trì Quân xoa xoa giữa chân mày: “Phải là cậu giúp tớ nạp điện mới đúng. Không nói mấy chuyện này nữa, mệt mỏi quá.”
Chung Dịch nhìn ra Trì Quân sợ là bị mài đến thể xác và tinh thần đều mệt
mỏi. Nhưng cậu cũng không biết trên bữa cơm tất niên tối nay, câu đầu
tiên Trì Nam Tang nói chính là: “Ba!” mang theo nụ cười: “Ba không biết
đâu Tiểu Quân thật sự đã trưởng thành. Khoảng thời gian trước con có
nghe một khách hàng kể với con, Tiểu Quân muốn làm chuyện gì đó nhờ anh
ấy giúp đỡ. Khách hàng nghĩ: giúp đỡ, được thôi, nhớ ân tình là được.
Nhưng Tiểu Quân đại khái còn quá trẻ, trực tiếp nói thẳng đồng hồ trên
tay nó rất đắc, không cần thiết ân tình của khách hàng. Ngay cả giá cả
cũng không muốn tiếp tục thảo luận. Ai, vẫn là phải học với anh nhiều.
Đúng không, anh?”
Là đang ám chỉ lúc Trì Quân và bên ban tổ chức cuộc thi Mô phỏng nhà đầu tư “hẹn thảo luận” trực tiếp ỷ thế hiếp người.
Trì Quân nói: “Đến, uống rượu.”
Chung Dịch nói: “Uống quá nhiều cũng không tốt. Thời gian không còn sớm, đi về nghỉ ngơi đi?”
Trì Quân giương mắt nhìn cậu. Có lẽ là bởi vì mang theo chút men say, trong mắt hắn có một tia mơ mịt. Ở dưới ánh đèn, như là sao trên trời rơi vào trong mắt Trì Quân.
Trì Quân nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Ai, cũng chỉ có cậu sẽ nói với tớ uống quá nhiều không tốt, vẫn là trở về nghỉ ngơi đi.”
Chung Dịch nói: “Người khác nói như thế nào đều là chuyện của người khác. Cơ thể là của chính cậu, phải quý trọng.”
Trì Quân than thở: “Tớ đương nhiên biết.” Chỉ là đôi khi không tìm được
cách tốt hơn để giải quyết. Nhưng dù cho uống rượu, hắn cũng sẽ khống
chế đúng mực. Nhiều nhất hơi say sẽ không tiến thêm một bước nữa.
Trì Quân gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, trực tiếp quẹt thẻ còn nói:
“Gọi chiếc xe. Chung Dịch!” Hắn nghiêng đầu nhìn Chung Dịch: “Cậu ở chỗ
nào?”
Chờ Chung Dịch báo địa chỉ, Trì Quân nghe được tên khách sạn lại cười một cái. Nhưng không nói thêm gì nữa.
Chung Dịch rất bình tĩnh nghĩ: Tớ cũng biết đây là sản nghiệp nhà cậu.
Trì Quân: “Tớ qua chỗ cậu ngủ một chút, ngày mai lại trở về. A, lúc này nói muốn ngủ thì lập tức cảm thấy buồn ngủ.”
Chung Dịch tùy ý gật đầu: “Được.”
Đêm nay ra ngoài cậu vốn dĩ chỉ dự định ăn bữa cơm. Nhưng đến cuối cùng,
cậu ăn cơm, xem bắn pháo hoa đón năm mới, còn mang Trì Quân về.
– — —
Lúc trở lại khách sạn đã hơn 3 giờ, gần sắp đến 4 giờ sáng. Nếu như là mùa
hè, vào lúc này chân trời đã sắp nổi lên một tia ánh sáng nhạt. Nhưng
trước mắt chính là trời đông giá rét. Trong ngày hôm qua, Chung Dịch
nhìn thấy trong vòng bạn bè thấy được Bắc Kinh có tuyết rơi.
Trì Quân nhanh chóng đi tắm, sau đó quấn áo ngủ chui vào trong chăn.
Chung Dịch đặt chính là phòng giường lớn. Vốn dĩ có hai giường.
Chờ cậu cũng rửa mặt xong đi ra, nhìn thấy chính là giữa giường đệm trắng
như tuyết lộ ra mái tóc màu đen. Dưới đèn ngủ mờ nhạt chiếu phía trên,
Chung Dịch đi qua cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy gò má Trì Quân.
Là dáng vê rất mềm mại, không chút nào đề phòng. Giống như một động vật
nhỏ, yên tâm ở trước mặt “bạn bè” mình nhận định bộc lộ ra bụng của bản
thân.
Chung Dịch không tự chủ cong môi lên, tắt đèn ngủ, lên giường nghỉ ngơi.
* * *
Sau đêm giao thừa, Chung Dịch không tiếp tục ở lại Thượng Hải. Cậu rốt cuộc mua được vé máy bay. Sau khi chào hỏi Trì Quân thì bay trở về Bắc Kinh.
Một mình đi dạo cảnh tuyết Cố Cung, nghỉ ngơi thêm hai ngày đến lúc bắt đầu thực tập.
Chung Dịch hưởng thụ phần bận rộn này. Đồng thời, con số trên tài khoản chứng khoán cũng đang không ngừng tăng, tất cả đều dựa theo quỹ đạo kế hoạch
đi về phía trước. Bỗng nhiên đến thời gian khai giảng.
Cậu trả phòng trọ mình thuê trở lại ký túc xá.
Thượng Tuấn Kiệt, Viên Văn Tinh đã có mặt. Hai người vốn dĩ câu được câu không nói chuyện, tiện thể thu dọn đồ đạc. Khi thấy Chung Dịch đẩy cửa đi
vào, Thượng Tuấn Kiệt đang muốn chào hỏi thì Viên Văn Tinh đã mở miệng:
“Ô, đây không phải là quán quân Mô phong nhà đầu tư của chúng ta sao?”
Chung Dịch cũng không ngoài ý muốn khi bọn họ biết đến tin tức này.
Cậu trả lời một tiếng, Viên Văn Tinh nhân tiện nói: “Quán quân, cầm 100.000 đồng nên mời khách chứ?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!