Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 23: Làm khó dễ
Editor: demcodon
Trong ánh mắt mang theo hơi ngạc nhiên của
Diêu Hoa Huy, Chung Dịch hời hợt nói: “Tớ gặp phải một ít chuyện. Thầy
Lâm Kiến An kiến nghị tớ suy nghĩ kỹ một chút, có phải là đắc tội ai hay không.”
Lâm Kiến An chính là giáo viên hướng dẫn.
Diêu
Hoa Huy tặc lưỡi: “Không đến mức đó chứ? Cuối cùng không phải là cậu mời khách sao?” Tuy nói không dựa theo ý của Viên Văn Tinh. Nhưng bữa tiệc
lẩu kia mùi vị thật sự rất ngon, xứng đáng được 4,5 điểm trên trang wed
đánh giá. Sau đó Diêu Hoa Huy và một số thành viên làm việc nhóm có quan hệ tốt còn đặc biệt đến quán lẩu trong ngày đó.
Chung Dịch tỉnh táo: “Ngoại trừ cậu, Thượng Tuấn Kiệt và Viên Văn Tinh, tớ không có người quen nào khác trong khoa chúng ta.”
Diêu Hoa Huy chần chờ: “Không phải còn có Trì Quân sao?” Muốn nói “người
quen”, trong lớp có mắt đều có thể nhìn ra Chung Dịch và Trì Quân hoàn
toàn là tự hình thành một thế giới nhỏ, mỗi ngày đi học và tan học
chung.
Chung Dịch khẳng định: “Không thể nào là Trì Quân.”
Diêu Hoa Huy “a” một tiếng, cũng cảm thấy Trì Quân không đến mức rãnh rỗi
không có chuyện gì làm đi tranh giành học bổng mấy ngàn đồng kia.
Phải nói từ bầu không khí căng thẳng ở dưới sân, những kẻ quái gở lên tiếng
thường bị gạt ra trong vòng tròn bạn bè. Quan trọng nhất là câu “giáo
viên hướng dẫn kiến nghị tớ suy nghĩ” của Chung Dịch. Từ tất cả những
điều này, Diêu Hoa Huy nhạy bén đoán được có lẽ là tổng thành tích của
Chung Dịch xảy ra vấn đề gì.
Nhưng với thông tin bị hạn chế, Diêu Hoa Huy không nghĩ đến chuyện quá sâu. Lúc này cũng chỉ suy đoán có lẽ
thêm điểm thi đua lên hạng nhất, có người không phục cảm thấy Mô phỏng
mặc dù là một cuộc thi cả nước. Nhưng dù sao không phải cuộc thi khoa
toán học, cũng không phải tổ chức chính thức, không có đạo lý tính vào
toàn diện.
Diêu Hoa Huy càng nghĩ càng cảm thấy suy đoán này có
đạo lý. Y an ủi Chung Dịch: “Cũng không nhất định là “người quen”, không chừng là những người khác không chen vào được trước mấy, cảm thấy đố kỵ cho nên nghĩ ra ý nghĩ như vậy? Mặc dù chỉ có cậu và Trì Quân tiến vào
chung kết. Nhưng trước đó tính điểm cũng coi như đánh giá người đăng ký
vòng sơ tuyển, chỉ có điều không có cộng nhiều điểm như hai cậu.”
Chung Dịch: “…”
Cậu khô cằn nói: “Cậu nghĩ đến đâu vậy?”
Diêu Hoa Huy ngạc nhiên: “Không phải việc này sao?”
Chung Dịch dừng lại nhìn Diêu Hoa Huy. Cậu nghĩ: đời trước, mâu thuẫn giữa Diêu Hoa Huy và Viên Văn Tinh rốt cuộc là cái gì?
Trong phòng ký túc xá của bọn họ, thành tích của Diêu Hoa Huy tốt nhất. Điểm
của Chung Dịch mặc dù không tệ, nhưng cũng không đến mức mỗi môn đều nằm trong ba vị trí đầu của lớp.
Thượng Tuấn Kiệt thì lại yêu thích
với các hoạt động của câu lạc bộ, đã kiếm được rất nhiều điểm số các môn khác nhau, điểm số chuyên ngành chỉ mức trung bình.
Về phần Viên Văn Tinh, Chung Dịch và hắn thực sự không thân, thật không biết đời
trước thành tích của hắn như thế nào. Đời này cũng chỉ có ấn tượng mơ hồ “không tốt cũng không xấu”.
Chung Dịch có một suy đoán. Có thể
đời này cậu làm “đội trưởng” đội quán quân Mô phỏng, không cẩn thận kéo
thù hận của Viên Văn Tinh đến. Điều này hơi sốt ruột.
Về phần
Viên Văn Tinh tại sao dễ dàng “thù hận” như vậy, Chung Dịch vẫn chưa suy nghĩ sâu xa. Người có ác ý với người khác từ trước đến nay không cần lý do. Chẳng lẽ cậu làm người bị hại còn phải tự mình nghĩ lại sao?
Chung Dịch giải thích: “Là bởi vì chuyện khác. Nhưng điều kiện tiên quyết là
người đang tìm kiêm thứ gì có thể tiếp xúc với máy tính văn phòng giáo
viên hướng dẫn, hoặc là có người quen có thể tiếp xúc được. Sau đó, cậu
ấy và tớ có mâu thuẫn, ít nhất là đơn phương có ý kiến với tớ.”
Diêu Hoa Huy chân thành hỏi: “Cậu và những người khác lớp tớ có nói trên ba câu hay không?”
Chung Dịch: “…” Đây có phải là hắn có hiểu lầm gì không?
Cậu nói: “Có tính khi hợp tác với những người khác để thực hiện dự án nhóm
không?” Mấy lần hợp tác đều rất vui vẻ, mọi người chia công việc và đặt
DDL. Sau đó mọi người đã hoàn thành dự án một cách thuận lợi trước DDL,
cuối cùng lấy được điểm cao. Mặc dù giao tiêp đơn giản và súc tích, ba
câu rõ ràng là không đủ.
Diêu Hoa Huy: “Tính.”
Chung Dịch: “Nhưng tớ đã xem qua danh sách những người tham gia Hội sinh viên trong học kỳ này. Là có người ở phía trên, chẳng qua là câu lạc bộ thể thao
và câu lạc bộ nhiếp ảnh bình thường căn bản sẽ không đến văn phòng giáo
viên hướng dẫn. Chỉ có Viên Văn Tinh sẽ đến bộ môn trực ban. Cho nên,
không phải tớ cố ý hoài nghi cậu ấy.”
Diêu Hoa Huy chần chờ: “Vậy cậu không nghi ngờ tớ sao? Dù sao cũng sống chung một phòng ký túc xá.”
Chung Dịch không rõ nguyên do: “Cậu? Cậu rõ ràng có thể lấy được hạng nhất,
không cần thiết làm loại động tác nhỏ này.” Ngoài những lợi ích rõ ràng, có nhiều lý do đều là giả tạo.
“Còn Thượng Tuấn Kiệt, cậu ấy căn bản không gửi tài liệu kiểm tra toàn diện.” Lớp trưởng đã thúc giục
nhóm nhiều lần, Thượng Tuấn Kiệt cực kỳ hào hiệp, tỏ vẻ mình so sánh với nhóm học sinh giỏi không hề ưu thế, lười đến chỉnh sửa lại tài liệu vô
dụng, dứt khoát không tham gia lần đánh giá này.
Lời này là thật
lòng hay là giả dối, thông qua văn bản trên màn hình đương nhiên không
thấy được. Nhưng Thượng Tuấn Kiệt sống chung một phòng ký túc xá với bọn họ. Nửa năm qua cộng thêm ký ức đời trước, Chung Dịch rất hiểu rõ tính
tình Thượng Tuấn Kiệt rộng rãi lạc quan, không để tâm vào chuyện vụn
vặt.
Khuyết điểm duy nhất là trình độ chụp ảnh quá tệ.
Diêu Hoa Huy nói: “Nếu như cậu khẳng định là Viên Văn Tinh. Sau đó cậu dự
định làm gì?” Nói nhiều như vậy y xem như nghe ra Chung Dịch cũng không
phải vô cớ tìm chính, lại rất lơ đãng lấy “Viên Văn Tinh có phải có ý
kiến gì với tớ hay không” làm lời dạo đầu.
Chung Dịch khẽ mỉm
cười nói: “Tớ muốn xem lịch sử ghi chép trong máy tính của cậu ấy hai
ngày nay.” Nếu hắn có suy nghĩ làm việc này đầu tiên phải lên trên mạng
tra wedsite official của quỹ cho vay.
Chung Dịch tổng kết: “Giáp mặt làm khó dễ để cho cậu ấy không có cơ hội trốn tránh.”
Diêu Hoa Huy dừng lại hỏi: “Sau đó thì sao?”
Chung Dịch nói: “Có chứng cứ, sau đó làm cái gì,còn khó mà nói?”
Diêu Hoa Huy thở dài: “Cũng thật là cám ơn cậu tin tưởng tớ như vậy.”
Kế hoạch của Chung Dịch nhìn như đơn giản thô bạo, kỳ thật đánh thẳng trung tâm.
– — —
Tối đó, bốn người đều ở trong ký túc xá. Thượng Tuấn Kiệt còn rất ngạc
nhiên: “Chung Dịch, Hoa Huy, hai cậu không đi thư viện à?”
Chung Dịch mỉm cười nói: “Tối nay có việc.”
Thượng Tuấn Kiệt thậm chí tò mò hơn: “Chuyện gì có thể làm cho cậu chờ ở ký túc xá?”
Chung Dịch đứng lên nhìn ba người bạn chung phòng với mình. Diêu Hoa Huy là
người có ít xung đột lợi ích nhất với cậu. Cho nên cậu chọn Diêu Hoa Huy làm đồng minh với mình trong việc này. Thượng Tuấn Kiệt, Chung Dịch có
ấn tượng sâu nhất với gã, còn là ông ba ngốc nghếch chụp ảnh con gái
mình khoe trong nhóm bạn bè. Viên Văn Tinh…
Ánh mắt của Chung
Dịch dừng trên người hắn. Cậu vẫn cứ cười, mang theo chút lạnh lùng nói: “Có người đã gửi email đến công ty thực tập của tớ bịa đặt rất nhiều
lời nói dối, nói rằng tớ ở trong trường học có hành vi không ngay
thẳng.” Đây là lời nói dối, trước đó cậu đã nói qua với Diêu Hoa Huy chỉ là vì đánh mất sự cảnh giác của Viên Văn Tinh: “Tớ không phải không tin mọi người. Chỉ là mọi người còn phải ở chung bốn năm, ai cũng không hy
vọng người ở chung một ký túc xá với mình có thể dùng dao đâm ở sau
lưng. Cho nên, tớ muốn xác định một chút việc này không phải là các cậu
làm chứ?”
Viên Văn Tinh cứng đờ.
Thượng Tuấn Kiệt sợ ngây
người: “Còn có chuyện này?” Mặc dù thần kinh gã không nhạy bén, nhưng
cũng cảm thấy chuyện nói xấu sau lưng này sốt ruột tới cực điểm, càng
đừng nói là phần “nói xấu” còn là hoàn toàn bịa đặt.
Thượng Tuấn Kiệt mắng: “Là ai, chỉ sợ là đố kỵ cậu đoạt giải chứ gì.”
Diêu Hoa Huy thì lại tiếp lời: “Việc này thật sự rất ác liệt. Như vậy đi,
vừa lúc máy tính của tớ mở, cậu có thể nhìn. Trong hộp thư của tớ tuyệt
đối không có email như vậy.”
Vì tỏ lòng tin tưởng, y trực tiếp bưng máy tính đến trước mặt Chung Dịch.
Chung Dịch khách khí: “Tớ không phải có ý này…” Nhưng vẫn nhận lấy máy tính của Diêu Hoa Huy.
Sau hành động này, Thượng Tuấn Kiệt cũng gãi đầu một cái nói: “Vậy tớ cũng
cho cậu xem một chút nha. Không làm chuyện trái với lương tâm không sợ
quỷ gõ cửa. Ừm, nhưng có thể có vài email được đăng ký cho sòng bạc trực tuyến Ma Cao. Cậu xem đừng chê cười tớ là được.”
Chung Dịch mỉm cười: “Sao lại thế. Mọi người thẳng thắn như thế tớ thật vui vẻ.”
Biểu diễn một hồi với Diêu Hoa Huy là vì để làm cho Thượng Tuấn Kiệt chủ động tham gia kiểm tra máy tính.
Khi Thượng Tuấn Kiệt chủ động thì Viên Văn Tinh không có lý do gì để từ chối.
Trước mắt, ba người cùng nhìn về phía Viên Văn Tinh.
Chung Dịch ôn hòa cười nói: “Văn Tinh!” Cậu thậm chí là lần đầu tiên dùng
loại xưng hộ thân mật này gọi bạn chung phòng: “Cậu có đồng ý cho tớ xem máy tính của cậu một chút hay không?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!