Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 35: Giám đốc Chu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 35: Giám đốc Chu


Editor: demcodon

Lú ban đầu, giám đốc Chu chỉ cảm thấy người của Khoa Tín là đám nhóc không mắt hỉ mũi chưa sạch.

Nhưng đối phương dường như thật sự không để làm ăn với Thịnh Nguyên, xoay
người lại xem những đơn đặt hàng trước đó của giám đốc Chu và các dự án
đang thi công. Sau đó lấy ra một báo cáo kiểm tra chất lượng, đặt trước
mặt giám đốc Chu với một nụ cười.

Giám đốc Chu mập nên thường
ngày ghét nhất mùa hè. Những người làm xây dựng luôn phải chạy đến công
trường. Mùa thu và đông thì không sao, nhiều nhất là dơ bẩn. Nhưng đến
mùa hè cả người toát mồ hôi, tự mình cũng cảm thấy bốc mùi.

Thật
vất vả ngồi trong phòng máy lạnh, đáng lẽ phải hóng gió mát và tận hưởng nó. Nhưng giờ phút này gã lại toát mồ hôi cả người.

“Mấy người có ý gì?” Sắc mặt gã lạnh lùng nhìn mấy thanh niên trước mắt.

Chung Dịch lặng lẽ ngồi sau lưng sếp của mình, nghĩ đến những vất vả khi chạy khắp nơi tìm cơ quan làm báo cáo kiểm tra, rồi nhìn lại sắc mặt bây giờ của giám đốc Chu chậm rãi mỉm cười.

– — —

Trước đủ ám chỉ công khai mà bên A muốn giảm giá. Đó là “tuân thủ quy tắc ngầm của ngành” hay cứng rắn?

Trong các cuộc cọp trước, nhóm dự án đã thảo luận về vấn đề này trong thời
gian dài. Hầu hết trong nhóm là người trẻ tuổi, trưởng nhóm có kinh
nghiệm xã hội nhất cũng chưa đến 30. Bọn họ biết rõ sản phẩm công ty nhà mình chi phí tổn thất ở chỗ nào, bỏ ra bao nhiêu mới có thể lấy được
lợi nhuận. Về phần tiền hoa hồng, cho cũng không sao. Vấn đề ở chỗ tên
họ Chu này quá tham lam. Nếu như thật sự làm theo ý của gã, vậy thì chắc chắn chất lượng sản phẩm sẽ giảm xuống.

Vì vậy mâu thuẫn nhất thời trở nên gay gắt.

Trong lúc này, thái độ của Chung Dịch vẫn luôn rất rõ ràng: Tên họ Chu này có tài cán gì, vẫn luôn chờ ở bộ phận thu mua trung gian kiếm tiền bỏ vào
túi riêng? Lúc trước mình trúng thầu, tên họ Chu này cũng không viết
tiền hoa hồng trong hợp đồng.

Bây giờ sản phẩm đã dựa theo tiêu
chuẩn của Thịnh Nguyên đầu tư lại nói tiền hoa hồng, không phải cắn chết bọn họ không có cách nào đi tìm người mua thứ hai sao?

Nếu giám đốc Chu không muốn hợp tác tốt, không bằng thay đổi người khác đến.

Ngay cả sếp cũng cảm thấy kỳ lạ, Chung Dịch quá tự tin phải không? Chẳng lẽ
là bởi vì thân phận thực tập sinh nên cảm thấy dự án này đập phá, cũng
không đập trên tay mình?

Chung Dịch suy nghĩ một chút, quyết định vẫn xem Trì Quân như át chủ bài. Không đến lúc quan trọng, không cần
thiết lấy át chủ bài ra.

Cậu đã thay đổi nói đạo lý nói với sếp:
“Thịnh Nguyên là gia đình làm ăn lớn, khó tránh khỏi sẽ có mấy con sâu
mọt. Các bè phái ở chi nhánh Bắc Kinh hỗn tạp, đám người từ Thượng Hải
đến đây và dân bản địa Bắc Kinh căn bản là người hai làm sóng. Người
trước nắm giữ cổ phần và dùng nhân viên kỳ cựu tự xưng. Vừa bắt đầu xác thật làm ra chút thành tích giúp Thịnh Nguyên có chỗ đứng vững chắc ở
Bắc Kinh. Tuy nhiên những năm gần đây có ý thức về hưu, thời gian xuất
hiện ở Thịnh Nguyên ngày càng ít. Người sau không thiếu bọn rắn độc, mới đầu là vừa ý tên tuổi của Thịnh Nguyên ở Thượng Hải, muốn mượn nền tảng này. Đến bây giờ lại cảm thấy không phục, dựa vào cái gì cổ đông ở
Thượng Hải đến đây có thể lấy được hoa hồng, bọn họ chỉ có thể lấy được
mức lương chết.”

“Lương chết” là một tính từ. Tất nhiên còn có
các khoản hoa hồng khác nhau, chỉ là không có lợi nhuận băng có cổ phần. Mà Chung Dịch nói như vậy sếp cũng hiểu được ý của cậu.

Sếp của cậu họ Triệu, là đàn anh lớn hơn cậu mấy khóa, tên là Triệu Hải Đông.

Chung Dịch tiếp tục nói: “Tên họ Chu này ở Thịnh Nguyên 6 năm, người phụ
trách trên gã là người năm đó dẫn dắt gã, xem như là phái cấp trung ở
Bắc Kinh.” Công ty lớn chính là quá nhiều người không tốt. Nếu không
phải đời trước Chung Dịch nghiên cứu kỹ càng về Thịnh Nguyên ở Bắc Kinh. Lúc này, trong thời gian ngắn cậu thật sự không thể nói ra được nhiều
khúc mắc như vậy.

Triệu Hải Đông suy nghĩ.

Chung Dịch:
“Trước đây, khẳng định cũng có người cảm thấy gã ăn hoa hồng quá ác.”
Trên thực tế, sau lời nhắc nhở của Trì Quân không lâu, giám đốc Chu đã
lộ ra bộ mặt thật. Có lẽ là cảm thấy ám chỉ lúc trước của mình đã đủ rõ
ràng. Cho nên bắt đầu thiếu kiên nhẫn, cảm thấy mấy thanh niên này không biết đạo lý. Chẳng trách đi ra từ công ty nhỏ — hết cách rồi, cần phải có một tiền bối như gã “dạy dỗ”. Chung Dịch vẫn nhớ rõ vẻ mặt thiếu
kiên nhẫn đó.

Triệu Hải Đông: “Đúng, tôi đã hỏi qua, nhưng không
có nghe được đoạn sau.” Hoặc là thỏa hiệp, hoặc là dừng hợp tác uống gió tây bắc. Hai người này hắn cũng không muốn.

Chung Dịch: “Bởi vì
bọn họ tìm lầm người. Nói như vậy, “đâm cho sếp của Chu Hồng” có nghĩa
là chuyển tài liệu cho Tôn tổng.” cũng chính là thầy của giám đốc Chu.

“Vấn đề là Tôn Chương và Chu Hồng là một ổ rắn chuột, đảo mắt có thể tìm cớ
trực tiếp dừng dự án này.” Đây chính là kết cục gió tây bắc.

Triệu Hải Đông: “… Không nhìn ra được cậu còn biết rất nhiều.”

Chung Dịch suy nghĩ một chút quyết định dùng chiêu bài để tăng uy tín cho
mình. Cậu nói: “Em có bạn thực tập ở Thịnh Nguyên, cậu ấy nói với em về
chuyện nội bộ Thịnh Nguyên.”

Triệu Hải Đông mỉm cười: “Rất tốt,
giao thiệp là một phần rất quan trọng trong công việc. Cậu tiếp tục đi.” Sau khi nói đến đây, hắn đã bắt đầu nghĩ xem chờ kết thúc kỳ thực tập
sẽ viết đánh giá cho Chung Dịch như thế nào.

Chung Dịch: “Cách
chính xác là đâm đối thủ của Tôn Chương. Mâu thuẫn giữa hai phe Bắc Kinh và Thượng Hải càng nhiều, mà chúng ta có thể trở thành mũi giáo của phe ở Thượng Hải. Có một món “quà lớn” như vậy đưa tới cửa, ít nhất dự án
lần này sẽ không lại gặp sự cố.” Cậu vẫy tay: “Tất nhiên, còn phải xem
anh Hải.”

Triệu Hải Đông suy nghĩ một lát, chậm rãi nói: “Nếu như làm theo ý tưởng của cậu thì chờ dự án lần này kết thúc, còn có người
muốn hợp tác với công ty chúng ta không?”

Nước quá trong ắt không có cá. Ở một trình độ nào đó, bọn họ đang cánh tranh công khai với toàn bộ ngành.

“Vậy phải xem truyền đi tiếng gió là lời gì.” Chung Dịch chậm rãi cười:
“”Quy tắc ngầm” là nửa phần lợi, tên họ Chu này muốn hai phần. Những
người khác giận mà không dám nói gì, là Chu Hồng ra tay trước, chúng ta
chỉ là người bị hại.”

– — —

Đó là tình hình hiện tại.

Chu Hồng chớp mắt một cái, khóe mắt hiện ra mấy nếp nhăn, làm cho gã trông
hơi mập. Gã cầm tài liệu Triệu Hải Đông đưa tới, tâm tình biến ảo không
ngừng: “Các người có ý gì?”

Triệu Hải Đông bất động như núi. Hắn
biết rất rõ lúc này không thể thua khí thế. Hắn mở miệng nói: “Vì để hợp tác tốt hơn với Thịnh Nguyên, chúng tôi đã đi đến một số dự án trước
đây mà Thịnh Nguyên đã thực hiện để tăng tiến hiểu biết lẫn nhau.” Rất
đường hoàng: “Vì để hiểu “sâu” hơn, chúng tôi đã tìm một tổ chức bên thứ ba có thẩm quyền làm chút kiểm nghiệm.” Công bằng mà nói nó vẫn có thể
thông qua tiêu chuẩn quốc gia. Nhưng các khẩu hiệu quảng cáo của Thịnh
Nguyên có đủ hay không lại lài một vấn đề khác.

Đây cũng là
nguyên nhân phe Thượng Hải không có cầm báo cáo kiểm tra trở mặt với phe Bắc Kinh. Mọi người đều đeo cái tên “Thịnh Nguyên” này, trong mắt người ngoài hai phe là một chỉnh thể không thể tách rời. Nếu một bên thua,
bên kia sẽ không được hưởng lợi.

Tên họ Chu này đủ tàn nhẫn, ước
gì có thể ép cặn ra hai lạng dầu. Nhưng cuối cùng gã cũng không muốn làm ra công trình đậu hủ. Sau khi hoàn thành công trình, ai biết ai ở bên
trong. Chu Hồng cũng không có lá gan đó, hoàn toàn là khởi công theo
tiêu chuẩn thấp nhất. Nếu thật sự nói về dự án đống cửa và trở mặt với
phe Bắc Kinh, ngược lại có thể loại bỏ Chu Hồng. Hơn nữa sau lưng gã
chính Tôn Chương, giá trị thương mại của Thịnh Nguyên cũng sẽ bị hao
tổn. Đối với người phe Thượng Hải, lợi nhuận nhiều hơn thiệt hại.

Nhưng nếu có người ở giữa phân đoạn làm lớn tất cả thì tình huống sẽ khác.

Gặp sự cố không phải Thịnh Nguyên, mà là Chu Hồng. Bất động sản Thịnh
Nguyên bàn giao vẫn “đủ tiêu chuẩn”, công chúng có thể giám sát.

Đáng tiếc lúc trước chưa từng có ai làm như vậy. Người thỏa hiệp cuối cùng
trở thành quy tắc đinh ốc trong ngành, những người bị chấm dứt hợp đồng
trở thành trò cười để cảnh cáo thế hệ tương lai. Khi người khác nói về
nó nhiều nhất chỉ thở dài, một câu đáng tiếc. Sau đó còn lầm bầm: “Đây
cũng quá ngốc, chẳng trách không đi xuống.”

Nói trắng ra lúc
Triệu Đông Hải đang nói chuyện với Chu Hồng là đang tỏ rõ thái độ: Ông
nhìn xem, tôi có chứng cứ gây bất lợi cho ông. Lần này ông sẵn sàng
nghiêm túc nói chuyện, không chào giá trên trời nữa?

Trong phân
tích cuối cùng, hắn chỉ muốn cho Chu Hồng thu liễm một chút. Hoặc là đổi người bàn chuyện, giống như Chung Dịch nói tiền hoa hồng này một nửa
lợi nhuận và có thể thương lượng.

Triệu Hải Đông hắn cũng không cao quý như vậy.

Chu Hồng vỗ bàn một cái, nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đây là đang uy hiếp tôi?”

Triệu Hải Đông giả vờ ngạc nhiên nói: “Tại sao giám đốc Chu nói như thế?” Nói thế nào nhỉ, cảm giác bàn luận không được.

Trong văn phòng máy lạnh mát mẻ, Chu Hồng đột ngột chảy hai giọt mồ hôi xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN