Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại - Chương 41: Kẻ gian xảo Chung Dịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại


Chương 41: Kẻ gian xảo Chung Dịch


Editor: demcodon

Một tuần trước khi bắt đầu kỳ thi, Chung Dịch nhận được chứng chỉ thực tập từ công ty Khoa Tín và chuẩn bị cho việc từ chức.

Ngoài ra, hợp đồng cửa cậu và thầy Trương đã hoàn thành thuận lợi. Lúc này đã một tháng rưỡi đã trôi qua kể từ khi ký hợp đồng, mà 200.000 thầy Trương chuyển tới ở trên tay Chung Dịch biến thành 250.000.

Nó nhiều hơn những gì cậu dự tính ban đầu.

Thầy Trương khá ngạc nhiên. Ông cẩn thận xem ảnh chụp màn hình quá trình giao dịch mà Chung Dịch gửi cho ông. Nếu như không phải quen biết Chung Dịch, thầy Trương gần như sẽ nghi ngờ người nói chuyện với mình không phải là một sinh viên bình thường, mà là người đã đắm chìm trong giới tài chính có tay nghề. Sau khi Thầy Trương suy nghĩ lại cảm thấy: Chẳng lẽ là có liên quan đến gia đình cậu, có thể nghe được một số tin tức nội bộ?

Điều này thật sự rất có thể gặp nhưng không thể cầu.

Làm một giáo viên khoa Vật liệu, thầy Trương không hề biết gì về những phong ba khoa Kinh tế Tài chính trải qua hơn một tháng trước, càng không biết đến thân thế thật sự của Chung Dịch. Ông rất hài lòng và vui mừng, rất nhanh thực hiện lời hứa lúc trước, hẹn ông bạn và ăn bữa cơm với Chung Dịch.

Trong bữa ăn, trong lời nói của thầy Trương đã khen ngợi Chung Dịch hết lời. Ông bạn nghe ra ý của thầy Trương, rất nhanh đi vào đề tài chính, nói đến việc mua bán nhà máy.

Khả năng của Chung Dịch cũng có hạn, không nuốt nổi nhà máy lớn, chỉ có thể dành chút tâm tư cho các nhà máy nhỏ. Cậu giải thích điều này với sự dè dặt. Ông bạn suy nghĩ một hồi, lại nghe thầy Trương nói mục đích cơ bản của Chung Dịch là sản xuất hàng loạt một công thức trong tay mình. Hai người lập tức thảo luận chuyện nghiệp về máy móc một hồi. Cuối cùng ông bạn báo giá: “600.000, tiền thuê nhà máy một năm, chưa bao gồm tiền điện nước.” Dựa theo tình hình sản xuất của nhà máy hiện tại, tiền điện một tháng đã sáu chữ số.

Nó nhiều hơn một chút so với ‘500.000’ mà thầy Trương lúc trước dùng để vẽ bánh. Nhưng nó vẫn được ưu đãi và nằm trong khả năn của Chung Dịch.

Chung Dịch nhanh chóng tính toán tài sản trên tay mình: Đối với 200.000 của thầy Trương, cậu đều rất cẩn thận mỗi một bước thao tác, có thể nói là dè dặt. Nhưng với tiền của mình thì bị Chung Dịch đã chấp nhận một số rủi ro. Tất nhiên, khoản thu nhập cũng rất khả quan. Đến lúc này, số tiền tích trữ của cậu miễn cưỡng đạt đến hàng chục triệu.

Nhưng Chung Dịch biết được đây đã là cực hạn. Sau đó cậu có thể sẽ không bao giờ thực hiện một canh bạc như vậy nữa. Theo tài sản tăng lên, chi phí chìm của cậu cũng tăng lên nhanh chóng.

Càng ở lâu trên thị trường chứng khoán cậu càng nhìn kỹ. Mặc dù hiện tại Chung Dịch trông bất khả chiến bại. Nhưng thời gian trôi qua, cậu luôn có lúc bị ướt giày. Đến lúc đó muốn rút đi còn kịp không?

Trong bữa tiệc, Chung Dịch gật đầu, lại hẹn thời gian xem nhà máy với ông bạn của thầy Trương.

Thầy Trương ngồi bên cạnh rất bình yên. Nhưng Chung Dịch biết rằng thầy Trương ‘đầu tư’ ở trên người mình sẽ không dừng lại ở đây. Trước đó hai người đã thỏa thuận xong.

Quả nhiên, sau khi kết thúc bữa cơm, thầy Trương đã cho cậu xem tài sản mơ hồ. Sáu triệu đặt trên tay Chung Dịch một năm có thể kiếm được bao nhiêu?

Hợp đồng nhà máy vẫn chưa ký kết. Mặc dù hiện tại đã bàn miệng xong, nhưng tiếp đó chưa chắc sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Chung Dịch dừng lại, nói một cách lịch sự rằng mình sắp đến kỳ thi học kỳ. Tất cả công việc chờ thi xong lại nói.

Thầy Trương: “…” Thật là một lý do không thể làm cho người khác có thể khước từ. Ông biết rõ là mượn cớ nhưng vẫn cứ gật đầu.

* * *
Cứ như vậy, lần đầu tiên kể từ khi Chung Dịch sống lại đến nay không phải lo việc vặt vãnh, như sinh viên thật sự nghênh đón kỳ thi.

Mở ra sách vở, ký ức đời trước đã sớm mơ hồ không rõ. Nhưng hình ảnh nói chuyện thì thầm với Trì Quân trên lớp đời này vẫn cứ hiện ra trức mắt. Chung Dịch nghĩ đến cuối kỳ thi học kỳ 1, cảnh mình đến căn hộ của Trương Tiếu Hầu ôn bài mỉm cười đầy hiểu biết.

Cuối học kỳ này, cậu và Trương Tiếu Hầu không còn là đồng đội trong Mô phỏng nữa. Mặc dù vẫn có liên lạc, nhưng quan hệ phai nhạt hơn lúc trước rất nhiều. Gắn bó giữa hai người vẫn là Trì Quân.

Vì vậy người mời Chung Dịch đã thay đổi thành một người khác.

Trì Quân chỉ nói một câu: “Cùng ôn tập sao?”

Chung Dịch định gật đầu.

Trước khi cậu gật đầu, Trì Quân lại bổ sung: “Lớp phó học tập đã gửi cho tớ một phần trọng điểm.”

Chung Dịch: “…” Cậu bắt đầu cân nhắc thời gian và lợi ích của việc có mối quan hệ tốt với những bạn học trong lớp.

Trì Quân: “Tớ đã gửi vào email cho cậu rồi.”

Chung Dịch nói cảm ơn cậu và nghĩ: Quên đi, đã có Trì Quân, không nên mất thời gian vào việc này.

Cậu đã quen và xem như chuyện đương nhiên. Dù cho lý trí biết thói quen như vậy thật sự rất nguy hiểm. Cậu thích Trì Quân, lại phải duy trì mối quan hệ giữa hai người ở ‘tình bạn’.

Cho đến nay, Chung Dịch đã làm rất tốt. Nhưng loại tình cảm ‘thích’ này không thể kiểm soát được. Cậu đã có xúc động muốn nhìn Trì Quân cười một cái và muốn hôn cậu. Hiện tại vẫn còn có thể kiểm soát nó, nhưng sau đó…

Chung Dịch không cảm thấy mình có bất kỳ ‘khả năng kiểm soát đáng tự hào’ nào. Cậu cẩn thận nắm chặt khoảng cách, để cho mình không bị lạc lối trong mối quan hệ càng thân thiết hơn với Trì Quân.

Ít nhất đến bây giờ, Trì Quân vẫn chưa phát hiện ra cái gì.

— —
Lớp phó học tập gửi trong điểm như món quà tình bạn, hơn bất ngờ trong một tuần, cùng với thái độ nghiêm túc nghe giảng bài trong một học kỳ. Cuối cùng là bình thường đều cố gắng hoàn thành bài tập.

Khi kết thúc kỳ thi, Chung Dịch cảm giác tạm được. Nói một cach tự tin hơn, chính là cậu có lẽ vững bước lên học bổng.

Sau khi ra khỏi phòng thi, Trì Quân hỏi cậu có bận chuyện gì nữa không. Ngụ ý là nếu như không có, đã thi xong cũng có thể đến Thịnh Nguyên trình diện.

Chung Dịch thật sự là có chuyện.

Thầy Trương có lẽ cảm thấy mình đã cho Chung Dịch đủ thể diện. Lúc này vẫn chưa lại chủ động liên lạc với cậu.

Nói là có quan hệ ủy thác, nhưng hai người dù sao vẫn là thầy trò. Chung Dịch lại ở trên chuyện nhà máy là một bên ‘có việc cầu người’. Thầy Trương cảm thấy đã đến lúc chờ Chung Dịch đến tìm mình.

Đợi đến khi Chung Dịch đến, cậu đi thẳng vào trọng điểm nói đến chuyện mua bán nhà máy. Tiền đã rút ra từ tài khoản chứng khoán, có thể thanh toán một lần cho ông bạn của thầy Trương. Chung Dịch rất rõ ràng, ít nhất trong cuộc giao dịch này bản thân thật sự nhặt được món hời. Tiền thật ở đó, hơi khách sáo nói mấy câu mang tính hình thức, theo lý thường nên như vậy.

Mặc dù cậu khoác lên mình lớp da trẻ tuổi xem như lừa gạt. Nhưng trong xương vẫn là đại diện cho Thịnh Nguyên 10 năm trên thương trường. Thầy Trương nói là có kinh nghiệm xã hội phong phú, thường xuyên giao tiếp với mọi người. Nhưng hầu hết thời gian vẫn ở trong phòng thí nghiệm nhìn chăm chú dữ liệu và làm nghiên cứu.

Trong khoảng thời gian ngắn, thật khó để phân biệt được trong hai người ai mới là ‘kẻ gian xảo’.

Sau một trận đánh thái cực quyền, trong lúc vô tình thầy Trương lần nữa chịu thua.

Sau khi tỉnh táo lại ông đã hẹn ông bạn chính thức ký hợp đồng. Đồng thời bị Chung Dịch thuyết phục: Đợi đến công thức số 183 đưa vào sản xuất, mình là bên sản xuất có thể lấy được hoa hồng. Điều này không phải an toàn hơn nhiều so với việc bỏ tiền vào trong thị trường chứng khoán sao?

Đến lúc này, thầy Trương cũng chậm rãi hiểu ra: Trước đây mình vẫn quá sốt ruột, bị tài kinh doanh chứng khoán của Chung Dịch làm cho đầu óc choáng váng. Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nhìn thấy con đường tương lai tươi sáng. Nhưng lại không nghĩ đến nếu tiền mình tích góp nửa đời lỗ trên tay Chung Dịch thì sẽ thế nào.

Hiện tại như vậy càng tốt hơn, tỷ lệ chịu lỗ ổn định và cao.

Ông bạn hơi khó hiểu hỏi thầy Trương: “Trước đó ông bán công thức, không phải chỉ bán một lần thôi?”

Thầy Trương xoa trán: “Em ấy đã phân tích thị trường cho tôi rất chi tiết.” Một chồng dày.

“Từ ưu điểm của sản phẩm, đến so sánh với các sản phẩm cạnh tranh. Tôi xem như bị em ấy qua mặt.” Đến cuối cùng, thầy Trương làm bên sản xuất, ngược lại bỗng nhiên chợt nhận ra: Hóa ra công thức của tôi tốt đến như vậy?

Ông bạn nghe xong cảm thán: “Người trẻ tuổi bây giờ thật không đơn giản.”

Chung Dịch biết đây cũng không phải là kỹ năng của mình. Cậu có thể thông qua ký ức của tương lai đẩy ngược một phần sách phân tích ra. Nhưng không thể sa vào ‘chiến thắng’ như thế. Một khi đã quen với những phồn hoa giả tạo như vậy, khi thật sự đối mặt với chông gai cậu sẽ không biết làm thế nào.

* * *
Bắt đầu kỳ nghỉ hè, công thức đã được đưa vào sản xuất. Bước tiếp theo chính là tìm kiếm đường dây tiêu thụ.

Việc này bản thân không khó. Trong thời gian nghiên cứu, thầy Trương đã gửi một số luận văn, đã có công ty cảm thấy hứng thú tiến hành gian đoạn tiếp xúc với thầy Trương trước.

Chỉ là hầu hết những công ty này giống như công ty đã mua công thức thủy tinh xốp và cách nhiệt trước đây của Chung Dịch, chịu trách nhiệm sản xuất và xử lý các liên kết trung gian, thay vì sản xuất từ đầu đến cuối.

Điều Chung Dịch cần làm hiện tại chính là lướt qua loại công ty sản xuất này, trực tiếp liên hệ với các đầu mối trong ngành.

Thầy Trương bị Chung Dịch lôi xuống nước, tự nhiên kể cho cậu về các mối quan hệ cá nhân của mình.

Chung Dịch không ngạc nhiên chút nào khi nhìn thấy trong thông tin người mua của thầy Trương có một tên Thịnh Nguyên. Điều này nói đến hơi lúng túng. Cậu đã nhận việc ở Thịnh Nguyên, còn là thân phận thực tập sinh, thêm tên tuổi ‘bạn tốt của trợ lý Trì’. Thân phận trước dĩ nhiên không cần phải nói, còn thân phận sau. Sau khi Trì Quân ‘tự mình’ chào hỏi quản lý nhân sự, lãnh đạo cấp cao phe Bắc Kinh và phe Thượng Hải đồng thời liên tưởng dồn dập. Chung Dịch đã trải qua nhiều cám dỗ chỉ sau một buổi phỏng vấn chính thức.

“Mối quan hệ giữa cậu và Trì tổng nhỏ rốt cuộc là gì?”

“Bạn bè? Vào đại học mới quen, có thể là người bạn tốt.”

“Trì tổng nhỏ cho Chung Dịch lợi ích gì?”

“Chỉ là bạn bè, không có gì khác? Chàng trai, còn trẻ mà sao bướng bỉnh như vậy.”

“Không vì lợi ích mà lay động?”

“Đơn giản là giá không đủ. Ngược lại có tầm nhìn khá xa, biết đi theo con trai sếp lớn Thịnh Nguyên làm, còn có nhiều tiền đồ hơn đối phó với cậu ta.”

“Cũng không để cho cậu làm bất cứ điều gì với Trì Quân, chỉ cần tiết lộ một chút suy nghĩ của Trì tổng nhỏ…”

“Giá cả? Có thể bàn lại, tất cả dễ bàn.”

Chung Dịch giặc đến thì đánh, nước đến nâng nền.

Đến cuối cùng, người thăm dò không hỏi ra bảng giá. Chung Dịch ngược lại đào rõ ràng lai lịch của đối phương.

Đầu tiên là phe Bắc Kinh. Hết cách rồi, làm người chùi đút cho Chu Hồng, bọn họ có ấn tượng sâu với mấy nhân viên bên Khoa Tín. Bây giờ thấy Chung Dịch xuất hiện với Trì Quân. Quả nhiên giống như Trì Quân suy nghĩ lúc trước, tự cho là đã có câu trả lời, cố gắng đào góc tường của trợ lý Trì, làm cho Chung Dịch nhảy ngược lại.

Sau đó là phe Thượng Hải. Bọn họ vốn dĩ không nghĩ quá nhiều. Con trai ông Trì sao, chuyện cuộc thi mấy tháng trước đã đủ làm cho người ta nhìn ra Trì Quân là người trẻ tuổi nóng tính, thích khoe khoang nhất thời và bướng bỉnh. Bây giờ sắp xếp một ‘người bạn’ vào Thịnh Nguyên là đương nhiên. Hả? Người ‘bạn’ này còn là động đội trong cuộc thi. À, càng đương nhiên.

Nhưng phe Bắc Kinh tại sao cảm thấy hứng thú với người bạn nhỏ này vậy?

Chậc, thì ra là như vậy. Chính là người châm ngòi Chu Hồng kia. Thú vị, càng thú vị. Đã nói mà, con trai ông Trì đương nhiên vẫn nhằm vào những nhân viên thâm niên đến từ Thượng Hải như bọn họ.

— —
Nói đi nói lại, đến nghỉ hè, trợ lý đặc biệt là Trì Quân rốt cục nghênh đón một số việc vặt nghiêm trọng.

Không hề làm như thân phận trên danh nghĩa, kêu cho êm tai. Thực tế mỗi ngày đều phải xử lý báo cáo, nhìn số liệu mà thấy đau đầu.

Mỗi ngày hắn phải chạy đông chạy tây với mấy ông chú, xem xét toàn bộ tình hình. Theo lời nói của Thận Vĩ Mậu đây là kinh nghiệm ‘xây dựng trên Tiểu Quân đã bận rộn quá lâu trước đó, đối với bên Thịnh Nguyên là đủ rồi’.

Về phần Chung Dịch, sau khi hai người thảo luận và tham khảo ý đồ kết quả của Chung Dịch, họ bay lên một đội dự án đang thực hiện.

Khi cuộc thảo luận được thực hiện, Trì Quân tiến hành liệt kê tất cả các dự án đang thực hiện của Thịnh Nguyên ở chi nhánh Bắc Kinh, hỏi Chung Dịch hắn nên xem trọng dự án nào.

Từ biệt thự cao cấp đến trung tâm thương mại đa chức năng tại các khu kinh doanh phồn hoa, đến công viên trò chơi, khu du lịch.

Chung Dịch chọn công viên giải trì.

Với việc một thương hiệu giải trí nước ngoài vào nước, xây dựng một công viên ở Thượng Hải, nhiều công viên giải trí khác nhau đã trở thành điểm nóng đầu tư trong mấy năm tới.

Dự án này của Thịnh Nguyên cũng không phải là ngoại lệ.

Mà chỗ lúng túng ở đây. Thầy Trương chỉ biết Chung Dịch lại tìm công việc thực tập trong nghỉ hè. Vì vậy cảm thấy sinh viên bây giờ cũng không dễ dàng, quá nhiều chuyện nên ném ra sau đầu, đi thẳng vào trọng điểm: “Công viên giải trí của Thịnh Nguyên cũng có mấy nơi rất cần 183.”

Công thức số 183 làm ra chính là loại thủy tinh vỡ, có khả năng hấp thụ rất mạnh.

Theo tin tức được Thịnh Nguyên công bố hiện nay, bọn họ nắm chắc một số dự án trên nước. Với điều này, nhu cầu lớn về vật liệu hấp thụ là rất lớn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN