Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 64: Tuyết Đầu Mùa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người nói đến đêm khuya.
Cuối cùng, Trì Quân là người cảm thấy buồn ngủ đầu tiên.
Hắn ngáp một cái dựa vào vai Chung Dịch, nhìn đối phương chậm rãi ghi chép lại những điểm quan trọng của cuộc nói chuyện giữa hai người.
Chữ viết của Chung Dịch rất đẹp.
Nó mạnh mẽ, kiểu chữ phóng khoáng, đủ các nét.
Trì Quân có suy nghĩ kỳ lạ: Một ngày nào đó nhà máy của Chung Dịch không thể tiếp tục mở cửa được nữa biết đâu có thể đi bán chữ.
Trời lạnh nhưng trong nhà có máy sưởi nên cũng ấm áp hơn.
Trì Quân mặc áo ngủ, chậm rãi rất không quy tắc ôm Chung Dịch.
Chung Dịch dừng cây bút trên tay một chút lại bình tĩnh tiếp tục viết.
Trì Quân gác cằm lên trên vai cậu, cả người đều dính sát.
Nhiệt độ của làn da cách hai lớp vải truyền đến trên người Chung Dịch.
Hắn vừa đọc những điều Chung Dịch ghi lại những điều quan trọng, thỉnh thoảng mở miệng bổ sung cho Chung Dịch; vừa làm nóng người, duỗi tay nhéo vành tai, gò má và yết hầu của Chung Dịch.
Ban đầu động tác của hắn nhẹ nhàng, Chung Dịch không cảm thấy gì.
Nhưng cuối cùng, đầu ngón tay của Trì Quân dần dần xuống đến eo của Chung Dịch.
Chung Dịch nghiêng đầu nhìn hắn.
Trì Quân ra vẻ vô tội hỏi: “Tại sao không viết tiếp?”
Chung Dịch không lên tiếng.
Cậu tạm thời để bút vở sang một bên, quay mặt về phía Trì Quân.
Trì Quân nuốt nước bọt làm yếu hầu lăn một vòng, như thể là căng thẳng…
ồ, vẫn còn căng thẳng.
Chung Dịch đặt một tay lên lưng ghế sô pha, một tay khác vòng qua eo Trì Quân.
Cậu nghiêng người qua hôn hắn.
Trước khi bờ môi chạm vào nhau, Trì Quân như là mỉm cười, trong mắt là một nụ cười sáng ngời.
Hắn nhân tiện vòng tay qua sau gáy của Chung Dịch, đang muốn trổ tài nhưng đột nhiên có một cơn tê dại dữ dội đánh thẳng vào linh hồn từ thắt lưng của hắn.
Trì Quân hơi thở hổn hển, không biết làm sao chút thở hổn hển này cũng bị Chung Dịch nuốt vào trong miệng.
Hơi thở của hắn đột nhiên hỗn loạn, mà bàn tay lúc trước đặt ở bên eo cậu vẫn cứ lơ lửng ở bên hông.
Sau mấy nhịp thở, Trì Quân đã không còn sức cử động nữat.
Hắn bị Chung Dịch áp chế, sau lưng là ghế sô pha mềm mại và bàn tay đang làm loạn của Chung Dịch.
Phía trước là Chung Dịch, cậu dán sát vào Trì Quân, hôn hắn thân mật.
Trì Quân không tự chủ chìm đắm vào.
Đôi tay hắn đan xen ở sau gáy của Chung Dịch, trong khoảng cách giữa hơi thở nhẹ nhàng kêu một tiếng: “Chung Dịch.”
Đây gần như là một lời cầu xin tha thứ.
Trợ lý Trì hiển nhiên rất biết cách xem thời thế, lùi một bước để tiến hai bước.
Hắn thậm chí còn chủ động nói: “Vừa rồi là tớ sai rồi, không nên quấy rối cậu…”
“Vậy à?” Nhưng Chung Dịch vẫn không buông tha hắn, ngón tay hơi dùng sức.
Đôi mắt Trì Quân hơi đỏ lên.
Hắn nghĩ: Sau lưng nhất định cũng đỏ.
Tại sao lại như vậy? Trước đây, Trì Quân hoàn toàn không biết trên người mình còn có chỗ yếu ớt như vậy.
Nhưng Chung Dịch không chỉ nhận ra còn cố tình đối xử với nó như vậy.
Hơi quá đáng, cũng quá thoải mái.
Như thể linh hồn đang chìm đắm vào một con suối mật ngọt thanh xuân.
Trì Quân hơi say mơ màng.
Một mặt, hắn cảm thấy điều này là không thể, bản thân hoàn toàn bị chiếm đóng.
Đến mức tìm cơ hội khác lại bị mắc mưu khác.
Một mặt lại cảm thấy nếu tiếp tục như vậy cũng không tệ.
Quá hư hỏng.
Hoàn toàn không giống hắn.
— —
Sau khi Trì Quân mềm nhũn thành một vũng nước.
Chung Dịch ngồi dậy thưởng thức thành quả của mình.
Đôi mắt ngấn nước, khóe mắt đỏ hoe, quần áo trên người xộc xệch.
Cậu lại cúi người, lần này chỉ đơn giản hôn lên trán Trì Quân một cái.
Trì Quân hiển nhiên càng muốn nhiều hơn.
Trong mắt hắn mang theo mịt mờ chờ mong thì nhìn thấy Chung Dịch hôn như vậy.
Dù cho Chung Dịch đã đứng dậy, trợ lý Trì cũng vẫn dựa vào ghế sô pha không muốn đứng dậy.
Sau đó Chung Dịch cầm bút lên và tiếp tục ghi chép.
Trì Quân: “…”
Trì Quân: “?” Hắn không thể tin được.
Chung Dịch thân thiện giải thích với hắn: “Tớ vẫn chưa viết xong, sợ ngày mai sẽ quên mất.
Đại khái cần thêm mấy phút nữa.”
Trì Quân cau mày: “Mấy phút?”
Sau mấy phút…
Chung Dịch: “Không phải vừa rồi cậu buồn ngủ sao? Hay là đi ngủ trước đi?”
Trì Quân: “…”
Trì Quân: “???” Khó – có – thể – tin – được.
Chung Dịch đốt lửa hắn còn không muốn chịu dập lửa?
Trì Quân hít một hơi thật sâu.
Hít vào, thở ra.
Thôi…
hắn phải rộng lượng, phải bình tĩnh.
Dù sao hắn biết được công việc quan trọng nên cũng không đi quấy rối Chung Dịch.
Thay vào đó đứng lên đi vào nhà vệ sinh bên cạnh và bật vòi nước bông sen.
Vào mùa đông, dù trong nhà có ấm đến đâu thì nước vẫn lạnh.
Hắn múc một ca nước lên tạt vào mặt mình, nghiến răng trong lòng, yên lặng kêu tên bạn trai.
Chung Dịch…
có cậu.
— —
Ở bên kia phòng khách.
Chung Dịch cầm bút ngồi tại chỗ nhìn về phía Trì Quân đi xa.
Cậu chậm rãi nhếch khóe môi lên.
Thật là đáng yêu.
Cậu nhìn thấy Trì Quân lộ ra vẻ không cam lòng nhưng bất lực để chống cự như vậy thì rất vui vẻ.
Thậm chí nhiều
.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!