Thiếu Gia Hào Môn Bị Ôm Nhầm Đã Sống Lại
Chương 75-76: Mọi Người Đến Chúc Tết - Hai Năm Sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
75: Mọi Người Đến Chúc Tết
Chung Dịch bật cười nói: “Ừm, anh rất mong chờ.”
Trì Quân thở dài: “Anh lại còn tạo áp lực cho em.”
Chung Dịch nhìn hắn, không tự chủ được chuyển sang tư thế, dùng ngón tay ma sát lên bờ môi mọng nước của Trì Quân.
Đến lúc này, hơi thở của cậu cuối cùng cũng nặng nề.
Nhưng càng đến lúc này, Chung Dịch càng tỏ ra bình tĩnh hơn.
Cậu thậm chí hỏi Trì Quân trước: “Đêm nay chúng ta sẽ ở trên thuyền hả?”
Lúc này đã hơn 0 giờ, du thuyền chậm rãi đi xa nơi bắn pháo hoa.
Sóng biển dập dờn, trời đất rộng lớn, một chiếc du thuyền lênh đênh trên biển.
Tự trên cao nhìn xuống giống như phù du nhỏ bé, nước chảy bèo trôi.
Ánh trăng sáng trong.
Trong phòng điều khiển, Trì Quân: “Đúng vậy.” Hắn dời tầm mắt sang chỗ khác, nhìn quầy bar trong cabin, rồi nhìn sang giường bên cạnh.
“Là giường nước.” Đôi mắt của trợ lý Trì hơi sáng lên nói: “Em còn chưa thử qua.”
Chung Dịch dở khóc dở cười.
Trì Quân: “Yên tâm, thuyền là mượn.
Nhưng giường là em mới mua, dùng xong thì vứt đi.”
Chung Dịch không nhịn được cười: “Em nghĩ gì vậy?”
Trì Quân mỉm cười kéo cổ áo của Chung Dịch chậm rãi lùi về sau: “Có thể làm nóng, rung động…” Người trẻ tuổi, sau khi lãng mạn chính là hưởng thụ thực tế.
Hắn thích Chung Dịch, muốn cùng Chung Dịch thử nghiệm nhiều điều vui sướng hơn.
Sau ngày hôm nay đến hết ngày ăn tết, rồi về Bắc Kinh tiếp tục công việc, có lẽ sẽ không quá nhiều thời gian rãnh rỗi.
Hắn phải đến chỗ ông nội đối phó với nhiều khách đến chúc tết từ khắp nơi.
Đến lúc đó có khoảng một tuần cũng không thấy được cục sạc dự phòng của mình.
Bây giờ hắn phải nắm bắt thời gian và tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất.
Chung Dịch cũng phối hợp với Trì Quân.
Khi Trì Quân kéo cổ áo mình thì bắt đầu chậm rãi cởi từng cúc áo của Trì Quân.
Hai người cùng nhau ngã xuống chiếc giường mềm mại.
* * *
Mùng 1 đầu năm, có vô số người đến nhà họ Trì chúc tết.
Quản gia vốn dĩ cảm thấy sáng sớm thiếu gia trở về mang chút thỏa mãn trên mặt, hiển nhiên tối hôm qua đã đạt được thứ mình muốn.
Chỉ là về đến nhà đã chui vào phòng ngủ bù, làm cho quản gia lo lắng một hồi.
Cũng may đợi đến 9 giờ, Trì Quân rửa mặt ra khỏi phòng đã lấy lại tinh thần.
Hắn đến phòng bếp một vòng và ăn bữa sáng để lại cho mình.
Sau đó ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông nội.
Quản gia chậm rãi cười: Chậc, thiếu gia rất biết đúng mực, không giống với hai người lớn suốt ngày làm cho ông Trì bực bội.
Bên kia, Trì Bắc Dương vốn dĩ muốn đâm Trì Quân một câu.
Nhưng ông chưa kịp nói gì thì Trì Nam Tang đã mở miệng cười và nói sang chuyện khác.
Trì Bắc Dương dừng lại hơi suy tư.
Không phải ảo giác.
Tối hôm qua ông đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ngoài ra, em gái và vợ của ông chưa bao giờ nói chuyện đàng hoàng với nhau như vậy, nói như vậy cũng không chính xác.
Khi ông mới kết hôn với Tùng Lan, Trì Nam Tang cũng còn giữ gia đình hòa thuận bên ngoài, tạo mối quan hệ tốt với Tùng Lan.
Lý do cho mối quan hệ của hai người chuyển biến xấu có thể bắt nguồn từ lúc mẹ qua đời, luật sư đọc lời dặn của bác sĩ.
Trì Bắc Dương đột nhiên phát hiện ba mẹ dường như có kế hoạch khác với hướng đi của Thịnh Nguyên.
Sau đó, chưa đầy hai năm, Trì Nam Tang đã ôm một đứa trẻ trở về nói đó là con gái của nó.
Hiện tại, Trì Bắc Dương cố nén xuống suy nghĩ trong lòng nhìn Trì Quân.
Lúc đó Trì Nam Tang trực tiếp nhận hợp đồng của chi nhánh Bắc Kinh, Trì Minh đã nhắc đến Trì Quân một câu.
Trì Bắc Dương nghe, trong âm thầm đi tìm người thân tín ở Bắc Kinh hỏi.
Đối phương đáp lại là: “Trì thiếu gia có quan hệ rất tốt với mấy giám đốc…”
Trì Bắc Dương nheo mắt.
Người thân tín lại nói: “Nhưng đều thân thiết với mấy người đến từ Thượng Hải.”
Nhưng người ký tên trên hợp đồng của Trì Nam Tang là phe Bắc Kinh.
Trì Bắc Dương nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cảm thấy mình không tốt bởi vì lúc trước Trì Quân đã bẫy Trì Minh nên quá đề cao đứa con trai này của ông.
— —
Lúc đầu là mấy cổ đông từ Thượng Hải đến.
Trong đó, Trì Quân nhìn thấy anh họ của giám đốc Đàm ở Bắc Kinh – Đàm Tường.
Y và em họ có bảy phần giống nhau, đặc biệt là hình dáng gương mặt đều là chữ điền, chân mày rậm, dáng vẻ rất hào sảng.
Khi người lớn nói chuyện, Trì Quân chỉ
76: Hai Năm Sau
Trong số bạn bè trong giới của Trì Quân, quan hệ thân thiết nhất có thể gọi biệt danh lẫn nhau đương nhiên chỉ có Trương Tiếu Hầu. Nhưng ngoài ra, hắn còn những người bạn thân khác.
Mạc Chiêu Chiêu là một trong những người đặc biệt đó.
Trong giới của bọn họ, cô là cô gái duy nhất.
Nhà họ Mạc làm giàu nhà chuỗi khách sạn. Sau đó còn kinh doanh thêm các ngành khác. Đến bây giờ, mặc dù quy mô không lớn bằng nhà họ Trì, nhưng ở Thượng Hải cũng coi như là quái vật khổng lồ.
Ở trước mặt người lớn, cô vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào. Ngay cả Trì Nam Tang thấy cô sắc mặt cũng dịu xuống, thân thiết quan tâm đến cuộc sống hằng ngày của cô. Mạc Chiêu Chiêu trả lời từng câu. Đến khi nói chuyện riêng với Trì Quân, gương mặt hơi mất hứng trả lời: “Dù sao cũng tốt hơn bị mẹ tớ kéo đi xem mắt, đúng không?”
Trì Quân nhìn cô nói: “Tớ nghe Tư Bắc nói lúc đầu cậu đã nộp đơn xin đi dự án Sri Lanka trong kỳ nghỉ đông?”
Mạc Chiêu Chiêu nhíu mày. Nhìn vẻ mặt của cô, nếu như không phải hoàn cảnh không cho phép, hiện tại cô rất muốn hút một điếu thuốc ngay bây giờ.
“Đúng vậy.” Cô lấy hai viên kẹo từ trong túi xách ra ngước mắt nhìn Trì Quân, ánh mắt ra hiệu: Có muốn ăn không?
Trì Quân lắc đầu.
Vì vậy Mạc Chiêu Chiêu mở vỏ kẹo ra, ném cả hai viên kẹo vào trong miệng, cắn cộp cộp giảm bớt phiền não trong lòng: “Đó là một dự án giáo dục hỗ trợ. Nhưng ban đầu tớ nói với gia đình là ra ngoài chơi.” Nếu không ba mẹ sẽ không gật đầu: “Tớ có bạn học đã làm việc đó và gặp được rất nhiều… cảnh trước nay chưa bao giờ nghĩ đến, cũng quen rất nhiều người. Tớ nghe mấy cô ấy kể về cuộc trò chuyện với người dân địa phương và cảm thấy rất thú vị.”
Cô biết được thế giới rất rộng lớn, mình có gia đình tốt, sẽ có cuộc sống giàu có cả đời. Theo lý cô nên thỏa mãn. Nhưng càng nhìn thấy và nghe nhiều lại càng muốn nhìn dáng vẻ thật sự của thế giới.
Nhưng Trì Quân biết được Mạc Chiêu Chiêu không có đi được.
Mạc Chiêu Chiêu: “Sau khi hồ sơ được duyệt, tớ đi làm hộ chiếu. Mọi thứ đều rất hoàn hảo, kết quả chính là…” Cô nói tiếp: “Không biết bọn họ nghe nói từ đâu đã trực tiếp gây áp lực cho dự án thử nghiệm bên kia và yêu cầu bọn họ hủy bỏ tên của tớ.”
Trì Quân cau mày: “Tại sao?”
“Bọn họ cảm thấy đi du lịch thì thôi, vui chơi một chút cũng được, tóm lại là đi theo con đường đã được lên kế hoạch trước. Nhưng để tiếp xúc với người dân địa phương thì không được.” Dù cho lúc đó cô chỉ sẽ đối mặt với một số trẻ con, bên cạnh cũng đều là sinh viên tham gia dự án này.
Mạc Chiêu Chiêu thở dài: “Sau đó tớ bắt đầu cãi nhau. Bọn họ cãi nói tớ quá hoang đường, phải tìm cho tớ một vị hôn phu để kiềm chế tính tình của tớ lại… Thật ra, bọn họ đã nói trong kỳ nghỉ hè lớp 12 của tớ. Lúc đó cũng đã cãi nhau một trận. Khi tớ tức giận đã cảm thấy quả thật không thể nói lý. Lúc đó tớ còn chưa trưởng thành, mẹ tớ đã lấy thông tin của người trong giới, hỏi tớ có muốn xem hay không. Tớ nói cho cậu biết, tớ đã rất sửng sốt. Hơn nữa trong đống thông tin của bà, ba của cậu chiếm ba trang, cậu chiếm nửa trang.”
Trì Quân khẽ nhếch miệng.
Mạc Chiêu Chiêu: “Tớ tự hỏi đây có phải là tuyển tú nữ cổ đại, không nhìn thấy mặt nên chọn ba trước hay không?”
Cô nói tiếp: “Mẹ tớ liên tục thúc giục, lúc đó tớ thấy phiền phức, đúng lúc cậu… mấy trang của ba cậu trên tay nên rút ra nhét cho mẹ tớ, để cho bà nhanh chóng hoàn thành nó. Ừm, ban đầu cảm thấy lợi dụng cậu làm bia đỡ đạn. Sau đó, chúng ta không phải đến Đại học Bắc Kinh đi học sao, mẹ tớ còn rất vui vẻ.”
Nhưng không phải chung một trường học.
Sau khi đến Bắc Kinh, hai người căn bản chưa từng gặp mặt nhau.
Mạc Chiêu Chiêu: “Ở trong trường học một thời gian, tớ thật sự nhớ gia đình nên mới gọi điện thoại về nhà. Nhưng mỗi lần bà đều hối thúc tớ nên đi tìm gặp cậu nhiều hơn, liên lạc tình cảm với cậu. À, tớ nói đại mấy câu, cũng không biết bà hiểu thế nào.”
Trì Quân nói: “Cho nên dì đi tìm mẹ tớ, nói cậu hẹn tớ. Nhưng tớ không để ý đến cậu.”
Mạc Chiêu Chiêu nhìn hắn hỏi: “Có phải tớ đã gây rắc rối cho cậu không? Vậy về nhà tớ hởi thử Vị Dương.” Một năm rưỡi qua, cô ‘bám riết không tha’, còn Trì Quân ‘lòng như sắt đá’ đã đến lúc phải thay đổi bạn trai rồi.
Mạc Chiêu Chiêu: “Cậu ấy học nghiên cứu sinh không có bất ngờ gì xảy ra sẽ ra nước ngoài du học. Haizz, nếu như tớ biết sớm chuyện này, lúc đó tớ nói là cậu ấy rồi.” Đến lúc đó, Tề Vị Dương ở nước ngoài, cô lấy cớ ra nước ngoài thăm đối phương thì gia đình sẽ không can thiệp nữa.
Trì Quân giải thích: “Tớ đang quen một người.”
Mạc Chiêu Chiêu hơi ngạc nhiên, vẻ mặt bình tĩnh lại, không còn buồn bực mất tập trung giống như trước đó kể về chuyện của mình.
Cô hỏi trước: “Cậu quen ở Bắc Kinh?”
Trì Quân gật đầu trả lời: “Cũng là người Thượng Hải.”
Mạc Chiêu Chiêu mỉm cười: “Lúc nào dẫn đến cho mọi người gặp mặt?” Dừng một chút: “Nhưng cậu rất bận phải không? Tiếu Hầu nói mùng 7 cậu phải bay về Bắc Kinh.”
Trì Quân: “Ừh, sau này có thời gian thì liên lạc.” Hắn nhẹ nhàng bâng quơ bỏ qua chủ đề này.
Lúc trước hắn nói chuyện với Tùng Lan thì đoán được Mạc Chiêu Chiêu đang xem mình là bia đỡ đạn. Chỉ là không biết dì Mạc đã nói với bao nhiêu người về con gái của bà.
Trì Quân: “Nhắc nhở cậu một chút, vừa mới khai giảng năm nhất, Tiếu Hầu đã mơ hồ biết được cậu có ý gì đó với tớ. Ưm, cậu tốt nhất vẫn nói chuyện với mẹ cậu đi.”
Mạc Chiêu Chiêu đau đầu nói: “Không nói những chuyện này nữa, nói một chút về người yêu của cậu đi.”
Trì Quân: “Là một người tốt.”
Mạc Chiêu Chiêu: “?”
Trì Quân: “Thông minh, tài giỏi, xinh đẹp.”
“Chao ôi…” Mạc Chiê Chiêu cảm thán: “Gia đình thì sao, làm ngành gì?”
Trì Quân: “Người bình thường.”
Tầm mắt của Mạc Chiêu Chiêu lướt qua Trì Quân để nhìn Trì Bắc Dương và Tùng Lan. Giọng cô trở nên nhẹ nhàng hơn, nói: “Bọn họ đồng ý không?”
Trì Quân mỉm cười: “Ba tớ ước gì tớ tìm người không có năng lực và quyền lực.” Không có cách nào giống Tùng Lan năm đó gả cho ông mang đến vô số mạng lưới và tài nguyên cho Thịnh Nguyên: “Nếu không thì ông ta làm sao đây.”
Mạc Chiêu Chiêu đồng tình với: “Vậy vẫn là cậu thê thảm hơn.” Còn bị ba ruột đề phòng như thế.
Trì Quân: “Không nói những chuyện này nữa. Cậu nói Vị Dương sẽ ra nước ngoài để học nghiên cứu à?”
“Ừ, cậu ấy học khoa y, trong nhà có mở bệnh viện.” Đó là đại học Lục Đạo Khẩu bên cạnh Đại học Bắc Kinh, Tề Vị Dương đang học khoa y: “Trong lĩnh vực nào đó, chúng ta vẫn còn hơi lạc hậu. Gia đình cậu ta đã liên lạc với người và chuẩn bị thư giới thiệu cho Vị Dương.”
Trì Quân dừng một chút nói: “Như vậy cũng rất tốt.”
Mạc Chiêu Chiêu cười khổ, mỗi người đều có sự ghen tỵ của riêng mình: “Ai nói không phải chứ.”
— —
Giống như ngày đó Trì Quân mời Chung Dịch đến Thịnh Nguyên đã nói với Chung Dịch như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều bạn bên cạnh hắn được gia đình lựa chọn, có gia thế sánh ngang với nhà họ Trì, có thể xây dựng một ‘vòng tròn’ bạn bè.
Khi trưởng thành, những người bạn này sẽ từng người đi tới những con đường riêng trong cuộc sống. Bọn họ vẫn sẽ là bạn, nhưng cũng rất khó giống như trước một lòng một dạ coi trọng một tình bạn.
Chung Dịch là ‘bạn thân’ đầu tiên hắn tự do lựa chọn.
Đối với Trì Quân, người bạn thân này trước nay rất đặc biệt.
Nhưng lúc đó, Trì Quân cũng không ngờ rằng sự đặc biệt của Chung Dịch sẽ thể hiện ở chỗ sau khi bất ngờ phát hiện ra tình yêu đang ẩn giấu trong mắt đối phương, sẽ gật đầu một cách quỷ thần xui khiến.
Nhưng bây giờ đã trôi qua mấy tháng, nếu như muốn đánh giá quan hệ giữa mình và Chung Dịch… Trì Quân chỉ có thể nói: Em vui vẻ chịu đựng.
* * *
Mùng 8, chi nhánh công ty Thịnh Nguyên ở Bắc Kinh chính thức bắt đầu hoạt động.
Một ngày trước đó, Chung Dịch và Trì Quân đã lên máy bay và bay về Bắc Kinh.
Lúc này, trên tay Chung Dịch cầm một chiếc máy ảnh cơ. Cậu giải thích: “Mấy ngày nay khi vắng em, anh bất chợt nảy sinh suy nghĩ, cảm thấy mấy năm trước không có cơ hội ngắm nhìn kỹ từng cọng cây ngọn cỏ ở Thượng Hải… Cho nên mua một chiếc để chụp làm kỷ niệm.”
Trì Quân nói: “Thật tuyệt.” Hắn cầm chiếc máy ảnh cơ qua nghịch nó một hồi và chụp những đám mây ngoài cửa sổ.
Bọn họ mua vé buổi sáng. Đầu tiên nhìn thấy mặt trời trê rìa của những đám mấy, mang theo ánh sáng nhạt. Khi chuẩn bị hạ cánh, nhìn lại ngoài cửa sổ thì cảm thấy ánh sáng chói mắt.
Trì Quân nhìn quá mức bạo lực trên màn hình: “…”
Hắn khẽ ho một tiếng rồi trả máy lại cho Chung Dịch, vô tình hay cố ý hỏi: “Năm ngoái vào lúc này anh đang làm gì?”
Chung Dịch cười nói: “Anh đã ở Khoa Tín. Mấy mấy ngày trước đó là đi tham quan Tử Cấm Thành. Hai ngày đó đúng lúc tuyết rơi, đi vào trong đó rất có cảm giác.”
Trì Quân chống cằm, tưởng tượng ra hình ảnh Chung Dịch miêu tả. Hắn thở dài: “Hơi tiếc nuối.”
Dĩ nhiên hắn không phải tiếc nuối mình không đi Tử Cấm Thành. Chẳng qua là cảm thấy, nếu như lúc đó mình đi chung với Chung Dịch thì tốt biết bao.
* * *
Sau đó, vào đầu tháng 3 đến ngày tựu trường.
Trong lớp thiếu mất một người. Viên Văn Tinh biến mất, bầu không khí thoải mái hơn rất nhiều. Lớp trưởng Diêu Lâm biết được câu chuyện bên trong. Khi cô tình cờ gặp Chung Dịch và Trì Quân ở bãi đậu xe vào cuối học kỳ, cũng đã đề cập với bọn họ một câu. Về phần những bạn học khác, mặc dù không biết tình hình chi tiết chỉ thấy lớp học thiếu một quả bom hẹn giờ cũng ít nhiều gì hỏi mấy câu.
Sau khi biết được Viên Văn Tinh tạm nghỉ học và chuẩn bị trở thành sinh viên năm hai trong năm tới, Diêu Hoa Huy không thể nghi ngờ cảm xúc nhiều nhất.
Y vẫn là người chăm chỉ học hành nhất, không hơn gì Chung Dịch kiếp trước. Ít nhất lúc này, Diêu Hoa Huy đã không có ở hết đêm này đến đêm khác trong phòng tự học.
Thành tích của y vẫn rất tốt, nằm trong số những người giỏi nhất và có tên trong danh sách nhận học bổng.
Vào học kỳ hai của năm ba đại học, Diêu Hoa Huy đã đưa ra quyết định giống như đời trước của Chung Dịch: ra nước ngoài du học.
Y bắt đầu chọn trường học và tham khảo ý kiến của các đàn anh đàn chị, những người có kinh nghiệm liê quan và đã nhận được lời đề nghị.
Về phần Thượng Tuấn Kiệt. Trong thời gian một năm rưỡi, gã chia tay và quay lại với bạn gái, hai người cùng trưởng thành, đều vì mài giũa tính tình lẫn nhau. Chung Dịch tình cờ ở trong phòng ký túc xá nghe Thượng Tuấn Kiệt nhắc đến bạn gái, cảm thấy không thể giải thích được: E rằng bọn họ thật sự có thể tiếp tục lâu dài.
Là điều gì tạo thành tất cả những sự khác biệt này?
Chung Dịch suy nghĩ một lát cho ra một suy đoán lúc ẩn lúc hiện: Đời này, bạn cùng phòng thân thiết với Thượng Tuấn Kiệt nhất không còn là Viên Văn Tinh, mà là Diêu Hoa Huy. Có thể suy ra hai người Viên và Diêu sẽ đưa ra những ý kiến hoàn toàn khác nhau khi Thượng Tuấn Kiệt buồn rầu.
Nghĩ đến đây, Chung Dịch khẽ cười. Không nói đến những thứ khác, cậu và hai người Thượng, Diêu đã thân thiết hơn nhiều so với đời trước.
* * *
Qua nửa năm, học kỳ một của năm tư đại học.
Diêu Hoa Huy đã thuận lợi nhận được lời mời thành công, là một trường Ivy League nổi tiếng. Sau khi đăng lên nhóm bạn trên mạng, mọi người cùng nhau chúc mừng và bấm like. Y chào đón một tương lai tươi sáng và tốt đẹp với tâm lý thoải mái rất nhiều so với đời trước.
Thượng Tuấn Kiệt cũng bắt đầu bận rộn tìm việc làm.
Đến lúc này, gã không khỏi ghen tỵ với Chung Dịch. Mặc dù không biết rõ Chung Dịch đã làm gì trong hai năm qua, chức vụ cụ thể ra sao. Nhưng có thể nhìn ra trong số bạn học trong lớp này, Chung Dịch là người đạt được thành tựu sự nghiệp lớn nhất khi đang học đại học.
Trong khi ba người ăn liên hoan, Chung Dịch sửa lại: “Hẳn là Trì Quân mới đúng.”
“Nè!” Thượng Tuấn Kiệt nói: “Trì Quân là một tuyển thủ tài năng, không thể so sánh được. Đúng rồi, sau khi cậu tốt nghiệp thì ở lại Bắc Kinh hay về nhà?”
Chung Dịch trả lời: “Tớ sẽ về Thượng Hải.”
Thượng Tuấn Kiệt thở dài: “Như vậy à? Quả nhiên vẫn là ai đi đường nấy.”
Chung Dịch cười và nói: “Sau này nếu như hai cậu đến Thượng Hải thì nói cho tớ biết một tiếng. Tớ sẽ phụ trách chiêu đãi.” Đây là điều cậu chưa bao giờ nói trước đây.
Thượng Tuấn Kiệt: “Đã hứa rồi đó. Cậu vẫn ở Thịnh Nguyên hả?”
“Đúng vậy.” Chung Dịch nói: “Còn cậu, đã quyết định ký hợp đồng với công ty nào chưa?”
Thượng Tuấn Kiệt: “Tớ vẫn đang suy nghĩ.” Gã luôn muốn đợi thêm một thời gian nữa. Việc tuyển dụng của một công ty lớn đòi hỏi rất nhiều quy trình. Hiện tại công ty gã yêu thích vẫn chưa có kết quả. Ngược lại những công ty khác, bộ phận nhân sự đang thúc giục.
Nhưng Thượng Tuấn Kiệt rất giữ bình tĩnh.
Tóm lại hiện giờ mà mùa tuyển dụng, vẫn không gấp.
Ba người cùng nhau nâng chén, mỗi người đều có cảm xúc riêng.
Buổi tối hôm đó, ba người cùng uống say, là Trì Quân đến đón. Vào lúc này, người trong chi nhánh Thịnh Nguyên cũng biết trợ lý Trì sau khi tốt nghiệp sẽ trở về Thượng Hải. Vì vậy cách xưng hô với hắn không thể tránh khỏi có sự thay đổi, là ‘Trì tổng nhỏ’ hắn đã nghe qua rất nhiều lần.
Hắn ôm Chung Dịch, hơi thở của đối phương phả vào cổ Trì Quân, làm cho một bên cổ hắn cảm thấy hơi nóng.
Trì Quân: “…” Không phải chứ, thật sự say như vậy à?
Hắn biết được tửu lượng của Chung Dịch. Trong hai năm qua, khi dự án công viên giải trí kết thúc. Những người phụ trách các bộ phận cốt lõi của toàn tổ đã được thăng chức, trong đó cũng bao gồm Chung Dịch. Ngoài ra, nhà máy của Chung Dịch đã mở rộng quy mô sản xuất trong hai năm qua. Bây giờ giá trị sản xuất một năm của công ty đang đạt mức chín chữ số.
Cậu có ánh mắt thâm hiểm, mọi bằng sáng chế cậu mua được sẽ bán chạy trong tương lai, nhất thời văn chương cao quý khó ai bì kịp.
Sự đầu tư ổn định và chính xác như vậy đã mang lại cho Chung Dịch một chỗ đứng vững chắc trong ngành.
Giá trị bản thân cũng tăng lên, xã giao cũng tăng nhanh. Rất nhiều người bất ngờ khi biết được Chung tổng vẫn còn đang đi học. Đối mặt với sinh viên ở trên bàn rượu, rất nhiều lời rượu cậu đều có chút không nói ra được. Dù vậy, năm rộng tháng dài, Chung Dịch vẫn luyện được tửu lượng giỏi.
Trong đó lại có không ít là luyện ở Thịnh Nguyên, không cần phải nói.
Trì Quân lái xe và nghĩ: “Sắp phải về Thượng Hải…”
Sau khi đưa hai người Diêu và Thượng về trường học, Trì Quân tạm biệt với bọn họ. Sau đó quay đầu nhìn Chung Dịch trên ghế lái phụ.
Cậu uống rượu xong rất ngoan, yên tĩnh ngồi đó, như thể đang ngủ.
Trì Quân suy tư: Tốt nghiệp rồi… rốt cuộc vẫn làm cho Chung Dịch hơi buồn, đúng không?
Đối với cậu, ngôi trường này ghi lại khoảng thời gian cậu đăng ký một khoản vay sinh viên trị giá hàng chục triệu của mình.
Trì Quân cười, lên xe ngồi vào ghế lái. Hắn thắt dây an toàn, nhẹ nhàng nói: “Về nhà thôi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!